Cả thế giới theo tiếng súng kia mà mất đi âm thanh của nó, tôi nhìn thấy chiếc sơ mi trắng của người phụ nữ ấy nở ra đóa hoa hồng kiêu sa nhất, tôi nghĩ, đây nhất định là trò đùa ác của thượng đế mà thôi.
Tôi là con cưng của thượng đế, bọn họ luôn nói tôi thế đấy, tôi luôn hừ mũi cười mỉa với những kiểu nói như vậy, thậm chí, tôi còn cảm thấy oan ức, sao tôi có thể là con cưng của thượng đế kia chứ ? Nếu như thượng đế yêu thương tôi, sao ông ta có thể khiến tôi tận mắt chứng kiến bố mình qua đời lúc tôi mười tuổi ?
Giờ phút này, tôi hi vọng mình là con cưng của thượng đế, như thế, thượng đế yêu thương tôi nhất định sẽ hiểu được mong muốn trong tôi, ý niệm trong tôi, nhất định sẽ không lấy đi thứ quý giá nhất trong lòng tôi.
Ấn tượng lần đầu tiên người phụ nữ ấy mang đến cho tôi rất tệ, đầu bù tóc rối, mặt mũi nhem nhuốc, thần kinh hâm hâm, nói thứ ngôn ngữ không thể hiểu nổi, người phụ nữ ấy hỏi tôi : Tinh linh ? Con người ?
Tôi gần như ói cơm.
Gần giáp khu rừng rậm nguyên sinh, đống lửa cháy bập bùng, bầu trời sao lấp lánh, người phụ nữ từ trên trời rơi xuống nước mắt đầm đìa kể lể nỗi nhớ nhung về người yêu đã mất, buổi đầu gặp gỡ của tôi và người phụ nữ ấy mang theo một chút màu sắc câu chuyện cổ tích của Andersen, nhen nhóm sự thương cảm nhàn nhạt, nước mắt của người phụ nữ ấy như giọt sương chốn rừng sâu.
Khi tia nắng đầu tiên xuất hiện nơi chân trời, tôi lấy điện thoại của người phụ nữ ấy báo cảnh sát, còn tiện thể lấy đi đồng Euro trong túi tiền của ai đó.
Lần thứ hai khi gặp người phụ nữ ấy ở quảng trường trung tâm, ai đó đội chiếc mũ xanh lá, trên cổ quàng chiếc khăn choàng, tựa vào trên xe, ngay cái nhìn đầu tiên đã đập vào mắt tôi, khi đó, trong quảng trường có rất nhiều người ăn mặc giống người phụ nữ ấy, nhưng chẳng biết sao ngay cái nhìn đầu tiên tôi liền nhìn trúng ai đó.
Tôi bước về phía người phụ nữ ấy, trực giác cho tôi biết người phụ nữ ấy sẽ giúp tôi.
Quả nhiên người phụ nữ ấy đã giúp tôi, bởi vì tôi và ai đó nói cùng một thứ ngôn ngữ nên đã giúp tôi.
Sau khi giúp một lần, tôi liền muốn để ai đó giúp tôi lần thứ hai, tôi bây giờ túi không một đồng.
Thế là, tôi nói, chị dẫn tôi theo nhé.
Tôi xuất thân từ một gia tộc mà tôi thấy rất kì quái, thời thơ ấu của tôi đã quen với việc chia ly, cô độc, còn có những thứ giáo trình dường như cũng chẳng bao giờ học xong, người vây quanh bên tôi đa số sợ tôi, nhưng tôi cảm thấy người bọn họ sợ là ông nội của tôi, bởi vì sợ hễ bất cẩn một chút liền mất đi tiền lương hậu hĩnh của họ ngay.
Cái mác người thừa kế Lam gia khiến tôi phải trải qua một thời thơ ấu mà tôi cảm thấy là thất bại, nguyên nhân dẫn đến cảm thấy thất bại là tôi không hề vui vẻ.
Những bộ trang phục đắt tiền kia khiến tôi vướng víu tay chân, khiến tôi không thể tham gia chạy nhảy trên thảm cỏ xanh cùng những đứa trẻ.
Gắn với danh xưng thần đồng thiên tài khiến tôi luôn không kết giao được với bạn bè.
Ghi âm ngôn ngữ của các quốc gia và số liệu rồi thi thố các thứ đã thay thế cho Transformers và truyện tranh.
Thậm chí năm mười tuổi tôi còn chứng kiến sự ra đi của bố, cái thùng gỗ to tối om om kia đã trở thành nỗi ám ảnh của tôi, tôi thường bị nó thức tỉnh lúc nửa đêm.
Còn về mẹ, bà đối với tôi mà nói là người phụ nữ với những đường nét mơ hồ, chúng tôi gặp nhau vào những thời gian được chỉ định, đa phần luôn là lẳng lặng không nói, chúng tôi chẳng khác nào một buổi hội đàm công vụ thường lệ, như những nghị viên vào mỗi một khoảng thời gian đều phải đến Quốc hội báo cáo.
Bắc Kinh, trong ấn tượng của tôi là một thành phố rất đặc biệt, con phố cũ, miếu đền lịch sử lâu đời, đồ chơi đa dạng đủ kiểu, còn có cầu vượt, trên cầu vượt nghệ nhân nhiệt tình biểu diễn, thỉnh thoảng là tiếng quát tháo của những tiểu thương.
Ông ngoại luôn dẫn theo tôi trải nghiệm từng thứ một.
Khoảng ngày tháng đó bình yên an ổn, đáng tiếc là chỉ được hơn nửa năm, mẹ đã đưa tôi trở về Anh Quốc.
Năm mười bốn tuổi lần đầu tiên tôi bỏ nhà ra đi, sau ba mươi hai giờ đồng hồ tôi bị bắt trở về, thế rồi tôi lại lần lượt bỏ nhà ra đi, nói thật ra thì bỏ nhà ra đi chẳng hề khiến tôi chịu khổ chút nào.
Tôi chỉ cần kéo đàn violin ở tàu điện ngầm một lúc, tôi sẽ kiếm được rất nhiều thù lao ngay thôi, ném tiền vào trong hộp đàn của tôi đa số là phụ nữ, tôi biết bọn họ thích tôi, có lẽ sẽ có người vì thật sự thích tôi diễn tấu, nhưng càng nhiều người yêu thích gương mặt tôi hơn, Tiên Đế nói tôi có gương mặt còn mê người hơn cả thiên sứ.
Lần thứ bảy khi bỏ nhà ra đi tôi gặp được người phụ nữ ấy, năm đó, tôi mười bảy tuổi, vì đuổi theo con thỏ rừng mà tôi đã rơi xuống một thung lũng, khi còn chưa nghĩ ra cách nào thoát khỏi nơi này, tôi nghe thấy trong thung lũng có vài tiếng động, thế là, tôi dùng khúc cây gõ vào thân cây, rồi thì, người phụ nữ ấy từ trên trời rơi xuống.
Tôi nghe bọn họ gọi người phụ nữ ấy là Alice, tôi cảm thấy gọi ai đó bằng cái tên Alice này rất chính xác, đa số thời gian, ai đó dường như đều sống trong thế giới của mình, luôn giữ khoảng cách nhàn nhạt với người xung quanh, có lẽ, đây là cách sống của ai đó, mà hiển nhiên, sự xuất hiện của tôi đã ảnh hưởng đến ai đó, đối với chuyện tôi không ngừng lải nhải ở bên cạnh mình, ai đó luôn tỏ ra thiếu kiên nhẫn , luôn làm mặt lạnh với tôi.
Tôi thề rằng, tôi vốn không phải một người lải nhải không thôi, ngược lại, tôi còn hơi có xu hướng tự kỷ nhẹ, nhưng dường như vừa nhìn thấy người phụ nữ ấy, tôi chẳng khác nào đứa trẻ nghịch ngợm, muốn được từ trên gương mặt lãnh đạm của ai đó vẽ nên những biểu cảm phong phú.
Khi lần đầu tiên gọi ai đó là chị Alice, ai đó nhíu mày.
Số lần gọi nhiều rồi ai đó cũng không phản cảm như thế nữa, cứ gọi mãi gọi mãi trái tim tôi lại dường như cũng nảy sinh một chút đổi khác, dường như ai đó đã thật sự trở thành chị của tôi.
Đúng vậy, sâu tận đáy lòng, tôi có mong muốn nhỏ nhoi, dùng cái từ chị kia thắt chặt mối quan hệ của hai chúng tôi với nhau.
Kiểu tâm trạng ấy nói không rõ nghĩ không thông, rất lạ lẫm.
Sean nói Alice là nữ thần trong lòng anh ta, phù hợp hoàn toàn với ảo tưởng của anh ta về người phụ nữ phương đông, thần bí, dịu dàng, mê người, mang theo một chút buồn man mác, như đóa hoa trà lẻ loi nở rộ.
Đóa hoa trà lẻ loi nở rộ ? Nữ thần ? Không biết quý ông Sean đây nhìn thấy Alice nước mắt nước mũi dính bệt vào nhau buổi tối hôm đó sẽ có cảm tưởng ra sao ta ?
Nhưng đích thực, chị Alice nhà ta rất hợp khẩu vị đám quỷ Tây ba lô háo sắc kia, tôi thường bắt gặp bọn họ dùng đủ mọi loại danh nghĩa tiếp xúc với ai đó, về phong tục tập quán ở cái đất nước phương đông lâu đời xa xôi kia.
Thỉnh thoảng, khi tâm trạng ai đó tốt một chút sẽ trả lời một hai câu, đa số thời gian ai đó đều trốn trong thế giới thần tiên của mình.
Có một lần, gã người Mỹ ở trước mặt ai đó khua môi múa mép, khoe khoang với ai đó hệ thống phòng vệ tên lửa của đất nước bọn họ có đại bản doanh được đặt ở Châu Âu, hắn ta còn nói dối rằng thời gian tới cũng sẽ được bố trí ở Đại lục Châu Á.
Ai đó khẽ nhăn mày, khi gã người Mỹ đứng lên đi lấy ly rượu của hắn, ai đó đưa chân móc cái ghế của hắn đi, gã người Mỹ kia vừa đặt mông liền ngồi ngay xuống đất, do thân hình hắn ta cao to, nên trông cực hài hước, có người nhịn không được bật cười lên, ngay lúc gã người Mỹ kia vô cùng tức giận, ai đó bước tới đỡ hắn lên : “ Ông à, ông uống say rồi.” Nói xong, liền mỉm cười với hắn, dưới ánh đèn mê ly, như gió, lướt qua trái tim tôi, lần đầu tiên, tôi cảm thấy, ai đó trông cũng tạm được.
Thật đúng là người phụ nữ kì dị, có vẻ không giống những người phụ nữ tôi quen biết.
Chẳng nói rõ được không giống chỗ nào, chính là cảm thấy người phụ nữ ấy không giống với bất cứ ai.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ phí thời gian cả một buổi chiều đi lén nhìn trộm bóng lưng của một cô gái, hôm ấy, ai đó mặc chiếc áo len rộng màu đen, gió trên mặt hồ thổi tung mái tóc chấm vai của ai đó, sợi tóc vừa đen vừa óng, cái bóng lưng ấy khiến tôi nhớ đến những lời ông ngoại đã nói, đa số đàn ông trên thế giới, trong lòng luôn ấp ủ cái gọi là mộng tưởng, họ mơ rằng ở nơi xa xôi nào đó, sẽ có một người phụ nữ, xinh đẹp như mơ, ngồi bên dòng nước đợi họ.
Cô gái trong lời ông ngoại, chắc cũng chỉ thế này thôi nhỉ.
Người phụ nữ ấy ở ngay dưới thân người tôi, tóc như áng mây, tươi cười xinh xắn, tôi không hề biết cái kiểu trò chơi khều đầu ngón chân sẽ tiến triển thành tình trạng hiện giờ, trong tâm trí tôi bất giác nhớ đến dáng vẻ ngâm suối nước nóng của ai đó vào mấy hôm trước.
Lưng đứng quay về phía tôi, lồ lộ nửa tấm lưng trần trắng muốt, mái tóc thấm ướt bết vào trên lưng, hơi nước nóng khiến ai đó trông càng như mơ như ảo, chẳng khác nào yêu nữ dưới hồ.
Trong cơ thể có thứ gì đang ngo ngoe khuấy động, có thứ gì đó đang xộc lên trên huyết quản của tôi, đang kêu gào, chỉ cảm thấy máu nóng sôi sục.
Người phụ nữ ấy đưa tay đẩy tôi ra, kèm theo chút ngượng ngùng, không thèm liếc nhìn tôi liền bỏ đi, theo sau người phụ nữ ấy, tôi khẽ vỗ vào đầu mình, Lam Trinh Liệt, mày đang làm gì thế, đó là Alice, là chị Alice trong lòng chỉ tồn tại người yêu đã mất.
Lễ tình nhân hôm đó, tôi nhìn thấy người phụ nữ ấy ôm hôn người đàn ông xa lạ trong quán bar, bàn tay gã đàn ông kia sờ soạn trên người ai đó, tôi đưa ai đó ra ngoài, tôi ghét cái bộ dạng này của ai đó, ghét vô cùng, tôi cõng ai đó bước trên con đường xa xôi nhất trong mười bảy năm qua, ai đó khóc trên lưng của tôi, sau cùng, tiếng khóc biến thành tiếng lẩm bẩm tự nói, cứ gọi như thế này này, Joe.
.
.
Joe Andy, Joe Andy đáng chết.
Ngày thứ hai của lễ tình nhân là một ngày rất lâu về sau tôi cũng chẳng muốn hồi tưởng, tôi cứ như thế kéo thân người ai đó qua để chặn chiếc xe leo núi đang xông đến.
Ai đó không nói gì, chỉ là nhàn nhạt liếc tôi một cái, lòng xấu hổ khiến tôi không dám nhìn thẳng vào ai đó, trước đây tôi cũng từng làm như thế, nhưng chưa bao giờ giống lúc này đây chẳng biết trốn đi đâu, trong lòng tôi còn có hơi lo sợ, lo sợ ai đó từ giờ sẽ bỏ mặc tôi.
Tuy rằng ai đó không hề bỏ mặc tôi, nhưng rõ ràng thái độ đã thay đổi.
Về chuyện chia ly, tôi đã hiểu rõ từ lâu, cũng biết được rằng thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn, từ rất lâu rồi tôi đã không còn phiền não vì chuyện chia ly nữa, nhưng đối với chuyện ai đó không từ mà biệt tôi còn để ý, còn khó chịu hơn so với tưởng tượng.
Tôi đuổi theo đến Munich, khi mở cửa ai đó nhìn thấy tôi, trong lúc kinh ngạc còn có một chút động lòng.
Kéo theo ai đó ngang dọc khắp các đường lớn ngõ nhỏ ở Munich, tôi cảm thấy những địa điểm tưởng chừng nhàm chán kia dường như chỉ trong một ngày bỗng trở nên tràn trề sinh khí, có người đã nói vào một khoảnh khắc nào đó bạn sẽ vì một người mà yêu cái thành phố ấy, thời điểm đó tôi không cho là thế, cảm thấy câu nói kia hoàn toàn văn chương sáo rỗng, mà giây phút này nhớ đến câu nói kia, dường như, vào khoảnh khắc ấy tôi đối với thành phố này tình cảm tràn trề, những người Đức trong ấn tượng của tôi được ghi nhận là nghiêm khắc dường như trở nên vô cùng đáng yêu.
Tôi nghĩ, tất cả mọi chuyện có lẽ bởi vì liên quan đến người phụ nữ bên cạnh này đây.
Tôi mang chiếc đồng hồ bố để lại cho tôi đổi lấy điện thoại, như bà già lắm mồm không ngừng dặn dò ai đó bao lần phải gọi điện thoại cho tôi, tôi còn nhiều lần quay đầu lén nhìn bóng lưng ai đó rời đi, tôi còn hi vọng ai đó cũng sẽ quay đầu lại nhìn tôi, nhưng người phụ nữ ấy một lần cũng không, khi đó, đáng ra tôi nên đoán được em là một người phụ nữ lãnh đạm thế nào.
Vài giờ đồng hồ sau, tôi tìm thấy điện thoại của mình ở nơi báo mất hành lý trong sân bay, nó lẳng lặng nằm ở đó, có vẻ như đang cười nhạo tôi ngây thơ và đơn phương tình nguyện.
Người phụ nữ ấy, người phụ nữ tên Alice xấu xa tôi đã định quên đi rồi, tôi phải xem người phụ nữ ấy như một lần gặp vận rủi trong đời.
Trên thực tế, tôi dường như cũng đã quên mất người phụ nữ ấy, nếu như.
.
.
nếu như tôi không đến cái thành phố mang tên Thượng Hải..