“Ai, có một số việc ta bây giờ không thể nói với con. Trên thực tế, ta cũng không nói hết. Vẫn là đợi cho đến khi xác định đã rồi ta sẽ nói cho con. Đúng rồi Đông Đông, ta hy vọng chuyện cha con trao đổi hôm nay thì con đừng nói cho hiền tế. Bởi nếu như vậy, ta nghĩ sẽ dễ dàng sinh ra hiểu lầm giữa hai bên” Vương Đức Vọng dặn dò một tiếng.
Vương Đông Đông gật gật đầu, nói: “Con có thể không nói. Nhưng mà phụ thân, người cũng không thể làm chuyện điên rồ a, lão công có ơn cứu mạng với họ Vương chúng ta a. Hơn nữa, nữ nhi hiện giờ đi theo chàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc mãn nguyện. Còn nữa, ca ca hiện giờ cũng là thuộc hạ đắc lực đầy triển vọng của lão công, tương lai tiền đồ không có giới hạn a.”
“Những điều con nói ta đều biết. Tuy nhiên có một số việc hiện tại ta thật sự khó nói ra được. Đông Đông, con đã đến đây thì không bằng ở lại với ta thêm ít ngày. Có một số việc chờ ta xác định rồi ta lại nói cho con được không?” Vương Đức Vọng tựa như thỉnh cầu.
Vương Đông Đông thoáng do dự một chút rồi cũng gật gật đầu mà nói: “Được rồi, con đồng ý với người—!” Theo ý tứ từ lời của phụ thân, trong lòng Vương Đông Đông không khỏi càng thêm lo lắng. Nàng chỉ sợ phụ thân làm chuyện dớ dẩn. Trong lòng nàng thì phụ thân và lão công đều cùng quan trọng. Tương lai nếu phụ thân phản bội lão công thì nàng cũng không biết mình nên làm như thế nào.
“Phụ thân, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì con đều hy vọng người có thể lo lắng cho cảm nhận của con và ca ca. Con không muốn có chuyện gì không tốt phát sinh.” Vương Đông Đông dặn dò một tiếng.
“Đông Đông, con cứ yên tâm, phụ thân biết nên làm thế nào” Vương Đức Vọng lên tiếng rồi nói tiếp: “Giờ không còn sớm, con đi đường mệt nhọc cũng nên nghỉ sớm một chút”
Vương Đông Đông gật gật đầu bèn không nói gì nữa trở về khuê phòng của mình nghỉ ngơi. Tuy nhiên trong lòng nàng cũng ngổn ngang trăm bề nên mãi không ngủ được.
Lưu Phong gần đây bận rộn nhiều việc. Vừa từ Phong Thành trở về thì hắn vội dặn dò công việc ở kinh đô để còn tranh thủ đi Toàn Thủy. Phỉ Nhi công chúa bên Cao Lệ đang cần hắn giúp đỡ.
Theo kế hoạch của Lưu Phong thì sau này Phỉ Nhi nhất định phải ngồi trên ngai vàng Cao Ly vương. Như vậy sẽ tạo thế cục cực kì có lợi đối với các đế quốc xung quanh. Cho nên lần đi Toàn Thủy này là trọng trách nặng nề của hắn.
Mặt khác, từ lời của Vương Đông Đông thì hắn thấy có chuyện nguy hiểm tuy rằng chưa xác định. Dường như có một vài chuyện không tốt với Vương Đức Vọng. Hắn quyết định thương nghị với Khuynh Quốc, Lý Hương Quân phái những nhân viên ưu tú nhất của Nữ Nhân Hoa đi theo dõi, dò xét để xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Lưu Phong cho rằng Vương Đức Vọng không có lý do gì để phản bội mình. Về tình về lí dường như đều không có lý do nào. Không nói đến chuyện Vương Đức Vọng cần phải hiểu rõ thế lực mình ủng hộ. Chỉ riêng việc hắn có ân tình cứu mạng với họ Vương thì lão đã không nên có suy nghĩ gì khác ngoài lòng thành. Hơn nữa, Vương Bảo Nhi cùng Vương Đông Đông đều một lòng theo hắn. Hẳn là trong lòng Vương Đức Vọng phải biết những điều đó. Tuy nhiên vì phòng ngừa chuyện không ngờ phát sinh, Lưu Phong vẫn quyết định phái người điều tra.
Sau khi Thái tử phi biết được Lưu Phong đã trở về kinh đô thì vội vàng phái người đi mời Lưu Phong vào cung.
Mấy ngày Lưu Phong đi vắng dường như nàng đã nghĩ thông suốt trong lòng. Ở sâu trong nội tâm nàng có chút kích động lại có chút khát vọng, hy vọng có thể trở thành nữ nhân chính thức của Lưu Phong để có được tình yêu mà một nữ nhân bình thường nên có.
Nhất là thời gian vừa rồi Lưu Phong cố ý chòng ghẹo các chỗ mẫn cảm trên người của Thái tử phi đã khiến trong lòng nàng rạo rực. Lúc này Thái tử phi đang lúc hồi xuân, đúng lúc thân thể rất thành thục đang đòi hỏi. Tuy rằng trước kia nhu cầu của nàng vẫn bị đè nén xuống. Nhưng từ khi không ngừng tiếp xúc với Lưu Phong thì dục vọng trần gian đã bắt đầu sống lại.
“Phong nhi, ngươi là của ta, ngươi là nam nhân của ta—!” Sau khi soi gương cẩn thận trang điểm, Thái tử phi nhìn dung nhan xinh đẹp của mình trong gương đồng mà cười đầy phong tình vạn chủng, nhỏ giọng tự thì thào.
“Điềm nhi, nàng vội vã gặp ta như vậy là có chuyện gì quan trọng à?” Sau khi Lưu Phong nhận được lời mời từ Á Đương liền vội vàng chạy đến.
Thái tử phi hôm nay cố ý mặc quần áo đơn giản để khoe vóc dáng nảy nở hoàn mỹ với eo thon mông tròn đầy hấp dẫn khiến ánh mắt Lưu Phong không sao rời nổi thân thể của nàng.
“Ngốc tử, nhìn cái gì vậy?” Thái tử phi trong lòng âm thầm đắc ý nũng nịu hỏi rồi liếc nhìn Lưu Phong. Sau đó nàng bước nhẹ nhàng, đồn bộ đầy đặn lắc lư uyển chuyển đi tới.
Lưu Phong âm thầm nhìn mĩ đồn và bộ ngực sữa của Thái tử phi. Hắn cảm thấy hôm nay nàng cố ý hấp dẫn mình nên nghĩ thầm có lẽ đã đến lúc rồi.
Nghĩ đến đây, hắn hạ ánh mắt xuống, cố ý nhìn vào giữa hai chân nữ nhân.
Thái tử phi phát hiện ánh mắt khiêu khích nóng bỏng của Lưu Phong thì biết suy nghĩ trong lòng hắn. Mặt nàng liền đỏ hồng nhưng trong bụng cũng có vài phần chờ mong.
“Phong nhi, chúng ta ngồi xuống nói.” Nàng kéo tay Lưu Phong rồi hai người sóng vai ngồi trên nệm gấm. Thái tử phi cố ý tựa vào vai nam nhân, trong lòng không khỏi nghĩ đến giấc xuân mộng đêm qua. Lập tức tâm tình thì phơi phới còn giữa song thối dường như có chút ướt át.
“Phong nhi, ta nhận được tin tức, nói là bệ hạ dự định ngày xây xong Tế Thiên tháp liền ra tay với ngươi. Hơn nữa, lão đã biết thân phận thực sự của ngươi.” Thái tử phi oán hận nói: “Lão già này thật sự là càng ngày càng độc ác, không ngờ ngay cả tôn tử của mình cũng không muốn bỏ qua cho”
Lưu Phong nghe vậy thì cũng không cảm thấy bất ngờ. Kì thật hắn đã sớm dự kiến kết quả như vậy. Tính tình lão Hoàng đế hiện giờ thay đổi lớn, trong lòng đã sớm không có cái gì gọi là tình thân.
Trên thực tế, Lưu Phong cũng biết là lão Hoàng đế đã không thể nhịn được hắn nữa rồi. Nếu không phải Tế Thiên tháp còn đang xây dở thì có lẽ lão đã bắt đầu xuống tay với mình rồi.
“Phong nhi, lão già kia tâm ngoan thủ lạt. Ai biết còn có chuẩn bị gì phía sau, ngươi nhất định phải cẩn thận a.” Thái tử phi lo âu nói.
“Điềm nhi, nàng cứ yên tâm đi, việc này ta đã biết. Tế thiên tháp chắc gì đã mang lại trường sinh cho lão” Lưu Phong cười hắc hắc ôm nữ nhân vào lòng còn mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng dỗ dành: “Điềm nhi, hôm nay ta sẽ không đi nha”
Nghe thấy Lưu Phong nói như vậy thì Thái tử phi lập tức có chút bối rối, ngực nện trống làng. Nàng hiểu được Lưu Phong muốn ở lại làm gì.
Nghĩ đến đây, gương mặt xinh đẹp của Thái tử phi đỏ lên, bộ ngực căng tròn cũng theo nhịp tim đập không ngừng mà phập phồng. Trong lòng ngoài thẹn thùng còn có chờ mong.
Tuy rằng, mới vừa rồi thì Thái tử phi vẫn là người có hai tính cách. Nhưng hôm nay trong tình cảnh như vậy thì con người tà ác hiển nhiên không thể chi phối ý thức của nàng.
Giờ phút này vẻ mặt Thái tử phi ngượng nghịu đầy phong tình vạn chủng giống như thiếu nữ đang yêu cuồng nhiệt.
Lưu Phong thấy Thái tử phi có chút bối rối và đứng ngồi không yên thì cười thầm. Hắn cho rằng chuyện bẻ hoa của mình hôm nay chắc chắn sẽ tiến hành thuận lợi.
“Điềm nhi, ta đi đóng cửa lại—!” Nói xong, Lưu Phong đứng lên đóng chặt đại môn của tẩm cung, hơn nữa tự tay gài thêm cấm chế. Với tu vi hiện tại của Lưu Phong thì ngoài Thu Sương những người khác không thể phá được cấm chế của hắn. Nói cách khác, có cấm chế này thì Lưu Phong hoàn toàn có thể yên ổn hưởng thụ sung sướng với Thái tử phi.
Thấy Lưu Phong đóng cửa xong đi về phía mình thì Thái tử phi tim nện thình thịch. Gương mặt xinh đẹp đỏ lên lại nóng rực. Nàng cúi đầu vụng trộm liếc nhìn Lưu Phong cảm thấy người mình vô cớ bắt đầu nóng lên. Cảnh trong mơ tối hôm qua không ngừng hiện lên ở trong đầu nàng. Hạ thân nóng ẩm trở nên càng ngày càng mãnh liệt.
Lưu Phong đi đến bên nàng đặt hai tay lên vai cười mờ ám: “Điềm nhi, đêm nay của chúng ta sẽ không ai đến quấy rầy được”
Lời nói này có chút trắng trợn khiến Thái tử phi hơi hơi ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Phong. Thấy vẻ mặt hắn mập mờ, mắt thì bốc lửa nên tâm thần càng xao động, vẻ mặt nàng có chút kích động có chút chờ mong, cũng có chút bối rối. Nàng run rẩy nói: “Phong nhi, ta. Ngươi.” Ấp úng mãi mấy từ mà Thái tử phi cũng không biết mình muốn nói gì.
Lưu Phong biết được tâm tình của oán phụ khuê phòng này. Dù sao quả phụ giữ gìn vài chục năm thì đối với chuyện sắp xảy ra có lẽ nàng hơn phân nửa là sợ hãi, còn lại mới là chờ mong.
Lưu Phong là cao thủ khuê phòng. Hắn biết rõ suy nghĩ lúc này của Thái tử phi. Hắn chậm rãi đi đến gần nữ nhân, ghé miệng vào tai nàng phả hơi nóng hổi: “Điềm nhi, từ hôm nay trở đi nàng sẽ là nữ nhân của ta. Ta sẽ chiếu cố cho nàng cả đời, tuyệt không để cho nàng lại chịu khổ.”
Nghe nam nhân thổ lộ lời tâm tình nồng thắm thì trong lòng Thái tử phi tựa như uống mật. Thân thể mềm mại của nàng run rẩy một chút rồi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lưu Phong sau đó lắp bắp: “Phong nhi, ta rất muốn, thật sự rất muốn được làm một nữ nhân chân chính. Ta biết, chỉ có ngươi có thể giúp ta. Nhưng. Có điều ta là nữ nhân của Thái tử a, ngươi sẽ không để ý chứ? Hơn nữa, ta nghe nói Thái tử đã phi thăng. Chúng ta như vậy. Vạn nhất ngài.”
Lưu Phong đã rõ nỗi băn khoăn trong lòng Thái tử phi. Nàng sợ Thái tử Điện hạ đã phi thăng thành tiên sau này sẽ trách tội bọn họ.
Lưu Phong khẽ nhíu mày, đừng có nói nỗi lo lắng của Thái tử phi là vô căn cứ. Khi Thái tử phi thăng thì hắn đã tự mình chứng kiến. Trời mới biết trong lòng Ngài còn nghĩ đến Thái tử phi hay không. Vạn nhất Thái tử biết nữ nhân của mình bị hắn lộng thì có thể không vui.
“Tiểu tình nhân, đừng do dự, nên làm thì cứ làm. Thái tử đã thành tiên, theo lý mà nói thì Ngài sẽ không thể hiện ra ở tu chân giới. Hơn nữa ngài đang ở tiên giới thì làm sao biết được chuyện tình của tu chân giới. Đừng do dự, mỗi nam nhân.” Ngay lúc chính Lưu Phong cũng do dự thì trong đầu hắn truyền đến âm thanh của Bạch Khiết.
Lưu Phong thật sự xấu hổ: “Hảo cho lão tỷ tỷ của ta, nàng định rình xem a. Như vậy là không được rồi?” Lưu Phong đặt thêm cấm chế lên cửa để phòng người khác tới nhìn trộm. Lại không nghĩ rằng tính đi tính lại thì cũng xem nhẹ Bạch Khiết thích rình coi.
“Yên đi—!”
Bạch Khiết nói không vui: “Ai thích gì chuyện nhìn trộm ngươi, chẳng qua bản tiên tử thấy ngươi sợ bóng sợ gió khác thường nên mới chỉ điểm cho ngươi. Được rồi, ngươi cứ tiếp tục đi, ta còn phải tu luyện.” Nói xong Bạch Khiết liền không hề hé răng nữa.
Cho dù thế nào thì lời Bạch Khiết vẫn tháo gỡ nỗi băn khoăn cho Lưu Phong. Thái tử đã thành tiên nên không có khả năng hiện ra tại tu chân giới thì cứ tạm coi như đã chết.
Lưu Phong ép sát người vào sau lưng Thái tử phi rồi quàng hai tay vòng qua eo lưng ôm nàng. Hắn cố ý để mũi ở cổ nàng để ngửi thấy mùi nữ nhân thành thục. Hắn hơi hơi động tình, hai tay chậm rãi đi lên chạm vào trái tuyết lê tròn trịa rồi nhẹ nhàng xoa nắn. Đồng thời tiểu bổng bổng hiên ngang đứng dậy hung hăng thúc vào đồn bộ mập mạp của nữ nhân.
Thái tử phi khẽ rên thành tiếng, thân mình lập tức vừa mềm nhũn vừa nóng rực.
“Điềm nhi, nên chăng đến giường cùng ta?” Lưu Phong khẽ nhay vành tai nữ nhân cám dỗ.
Hơi nóng phả vào lổ tai làm thân thể Thái tử phi lập tức run rẩy rồi lại nghĩ thầm, đây chính là điều mình đã tưởng tượng hàng trăm lần. Thời gian này gần như mỗi ngày nàng đều tưởng tượng. Hơn nữa lại ở trước linh vị Thái tử mà tự thủ dâm.
Nghĩ đến chuyện kích thích này, trong lòng Thái tử phi lại rạo rực không thôi. Cùng với sự vuốt ve của Lưu Phong, thân thể mềm mại của nàng run rẩy từng hồi thậm chí còn vô thức phát ra vài tiếng rên rỉ.
Lưu Phong cố ý nhún mình dùng tiểu bổng bổng cứng rắn nóng bỏng chạm vào đồn bộ nữ nhân càng khiến Thái tử phi cảm nhận rõ ràng hơn sự khỏe mạnh hùng tráng của nam nhân.
Thái tử phi toàn thân nóng rực, gương mặt xinh đẹp như thành lò lửa. Nàng thở hổn hển cựa quậy đồn bộ cố ý đùa nghịch vỗ về bổng bổng của nam nhân, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy xuân sắc.
Dần dần, hai tay Lưu Phong đã giải phóng áo cho nữ nhân, tay hắn trực tiếp đặt lên song nhũ no tròn trắng nõn mạnh mẽ xoa nắn.
Thân thể mềm mại của Thái tử phi cứng lại, nàng thở gấp nói: “Phong nhi. Bỏ tay ra.” Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì mà Thái tử phi lại bảo Lưu Phong bỏ tay. Nhưng mà việc nàng không ngừng uốn éo đồn bộ và kiều mỵ rên rỉ lại chứng minh trong lòng nàng thực khoan khoái.
Lưu Phong cũng không để ý tới lời của nàng vẫn ra sức xoa xoa hai trái tuyết lê căng tròn của nàng mà chỉ cảm thấy điện nước của Thái tử phi đầy đặn thật sướng tay, co dãn hết mực.
Dần dần, do nam nhân khiêu khích mà nụ hoa bắt đầu nở ra. Đó cũng là dấu hiệu nàng đã động tình cực kỳ.
Lưu Phong xoay người nàng lại, hai người đối mặt sát sao còn thân thể dính vào nhau. Tiểu bổng bổng nóng bỏng của Lưu Phong cũng tì vào tiểu phúc nữ nhân.
“Điềm nhi, kích thích không?” Âm thanh quyến rũ của Lưu Phong lại thoang thoảng qua tai nàng.