Hôm nay là tiệc ngắm hoa ở Tây Quận Vương phủ, trời rất nắng.
Như Thúy dẫn theo Ôn Ngạn Bình và ba đứa nhỏ, cùng đi tới Tây Quận Vương phủ dự tiệc.
Lúc gặp Hạng Thanh Xuân ở Đào Hoa uyển của Tây Quận Vương phủ, Ôn Ngạn Bình đang tươi cười muốn chào hỏi hắn, ai ngờ chống lại ánh mắt ảm đạm nặng nề, ánh mắt nhìn nàng giống như nàng đã làm ra chuyện có lỗi với hắn vậy, tức giận ngập trời, khiến nàng không hiểu nổi.
Cảm thấy tâm tình hắn không được tốt, Ôn Ngạn Bình không ngốc chọc hắn để ăn mắng, vừa bắt đầu liền chuồn mất.
Hoa đào chớm nở rất đẹp, một đám thiếu nữ xinh đẹp động lòng người ngồi trong đình giữa rừng hoa tán gẫu nói chuyện phiếm, thiếu niên công tử lại đứng cách đó không xa luận hoa đào, ngăn cách bởi một ao nước trong nho nhỏ nhưng không hề cản trở ánh mắt lẫn nhau, đều len lén nhìn sang bờ bên kia, quan sát lời nói cử chỉ đối phương, không ngoài ý muốn, phu nhân phu quân tương lai của họ có khả năng là những người kia.
Vì thế tiệc ngắm hoa lần này trong lòng mọi người còn có một tên gọi khác: Tiệc thân cận.
Thời đại này, mặc dù chuyện nam nữ khác biệt còn rất nghiêm ngặt, nhưng vẫn có mặt phóng khoáng, ví dụ như nữ tử có thể ăn mặc trung tính dẫn hạ nhân ra ngoài dạo phố, đôi khi một vài thế gia quý tộc tổ chức tiệc ngắm hoa luận hội thơ văn, các thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi mở to mắt quan sát, vẫn có thể tiếp xúc cách đoạn, nhìn xem có danh tiếng gì không.
Thời điểm Hạng Thanh Xuân tìm được Ôn Ngạn Bình, nàng đang đứng dưới một gốc cây hoa đào nhìn lên trên, sau đó dùng một tư thế vô cùng đẹp mắt nhảy lên cành cây hái một đóa hoa xinh đẹp vừa mới nở, cuối cùng mỉm cười đưa đóa hoa cho thiếu nữ dung mạo thanh tú cách đó không xa.
Dưới cây hoa đào, thiếu niên thiếu nữ tươi cười thuần túy không tỳ vết, không mang theo bất cứ thần sắc mập mờ nào.
Rắc một tiếng, trong ánh mắt kinh hãi của Chiếu Quang, Hạng Thanh Xuân bẻ gãy một nhánh đào già. Mấp máy môi, trên mặt là tươi cười giả tạo, thanh niên tuấn mỹ làm như không có việc gì thu tay lại, dùng khăn lau mảnh gỗ vụn trong tay, bước tới chỗ hai người dưới gốc cây.
Chiếu Quang ngạc nhiên nghi ngờ, lần đầu tiên hắn thấy thiếu gia nhà hắn nổi giận rõ ràng nhất, mà nguyên nhân nổi giận phát ra từ...Chiếu Quang quan sát đôi nam nữ dưới cây hoa đào, trong lòng đã hiểu, thiếu gia nhà hắn vừa ý Ngũ tiểu thư Tây Quận Vương phủ, cho nên đối với hành vi đoạt nữ nhân của Ôn Ngạn Bình hết sức tức giận.
Thời gian chớp mắt, Chiếu Quang lại thở dài, lấy thân phận thiếu gia nhà hắn sẽ không thể nào tùy tiện lấy thứ nữ, không nói lão gia phu nhân, nhất định lão thái gia và lão phu nhân đều không đồng ý, chỉ sợ thiếu gia phải trải qua đau khổ. Nhưng thiếu gia nhà hắn thủ đoạn tài trí, có thể sẽ như ý nguyện cũng không chừng.
Trong lúc Chiếu Quang đang bận rộn suy đoán, Hạng Thanh Xuân dừng lại ở khoảng cự ly mười bước, đôi môi ưu nhã phơn phớt hồng bảo trì nụ cười thập phần hoàn mỹ, âm thanh nam tính trầm thấp như gió mát uốn lượn trong rừng đào sâu thẩm, khiến lòng người mềm mại.
"Tiểu sư đệ."
Hai người đồng thời quay đầu, liền nhìn thấy nam tử dung nhan yêu dị khoan thai đi tới, gió mát thổi hoa đào rơi đầy đất, thản nhiên chầm chậm lướt qua dung nhan người nọ, mỉm cười, một khắc hào hoa này làm cho người ta nín thở khó quên.
Hiển nhiên thiếu nữ và ngụy thiếu niên định lực không đủ bị mê hoặc rồi.
Ánh sáng trong đôi mắt xếch hơi đổi, cánh môi màu hồng phấn hơi vểnh lên, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đường Giai Âm mặt đỏ tới mang tai cúi thấp đầu, trái tim căng thẳng nhảy bình bịch. Chưa từng gặp qua nam tử đẹp mắt như thế, lần gặp mặt lúc trước, một lòng đặt trên người Ôn Ngạn Bình, không dám để ý nhiều đến nam tử trưởng thành, đương nhiên không phát hiện, lúc này khoảng cách tương đối gần, tầm nhìn rất gần, khiến lòng cực kỳ rung động.
Sau khi Ôn Ngạn Bình kinh diễm, bỗng có cảm giác nổi da gà, trong lòng tự nhủ nam nhân mà xinh đẹp như thế tuyệt đối không phải hồ ly tinh, mà là Đào hoa yêu (yêu tinh hoa đào) mới đúng. Thấy Đường Giai Âm rõ ràng không chịu nổi, căn cứ vào tính tình thương hương tiếc ngọc, Ôn Ngạn Bình nhanh chóng cáo từ, sau đó kéo Hạng Thanh Xuân rời đi.
Thấy nàng lựa chọn mình, tâm tình Hạng Thanh Xuân đang u tối rốt cuộc tươi sáng hơn mấy phần, phối hợp theo sát bước chân nàng, chỉ là trước khi rời đi, ánh mắt liếc nhìn cô nương Tây Quận Vương phủ một cái, bắt bẻ nàng từ đầu tới chân một lần, không đẹp mắt bằng hắn, dáng người gầy teo như cây đậu khô, dựa vào cái gì mà cùng hắn cướp người?
Hai người đi tới nơi tương đối yên tĩnh, Ôn Ngạn Bình nhịn không được nói: "Hồ ly tinh, hôm nay huynh rất kỳ lạ."
Hạng Thanh Xuân lạnh nhạt nhìn nàng một cái, đưa tay bẻ một nhánh hoa đào, không đếm xỉa tới nàng nói: "Đệ thích nàng?"
"Ai?"
"Đương nhiên là Ngũ tiểu thư Tây Quận Vương phủ." Âm thanh rất nhạt, thế nhưng cành hoa đào bị bàn tay thon dài hoàn mỹ như ngọc nghiền nát, chất lỏng màu hồng thấm ướt gân tay màu xanh ngọc, "Đệ không phải không biết mục đích của tiệc ngắm hoa hôm nay của Tây Quận Vương phủ chứ? Tất cả cô nương và nam nhân chưa thành thân đều được mời đến."
"Ôi chao!" Hai mắt Ôn Ngạn Bình trừng lớn, khi Hạng Thanh Xuân nhìn chằm chằm, có chút xấu hổ gãi gãi mặt: "Thật, thật vậy sao? Các tiểu thư Tây Quận Vương phủ đều rất xinh đẹp..." Nói rồi, càng cảm thấy xấu hổ.
....Hắn có thể trực tiếp giết nàng không?
Hai mắt Hạng Thanh Xuân nhắm lại, yên lặng khiến mình tỉnh táo một chút, độc miệng nói: "Đừng mơ tưởng, chưa chắc người ta để ý đệ đâu, còn không nhìn lại tướng mạo của mình xem, tiểu tử thối."
Ôn Ngạn Bình lập tức bùng nổ: "Đệ chỉ nhìn bình thường một chút, nhưng có rất nhiều người không nhịn được nhìn thêm lần nữa đấy, nương đệ đã nói rồi!"
"Sư mẫu an ủi đệ thôi. Đệ không biết cái gì là nói dối có thiện ý sao?"
Nàng trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn, tức giận đến khóe mắt đỏ cả lên, lồng ngực phập phòng. Ánh mắt Hạng Thanh Xuân không thể né tránh mà nhìn vào lồng ngực bằng phẳng của nàng, cảm thấy rất đơn bạc, tuy nhiên cảm giác nhìn rất tốt -- hắn quả nhiên là biến thái, thế mà cảm thấy một nam nhân với bộ ngực bằng phẳng đẹp mắt!
"Hồ ly tinh, huynh thật sự quá đáng ghét!"
Ôn Ngạn Bình xoay người rời đi.
Giống như đả kích hơi quá!
Đương nhiên Hạng Thanh Xuân không thể để nàng rời khỏi đây, tránh cho nàng đi tìm Ngũ tiểu thư Tây Quận Vương phủ kia. Mặc dù Ôn Ngạn Bình vẫn nửa tỉnh nửa mê, thế nhưng hắn cảm giác được Đường Giai Âm kia chọn trúng nàng, nếu Tây Quận Vương phủ có thể móc nối quan hệ với Ôn Lương thông qua chuyện này, đưa qua một thứ nữ căn bản không tính là gì. Có thể nói, Tây Quận Vương phủ mong muốn Đường Giai Âm và Ôn Ngạn Bình vừa mắt nhau, sau đó lập tức nghị định chuyện hôn sự giữa hai nhà.
Ha ha, cái này phải xem hắn có cho phép hay không đã!
Ôn Ngạn Bình đang nổi nóng, thấy có người bắt lấy tay mình, cánh tay không kịp phản ứng phát ra nội công, đánh bay người can đảm dám kéo tay nàng ra ngoài.
Cảm giác không đúng lắm, Ôn Ngạn Bình nhanh chóng quay người, liền thấy cảnh tượng thanh niên mặc áo bào tím hung hăng bị đánh bay vào gốc cây hoa đào, cành lá rung động, hoa đào bay đầy trời. Đầu óc nóng lên, lúc người kia rơi xuống mặt đất, Ôn Ngạn Bình bước nhanh qua, ôm eo của hắn, người nọ cũng thuận thế mềm nhũn mà ỷ đến trong ngực gầy yếu của nàng.
"Hồ, Hồ ly tinh, huynh không sao chứ?" Ôn Ngạn Bình lắp bắp hỏi, hơi chột dạ.
Vẻ mặt Hạng Thanh Xuân suy yếu nhíu lông mày, dường như chịu thống khổ cực đại, khó khăn nói: "Lưng rất đau..."
Chẳng lẽ vừa rồi nàng tức giận phóng khí quá lớn, làm hắn bị thương rồi? Ôn Ngạn Bình cầm cổ tay hắn, thấy mạch tượng vững vàng, mới nhẹ nhàng thở ra. Thế nhưng hắn đau đến nỗi đôi môi vốn màu hồng phấn trắng bệch ra, lại chột dạ đứng lên.
"Thật xin lỗi. đệ không cố ý." Ôn Ngạn Bình bắt đầu tự trách, nàng biết rõ nam nhân này vốn dĩ là hồ ly tinh độc miệng lòng dạ đen tối, căn bản không đáng tức giận, tức giận đến váng đầu động thủ với hắn.
Thấy bộ dạng hắn khó chịu, Ôn Ngạn Bình dìu hắn đứng dậy, muốn sai người đi mời đại phu, chỉ là Hạng Thanh Xuân ngăn lại, lí do là bây giờ họ đang tới nhà người ta làm khách, nếu hiện tại để gia chủ đi mời đại phu, không phải khiến gia chủ mất hứng sao? Tây Quận Vương phủ người ta còn muốn chọn đối tượng cho mấy khuê nữ đấy, sao có thể vì bọn họ mà gián đoạn được.
Sau khi Ôn Ngạn Bình nghe xong, thấy cũng có lý, cuối cùng dưới đề nghị của Hạng Thanh Xuân, quyết định bí mật báo cho gia chủ biết rồi dẫn hắn đi trước tìm đại phu.
Khi Tây Quận Vương phi nghe hạ nhân báo lại Hạng Thanh Xuân ngã trong rừng hoa bị thương, Ôn đại thiếu gia dẫn hắn đi tìm đại phu, không khỏi bối rối. Bà vì con gái của mình là Đường Giai Lệ và thứ nữ là Đường Giai Âm lần lượt chọn trúng Hạng Thanh Xuân và Ôn Ngạn Bình, tuy tiệc ngắm hoa hôm nay mời tất cả tiểu thư công tử trong kinh đến đây, nhưng quan trọng nhất vẫn là hai người kia, bây giờ hai người đều rời đi, sao được?
Nhưng mà cho dù trong lòng rất không vui, nhưng hiện tại bà phải tiếp đãi các nữ quyến, không thể mạnh mẽ lưu người lại trong phủ, hai người là sư huynh đệ, Ôn Ngạn Bình chăm sóc sư huynh bị thương là chuyện nên làm.
Mà thôi, xem ra hôm nay không được rồi. Tây Quận Vương phi chỉ có thể buông tha. Nhưng Ôn phu nhân và Hạng phu nhân đều ở đây, vẫn còn cơ hội.
Lúc Như Thúy biết thân thể Hạng Thanh Xuân bị thương, trong lòng khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên, nghi ngờ không biết có phải đứa nhỏ nhà mình không biết nặng nhẹ đả thương hắn, giá trị vũ lực của Ôn Ngạn Bình tức nhiên không cần phải nói, chính là tiêu chuẩn nhất, tất cả thị vệ trong phủ đều không phải đối thủ của nàng. Hạng Thanh Xuân ở chung một chỗ với nàng, lấy thân thủ của nàng có thể gây ra chuyện gì, nàng hoàn toàn có thể dùng nắm đấm, thế nhưng ngoài ý muốn là Hạng Thanh Xuân...Muốn nghĩ khác cũng không được.
So sánh với Như Thúy cô đã biết chân tướng, tâm tình Hạng phu nhân phức tạp hơn nhiều, trong lòng vừa vội vừa tức, xoắn khăn tay không biết làm thế nào, con trai có thể về sớm nhưng bà thì không được, lần này tham dự tiệc ngắm hoa tại Tây Quận Vương phủ, bà còn dẫn theo mấy thứ nữ độ tuổi thích hợp tới. Tuy nói bà mời chất nữ nhà mẹ đẻ tới phủ là có mục đích, nhưng đích nữ Tây Quận Vương phủ cũng rất hợp ý bà, mặc kệ con trai một mực từ chối hôn sự nhìn trúng ai, chỉ cần hắn chịu gật đầu thành thân, hoàn toàn không có vấn đề.
Ôn Ngạn Bình sai người đi thông báo cho Như Thúy và Hạng phu nhân xong, liền dẫn Hạng Thanh Xuân rời đi.
Sau khi lên xe ngựa, sắc mặt Hạng Thanh Xuân tái nhợt dựa vào vách xe, làm nàng dâng lên cảm giác áy náy, sáp lại gần, xoa hai tay nói: "Thật sự rất đau sao? Nếu không huynh dựa vào đệ đi, đừng đụng tới vết thương sau lưng."
Hạng Thanh Xuân nhìn nàng một cái, sau đó không khách khí chút nào áp thân thể tới.
Tuy bình thường Ôn Ngạn Bình rèn luyện rất tốt, nhưng nháy mắt bị thân thể nam nhân đè xuống khiến thân mình nghiêng qua một bên, rất nhanh liền ngồi thẳng dậy, để hắn dựa vào đầu vai mình. Chẳng qua là, khí nóng như có như không phun lên cổ nàng khiến nàng không được tự nhiên, cộng thêm hắn vì ổn định thân mình mà vòng tay ôm eo nàng, hình thành một loại động tác chiếm hữu, trong không khí đều là hơi thở xâm lượt của hắn. Thế nhưng quay đầu nhìn lại, liền thấy khóe môi nam tử trắng bệch, mắt nhắm hờ, một bộ dáng chịu đựng vô cùng đau đớn.
Hẳn là mình nghĩ nhiều.
Đến Hồi Xuân đường, Tiểu Lộ Tử dừng xe trước cửa, Chiếu Quang đi vào tìm đại phu, Ôn Ngạn Bình cẩn thận dìu Hạng Thanh Xuân xuống xe.
Ôn Ngạn Bình là khách quen của Hồi Xuân đường, mặc dù Trần đại phu ngồi khám bệnh ở Hồi Xuân đường nhưng cơ bản vẫn là đại phu chuyên dụng của Ôn phủ, cho nên Hạng Thanh Xuân bị thương, Ôn Ngạn Bình đương nhiên tìm Trần đại phu.
Trần đại phu vốn đang nghỉ ngơi phía sau, khi bị người gọi ra, liếc mắt liền thấy một thanh niên tuấn mỹ và một thiếu niên bình thường, khóe mắt không nhịn được co giật, một lần nữa nghi ngờ đứa nhỏ này là một thiếu niên thật mới đúng, nhìn nàng vóc người nhỏ nhắn, dìu một nam nhân không chút nào tốn sức, thông thả đi đến.
"Đại phu, sư huynh của ta không cẩn thận đụng sau lưng bị thương, ngài xem giúp một cái, ta đã bắt mạch, có lẽ không bị nội thương."
Trần đại phu chỉ huy bọn họ đưa người vào nội thất y quán cung cấp cho người bệnh nghỉ ngơi, ý định muốn xem chỗ bị thương một chút, đang chuẩn bị kêu người bệnh cởi y phục, đột nhiên nhớ bên cạnh còn một ngụy thiếu niên -- mặc dù người này cho chúng ta cảm giác không chút giống nữ nhân, nhưng vẫn là cô nương trâm anh chưa gả, sao có thể để nàng ở đây nhìn một nam nhân tháo dây lưng cởi y phục?
Trần đại phu: "Ôn thiếu gia, ngài ra ngoài trước đi."
Ôn Ngạn Bình: "Tại sao? Ta lo lắng sư huynh bị tổn thương, hơn nữa có ta ở đây có thể giúp đỡ mà." Sau đó thấy sắc mặt Hạng Thanh Xuân và Trần đại phu có chút không đúng, sờ sờ đầu nói: "Ai, tất cả mọi người đều là nam nhân, đừng để ý." Nói xong lộ ra nụ cười sáng lạn.
Tròng mắt Hạng Thanh Xuân âm u: Mặc dù nói đều là nam nhân không cần để trong lòng, thế nhưng...Tổng cảm giác không đúng chỗ nào?
Trần đại phu bất đắc dĩ: Tiểu cô nương nàng ngốc như vậy Ôn đại nhân có biết không? Thật sự đã quên mình là một cô nương gia sao?
Trần đại phu tuyệt vọng với ngụy thiếu niên chưa bao giờ tự giác nghĩ mình mà nữ nhân, sợ chuyện nàng ở lại bị Ôn đại nhân biết, có thể đây là lần cuối ông làm đại phu, lập tức nghiêm mặt nói: "Ôn thiếu gia đứng ở đây lão phu không được tự nhiên."
Ôn Ngạn Bình ngạc nhiên, sau đó gật đầu: "Trần đại phu không cần khẩn trương, chỉ là đụng bị thương một chút mà thôi, ngài nên tin tưởng y thuật của mình, không cần luống cuống, ngay cả thân thể của ta ngài cũng điều trị tốt như thế, một vết thương nho nhỏ mà thôi, ngài làm được mà!"
Một lần nữa Trần đại phu khóc ròng trong lòng: Ôn đại nhân, cô nương này quá ngốc ngài có biết hay không?
Cuối cùng Ôn Ngạn Bình cũng bị Trần đại phu đuổi ra ngoài, đành phải đi dạo xung quanh y quán xem các loại dược liệu, thằng bé trong y quán từng đi theo Trần đại phu tới Ôn phủ xem bệnh, đương nhiên nhận ra nàng, đang lúc không có chuyện gì, nói chuyện phiếm với nàng giết thời gian.
Một khắc sau, đám người Trần đại phu đi ra.
Ôn Ngạn Bình chạy tới, quan sát sắc mặt Hạng Thanh Xuân, khóe môi còn hơi tái, vội hỏi: "Như thế nào? Không đụng trúng đâu chứ?"
Trần đại phu nghiêm mặt nói: "Hạng công tử đụng bị thương xương thắt lưng, toàn phần lưng đều bầm tím. Một người cho dù tự ngã cũng không thể nào nghiêm trọng đến thế, thật quá không thương bản thân mình.”
Trong nháy mắt Ôn Ngạn Bình bị lời mắng này biến thành tiểu nhân, khom người cúi mặt không dám nhìn người.
Trần đại phu và Hạng Thanh Xuân liếc nhau, ánh mắt rất nhanh liền hiểu, ngược lại Chiếu Quang bên cạnh nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại của mình, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía người nào đó không dám ngẩng đầu lên, trong lòng tự nhủ Ôn thiếu gia ngài dám đoạt nữ nhân với thiếu gia nhà ta còn khiến ngài ấy không thoải mái, ngài nhất định cũng không yên ổn đâu.
Sau khi Trần đại phu kê đơn thuốc, lại dặn dò một số chuyện cần chú ý, rốt cuộc cho bọn họ ra về.
Cô nương ngốc vì phạm sai lầm mà ân cần đỡ Hạng Thanh Xuân lên xe ngựa, tự mình hộ tống hắn về Hạng phủ, nhìn khuôn mặt yêu dị tái nhợt càng làm nổi bật đôi mắt đen kịt của hắn, trong lòng rung động, âm thầm nắm chặt tay phát lời thề: Hồ ly tinh yếu ớt như thế, sau này tuyệt đối nàng sẽ không động thủ với hắn nữa! Sẽ hảo hảo thương tiếc hắn! ~~ 【 đến cùng là sai chỗ nào...