Ôn Ngạn Bình giữ nguyên tư thế bóc quýt, sững sờ nhìn thanh niên đang ngồi nghiêm chỉnh cách nàng một cái bàn, sắc mặt hắn nhạt như nước, đôi mắt xếch trầm tĩnh nóng bỏng nhìn nàng, khiến mặt nàng cứng ngắc.
"Huynh, huynh nói gì thế? Sao đột nhiên nói tới chuyện này?" Ôn Ngạn Bình giống y như trong quá khứ, không chút do dự cự tuyệt, nhưng mà không hiểu sao, nàng không có chút sức lực nào.
Dù biết do tình huống lúc đó cấp bách nên nàng đồng ý lung tung, ngay cả chính mình cũng không biết đang nói cái gì, nhưng thấy dáng vẻ nàng thế này, trong lòng Hạng Thanh Xuân vẫn nổi giận. Chỉ là, hắn đã sớm đoán trước được chuyện này, tức giận cũng vô ích, chỉ có thể cố gắng đè nén lửa giận, tận lực bình tĩnh nói: "Lúc đó không phải nàng đã đồng ý sao?"
"Lúc nào?" Ôn Ngạn Bình lắp bắp kinh hãi.
Nhịn xuống xúc động muốn cắn nàng một cái, Hạng Thanh Xuân âm thầm cắn răng, tiếp tục nhắc nhở: "Lúc ấy ta bị thương, không phải nàng đã nói, nếu như ta không chết thì nàng sẽ gả cho ta sao? Ta nghe rất rõ ràng đấy, hơn nữa lúc đó còn có rất nhiều người nghe được, thế tử An Dương Vương có thể làm chứng." Hắn lạnh lùng nhìn dáng vẻ khiếp sợ của nàng, lại nói: "Ngày đó tại Quý phủ, nàng còn khóc nói, nếu ta sống lại, chuyện gì nàng cũng nghe ta, chẳng lẽ nàng gạt ta chăng?"
"Khi đó ta cho rằng..." Huynh sẽ chết mà. Ai dè nàng khẩn trương quá mức, tay run run.
"Hả?"
Nghe thấy tiếng hắn hừ lạnh, Ôn Ngạn Bình im lặng, nàng hơi uất ức, khi đó nàng bị chuyện bi thảm lúc nhỏ ảnh hưởng, tâm hồn đang yếu ớt, chỉ một chuyện nhỏ cũng khiến nàng không chịu nổi, cõi lòng đau khổ, nào biết mình đã nói gì? Há miệng muốn chơi xấu nói qua chuyện khác, thế nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ trầm lặng của hắn, nàng không khỏi có chút nhức đầu. Nếu mình thật sự chơi xấu, tuyệt đối sẽ bị hồ ly tinh có cả bụng ý nghĩ xấu sẽ giết chết.
"Không phải nàng muốn chơi xấu không nhận chứ?" Hạng Thanh Xuân cười lạnh, "Tiếc cho thanh danh một đời của sư phụ, sẽ bị hủy trong tay nàng mất."
"...Có nghiêm trọng như thế không?" Ôn Ngạn Bình không tin.
Hạng Thanh Xuân từ tốn bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, phát hiện trà này đã lạnh, nuốt vào miệng vô cùng khó chịu, hắn chịu ghét bỏ nhíu mày đặt chén trà nhỏ xuống. Ôn Ngạn Bình vẫn luôn chú ý hắn, thấy hắn nhíu mày, trái tim nhỏ nhảy lên, lo lắng hắn sẽ nói ra lời kể tội gì nữa.
"Sư phụ một lòng dạy dỗ nàng, tất nhiên đã dạy nàng lời hứa của quân tử nặng như Thái Sơn. Không ngờ rằng, nàng lại là người lật lộng..."
"Nói bậy!" Nàng không thể nghe vào lời trách tội bậc này, lập tức phản bác, hai con ngươi phóng hỏa, vỗ bàn đứng phắt dậy, nói: "Gả thì gả, ta sợ huynh chắc?"
Hắn phất tay áo, nói: "Được!"
"..."
Ôn Ngạn Bình cứng họng, duỗi ngón tay run rẩy chỉ vào hắn, cả người phát run.
Hạng Thanh Xuân vui vẻ mỉm cười, sắc mặt như gió xuân, đưa tay nắm chặt tay nàng, dịu dàng nói: "Tiểu sư đệ quả nhiên là người giữ lời, ta rất yên tâm."
"..."
Sau khi tiểu cô nương lấy tốc độ của châu chấu nhảy ra khỏi phòng khách Xuân Hoa viện, xém chút nữa đụng phải Chiếu Quang đang đi tới, Chiếu Quang chỉ kịp gọi một tiếng "Ôn thiếu gia", thì thấy người nọ chạy trốn nhanh như có lửa đốt sau mông, trong lòng Chiếu Quang hơi buồn bực.
Lúc này, nam tử mặc y phục nhạt màu bước ra, mặt mày mang nét cười dịu dàng, cho thấy tâm tình đang rất tốt.
"Thiếu gia, ngài muốn đi đâu!"
Hạng Thanh Xuân cười nói: "Thương thế của ta đã khỏi, muốn đi thỉnh an mẫu thân, thuận tiện cho bà biết ta muốn thành thân."
"..."
Chiếu Quang ngây ngốc nhìn hắn, thành, thành, thành...thân? Thành thân là sao? Ngài không thích Ôn thiếu gia nữa hả?
Ôn Ngạn Bình hồn phi phách lạc đi trên đường, trong đầu đều là hành vi ngu xuẩn của mình vừa rồi, che mặt gào thét, nàng hận hành vi xúc động ngu xuẩn của mình quá.
"Ngạn Bình ca ~~"
Đồng âm trong trẻo vang lên, Ôn Ngạn Bình nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, thì ra là Đại Bảo và Nhị Bảo của An Dương Vương phủ. Hai đứa bé một khí khái hào hùng, một xinh đẹp tuyệt trần, tướng mạo hoàn toàn trái ngược nhau. Mỗi lần nhìn thấy thế tử An Dương Vương phủ mặc nam trang, người ta sẽ vô thức cho rằng đó là một cô nương nữ phẫn nam trang. Ngược lại Nhị Bảo là một cô nương khí khái hào hùng, mặc nam trang vào, không có ai nghi ngờ cô bé là một bé gái, lúc ra ngoài tiểu cô nương này thích mặc y phục trung tính, nhưng lại rất phù hợp, khiến cho những bé gái không biết rõ thân phận của tiểu cô nương bày ra tâm hồn thiếu nữ, ca ngợi tiểu cô nương rất nhiều, dù cho cô bé có thờ ơ làm người ta tức lộn ruột, cũng có các bé gái ân cần chăm sóc, thầm mong tiểu cô nương liếc nhìn mình một chút.
Đại Bảo và Nhị Bảo đi tới trước mặt Ôn Ngạn Bình, phía sau có mấy thị vệ đi theo, Ôn Ngạn Bình quét mắt nhìn, phát hiện sau lưng vẫn còn rất nhiều thị vệ theo bảo hộ, trải qua chuyện trong đêm Nguyên Tiêu, An Dương Vương phủ bảo vệ hai đứa bé càng nghiêm ngặt.
"Ngạn Bình ca, huynh đi đâu thế?" Tính tình Đại Bảo hoạt bát sáng sủa, bởi vì phụ thân và Quý thái y là bằng hữu tốt, Ôn Ngạn Bình lại là đồ đệ của Quý phu nhân, hai người thường gặp ở Quý phủ, quan hệ không tệ.
Ôn Ngạn Bình không trả lời, chỉ đột nhiên kéo Đại Bảo vào một góc, nhỏ giọng hỏi: "Đại Bảo, là vầy, ta muốn hỏi một chuyện, đệ có còn nhớ chuyện đêm Nguyên Tiêu không? Lúc sư huynh của ta bị thương đó?"
"Nhớ rất rõ, Hạng đại ca vì cứu huynh mà bị thương." Đại Bảo cười ngốc nghếch, khiến cho mí mắt Ôn Ngạn Bình giật giật, trực giác thấy không tốt. "Ngạn Bình ca còn vì ơn cứu mạng của Hạng đại ca nên muốn lấy thân báo đáp. Mặc dù chuyện hai nam nhân thành thân rất quái dị, nhưng điều này có thể xem như một cách báo ân, Ngạn Bình ca cố lên, lúc nào huynh sẽ gả cho Hạng đại ca thế? Đến lúc đó đệ nhất định tới uống rượu mừng ~~"
"..."
Đứa nhỏ này thật ngốc, hỏi cậu thật là sai lầm!!
Ôn Ngạn Bình bị đả kích rời đi.
Hai đứa bé nhìn bóng lưng của nàng, Đại Bảo gãi gãi đầu, quay qua hỏi muội muội: "Nhị Nhị, ta cảm thấy hình như Ngạn Bình ca bị đả kích?"
Nhị Bảo trầm tư một lát, lười biếng nói: "Có thể là huynh ấy không vui khi gả cho Hạng đại ca."
"Gạt người, ngày đó chính tai ta nghe thấy Ngạn Bình ca đồng ý. Với tư cách là nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể nói mà không giữ lời? Thật ra nếu thật sự Ngạn Bình ca không thích...Hạng đại ca có thể trực tiếp gạo nấu thành cơm...Ôi, sao muội đánh ta?"
"Đại Đại, nương nói làm người phải phúc hậu, không thể quá ngốc. Càng không thể học theo thói ác bá của cha năm đó, như thế là không có tiền đồ."
"..."
Ôn Ngạn Bình thầm hận nhĩ lực của mình quá tốt, nên mới có thể nghe thấy lời nói của hai bé gấu kia, trong lòng lại tiếp tục rối rắm.
Vô tri vô giác mà trở về phủ, bỏ ngoài tai lời thỉnh an của bọn hạ nhân, nàng hốt hoảng đi ngang qua ngoại viện thì bị gọi lại.
"Ngạn Bình, con làm sao thế?"
Ôn Ngạn Bình ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Ôn Lương và Như Thúy đang đứng trong sân, hai người đang ngắm một chậu lan Hồ Điệp, Quý Quý cũng đứng ngắm bên cạnh mẫu thân. Loại hoa lan này sinh trưởng ở khu vực Giang Nam, kinh thành rét căm căm rất khó trồng, phải bỏ công chăm sóc mới được. Vào mùa đông phải đưa hoa vào buồng lò sưởi, bây giờ đang thời điểm xuân về hoa nở, khí trời tốt hơn một chút, Ôn Lương mới sai người mang chậu hoa lan quý từ buồng lò sưởi ra ngoài sân.
Ôn Ngạn Bình dừng bước, do dự một lát mới đi tới trước mặt hai người.
Thấy nàng muốn nói lại thôi, giống như sắp nói ra tâm sự của mình, mắt Ôn Lương chuyển một cái, cười nói: "Từ sau khi Thanh Xuân bị thương, chúng ta đã lâu không ngồi uống trà nói chuyện phiếm rồi, hiếm khi rảnh như hôm nay, ngồi xuống trò chuyện với vi phụ được chứ?"
Đang lúc trong lòng Ôn Ngạn Bình rối rắm, ngoan ngoãn đồng ý.
Phu thê Ôn Lương đưa chậu hoa lan cho hoa tượng (thợ chăm sóc hoa), sai nha hoàn đem nước sạch tới rửa tay xong, bốn người đi đến đình nghỉ mát, để hạ nhân dâng trà và điểm tâm nóng hổi lên.
Tinh thần Ôn Ngạn Bình không tốt, nhìn Ôn Lương nâng tay áo pha trà, tư thế phong nhã, nước chảy mây trôi, hết sức đẹp mắt.
"Có chuyện gì phiền não sao?" Ôn Lương dịu dàng hỏi.
Ôn Ngạn Bình quan sát hắn, rồi cúi đầu nhấp một ngụm trà, dường như muốn tăng thêm dũng khí, cuối cùng lấy hết can đảm nói: "Cha, con, con đã đồng ý gả cho Hạng sư huynh..." Lời còn chưa nói xong, nàng đã thẹn thùng cúi đầu, trong lòng vô cùng khó chịu, sợ họ hiểu lầm, lại nói: "Lúc ấy Hạng sư huynh vì cứu con mà bị thương, con sợ huynh ấy xảy ra chuyện không may nên mới đồng ý."
Hồi lâu, nàng không nghe thấy đối phương lên tiếng, Ôn Ngạn Bình ngẩng đầu lên, thấy Ôn Lương mỉm cười, dung nhan tuấn tú như ngọc phảng phất cảnh xuân, vạn sự tốt đẹp.
"Đã suy nghĩ kỹ chưa?" Ôn Lương hỏi.
Mặc dù trong lòng còn nhiều điều chưa xác định, nhưng mà đã nhận lời, đương nhiên phải giữ lời. Nàng gật đầu nói: "Con không thể làm người không giữ chữ tín, nếu như đã đồng ý đương nhiên phải giữ lời, như vậy mới không uổng công cha nương dạy bảo."
Thật ra không giữ lời cũng không sao, nếu chúng ta thất hứa, Hạng gia cũng không dám có ý kiến.
Ôn Lương nói thầm, trong lòng có chút không thoải mái, rõ ràng muốn tìm hôn phu tốt cho nghĩa nữ, nhưng khi thật sự gả nàng cho nam nhân khác, trong lòng hắn rất khó chịu, cực khổ vất vả nuôi con gái lớn, lại bị nam nhân khác ngậm trong mồm tha đi như vậy, làm phụ thân rất đau lòng ~~.
Không ai biết ý tưởng âm u trong ngoài bất nhất của mỹ nam tử, sau khi nghe nàng nói muốn xuất giá, Như Thúy cô nương mừng rỡ vô cùng, Như Thúy rất yên tâm về nhân phẩm tính cách của Hạng Thanh Xuân, Ngạn Bình gả cho hắn, nàng không cần lo lắng sẽ bị hắn ức hiếp. Về phần Hạng phủ, tuy hơi phức tạp nhưng nếu vị hôn phu hoàn toàn thương nàng sủng nàng thì không cần lo lắng, vả lại Ngạn Bình không phải ăn chay, không sao cả.
"Nhưng mà, nếu con phải xuất giá, vậy thì vấn đề thân phận này..." Ôn Ngạn Bình ngập ngừng, trong kinh thành ai mà không biết nghĩa tử Ôn gia, nếu đột nhiên biến thành nghĩa nữ Ôn gia, cảm giác rất kỳ lạ, Ôn phủ sẽ bị người ta cười nhạo mất.
Ai ngờ Ôn Lương và Như Thúy nhìn nhau cười cười, Như Thúy cô nương cười híp mắt nói: "Chuyện này không cần lo lắng, Ôn phủ có nghĩa tử, đương nhiên sẽ có nghĩa nữ. Chúng ta đã sớm nghĩ phương pháp giải quyết rồi, nghĩa nữ Ôn phủ được nuôi dưỡng tại Đàm gia Bình Tân, mấy ngày nữa sẽ tiến kinh, đến lúc đó sẽ gả cho con trai trưởng Hạng gia."
"..."
Ôn Ngạn Bình lập tức uất ức nhìn hai người, thì ra lúc nàng không biết, hai người đã sớm chuẩn bị, đây là có ý muốn đuổi nàng đi sao?
Thấy nàng khó chịu, trong lòng Ôn Lương vui vẻ hớn hở, xem ra con gái vẫn không nhẫn tâm rời khỏi bọn họ, tâm tư hắn nhanh chóng thay đổi, tật xấu nổi lên, hớn hở nói: "Đừng buồn, thân phận nghĩa tử Ôn phủ phụ thân vẫn giữ lại cho con, nếu Thanh Xuân đối xử với con không tốt, con cứ trực tiếp hòa ly với nó, đến lúc đó khôi phục lại thân phận nghĩa tử Ôn phủ, con muốn đi đâu ta cũng không ngăn cản."
Nghe xong, Ôn Ngạn Bình vừa mừng vừa sợ, kéo tay áo Ôn Lương: "Cha, cha là tốt nhất, là phụ thân tốt nhất thiên hạ ~~"
"Đương nhiên, các con đều là con của ta, không tốt với các con thì tốt với ai."
"Hì hì..."
Như Thúy cô nương liếc mắt nhìn, Ôn đại nhân lại bắt đầu bày mưu tính kế người ta, lần này thật sự là dụng tâm hiểm ác, con gái còn chưa gả đi đâu, mà mong muốn con gái và con rể hòa ly, có phụ thân nào như thế không? Dĩ nhiên, Hạng Thanh Xuân là đáng thương nhất, có loại sư phụ kiêm nhạc phụ này, luôn nghĩ khi nào hắn hòa ly với thê tử, làm người đã đủ đau khổ...
Thấy cảnh cha và đại ca vui vẻ cười nói, Tiểu Quý Quý đang dự thính đầu óc choáng váng, hỏi: "Nương, đại ca phải gả cho đại tẩu hả?"
Như Thúy cô nương: 囧 Quý Quý đã bị chuyện này mê muội rồi?
Ôn Lương và Ôn Ngạn Bình cũng 囧 囧, nhưng mà nghĩ tới Ngạn Bình sắp xuất giá rồi, nên nói cho bọn nhỏ biết thân phận của nàng, hắn bèn sai người đi gọi hai tiểu chính thái đang đọc sách trong thư phòng tới.
Lúc Trường Trường và A Tuyết không hiểu có chuyện gì bị gọi tới, hai đứa bé lần lượt ngồi trước mặt người lớn, mở to mắt ngóng nhìn họ. Bị hai cặp mắt hồn nhiên nhìn, Ôn Ngạn Bình hơi chột dạ, đến cuối cùng vẫn hơi e ngại chùng bước, mong mỏi nhìn Ôn Lương, nói: "Cha, hay là con cứ làm đại ca của bọn chúng thôi."
Ôn Lương lại 囧, hắn cảm thấy nếu bây giờ nói chân tướng với bọn nhỏ, không biết có làm méo mó tam quan của chúng hay không. Như Thúy cô nương thì nghĩ rất đơn giản, chỉ vào Ôn Ngạn Bình, huỵch tẹt ra: "Trường Trường, A Tuyết, Quý Quý, sau này phải gọi tỷ tỷ, không được gọi đại ca nữa, biết chưa?"
Các tiểu bằng hữu chớp chớp mắt, nhất thời không tiêu hóa được ý tứ này.
Một lát sau, tiểu bằng hữu Trường Trường trừng mắt thật to, rốt cuộc xâu chuỗi các nghi vấn từ trước đến nay lại, hiểu ra sự thật: Thì ra đại ca không phải là "Đại ca", mà là “Đại tỷ”.
A Tuyết mơ hồ, khờ khạo nói: "Tại sao phải gọi là tỷ tỷ? Đại ca muốn nam phẫn nữ trang chăng?"
Quý Quý ngoan ngoãn bổ sung: "Cha nương nói, đại ca phải gả cho đại tẩu, Hạng sư huynh là đại tẩu của chúng ta?"
A Tuyết sợ hãi, "Đại ca muốn thành thân với Hạng sư huynh? Như vậy không được, đệ muốn có tỷ tỷ xinh đẹp làm đại tẩu, không muốn có nam nhân xinh đẹp làm đại tẩu!"
Trường Trường một lần nữa bị đệ đệ ngốc làm cho hỏng mất, bàn tay nhỏ đập qua, kêu lên: "Đồ ngốc, đại ca là một cô nương, đương nhiên phải gả cho nam nhân, không phải lấy đại tẩu."
A Tuyết vẫn sững sờ, nhìn vẻ mặt khó xử của Ôn Ngạn Bình, chậm rãi vuốt đầu tóc bị đập, ồ một tiếng.
Nhìn các tiểu bằng hữu đối đáp qua lại, phụ mẫu bất lương ở bên cạnh cười nghiêng ngã, nhận lấy ánh mắt không hài lòng của Trường Trường.