Editor: chuckychut
Chỗ ngồi của Thương Mặc vừa vặn đưa lưng về phía Phó Quân và Khương Cẩm Hoàng, không hề chú ý đến các nàng ở phía sau mình. Mà Triệu Mạt Thương lại không phải vậy, từ lúc Phó Quân nhiều lần nhìn sang, cô liền phát hiện. Tay vẫn còn nắm tay Thương Mặc, đầu ngón tay Triệu Mạt Thương vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay của Thương Mặc, ôn nhu nói, "Họ có hỏi em vì sao lại đeo nhẫn không?"
"Có nha." Thương Mặc cười híp mắt nhìn bàn tay trắng nõn của Triệu Mạt Thương ở trên tay mình như đang chơi đàn dương cầm, "Em đã cố ý nói rằng em một mực không muốn lập gia đình... Và chiếc nhẫn này là để che giấu..."
"Haha..." Triệu Mạt Thương cưng chiều nhìn nàng, đôi mắt long lanh nước, làm cho Thương Mặc xúc động đến muốn chết chìm trong đó, "Khó trách em cố ý không mua cùng một loại nhẫn."
"Kỳ thực cũng không phải là không giống nhau mà." Thương Mặc kéo tay mang nhẫn của Triệu Mạt Thương hôn lên một cái, cười đến mức xán lạn, "Chỉ cần là Triệu Mạt Thương đeo nhẫn, Thương Mặc đeo nhẫn, liền đại biểu là một đôi rồi."
Trong lòng một mảnh mềm mại, Triệu Mạt Thương một tay chống cằm, ngưng mắt nhìn Thương Mặc, đôi môi khẽ nhấp, "Miệng lưỡi trơn tru."
"Chị thích là được rồi."
"A..." Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, Triệu Mạt Thương nhìn Phó Quân ngồi cách đó không xa, hai người liếc mắt một cái, lại nhìn đến Thương Mặc đang uống nước ép hoa quả, bộ dáng như đứa trẻ làm trò khiến cho ánh mắt của cô ngày càng nhu hòa, "Tiểu Đản, chúng ta về nhà đi."
"Uhm..." Đem một ngụm lớn nước trái cây nuốt vào, Thương Mặc nhìn một cái liền gật đầu, "Được, trở về ngủ trưa."
"Ừ."
Hai người đứng dậy, không cần người phục vụ, dù sao cái tiệm này chính là của Thanh Long Bang, Thiếu chủ cùng Thiếu chủ phu nhân đến dùng cơm không đáng kể chút nào. Tuy rằng Thương Mặc hiện tại rất ít xử lý chuyện tình trong Bang, nhưng một nhà hàng Tây nhận thức hai người vẫn phải có, ví như quản lý.
Rất cung kính tiễn hai người rời đi, quản lý đã sớm phân phó nhân viên phục vụ không cần đi qua tính tiền, nhưng lại nhảy ra một người khác.
Khương Cẩm Hoàng bị Phó Quân từ chối, cơ bản đã cảm thấy bực bội lại mất mặt, nghĩ tất cả mọi thứ đều là Thương Mặc làm hại, càng phẫn nộ. Vẫn một mực chú ý đến Thương Mặc và Triệu Mạt Thương, lại thấy các nàng lại có thể cứ như vậy mà rời đi, cố ý lớn tiếng nói, "Có vài người... là muốn ăn cơm chùa sao?"
Chợt nghe được thanh âm của cô, Thương Mặc dừng bước lại, xoay người lại thấy cô ta và Phó Quân, mặt không cảm xúc.
Kỳ thật Khương Cẩm Hoàng biết rõ Thương Mặc tất nhiên có nguyên nhân gì đó lợi hại cứ như vậy rời đi, nhưng lại không nhịn được, liền muốn khiêu khích, đặc biệt là nàng vừa mới bị Phó Quân không giữ lại chút gì cự tuyệt.
Quản lý thấy tình thế không đúng, vội vã đi tới, hướng về phía Khương Cẩm Hoàng cười cười lên tiếng, "Vị khách nhân này, là như vậy, hai vị này là bạn bè của ông chủ chúng tôi, ông chủ đã nói các nàng không cần trả tiền."
"Có phải không?" Khương Cẩm Hoàng hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Thương Mặc một cái, giọng nói giễu cợt, "Nguyên lai là người khác mời khách, khó trách có khả năng tới nơi này."
Trên người tâm tình tốt bởi vì Triệu Mạt Thương ôn nhu bị đánh bay không còn một mảnh, Thương Mặc sờ sờ mũi, hướng về quản lý nhà hàng gật đầu một cái, dắt tay Triệu Mạt Thương trực tiếp đi ra, nhưng không ngờ Khương Cẩm Hoàng không dừng lại, "Làm sao thế, không dám nói lời nào?"
Vài lần cùng Khương Cẩm Hoàng giao tranh, đều chứng kiến nàng như vậy mà nhục nhã Thương Mặc, Triệu Mạt Thương cũng không muốn, lạnh lùng nhìn Khương Cẩm Hoàng, thanh âm không có nhiệt độ, "Khương tiểu thư, Tiểu Đản nhà ta không cùng cô tính toán, cô liền cho mình có khả năng có thể tùy tiện khi dễ nàng sao?"
Khương Cẩm Hoàng đã quên mất Triệu Mạt Thương là ai, chống lại đôi mắt lạnh như băng của cô, có chút không dám nhìn thẳng mà quay đầu đi chỗ khác, vẫn như cũ cậy mạnh, "Cô là ai? Thương Mặc không tiền không thế, chính là một con dế. Tôi khuyên cô đừng theo cô ta nữa."
Không biết vì cái gì, nghe được Khương Cẩm Hoàng nói mình như vậy, vốn là nên tức giận lại cảm thấy buồn cười, đặc biệt là nghiêng đầu nhìn thấy Triệu Mạt Thương sửng sốt, càng vui vẻ, trong mắt tràn đầy tiếu ý.
Đối với đánh giá của Khương Cẩm Hoàng như vậy, có vẻ hết sức kinh ngạc, Triệu Mạt Thương ngây người một lúc lâu, trong lúc lơ đãng quay đầu lại một cái, phát hiện Thương Mặc sáng mắt lên, miệng mím lại thật chặt, nụ cười thế nào cũng không che dấu được, nhất thời có chút tức giận, trắng mắt liếc nàng một cái, "Ngu ngốc!"
"Hì hì..." Thương Mặc lôi kéo tay của cô lắc lắc, "Chúng ta về nhà đi, chớ cùng cô ta lãng phí thời gian, thật nhàm chán."
"Ha ha... Được..." Giơ tay lên sờ sờ đầu của nàng, Triệu Mạt Thương mỉm cười gật đầu, nhìn lại mặt mày đang xanh mét của Khương Cẩm Hoàng, cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Cũng dungd, lấy thân phận bây giờ của Thương Mặc, đúng là không cần thiết phải để ý tới một người hoàn toàn không liên quan.
Từ đầu đến cuối cũng không thấy Thương Mặc có nhìn đến chính mình dù chỉ là một cái liếc mắt, Phó Quân càng mất mát, đứng lên, ngăn cản Khương Cẩm Hoàng lại muốn nói bậy, "Cô chớ hồ nháo nữa!"
Thương Mặc chỉ đối với cô gật đầu một cái, liền cùng Triệu Mạt Thương rời đi. Phó Quân vội vàng tính tiền, mặt lạnh chuẩn bị rời khỏi, Khương Cẩm Hoàng lập tức đuổi theo bước chân của nàng, "Quân, cậu xem cô ta căn bản không để ý đến cậu, cậu cần gì phải như vậy?"
Đã đi ra khỏi nhà hàng, Phó Quân ngừng bước, xoay người lại, trên người vẫn hiện lên khí tức băng hàn, "Tôi chưa nói qua tôi đối với cậu ấy vẫn còn cảm giác, còn có, tôi không muốn cô lại đến quấn lấy tôi."
"Phó Quân! Cô không nên quá phận như vậy." Khương Cẩm Hoàng rốt cuộc không nhịn được bạo phát, ở bên cạnh Phó Quân nhiều năm như vậy, vĩnh viễn không thấy được Phó Quân đối với mình lộ ra bất kỳ ánh mắt yêu thương nào, thế nhưng ánh mắt như vậy lại xuất hiện mỗi khi Thương Mặc xuất hiện, có thể thấy ở trong mắt Phó Quân, để cho cô làm sao chịu nổi.
Càng nghĩ càng tức giận, Khương Cẩm Hoàng hoàn toàn mất đi lý trí, ở trên đường lớn có phần lớn tiếng mà nói, "Tôi cho cô biết, tôi sẽ không để cho cô cùng Thương Mặc ở cùng một chỗ!"
Phó Quân nhíu lông mày, lấy điện thoại di động ra định gọi cho tài xế đến đón cô, Khương Cẩm Hoàng trực tiếp hất tay khiến điện thoại di động rớt xuống vỡ nát trên mặt đất, "Tôi đã muốn cô! Trước đây tôi có thể chia rẽ cô và Thương Mặc, hiện tại cũng thế, có thể cho cô vĩnh viễn không có biện pháp ở cùng cô ta."
Đang muốn cúi xuống nhặt điện thoại, Phó Quân nghe vậy lập tức dừng lại, tay có chút run rẩy, lại bị cô mạnh mẽ khắc chế, hít sâu mất cái, thẳng người lên, "Có ý gì?"
Bị ánh mắt lạnh băng của cô nhìn, Khương Cẩm Hoàng chợt tỉnh táo lại, ý thức mình nói sai, nhìn sang hướng khác, khuôn mặt không dám nhìn thẳng cô, "Không có gì."
"Trước đây, cô có thể làm cho tôi và Thương Mặc tách ra?" Chân mày Phó Quân nhíu lại chặt hơn, từng bước từng bước áp sát Khương Cẩm Hoàng, Khương Cẩm Hoàng bị cô ép một mạch lui về sau, mà mọi người xung quanh đi ngang qua rất kỳ quái mà nhìn hai người, điều này khiến Khương Cẩm Hoàng cảm thấy mất hết mặt mũi, lấy dũng khí nhìn thẳng Phó Quân, "Đúng, tôi chính là để cho cậu cùng Thương Mặc xa cách. Thương Mặc có gì tốt, là tôi cứu cậu!"
Nói xong một hơi, Khương Cẩm Hoàng thẳng người, chí khí hùng hồn, "Hơn nữa, tôi cũng không tính là oan uổng cô ta, ai bảo cô ta muốn cùng hai nữ nhân kia làm ra cử chỉ thân mật đi."
"Cho nên, đó là lý do năm đó cô cầm tấm ảnh nói với tôi Thương Mặc một chân đạp nhiều thuyền, điều là bịa đặt sao?" Phó Quân trầm mặt, thân mình run rẩy, trong đôi mắt ẩn nhẫn tia tức giận.
"Tôi..." Khương Cẩm Hoàng cứng họng, một lúc lâu sau chỉ hừ một tiếng, không nói gì nữa.
"Bốp!" Một tiếng động vang lên, Phó Quân ở trên mặt Khương Cẩm Hoàng tát một cái, "Tôi không muốn lại nhìn thấy cô, hợp tác cùng công ty cô đến đây chấm dứt."
"Cậu..." Khương Cẩm Hoàng nhất thời ngây dại, đứng yên tại chỗ nhìn Phó Quân vội vã rời đi, muốn đuổi theo, nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực. Hơn nửa ngày, nắm chặt tay, hai mắt đỏ ngầu, "Thương Mặc!"
Thương Mặc cũng không biết Phó Quân cùng Khương Cẩm Hoàng xảy ra chuyện gì, đối với nàng mà nói, hai người kia giống như người qua đường không khác gì cả.
"Đáng ghét, Tiểu Đản, buổi chiều còn phải đi làm..." Trong phòng ngủ, Triệu Mạt Thương bị Thương Mặc đè xuống giường, nhẹ tay vỗ trên vai nàng, rất thẹn thùng, "Buổi tối lại cho em không được sao... Ngoan, ngủ trưa trước..."
Thở phì phò, Thương Mặc đang chôn đầu trước ngực cô, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rỡ, "Không muốn buổi tối..."
"Thế nhưng... Buổi chiều sẽ không có tinh thần..." Triệu Mạt Thương kỳ thật đúng là đối với Thương Mặc không có biện pháp kháng cự, lúc này vẫn duy trì lý trí, tay ôm đầu của nàng, "Tiểu Đản nghe lời, có được hay không?"
"Ngô..." Bĩu môi, bất đắc dĩ nằm nghiêng qua một bên, đem Triệu Mạt Thương ôm vào trong ngực, "Được rồi..."
Quên đi, buổi trưa nếu như muốn Triệu Mạt Thương, buổi chiều nhìn cô không có sinh lực còn phải vội vàng công tác, cuối cùng đau lòng vẫn là mình.
"Thật ngoan." Kéo lại quần áo, Triệu Mạt Thương kéo chăn qua đắp lên mình cùng nàng, ở trên mặt nàng hôn một cái, "Thưởng cho một cái."
Tròng mắt chuyển động, Thương Mặc tiến đến bên tai Triệu Mạt Thương, trong mắt xẹt qua tràn đầy nhiệt huyết, "Kỳ thật... Ừm... Cái kia..."
"Cái gì?" Vành tai bị nàng phả hơi nóng có phần ngứa ngáy, Triệu Mạt Thương thoáng nghiêng đầu, nín cười, "Đừng làm rộn..."
"Ừ... Phòng làm việc riêng sẽ không có người đến quấy rầy có phải không?" Thương Mặc cười híp mắt nói, khuôn mặt Triệu Mạt Thương lập tức đỏ lên, hơi cắn môi, xấu hổ trừng mắt nàng một cái, "Không cho phép!"
"Ai nha, chúng ta liền tăng ca thôi..." Thương Mặc đem Triệu Mạt Thương cả người kéo vào trong lòng, "Không được sao..."
"Không tốt..." Triệu Mạt Thương ở trong ngực nàng giật giật, thanh âm buồn buồn, "Thật là, tại sao chị lại thích em cơ chứ, một tên dâm loạn thế này..."
Nhất định khi dễ người sao, ở trong phòng làm việc hoan ái gì gì đó... Thật sự là vừa nghĩ tới cũng làm người ta bị xúc động, mắc cỡ chết được.
"Chỉ một lần..." Thương Mặc thanh âm mềm mại, khổ sở van nài, "Chỉ một lần thôi, chưa thử qua a..."
"Không được! Ngủ." Triệu Mạt Thương kéo chăn lên, tay vẫn ôm thắt lưng Thương Mặc, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, "Chị ngủ, không được quấy rầy."
"Ô..." Gương mặt Thương Mặc suy sụp, thấy Triệu Mạt Thương quả thật muốn ngủ, không dám lại ầm ĩ, ngoan ngoãn ôm cô cũng nhắm nghiền hai mắt, chỉ là trong bụng hạ quyết tâm, tìm được cơ hội nhất định phải ở trong phòng làm việc của Triệu Mạt Thương hoan ái một lần.
Buổi chiều sắp đến giờ tan sở, Thương Mặc cầm hồ sơ, cười đến nheo hai mắt lại, hướng thẳng đến phòng làm việc của Triệu Mạt Thương mà đi tới. Gõ cữa, đẩy ra, Thương Mặc đi vào liền thâyd Triệu Mạt Thương dáng vẻ vùi đầu chăm chỉ làm việc, ánh mắt một hồi si mê. Người đang làm việc ngẩng đầu nhìn Thương Mặc, đỏ mặt lên, mắng, "Đến đây làm gì?"
Đều là tại những ý tưởng xấu xa kia. Loại người xấu này làm hại cô buổi chiều vừa vào phòng làm việc đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Thương Mặc ôm tập hồ sơ đi qua, giả vờ đứng đắn, "Trưởng phòng, vụ án này ngài xem một chút, tôi cảm thấy phải thảo luận nhiều hơn một chút."
Nghi ngờ liếc nhìn nàng một cái, tiếp nhận hồ sơ, Triệu Mạt Thương âm thầm ở trong lòng lấy làm kỳ lạ, bất quá rất nhanh liền nghiêm túc nhìn, một hồi sau để xuống, "Em cảm thấy chỗ nào cần phải thảo luận thêm?"
"Ngô, ngài xem chỗ này..." Thương Mặc mở một trang nào đó trong hồ sơ, chững chạc đàng hoàng, "Tôi cảm thấy chứng cứ này có chút vấn đề..."
"Phải không..."
...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy đã qua thời điểm tan sở gần nữa giờ, người bên trong Viện kiểm sát đã về hết không sai biệt lắm, nhưng Triệu Mạt Thương lại hoàn toàn không để ý đến việc đó chút nào, vẫn nghiêm túc nhìn phần hồ sơ kia. Thương Mặc ở một bên vụng trộm cười, nàng thật là lật một chút mới tìm được phần có vấn đề trong hồ sơ này. Người yêu công việc điên cuồng như Triệu Mạt Thương nhất định không chú ý đến giờ tan tầm.
"Ừ, Cục công an bên kia có khả năng có chút vấn đề." Suy tư hồi lâu ra kết luận, Triệu Mạt Thương buông hồ sơ xuống, "Em đi làm một báo cáo điều tra bổ sung..."
"Tốt, được." Thương Mặc gật đầu một cái, cầm hồ sơ ngoan ngoãn mà đi ra ngoài, cũng không phải dựa vào lời nói của Triệu Mạt Thương mà đi làm. Lại nhắc tới, muốn viết báo cáo trả về yêu cầu điều tra bổ sung, nhất định phải có con dấu của Viện kiểm sát, thời gian này tất cả mọi người đã tan việc, ai tới đóng dấu đây. Nàng chẳng qua ra nhìn một chút có còn người nào hay không thôi.
Một phen tìm kiếm, cuối cùng đem hồ sơ thả vào trong ngăn kéo bàn làm việc khóa kỹ lại, Thương Mặc cười gian trở về phòng làm việc của Triệu Mạt Thương, lúc đi vào cũng không quên khóa trái cửa lại.
Triệu Mạt Thương ngay từ lúc Thương Mặc đi ra đã ý thức được đến giờ tan việc, chỉ là vẫn còn một số việc chưa làm xong, liền tiếp tục lao vào làm tiếp, đợi Thương Mặc lần nữa tiến vào, công việc cũng vừa lúc hoàn thành, liền thu dọn bàn một chút, "Tiểu Đản, chúng ta về nhà đi, ngày hôm nay muốn ăn cái gì?"
Thương Mặc ôm lấy người đang thu thập bàn làm việc, thanh âm khàn khàn, "Ăn chị."
Thân thể cứng đờ, lại nhớ lại lời nàng nói buổi trưa, lại suy nghĩ một chút Thương Mặc cư nhiên tích cực cầm hồ sơ đến cùng mình thảo luận, bừng tỉnh đại ngộ, Triệu Mạt Thương khẽ giãy giụa, sắc mặt bỏ bừng, "Em làm thế nào... hư hỏng như vậy hả..."
"Hắc hắc..." Thương Mặc cười vài tiếng, khẽ đưa lưỡi lướt qua gáy Triệu Mạt Thương, "Bảo bối, chỉ một lần có được hay không?"
Khoát tay lên trên cánh tay Thương Mặc hoàn toàn vô lực đẩy ra, sau gáy truyền đến cảm giác ấp ám làm Triệu Mạt Thương yếu ớt ở trong lòng Thương Mặc, muốn giãy giụa, nhưng lại giãy giụa không ra, liền bị Thương Mặc ôm ngang lên thả lên trên bàn mới được thu dọn sạch sẽ, hai tay lui về phía sau chống đỡ thân thể.
Cởi nút áo sơ mi của Triệu Mạt Thương ra, Thương Mặc trực tiếp đem nội y đẩy lên cao, rất nhanh chóng ngậm một bên cao ngất vừa nhô ra, không chút nào để Triệu Mạt Thương có cơ hội phản kháng. Một tiếng kêu rên rỉ, Triệu Mạt Thương triệt để vô lực, thân thể mềm nhũn, chống đỡ cánh tay rung rẩy, khuôn mặt ửng đỏ, thanh âm nho nhỏ, "Nhanh lên một chút..."
"Hì hì, được..." Nhận được sự đồng ý của mỹ nhân, Thương Mặc càng hứng thú dồi dào, động tác cũng càng ngày càng lớn mật, tay bắt đầu không đàng hoàng ở trên người cô vuốt ve, Mạt Thương bị cảm giác chưa từng có xông đến làm mất ý chí, mãi cho đến cuối cùng ôm lấy đầu Thương Mặc một hồi thét chói tai, sau đó xụi lơ ở trên bàn, ngửa đầu liều mạng thở dốc.
Thật là, không có biện pháp nào với người này.