Hỉ Doanh Môn

chương 139: cầm đồ (một)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thảo My

Cung Viễn Hòa từ bên ngoài tiến vào, thấy Minh Phỉ lệch qua trên bàn đất nhỏ tập trung tinh thần viết chữ, đi đến gần nhìn lên, chỉ thấy nàng dùng trâm hoa tiểu khải đoan đoan chính chính ghi lại: "Khóa đồng thượng hạng chiếc, tổng cộng là mười hai lượng bạc; gạo tẻ lưỡng thạch thượng đẳng, tính ba lượng bạc; gạo trắng thập thạch trung đẳng, tính chín lượng bạc......" Sau khi viết xong cũng không thấy dùng bàn tính, trực tiếp ngay tại góc cuối cùng làm một ký hiệu, viết xuống mấy khoa đẩu văn. Không khỏi hết sức khó hiểu: "Nàng viết cái gì?"

Minh Phỉ nhìn mấy cái con số Ảrập, cười cười: "Làm ký hiệu, đỡ phải lần sau còn phải tính lại từ đầu." Nhanh chóng khép sổ sách lại.

Cung Viễn Hòa chu mỏ: "Ba lượng, chín lượng, mười hai, thật vụn vặt."

"Đại gia một tháng bổng lộc của chàng mới tới bảy thạch, ta không nhớ rõ vụn vặt như vậy, làm sao sống. Đây vẫn còn muốn mua người, sau này vẫn còn muốn thêm vài cái mồm. May là trong nha môn trả lại cho chàng cái phu xe và mấy sai dịch, nếu không còn phải cho chàng thêm đầy tớ nhà quan." Lúc trước hắn lại nộp năm ngàn lượng bạc cho nàng, nhưng cũng không thể không phải tiêu tiền như nước? Minh Phỉ thở dài, đứng dậy tìm y phục cho hắn, chuẩn bị đi Thái gia tiễn đám người Thái Quang Đình vào kinh thành.

Cung Viễn Hòa nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Quả thực là quá ít một chút.

Cho nên ta gọi nàng cầm y phục. Cầm chiếc áo khoác tơ lụa lông chồn màu tím."

Minh Phỉ gọi Tử Lăng tới mở rương mình lấy ra chiếc áo khoác tơ lụa lông chồn màu tím, không khỏi ngẩn ngơ, cái áo khoác này, nàng ấn tượng rất sâu, chính là ban đầu trước khi đám người Thái Quang Đình muốn vào kinh thành đi thi, Cung Viễn Hòa mỗi ngày đi Thái gia kiếm cơm thì mặc đi. Một cái áo khoác cực kỳ xinh đẹp, nàng yêu quý vuốt ve lông chồn bóng loáng trơn như nước: "Không thích cái này, đổi một cái đi, theo ta nói, không bằng chàng lấy cái đai lưng khảm đông châu và hồng lam bảo thạch."

Cung Viễn Hòa nghe vậy, tay dừng lại sửa sang đai lưng màu trắng, nhìn về phía nàng: "Bây giờ là mùa hè, lại không thấy mặc, cầm cái này."

Minh Phỉ nói: "Hàng len này vô cùng tốt, chàng mặc màu sắc này cũng vô cùng tôn lên, nếu lấy đi cầm, thứ nhất không được bao nhiêu tiền, thứ hai thật sự đáng tiếc. Giữ lại mùa đông cho chàng mặc, ấm áp, trong nha môn bốn phía gió lùa, rất lạnh."

Mi nhãn Cung Viễn Hòa đột nhiên ôn nhu lại, hai bước xoải đến bên người nàng, từ phía sau nhẹ nhàng ôm eo nàng, ở bên tai nàng khẽ hôn một cái, nhỏ giọng nói: "Nàng đau lòng ta?"

Minh Phỉ cứng lại, lại cười nói: "Ta không đau lòng chàng người nào đau lòng chàng." Tiện tay cầm thu hồi áo khoác lông chồn, muốn tìm cái đai lưng bảnh bao kia.

Cung Viễn Hòa đè tay nàng lại: "Biết nàng đau lòng ta là đủ rồi. Nhưng vẫn là muốn cầm nó, nó nổi bật như vậy, nó không thích đáng cầm ai?" Hắn muốn diễn khổ nhục kế, làm toàn người Thủy thành phủ đều biết, hắn Cung Đại công tử, nghèo phải cầm quần áo mới có thể nuôi sống thê tử, mới có thể chống đỡ môn hộ.

Minh Phỉ nói: "Muốn hiệu ứng oanh động, vậy không bằng cầm đồ trang sức của ta."

Cung Viễn Hòa mỉm cười: "Còn chưa tới tình trạng kia. Ầm ỉ như thế làm sao cầm, lấy của ta là được, nếu như thật sụ đến tình hình phải động đến quần áo đồ trang sức của nàng, ta cũng không có mặt mũi gặp người."

Phương thức tư duy kỳ quái. Cầm đồ của hắn không làm mất mặt hắn, cầm đồ của nàng thì làm hắn mất mặt. Nhưng theo Minh Phỉ, đã là một gia đình, cầm đồ của người nào cũng làm mất mặt hắn. Minh Phỉ nói: "Chàng dù gì cũng là quan thất phẩm, sẽ không sợ người ta nói chàng quá làm ra vẻ rồi hả?"

Cung Viễn Hòa buông tay: "Làm ra vẻ? Ta lại không trắng trợn Trương Dương, ai cũng biết tay ta tán, thích tân khách đại yến, uống rượu bài bạc, bổng lộc không đủ dùng, không nỡ dùng đồ cưới của thê, cầm y phục có cái gì kỳ quái."

Minh Phỉ thấy hắn kiên quyết cầm đồ, cũng tìm bao da quần áo gói món lông chồn tơ lụa ban phong, vội vàng đổi y phục, hai vợ chồng ngồi lên xe ngựa đi Thái gia.

Trần thị đã sớm chuẩn bị xong tiệc rượu, thấy hai người vừa đến liền thúc giục dâng rượu mang thức ăn lên. Minh Tư vẫn đẩy bệnh không có tham dự, Thái Quang Nghi lui ở một bên cúi đầu uống rượu giải sầu, hoàn toàn không có nửa điểm hứng thú, ngược lại Minh Bội rất vui mừng, bởi vì Minh Ngọc không đi Đăng Châu, nàng liền có thể gần gũi tiếp cận lấy lòng Trần thị rồi.

Hồ Thị đầu tiên nhìn chằm chằm Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ nhìn nghỉ một chút, càng không ngừng mở hai người vui đùa, Trần thị trầm mặt: "Còn có hài tử ở đây, nói những thứ này làm chi?"

Lúc này Hồ Thị mới im miệng, ngược lại bắt đầu bát quái: "Biết không, Viên Hàn Lâm gia trở lại, đỡ linh cữu Viên Tam công tử trở về. Mệnh nương tử hắn thật tốt, đều đã như vậy, còn có thể ôm nhi tử mập mạp dưỡng lão."

Mọi người trong bữa tiệc trừ Minh Phỉ ra ai cũng biết chuyện này, chỉ là trong nhà có việc mừng, tiện không nhắc đến mà thôi. Bây giờ nghe Hồ Thị nói về chuyện này, tất cả mọi người có chút thổn thức.

Hàm Dung nói: "Tam đệ muội đây là cách nói gì, người ta không có phu quân, sao còn nói mệnh tốt?"

Hồ Thị cười lạnh một tiếng, nghiêng nhìn Thái Quang Nghi, quái khang quái điệu mà nói: "Tẩu tẩu, đây không phải mệnh tốt là cái gì? Người đều đã chết, còn có thể lưu lại cốt nhục, có nhi tử, tự do tự tại, không lo nửa đời sau không có chỗ dựa, nếu không muốn thủ, còn có thể tùy ý tái giá. Sơ gả tòng phu, tái giá theo mình, coi trọng người nào chính là người nào, cũng không phải là sướng chết! Dù sao cũng hơn cả đời không có hi vọng, còn phải bị người khinh bỉ đáng thương." Nói xong đôi mắt liền đỏ.

Minh Ngọc và Minh Bội nghe vậy, đều đỏ mặt mượn cớ tránh ra. Trần thị rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Thái Quang Nghi trắng bệch, một đôi tay không bị khống chế bắt đầu rung rẩy, ngay cả chiếc đũa cũng cầm không vững, không khỏi cực kỳ sảng khoái, trong miệng lại nói: "Trong nhà lão Tam, ngươi lại trước mặt bọn muội muội ngươi nói những thứ này, ta là muốn mắng chửi người."

Hồ Thị bĩu môi, đẩy bát đũa, đứng lên nói: "Các ngươi từ từ ăn, ta ăn không vào." Cũng không quản vẻ mặt mọi người trong bữa tiệc như thế nào, vung khăn đi.

Đầu Thái Quang Nghi lại buồn bực uống mấy ly rượu, cũng vô thanh vô tức đi theo.

Thái Quang Đình đối với Trần thị nói: "Mẫu thân, nếu là hai người họ thật không hợp, muốn hòa ly, cũng không cần miễn cưỡng."

Trần thị chậm rãi đút sủi cảo tôm Tứ di nương gắp cho nàng vào trong miệng, híp mắt tỉ mỉ thưởng thức một hồi, mới mở miệng nói: "Làm trưởng bối, ta cuối cùng hy vọng bọn họ tốt. Gia đình hòa thuận mọi sự mới có thể hưng thịnh, bọn họ nhất định nháo, ta cũng cần phải khuyên, nhưng nếu thật quá không nổi nữa, ta cũng không có biện pháp." Ý này chính là, Hồ Thị muốn hòa ly, nàng sẽ không ngăn lấy, mấu chốt xem Hồ Thị đánh giá chính mình, có thể tưởng tượng tốt.

Tứ di nương vui sướng khi người gặp họa hé miệng cười nói: "Đúng nha đúng nha, hôm nay trời muốn đổ mưa, nương phải gả người, cản cũng không cản được."

Bởi vì đám người Thái Quang Đình muốn lên đường gấp, tiệc rượu rất nhanh liền giải tán, Trần thị chỉ huy mọi người kiểm tra kiện hàng rương hòm của hai phu thê Thái Quang Đình, Minh Ngọc một lần, xác nhận không có sai lầm, đưa lên xe buộc tốt, nói: "Ta và Hoa ca nhi sẽ không đi tiễn các ngươi, Tam cô gia và Tam cô nãi nãi thay ta tiễn các ngươi đến bến tàu."

Mọi người hàn huyên mấy câu, Minh Phỉ và Hàm Dung, Minh Ngọc tay nắm tay đang muốn lên xe, chợt nghe trong viện Thái Quang Nghi truyền đến một tiếng hét thảm kinh thiên động địa, tiếp đó có người khóc lớn lên, ồn ào thành một mảnh.

Tứ di nương khoa trương sợ hãi thốt lên, cầm tay che miệng, trợn tròn mắt nói: "Đây là thế nào? Lại vác lên rồi hả? Tiểu lưỡng khẩu (hai vợ chồng son) này thật đúng là không xem trường hợp."

Trần thị hơi nhíu mày, dặn dò đám người Thái Quang Đình: "Mau lên xe đi, nơi này có ta."

Thái Quang Đình lắc đầu: "Trong nhà có chuyện, nói nhi tử có thể nào yên tâm?" Tiện tay chỉ Ngọc Bàn: "Ngươi đi xem đã xảy ra chuyện gì?"

Ngọc Bàn mới đi mấy bước, chỉ thấy một ma ma hồi môn của Hồ Thị tóc tai bù xù, máu me đầy mặt chạy đến hô cứu mạng, nhìn thấy đám người Trần thị liền nhào tới: "Phu nhân cứu mạng, Tam công tử muốn đánh giết Tam thiếu phu nhân chúng ta."

Dư ma ma thấy bộ dáng dọa người của nàng, vội một tay bịt mắt Thái Quang Hoa, quát lớn: "Kêu loạn cái gì? Làm sợ các tiểu thư, phu nhân muốn mạng của ngươi! Nói rõ chuyện gì xảy ra."

Ma ma này nói không tỉ mỉ: "Trước khi xuất môn còn tốt, trở lại liền náo loạn lên, Tam công tử níu lấy tóc thiếu phu nhân chúng ta đánh, nô tỳ tiến lên giúp, liền bị Tam công tử đập một bình trà vào trên đầu, cứu mạng......"

Trần thị trầm mặt vẫy mấy ma ma cường tráng, lệnh đám người Minh Phỉ ở trên xe ngựa chờ, dẫn theo Thái Quang Đình, Hàm Dung đi vào xử lý. Mặc dù biết chuyện Thái gia không thể gạt được Cung Viễn Hòa, nhưng một màn này cho hắn thấy Minh Phỉ vẫn cảm thấy mất thể diện, trong lòng có chút không được tự nhiên. Thấy Cung Viễn Hòa nhận lấy Thái Quang Hoa đi ngồi trên lưng ngựa chơi, cả nhìn cũng không nhìn lâu viện Thái Quang Nghi bên kia một cái, mới cảm thấy dễ chịu chút.

Sau khi đám người Trần thị tiến vào không lâu, tiếng ồn ào ngừng, chỉ có thể nghe một tiếng khóc sắc nhọn, giống như kéo dây thép ra, chợt cao chợt thấp, bén nhọn chói tai, khóc lời nói vô cùng đặc sắc: "Ngươi tốt mã giẻ cùi, trông khá mà không dùng được gì đó, có bản lãnh đánh nữ nhân, không có bản lãnh sinh nhi tử, còn nuôi thông phòng khoe mã, ta phi......"

Mặt Minh Ngọc đỏ lên, bịt lấy lỗ tai lui vào trong xe đi. Cung Viễn Hòa"Xì" một tiếng bật cười, mỉm cười quét liếc nhìn Minh Phỉ một cái, Minh Phỉ triệt để ngoan độc trợn mắt nhìn hắn, cũng lui vào trong xe đi, suy nghĩ một chút lại cảm thấy buồn cười, Hồ Thị thật là cường hãn, dám ngay ở trước mặt bà bà đại bá náo như vậy.

Ước chừng qua một khắc ("), đám người Trần thị, Thái Quang Đình đi ra, Ngọc Bàn cùng Châu Sai đỡ Hồ Thị ban đầu phát ra, thút tha thút thít, mấy ma ma còn đỡ Thúy Nhi đầu đầy vết máu, toàn thân vô lực.

Trần thị sai người dìu Hồ Thị và Thúy Nhi đi vào trước, đi tới thần thi khí sảng phân phó đám người Thái Quang Đình: "Nhanh đi rồi, lỡ giờ không tốt."

Minh Phỉ lo lắng nói: "Mẫu thân, một mình ngài bận bịu được sao?"

Trần thị cười cười: "Không có chuyện gì, hắn không dám như thế nào."

Minh Phỉ thấy bên cạnh nàng mấy ma ma cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt hung dữ, biết nàng sớm có chuẩn bị, nên cũng mặc kệ nàng, đỡ Hàm Dung lên xe, sai người xuất môn.

Hàm Dung nhỏ giọng kề tai Minh Phỉ nói nhỏ: "Tam tẩu ngươi, thật là không nhìn ra, vóc dáng nho nhỏ, nhìn yểu điệu, hơi sức lại không nhỏ. Quá mức mạnh mẽ, lúc chúng ta đi vào nàng và Tam ca ngươi đang ôm nhau lăn lộn thành một đoàn trên mặt đất, Tam ca ngươi túm tóc nàng không thả, nàng cũng cắn lỗ tai Tam ca ngươi không thả, may mà đi đến kịp thời, nếu không lỗ tai Tam ca ngươi đều phải rớt."

Minh Phỉ nói: "Thúy Nhi lại là chuyện gì?"

Hàm Dung cười nói: "Tam ca ngươi không phải đả thương ma ma hồi môn của Hồ gia sao? Tam tẩu ngươi liền cũng phá đầu Thúy Nhi. Ta xem cái tình hình này, hòa ly là chuyện sớm hay muộn. Đại ca ngươi mới vừa rồi còn thương lượng cùng mẫu thân, nếu Hồ Thị cầu đi, bồi thường cho Hồ gia ít tiền."

Minh Phỉ biết Thái Quang Đình đây là bởi vì ở giữa hại đến chỗ Hồ Thị, trong lòng áy náy, nhưng nhìn bộ dáng Hàm Dung, là nửa điểm không biết chuyện, cũng không nói ra.

Đưa đám người Thái Quang Đình tới bến tàu, Cung Viễn Hòa liền dẫn Minh Phỉ hướng xe ngựa chạy về hiệu cầm đồ lớn nhất Thủy thành phủ "Xuân Hòa Áp".

Truyện Chữ Hay