Ánh nắng mùa hè hầu như là đều chói mắt, dù là buổi sáng mát mẻ.
– Ngô.!
Hàn Nghệ nỉ non một tiếng, lấy tay che ánh nắng mặt trời, từ từ mở mắt ra. – Mấy giờ rồi?
Đêm qua khi hắn uống say chỉ cảm thấy rượu của thời Đường này rất nhạt, mà ở hậu thế hắn quen uống những loại rượu mạnh như Whiskey, Ngũ lương, nên nghĩ rằng không thể có chuyện gì được. Nhưng hắn lại không ngờ bây giờ không phải là cơ thể trước đây nữa, tửu lượng của cơ thể hiện tại cũng thế, dù sao cũng là một trạch nam tới, vì vậy hắn càng kể chuyện về sau, men rượu bắt đầu phát huy tác dụng, nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.
Ngủ một mạch tới sáng.
Bỗng nhớ lại điều gì đó, nhìn xung quanh thấy Dã Hài Tử đó đã không biết đi đâu rồi.
Thật ra cũng có một con chó quê đang lắc lư bên cạnh. Con chó này Hàn Nghệ biết, là của nhà Quan tam thúc trong làng. Bởi vì là chó lông vàng, cho nên gọi là Tiểu Hoàng. Đương nhiên, bây giờ nuôi chó là thuộc nuôi thả, chờ khi lớn sẽ ăn thịt. Điều này cũng dẫn tới thường thấy đại tiện, tiểu tiện khắp nơi, hơn nữa chuyên môn ngồi ở cửa nhà người ta. Nhà Hàn Nghệ cũng là nơi nó dùng làm nhà xí. Người trong thôn đều rất ghét con chó này, nhưng lại không nói gì, tránh làm sứt mẻ tình cảm.
Dù nói chó là hảo bằng hữu của loài người, nhưng đối với bản thân Hàn Nghệ mà nói đối với chó thực sự là không hề có chút thú vị nào, ngược lại còn đầy địch ý. Không phải hắn không có tình yêu, mà là vì khi hắn còn nhỏ, thường nửa đêm bị mấy con chó đuổi khắp nơi, mấy lần suýt nữa đã cắn được hắn rồi, may mà hắn cơ trí, biết trèo lên tường hoặc lên cây. Nhưng có một lần, hắn trốn trên cây cả đêm, chủ yếu là vì con chó đó canh cây cả đêm. Ngày hôm sau mới có người cứu hắn từ trên cây xuống. Có thể nói như vậy, ngoài con người ra, loài chó ức hiếp hắn nhiều nhất, cho nên hắn rất là ghét chó.
Tùy ý phẩy tay, muốn đuổi Tiểu Hoàng đi.
Nhưng con chó bốc đồng này lại không có chú ý tới phản ứng của Hàn Nghệ, tiếp tục lắc lư bên cạnh.
– A.!
Hàn Nghệ thật ra cũng không có tâm trạng nào phân cao thấp với Tiểu Hoàng, kêu lên một tiếng, hai tay ôm gối, mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy rất nhiều nông dân đang kết thành đàn đi trên con đường nhỏ dọc ngang. Thấy từng dáng người chăm chỉ lao động, hắn không khỏi lộ rõ ý cười. – Xem ra họ mới giống như là người thiếu nợ!
Nói xong, hắn lại thở dài một tiếng, nghiêng người bước đi, vừa xoa xoa cây cỏ trước mặt, vừa im lặng suy nghĩ, lẽ nào mình thực sự chẳng quan tâm, tất cả đều giao cho người phụ nữ đó gánh hết. Như vậy cũng quá không phải là đàn ông rồi. Hơn nữa, ngộ nhỡ cô ta không trả được nợ thì làm thế nào? Vậy há chẳng phải là mình đã hại cô ta sao? Trước đây mình nghĩ thực sự không sai, mình cưới ai chẳng khác nào là hại người đó. Không được, mình phải làm được những gì mới đúng. Nếu thực sự hại cô ta, vậy mình có khác gì tiện nam đó chứ.
Tiện nam trong suy nghĩ của hắn chính là phụ thân thân sinh của hắn. Hắn vẫn luôn gọi như vậy, trước mặt cũng gọi như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn thực sự không biết có thể ở đây làm cái gì? Quan trọng là môi trường này quá lạ lẫm, e là đi lừa cũng trước tiên phải làm quen với môi trường đã.
Đúng lúc này, nghe thấy trên con đường phía trên sườn dốc có người nói chuyện.
– Tam thẩm, hình như sau thôn lại có người tới đi săn rồi.
– Ta nhìn thấy rồi, là người của Dương gia.
– Dương gia trong thành sao?
– Còn không phải sao.
– Những người giàu có bọn họ đúng là nhàm chán, muốn lên núi đi săn, vậy chúng ta biết làm sao bây giờ? Quanh năm suốt tháng chỉ trong cậy vào đàn ông trong nhà chúng ta đánh về chút thịt rừng để ăn cho đỡ thèm.
– Nhưng còn cách nào khác đâu? Dương gia cũng không phải là chúng ta có thể động tới được.
– Dương gia? Nhà giàu có?
Hàn Nghệ gãi gãi đầu, bỗng nhiên ánh mắt nhìn con chó vàng bên cạnh, bỗng nhớ ra lần trước mình đi lừa gạt, mặc dù đó chỉ là một sự may mán, nhưng lại mở ra một con đường sinh tồn. Thầm nghĩ, lẽ nào đây là ý trời? Nghĩ tới đây, hắn bỗng mỉm cười nói với Tiểu Hoàng: – Bạn hữu, ngươi và ta đi thử vận may đi, ta chỉ trông cậy vào ngươi thôi đấy.
Nói xong, hắn liền đứng lên, hai ba lần dụ dỗ con chó vàng này đi theo hắn tới phía sau thôn. Mặc dù hắn ghét chó, nhưng cũng chính vì kinh nghiệm hồi nhỏ khiến cho hắn có thêm bản lĩnh đối phó với chó. Một số loại chó Đức thuần chủng đều được hắn lừa không biết đông tây nam bắc, chứ đừng nói tới con chó quê này.
Nơi mà Mai thôn tọa lạc, xung quanh là núi non vây quanh, có thể gọi là núi non tươi đẹp, cảnh sắc vô cùng say đắm lòng người. Phía sau Mai thôn có một cánh rừng rậm, là nơi săn bắn tốt, cho nên khi thời tiết mát mẻ, rất nhiều người giàu trong thành đều chạy tới đi săn. Họ đương nhiên không thể quan tâm tới cảm nhận của người dân Mai thôn.
Hàn Nghệ dẫn theo Tiểu Hoàng đi tới ven rừng phía sau, trước tiên là ép sát người vào thảm cỏ quan sát một hồi. Thật ra cũng không có lèm nhèm xâm nhập, biết trong đó có người đi săn, người xông vào như vậy chẳng khác gì tự sát.
– Giá giá!
Bỗng nhiên, Hàn Nghệ phát hiện thấy một bóng người không cao lớn lắm cưỡi một con tuấn mã chạy như bay tới đây, nhưng dường như không có thu hoạch gì, đang tìm con mồi.
Thấy vận may của ngươi cũng kém như vậy, chính là ngươi rồi. Hàn Nghệ đưa Tiểu Hoàng bắt đầu lặng lữ đi về phía người đó hoạt động. Chờ sau khi vào trong rừng cây, Hàn Nghệ ngắm chuẩn một cơ hội, bỗng đá con Tiểu Hoàng này một phát, hai tay dang ra, hô lên một tiếng.
Tiểu Hoàng không ngờ vừa rồi vẫn còn cùng với Hàn Nghệ vui vẻ bỗng nhiên lại bị gây khó dễ, nhất thời sợ hãi, kêu lên ăng ẳng, chạy nhanh về phía thảm cỏ.
Thượng đế phù hộ! Thượng đế phù hộ!
Hàn Nghệ liền trốn phía sau một gốc cây cầu khấn.
Bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, Hàn Nghệ trong lòng vui mừng, liền dõi mắt nhìn lên, nghe thấy vèo một tiếng, một mũi tên bắn về phía bụi cỏ.
Trúng rồi!
Hàn Nghệ nắm chặt tay lại, nhìn về phía bụi cỏ, chỉ thấy trong bụi cỏ có cái gì đang động đậy, trong lòng thầm chửi, chết tiệt, với tài bắn này của ngươi mà cũng chạy tới nơi này săn thú, thật đúng là không sợ mất mặt à, thật là tức chết ta mất.
Cùng lúc đó, nghe thấy tiếng ảo não trong trẻo:
– Ta không tin là bắn trúng ngươi.
Là một cô gái sao?
Trong lòng Hàn Nghệ lại thấy vui mừng, nhướn mũi chân lên, trong lòng thầm nhủ phù hộ cho ngươi bắn trúng, phù hộ cho ngươi bắn trúng.
Vù!
Nói thì chậm, làm thì nhanh, lại một mũi tên nữa bắn ra.
Trong bụi cỏ bỗng vang lên hai tiếng ăng ẳng thảm thiết.
Yes!
Hàn Nghệ vui mừng vung tay lên.
– Bắn trúng rồi.
Giọng nói trong trẻo đó lại vang lên.
– Vượng Tài! Vượng Tài!
Hàn Nghệ liền từ phía sau cây lao ra, vẻ mặt lo lắng, khóc nức nở nói:
– Vượng Tài, Vượng Tài, ngươi ở đâu, mau ra đây đi, đừng hù ta nha, Vượng Tài.
Con chó quê trong bụi cỏ rất biết nể mặt lại thấp giọng kêu lên hai tiếng.
– Vượng Tài! Vượng Tài!
Hàn Nghệ chạy lại tìm, búng bụi cỏ ra nhìn, chỉ thấy con chó quê đó đã ngã trong bụi cỏ rồi, một mũi tên bắn trúng ngực nó, máu tươi nhuốm đỏ bộ lông của nó.
– Vượng Tài!
Hàn Nghệ kêu lên tiếng bi thương, quỳ xuống đất, ôm lấy Vượng Tài, khóc lóc thảm thiết: – Vượng Tài, ngươi không được chết, ngươi theo ta lâu như vậy, có tình có nghĩa với ta, can đảm như vậy, là ta vô dụng, mãi cho tới giờ đừng nói thịt, ngay cả phân gà cũng không cho ngươi ăn. Ta thực sự là rất có lỗi với ngươi, Vượng Tài, Vượng Tài a.
Ta đã vì ngươi mà bỏ cả tính mạng, ngươi lại ôm ta, gọi tên của con chó khác, ngươi có lỗi với ta. Tiểu Hoàng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, lại hiện lên chút lửa hận, vốn muốn sủa lên vài tiếng, tỏ ý bất mãn của mình, nhưng lại vô lực rồi. Khi trong lòng tức giận sủa ra ngoài miệng, biến thành vài tiếng than nhẹ, lại thấy rõ sự đáng thương, quay đầu sang một bên, không thở nữa, nhưng mắt lại trợn trừng, thật sự là chết không nhắm mắt. Cũng không biết là bị tên bắn chết, hay là bị bắn chết một nửa, sau đó bị Hàn Nghệ làm cho tức chết.
Mẹ kiếp! Không thể nào, lại bị con chó nhìn thấu, cẩu đại ca, ta biết ta có lỗi với ngươi, nhưng cũng xin ngươi lượng thứ cho ta nhé. Nếu ngươi không chết, ta sẽ chết, huống hồ ngươi ở trước cửa nhà ta đại tiện, tiểu tiện nhiều như vậy, dù sao cũng phải bỏ ra chút gì chứ, ngươi an nghỉ đi.
Trong lòng Hàn Nghệ kinh ngạc, nhưng tiếng khóc không giảm, nước mắt và tiếng khóc đều vang lên, dữ dội, thê lương.
Thật sự nghe rất thương tâm, ngươi nghe cũng rơi lệ!
– Ây ây vị tiểu ca này.
Bỗng nhiên phía sau có người nói chuyện, giọng nói êm dịu nhẹ nhàng.
Hàn Nghệ không để ý, tiếp tục ôm Vượng Tài khóc rống lên. Nói thực một câu, Sơn ca ở nhà đã nằm xuống lâu như vậy, hắn cũng chưa từng khóc. Nếu Sơn ca trên trời có linh, thấy cảnh tượng này quả thực không biết có cảm nghĩ thế nào?
Lại nghe thấy tiếng vó ngựa, thoáng chốc, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy vai mình bị người ta vỗ vỗ, lại nghe thấy phía sau có người nói: – Tiểu ca, tiểu ca.
Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy là một tiểu cô nương khoảng tuổi, khuôn mặt trắng nõn, dung mạo tuyệt đẹp, mặc bộ nam trang Hồ phục bó sát người, thân hình mỹ lệ, lồi lõm rất đẹp. Giữa hai chân mày càng hiện lên khí chất tinh anh.
– Cô cô có chuyện gì không?
Hàn Nghệ nhìn thiếu nữ này nức nở.
Thiếu nữ này nhìn vẻ mặt giàn dụa nước mắt của Hàn Nghệ vô cùng áy náy, chỉ vào Tiểu Hoàng nói: – Đây đây là con chó của nhà ngươi sao?
Hàn Nghệ gật đầu, nói: – Đây là Vượng Tài nhà ta.
Thiếu nữ giãy dụa hồi lâu, mới nói:
– Thật sự thật sự xin lỗi, ta không biết đây là con chó của nhà ngươi, không cẩn thận đã bắn chết nó rồi.
Hàn Nghệ khiếp sợ nhìn thiếu nữ này: – Cô nói cái gì? Vượng Tài Vượng Tài là ngươi giết sao?