Tiêu Ngọc Yến thản nhiên tiếp lời :
- Cũng chẳng có gì lạ, tiền bạc ai mà không ham thích?
Tiêu Nhất Phong mỉm cười :
- Bởi vậy phụ thân mới phải nhờ đến ngươi, Cao Như Đăng thương tiền hơn tính mạng, nhưng y càng mê sắc hơn, dây dài thả diều xa, đế cho y ngắm nhìn, y tưởng tượng, rổi sẽ không còn có ý định ám hại chúng ta nữa.
- Theo lời phụ thân, chỉ cần Cao Như Đăng chịu bỏ ra ngân phiếu mười lăm vạn lạng là phụ thân đủ hài lòng rồi, không còn ý đồ nào khác nữa, phải vậy chăng?
Tiêu Nhất Phong cười hăng hắc :
- Ý đồ của phụ thân nhiều lắm, ngươi hãy đi mau.
Tiêu Ngọc Yến gật đầu, sửa lại y phục một lần nữa mới ra đi.
Lúc này trời đã khuya, các khách trọ đã an nghỉ từ lâu, trong sân không còn một bóng người.
Tiêu Ngọc Yến ra khỏi khu nhà phía Tây, đột nhiên “soạt” một tiếng vang lên trên một cây ngô đồng, một bóng người phóng xuống.
Tiêu Ngọc Yến lách người, thanh đoản kiếm tùy thân đã ra khỏi bao, nhanh như chớp nhắm yết hầu đối phương đâm tới.
Người ấy vội lách tránh sang bên và khẽ nói :
- Ngọc Yến, ngu ca đây.
Tiêu Ngọc Yến kinh ngạc :
- Vũ Lân đó hả?
Thì ra đó là Phùng Vũ Lân, tình nhân của Tiêu Ngọc Yến.
Tiêu Ngọc Yến khi đã nhận ra đối phương, liền tức chộp lấy cổ tay Phùng Vũ Lân hết sức tung mình, hai người hệt như đôi bướm vọt lên bờ tường, đoạn lại tung mình lẩn nữa, đã hạ xuống giữa đường phố.
Đường phố vắng ngắt không một bóng người.
Tiêu Ngọc Yến nắm lấy tay Phùng Vũ Lân sát vách mà đi, ra khỏi cửa Nam, đến một ngọn đồi cây cối rậm rạp mới dừng lại.
Tiêu Ngọc Yến thở ra một hơi dài :
- Vũ Lân, đã bảo huynh đừng lộ diện, sao lại đeo đẳng đến đây như âm hồn thế này?
Phùng Vũ Lân thảo nào bị gọi là lãng tử, chỉ thấy y rất là tuấn mỹ, mày dài, mắt sao, mặt phấn môi hồng, nhưng vẻ dâm đãng lộ rõ trên gương mặt.
Phùng Vũ Lân khẽ cười nói :
- Ngu ca nhớ muội quá!
Tiêu Ngọc Yến sẵng giọng :
- Lỡ phụ thân thiếp bắt gặp thì sao?
Phùng Vũ Lân cười khảy :
- Lão ta bắt gặp thì đã sao? Lão ta đâu phải là cha thân sinh của muội?
Tiêu Ngọc Yến thoáng chau mày :
- Không thể nói vậy được, bao năm qua ông ấy đối xử với muội cũng chẳng tệ, có chia tay thì cũng nên vui vẻ, hà tất gây ra tình trạng đổ vỡ, vả lại, ông ấy đã chấp thuận hôn sự giữa hai ta và còn cho năm vạn lượng bạc làm của hồi môn nữa.
Phùng Vũ Lân mừng rỡ trố mắt :
- Thật ư?
Tiêu Ngọc Yến lừ mắt :
- Hừ! Thấy tiền là mắt sáng rỡ. Thật sự là huynh thương muội hay thương tiền?
...thiếu mấy hàng...
Tiêu Ngọc Yến lại lừ mắt :
- Đừng thắc mắc, hãy đi mau.
Phùng Vũ Lân nhăn mặt :
- Muội phải báo cho ngu ca biết mới được, ai biết muội có phải là hẹn hò với...
Tiêu Ngọc Yến trỏ ngón tay giữa vào trán Phùng Vũ Lân, giận dỗi nói :
- Nói bậy, cũng chỉ vì oan gia này đây, biết không hả?
Phùng Vũ Lân nhướng mày :
- Sao lại bảo là vì ngu ca? Muội hãy giải thích nghe xem.
Tiêu Ngọc Yến chậm rãi nói :
- Gia phụ bảo muội nhân lúc Cao Như Đăng có rượu, đến dùng sắc đẹp cám dỗ để y rối loạn tâm thần hầu khi hai bên trao đổi tiền bạc, gia phụ mới giành được phần hơn...
Phùng Vũ Lân trợn mắt nhướng mày :
- Sao, lúc này mà đến gặp Cao Như Đăng ư?
- Phải!
Phùng Vũ Lân lắc đầu :
- Trong giới võ lâm ai mà không biết Cao Như Đăng là một đại sắc ma?
Vậy muội khác nào dâng thịt vào miệng hổ rồi còn gì? Ngọc Yến, hãy nghe ngu ca nói...
Tiêu Ngọc Yến ngắt lời :
- Huynh cứ yên tâm, Cao Như Đăng đừng hòng động đến một sợi tóc của muội.
Phùng Vũ Lân vẫn lắc đầu :
- Như thế nào cũng không được, muội đã là người của ngu ca rồi, sao thể...
Tiêu Ngọc Yến lại ngắt lời :
- Nếu không vậy thì gia phụ đâu chịu chấp thuận hôn sự giữa hai ta, vì vậy muội phải đành khuất tất một chút, chung qui cũng chỉ vì huynh đó thôi, vậy mà không biết ơn, trái lại còn trách móc người ta, thật tức chết đi được.
- Thôi đi, trên đời đâu có người cha nào lại ép buộc con gái dùng sắc đẹp cám dỗ đàn ông thế này?
- Đâu phải là con thân sinh?
- Dù không phải thân sinh thì cũng phải có chút tình nghĩa chứ? Qua đó chứng tỏ, lão Tiêu Nhất Phong chẳng qua là lợi dụng nhan sắc của muội, khi nào thành sự, muội đừng mong nhận được năm vạn lạng bạc.
- Chớ nói bậy.
Phùng Vũ Lân thở dài :
- Ngọc Yến, muội sẽ trọn đời nương tựa vào ngu ca, muội tin ngu ca hay là tin người khác?
Ngọc Yến sà vào lòng Phùng Vũ Lân, áp mặt vào ngực y thỏ thẻ nói :
- Vũ Lân, muội đã đối với huynh hết lòng hết dạ, chả lẽ huynh không nhận thấy sao?
Phùng Vũ Lân nhẹ gật đầu :
- Vậy thì muội nên nghe lời ngu ca mới phải.
- Muội lúc nào không nghe chứ?
- Vì tiền bạc, ngu ca tạm nhẫn nhịn để cho muội đến gặp Cao Như Đăng, nhưng muội phải giữ chừng mực, tiểu lãng tử này không chịu thiệt thòi đâu.
Tiêu Ngọc Yến nhoẻn cười :
- Yên tâm đi, Ngọc Yến này cũng không dễ mềm lòng đâu.
Phùng Vũ Lân bỗng nói :
- Còn điều này nữa, muội phải nghe ngu ca mới được.
Tiêu Ngọc Yến có lẽ đã quá say mê gã lãng tử tuấn mỹ này, gật đầu mau mắn nói :
- Được, đừng nói một điều, cho dù một trăm điều muội cũng nghe theo, ngoại trừ huynh đi tìm nữ nhân.
Phùng Vũ Lân nghiêm giọng :
- Khi thành sự, Tiêu Nhất Phong nhận được ngân phiếu bao nhiêu?
- Chừng mười lăm vạn lạng.
- Tiền bạc không sợ nhiều, mười lăm vạn lạng lấy hết, hai ta sẽ sống thoải mái trọn đời.
Tiêu Ngọc Yến chau mày :
- Ông ấy không chịu đâu.
Phùng Vũ Lân cười khảy :
- Muội không biết nghĩ cách sao?
Tiêu Ngọc Yến sững người :
- Ý huynh là bảo muội lấy ngân phiếu bỏ trốn ư? Không được đâu, chân trời góc biển ông ấy cũng sẽ truy tìm bằng được chúng ta, hãy bỏ ý định ấy đi.
Phùng Vũ Lân lạnh lùng :
- Chả lẽ muội không có cách nào khiến lão ta không truy tìm sao?
Tiêu Ngọc Yến lắc đầu :
- Muội chẳng nghĩ ra được cách gì cả, huynh thử gợi ý xem.
Phùng Vũ Lân cười nham hiểm :
- Thanh đoản kiếm của muội...
Tiêu Ngọc Yến hoảng hốt ngắt lời :
- Vậy đâu được, thật chẳng hiểu sao huynh lại có ý nghĩ ấy?
Phùng Vũ Lân cười khảy :
- Lão ta đã vô tình thì muội vô nghĩa, có gì không phải nào?
Tiêu Ngọc Yến trố mắt :
- Ông ấy vô tình chỗ nào?
Phùng Vũ Lân gằn giọng :
- Vì tiền tài đã sát hại bạn thân là Diêu Thập Bằng...
Tiêu Ngọc Yến ngắt lời :
- Vũ Lân, không thể nói vậy được, việc ấy không bằng chứng.
Phùng Vũ Lân trợn mắt :
- Chính muội đã nói kia mà.
- Đó chỉ là phỏng đoán thôi.
Phùng Vũ Lân cười khảy :
- Chẳng hạn như sự việc trước mắt đây, nếu lão ta mà nghĩ đến tình nghĩa, lẽ ra không nên vì đạt đến mục đích của mình mà bắt buộc muội dùng sắc đẹp mê hoặc Cao Như Đăng.
Tiêu Ngọc Yến đuối lý, nhất thời không nói nên lời.
Phùng Vũ Lân hằn học nói tiếp :
- Phùng Vũ Lân này chẳng những là một tên lãng tử, mà cũng là một tên ngốc, con gái của Liên Hoa Trại Chủ Hà Thông muốn làm vợ kẻ này với của hồi môn một đấu châu báu. Cửu Liên Hoàn Tống Phi Hổ muốn kẻ này về ở rể, vinh hoa phú quý hưởng không hết, vậy mà kẻ này đều từ chối, lại đi yêu một người cố chấp thế này.
Tiêu Ngọc Yến rươm rướm nước mắt :
- Vũ Lân, hãy nghe muội nói...
Phùng Vũ Lân phất tay áo ngắt lời :
- Kẻ này đã nghe quá nhiều rồi, nàng lúc nào cũng bảo kẻ này cải tà quy chánh, nhưng sống là phải có tiền bạc, sự sống chết của kẻ này nàng không màng đếm xỉa đến, lại cứ lo nghĩ cho một kẻ vô tình bạc nghĩa với mình.
Tiêu Ngọc Yến mắt nhòa lệ :
- Vũ Lân, xin đừng ép buộc muội thế này!
Phùng Vũ Lân thở dài :
- Kẻ này đâu có ép buộc, chẳng qua bởi quá yêu nàng đó thôi. Ngọc Yến, ta ở tại khách điếm Thuận Phong trong Hưng Long tập cách đây hai mươi dặm, khi nào nàng nghĩ thông hẵng đến gặp ta.
Nói xong, quay người toan bỏ đi.
Tiêu Ngọc Yến vội nắm tay y nói :
- Vũ Lân, hãy nghe muội nói, muội quả tình không đành lòng hạ thủ.
Phùng Vũ Lân trầm giọng :
- Nàng không đành lòng thì để ta hạ thủ.
Tiêu Ngọc Yến giọng não nề :
- Muội cũng không thể trơ mắt nhìn...
Phùng Vũ Lân lạnh lùng ngắt lời :
- Vậy thì thôi, có lẽ hai ta không có duyên phận, nàng hãy đi mà làm một người con hiếu thảo, kẻ này vẫng lang bạt giang hồ, chỉ sợ lão Tiêu Nhất Phong tàn nhẫn hơn nàng, khi tiền bạc vào tay, lão ta động lòng tham, lúc ấy nàng hối hận cũng không kịp.
Đoạn vùng mạnh, thoát khỏi tay Tiêu Ngọc Yến, vừa đi vừa nói :
- Ngọc Yến, ta sẽ chờ nàng ba hôm tại khách điếm Thuận Phong.
Dứt lời, người đã đi xa, khinh công cũng khá cao siêu.
Tiêu Ngọc Yến tiu nghĩu đứng thừ ra hồi lâu, đoạn cắn mạnh răng, tung mình trở về.
Tiếng mõ gõ ba cái, phá tan bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya, đã sang canh ba.
Thời tiết cuối thu giá lạnh, lúc này mọi người đều cuộn mình trong chăn êm nệm ấm, nên trong khách điếm Trương Ký không còn ánh đèn nào cả.
Thế nhưng, Diêu Kiệt và Phàn Cửu vẫn còn thức ngồi chuyện trò.
Chỉ nghe Phàn Cửu khẽ cười nói :
- Thật giống hệt như một tuồng hát, có lẽ Tiêu Nhất Phong nằm mơ cũng không ngờ con gái mình lại phản trắc như vậy.
Diêu Kiệt chú mắt hỏi :
- Tiêu Ngọc Yến không phải con thân sinh của Tiêu Nhất Phong thật ư?
Phàn Cửu gật đầu trầm ngâm :
- Có thể là thật mà cũng có thể là kế ly gián của tên tiểu tử Phùng Vũ Lân, nói tóm lại, chúng ta cứ đứng ngoài cuộc mà xem hổ đấu. Chẳng việc gì phải tìm hiểu về thân tình của hai cha con họ.
Diêu Kiệt thở dài :
- Dù thân sinh hay nghĩ dưỡng cũng vậy, việc Tiêu Nhất Phong ép buộc Tiêu Ngọc Yến dùng nhan sắc cám dỗ kẻ khác thật đáng phỉ nhổ, tiên phụ khi xưa thật đã nhìn lầm người.
Phàn Cửu lắc đầu :
- Lão đệ đừng than ngắn thở dài nữa, mọi sự đã sắp rõ trắng đen rồi...
Ngưng chốc lát, thoáng chau mày nói tiếp :
- Tuy nhiên, có một điều thật không thể nào hiểu nổi!
Diêu Kiệt trố mát :
- Điều gì?
Phàn Cửu vẻ trầm ngâm :
- Theo lẽ nếu là Tiêu Nhất Phong đã sát hại Châu Bách Long, Tiêu Ngọc Yến chẳng thể không biết. Hơn nữa, Tiêu Nhất Phong chẳng lý do gì phải giấu diếm nàng ta. Thế nhưng, khi hai cha con đề cập đến việc ấy đã có vẻ lo âu, chứng tỏ Châu Bách Long quả đã chết bởi tay kẻ khác.
Diêu Kiệt khẽ gật đầu :
- Tại hạ cũng suy nghĩ rất nhiều, hung thủ đã sát hại Châu Bách Long có lẽ là một người khác.
- Vậy thì hai ta cũng phải thận trọng đề phòng đối với kẻ ấy.
Diêu Kiệt chú mắt :
- Sao vậy?
Phàn Cửu nghiêm giọng :
- Vì người này đã có thể đối mặt hạ sát Châu Bách Long, chứng tỏ võ công rất là cao cường, mãi đến lúc này cũng chưa thấy lộ diện, hẳn là có mưu đồ gì đó, không đáng sợ sao được?
Diêu Kiệt chau mày :
- Chả lẽ cũng là vì hai mươi vạn lạng quan ngân ư?
Phàn Cửu nhẹ gật đầu :
- Rất có thể, chính vì vậy Phàn mỗ mới bảo lão đệ phải thận trọng đề phòng. Người này hẳn là rất thâm trầm kín đáo và hiểm độc, nhưng Phàn mỗ lại không sao nghĩ ra được y là ai.
Diêu Kiệt thở dài :
- Thân mang trường kiếm mà không có đất dụng võ, thật bực chết đi được.
Phàn Cửu bật cười :
- Lão đệ, hiện đang là lúc đấu trí mà.
Diêu Kiệt như chợt hớ ra nói :
- À, nói đến đấu trí, tại hạ sực nhớ một điều, Phùng Vũ Lân hiện đang ở tại khách điếm Thuận Phong trong Hưng Long tập phải không?
Phàn Cửu gật đầu :
- Phải, lão đệ định thế nào?
Diêu Kiệt giọng nghiêm túc :
- Người này có thể sử dụng được.
Phàn Cửu ngạc nhiên, lạnh lùng nói :
- Không phải Phàn mỗ có ý làm mất hứng lão đệ, nếu lão đệ có ý định lợi dụng tên tiểu tử Phùng Vũ Lân, chắc chắn không có ích lợi gì đâu.
Diêu Kiệt trố mắt :
- Tôn giá nói vậy nghĩa là sao?
- Tên tiểu tử ấy rất là tinh ranh, e rằng chẳng dễ lợi dụng được y.
Diêu Kiệt giọng tự tin :
- Dẫu sao cũng phải có nhược điểm chứ?
Phàn Cửu trố mắt :
- Lão đệ muốn nói về lòng tham tiền tài của y không?
Diêu Kiệt mỉm cười gật đầu :
- Phải, dùng lợi làm mồi, nhất định y sẽ mắc câu.
Phàn Cửu lắc đầu :
- Dễ gì y tin lão đệ.
Diêu Kiệt cười khảy :
- Đừng nghĩ tại hạ thật sự định lợi dụng y.
Phàn Cửu ngớ người :
- Vậy lão đệ...
Diêu Kiệt trầm giọng ngắt lời :
- Qua lời lẽ y đã nói với Tiêu Ngọc Yến, rõ ràng là muốn lợi dụng Tiêu Ngọc Yến để đạt đến mục đích đoạt tài của y, hạng người như vậy còn đáng sống nữa chăng?
Phàn Cửu sửng sốt :
- Lão đệ định giết y hả?
Diêu Kiệt gằn giọng :
- Chả lẽ không đáng giết ư?
Phàn Cửu ngơ ngẩn :
- Vừa rồi lão đệ chẳng bảo là y có thể sử dụng đó sao?
Diêu Kiệt dịu giọng :
- Đương nhiên là tại hạ chưa giết y trong lúc này, nhưng tại hạ định đến ngay Hưng Long tập xem thử.
Phàn Cửu trố mắt :
- Có gì để xem?
Diêu Kiệt mỉm cười :
- Phùng Vũ Lân nhất địng không phải chỉ có một mình, hẳn là còn có đồng bọn, nên...
Bỗng ngưng lời, dường như có ý nghĩ gì khác.
Phàn Cửu tiếp lời :
- Xin thứ cho Phàn mỗ nói thẳng, kinh nghiệm giang hồ của lão đệ còn nông cạn lắm, Phùng Vũ Lân rõ ràng là đã giả tình dối ý với Tiêu Ngọc Yến, y đã nói là ở đó chờ nàng ta, chắc chắn không thể có điều sơ hở.
Diêu Kiệt mỉm cười :
- Vừa rồi tôn giá đã nói hiện đang là lúc đấu trí, có đúng vậy không?
Phàn Cửu gật đầu :
- Đúng, đúng!
- Vậy người mà tại hạ muốn đấu trước tiên, tôn giá biết là ai không?
Phàn Cửu chẳng chút suy nghĩ, đáp ngay :
- Tất nhiên là Tiêu Nhất Phong rồi!
Diêu Kiệt lắc đầu :
- Sai rồi!
- Vậy chứ là ai?
Diêu Kiệt nhấn mạnh giọng :
- Châu Hoài Anh!
Phàn Cửu ngẩn người :
- Sao lại là nàng ta?
Diêu Kiệt bỗng hỏi :
- Theo tôn giá, Phùng Vũ Lân là người như thế nào?
- Một tên lãng tử chuyên lừa dối nữ nhân, nhưng lại khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải say mê.
- Vậy Châu Hoài Anh có phải là phụ nữ không?
Phàn Cửu ngơ ngác :
- Lời nói của lão đệ thật khiến Phàn mỗ hồ đồ mất.
Diêu Kiệt mỉm cười :
- Xin thỉnh giáo tôn giá lần nữa, đến Hưng Long tập đi lối nào?
- Ra lối cửa Nam rồi đi thẳng.
Diêu Kiệt gật đầu chậm rãi nói :
- Châu Hoài Anh tỏ ra không biết chút gì, cũng chẳng có chút sơ hở, nhưng trước cái chết của phụ thân, nàng ta rất là thản nhiên, không có vẻ gì là đau khổ, điều ấy rất là khả nghi. Trước khi tôn giá đến đây, tại hạ đã phát hiện nàng ta đã khóa trái cửa phòng, lẻn ra từ cửa sổ, tại hạ bèn bám theo sau, thấy nàng ta...
... thiếu mấy hàng...
... Vũ Lân, tại hạ mới vỡ lẽ, thì ra Châu Hoài Anh đã âm thầm đến gặp tên lảng tử kia.
Phàn Cửu sửng sốt :
- Lại có việc ấy ư?
Diêu Kiệt trố mắt :
- Chả lẽ tôn giá không tin?
Phàn Cửu thoáng chau mày :
- Ben trong hẳn là có vấn đề. Đi, Phàn mỗ cùng lão đệ đến Hưng Long tập.
Diêu Kiệt lắc đầu :
- Không, tôn giá nên ở lại đây là hơn.
Phàn Cửu ngạc nhiên nhướng mày :
- Đi cho có bạn không hơn sao?
Diêu Kiệt nghiêm giọng :
- Nếu như Châu Hoài Anh lúc quay về không theo đường cũ thì tại hạ sẽ không gặp, tôn giá ở lại đây canh chừng, nếu nàng ta quay về, hãy theo dõi thật sát, tuyệt đối không cho nàng ta rời khỏi nữa.
Phàn Cửu lẩm bẩm :
- Nếu như Châu Hoài Anh quả đúng là đi gặp tên lãng tử kia, bên trong hẳn là có điều bí ẩn, nhưng lão đệ cũng chẳng cần phải quan trọng hóa vấn đề thế này.
- Đã sắp đến canh tư rồi, tại hạ phải di ngay, tôn giá hãy lưu tâm.
Phàn Cửu chưa kịp đáp, Diêu Kiệt đã đứng lên, phóng qua cửa sổ đi mất.
Phàn Cửu lẩm bẩm :
- Khinh công của Phàn Cửu này e rằng chẳng dám tự phụ độc bộ võ lâm nữa rồi.
Hưng Long tập chẳng phải rộng lớn, nhưng cũng không nhỏ hẹp.
Phía Đông đến phủ Từ Châu, phía Nam là Thạch Đầu. Từ phủ Từ Châu đến thành Thạch Đầu hoặc ngược lại đều phải đi ngang qua Hưng Long tập, nên trên con đường duy nhất trong Hưng Long tập cũng đầy rẫy trà lầu tửu điếm và lữ quán hiệu buôn, khá là sầm uất.
Khách đến Thuận Phong nằm tại đầu đường hướng Bắc, trước cửa có một bức phướng dài đề hai chữ “Thuận Phong” bay phất phới, hàm ý chúc thượng khách thuận bườm xuôi gió.
Lúc này đã là đầu canh tư, vậy mà trong một gian thượng phòng ở hậu viện hãy còn ánh đèn sáng choang, và có hai bóng người trên cửa sổ.
Hai người ấy hiển nhiên là Phùng Vũ Lân và Châu Hoài Anh.
Nam nữ khác biệt, thầm lén gặp gỡ nhau trong khách điếm đêm khuya thế này không khỏi khiến người dị nghị. Thế nhưng, hai người này chỉ ngồi cách nhau một chiếc bàn, và vẻ mặt Châu Hoài Anh hết sức nghiêm trang.
Hai người im lặng hồi lâu mới nghe Châu Hoài Anh nói :
- Tôn giá nhờ phổ ky trao thư, bảo Hoài Anh đến đây gặp gỡ chỉ vì việc này thôi ư?
Phùng Vũ Lân cười :
- Tại hạ đã cạn lời, định liệu thế nào là tùy ở cô nương.
- Làm sao xác định được lời nói của tôn giá là sự thật?
Phùng Vũ Lân mỉm cười :
- Tại hạ có tiếng xấu xa, phụ nữ nào cũng sợ như rắn rết, vào lúc đêm khuya và lại trong khách điếm, nếu cô nương không tin tại hạ, lẽ nào lại dám đến đây?
Châu Hoài Anh cười khảy :
- Không phải tin mà liệu tôn giá không dám.
Phùng Vũ Lân cười :
- Cô nương đã nói vậy, tất nhiên cũng tin chắc là tại hạ chẳng dám dối gạt cô nương rồi.
- Xin hỏi, làm thế nào mà tôn giá biết được nội tình?
Phùng Vũ Lân ởm ờ :
- Xin thứ cho tại hạ tạm thời chưa thể nói ra.
Châu Hoài Anh thầm nhủ :
- Gã này hẳn là có mưu đồ gì đó nên mới cố ý ra vẻ bí ẩn như vậy.