Hạng Thanh Xuân và Tứ hoàng tử mặc thường phục, thoạt nhìn giống như vi phục xuất tuần, dáng vẻ không muốn người ta biết rõ thân phận. Phía sau hai người chỉ có gã sai vặt đi theo, thị vệ chẳng qua núp ở chỗ tối, không quang minh chính đại đi theo.
Thấy Tứ hoàng tử, mấy người nhanh chóng tới chào.
"Các đệ đang làm gì?" Hạng Thanh Xuân mở đầu hỏi trước, đi đến bên cạnh Ôn Ngạn Bình, tựa như vô tình, đem tay áo nàng kéo xuống.
Ôn Ngạn Bình kỳ quái nhìn hắn một cái, bởi vì có Tứ hoàng tử ở đây nên không lên tiếng. Chỉ là nhớ tới ngày hôm qua người nay độc miệng kinh bỉ hầu bao nàng làm xấu, cơn giận trong lòng vẫn chưa tan, nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái. Chằng qua dáng vẻ không tha này của tiểu cô nương, ngược lại khiến trong lòng thanh niên dễ chịu hơn rất nhiều, thấy bên hông nàng không còn cái hầu bao xấu xí kia nữa, tâm tình càng sáng rỡ.
Đương nhiên, chỉ là tạm thời sáng lên, Hạng Thanh Xuân bỗng nhớ tới tiểu tử thối này đã làm chuyện tốt gì khi hắn không có ở đây.
"Hạng sư huynh, Tứ điện hạ ~"
"Hạng ca ca, Tứ ca ca ~"
Ba đứa nhỏ ồn ào chào hỏi, sau đó A Tuyết hoạt bát đáp: "Chúng ta chuẩn bị bắt cua đấy."
"Bắt cua?" Tứ hoàng tử liếc mắt nhìn móng vuốt tiểu bằng hữu: "Vừa rồi hình như ta nghe thấy A Tuyết bị cua kẹp phải không?"
"Đại ca bóp nát con cua rồi, ca ca không sao." Quý Quý cười xinh đẹp.
Sắc mặt Tứ hoàng tử cứng đờ, trong lòng tự nhủ tiểu cô nương hung tàn muội còn cười được? Không phải nên sợ hãi mới đúng sao? Trong lòng Tứ hoàng tử hơi phiền muộn, cảm thấy tiểu cô nương mềm mại đáng yêu của mình bị mấy huynh trưởng hung tàn ảnh hưởng, càng ngày càng tàn bạo.
Chào hỏi xong, A Tuyết nhịn không được kéo tay ca ca và muội muội đi bắt cua, sợ chúng không cẩn thận bị kẹp trúng tay, Ôn Ngạn Bình nhanh chóng đi qua, hỏi hai người nhàn nhã đứng trên bãi sông kia.
"Hai người sao lại ở đây?"
Tứ hoàng tử thận trọng nói: "Sau cơn mưa, thấy không khí tươi mát, nên tùy tiện đi dạo một chút."
Hạng Thanh Xuân mỉm cười: "Khó có được cơn mưa xua tan nắng nóng, sắc trời tốt như thế, đương nhiên muốn đi ra hóng mát."
Ôn Ngạn Bình nghi ngờ nhìn bọn họ, cảm thấy đều là lấy cớ, trong lòng có chút cảnh giác, nhất định phải giám sát tiểu muội muội chặt chẽ. Về phần Hồ ly tinh đáng ghét, nàng quyết định phớt lờ hắn.
Đám tiểu gia hỏa rốt cuộc không được nghịch nước, chỉ chơi trên bãi sông một lát, nhặt trai sông và ít đá cuội đẹp mắt, lúc trời chiều liền trở về.
Đi trên đường quê nhỏ, A Tuyết tinh lực dồi dào kéo nhị ca nghiêm mặt nhà mình chạy phía trước, nhìn thấy ca ca tinh lực không bằng mình chạy không kịp thở, cười rất vui sướng, gào thét cuối cùng mình cũng có điểm mạnh hơn ca ca. Tứ hoàng tử ôm tiểu cô nương thản nhiên đi phía sau, khóe môi mỉm cười, nhẹ giọng nói chuyện với bé, cuối cùng là Ôn Ngạn Bình và Hạng Thanh Xuân đồng bước.
Ôn Ngạn Bình nỗ lực phớt lờ người bên cạnh, ánh mắt rơi về phía núi xanh xa xa, thỉnh thoảng quan sát các đệ đệ muội muội, mặc dù hành vi ôm muội muội của Tứ hoàng tử khiến mình mất hứng, nhưng bây giờ muội muội còn nhỏ, lại nguyện ý cho hắn ôm, nàng không thể nói cái gì.
Ánh mắt Hạng Thanh Xuân vẫn luôn đặt trên người nàng, thấy khuôn mặt tươi cười không chí tiến thủ của nàng, tâm tình không khỏi bay bổng theo, cười nói: "Tiểu sư đệ, vẫn giận ta sao?"
"..."
“Nghe nói gần đây đệ trải qua rất phong phú, không chỉ thường xuyên tham gia các loại yến hội của Tây Quận Vương phủ, mà còn đánh Đại công tử Vũ Xuyên Hầu phủ nữa."
Rốt cuộc Ôn Ngạn Bình cũng quay đầu nhìn hắn, không biết có phải do mình mẫn cảm hay không, cảm giác khi hắn nói tới Tây Quận Vương phủ hình như có loại mùi vị như là nghiến răng nghiến lợi, không khỏi nói: "Hồ ly tinh, đừng phí hơi thừa lời, cẩn thận nghiến hư răng." Thấy sắc mặt hắn khẽ biến, dáng vẻ giống như nhẫn nhịn, cho là mình nói đúng, vội nói tiếp: "Hồ ly tinh, huynh không có ở đây thật là đáng tiếc, huynh không thấy Thẩm Nhân kia cặn bã tới mức nào đâu, không chỉ đánh thê tử sủng tiểu thiếp, còn dám mặc kệ tiểu thiếp ra ngoài tùy tiện cắn người, quả thật là cặn bã bỏ đi. Nếu huynh ở đây, với bụng dạ đen tối của huynh, nhất định sẽ trực tiếp phế hắn."
Da mặt Hạng Thanh Xuân co rúm, hắn cảm thấy với giá trị vũ lực của nàng cho dù không có hắn, nàng cũng có thể đem người phế đi không khác biệt lắm. Hơn nữa bây giờ Thẩm Nhân còn bệnh liệt giường, hắn không tin chuyện Thẩm Nhân mỗi ngày đều bị tiểu thiếp đánh, bên trong không có dấu vết của nàng, cũng không biết, có phải nửa đêm nàng leo nóc nhà người khác đi đánh người hay không.
Hạng Thanh Xuân khẽ rũ mắt xuống, suy nghĩ xem cái hầu bao kia là nữ nhân nào đưa cho nàng, loại trừ tới loại trừ lui thế mà không chọn ra được ai. Vốn nghi ngờ là Ngũ tiểu thư Tây Quận Vương phủ nhưng nghe nói nữ công của Ngũ tiểu thư rất tốt, căn bản không có khả năng làm ra cái hầu bao xấu xí hại mắt đó. Vẫn là...tại thời điểm hắn không biết, tiểu tử này cấu kết với dã nữ nhân nào?
Giác quan thứ sáu của tiểu động vật cảm giác được nam nhân bên cạnh không đúng, Ôn Ngạn Bình xê dịch ra một chút, thấy hắn nhìn sang, cặp mắt xếch nheo lại như hồ ly, giống người sắp làm chuyện xấu, giật mình cả người run rẩy, rõ ràng mình đang tức giận, thế nhưng cảm giác khi đối mặt với hắn sức lực vẫn chưa đủ nhỉ?
"Đúng rồi, Hồ ly tinh, đệ nghe nói..." Nàng quan sát hắn, âm thanh thật nhỏ bát quái: "Tam tiểu thư Tây Quận Vương phủ vừa ý huynh, vui chứ? Đây là tin tức chính xác đấy, là chính miệng Ngũ tiểu thư nói với đệ nha, nếu hai phủ có cùng ý, có thể kết thành chuyện tốt Tần Tấn rồi..."
Càng nói càng nhỏ, bởi vì sắc mặt thanh niên bên cạnh sắp biến thành màu đen, đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ nguy hiểm nhìn nàng.
Ngay lúc cả người Ôn Ngạn Bình không được tự nhiên, Hạng Thanh Xuân đột nhiên bắt lấy tay nàng, sau đó kéo nàng đi sang một hướng khác.
"Đại ca, Hạng sư huynh, các huynh đi đâu?" Các tiểu bằng hữu thuần lương quay đầu lại thấy họ không đi chung với mình, vội kêu lên.
Trên mặt Hạng Thanh Xuân tươi cười, dịu dàng nói: "Trước hết các đệ tới rừng cây phía trước chờ chúng ta một chút, chúng ta có chuyện muốn nói." Nói xong, dùng ánh mắt ngăn chặn thị vệ muốn đi cùng.
Căn cứ vào sự tín nhiệm đối với Hạng sư huynh, các tiểu bằng hữu cùng đồng thanh đáp một tiếng, ngược lại Tứ hoàng tử kinh ngạc nhìn qua, Hạng Thanh Xuân người này dù sao vẫn che dấu tâm tư mình rất kỹ, với sự quan sát nhạy bén của mình thế mà không phát hiện ra có gì không đúng, nhưng mà cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
"Hồ ly tinh, buông tay, bằng không bị đánh bay đi thì không liên quan tới đệ đâu!" Ôn Ngạn Bình tức giận nói, trong lòng có chút oán hận, rõ ràng là thư sinh văn nhược sao khí lực lại mạnh như thế? Nhưng mà nếu lại làm hắn bị thương, có phải sẽ bị mắng nữa không?
Hạng Thanh Xuân quay đầu châm chọc: "Nếu đệ không có não như thế, ta cũng không có cách nào."
"Có ý gì?"
"Tự mình nghĩ đi!"
Lúc tiểu cô nương tư duy đơn giản bị kéo đi cẩn thận suy nghĩ, bọn họ đã đến bên trong một vườn nho, dây nho xanh um tùm leo trên giàn, quả nho màu tím nhạt lấp ló trong lá cây màu xanh, gió nhẹ thổi tới, cành là lay động, phát ra âm thanh rào rào.
Ôn Ngạn Bình đưa tay hái một chùm nho, vẩy nước mưa phía trên xong trực tiếp bỏ vào miệng, vừa ngọt vừa chua khiến nàng nhăn mặt: "Không ngon bằng giàn nho trong viện của đệ." Nói xong, lấy một quả nho đưa tới trước môi của thanh niên xinh đẹp, muốn hắn nếm thử vị chua.
"..."
Trong lòng Hạng Thanh Xuân thở dài, rõ ràng vừa rồi còn thở hồng hộc, tại sao khi thấy giàn nho thì vui vẻ hái nho rồi? Nàng có để tâm tới mình hay không? Hay chẳng qua là hắn đơn phương cố chấp mà thôi?
Há miệng ăn quả nho kia, đồng thời hung hăng khẽ cắn ngón tay trắng nõn.
Ôn Ngạn Bình NGAO một tiếng, đau đến mức thiếu chút nữa đạp nam nhân này ra ngoài, không cho nàng hành động, đối phương nhanh chóng ôm eo nàng, kiềm giữ hành động của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái: "Ta không thích Tam tiểu thư Tây Quận Vương phủ, càng không lấy nàng ta, sau này không được nói loại chuyện này nữa."
Vốn đang chuẩn bị đá người lại bị lời nói đơn giản này chặn lại, Ôn Ngạn Bình trừng mắt, bừng tỉnh: "Thì ra huynh không thích nàng? Không thích thì không thích, huynh nói trắng ra không được sao? Sao cứ quái gở như thế? Hồ ly tinh, huynh có phải là huynh đệ hay không?"
...Không, so với huynh đệ, hắn càng muốn làm tình nhân thân mật với nàng hơn!
Âm thanh quanh quẩn trong cổ họng, cuối cùng không nói ra.
Càng nghĩ càng tức giận, Hạng Thanh Xuân trực tiếp tiến lại gần cổ nàng, đè lại giãy giụa kéo cổ áo nàng xuống mút hôn một hơi, nhìn thấy dấu hôn nhàn nhạt, trong lòng có cảm giác thỏa mãn -- Hình như hắn càng ngày càng biến thái? Cảm thấy lưu lại dấu vết trên người một nam nhân rất hạnh phúc.
Ôn Ngạn Bình thấy mình chịu đủ rồi, dù là huynh đệ tốt cũng không thể tùy tiện cắn người như thế? Không biết đau sao? Nàng còn sợ không cẩn thận sẽ đả thương hắn, cũng sợ đã thương hắn sẽ bị cha nương mắng, trong lòng áy náy, nhưng mà cứ được một tấc mà muốn một thước như thế, đừng trách nàng không khách khí.
Trực tiếp công khuỷu tay thúc vào bụng hắn, thừa dịp lúc hắn đau đớn buông tay, hung hăng dùng chân giẫm lên chân hắn, giả làm mặt quỷ nhanh chóng chạy mất.
Chạy thẳng ra vườn nho, ngồi xuống một gốc cây mới phát hiện mặt mình rất nóng, trái tim cũng nhảy dồn dập. Từ trong cái ao nước nhỏ trên mặt đất, có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình đỏ như hỏa thiêu dưới ánh trời chiều, càng làm cho nàng có cảm giác không đúng. Nếu như Hồ ly tinh nói giữa nam nhân làm loại chuyện này là rất bình thường, nhưng vì sao nàng cứ có cảm giác không phải thế?
Ngồi một lát, tai nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, vô thức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy thanh niên đi ra từ vườn nho, chẳng biết tại sao, mặt lại đỏ lên -- có lẽ là do thời tiết quá nóng thôi.
Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, hai mắt đen nhánh khiến người ta không dám nhìn thẳng, giống như nhìn thì sẽ bị hắn nuốt chửng vậy.
Thấy hắn đi về phía mình, không tự giác lùi về sau, ngoài mạnh trong yếu kêu lên: "Hồ ly tinh, huynh, huynh, huynh đừng tới đây, không cho phép huynh lại cắn đệ."
Hạng Thanh Xuân không nghe lời nàng, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, không chút để ý tới vạt áo trường bào tinh xảo quét xuống bùn, đưa tay vuốt ve dấu hôn trên cổ nàng một lát, hỏi: "Đau không?"
Nàng chép miệng, "Đương nhiên đau, lần này rời kinh có phải huynh học thêm tật xấu gì rồi phải không? Trước kia huynh đâu có thích cắn người. Hồ ly tinh, huynh đừng như thế, tuy đệ thích gọi huynh là Hồ ly tinh nhưng trong lòng đệ huynh và béo ca ca đều là huynh đệ quan trọng, có chuyện tốt chuyện xấu gì đệ cũng thích tìm huynh nói một trận, hai chúng ta tốt như thế, sao huynh cứ thích ức hiếp đệ chứ?"
Vốn còn đang thương tiếc nàng đáng thương như tiểu cẩu ngồi xổm dưới giàn nho, nhưng nghe lời nàng nói, khiến hắn không nhịn được mà muốn ức hiếp nàng, làm nàng khó chịu hắn mới hài lòng.
"Đệ không phải là huynh đệ của ta!" Hắn lạnh lùng nói, thấy nàng bày ra dáng vẻ bị tổn thương, âm thanh lại dịu dàng: "Đệ sẽ nhanh chóng biết rõ ta muốn làm cái gì với đệ!"
Tiểu cô nương chưa bao giờ có ý nghĩ sai lệch, ngây thơ hỏi: "Muốn làm cái gì?"
Nghe thế, ánh mắt hắn thâm sâu hơn mấy phần.
Ôn Ngạn Bình quả quyết im lặng, trực giác tiểu động vật cho nàng biết nếu nàng nói thêm gì nữa, hắn nhất định sẽ ăn thịt người.
Thấy nàng tỉnh tỉnh mê mê, trong lòng Hạng Thanh Xuân thở dài, kéo nàng lên: "Bọn Trường Trường chờ đã lâu, chúng ta trở về thôi."
Ôn Ngạn Bình cảm thấy hắn rất không đúng, lần này thế mà ngoan ngoãn nghe lời, ôm hắn đứng lên thuận tiện hái mấy chùm nho đi về. Nhưng lại không biết nam nhân chấn động lòng người bên cạnh đang nghĩ ngợi, không thể nhịn được nữa, có lẽ phải lột sạch nàng trực tiếp ăn, dù sao giữa hai nam nhân nên làm những gì hắn đã biết, ngay cả dầu bôi trơn cũng đã sai người mua loại tốt nhất, chuẩn bị đợi tới ngày tiểu tử thối này đưa tới miệng.
Hắn nhìn nàng một cái, tiểu cô nương không hiểu sao lại rét run.
Trở lại khu rừng nhỏ, Tứ hoàng tử và đám nhỏ chơi bên cạnh đang chờ bọn họ, thấy họ về, A Tuyết lao đến đầu tiên, ôm chân Ôn Ngạn Bình nhìn chùm nho trên tay nàng, vểnh miệng nói: "Đại ca và Hạng sư huynh đi hái nho mà không gọi A Tuyết đi, thật xấu."
Tứ hoàng tử tìm tòi nhìn bọn họ, vẫn cảm thấy hai người kia có chút không bình thường.
"Là huynh ấy hái đấy, không phải ta." Ôn Ngạn Bình nhún nhún vai, không muốn nói thêm nữa, nắm tay A Tuyết nói: "Trường Trường, A Tuyết, Quý Quý, chúng ta về nhà."
"Dạ ~~"