Chữ hỉ đỏ thắm dán trên vách, cây nến hỉ thấp sáng cả căn phòng, một phòng đỏ chót, cực kỳ chói mắt.
Nếu không có một phòng đỏ thẫm này, không chừng khi nhìn thấy đoản kiếm trong tay tân nương tử, người ta sẽ nghĩ rằng đây là hiện trường vụ án giết người nào đó.
Hạng Thanh Xuân thở dài, ngồi dậy, hất tóc dài rối tung ra sau lưng, dịu dàng nhìn thiếu nữ trước mặt.
“Hồ ly tinh, chúng ta lập ước pháp tam chương được không?” Nàng nỗ lực khiến giọng nói của mình bình tĩnh, lại không biết càng làm vậy càng thể hiện nàng khẩn trương, khiến người ta tức giận cũng không thể nào phát ra được.
Cô nương này từ nhỏ đã khắc hắn!
“Nói đi, nàng muốn thế nào?” Hắn thở dài, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng.
Ôn Ngạn Bình trừng mắt, hơi nhìn xuống vị trí vi diệu nào đó giữa hai chân hắn, nói: “Nếu sau này huynh có dị tâm, đoạn tử tuyệt tôn!”
“…” Thiếu chút nữa hắn không duy trì vẻ dịu dàng nổi nữa, Hạng Thanh Xuân cố hết sức nhịn run rẩy, nói: “Nàng là cô nương gia, đừng quá hung hăng.”
Nói đến đây, Ôn Ngạn Bình kích động, “Ta là nam tử hán, nếu không phải huynh cố chấp, ta vốn muốn lấy một thê tử xinh đẹp trở về!” Lấy so với gả thích hơn nhiều, hơn nữa còn rất nhiều chỗ tốt, đầu tiên là nàng không phải xa các đệ đệ muội muội, hai là nàng sẽ không phải làm chuyện đáng sợ tiếp theo. Hôm nay lúc lên kiệu hoa, ba đứa nhỏ khóc to, trong lòng nàng vô cùng khó chịu.
“Nàng là cô nương gia, không phải là nam tử hán!” Hạng Thanh Xuân nhẫn nại nói, mặc dù biết nàng vẫn luôn kháng cự thân phận nữ nhân của mình, nhưng hắn cho rằng nàng đã đổi về nữ trang được nửa năm, dù sao cũng phải quen rồi, hiện tại xem ra, căn bản là vô dụng, làm cho hắn khẩn trương, đầu óc dại ra.
Nàng ấm ức nhìn hắn, cả hận nói: “Không cần huynh nhắc nhở, ta biết rõ. Chỉ là lâu lâu ta quên mất mình là cô nương gia thôi…”
Hạng Thanh Xuân lại thở dài, nghiêng người đè lên lên cánh tay cầm kiếm của nàng, ngón tay thon dài dưới ánh nến xinh đẹp như ngọc, nhẹ nhàng giật lấy ném nó vào hòm xiểng cách đó không xa, nói với nàng: “Không cần như thế, ta không có dị tâm, đời này chỉ trải qua với nàng.”
Nàng hơi ngạc nhiên, lơ đễnh nói: “Cha ta nói, lời nói của nam nhân không thể tin, cha nói ta đừng tin. Tuy con không giống cha, nhưng thanh danh của công công bên ngoài không tốt, cha ta nói, nếu huynh học theo công công, không cần ta ra tay, cha ta sẽ phế huynh trước.” Đây là lời nói hàm súc, còn theo nàng mà nói, nếu nàng có trượng phu như thế, nàng sẽ trực tiếp cắt tiểu cầm thú của hắn, để xem hắn còn có thể lôi kéo nữ nhân xinh đẹp khác lên giường được không. Vì thế, nàng vô cùng đồng tình với bà bà mới nhậm chức kia của mình.
Hạng Thanh Xuân hơi lúng túng, trong lòng gào thét, Sao Ôn đại nhân có thể dạy con gái như thế? Nhưng mà đối với cách xử sự của cha mình, Hạng Thanh Xuân vẫn luôn lạnh mắt nhìn, cười lạnh một tiếng, hắn tình nguyện làm hòa thượng chứ không học theo cách của cha hắn.
“Ôn đại nhân cũng là nam nhân, thế nên lời ông ấy nói, nàng đừng tin hoàn toàn.” Hạng Thanh Xuân phản bác.
“Cha đối với nương là toàn tâm toàn ý, không có dị tâm!”
“Ta biết. Tuy miệng cam đoan chưa chắc đã làm được, nhưng lâu ngày mới biết được lòng người, tại sao không dùng cuộc sống sau này để chứng minh quyết tâm của ta?” Hắn nghiêng đầu, tóc đen mềm nhẵn phủ xuống gò má, càng làm vẻ anh tuấn của hắn thêm phần gợi cảm.
Ôn Ngạn Bình vội cúi đầu, suy nghĩ về lời hắn nói. Nếu đã gả cho hắn rồi, nàng quyết định sẽ làm nàng dâu tốt của Hạng gia, không thể để người khác chê cười Ôn phủ dạy con gái không nghiêm. Nhưng mà, nàng không phải tiểu thư khuê các chính thức, không thể làm hiền thê khoan dung, tự động dâng người hầu hạ trượng phu. Nếu hồ ly tinh dám giống như cha hắn, nàng tuyệt đối sẽ khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn, sau đó sẽ hòa ly, không cần mượn cớ gì cả, trực tiếp rời kinh đi ngao du thiên hạ, cách xa kinh thành, còn ai dám nói nàng làm hỏng thanh danh của Ôn phủ nữa?
Trong lòng thầm tính toán một phen, Ôn Ngạn Bình gật đầu, cười sáng lạn với hắn.
Thấy nàng cười, Hạng Thanh Xuân cho rằng nàng đã suy nghĩ thông suốt, đang lúc hắn vui vẻ tươi cười thì bị hành vi của nàng làm cho hoảng sợ, cả người hắn ngã nhào, nằm ngửa trên giường.
“Tiếp theo sẽ hơi đau, huynh ráng chịu đựng!” Ôn Ngạn Bình nói xong, cúi đầu gặm cổ của hắn.
“…”
Khóe miệng Hạng Thanh Xuân co giật, lời này phải do nam nhân nói chứ? Hơn nữa cái tư thế này có phải ngược rồi không? Không phải là hắn áp nàng sao? Trên tị hỏa đồ rõ ràng đã vẽ như thế, đều là nam nhân ở trên nữ nhân ở dưới…
“Hình như ta nên ở trên.” Khuôn mặt tuấn tú của Hạng Thanh Xuân đỏ ửng, đưa tay muốn đẩy nàng ra, không muốn nàng gặm mình giống như tiểu cẩu gặm xương nữa. Thế nhưng tay của hắn nhanh chóng bị đối phương bắt lấy đặt hai bên thân thể -- Được rồi! Động tác này không phải do nam nhân làm hả?
Ôn Ngạn Bình vui vẻ gặm, ngẩng đầu nhìn ngọc diện đỏ ửng của hắn, mắt xếch lấp lánh lưu chuyển, xinh đẹp gợi cảm, khiến nàng nhịn không được nuốt nước miếng một cái, nhớ lại hành vi lưu manh của sơn tạc khi còn bé, nàng đưa tay sờ sờ một chút, nói: “Tiểu mỹ nhân, ta sẽ làm huynh thoải mái, nhẫn nhịn một chút nữa ~~”
“…”
Là nam nhân thì không thể nhịn!
Hạng Thanh Xuân bắt lại vai nàng, thừa dịp xoay người, trấn áp nàng dưới thân, hung hăng cắn vào ngực nàng một cái: “Nàng là nữ nhân, ngoan ngoãn nằm yên hưởng thụ là được rồi, loại chuyện này giao cho nam nhân làm.”
Ôn Ngạn Bình ngạc nhiên nhìn hắn, thốt lên: “Không phải huynh không được sao? Nên để cho ta làm thôi.”
“Không được?!” Hạng Thanh Xuân thấp giọng gào thét, hai con ngươi trừng lên thật lớn, ánh mắt hấp dẫn gì đó hoàn toàn biến mất trong hung quang.
Ôn Ngạn Bình không ý thức được lời này kích thích nam nhân biết bao nhiêu, nàng an ủi vỗ vỗ lồng ngực của hắn: “Đừng khổ sở, ta biết, huynh chậm chạp không chịu thành thân, nhất định là huynh có bệnh không tiện nói ta. Nếu ta đã gả cho huynh, tất nhiên sẽ che giấu giúp huynh, huynh là sư huynh của ta mà.” Đây cũng là nguyên nhân nàng muốn cùng hắn sống thật tốt. Đã nhiều năm như thế, tình cảm của hai người không phải giả, tuy nàng cho rằng đó là tình huynh đệ, dù cho bây giờ trở thành phu thê, cũng không thay đổi gì nhiều.
Nghe nàng giải thích, Hạng Thanh Xuân không biết nên khóc hay nên cười, hắn cúi đầu cắn một cái lên bờ vai mượt mà lõa lồ của nàng, làm nàng đau đến mức thiếu chút nữa đá bay hắn, nhưng nàng bị hắn ôm chặt, hắn ôm nàng xoay trở trên giường, sàn giường lay động, người không biết còn cho rằng bọn họ chiến đấu rất kịch liệt.
Không biết người nào đã áp người nào, cuối cùng y phục của hai người đều thoát ra hết, lúc da thịt kề nhau, sự bất đồng thân thể giữa nam và nữ được thể hiện rõ ràng.
Tướng mạo Hạng Thanh Xuân thoạt nhìn rất xinh đẹp, nhưng hắn là nam tử bình thường, thân hình dài thường thượt, cơ bắp rắn chắc, không giống như loại thư sinh truyền thống tay trói gà không chặt, yếu ớt không có sức sống. Năm đó, trước lúc hắn bái Ôn Lương làm thầy, bị Ôn Lương giày vò không ít, chỉ cần hắn phạm sai lầm một chút là bị phạt ngồi xổm làm trung bình tấn, hoặc là chạy quanh sân nhỏ, lâu dài đã dưỡng thành thói quen của hắn, mỗi ngày hắn đều dành chút thời gian đến phòng luyện công rèn luyện thân thể. Chỉ là khi hắn mặc y phục thì nhìn có vẻ thon gầy, khí chất nhã nhặn tuấn tú, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta gặp ảo giác.
Ôn Ngạn Bình vẫn luôn cho rằng hắn là thư sinh yếu ớt, mỗi khi bị hắn làm tức giận, nàng ra tay rất kiềm chế.
Ôn Ngạn Bình sờ sờ eo đầy rắn chắc của hắn, vòng eo hắn rất nhỏ, một đường sờ soạng lên trên, nàng phát hiện người nàng vẫn luôn cho là thư sinh yếu ớt thật ra rất mạnh mẽ, đúng là lừa gạt, sờ đến vật đang chống đỡ trên bụng mình, nàng thiếu chút nữa bóp gãy nó.
Hắn hôn hôn mặt nàng, thở nhẹ nói: “Vẫn cho là ta không được hả?” Nói xong, kéo nàng lên, vật nam tính trùng hợp kẹt giữa hai chân nàng.
Câu trả lời của nàng là áp hắn dưới thân một lần nữa, lúc này nàng dùng mười phần khí lực áp chế hắn. Nàng tập võ cùng Quý phu nhân, khi sử dụng mười phần sức mạnh, hắn muốn phản kháng cũng không phản kháng được, hắn không khỏi uất ức, chẳng lẽ phải thật sự để nàng áp chế. Chỉ là khi nhìn đến thân thể mềm mại đang đè trên người mình, hắn rất nhanh khôi phục lại như thường.
Dù sao bất luận là người nào áp chế người nào, kết quả đều giống nhau. Nhưng đây là lần đầu tiên, chẳng lẽ nàng muốn ở phía trên? Nàng sẽ chịu được chứ?
Đó là một vấn đề.
Ôn Ngạn Bình chưa từng làm qua nhưng nàng đã xem qua. Những ký ức buồn nôn đen tối kia khắc sâu vào trí nhớ của nàng, sở dĩ nàng chủ động như thế là do nàng cảm thấy so với lúc mình thụ động thừa nhận, không bằng mình chủ động xuất kích, nắm tất cả mọi thứ trong tay.
Khi thấy nàng loạn xạ ngồi xuống, Hạng Thanh Xuân hoảng sợ vội đỡ eo nàng, giận dỗi: “Nàng muốn đau chết sao?” Mặc dù hắn bị nàng trêu chọc sắp nổ tung, nhưng hắn không muốn lần đầu tiên lại qua loa như thế, sau này khiến nàng thấy chuyện sinh hoạt giữa phu thê đáng sợ như hổ.
“Dù sao cũng đau, đau dài không bằng đau ngắn!” Sắc mặt nàng tái nhợt nói.
Hắn nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, dịu dàng nói: “Nàng còn quá khô, sẽ làm mình bị thương.”
Nàng nghi ngờ nhìn hắn: “Sao huynh biết rõ quá vậy?”
“Bởi vì ta có đầu óc hơn nàng, đọc sách nhiều hơn nàng, đương nhiên biết rõ hơn nàng rồi.” Giọng điệu hắn không tốt, trực tiếp ngồi dậy, ôm nàng vào lòng, thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn hoàn toàn dính lên người hắn, giống như một đứa bé yếu ớt khiến lòng hắn sinh ra yêu thương. Hắn hôn lên khuôn mặt non mịn của nàng, dịu dàng nói: “Còn lại giao cho ta đi, ta sẽ cố gắng không làm nàng đau.”
Nàng do dự một lát, vẫn kiên trì: “Ta muốn ở phía trên!”
“…” Thật muốn bổ đầu nàng ra xem chứa cái gì, nằm xuống hưởng thụ không tốt sao?
Thất sắc mặt hắn không đúng, nàng thức thời im lặng, sau đó đưa tay ôm cổ hắn, vùi mặt vào hõm vai của hắn, tỏ vẻ mình giao hết bản thân cho hắn.
“Ngoan~” Giọng hắn khàn khàn, môi từ mặt nàng dời xuống, tuy tư thế hơi bất tiện nhưng cảm giác ôm nàng vào lòng rất tốt đẹp, hắn không so đo nhiều lắm.
Thân thể của nàng được bảo dưỡng vô cùng tốt, làn da non mềm trơn trượt, chỉ hút nhẹ một cái đã để lại dấu vết, bộ ngực không lớn không nhỏ, còn đàn hồi no đủ khiến hắn yêu thích không buông tay, vòng eo nhỏ nhắn, hai chân dài thẳng tấp, hết thảy làm cho hắn yêu thích vô cùng, hắn chỉ sợ mình nặng tay một chút sẽ làm nàng bị thương.
Cuối cùng cũng kết hợp cùng một chỗ, vật kiêu ngạo của hắn vừa thô vừa dài khiến nàng đau đến hút khí, ngọ ngoạy trong lòng hắn.
“Ngoan, một lát sẽ tốt hơn.” Hắn nhẫn nhịn rất vất vả, gân xanh trên trán giật giật.
“…Một lát là bao lâu?”
Hắn trầm mặt, chậm rì rì nói: “Bời vì nàng kiên trì muốn ở trên nên mới đau như thế, tư thế này không tốt lắm.” Hắn cảm thấy thân thể người trong lòng cứng ngắc, sắc mặt hắn không đổi mà nói dối, “Ta cũng không nỡ làm nàng đau, chỉ là nàng cố chấp muốn ở trên, loại tư thế này trong sách thuốc có nói không tốt cho thân thể phu nhân…”
Tiểu cô nương chưa từng xem sách thuốc lại thiếu thường thức đương nhiên không biết người nào đó nói lung tung, nàng suy nghĩ một hồi mới do dự nói: “Vậy…Vậy được rồi, về sau chúng ta đổi vị trí lại.”
Trong lòng hắn mừng rỡ, mỉm cười hôn khuôn mặt mướt mồ hôi của nàng, dịu dàng an ủi đau đớn cho nàng.
Bởi vì nàng đau và đây cũng là lần đầu tiên của nam nhân, nên lần thứ nhất không được lâu.
Đã có lần thứ nhất đương nhiên có lần thứ hai. Mặc dù Ôn Ngạn Bình rất mệt, nhưng bị người nào đó lừa gạt bắt đầu làm lần thứ hai, lần thứ hai là tư thế bình thường nam trên nữ dưới, trong đó còn có cảm giác nhẹ nhàng vui thích, nhưng mà tiểu cô nương không hài lòng, cảm thấy mình ở trên có ưu thế hơn, nàng ở trên cao nhìn xuống, có một loại cảm giác khống chế mọi thứ, chỉ cần có gì bất thường, tùy thời điểm có thể thoát ra, bảo vệ bản thân mình thật tốt.
Nghe được giải thích của nàng, Hạng Thanh Xuân lần nữa đen mặt, vì sao chẳng qua chỉ là phu thê hoan ái đơn giản, nàng lại cho rằng giống như chiến đấu, muốn ở vị trí có ưu thế tuyệt đối đây? Càng hận chính là các sơn tặc đã dạy hư nàng, thật là muốn đi quật mộ phần mười tám đời tổ tông bọn chúng.
Đêm tân hôn, do cố kỵ thân thể nàng, Hạng Thanh Xuân không dám đòi hỏi quá nhiều, dù sao người đã là của mình, sau này muốn chà đạp thế nào còn không phải do hắn làm chủ sao, nên lúc này hắn rất sảng khoái buông nàng ra. Hơn nữa do nàng muốn ở trên nên thể lực tiêu hao nhiều hơn bình thường, sau khi kết thúc lần thứ ba, Ôn Ngạn Bình đã nghiêng đầu buồn ngủ rồi.
Hạng Thanh Xuân gọi nha hoàn bên ngoài pha nước ấm, hắn nhẹ nhàng lau dọn thân thể cho nàng, sau đó tùy tiện thu dọn bản thân một chút, đổi đệm giường sạch sẽ khác xong mới dùng áo choàng mỏng bao bọc tiểu cô nương, ôm nàng đi ngủ.
Không biết có phải do chưa thỏa mãn hay không mà Hạng Thanh Xuân không ngủ được. Một tay hắn chống trên đầu, ôm tiểu cô nương đang ngủ say sưa vào lòng, một tay vuốt bả vai mềm nhẵn của nàng, một chân cọ cọ trên bụng nàng, thỉnh thoảng cúi xuống để lại ấn ký của mình trên bờ vai lõa lồ của nàng, hắn thích thú khi toàn thân nàng nhiễm hơi thở của mình, giống như động vật, thú đực thích để lại mùi của mình trên thân thú cái, thái độ muốn chiếm hữu hoàn toàn.
“Ôn Ngạn Bình, Ôn Ngạn Bình…”
Hắn gọi vài tiếng, thấy đầu lông mày nàng nhíu lại, hình như không có kiên nhẫn, nên hắn nhịn không được cười rộ lên, cúi đầu hung hăng cắn ngực nàng vài cái cách một lớp áo mỏng, tay xuyên qua dưới nách nàng, dịu dàng vuốt ve hai con thỏ nhỏ, hận không thể chơi đùa hết toàn thân cao thấp của nàng, cũng may lý trí đã trấn áp được khát vọng trong lòng.
Từ lúc nàng mười tuổi, hắn đã khát vọng nàng sáu năm, dù cho lúc đó xem nàng là nam nhân, hắn đã lên kế hoạch ngày nào đó sẽ ăn tươi nuốt sống nàng. Sau đó nàng cho hắn một kinh hỉ thật lớn, bất kể là nam nhân hay nữ nhân thì có quan hệ gì, từ đầu đến cuối hắn chỉ muốn một người là Ôn Ngạn Bình, hắn khát vọng đến mức hận không thể biến từ đầu đến chân nàng đều trở thành vật sở hữu của hắn!
Nếu Ôn Ngạn Bình tỉnh táo, nhất định sẽ gào thét: Quá biến thái! Quá biến thái! Quá biến thái. May mắn nàng không có tỉnh, nên không biết rõ thật ra huynh đệ tốt của nàng chỉ mới bắt đầu u ám biến thái!
~~
Tác giả: Thật là một đêm động phòng hoa chúc rối loạn, Hồ ly tinh đáng thương vẫn không được tận hứng. Khụ, trình độ của ta chỉ tới đây, nếu lệnh cấm vẫn còn thì ta đây không có biện pháp…( Do chính phủ TQ rà soát ghê quá mà T_T)