Edit: hoada
Cung Viễn Hòa về đến nhà thấy Minh Phỉ ngồi bên bàn đang vùi đầu viết chữ, ngay cả lúc mình vào phòng cũng không nhận ra, thì không khỏi bước nhẹ chân, len lén tiến tới nhìn thử. Chỉ thấy trên tờ giấy đều là một chút chuyện vụn vặt của hai người nhưng chỉ toàn là lời ngọt ngào, nhìn lại Minh Phỉ, vẻ mặt nhu hòa, khóe môi vểnh lên, không khỏi nhẹ nhạng vòng tay ôm chặt hông nàng nhỏ giọng nói: “Viết gì đấy?” Minh Phỉ nhân thể tựa hẳn vào ngực hắn nhẹ giọng nói: “Ta nhớ ca ca và Minh Ngọc, cũng không biết bây giờ bọn họ đang làm gì?” Dự tính tháng hai sang năm là lúc Hàm Dung sinh rồi, nàng thật sự hi vọng mình có thể đến kinh thành một chuyến. Cung Viễn Hòa tựa cằm vào đầu vai nàng, cọ xát vào mặt nàng nói: “Lúc này có lẽ Minh Ngọc đang trêu chọc vàng cát, ca ca và tẩu tẩu của nàng đại khái cũng đang làm chuyện chúng ta đang làm.” Minh Phỉ bật cười: “Làm sao chàng biết? Nói không chừng tẩu tẩu đang nhéo tai của ca ca, ca ca đứng một bên nghe dạy dỗ đó. Chàng có muốn ta thử một chút không?”
Da mặt Cung Viễn Hòa đã dày rồi nên không ngại nghiêng đầu đến trước mặt nàng: “Nàng muốn nhéo tai ta sao? Không sao, nhéo đi!”
Minh Phỉ nhìn vành tai trắng sạch sẽ không có ý tốt cười: “Không cho phép chàng né tránh, giữ yên như vậy.” Cung Viễn Hòa giữ tư thế bất động: “Ta hứa không né tránh, nếu đánh trả thì không phải là nam nhân nữa.” Lời còn chưa dứt, Minh Phỉ đã nhẹ nhàng tiến đến ngậm vành tai của hắn, dùng đầu lưỡi liếm liếm trên vành tai. Hắn giống như bị sét đánh, vừa mong đợi vừa khát vọng, kìm lòng không được nhích lại gần Minh Phỉ phát ra âm thanh nỉ non thật thấp: “Phía dưới, gần xuống một chút, đúng rồi, dùng sức một chút nữa…”
Minh Phỉ thấy hai mắt hắn khép hờ, lông mi thật dài rung nhè nhẹ, lộ ra bộ dáng say mê, răng trắng như tuyết hơi dùng lực một chút để lại một hàng dấu răng rõ ràng trên vành tai hắn. Cung Viễn Hòa hít một hơi thật sâu ủy khuất: “Tại sao nàng muốn cắn ta?”
Minh Phỉ cười run cả người: “Không phải chàng nói ta dùng sức cắn mạnh một chút sao? Ta nghe lời chàng mà.”
Mắt Cung Viễn Hòa lộ ra hung quang nhào tới tóm nàng đang chuẩn bị chạy trốn, đè chặt xuống bàn giơ nanh múa vuốt: “Con cọp không phát uy nàng cho rằng ta là mèo bệnh sao? Ta thấy nàng là không được dạy dỗ a!” Không nói lời nào, dùng nước miếng rửa khắp mặt Minh Phỉ, ngạm vành tai nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng uy hiếp: “Có muốn ta dùng sức không? Thử một chút tư vị mới vừa rồi nhé?”
Minh Phỉ ngứa không chịu được, nhỏ giọng cầu khẩn: “Chàng đã nói không đánh trả lại mà.”
Đôi mắt Cung Viễn Hòa trong suốt như mặc ngọc, nhìn chằm chằm Minh Phỉ, nghe nàng mềm giọng năn nỉ, lại thấy da thịt nàng như ngọc, tản ra hương thơm ngào ngạt, làn tóc tán lạc rũ xuống một bên cổ, nhẹ nhàng lay động ttheo từng hơi thở của nàng khiến cho hắn tâm phiền ý loạn, hô hấp của hắn dồn dập hơn, tay hắn dò xuống dưới váy nàng đi vào.
“Nha!” Ngoài mành truyền đến một giọng nói hốt hoảng, có người nhanh chóng chạy vội ra ngoài. Nghe được tiếng động, hai người đang ngọt ngào lập tức bất động, một hồi lâu sau, Minh Phỉ hít sâu một hơi đẩy đẩy người đang nằm bất động trên người nàng: “Đều tại chàng! Tại sao đi vào không đóng cửa lại?”
“Lúc ta vào không nghĩ sẽ muốn… Hơn nữa, trong phòng này cũng không có những người khác, ta cho là các nàng đều ngủ hết rồi.” Cung Viễn Hòa buồn rầu muốn chết, ấm ức kéo Minh Phỉ ngồi dậy, sửa sang quần áo ngay ngắn cho nàng, ôm nàng đi tới giường êm ngồi xuống, thấy mặt nàng hồng hồng vừa thẹn vừa cáu hiển nhiên đả kích lớn hơn hắn nhiều. Biết da mặt nàng mỏng, trong lòng khó chịu liền nói: “Mấy nha đầu bên cạnh nàng đều trưởng thành hết rồi, gan cũng lớn hơn nhiều, trước khi đi vào cũng không báo trước một tiếng, cứ như vậy mà trực tiếp xông vào.” Trong lòng Minh Phỉ đồng cảm với hắn: “Đúng là nên chỉnh đốn lại một chút.” Từ trước đến giờ, Kim Trâm rất trầm ổn, chắc sẽ không làm loại chuyện như vậy, dám lỗ mãng xông vào phòng nàng chỉ có thể là Đan Hà hoặc là Bạch Lộ thôi.
Nhân cơ hội này Cung Viễn Hòa nói luôn: “Hôm nay, Tẩy Tụy nói với ta chuyện Kim Trâm, Tẩy Tụy cũng không còn nhỏ nữa, ta có ý định sau khi hắn thành thân thì cho hắn đi theo Tiết Minh Qúy làm việc, học hỏi kinh nghiệm, tương lai thì đảm nhận công việc của Tiết Minh Quya luôn.” Minh Phỉ nghe hắn nhắc lại chuyện cũ, mặc dù trong lòng rất không đồng ý chuyện của Kim Trâm và Tẩy Tụy nhưng không thể không bày tỏ ý kiến của mình: “Để ngày nào đó ta hỏi ý tứ của Kim Trâm một chút. Nếu nàng ta không đồng ý, ta cũng sẽ không ép buộc nàng.”
Cung Viễn Hòa gật đầu: “Được.”
Minh Phỉ vẫn không thể không nghĩ đến chuyện xấu hổ mới vừa rồi nên rối rắm hỏi: “Chàng nghĩ người mới vừa xông bừa vào phòng là ai?”
Cung Viễn Hòa cười hắc hắc: “Nàng hỏi ta sao? Nếu để ta hỏi rõ là ai, trước tiên ta sẽ phạt hèo nàng ta để tránh sau này nàng thấy nàng ta sẽ không được tự nhiên.”
“Chàng dám!” Minh Phỉ cầm gối ném vào hắn, Cung Viễn Hòa nhanh tay lẹ mắt thuận lợi bắt được chuyển sang chuyện khác: “Trần tham chánh đưa đơn từ chức lên Lại bộ, tính toán cáo bệnh về quê.” Qủa nhiên thành công chuyển sự chú ý của Minh Phỉ sang chuyện khác: “Cữu cữu Hoa Ca nhi mời chàng đến phủ để nói chuyện này sao?”
Cung Viễn Hòa cười: “Đúng vậy. Thời buổi đang rối loạn, nợ cũ chưa dứt lại thêm nợ mới. Thôi Mẫn đã ra ám hiệu, dù Trần gia hãm không sâu nhưng muốn toàn thân lui ra là không thể nào, đương nhiên cũng phải bỏ ra một cái giá cao. Bọn họ cân nhắc thiệt hơn, sau khi thương lượng qua quyết định giữ vững vị trí của Trần ngự sử trên kinh thành, còn Trần thanh chính cáo bệnh, nhường vị trí của mình cho người khác.”
Minh Phỉ cầm cây kéo nhỏ nghịch nghich ngọn nến trên bàn: “Đã chuẩn bị kết án rồi sao?”
“Rất nhanh sẽ kết án, có lẽ là năm sau sẽ có ý chỉ hạ xuống.”
Minh Phỉ nhẹ nhõm cười: “Xem ra phụ thân sẽ không bị liên lụy đến.”
“Trần thanh chính đứng đầu ở Thủy Thành phủ nhiều năm như vậy, bất quá cũng chỉ là cáo bệnh về quê thì nhạc phụ có thể liên quan bao nhiêu? Cho dù có liên quan chút ít cũng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Nếu chỉ là chuyện nhỏ thì có lẽ Thôi đại nhân sẽ che giấu đi.” Cung Viễn Hòa nhẹ giọng cảm khái về sự nhanh nhẹn linh hoạt của Thôi Mẫn, thật sự là kẻ tiêu biểu cho việc mạnh vì gạo, rõ ràng là đắc tội với người khác, nhận không biết bao nhiêu ghen ghét, vào đến tay hắn lại thành cơ hội để giao hảo đền đáp. Khó có được khoe khoang chút nhân tình, đồng thời trì hoãn sự việc lại để tranh thủ trợ lực. Giải quyết được chuyện này thì hắn đã lập được một công lớn, chức Bố Chính Sứ Phủ Minh đương nhiên là của hắn rồi. Nghĩ đến đây, đột nhiên hắn đứng lên, sắc mặt thay đổi nói: “Không được rồi!”
Minh Phỉ bị hắn làm cho sợ hết hồn: “Có chuyện gì sao?”
Cung Viễn Hòa cau mày lại nói: “Nhất định hắn sẽ nghĩ cách can thiệp vào chuyện vận chuyển muối, như vậy thì Đặng gia sẽ gặp nguy hiểm mất. Ta phải nhanh chóng đi nhắc nhở Đặng đại ca một tiếng.”
Từ trước đến nay, phàm là những quan viên có hùng tâm tráng chí, mỗi lần đến địa phương nào đương nhiên sẽ làm ra chuyện gì đó để lập uy, nếu đến vùng có đạo phỉ thì sẽ trừ đi phiến loạn, nếu là nơi không có đạo phỉ thì lấy những người có chuyện làm ăn phi pháp mà khai đao. Làm như vậy cho bên trên nhìn xuống, cũng khiến cho cấp dưới nhìn thấy, vừa lập uy vừa lập công, còn có thể phát chút ít tài, thuận tiện khiến cho thủ hạ nể sợ mới có thể trên dưới một lòng, sau này làm chuyện gì cũng dễ dàng.
Mà người như Thôi Mẫn vừa chính là người có hùng tâm tráng chí, là một quan viên có tham vọng lớn. Hắn tới Phủ Minh, mục đích cuối cùng là tiếp nhận vị trí Bố Chính Sứ, cũng chính là kiếm tiền cho hoàng thượng, tất nhiên sẽ phá vỡ mạng lưới kinh tế ở đó, trực tiếp can thiệp vào chuyện buôn bán, như vậy mới có thể kiếm tiền dễ dàng được. Nhưng để quản lí được chuyện đó thì phải chi phối được cá nhân cứng đầu cứng cổ nhất, mà thật bất hạnh thay, Đặng gia chính là người như thế, làm ăn không tuân thủ pháp luật, kinh tế lại vững, lại có năng lực ảnh hưởng với các phú hộ khác, vậy thì Đặng gia không phải xui xẻo thì sẽ là người nào chứ? Có thể nói, chỉ cần bắt được Đặng gia, thì Thôi Mẫn có thể hoàn toàn đứng vững ở Phủ Minh.
Minh Phỉ thấy Cung Viễn Hòa lấy áo choàng vội vàng đi ra ngoài, thì vội vàng xem thời gian rồi kéo áo hắn: “Đã đến lúc cấm đi lại ban đêm rồi.”
Cung Viên Hòa lắc đầu: “Không sao, ta sẽ có biện pháp. Nàng đi ngủ trước đi, không cần chờ ta.” Nói rồi hắn rời đi nhanh như một làn khói.
Dù có đến để nhắc nhở Đặng Quan thì có thể có bao nhiêu tác dụng chứ? Dưới ngọn đèn, Minh Phỉ ngồi nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy nhàm chán định lấy số sổ sách ban chiều ra xem lại. Ngồi một lúc cảm thấy hơi lạnh, nhìn lại đã thấy chậu than đã tàn từ lúc nào, lúc này nàng mới nhớ tới thế nhưng đã nửa ngày rồi không có ai đi vào đổi chậu than trong phòng, nàng tức giận trầm giọng: “Có ai ở bên ngoài?”
“Nãi nãi?” Ở bên ngoài, Bạch Lộ đáp một tiếng chần chừ, không giấu được sự lo lắng, bối rối.
“Đi vào!” Minh Phỉ trầm mặt: “Tối nay, ai là người không báo trước đã xông bừa vào phòng?”
Bạch Lộ khẽ run lên, trên mặt hiện rõ một tia đỏ ửng, nói rất khẽ như tiếng muỗi kêu: “Là nô tỳ.”
Trước kia, nàng ta cũng không cần báo trước cứ xông bừa vào phòng, nhưng là người của nàng, cũng chưa gây chuyện gì nên nàng không nói đến, hôm nay lại… Chân mày Minh Phỉ nhíu chặt, dù mặt không khỏi xấu hổ nóng lên nhưng vẫn nghiêm mặt hỏi: “Vì sao vào phòng không báo trước?”
Bạch Lộ cúi đầu, lo lắng lắc lắc ngón tay, há miệng ra giống như muốn nói chuyện gì nhưng rồi lại không nói ra lời.
Nàng ta không được tự nhiên nhìn Minh Phỉ, Minh Phỉ cũng không được tự nhiên nhìn nàng ta rồi ra lệnh: “Nhanh chóng đổi chậu than trong phòng, sẵn mang một bình trà nóng khác lên đây.”
Bạch Lộ như được đại xá, khẽ thi lễ một chút rồi vội vàng ra ngoài đổi chậu than khác. Đợi nàng ta đi tới cửa, Minh Phỉ không nhịn được căn dặn: “Ngươi và các người khác phải nhớ, lần sau có đại gia trong phòng, trước khi muốn đi vào phải thông truyền trước một tiếng.”
Minh Phỉ không nói đến chuyện này thì không sao, khi nàng vừa nhắc đến đã khiến cho Bạch Lộ lảo đảo suýt ngã xuống, thiếu chút nữa làm cho chậu than trong tay đổ xuống mặt đất.
Minh Phỉ lắc đầu thở dài, nha đầu này đi theo hầu hạ mình đã lâu nhưng vẫn không thay đổi là mấy. Gặp chuyện như vậy, không phải mình là người cảm thấy nên xấu hổ sao? Vậy mà xem ra nàng ta cảm thấy phiền, cảm thấy xấu hổ giống như mình chính là người phá hỏng chuyện tốt của nàng ta vậy.
Bạch Lộ chào tiểu nha hoàn một tiếng đổi một chậu than khác rồi mang lên cho Minh Phỉ một bình trà nóng, đặt xuống trước mặt Minh Phỉ hai ngọn đèn nữa, dịu dàng nói: “Nãi nãi, tối quá sẽ hại mắt, nếu không có chuyện gì gấp thì để sáng mai hãy xem tiếp?”
“Không sao, hiện tại ta đang đợi đại gia, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.” Minh Phỉ nhớ tới việc Cung Viễn Hòa nói mấy nha đầu này đều đã trưởng thành rồi, liền nghiêm túc quan sát Bạch Lộ một chút, thấy nàng mặc áo bông ngoài, bên trong mặc y phục sa tanh màu hồng đào, ống tay áo và cổ áo có gắn lông thỏ, quần dài màu xanh, chéo quần thêu hoa đào xinh đẹp, bên hông rủ một sợi tơ lụa màu đỏ, cơ thể đầy đặn tôn lên bộ ngực cao vút, vòng eo nhỏ nhắn, đây chính là thời điểm xinh đẹp nhất của nữ nhân.
Bạch Lộ thấy Minh Phỉ quan sát nàng thì không được tự nhiên xúi mắt xuống, cầm ngón tay thật chặt: “Nãi nãi, ngài có muốn ăn chút gì không để nô tỳ xuống bếp làm cho ngài?”
Minh Phỉ lắc đầu cười: “Chắc ngươi cũng gần mười tám rồi phải không? Ta nhớ ngươi và Đan Chấn khi vào phủ khi ta chỉ mới mười tuổi, các ngươi mười hai tuổi, nhanh quá, cũng đã gần sáu năm rồi, các ngươi cũng đã không còn nhỏ nữa.” Khác với người ta, nữ hài tử đến tuổi này đã sớm gả cho người khác, có thể đã làm mẫu thân rồi, khó trách khi bắt gặp chuyện kia, Bạch Lộ xấu hổ, trở nên không tự nhiên như vậy.
Bạch Lộ nghe nàng nói vậy thì kinh hoảng ngẩng đầu lên: “Nãi nãi, tuổi của nô tỳ tính ra cũng không lớn lắm, nô tỳ vẫn còn muốn theo Kim Trâm phục vụ cho ngài.”
Minh Phỉ từ chối cho ý kiến: “Ngày mai, ngươi nhớ nhắc nhở ta bảo Vương Thiên gọi người mai mói đến nói chuyện.” Trong phòng nàng có Kim Trâm, Đan Hà, Bạch Lộ, sau khi đưa Tử La đến thôn trang thì Tử Lăng cũng không dám gây chuyện gì, có vẻ cũng tạm được, vì vậy có lẽ đã đến lúc nàng nên tìm mấy nha đầu khác thay thế các nàng, còn các nàng thì chọn một mối hôn sự tốt để nương nhờ.