Lúc Ôn Ngạn Bình mang thai, ở Hạng phủ lại có thêm một quả bom nữa, đó chính là thê tử Hạng Thanh Minh cũng hoài thai.
Hạng Thanh Minh thành thân sớm hơn Hạng Thanh Xuân, tại sao đại phòng lại truyền ra tin mừng trước? Hơn nữa còn là Ôn Ngạn Bình đáng ghét kia, không phải cả đời nàng không mang thai mới bình thường sao?! (Cái này…trong tiềm thức của Hạng Thanh Minh vẫn xem Ôn Ngạn Bình là nam nhân!!)
Đại khái là bị kích thích, Hạng Thanh Minh bắt đầu trở nên hung ác, ngay cả thị thiếp cũng không ôm, mỗi ngày kéo thê tử Tống thị lăn giường, cố gắng không thể thua người kia, cuối cùng tạo ra một sinh mạng. Hơn nữa, Hạng Thanh Minh cố ý làm như vậy đấy, các người muốn sinh con trai trưởng, ta cũng sẽ sinh con trai trưởng!
Ngoài măt Tống thị rất ngoan ngoãn, nhưng trong lòng gào thét, rõ ràng trượng phu đang đấu với bên Tây viện, nhưng người được lợi lại là mình nha, nàng còn có thể đả kích sự kiêu ngạo của Uông thị và các thị thiếp khác nên hết sức phối hợp. Tống thị nhìn một cái là hiểu, nàng mặc kệ Tây viện bên kia xảy ra chuyện gì, chuyện tốt hay chuyện xấu đều có thể kích thích tâm hồn yếu ớt của trượng phu nàng, sau đó -- Cuối cùng người hưởng lợi nhiều nhất là chính nàng rồi.
Hiểu rõ điểm này, trong lòng Tống thị cũng kích động hơn mấy phần. Nàng biết tướng mạo của mình thuộc dạng hiền thê đoan chính không được nam nhân yêu thích, người lại như khúc gỗ, trượng phu không thích nhất là điểm này của nàng, lúc nào cũng nổi giận. Nhưng mà, nàng là chính thê, không làm ra được những thủ đoạn quyến rũ của đám tiểu thiếp kia, miễn cho bà bà lại có ý kiến, nàng càng không thể đắc tội bà bà, như thế trượng phu càng không thích nàng hơn. Thế nhưng, từ sau khi Tây viện có nàng dâu mới, tác phong Hạng Thanh Minh hoàn toán thay đổi, hình như hắn rất áp lực, ngay cả tiểu thiếp cũng không ôm, nàng chẳng hiểu ra sao cả, cuộc sống của nàng đột nhiên dễ chịu, chuyện này giúp Tống thị kiên trì giao hảo với Tây viện, dù cho bên ngoài không thể giao hảo, nhưng bên trong cũng tuyệt đối không thể đắc tội.
Nếu Hạng Thanh Minh biết trong lúc mình đang vắt óc tìm cách đối phó Tây viện, làm cho Tây viện sụy đổ, mà thê tử ngu ngốc của mình muốn giao hảo với Tây viện, thì không biết hắn có hộc máu hay không?
Có thể do Hạng Thanh Minh quá cố gắng, hoặc là oán niệm trong lòng hắn quá sâu, cuối cùng Tống Tử nương nương cũng nghe thấy lời khẩn cầu của hắn, lúc Ôn Ngạn Bình mang thai được bốn tháng, bụng Tống thị rốt cuộc cũng truyền ra tin vui.
Hạng Thanh Minh mừng như điên, hắn cảm thấy cố gắng của mình cuối cùng cũng có kết quả, rốt cuộc không thua kém Hạng Thanh Xuân, nhưng mà rất nhanh, hắn lại mất hứng, tại sao con của mình lại nhỏ hơn bên Tây viện mấy tháng, giống như hắn cùng tuổi với Hạng Thanh Xuân nhưng vẫn nhỏ hơn Hạng Thanh Xuân một tháng, đồ đáng ghét. Bằng không làm cho con của hắn sinh non, như vậy thì nó có thể ra đời trước thằng nhãi con của Hạng Thanh Xuân và Ôn Ngạn Bình – Nhưng mà, nếu thằng nhãi con của Hạng Thanh Xuân cũng sinh non thì làm sao đây?
Bạn học Hạng Thanh Minh luôn rối rắm nôn nóng trong lòng, mặc dù không đến nỗi tiến vào trạng thái “Cha ngốc”, nhưng cũng không có tâm tư đi ôm đám tiểu thiếp, suốt ngày canh giữ bên cạnh thê tử, ngay cả mẫu thân hắn nhìn không nổi đến đuổi hắn cũng không đi.
Tống thị thu hết vào mắt, nàng yên tâm lần nữa, nhất quyết giữ vững ý muốn giao hảo với Tây viện – Nam nhân là sinh vật bỉ ổi, cần phải bị kích thích mới được!
Vì vậy, Tống thị lấy lý do cùng là phụ nữ có thai, thường xuyên lui tới chỗ Ôn Ngạn Bình, trao đổi vài kinh nghiệm dưỡng thai này nọ. Mặc dù thần kinh Ôn Ngạn Bình thô ráp, thường xuyên tự cho mình là nam nhân, nàng vẫn luôn quan tâm chiếu cố nữ nhân, cho nên đối với Tống thị là thê tử của kẻ thù, nàng cũng ưu ái mấy phần – không thể đổ tội cho thê tử hắn ta được.
Sau khi ở chung, Ôn Ngạn Bình vô cùng yêu thích hình tượng ngoan ngoãn hiểu lòng người của Tống thị, bởi vì nàng tùy tiện cá tính, còn chịu đủ đả kích khi mang thai, vậy mà còn phải làm ra vẻ hiền lương thục đức, con người nàng lại không thích ngồi yên, khiến cho Tống thị mỗi lần qua chơi đều phát ra tình thương của mẫu thân, nàng ấy đành phải nâng bụng đuổi theo chăm sóc nàng. Thường xuyên qua lại, nên quan hệ hai người tốt lên lúc nào không biết.
Hạng Thanh Minh hộc máu.
Ôn Ngạn Bình đã chiếm đoạt thê tử của hắn! Sau này sẽ đoạt luôn đứa nhỏ của hắn mất!
Hạng Thanh Minh tinh tường ý thức được nguy cơ, ánh mắt lập tức đỏ ngầu, nhìn Hạng Thanh Xuân và Ôn Ngạn Bình giống như kẻ thù giết cha đoạt thê tử, hắn càng không có tâm tư ôm tiểu thiếp, chỉ cần rảnh rỗi hắn liền chăm chú canh giữ thê tử của mình, sợ nàng bị Ôn Ngạn Bình nhúng chàm.
Hạng Thanh Minh đau khổ muốn tách hai vị phụ nữ có thai ra, giam thê tử của mình lại không cho đi nữa. Nhưng mà sự thật tàn khốc, hắn không chỉ không có cách nào tách ra, mà còn tự tay đưa thê tử đến cho Ôn Ngạn Bình nhúng chàm.
Đứa nhỏ trong bụng Ôn Ngạn Bình và Tống thị là cháu đời thứ tư của Dũng Xuyên Bá phủ, phu thê Dũng Xuyên Bá rất coi trọng, nhất là đứa nhỏ trong bụng Ôn Ngạn Bình, đây chính là trưởng tôn, không chỉ móc nối quan hệ giữa Dũng Xuyên Bá phủ với Trấn Quốc Công phủ, Thái Sư phủ, mà sau này có khả năng nó sẽ kế thừa Dũng Xuyên Bá phủ, nên đương nhiên rất được coi trọng.
Ôn Ngạn Bình trở thành phụ nữ có thai quý giá nhất của Dũng Xuyên Bá phủ, chỉ cần nàng muốn, Dũng Xuyên Bá phủ sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn, cộng thêm Hạng Thanh Xuân sủng thê tử, dù cho nằng muốn hái trăng sao trên trời cũng được. Mà Ôn Ngạn Bình rất cảm động trước sự chăm sóc cẩn thận của Tống thị, khiến nàng cảm nhận được tình cảm ấm áp của mẫu thân, mỗi lần nàng sang thỉnh an phu thê Dũng Xuyên Bá đều ngấm ngầm ám chỉ, nàng ở chung với Tống thị rất tốt, nhất định sẽ vui vẻ sinh đứa nhỏ khỏe mạnh.
Đó là kỳ vọng khẩn thiết của cháu dâu trưởng được sủng ái nhất, phu thê Dũng Xuyên Bá đương nhiên hi vọng hai phòng hòa hợp, lập tức không nói hai lời, vui vẻ hớn hở đóng gói thê tử của bạn học Hạng Thanh Minh gửi đi mất.
Hạng Thanh Minh đau khổ!
Tống thị và Ôn Ngạn Bình đều rất vui vẻ, trượng phu hai người rất lo lắng cho thê tử, các nàng không cần quan tâm đến chuyện khác, ăn được ngủ được, bình an đến khi sinh sản, sau khi đứa nhỏ khóc oa oa chào đời, Hạng Thanh Minh ngược lại gầy đi một vòng.
Trải qua một hồi đau đớn giãy giụa, dưới sự khẩn trương chờ đợi của toàn bộ Dũng Xuyên Bá phủ, Ôn Ngạn Bình sinh ra một bé trai khí khái xinh đẹp.
Nghe nói Ôn Ngạn Bình an ổn sinh ra một bé trai, Hạng Thanh Xuân thở phào nhẹ nhõm, hắn lập tức xông vào phòng sinh, mà bạn học Hạng Thanh Minh bị sự thật tàn khốc đùa bỡn, thầm mắng một tiếng đồ lừa đảo, sau đó trực tiếp choáng luôn.
Dũng Xuyên Bá phu nhân biết chuyện, cười ha hả: “Tình cảm huynh đệ tụi nó thật tốt ~”
Tất cả mọi người trong Nhị phòng: (O__O) Lật bàn, ai tình cảm tốt!
Sau khi sinh đứa nhỏ, Tống thị nâng cao bụng sang thăm Ôn Ngạn Bình, Hạng Thanh Xuân đang ở trong phòng, hắn ôm đứa nhỏ cho sản phụ đang suy yếu tựa vào giường xem, thấy Tống thị tiến vào, Hạng Thanh Xuân hiếm khi nhiệt tình khách khí gọi một tiếng “Nhị đệ muội”. Trên mặt Tống thị bình tĩnh, nhưng trong lòng có chút thụ sủng nhược kinh.
Nàng biết trượng phu của mình và vị đại bá này không hợp, chẳng qua những chuyện này đều lén lút tranh đấu, mọi người đều thông minh không bày ra ánh sáng. Hạng Thanh Xuân ôn hòa như thế, sợ là cũng do mấy ngày nay nàng dốc lòng chăm sóc Ôn Ngạn Bình. Trong lòng Tống thị cảm thấy như vậy rất tốt, chỉ cần Hạng Thanh Xuân nhớ kỹ nàng tốt, tương lai nếu trượng phu theo chân Đại hoàng tử gây ra chuyện gì bị liên quan, thì sau này khi Hạng Thanh Xuân kế thừa Dũng Xuyên Bá phủ sẽ đối xử tốt với con của nàng.
Sau khi Ôn Ngạn Bình sinh hạ đứa nhỏ, nàng khôi phục lại dáng vẻ giả vờ làm tiểu thư khuê các như lúc trước, giống như người mang thai vui vẻ lộ bản chất thật lúc trước không phải là nàng. Lúc này, nàng mỉm cười đúng mực, nhỏ giọng dịu dàng cảm ơn Tống thị đã chăm sóc cho nàng rất tốt, dặn dò Tống thị giữ gìn sức khỏe.
Hai người trò chuyện dặn dò nhau một lát, Tống thị bèn cáo từ.
Sau khi Tống thị vừa rời đi, tươi cười trên Ôn Ngạn Bình cứng ngắc lại, lấy tay vuốt mặt, không giả bộ mấy tháng, bây giờ bày ra dáng vẻ tiểu thư khuê các này, nhất thời nàng không thích ứng được.
Hạng Thanh Xuân ở bên cạnh thấy được thì vui vẻ, nhịn không được nói: “Hà tất phải giả vờ giả vịt? Dù sao lúc nàng mang thai, bản tính của nàng còn ai không biết nữa đâu? Dù cho nàng dỡ nóc nhà, cũng không ai trách nàng nữa kìa.”
Ôn Ngạn Bình liếc hắn một cái: “Ta làm thế không phải vì huynh sao? Hơn nữa đại phu nói, phụ nữ có thai tính cách quái dị, dù khi đó ta có giày vò thế nào mọi người cũng không thấy lạ. Nhưng bây giờ sinh bảo bảo rồi, đương nhiên phải khôi phục dáng vẻ lúc trước, ta không thể để cha nương và các đệ đệ muội muội mất mặt.”
Hạng Thanh Xuân không muốn tranh luận với nàng chuyện này, dù sao tiểu cô nương không thể giả vờ cả đời, sống an nhàn một thời gian, bản tính nàng sớm muộn gì cũng bại lộ, lần trước nàng đột nhiên tức giận lật bàn, quả thật làm vị cha phong lưu thành tính kia của hắn sợ run hai ngày, không dám ôm tiểu thiếp lêu lỏng nữa, luôn theo sát bên người nương hầu hạ như một ma ma, mặt mũi nam nhân mất sạch.
Không thể không nói, Ôn Ngạn Bình chính là một hung thần của đám tiểu thiếp, nam nhân nào dám sủng thiếp diệt thê mà để nàng biết được, thì cứ đợi tra tấn đi. Hết lần này đến lần khác làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười chính là, ngoại trừ Vi nhị do chính nàng ra tay trừng trị, còn những người khác –Ví dụ như Hạng phụ và Hạng Thanh Minh, căn bản nàng chỉ vô tình không quan tâm, nhưng lại khiến bọn họ tránh xa loại sinh vậy tiểu thiếp này, chỉ dám đứng từ xa nhìn lại.
Ôn Ngạn Bình bắt đầu ở cữ, Như Thúy cô nương và Khúc Phương Hương đều qua thăm nàng và đứa nhỏ mới sinh.
Tháng năm năm ngoái Như Thúy cô nương đã sinh tiếp một tiểu tử mập mạp, khiến ba đứa nhỏ vẫn luôn trong mong tiểu bánh bao là tam bào thai thất vọng không thôi. Đổ phường trong kinh thành cũng tổn hại không ít. Như Thúy cô nương biết dưỡng nữ đã bình an sinh hạ đứa nhỏ, nàng bèn ném con trai còn đang bú sữa cho nhũ nương chăm sóc, mang bao lớn bao nhỏ sang đây thăm Ôn Ngạn Bình.
Khúc Phương Hương cũng mang thai được ba tháng, bụng vừa lộ ra ngoài, nàng cảm thấy ở nhà buồn chán nên cũng mang lễ vật tới thăm. Người Vi gia lo lắng, Vi nhị vội vàng gấp gáp không dám rời nàng nửa bước, biến thành dáng vẻ “Cha ngốc”, biểu hiện hoàn toàn trái ngược với nam nhân cặn bã một năm trước – Không có biện pháp, hắn phát hiện nếu mình có dị tâm với các nữ nhân bên cạnh thì tiểu đệ đệ sẽ gặp nạn, hắn bị các nữ nhân hung hăng đó dọa sợ, cuối cùng nhận ra chỉ ở bên cạnh thê tử là an toàn nhất, dự đoán đời này hắn chỉ có một nữ nhân – nên tất nhiên phải che chở cẩn thận. Đứa nhỏ đáng thương, cho đến bây giờ vẫn không biết những chuyện bi thương mình gặp phải là do người nào đó thân thiết với thê tử mình gây ra.
Ôn Ngạn Bình không nhịn được phàn nàn: “Sao tỷ lại tới, thật vất vả mới có thai, không sợ va chạm hay sao?”
Khúc Phương Hương cười nhạt, chỉ nói: “Ta đến thăm muội thì có gì va chạm đâu mà lo.”
Vị Nhị ở gian ngoài bồi Hạng Thanh Xuân uống trà nhưng vẫn luôn chú ý duỗi lỗ tai vào trong, nghe thấy lời Ôn Ngạn Bình, trong lòng hắn âm thầm gật đầu, hắn cũng rất sợ va chạm, nhưng từ khi Khúc Phương Hương mang thai, đột nhiên không còn hiền lương thục đức nữa, lúc nào cũng bày sắc mặt cho hắn nhìn, cho dù hắn là cha của con nàng, nàng cũng không cho hắn cái nhìn tốt. Mà bản thân Vi nhị năm đó bởi vì làm ra chuyện ngu xuẩn -- Đẩy thê tử đang mang thai hại nàng đẻ non, trong lòng hắn có bóng ma, đối với lần mang thai lần này vô cùng coi trọng, vì vậy mặc cho thê thử bày sắc mặt ra với hắn, hắn cũng nhịn.
Như Thúy và Khúc Phương Hương thăm Ôn Ngạn Bình một lát mới đi nhìn đứa bé, đứa bé mới sinh nhìn tương đối giống Hạng Thanh Xuân, nhưng lại di truyền ánh mắt của Ôn Ngạn Bình, lộ ra khí chất phấn chấn hào hùng, sau khi nảy nở, bé trắng trắng mềm mềm như bánh bao, khiến người khác vô cùng yêu thích.
Ôn Ngạn Bình hưng phấn miêu tả kế hoạch dạy dỗ con trai cho hai người nghe: “Đợi khi bảo bảo lớn một chút, con sẽ dạy võ công cho nó, để nó trở thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất!”
“Con muốn dạy võ nghệ cho nó, còn Thanh Xuân thì sao?” Như Thúy cười híp mắt hỏi.
“Gần đây con hiểu ra một đạo lý, chỉ có giá trị vũ lực mạnh mẽ thôi thì chưa đủ, còn phải có một bụng âm mưu quỷ kế mới không bị hãm hại. Vì thế, con sẽ để cha của bảo bảo dạy nó tâm kế.” Nói xong, nàng hơi tiếc nuối: “Thật ra lúc đầu con muốn sinh một đứa con gái cơ, để cho hồ ly tinh tự mình dạy nó.”
Hai người: “…” Ha ha, bánh bao đáng thương, tự cầu nhiều phúc một chút đi.
Qua ba tháng, Tống thị cũng sinh, nàng sinh ra một tiểu khuê nữ trắng nõn.
Hạng Thanh Minh ôm khêu nữ, đón gió rơi lệ: Lại bại trong tay Hạng Thanh Xuân, thật không cam lòng! Lần tới nhất định phải sinh con trai, sinh thật nhiều con trai cho Hạng Thanh Xuân tức chết! Hơn nữa đều phải là đích tử mới được!
Nghe nói Tống thị đau bụng sinh, Ôn Ngạn Bình lập tức chạy sang trông nom, vốn dĩ Hạng Thanh Minh vô cùng lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Ôn Ngạn Bình, trong nháy mắt lập tức có một hồi chuông báo động. Không kịp để hắn tỏ vẻ cái gì, trong phòng sinh, Tống thị đã sinh rồi, sau khi ma ma ra ngoài báo tin vui, bà nhanh chóng vệ sinh đứa nhỏ sạch sẽ ôm ra cho cha bé nhìn.
Nghe được là con gái, Ôn Ngạn Bình chảy nước miếng, thèm thuồng nhìn đứa bé nhăn nheo kia, thừa dịp Hạng Thanh Minh không chú ý, nàng ôm lấy nhân tiện đá cho hắn một cước, khiến cho hắn không thể nào nhúc nhích mà đi đoạt đứa bé với nàng.
Hạng Thanh Xuân ngẩng đầu nhìn trời, coi như không thấy ánh mắt cầu cứu lẫn phẫn uất của đường đệ.
Tuy rằng đã sinh đứa nhỏ, nhưng tính tình Ôn Ngạn Bình vẫn không thay đổi chút nào, tình thương mẫu thân thì không lan tràn bao nhiêu, nhưng tình thương của cha thì không ít, nàng dịu dàng nhìn bé con trong lòng, cười hì hì nói với người bên cạnh: “Con gái thật tốt, hồ ly tinh, ta nói với nhị đệ muội, sau khi đứa bé lớn một chút sẽ đưa cho huynh dạy dỗ, nhất định huynh sẽ dạy ra một thục nữ danh môn lợi hại nhất, cầm kỳ thi họa, tinh thông tất cả mọi mặt…”
Hạng Thanh Xuân: Không bóp chết nàng là may rồi, còn muốn hắn dạy? Nhưng mà có thể dạy ra một đứa bé có thể gài bẫy tên gia hỏa Hạng Thanh Minh cũng rất tốt.
Hạng Thanh Minh nghe được hoảng sợ không thôi: Ôn Ngạn Bình, ngươi không chỉ đoạt thê tử của ta, bây giờ còn muốn đoạt con gái của ta nữa, ta phải liều mạng với ngươi!
Vì vậy, Tống thị vẫn luôn ảm đạm vì sinh con gái nhanh chóng phát hiện trượng phu rất bảo vệ con gái. Ngay cả khi bà bà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mắng nàng sinh con gái lỗ vốn, trượng phu nghe được đen mặt nói sinh con gái rất tốt, hình như muốn giải vây giúp nàng, trong lòng nàng không khỏi bị cảm động.
Đương nhiên, không lâu sau Tống thị đã biết được nguyên nhân trượng phu bảo vệ con gái như vậy, nàng không biết nên khóc hay nên cười, đồng thời đối với sức chiến đấu của Ôn Ngạn Bình có cái nhìn khác, nàng đã hiểu được một chút ân oán của Ôn Ngạn Bình và trượng phu.
Tống thị cảm thấy, nàng cứ tiếp tục giao hảo với Ôn Ngạn Bình thôi!
~~
Tác giả: Nói thật phiên ngoại không biết viết gì cho tốt [Nhìn trời]
Ta biết các nàng muốn có một ngoại truyện về Quý Quý, nhưng mà ta không có ý định viết, một lần viết là sẽ không dứt được. Bởi vì sau này Quý Quý sẽ gả cho Tứ hoàng tử, sẽ bị cuốn vào tranh đoạt hoàng quyền. Bên ngoài Quý Quý điềm đạm đáng yêu nhưng nội tâm bưu hãn, cộng thêm người nhà hung tàn không an phận, quả thật giống như mở ra một chuyện mới, không lo cho hoàng hậu thật đúng xin lỗi nàng. Vì vậy có rất nhiều chuyện xưa, ta không muốn viết, mọi người YY là được rồi.