Thủ đoạn thấp kém + Hai Tần mỹ nhân + đóa hoa cao lĩnh trong lòng cao lĩnh[]
Edit: Uyển Sung dung
Beta: SuTháiphi
([] cao lĩnh: nghĩa đen là bông hoa trên sơn lĩnh cao cao, chỉ có thể nhìn từ xa; nghĩa rộng là nói về người có phong thái cao quý, không có cách nào chạm vào, vẻ đẹp cách quá xa sinh hoạt đời thường)
Tử Dư không hiểu sao mà đã thua trận nhưng Lý Duệ, Bùi Nghi cùng Tử Lan đang xem cuộc chiến lại khá tinh tường.
Hoàng Hậu tay trái tung bao bột phấn trắng bóng ra ngoài, tay phải nàng lộ ra một cái nỏ nhỏ thoạt nhìn rất tinh xảo dùng dây da buộc trên cổ tay. Ngay khi Tử Dư bị bột phấn màu trắng làm cho hoa mắt, Triệu Yên Dung bóp cơ quan trên nỏ, một sợi dây thừng màu đen từ trên nỏ đã bay ra ngoài, sợi dây xích này không dài lắm, hai đầu treo quả cầu bằng đồng, bay về phía mắt cá chân của Tử Dư ở đối diện. Khóa sắt treo vật nặng ở hai đầu quay tròn trên không trung, đánh lên mắt cá chân của Tử Dư, vừa vặn quấn vài vòng, làm Tử Dư trượt chân.
Lại sau đó, Triệu Yên Dung tiến lên, đoạt kiếm, khóa cổ, lấy dao găm ra, động tác liên tục.
Nếu như không nhìn nàng ném bột phấn trắng trước, sau đó lén quấn chân, chỉ một chiêu thủ đoạn khống chế kẻ địch cuối cùng, vẫn làm cho người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Nói với nàng ấy đừng có dùng tay đi dụi mắt, cẩn thận cay hỏng mắt." Trong đám đỉnh đầu chồng chất này, cũng chỉ có Bùi Nghi từng thấy cảnh đời, có chút khái niệm đối với thủ đoạn mà đầu gấu du côn đầu đường hay sử dụng.
"Yên tâm đi, đối phó với người một nhà, Bổn cung đâu nỡ dùng vôi." Hoàng Hậu rút dao găm, cầm khăn của mình lau mặt cho Tử Dư: "Chỉ là một chút bột lúa mì, không đáng ngại, lát nữa rửa là tốt rồi."
Tử Dư cảm thấy vô cùng xấu hổ, may mà đối thủ là Hoàng Hậu, hôm nay nếu ngã trong tay người khác, loại thủ đoạn thấp kém này đúng là không phòng ngự nổi, nói không chừng đôi mắt này cũng bị cay đến mù.
Lại nhìn hoàng hậu, tuy trên người tràn đầy bụi đất vì lăn qua lăn lại, trên mặt cũng dính chút ít bột lúa mì trắng toát nhưng xung quanh hai đầu lông mày tỏa sáng, loại vui sướng cùng tự hào này đặc biệt có thể lây cho người khác.
"Mặc dù thua, các ngươi cũng đừng nản chí." Hoàng Hậu dương dương đắc ý mà vỗ bờ vai của nàng: "Ngươi cùng Tử Lan có võ công tốt, nếu thật sự dùng đao thương thật mà đọ sức, Bổn cung không phải đối thủ của các ngươi. Nhưng các ngươi thua ở đâu, bản thân tự biết không?"
Tử Dư nghiêng đầu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Khinh địch."
Tử Lan bồi thêm một câu: "Không có lòng tất phải thắng, không có con đường lấy được thắng lợi, không khí thế thắng kẻ địch."
Triệu Yên Dung nhẹ gật đầu, nói với các nàng: "Các ngươi được giáo dục chính quy, phát chiêu, ra chiêu, đối chiêu đều có một đường. Thế nhưng kẻ địch các ngươi gặp phải cũng không nhất định sẽ quan tâm đến những con đường, quy củ này. Gặp được những người được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, quy củ khắc đến trong khớp xương như các ngươi, tất nhiên là người có kỹ thuật cao sẽ thắng nhưng nếu trước mặt các ngươi chỉ là một đám lưu manh nho nhỏ, đến đánh là quần ẩu, tung vôi, đánh lén, cầm gạch đập, dùng khói mê, toàn bộ xông lên, thì các ngươi ứng biến không đủ."
Nàng cười tủm tỉm mà nhìn Lý Duệ cùng Bùi Nghi: "Hoàng Thượng, cữu cữu, hai vị nói xem, có phải thế không?"
Nếu như các nội vệ không gặp được sự kiện đặc thù hoặc sứ mạng đặc biệt, đời này chưa chắc có thể ra hoàng cung, các nàng tự nhiên không có khả năng gặp gỡ mấy thứ thủ đoạn thấp kém như vôi gì gì đó, đánh lén, khói mê,... mà Hoàng Hậu nói. Nhưng bọn họ biết, hai nội vệ này sẽ một đường xuôi nam cùng Lý Duệ.
Đường xá dài dằng dặc gian nan, gặp được chuyện gì ai cũng không nói rõ được, cũng không ai thể xác định.
Ngược lại Hoàng Hậu đã đánh thức bọn họ.
Đã ra khỏi kinh thành, những chuyện này thì không thể không đề phòng, không thể không tinh thông.
Bùi Nghi ngưng thần suy nghĩ, nói với Lý Duệ: "Vinh Vương quan hệ rộng, quen biết không ít kỳ nhân dị sĩ[], lát nữa thần thương lượng cùng hắn một chút, chọn một người giang hồ có lai lịch rõ ràng đi theo ngài."
([] kỳ nhân dị sĩ: những người có sở trường, tài năng kì lạ)
Lý Duệ đương nhiên cầu còn không được.
"... Thiếp thân thắng, chuyện Hoàng Thượng ngài từng đáp ứng cứ quyết định như vậy nhé." Triệu Yên Dung chen mặt tới, cười tủm tỉm mà nhìn Lý Duệ: "Quân tử một lời đồng ý nặng ngàn quân[], chỉ có điều Hoàng Thượng phải hao tâm tổn trí đi tìm người có thể thay thiếp thân tọa trấn rồi."
([] quân (钧): đơn vị trọng lượng ngày xưa của Trung Quốc, cân là một quân)
"..." Lý Duệ bị nàng chắn đến không còn lời nào để nói.
Triệu Yên Dung có thể thắng hai nội vệ này không phải vì võ công cao bao nhiêu, mà thủ đoạn của nàng quá nhiều, thiệt thòi cho nàng, một thiên kim tiểu thư đại môn không ra, nhị môn không bước[], rốt cuộc làm sao lại biết nhiều ám chiêu hạ lưu như vậy.
([] đại môn không ra, nhị môn không bước: nhà ở cổ đại có đại môn là cửa lớn, giống như cổng nhà bây giờ, nhị môn là cửa trong, câu này ý chỉ Triệu Yên Dung một đại tiểu thư không bước ra khỏi nhà bao giờ làm sao lại biết nhiều ám chiêu hạ lưu đến thế.)
Hoàng Hậu đối mặt hoài nghi của Hoàng Đế cùng cữu cữu, chỉ vuốt tóc rơi xuống trán, khẽ cười một tiếng.
"Ha ha!"
Khi còn bé Bổn cung thế mà lại từng gặp cao nhân dị sĩ (đồng nghĩa với kỳ nhân dị sĩ) đấy!
Vì sao các ngươi không biết? Đùa sao, cao nhân dị sĩ đương nhiên đều là tồn tại cao sâu độc lai độc vãng[], thần long thấy đầu không thấy đuôi[]. Cao nhân thấy tư chất Bổn cung rất tốt, cho nên tùy tiện truyền mấy chiêu võ công, Bổn cung còn có thể ồn ào đến mức làm cho ai cũng biết hay sao?
([] độc lai độc vãng: thích hoạt động một mình, ít giao tiếp cùng người khác
[] thần long thấy đầu không thấy đuôi: ví von về người có hành tung thần bí, người khác khó có thể biết được)
Cách trả lời điển hình của Hoàng Hậu.
Như lọt vào trong sương mù, không phân rõ thật giả, còn không có cách nào đi phân rõ.
Hiện nay Triệu gia cũng không còn, đi đâu tìm người hỏi đây?
Hoàng Hậu nương nương vô cùng vui vẻ thi đấu hữu nghị xong, tâm tình thật tốt, mang theo hai tiểu đồng bọn đi tắm rửa thay y phục, ăn cơm.
Còn lại Hoàng Đế chán nản ngồi đó than thở, biết vậy chẳng làm.
Bùi Hầu lại không tức đến giậm chân mà ngồi ở đó im lặng suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Để Hoàng Hậu đi theo, cũng không hẳn không tốt."
Một đoàn người toàn bộ là cao thủ, khó tránh khỏi khiến ánh mắt của người ngoài chú ý. Lý Duệ mang theo Triệu Yên Dung đi, giả trang thành vợ chồng ra ngoài càng dễ làm cho người khác tin phục. Hơn nữa Triệu Yên Dung tinh quái, con người thông minh, ánh mắt lại độc đáo, nói không chừng càng có tác dụng hơn thị vệ phái ra từ nội cung.
Hắn cầm lấy nỏ cầm tay Hoàng Hậu cởi ra nhìn kỹ lại, đưa cho Lý Duệ: "Thứ này lại thật tinh xảo lợi hại, để Hoàng Hậu tìm công tượng kia làm thêm vài cái, mặc dù hiệu quả giết địch của nó không sắc bén bằng lưỡi đao, nhưng dùng để phòng thân cùng lén tập kích rất tốt."
Cái nỏ cầm tay này là do Triệu Yên Dung cải tạo từ nỏ cầm tay bản tiêu chuẩn của nội vệ trong nội cung, nhỏ hơn, lực bắn ra càng lớn.
Cái xích có gắn quả tạ dùng để vây khốn Tử Dư trước đó là mượn lực chấn động của nỏ cầm tay mà bắn ra nhưng cái nỏ cầm tay lắp ráp kia chính là nỏ bắn tên lớn bằng một bàn tay. Không biết Hoàng Hậu vô tình hay cố ý, khi nàng cởi nỏ cầm tay xuống, lại thả một hộp dài nhỏ chứa tên nỏ bên cạnh, một hộp chứa bốn mũi tên, mũi tên sắc bén, lóe ra ánh sáng màu xanh lam, bên trên bỏ một tờ giấy nhỏ, chữ viết xinh đẹp rất rõ ràng: cẩn thận, mũi tên có độc.
Lý Duệ nhìn nỏ cầm tay trong tay, lại nhìn tờ giấy, bất đắc dĩ mà lắc đầu nở nụ cười.
Người đóng giả Lý Duệ đã tìm được, thân hình của Tần Tiêu cùng Lý Duệ rất giống, còn Hoàng Hậu Triệu Yên Dung, lúc Tần thiếu gia nghe lén được tin tức cũng không do dự, trực tiếp kéo tỷ tỷ mình qua: "Ngài xem một chút, nàng ấy có phù hợp không?"
Tiếu Trầm Mặc dịu dàng bái, sau khi đứng lên, đột nhiên cười cười, hai mắt lưu chuyển như hai viên thủy ngân đen, khóe miệng hơi cong, mang theo một chút ngây thơ cùng trào phúng, thần thái kia rõ ràng có vài phần giống Triệu Yên Dung.
Chiều cao của Tiếu nữ quan cùng Triệu Yên Dung không kém bao nhiêu, cũng hết sức thon thả, người có dáng người giống dễ tìm nhưng muốn tìm được người có thể học được nét mặt phong cách tương tự thì có khó khăn khá lớn.
Triệu Yên Dung tò mò nhìn mặt Tiếu Trầm Mặc, lại nhìn Tần Tiêu, lắc đầu cười nói: "Hoàng Thượng nói các ngươi là tỷ đệ song sinh, Bổn cung thật sự không nhìn ra. Tiếu nữ quan, nghe nói ngươi tinh thông dịch dung, vậy khuôn mặt này của ngươi rốt cuộc là thật hay giả?"
Tiếu Trầm Mặc mỉm cười, quay người đi đến trước chậu đồng chứa nước, cầm một chút thuốc bột rắc vào bên trong khuấy đều, sau đó lấy ngón tay thấm ướt nhẹ nhàng chà xát khóe miệng cùng sau tai của mình. Một lát sau, nàng bóc hai mảnh da mỏng không màu thật nhỏ từ trên mí mắt xuống, lại gỡ hai mảnh da mỏng từ sống mũi cùng má xuống.
Sau đó nàng dùng nước trong chậu đồng tinh tế rửa mặt sạch sẽ.
Lại xoay người lại, tròng mắt của người ở đây gần như sắp lọt ra ngoài.
Chỉ là mấy mảnh da mỏng nhỏ, người trước mắt gần như đã hoàn toàn thay đổi thành hình dạng khác.
Màu da vốn hơi vàng trở nên trắng nõn hồng nhuận phơn phớt, mắt hạnh to tròn đáng yêu, sống mũi ngay thẳng, cái cằm nhọn, mặt mày quả nhiên có sáu bảy phần giống Tần Tiêu.
Triệu Yên Dung ôm tim kêu lên một tiếng.
Tần Thiếu giám phiên bản nữ, Tần mỹ nhân chính thức! Không đúng, là Tiếu mỹ nhân?
Bọn họ rốt cuộc là họ Tần hay họ Tiếu?
A a a, bất kể là họ gì, hai mỹ nhân như vậy đứng chung một chỗ, quá đẹp mắt rồi!
Mắt Hoàng Hậu ứa ra tim hồng, nếu không phải bị Hoàng Đế túm lấy, chỉ sợ đã xông lên phía trước yêu cầu kí tên rồi.
Triệu Yên Dung từng gặp nhiều loại hình mỹ nữ trong cung, diêm dúa lẳng lơ, đoan trang, thanh thuần, ngây thơ, loại hình gì cũng có, nhưng mỹ nữ điềm tĩnh rộng rãi như Tiếu Trầm Mặc trước mắt, lại khiến cho người ta hoàn toàn không dời mắt được.
Nữ nhân đẹp như vậy, sống trong cung mười hai năm, lại có thể dấu diếm cẩn thận, phần cẩn thận này, phần kiên nhẫn này, không phải một nữ nhân bình thường có thể làm được!
Lấy dung mạo của nàng, nếu không ngụy trang, chỉ sợ đã sớm thành một trong số mẹ kế tiện nghi của Lý Duệ rồi.
Triệu Yên Dung bưng lấy mặt, nhìn Tiêu Trầm Mặc, lại ngó ngó Lý Duệ, nhìn đến mức tóc gáy Hoàng Đế dựng đứng.
"Nàng cứ nhìn trẫm làm gì?" Hoàng Đế không dễ xù lông trước mặt người bên ngoài, chỉ có thể bí mật véo bờ eo thon của Hoàng Hậu, đương nhiên, không dám dùng lực, nói là véo, không bằng nói là gãi.
"Một mỹ nhân như vậy, ngài không động tâm sao?" Hoàng Hậu che miệng, lén lén lút lút kề tai nói nhỏ với Hoàng Đế, lông mi thật dài như cây quạt nhấp nháy quét trên mặt Lý Duệ, quét hắn như trăm móng vuốt cào tim, thầm nghĩ muốn hành quyết Hoàng Hậu lá gan lớn lại không nghe lời ngay tại chỗ.
"Đẹp cái gì? Nhìn quen khuôn mặt kia của Tần Tiêu, ai sẽ động tâm đối với một nữ nhân lớn lên giống hắn như vậy?" Hoàng Đế liếc mắt, duỗi tay ra, biến gãi thành ôm: "Hoàng Hậu có phải còn có rất nhiều chuyện không nói với trẫm không? Một lát nữa chúng ta tìm một chỗ trò chuyện thật kỹ."
Triệu Yên Dung chột dạ mà ha ha hai tiếng, nam nhân chỉ trung thực không đến hai phút lại bắt đầu chọc nàng.
"Ngài nói ngài nhìn quen mặt của Tần Tiêu."
"Thì sao?"
"Vậy cữu cữu thiếp chẳng phải cũng thường nhìn?"
"Đúng vậy."
"Vậy tại sao cặp mắt của cữu cữu thiếp vẫn cứ nhìn chằm chằm Tiếu nữ quan người ta?"
"À..."
"Có phải là mùa xuân của cữu cữu cũng đến rồi không?"
"Chớ có nói hươu nói vượn."
"Nói không chừng, chúng ta ra ngoài một chuyến, lúc trở về ta đã có một dượng, lại thêm một mợ rồi." Hoàng Hậu cười đến cười run rẩy cả người, dù thế nào cũng cảm thấy mình kiếm lớn.
"Bùi Hầu có người trong lòng, nàng đừng loạn điểm uyên ương phổ[], tránh hắn trở mặt với nàng, cũng làm hỏng thanh danh của Tiếu nữ quan người ta." Hoàng Đế nhìn Hoàng Hậu không đáng tin cậy này của mình, bỗng cảm thấy mang người rời kinh thành có lẽ không phải là một chuyện xấu. Chỉ cái tính nết nói làm liền làm này của nàng, không chừng quả thực sẽ làm ra chút chuyện gì đó, khiến cho Vinh Vương cùng Bùi Hầu sau này đến tìm hắn dốc sức liều mạng.
([] loạn điểm uyên ương phổ: là một thành ngữ, ý chỉ ghép nhân duyên lung tung, xứng đôi sai cho hai bên nam nữ)
"Có người trong lòng? Sao thiếp không biết?" Dây thần kinh bát quái của Hoàng Hậu rung lên "Tích tích", Bùi cữu cữu cao lĩnh như vậy lại cũng sẽ chơi trò thầm mến với người ta? Ôi mẹ ơi, không biết đối phương là cô nương nghiêng nước nghiêng thành nhà ai. Không phải lại là một đóa hoa cao lĩnh đấy chứ?
Cao lĩnh xứng với cao lĩnh, Triệu Yên Dung hung hăng rùng mình một cái, ngẫm lại đã cảm thấy lạnh rồi!