Hôm nay chính là sinh nhật lần thứ ba mươi của ta từ khi ta đến thời không này. Dưới cái nhìn của ta, đây mới là giao điểm hai đời liên tiếp, từ hôm nay trở đi, ta mới thực sự được sống tiếp cuộc đời trước.
Đại tướng quân không hiểu rõ hưng phấn của ta, hắn cảm thấy sinh nhật này và những sinh nhật trước đó không có gì khác biệt.
“Nếu nói có gì khác biệt, chính là nàng lại già thêm một tuổi.”
Hắn đang mượn chuyện của Đại Trưởng công chúa để kích thích ta.
“Chàng không biết cái gì gọi là tam thập nhi lập sao?”
Tam thập nhi lập: ba mươi tuổi mới được coi là trưởng thành, có thể tự lập gây dựng sự nghiệp cho mình.
“Cái đó là dùng để chỉ nam tử.”
“Ý của chàng là nếu như rời khỏi nam nhân, ta sẽ không tự lập được đúng không?”
“Ha ha, không phải là sợ nàng mệt mỏi sao, dù sao nàng cũng là phúc tinh, sao có thể để phúc tinh bận rộn.”
Đại tướng quân vội vàng kéo ta lại dỗ dành.
Ta đương nhiên sẽ không nói cho hắn chuyện mình chuyển thế trọng sinh, trên thực tế ngay cả bản thân ta cũng đã quyết định quên nó đi, bao gồm cả người thân bạn bè của kiếp trước. Bọn họ nhất định sẽ không trách cứ ta, giống như ta tình nguyện để bọn họ quên ta đi, tiếp tục cuộc sống của mình.
Có khi quên đi chính là bắt đầu của hạnh phúc.
Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là một Kim Đa Đa hoàn toàn thuộc về thời đại này.
Trước ngày này, ta đã làm không biết bao nhiêu cái bánh ngọt, vì bằng hữu, vì người yêu, vì người nhà, vì chính mình, Đa Đa bánh ngọt phường của ta cũng trở thành truyền kỳ của kinh thành. Cho dù đại đa số nam nhân đều không thích ăn bánh ngọt nhất là bánh ngọt bơ, nhưng chắc chắn sẽ cau mày chịu đựng ăn vào vì người nhà và vì người yêu của bọn họ, bởi lẽ khẩu hiệu tuyên truyền của chúng ta là: bánh ngọt Đa Đa, chỉ tặng cho người yêu nhất!
Hôm nay, ta vì mình mà làm một cái bánh ngọt hai tầng, trang trí tầng trên cùng chính là tâm huyết của ta — một con rồng bá vương đứng thẳng, hai móng vuốt đang kẹp một cái bảng nhỏ, mặt trên viết: DuoDuo, i love you!
DuoDuo: phiên âm của Đa Đa.
Ta vốn muốn làm một con rồng Trung Quốc, nhưng ở thời đại này rồng chính là biểu tượng của hoàng gia, cho nên đành phải dùng rồng bá vương uy mãnh nhất để thay thế, dùng i love you thay cho happy birthday, bởi vì hắn chưa bao giờ chịu mở miệng ra nói với ta những lời này.
——————
Những người thân của ta cơ bản đều đến đây.
Lão công trước sau vẫn ở bên cạnh ta, tuấn mỹ như trước, ôn nhu như trước, hắn đã thành danh từ đại diện cho nam nhân tốt ở Lăng Quốc, nhưng trên chiến trường vẫn là đại tướng quân khiến cho quân địch nghe tin đã sợ mất mật.
A Bích đã mười một tuổi, nghiễm nhiên là một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, tài văn chương võ công của A Bích so với đám bạn cùng trang lứa nổi trội hơn rất nhiều, được Hoàng Thượng vô cùng yêu thích, khiến cho những quan lại trong triều bùng nổ sự việc cầu hôn, dân gian cũng bắt đầu xuất hiện Tiểu Long fan, khiến ta sợ tới mức cả đêm cùng nó nói chuyện, ngăn cản tình yêu sớm nảy nở. A Bích đáp lại: “Đại trượng phu lấy việc đem lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước làm nhiệm vụ, sao có thể rảnh rỗi nghĩ đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt thế này.”
Hiện tại nó đang liếc xéo hai đứa nhỏ xin xắn như phấn điêu ngọc mài. Đó là hai đệ đệ của nó, Tường Thụy năm thứ mười một, ta sinh ra một đôi song bào thai — Long Gia Bảo và Kim Gia Bối. Lúc ấy trong lòng ta tràn đầy vui mừng, rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ mà đồng chí A Bích giao cho, nhưng A Bích vừa mới bắt đầu cùng phụ thân nó học binh pháp lại nói: “Ta đã là thiếu niên, hiện tại đều học binh pháp đánh trận thật sự, còn có thời gian chơi đùa cùng đám hài tử này sao?”
Hồ ly Thương Dung vẫn mang gương mặt gian trá sâu không lường được, chỉ là nếp nhăn khóe mắt khi cười sâu thêm một chút, hiện tại hắn đã là người đứng đầu Thương gia, là người vô cùng quan trọng với Lăng Quốc. Hắn dẫn theo tiểu hồ ly Thương Thiên Vũ đến đây chơi, hắn chỉ có một đứa con trai này, năm kia hắn nạp thêm thiếp, nhưng đáng tiếc chỉ sinh thêm được nữ nhi, thiếu phu nhân của hồ ly lúc đó cười còn ngọt hơn cả mẫu thân đứa nhỏ.
Tiểu hồ ly Thương Thiên Vũ bộ dáng có vẻ cà phất cà phơ, nhưng tuyệt đối đừng xem hắn, đầu óc của tiểu hồ ly này tuyệt đối không thua kém lão hồ ly. Nhớ năm đó lần đầu tiên mở miệng gọi ta là mẹ nuôi, nó nhìn chằm chằm vào vòng ngọc san hô trên tay ta. Ta hỏi hồ ly có chuyện gì thế, hồ ly nói: “Ngươi cho rằng làm mẹ nuôi của thiếu chủ Thương gia dễ như vậy sao?”
Ta chỉ biết nhịn đau cởi xuống vòng ngọc kia.
Cặp đôi Thố Tử La Kiệt và Duyệt Duyệt bảo bối là thú vị nhất, đều là nam trầm mặc, nữ hoạt bát. Hai nữ nhân ôm hai đứa nhỏ nói chuyện bát quái với nhau, hai nam chủ khoanh tay đứng ở một bên, tiếp tục trầm mặc.
Thập Bát công chúa đã sinh hai con thỏ nhỏ cho La Kiệt, đứa nhỏ mới được bốn tháng, vẫn còn phải bế trên tay, đứa lớn đã được sáu tuổi, đang cùng hai ma vương nhà ta đại náo thiên không. Tiểu quả táo của Quân gia chỉ mới một tuổi, là bảo bối của Duyệt Duyệt bảo bối.
Thúy Nùng, Thúy Vi cũng có đứa nhỏ rồi, ta không cho các nàng ở bên người hầu hạ nữa, cũng không để các nàng về nhà giúp chồng dạy con, mà thu xếp chức vụ trong cửa hàng cho hai nàng, đến nay cũng đã có chút hương vị trí thức của nghề nghiệp.
Thư Kiệt vẫn là người duy nhất của Tống gia tới tham dự. Năm nay hắn trở thành Trạng Nguyên, cũng không còn kiêng dè phụ huynh của Tống gia nữa, nghênh ngang bước vào phủ đại tướng quân ta. Huống chi hắn còn có nhiệm vụ, thay Hoàng Thượng đưa tới lễ vật. Hoàng Thượng không thể tới, ta có thể tha thứ cho hắn, quả thật bánh ngọt bơ của bảy mươi hai phi tần trong tam cung lục viện không phải dễ ăn. Người tiêu sái nhất vẫn là sư tổ Tiểu Cữu. Đại Trưởng công chúa đã hoàn toàn chết tâm với người, không cố gắng khuyên sư tổ Tiểu Cữu thành thân nữa. Cho nên sư tổ Tiểu Cữu quăng Huyền Thiên Tông cho mỹ nhân sư phụ, sau đó du sơn ngoạn thủy. Hiện tại sư tổ lúc thì đấu pháp với lão Hầu gia, lát lại quay sang chơi đùa với mấy đứa nhỏ, khi thì lải nhải: “Sao còn chưa tới?”
Chưa tới này tất nhiên chính là một nhà mỹ nhân sư phụ cùng với hòn ngọc quý trên tay Long gia và Kim gia chúng ta — Lộng Ngọc quận chúa.
Tiên tử sư nương thân mình âm hàn, không dễ thụ thai, chỉ sinh được một mình Trích Tinh. Bởi vì quy củ thu đồ đệ của Huyền Thiên Tông, Trích Tinh đi theo mẫu thân học nghệ. Người một nhà thường xuyên xuống núi cùng nhau hành nghề y, được người người ca tụng.
Về phần Lộng Ngọc, đứa nhỏ này cũng lạ, bộ dáng vừa giống ta lại vừa giống đại tướng quân, nhưng tính tình thì không giống ai, không có vẻ thâm trầm giống đại tướng quân, cũng không mâu thuẫn như ta, mà là thiện lương nhu thuận khiến cho người ta đau lòng. Nhưng cũng chính bởi tính cách đó, ai gặp nó đều rất cưng chiều, ngay cả Hoàng Thượng cũng phá lệ ban cho danh hiệu quận chúa, danh hiệu này đáng lẽ phải đợi khi đại tướng quân kế thừa tước vị Hầu gia mới có.
Khi chọn đồ vật đoán tương lai Lộng Ngọc chọn trúng vòng bạc của tiên tử sư nương, cho nên hợp tình hợp lý trở thành đồ đệ của sư nương, đi theo sư nương lên Phiếu Miểu Phong học nghệ.
Vấn đề vai vế của chúng ta càng ngày càng phức tạp.
“Đến rồi! Đến rồi!” Theo tiếng kêu của Thúy Vi, tiên tử sư nương vọt vào trước tiên.
“Sư nương, sao chỉ có một mình người? Đám người sư phụ đâu?” Tiên tử sư nương đen mặt, không nói lời nào.
Không cần đoán, nhất định là mỹ nhân sư phụ nói sai cái gì, chọc giận đến sư nương.
“Sư nương, bản đồ, Cuồng Ma hương ở đâu?”
Tiên tử sư nương biết ta đang lo lắng cho mỹ nhân sư phụ, có chút mất hứng, vỗ vỗ hành lý trên vài,“Cuồng Ma hương ở chỗ này, bản đồ ở trên người Lộng Ngọc. Có cần nhìn hay không?”
Nói rồi, duỗi tay mở hành lý ra.
“A! Lấy nhầm rồi! Đây là hành lý của Lộng Ngọc!”
“Thế thì phải nói, bản đồ ở chỗ này, Cuồng Ma hương ở chỗ Lộng Ngọc.”
“Ai, sư nương a, ngài tức giận thì tức giận, trừng phạt thì trừng phạt, nhưng không nên để cho hai kẻ mù đường kia ở cùng một nơi nha!”
“Không phải còn có Lộng Ngọc sao? Nó, nó chắc nhớ rõ đường đi?” Tiên tử sư nương chột dạ hỏi.
Ta cũng chỉ có thể hy vọng vào Lộng Ngọc, nhưng không dám chắc Lộng Ngọc sáu tuổi có thể tìm được đường về nhà.
Cho đến tận khi sắc trời trở nên u ám, nước mắt của tiên tử sư nương mới bắt đầu rơi xuống, gia phó được phái ra tìm kiếm rốt cục cũng đưa được ba người mất tích trở về.
“Ha ha, phụ thân đã nói nhất định sẽ đưa các ngươi đến được đây mà.” Mỹ nhân sư phụ vừa đi vừa đắc ý cười, khuôn mặt vẫn hoàn mỹ như trước, thật sự khiến cho người ta ghen tị.
“Phụ thân! Người là lợi hại nhất!” Trích Tinh mù quáng sùng bái, không chỉ giống mỹ nhân sư phụ từ đôi mắt đào hoa, mà trình độ mù đường cũng không kém cạnh chút nào.
“Là A Nguyên ca ca tìm được chúng ta.” Tiểu giai nhân thanh tú nhà ta nhăn mũi nói.
“Là phụ thân ta quyết định đi con đường kia.”
“Con đường đó chúng ta đã đi qua ba lượt, mỗi lần ta đều nói đã đi qua rồi, các ngươi đều nói không phải; ta nói không phải, các ngươi lại nói phải.”
Trích Tinh vẻ mặt u mê nhìn phụ thân hắn, “Phụ thân, chúng ta đã đi qua đường đó rồi sao?”
Mỹ nhân sư phụ cũng mang vẻ mặt u mê nhìn con trai hắn, “Không có a.”
Dù thiện lương như Lộng Ngọc cũng phải hộc máu.
Bình ổn tất cả những chuyện bên lề, sinh nhật ba mươi tuổi của ta viên mãn chấm dứt trong bầu không khí thân thiết hữu hảo.
Buổi tối, trên giường, đại tướng quân hỏi ý nghĩa của mấy chữ cổ quái trên bánh ngọt, ta đỏ mặt nói: “Đánh chết cũng không nói.”
“Cái này không nói cũng được nhưng nàng nhất định phải nói cho ta biết hôm nay ước nguyện cái gì.”
“Cái này cũng không thể nói, nói ra sẽ không linh nghiệm.”
“Nói ra ta mới có thể giúp nàng thực hiện. Cho nàng chọn một, nhất định phải nói một trong hai cái?”
“Một cái cũng không nói!” Ta thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Phải không?”
……
Thật quá đáng, nam nhân này sao có thể sử dụng loại phương pháp như thế để ép ta.
“Không cần…… A, không cần……”
Ta thở gấp liên tục, “Được, ta nói, ta nói……”
Câu viết trên bánh ngọt không thể để ta tự nói, nhất định phải từ miệng hắn nói ra. Vậy lựa chọn nói ước nguyện đi, thật ra ước nguyện này cũng không dễ dàng thực hiện. Cũng không phải nguyện vọng gì mới mẻ, mà là ước muốn từ thơ ấu.
“Tiền bạc, nhà lớn, cửa hàng, hài tử, mỹ nam! Càng nhiều càng tốt!”
“Nàng nói cái gì!” Có người ở bên cạnh nổi bão.
“Ha ha!” Có người chột dạ cười, “Thiếp thân nói ‘chỉ cần tướng công là đủ rồi’.”
——————–
Đối với ước nguyện này:
Đa Đa nghĩ: Ta không phải muốn cuộc sống một nữ N nam, chỉ là nghĩ cho phấn kích, xin thượng đế phù hộ, Amen.
Đại tướng quân nghĩ: Nói ra rồi sẽ không linh nghiệm, ha ha.
– Chính văn hoàn –