Hỉ Doanh Môn

chương 221: ánh sáng rực rỡ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thu Lệ

Thanh Hư nhàn nhạt nhìn Tiêu Từ một cái: "Ta sẽ trả lại."

Tiêu Từ ra vẻ lau mồ hôi: "Ngươi nhớ là được rồi."

Thanh Hư có chút nổi giận, nhìn hắn người giựt nợ sao? Vốn đợi nói lên đôi câu, nhưng nhìn vẻ mặt "Ta biết ngay ngươi nhất định sẽ không nhịn được mà ầm ĩ với ta" của Tiêu Từ, lập tức đổi một dáng vẻ không sao cả.

Lúc ăn cơm, Tiêu Từ tựa như một mèo trêu chọc con chuột, thỉnh thoảng trêu chọc Thanh Hư một cái, Thanh Hư ba phen mấy bận không nhịn được muốn phát tác, lại im hơi lặng tiếng trầm mặc. Mấy người khác nhìn hai người họ đấu pháp, chỉ cảm thấy thức ăn đều thơm ngon hơn rất nhiều.

Tống đạo sĩ tốn bắt mạch cho Tiết Diệc Thanh tốn thời gian rất lâu, kiểm tra màu da, sắc môi, bựa lưỡi, đang lúc mọi người cũng có chút đợi không được nữa mới cau mày nói: "Ta phải suy nghĩ thật kỹ về phương thuốc, đợi nghĩ kỹ rồi ta sẽ đưa thuốc cho các ngươi."

Minh Phỉ nhìn vẻ mặt ông dường như có chút mệt mỏi rồi, liền đứng dậy cáo từ.

Tiêu Từ thấy thế, cũng nói: "Ta và cùng đi với các ngươi."

Thanh Hư liếc nàng một cái, quay mặt đi.

Lúc Tiêu Từ đi ngang qua bên cạnh hắn, giả vờ lơ đãng dùng sức đạp hắn một cước, đi tới cửa viện quay đầu lại, nét mặt tươi cười như hoa phất phất tay với Thanh Hư: "Ta đi nhé!"

Thanh Hư không có biểu tình. Sau lưng hắn, Vô Nhai lại vui mừng phất phát tay với Tiêu Từ: "Tiểu Tiêu, ngươi chậm một chút."

Tiêu Từ gật đầu: "Ừ, lần sau ta lại đến, không cho bán cây quýt đắt tiền như vậy." Khóe mắt cũng liếc nhìn Thanh Hư một cái, cười híp mắt lôi kéo Minh Phỉ và Tiết Diệc Thanh rời đi.

Thanh Hư quay đầu lại nhàn nhạt nhìn Vô Nhai: "Từ khi nào trong quan này có thể tùy ý đền đáp hả? Không cho phép ăn cơm tối."

Vô Nhai uất ức nói: "Đạo trưởng, không phải ta đang nghĩ tới thiếu bạc nàng mà chột dạ sao?" Thấy sắc mặt Thanh Hư không tốt, sờ sờ đầu, "Ta đi xem còn có người mua không." Liền lùi lại ba bước, rất nhanh không còn hình bóng.

Tống đạo sĩ đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên nói: "Nhưng gì ta mới vừa nói với nàng ngươi đều nghe?"

Thanh Hư không lên tiếng.

Tống đạo sĩ phủi áo đứng dậy: "Có vài người, có một số việc, cách nhau quá xa không kịp chạm tay, là được khi hắn chết rồi. Vô cùng chấp nhất, đối với mình không tốt, đối với người khác cũng là gánh nặng nặng nề."

Ánh mắt Thanh Hư lóe lên, nhìn bóng lưng Tống đạo sĩ, cất cao giọng nói: "Sư phụ, vốn dĩ người không xem bói đúng không? Người đang lừa nàng à? Nếu không tại sao cuối cùng ta vẫn không học được bản lĩnh này của người?"

Tống đạo sĩ dừng lại: "Đây là lần cuối cùng ta trả lời ngươi, mỗi sự vật sống ở trên đời đều tồn tại đạo lý của nó, bất kể thiệt giả, chỉ cần làm cho người ta tin tưởng thì nó chính là thật. d/đ"l;q;d Ngươi biết tại sao ngươi học không được không? Bởi vì ngươi nhìn không thấu, xem không hiểu. Suy cho cùng ngươi không thuộc vai lứa của ta, đợi sau khi ta mọc cánh thành tiên thì ngươi liền đi đi."

"Sư phụ......" Thanh Hư bất đắc dĩ, lão già này, đi theo ông nhiều năm như vậy mà vẫn không rõ ông hư hay thật.

Tống đạo sĩ ngửa mặt lên trời ngáp một cái: "Già rồi, già rồi, không còn dùng được, haiz."

Đẩy cửa, vào trong phòng, bất nhã ngã lên giường duỗi chân một cái, "Đồ nhi ngoan giúp sư phụ cởi giày, sư phụ già rồi khom lưng không nổi nữa."

Thanh Hư đi vào ngồi xổm xuống, cầm chân của ông lên, động tác vô cùng êm ái giúp ông cởi giày xuống, để dựa chỉnh tề vào bên giường, sau đó đặt hai chân lên giường giúp ông rồi bóp nhẹ mấy cái, thở dài: "Tốt xấu gì người cũng phải cởi quần áo rồi hãy ngủ tiếp."

Tống đạo sĩ thoải mái hừ hừ mấy tiếng, lật người đưa lưng về phía hắn làm bộ đã ngủ.

Thanh Hư bất đắc dĩ giúp ông đắp chăn lên, đi tới bên cửa sổ tìm quyển sách ngồi xuống, mới rủ mắt đã nhìn thấy dấu chân rõ ràng bên trên đôi giày bố.

Tiết Diệc Thanh nằm bên cạnh cửa sổ xe, cách tấm rèm tham lam nhìn ra phía ngoài đường phố náo nhiệt của Thủy Thành phủ, không còn hơi sức nói: "Biểu tẩu, Lão Đạo Sĩ lại muốn lấy thuốc gì cho ta uống? Chỉ mong không quá khó uống." Không đợi Minh Phỉ trả lời, nàng lại cười tươi như hoa, "Thôi, thôi, thuốc đắng dã tật nha, làm sao có thể có thuốc nào dễ uống chứ? Nếu có thật còn không phải phát tài rồi à?"

Minh Phỉ thương tiếc vỗ vỗ tay của nàng, "Bình thường, thuốc Lão Đạo Trưởng kê đều không khó uống."

Tiết Diệc Thanh cười cười, trong tươi cười có chứa ba phần hiểu rõ, ba phần bất đắc dĩ. Từ nhỏ đều như vậy, người trong nhà tìm cách lừa gạt nàng uống thuốc, tìm chút vật ly kỳ cổ quái cho nàng uống, nhưng kết quả còn không phải là như vậy sao? d/đ;l;q;d Thật ra thì như vậy thì có gì không tốt? Người trong nhà biết nàng yếu ớt, cái gì cũng để cho nàng, vừa đúng có thể hoành hành ngang ngược! Nghĩ đến chỗ này, nàng vui vẻ che miệng cười lên.

Sắp đến cửa lớn Cung gia thì Tiết Diệc Thanh đẩy Minh Phỉ một cái: "Biểu tẩu, tẩu xem bọn họ đang làm gì vậy? Sao lại nhiều người như thế?"

Minh Phỉ nhìn, chỉ thấy trước cửa nhị phòng bị người ta vây quanh tới nước chảy không lọt. Ngay giữa trên bậc thang cửa chính bày một bàn thờ, trong lư hương khói bay lượn lờ, toàn thân Tôn Đạo cô mặc pháp y mang kim quan, vừa đốt vàng mã nhìn trời khấn cầu, vừa cầm kiếm gỗ đào nhảy múa. Cũng không biết đang giở trò gì mà trước cổng nhà mình, nhà Vương Thiên Bảo, nhóm người Lão Mã đứng trên bậc thang xem náo nhiệt đến vui vẻ.

Tiết Diệc Thanh "Ôi chao" một tiếng, "Đang trừ tà sao? Hôm nay chúng ta thật có duyên với Đạo gia, trước đó gặp một đạo sĩ biết xem bệnh, bây giờ lại gặp một đạo cô biết bắt quỷ đổi vận."

Minh Phỉ hơi nhíu mày, cho xe ngựa dừng sát bên cạnh, cùng nhau xem náo nhiệt.

Tôn Đạo cô làm bộ khoa tay múa chân cả buổi, cuối cùng trịnh trọng lấy ra một mặt Kính Bát Quái, treo thật cao trên giữa cửa chính nhị phòng. Vẻ mặt cung kính, nghiêm trang lớn tiếng nói: "Quỷ mị quỷ quái đi đường vòng, Phúc Lộc thấy hỉ tài cùng đến!"

Chỉ cần treo cái gương là cái gì cũng có hả? Thật thần kỳ! Tiết Diệc Thanh không nhịn được bật cười "Hì hì" một tiếng, bị Nga ma ma khiển trách liếc tầm mắt qua, lập tức bụm miệng lại.

Thấy vẻ mặt Minh Phỉ nhàn nhạt, cuối cùng nàng không nhịn được ghé vào bên tai Minh Phỉ nhẹ giọng nói: "Biểu tẩu, nhà các tẩu cũng có thể mời một người như thế, chức quan của biểu ca ta sẽ càng ngày càng cao." Sau đó cười lớn lên.

"Muội muốn hại ta bị biểu ca muội mắng đúng không?" Minh Phỉ cười nhẹ nhàng đánh nàng một cái, sai người cho xe ngựa chạy tới. Đám người Lão Mã thấy xe ngựa của nãi nãi nhà mình tới, vui vẻ hô một tiếng, "Nãi nãi đã vê, mở cửa." Nhóm người đón xe Minh Phỉ vào, không ai còn quan tâm đến đại hội đổi vận bên cạnh nữa.

Tiết Diệc Thanh thấy hơi mệt nên trở về phòng nghỉ ngơi. Minh Phỉ thay y phục hỏi Hoa ma ma ở nhà trong: "Bên đó đang diễn tuồng gì vậy?"

Hoa ma ma đã sớm được tin tức, cười nói: "Nghe nói là chủ ý của Tam Tiểu Thư, không phải lần trước Nhị phu nhân mắc bệnh sao? Ở trước mặt lão gia bị mất mặt quá lớn nên rất là tức giận. Hôm qua lại xảy ra tranh chấp với Chu di nương, đánh mặt Chu di nương như đầu heo. Chu di nương khóc lóc bẩm báo lão gia, lão gia không bỏ qua cho bà ta mà giam bà ta lại. Lý di nương nói có lẽ phu nhân mắc bệnh nên mời đại phu đến xem, Nhị phu nhân kiên quyết không thừa nhận mình bị bệnh, mắng Lý di nương và Chu di nương cấu kết với nhau làm việc xấu, hợp mưu lại phá hủy thanh danh của bà ta.

Như vậy, nếu không có bệnh mà lại làm ra chuyện thất thường như thế thì chính là cố ý, mưu đồ ác độc, lão gia càng tức giận hơn thì lại càng không bỏ qua. Tam Tiểu Thư nói có lẽ là do trúng tà, phải mời người đến trấn áp mới được. Không biết tại sao liền nhắc tới trong nhà vận rủi không ngừng, chỉ sợ là có tiểu nhân quấy phá nên d/đ;l;q;d nhất định phải xử lý loại trừ xửi quẩy. Sau đó lão gia liền nghĩ đến rất nhiều năm trước, quán chủ của Thanh Phong quán này đã từng ra tay cứu đại tiểu thư khỏi bệnh tật dây dưa, đạo hạnh nhất định rất cao, nên sai người đi mời Tôn Quan chủ tới làm phép. Nghe nói, toàn bộ tốn năm trăm lượng bạc đấy."

Cung Viễn Hòa từ phòng ngoài đi vào, vừa đúng nghe thấy không khỏi lộ vẻ xem thường cười lạnh một tiếng:

"Ông ta có tiền nhỉ. Năm trăm lượng bạc, xài tiết kiệm một chút cũng có thể đủ cho bọn họ sống qua mùa đông này nhỉ? Chánh sự không làm mà lại lo làm những thứ oai môn tà đạo này."

Hôm nay hắn mặc bộ cẩm bào màu tím sẫm tay áo hoa, bên hông buộc đai lưng tê giác màu đen khảm ngọc, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt rét lạnh, tuy nhiên nó lại có một phong vị khác. Minh Phỉ cười nhìn hắn, không nói một lời.

Mặc kệ bên cạnh làm chuyện gì cũng không liên quan hến hắn, Hoa ma ma rất có ánh mắt lui xuống.

"Cái gì mà Bát Quái Kính! Còn phúc lộc thọ hỉ tài cùng đến? Coi như tới thật, lại giữ được sao?" Cung Viễn Hòa có chút phiền não, sãi bước tới ngồi xuống bên cạnh Minh Phỉ, kéo kéo cổ áo ống tay áo, đoạt lấy quạt tròn Mẫu Đan chui phỉ thúy ngà voi trong tay nàng dùng sức quạt mấy cái. Hắn mới vừa cởi ngựa nên ra một lớp mồ hôi mỏng, bị cây quạt phất qua một cái khiến mùi mồ hôi chui vào trông lỗ mũi Minh Phỉ.

Mùi vị này, nàng rất quen thuộc, vô số ban đêm hắn ôm hôn nàng, trong không khí thường có mùi hương này. Trong miệng Minh Phỉ có chút khô, nàng kinh ngạc nhìn sống mũi cao thẳng của hắn, lông mi thật dài, đường cong cằm lạnh lẽo, đột nhiên nhớ đến câu nói "Hái hoa phải hái liền tay, chớ để không hoa phải bẻ cành, phúc khí đang ở bên người......" của Tống đạo sĩ.

Nghĩ đến mấy ngày nay hắn cẩn thận lấy lòng và chăm sóc, phút chốc trong lòng nàng tràn đầy mềm mại, giống như một chai rượu ngon dùng bình ngọc tỉ mỉ đóng gói, ở trong lồng ngực "Bộp" một tiếng phá tan chảy đầy đất, thấm ướt lấy lục phủ ngũ tạng của nàng, sau đó tràn đầy ấm áp.

"Bọn họ thích làm sao làm là chuyện của bọn họ, chúng ta làm chuyện của chúng ta không phải là được à? Chàng cần gì phải tức giận như thế? Mặc dù chàng tức giận cũng rất đẹp mắt, nhưng ta vẫn thích dáng vẻ vui mừng của chàng hơn." Giọng nói của nàng dịu dàng trước nay chưa từng có.

Cung Viễn Hòa ngẩn ra, động tác phe phẩy quạt lập tức ngừng lại, hắn nhìn nàng với vẻ thăm dò. Minh Phỉ không tránh né, kéo cái tay để không kia của hắn áp lên mặt mình thở dài một hơi, giống như thề nguyền: "Về sau ta sẽ đối xử với chàng tốt hơn. Chàng không được phụ ta, nếu không ta khiến chàng đạp mắt cho biết."

"Nàng làm sao vậy?" Hắn có chút chần chờ. Minh Phỉ hiện giờ có chút không giống với Minh Phỉ trước kia. Không phải là nàng không dịu dàng, cũng không phải là không khéo hiểu lòng người, càng không phải là không đáng yêu. Chẳng qua hôm nay đặc biệt dịu dàng, đặc biệt đáng yêu thôi.

Minh Phỉ nâng tay của hắn lên nhẹ nhàng liếm liếm đầu ngón tay của hắn, sau đó ngồi vào trên đùi hắn, ôm cổ của hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại cẩn thận liếm lên hầu kết của hắn. Mùi vị quen thuộc trên người hắn càng tỏa ra nồng đậm, trong lòng nàng đang rất gấp gáp, lần đầu tiên nàng khát vọng hắn mãnh liệt như vậy.

Cây quạt trong tay Cung Viễn Hòa “Bịch” một cái rơi xuống đất, ngọc Phỉ Thúy Mẫu Đan bay tung tóe, dưới ánh mặt trời sắp lặn tỏa ra bảy sắc cầu vồng giống như ảo mộng. Trong cổ họng hắn phát ra một tiếng than nhẹ vui thích, đưa tay tới giữa chặt vòng eo thon nhỏ của nàng trong lòng bàn tay, ép cả người nàng về phía hắn, dán chặt vào hắn không hở một chút nào.

Truyện Chữ Hay