Nghe được tiếng chuông cửa, Phương Nam nhanh nhẹ giành trước đi mở cửa. Mẹ con nó bị yêu cầu cùng Long Hiên ba người ngồi cùng bàn ăn. Đây vốn là yêu cầu của Sở Ly, cậu là người rất có tinh thần xã hội chủ nghĩa, đối với cái gọi là khái niệm tôn ti chủ tớ căm thù đến tận xương tuỷ, tự nhiên không hiểu đáy lòng cao ngạo của Long Hiên. Nhưng may mắn, Long Hiên đối với Phương Nam có một chút tâm tư xấu xa, mà Dì Triệu lại chính là ‘nhạc mẫu tương lại’, không thể thất lễ, suy nghĩ một hồi cũng đồng ý.
Dì Triệu hiển nhiên lại là một phen cảm động cùng sợ hãi. Phương Nam thật ra không nghĩ tới Long Hiên sẽ “tự mình hạ giá”, ngồi xuống bàn ăn thì rất cẩn thận nhìn hắn, hoài nghi có phải hắn có dụng ý khác. Long Hiên chỉ cười nhạt liếc nó một cái, nó cảm thấy có điểm chột dạ, hừ một tiếng quay mặt đi, lúc này tiếng chuông cửa vừa khéo cũng vang lên. Quả thực là tiếng chuông cứu mạng.
Nó chạy tới đưa tay mở cửa, sau đó hóa đá tại chỗ —— một khẩu súng lục đặt ngay mi tâm của nó. Kinh hãi. Mà người trước mắt đồng dạng làm nó kinh ngạc —— một nhân vật trong Matrix (bộ phim Ma trận ấy), một thân áo da màu đen bó sát người, vai rộng eo thon, hai chân dài làm cho người khác thùy tiên tam xích (thèm thuồng), gương mặt trắng nõn lạnh lùng, sống mũi cao thẳng gác lên một cái kính râm, khác biệt duy nhất chính là hắn có một mái đen tóc dài, dùng một dải ruy băng lỏng loẹt buộc ở sau ót.
“Không được lên tiếng!” Hắn thấp giọng phát ra âm thanh nguy hiểm, “Ta chỉ tìm Kỳ Hiên.”
Phương Nam giãy dụa, muốn bảo vệ bản thân cùng người trong nhà, chính là cảm giác lạnh băng giữa ấn đường khiến nó không dám hành động thiếu suy nghĩ. Võ thuật có lợi hại, cũng không lợi hại bằng viên đạn. Ai có thể giống Neo trong Matrix tay không đoạt viên đạn…
“Làm sao vậy? Là ai tới…?” Mang theo con tin đi vào phòng khách, đi vào trước cửa phòng ăn, mọi người quay lại nhìn Phương Nam nhất thời ngây người. Long Hiên đáy lòng trầm xuống, nhưng khi nhìn rõ người phía sau, thì tỉnh ngộ.”Kỳ Dương? Ngươi lại đang làm cái quỷ gì vậy?”
Sở Ly bật dậy đầu tiên, quả thực có thể dùng ‘mục trừng khẩu ngốc’ để hình dung. Kỳ Dương kéo qua một cái ghế, ngồi xuống, thản nhiên nói, “Câm miệng.”
“Ngươi điên rồi?” Khẩu súng đen ngòm, hình như đã được lên đạn, nhìn thế nào cũng thấy nguy hiểm. Kỳ Dương thu hồi tay đặt trước ấn đường Phương Nam, ngược lại nhắm ngay Long Hiên, nhưng vào lúc này Phương Nam bất ngờ trở tay, muốn cướp súng, nhưng không đợi nó kịp phản ứng, một cái chân dài đã đạp nó đến góc tường. Giống như một con rối cỡ lớn chậm rãi dọc theo vách tường trượt xuống, Phương Nam đau đớn gần như muốn gào khóc: trước giờ nó luôn cho mình là đệ nhất thiên hạ, vì sao có người có thể đánh ngã nó trong nháy mắt như vậy?
Kỳ Hiên chỉ dùng một tay, còn tên nguy hiểm này lại chỉ cần một chân, trời ạ, nó có phải đã xuyên qua tới đại hội võ lâm hay không?
“Ta muốn một nửa cổ phần trong công ty.” Kỳ Dương gằn từng tiếng.
Long Hiên khoanh tay, vẫn ung dung nhìn cậu ta, “Nếu ta không đáp ứng?”
Hắn biết đó là vũ khí hiện đại, mặc dù chưa từng thử qua, nhưng đã nghe Trịnh Ân nói, không cần tính toán dùng công phu đối phó với nó. Kỳ Dương đột nhiên đứng lên, “Vậy cũng đừng trách ta không khách khí!”
“Không khách khí thế nào? Ra tay trước mắt nhiều người như vậy? Hay muốn giết tất cả diệt khẩu?”
Kỳ Dương hiển nhiên sửng sốt một chút. Long Hiên lại ngồi ngay ngắn trở lại, cầm lấy đũa vừa buông, bắt đầu ăn, thuận miệng nói, “Ngươi chưa ăn cơm tối phải không? Cùng ăn đi. Phương Nam, đi lấy thêm bát.”
Dì Triệu đã sợ đến xụi lơ ở ghế trên. Phương Nam cầm bát đũa ra, đặt trước mặt Kỳ Dương thì Kỳ Dương chỉ hướng nó gật đầu một cái, tay nó khẽ run rẩy. Kỳ Dương lần nữa ngồi xuống, thuận tay lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, ngậm trên miệng, súng lục đặt trước đầu thuốc lạch cạch vang lên, một ngọn lửa bùng lên. Long Hiên nhíu mày. Sở Ly thì lấy tay đặt trước ngực, cũng lần nữa ngồi xuống, “Kỳ Dương, ngươi không cần mỗi lần đến đều gây kinh động được không? Người bình thường cũng bị ngươi dọa thành bệnh tim.”
Trịnh Ân lại cười híp mắt đưa tay tháo kính râm của Kỳ Dương xuống, “Ăn cơm còn đeo, ngu dữ.”
Phương Nam cùng Dì Triệu hiển nhiên khó lòng tiếp thu tình cảnh như vậy, mắt trợn tròn so với mắt trâu còn to hơn. Vừa rồi bọn họ còn tưởng xã hội đen nhà vào. Mấy người trong bầu không khí kỳ quái bắt đầu ăn cơm, vốn là mỹ vị giờ ăn vào lại vô vị. Sau khi ăn xong, Dì Triệu pha trà đặt trên bàn, sau đó nhanh chóng lui vào phòng, không chịu ra nữa.
Giữ mãi hình tượng lãnh khốc, Kỳ Dương rốt cục không chịu được mà mở miệng, “Đại ca, giúp ta đầu tư đi.”
“Kịch bản của ngươi toàn vớ vẩn, không được.” Long Hiên lập tức từ chối.”Ngươi một chút cũng không hiểu thị trường, lại càng không hiểu suy nghĩ nữ sinh! Ngươi đi xem 《Vườn sao băng 》 a, chúng ta chính là muốn tái hiện lại ‘F Đại Thanh’, bốn đại suất ca ở cổ đại, khiến nữ sinh nhận thức cái gì mới là chân chính cool.”
“Woa, nữ sinh hiện đại đều thích loại diễn viên Nhật hay ca sĩ Hàn, một đám so với hoa còn yêu kiều so với nữ nhân còn nhu mì hơn, cool đã sớm không lỗi thời rồi.” Trịnh Ân cười hì hì nói leo.
“Câm miệng!”
“Ngươi dám ra lệnh cho ta?” Trịnh Ân vỗ bàn nhảy dựng lên, cậu cũng không giống như Sở Ly dễ bị bắt nạt, “Đây là nhà ta, còn tiếp tục không biết lễ phép lập tức đá ngươi ra ngoài.”
“Câm miệng!” Kỳ Dương trở nên mất kiên nhẫn. Kết quả một ly trà hất thẳng vào cậu, còn là một ly trà nóng hổi. Kỳ Dương thấy chén trà nóng hướng mình liền quên cả giận, vội vàng nhảy sang một bên, nguy hiểm hết sức dùng tay tiếp vội chén trà, ngay sau đó cả người ướt đẫm.
Long Hiên mỉm cười đem cái chén đặt vào tay Trịnh Ân, “Trà nguội khó uống.”
Trịnh Ân tặng hắn một cái cười quyến rũ. Sở Ly cùng Kỳ Dương thì hiển nhiên bị chiêu ấy của Long Hiên làm đứng hình. Ánh mắt Kỳ Dương chạy trên người Sở Ly cùng Trịnh Ân, cuối cùng nhìn về phía tên đầu sỏ chế giễu, “Rốt cuộc ai là chị dâu ta đây?”
Long Hiên ha ha cười. Sở Ly xấu hổ ho khan một tiếng, “Kỳ Dương, đừng nói ẩu.”
“Ngươi nói ‘F Đại Thanh’, có phải là chuyện liên quan tới tranh đoạt Cửu Long (ngôi vị Cửu ngũ trí tôn)?” Trịnh Ân độ lượng hỏi.
Kỳ Dương hừ một tiếng. “Phải, có lien quan tới việc vài vị hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế ngày xưa.”
Trịnh Ân chọc chọc Long Hiên, hướng hắn nháy mắt thần bí, “Ngươi không hứng thú sao?”
Long Hiên ý vị thâm trường liếc y một cái, lại nhìn Sở Ly đang nhìn hắn như muốn nói giúp cho Kỳ Dương, thở dài, “Vậy đổi lại kịch bản, phải là truyện ưu việt, kết thúc tất cả đều xoay quanh loại nữ nhân lăng loan kia, không sửa thì không cần bàn nữa.”
Long Hiên kỳ thật bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều phải học tập. Nào là học lại năm nghìn năm lịch sử Trung Quốc, Thanh triều thời cận đại hưng thịnh cùng suy vong hắn cũng đã xem, tranh Cửu Long mạo hiểm cùng phấn khích hắn hiển nhiên cũng cảm thấy hứng thú. Nhưng, muốn lấy lịch sử ngàn năm như vậy ra làm bối cảnh để YY(tự sướng) lung tung, hắn tuyệt đối không chấp nhận. Không biết cái gì là cuộc sống cung đình chân chính, cho rằng xuyên qua về quá khứ giả điên bán điên hoặc là giả bộ thâm trầm một chút đã làm khuynh quốc khuynh thành, quả thực làm hắn tức giận cực kỳ. Như thế thật là vũ nhục tôn nghiêm cùng trí tuệ của người hoàng tộc như hắn.
“OK.” Kỳ Dương sảng khoái đáp ứng. Chỉ cần có thể làm phim, tất cả đều có thể bàn bạc.”Mấy ngày nữa ta sẽ chỉnh sửa kịch bản mang qua.”
Kỳ Dương đứng dậy. Long Hiên gật đầu, im lặng nhìn hắn rời đi. Trịnh Ân chờ cửa đóng lại, oa lên một tiếng, “Kỳ Dương thực con mẹ nó soái, ta có chút muốn thượng hắn.”
Một cái tát vỗ vào ót y, y ôm lấy chỗ đau, tức giận trừng mắt nhìn hung thủ.”Ta có chút muốn thượng ngươi.” Hung thủ nắm lấy cằm của y, cười đến dữ tợn.
Trịnh Ân đưa tay hướng xuống giữa hai chân hắn, quả nhiên sờ tới thứ thô sáp trướng trướng, không khỏi phì cười, “Cầm thú, ngươi là muốn thượng hắn đi?”
Một thân hắc y, dáng người quyến rũ, da thịt như ngọc, biểu tình lãnh khốc, bộ dạng nhẫn nhịn kia quả thực làm cho người ta muốn lập tức lột sạch quần áo của hắn, như vậy như vậy…
Trịnh Ân cắn lỗ tai của hắn nỉ non, “Không bằng cầm thú, hắn là đệ đệ của ngươi đó nha… Ngươi cũng muốn hắn giống như ta sờ vào nơi này sao? Vẫn muốn đem thứ thô to này của ngươi cắm vào…”
Quả nhiên, chợt nghe một tiếng to suyễn, thứ trong tay theo khóa bị kéo xuống mà nhảy ra, trong nháy mắt đã đạt đến trạng thái tráng kiện cứng rắn nhất. Long Hiên tâm như lửa đốt, vốn dĩ hắn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bị Trịnh Ân cố ý khiêu khích, ngược lại bị kích thích đứng lên.
Đệ đệ hắn… Vậy thì sao? Bất cần mà đem cậu áp đảo. Hôn môi. Vuốt ve. Tiến vào. Tiến vào thật sâu. Cuồng nhiệt co rút. Long Hiên nhanh chóng cởi quần Trịnh Ân, thở hổn hển tiến vào y. Có đôi khi, tưởng tượng so với giao hợp thật sự còn kích thích hơn. Mà Trịnh Ân lại am hiểu sâu điểm này.
Sở Ly xoay người lên lầu, chửi nhỏ một câu, “Cầm thú!” Chính là tim đập như sấm, mặt đốt như lửa. Mẹ nó! Thì ra dâm loạn cũng có thể lây.
Sở Ly vào phòng ngủ, trở tay đóng cửa lại, nặng nề mà ngã xuống giường, lấy tay che trán, nhắm mắt, hỗn loạn. Cậu cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng điên cuồng. Chính là vừa rồi không cẩn thận liếc thấy Long Hiên nháy mắt tiến vào Trịnh Ân, cảnh đó liền tái hiện trong đầu cậu, cái thứ vừa dài vừa thô to như vậy, giống như lợi kiếm nháy mắt tiến vào nơi nhỏ hẹp kia… Cậu kinh suyễn một tiếng, nửa dưới cũng bành trướng lên.
Cửa bất ngờ bị đẩy ra, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, đầu càng muốn bốc cháy: hai chân Trịnh Ân thon dài trần trụi móc trên lưng Long Hiên, mà nửa dưới hai người như cũ gắt gao hoà vào nhau cùng một chỗ, thậm chí có thể thấy nó ra vào theo từng bước đi.
Sở Ly nhanh chóng dời tầm mắt, “Đây là phòng của ta, các ngươi đi nhầm cửa.”
Long Hiên đem Trịnh Ân ném lên giường, nâng lên hai chân của y, tiến vào nhanh hơn. Tay Trịnh Ân bắt lấy chỗ mẫn cảm của Sở Ly, khiến cậu đang muốn chạy trốn lại không thể nhúc nhích.”Tên cầm thú không kiểm soát này, mình ta chịu không nổi.”
Trịnh Ân cười nhẹ, tay lại dứt khoát lột sạch quần áo Sở Ly. Dáng người Sở Ly so với y cao hơn một chút, hai chân thon dài hai cũng như Kỳ Dương, Trịnh Ân vừa lòng ở trên đùi cậu sờ soạng, lập tức cầm lấy dục vọng đã đứng lên phân nửa của cậu. Sở Ly nhắm chặt mắt, trong nhất thời đã không phân nổi tư vị gì.
Trịnh Ân xoay người hôn Long Hiên, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng, “Ta muốn thượng…”
“Không được!” Long Hiên hiển nhiên thấy rõ y rục rịch, đem y đè xuống, luật động tăng nhanh hơn. Trịnh Ân một chút sắc tâm bị áp chế, lập tức liền lâm vào trạng thái thất thần, ngay cả bàn tay chiếu cố Sở Ly cũng buông lỏng, trước kia y chơi P còn thành thạo, nhưng Long Hiên cường độ trừu sáp cao khiến y căn bản như con thuyền nhỏ giữa cuồng phong bạo vũ, ốc còn không mang nổi mình ốc, trừ bỏ rên rỉ cái gì cũng không làm được.
Sở Ly nhân cơ hội muốn chạy, một bàn tay khác lần nữa khống chế cậu, bàn tay nóng rực lại dày rộng quen thuộc với dục vọng của cậu, khiến cơ thể cậu nháy mắt mềm nhũn. Long Hiên áp xuống nụ hôn, cậu nhắm mắt lại, nhận thua. Long Hiên cùng Trịnh Ân trong lúc đó thân thể va chạm cùng co rút phát ra tiếng lách tách, so với xem phim sex cấp A còn kích thích, làm thân thể cậu cũng dần dần bốc cháy. Buông bỏ hết thảy gông xiềng, sa đọa.
Nếu như người đã mê cuồng khoái hoạt. Khi Long Hiên rời khỏi Trịnh Ân tiến vào cậu thì cậu đã vội vàng chủ động quấn qua lưng hắn. Đây là một đêm cuồng loạn.
Đến sáng hôm sau Long Hiên vẫn còn tại phía sau cậu không ngừng kích thích. Đồng dạng mỏi mệt không chịu nổi, Trịnh Ân cắn răng, “Cầm thú, ngươi cứ như vậy còn chưa thỏa mãn dục vọng.”
Đúng. Chưa thỏa mãn dục vọng. Bởi vì cấm kỵ, cho nên mới luôn đói khát. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta kinh diễm trong nữ trang, thấy cặp đùi thon dài ẩn hiện dưới lớp sườn xám, thấy đôi phượng nhãn vờ giả dối nhưng kì thực lại trong suốt, hắn đã không thể buông tha. Muốn cậu ta a…
a