Hỉ Doanh Môn

chương 186: bọt nước (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: hoada

Minh Phỉ đến rừng đào, nơi này gió nhẹ thoảng qua, không khí trong lành, dưới gốc cây to bày một chiếc bàn vuông, bốn chiếc ghế trúc con, đồ ăn trên bàn đều là những món ăn thường thấy ở gia đình vùng nông thôn, cọng hoa xào tịch nhục, hồng thiêu gia tử, hoàng gừng đậu hoa, đậu tây hầm sườn cách thủy, rau trộn tiểu hoàng qua, tỏi giã thịt luộc, đậu cô ve, còn nướng mấy con chim cút nhỏ (tên thức ăn chẳng biết edit sao).

Thái Quang Hoa đã rửa tay xong, ngồi bên cạnh bàn giương mắt nhìn thức ăn bày trên bàn suýt chút nữa chảy nước miếng. Minh Bội nhìn cũng rất thèm ăn, thấy Minh Phỉ đi tới, vội vàng lôi kéo Minh Phỉ ngồi xuống cười nói: “Tam tỷ, sao tỷ phu còn chưa tới vậy?”

Minh Phỉ kéo tay nàng ngồi xuống trước, rồi múc cho Thái Quang Hoa nửa bát canh: “Không cần để ý tới hắn, chúng ta ăn trước đi.”

Thái Quang Hoa không thích ăn canh vậy mà Minh Phỉ lại lấy canh cho hắn ăn, ngẩng lên đã thấy Minh Bội ở một bên nhìn nàng cười: “Tam tỷ tỷ, ngươi được gả đi sống rất tốt phải không?”

Minh Phỉ cười nói: “Cũng không tệ lắm.”

Minh Bội chống cằm: “Chúc mừng tỷ, bây giờ nhìn tỷ giống như đuổi mây tan thấy mặt trời ló dạng, còn tương lai của muội thì…” Nói đến chỗ này thì nàng hơi đỏ ửng mặt: “Muội cũng muốn như tỷ, tìm được một trượng phu tốt với muội như vậy nhưng không biết có thể gặp được không?”

Minh Phỉ an ủi nàng: “Nhất định là có thể. Mẫu thân đã từng nói với ta muốn thay muội tìm một mối hôn sự tốt.”

Ánh mắt Minh Bội tỏa sáng: “Tỷ nói thật chứ?”

Minh Phỉ có lòng giữ mối quan hệ của mấy mẹ con Tứ di nương với Trần thị thật tốt, liền tiết lộ ý tứ cho nàng: “Đương nhiên là thật rồi. Mẫu thân đã từng nói với ta, mẫu thân và phụ thân đã thương lượng trong thư, nói phụ thân ở Đăng Châu tìm cho tứ đệ một tiên sinh tốt. Mẫu thân còn nói…chỉ có ca ca tỷ tỷ đều có tiền đồ tốt, thì tương lai của Hoa ca nhi mới có thể sống tốt qua ngày được.” Thay vì nói Trần thị tốt bụng không bằng lấy Thái Quang Hoa ra nói, điều này khiến cho người khác dễ dàng tin tưởng hơn.

Minh Bội nghe nàng nói như vậy đã tin hơn phân nửa, cười nói: “Đúng nha, ta cũng nói với tứ di nương như vậy… chỉ cần thật lòng hầu hạ phu nhân, thương yêu, quan tâm nuôi dạy ngũ đệ, tương lai không lo không có ngày tốt lành.” Sau khi nói xong lại cảm thấy thân thiết với một người xưa nay chỉ quen sơ nên hơi mất tự nhiên.

Minh Phỉ gắp cho nàng một đũa thức ăn đặt vào bát: “Muội có thể nghĩ như vậy, ta rất vui mừng. Chúng ta vốn là người một nhà, nên sống hòa khí với nhau thì sẽ tốt hơn bất kì điều gì khác. Mẫu thân thì ngươi cũng biết rồi, không phải là người không phân biệt phải trái, muội nhìn thấy ta thì muội biết rồi.”

Minh Bội dùng sức gật đầu: “Ừ, muội nhớ kĩ rồi.”

Lúc này, Cung Viễn Hoà xách theo một cái giỏ đựng đào vừa đi vừa ngâm nga một câu hát gì đó đi tới, thấy ba người đã ăn trước thì vội vàng hô lên: “Các ngươi thật quá đáng! Thế nhưng không đợi ta với, thức ăn ngon bị các ngươi ăn hết rồi.” Nói rồi vội vàng ném giỏ đựng đào đi, chạy tới ôm tay Minh Phỉ đang gắp món chim cút rán.

Mới vừa rồi, hai người đi hái trộm đào, chơi trò chơi ăn quả đào, Cung Viễn Hòa khinh liên mật ái, Minh Phỉ ôn nhu thể thiếp. Tâm tình rất tốt, cảm thấy so với bình thường thì nồng nàn hơn nhiều. Sau đó, đầu Cung Viễn Hòa đầy mồ hôi nhẹ nhàng dùng tay chỉa vào trán Minh Phỉ thấp giọng buồn cười, Minh Phỉ bị hắn cười đến xấu hổ, ôm chặt thắt lưng hắn nói: “Cười cái gì?”

Cung Viễn Hòa thấy nàng không giận chỉ có xấu hổ, sắc mặt như hoa đào, đôi mắt vừa đen vừa sáng, đôi môi bị mình mút cắn hơi sưng đỏ nhìn qua đỏ mọng kiều diễm như bông hoa mới nở, nghĩ đến mới vừa rồi lúc tình nồng nàng ôm thắt lưng của hắn thật chặt, nhẹ nhàng gọi tên hắn, cặp mắt mê ly nhìn hắn, lập tức trong lòng mềm nhũn, không nhịn được cúi đầu cắn một ngụm lên quả đào mọng: “Ta thật thích.”

—————— tuyến phân cách ——————

Lại nói, Chu di nương biết được Cung Trung Tố đã đồng ý cửa hôn sự của Phương gia thì vui mừng khôn xiết đi đến nơi ở của Cung nhị phu nhân hỏi thăm tin tức. Bà nghĩ, hôn sự của Cung Tịnh Kì sắp tới mà lần trước nhìn qua bộ dáng Cung nhị phu nhân hình như không phải không đồng ý, vì vậy lập tức nghĩ lần này đương nhiên là được. Ai ngờ, vừa đến lại thấy bà mai đang ngồi trò chuyện với Cung nhị phu nhân cực kì vui vẻ, trên bàn có cái thiếp canh màu hồng.

Chu di nương thấy vậy thì kinh hãi, trong lòng có chút hồi hộp nhưng vẫn mạnh mẽ tiến lên hành lễ chào hỏi, không đợi bà mở miệng hỏi, Cung nhị phu nhân liền nói: “Ngươi tới vừa đúng lúc, vị này là thừa đại nương tới vì muốn cầu hôn cho Nghiên Bích, ngươi cũng ngồi xuống nghe một chút đi.”

Chu di nương nghe vậy thì phẫn hận ghen tỵ vô cùng nhưng vẫn không thể hiện trên mặt, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Lần trước, người Phương gia tới hình như là họ Đinh thì phải, sao đột nhiên lại đổi người vậy?”

Bà mai này là thấy người tới là một di nương, tỏ vẻ khinh thường, nhưng vẫn cười nói: “Bà cô, ta không phải là tới vì người Phương gia, ta là người Mã gia!” Nói rồi cười đưa thiếp canh cho Chu di nương: “Tiểu phụ nhân đang cùng phu nhân nói chuyện, vị Mã công tử này sinh ra trong một gia đình ba đời là con một chỉ có một rễ một mầm, toàn gia già trẻ từ trên xuống dưới cưng chiều như bảo bối, nếu không phải vì tiểu nữ xuất thân là người trong phủ như thế này, nhà hắn sẽ không chấp nhận đâu. Sau này, nhị tiểu thư của quý phủ gả qua, bảo đảm hàng ngày được ăn ngon mặc đẹp, tất nhiên không bị bạc đãi.”

Chu di nương thấy dáng vẻ bà ta như chắc chắn thì trong lòng có mấy phần xem thường, quay đầu lại nhìn Cung nhị phu nhân cười nói: “Phu nhân, tỳ thiếp có lời muốn bẩm.”

Cung nhị phu nhân biết bà ta muốn nói cái gì nên nhàn nhạt nói: “Đổ thừa đại nương đang cùng ta bàn bạc hôn sự của nhị tiểu thư, có chuyện gì sau đó hãy nói cũng không muộn.” Nói rồi nhìn bà mai giơ tay ra hiệu: “Ngươi nói tiếp đi.”

Bà mai tiếp tục khoa môi múa mép ca ngợi hết lời, loạn khoe khoang đủ mọi thứ. Chu di nương bất đắc dĩ đưa tay cầm lấy thiếp canh người đưa tới, nhìn thấy thì toàn thân sợ đến vã mồ hôi lạnh, người này lớn hơn Cung Nghiên Bích mười mấy tuổi, nhưng vẫn chưa lập gia thất thì nhất định là có chuyện gì đó không đúng. Không khỏi run rẩy hỏi: “Sao vị này lớn tuổi như vậy mà vẫn chưa lập gia thất?” Vừa nói vừa nháy mắt với tiểu nha hoàn đang đứng một bên, tiểu nha hoàn chớp lấy cơ hội ra ngoài tìm người đến giúp một tay.

Nghe hỏi vậy, mắt bà mai vẫn không chớp mà cười nói: “Tự nhiên là có nguyên nhân, người trong nhà hắn đã tính qua cho hắn, phải đến cái tuổi này mới đón dâu thì mới có thể giữ được. Nhưng cho dù là như thế, cũng là một hôn sự đốt đèn lồng cũng khó tìm được lắm.”

Chu di nương tức giận vô cùng, thứ chó má gì mà phải đốt đèn lồng cũng không tìm được chứ? Nhịn đến cái tuổi này mà chưa đón dâu, chỉ sợ loại người này rửa chân cho nữ nhi bà còn không xứng. Tuy nhiên, bà biết rõ, lấy tính khí của Cung nhị phu nhân mà nói, nếu như đã ra tay thì đương nhiên không thể tay không mà về, muốn nói gì cũng vô dụng, vì vậy yên lặng ngồi bên lặng lẽ chờ đợi.

Chưa đầy một khắc sau, Cung Viễn Trật đi tới, vừa đi vào liền nói: “Mẫu thân, không phải phụ thân gởi thư về nói đã đồng ý hôn sự của Phương gia rồi hả? Tại sao lại còn muốn làm mai cho người Mã gia nữa?”

Cung nhị phu nhân đã nhìn thấy tiểu nha hoàn của Chu di nương đang đứng bên rèm đầu gốc cây não, nghĩ thầm nhất định là Chu di nương đã sai tiểu nha hoàn này đi báo tin cho Cung Viễn Trật. Nhi tử mình sinh nhưng không đứng về phía mình lại luôn giúp người ngoài đối nghịch với mình thì không khỏi thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu, trầm mặt vỗ bàn một cái: “Ngươi nghe ai nói là phụ thân ngươi đã gởi thư đồng ý rồi? Sao ta lại không biết? Phương gia cái gì chứ? Khi nào ta đã đồng ý chuyện này? Ta còn chưa có chết, chuyện như vậy vẫn không tới phiên ngươi trông nom, đi ra ngoài cho ta!”

Cung Viễn Trật cũng không quản nàng, từ trong ngực móc ra một ít bạc vụn ném cho bà mai đang ngồi: “Hôn sự này đã định rồi, bà không còn chuyện gì nữa, cầm một ít bạc làm lộ phí về đi.”

Hắn càng nói, Cung nhị phu nhân càng tức giận: “Ngươi dám! Cửa hôn sự này ta đã quyết định rồi!”

Bà lập tức đứng dậy lấy thiếp canh của Cung Nghiên Bích và một lượng bạc giao tới cho bà mai: “Cầm đi! Hôn sự thành, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi!”

Cung Viễn Trật muốn đoạt lấy thiếp canh lại nhưng bà mai đã lắc mông một cái, đụng cả thân người vào người hắn, thuận tay nhét thiếp canh vào trước ngực, vui vẻ nói: “Phu nhân thật anh minh!” Bà rất sợ Cung nhị phu nhân sẽ hối hận nên vội vàng đứng dậy rời đi.

Chu di nương thấy chuyện lớn không ổn thì vội vàng quỳ xuống lớn tiếng khóc: “Phu nhân, nhiều năm qua, tỳ thiếp tận tâm tận lực hầu hạ ngài, từ nhỏ, nhị tiểu thư cũng khéo léo hiếu thuận, lúc trước ngài nói, chuyện cả đời của nàng đã có lão gia làm chủ, kéo dài đến mấy năm nay, tỳ thiếp cũng không nói gì. Nhưng hôm nay, lão gia đã đáp ứng gả cho Phương gia rồi, ngài cũng giữ thiếp canh của người ta rồi, người ngoài đều nhất định cho rằng nhất định hôn sự này sẽ thành, hiện tại lại có chuyện này, một đứa con gái lại có hai mối hôn sự của hai nhà, nếu người ngoài biết sẽ bàn tán như thế nào? Đây không phải là chặn đường sống của nhị tiểu thư sao?” Vừa nói bà vừa dập đầu x uống đất, tiếng thùng thùng vang dội “Tỳ thiếp van cầu ngài, cho nhị tiểu thư một con đường sống đi!”

Tiếng khóc thê thảm dẫn tới rất nhiều người đến xem náo nhiệt, bên ngoài An Nhàn đường có rất nhiều nha hoàn ma ma dáo dác ngó vào, trên mặt Cung Viễn Trật có sự không đành lòng, định cho người đuổi theo bà mai để thương lượng, nhất định đoạt lại thiếp canh của Cung Nghiên Bích.

Chu di nương khóc to, gây náo nhiệt không ít, Cung nhị phu nhân thấy vậy rống to lên, so với bà ta còn to hơn mấy phần: “Ngươi nói xằng nói bậy, đặt điều sinh sự! Lão gia và ta chưa từng đồng ý Phương gia gì cả. Thật cười chết người, lúc nào thì hôn sự của nhị tiểu thư lại do một nô tỳ tùy tiện nói vài ba lời thì quyết định chứ! Ta chọn cho nàng gia đình này có chỗ nào không tốt hả? Ngươi đi hỏi thăm một chút, gia đình này cũng thuộc loại phú quý, Mã công tử làm người khiêm tốn lễ độ, vừa là con trai trưởng vừa là cháu đích tôn, nơi nào không xứng với nàng? Ta xem ngươi mới không muốn để nhị tiểu thư có hôn sự tốt thì có!”

Chợt nghe thấy ở phòng ngoài có người kêu lên: “Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư!” Cũng là do Cung Nghiên Bích nghe tiếng gió vội vàng chạy tới, vừa đúng lúc thấy một màn này đã tức giận đến té xỉu. Cung Tịnh Kì chột dạ, vội vàng kêu người đỡ lấy nàng ta đặt nằm lên giường trúc, người thì bấm nhân trung, người thì đổ canh, cuối cùng nàng ta cũng tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, chỉ ngồi yên lặng rơi lệ, nàng đã gặp qua Phượng Thất, một thiếu niên anh tuấn mặc y phục trắng như tuyết, phong thái bình tĩnh thong dong, thật sự là một người tài tuấn vô song!

Chu di nương không để ý đến chuyện đi tới trông nom nữ nhi, chỉ quỳ nhìn thẳng vào Cung nhị phu nhân: “Phu nhân, tỳ thiếp hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, dầu gì cũng có mấy phần khổ lao, không biết, ngài có thể nghe tỳ thiếp nói một câu được không?” Mấy nha hoàn, ma ma hầu hạ xung quanh rối rít tiến lên kéo bà ta, khuyên nhủ nhưng Chu di nương trầm mặt hất họ ra cùng Cung phu nhân mắt to trừng mắt nhỏ, như một con gà chọi bình thường không ai nhường ai cả.

Cung nhị phu nhân khoát khoát tay cho mấy người khác đi xuống, sau đó chỉ còn một mình Chu di nương trong phòng, cười lạnh nói: “Thường ngày là ta đã nhìn lầm ngươi rồi, thì ra là ngươi cũng là có mấy phần tính khí. Ngươi nghĩ ngươi nói cái gì? Trước khi muốn nói gì thì cũng đừng quên là ai đã cất nhắc ngươi lên vị trí di nương này? Ngươi quên rồi sao? Khi ta sinh đại tiểu thư, là ai vì không muốn thua cái tiện nhân kia đã giúp ngươi lên giường của lão gia? Chỉ tiếc, bụng ngươi không tranh khí được, cũng không phải chỉ sinh được nữ nhi thôi sao? Hôm nay, ngươi lại muốn cướp con trai ta?” Ban đầu, lúc bà ta mang thai thì Tiết thị đã có thai trước, sau đó thì sinh nhi tử còn hai người thì sinh liên tiếp đều là hai nữ nhi, đó chính là chuyện bình sinh nàng tiếc nuối nhất, giờ phút này, thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu.

Đột nhiên Chu di nương ỉu xìu, rơi lệ nói: “Phu nhân, chẳng qua, lão gia và nhị công tử cũng vì thương tỳ thiếp đáng thương mà thôi. Ngài và tỳ thiếp từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đối với ngài, tâm tỳ thiếp có thể so với nhật nguyệt. Ban đầu, nếu không phải lo lắng tiện nhân kia câu tâm của lão gia, tỳ thiếp mới buộc… thì tỳ thiếp như thế nào lại…? Đã nhiều năm như vậy, tỳ thiếp đã vì ngài làm rất nhiều chuyện, chẳng lẽ ngài còn không biết lòng của tỳ thiếp sao?”

Cung nhị phu nhân chán ghét nhìn bà ta: “Loại lang tâm cẩu phế như ngươi mà cũng dám cùng ta nói chuyện sao? Ta cho ngươi biết, ngươi chớ có cho rằng, hiện tại ta bị bệnh thì muốn ngồi lên vị trí của ta! Ngươi mơ đi! Còn không cút ra ngoài cho ta!” Nói rồi vẫn còn chưa hết giận, lấy thiếp canh của Phương Thất ở trước mặt Chu di nương xé nát tan tành.

Chu di nương nhắm mắt lại, nắm chặt nắm tay, móng tay như muốn đâm lòng bàn tay chảy máu. Không, nữ nhi của nàng sao có thể tùy tiện gả cho chó mèo gì cũng được chứ? Nàng tuyệt đối không đồng ý!

Truyện Chữ Hay