“ Hai người không cần tranh cãi nữa, Liên Ngọc, em muốn nói gì với chị, nói đi.” Tôi bước ra từ phía sau Lam Trinh Liệt.
“ Chị tin không ? Lâm Tứ Nguyệt, chị có tin đó là chuyện ngoài ý muốn không ?” Khóe môi Liên Ngọc toát lên nụ cười bi thương : “ Tôi cũng hi vọng đó thật ra chỉ là chuyện ngoài ý muốn, như thế, anh trai tôi mới không tỏ ra thê thảm đến vậy.
Thế giới trong cái nhìn sau cùng của anh tôi ra sao, phút cuối phải ôm tâm trạng thế nào, tin rằng mãi mãi cũng chẳng có ai biết được, nhưng tôi biết kẻ khơi nguồn khởi xưởng tạo nên cục diện ngày hôm nay là Lâm Tứ Nguyệt chị.
Tại sao chị phải đi dụ dỗ anh ấy, bởi vì anh ấy là con trai của bố ư ? Nếu như không phải bởi vì chị, cuộc đời của anh trai tôi nhất định sẽ phấn chấn ý chí, nắm giữ trong tay nhân duyên tươi đẹp, viên mãn sống trọn một đời.
Nhưng chị đã hủy hoại cả cuộc đời anh ấy.”
“ Lợi Liên Ngọc, dường như em quên mất, anh trai em là một kẻ trưởng thành, kẻ trưởng thành hẳn nên có tư duy và cách hành xử riêng, em nói như thế không công bằng với Tứ Nguyệt.”
Lam Trinh Liệt lạnh lùng nói.
“ Ha ha, vậy ý anh là anh trai tôi tự làm tự chịu rồi.” Liên Ngọc chỉ tay vào tôi : “ Lâm Tứ Nguyệt, chị cũng cho rằng như vậy ư ?”
“ Thôi được, Liên Ngọc, vậy em nói cho chị biết chị nên làm thế nào đây ? Nói chị biết đi ? Chị đã nguyện ý mang linh hồn của mình để trao đổi lấy cậu ấy với thượng đế, nhưng thượng đế không đồng ý, chị có thể làm gì đây ? Có lẽ em sẽ nói, không phải chỉ là linh hồn thôi ư, nhưng ngoài linh hồn ra, chị cũng không nghĩ được chị còn có thể lấy gì để đi trao đổi với thượng đế.
Linh hồn của Lâm Tứ Nguyệt chẳng khác nào sinh mạng của cô ấy, nhưng thượng đế không cần chị có thể làm gì hơn ?”
Đúng rồi, sao thượng đế ngài lại không cần thế ? Lẽ nào nói linh hồn của tôi quá rẻ mạt ư ? Tôi cười cay đắng, cho đến khi Lam Trinh Liệt che kín miệng tôi.
“ Đừng như thế, Tứ Nguyệt, đừng cười như thế.” Người ấy nói.
“ Liên Ngọc, tôi xin em, mọi thứ dừng lại ở đây đi, tôi xin em đó.” Người ấy nói.
Hôm ấy, tôi nhìn thấy ánh nước long lanh trong mắt Lam Trinh Liệt, sau cùng biến thành vật thể rơi rớt xuống trên tay tôi.
Người nào đó nói, Tứ Nguyệt, sẽ qua đi thôi, mặc kệ bao nhiêu đau thương rồi cũng đều qua đi hết.
Điều hiện giờ chúng ta có thể làm được chỉ là chờ đợi, chờ đợi thời gian mang đó ra đi.
Sẽ qua đi ư ? Mấy ngày sau, Phương Hạo đưa cho tôi một bưu kiện, bưu kiện có in dấu quốc gia ở Châu Phi, miếng ngọc màu đỏ be bé nằm trong cái chai thủy tinh nhỏ xíu, hình dáng như hạt đậu đỏ, nhiều năm trước, thiếu niên Lợi Liên Thành từng trịnh trọng như thế mang nó giao phó vào trong tay tôi, còn tôi, đã quăng bỏ nó một cách dễ dàng, vào một đêm tăm tối.
Trong chai thủy tinh, còn có một mảnh giấy, trên mảnh giấy viết những nét chữ tinh tế.
Xin đừng dễ dàng quăng bỏ nó, chị mãi mãi cũng không biết được rằng trong hạt đậu đỏ be bé này đã chất chứa cảm xúc một thời thiếu niên ra sao.
Xem xong những lời trên mảnh giấy, tôi lại không nhịn được bật khóc lên, gục trên vai Phương Hạo, tôi gào thét khóc to: “ Phương Hạo, làm sao đây, rốt cuộc tôi phải làm sao đây ?”
Trong đêm tĩnh mịch, tôi tắt hết mọi đèn đóm, trong cái không gian nhỏ bé ấy, tôi bình tĩnh kể lại với Phương Hạo đoạn quá khứ kia với Lợi Liên Thành.
Phương Hạo mở cửa ra, nói : “ Tứ Nguyệt, em về đi, hiện giờ anh cần thời gian để tiêu hóa hết những chuyện em vừa nói.”
Nhìn xem, ngay đến người bạn cố chấp nhất của tôi cũng đang nói tôi biết tội lỗi tôi đã phạm.
Tôi đã làm một chuyện tàn nhẫn biết bao.
Lam Trinh Liệt ở dưới lầu nhà Phương Hạo, thật lặng lẽ, như ngọn hải đăng sừng sững bên bờ biển.
Bước về phía người nào đó, dùng bàn tay đang cầm lấy chai thủy tinh đẩy vào người ấy : “ Gian dối, chẳng phải đã nói sẽ mang cậu ấy sống sờ sờ về đây sao ? Chẳng phải bảo em tin tưởng anh sao ?”
“ Đúng vậy, anh là người gian dối, tất cả đều là lỗi của anh, là anh vô dụng, anh không có bản lĩnh.” Lam Trinh Liệt ôm chầm lấy tôi thật chặt : “ Đều tại anh không tốt.”
Qua mấy ngày sau, tôi bước chân vào phòng khám tâm lý của Stuckey.
Mười bốn tháng mười hai, tôi đưa đơn từ chức với bệnh viện, hôm đó, trong phòng cấp cứu có một thiếu niên được vớt lên từ dưới sông Hoàng Phố, bố mẹ cậu ta ai oán khóc than, con trai, sao lại làm chuyện ngu ngốc như thế chứ ? Con thật nhẫn tâm để kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh .
Tôi cảm thấy bản thân dường như muốn điên lên, tôi xông vào trong phòng cấp cứu, bọn họ vừa kéo tấm vải trắng phủ lên gương mặt thiếu niên.
“ Các người nhầm lẫn rồi, các người nhất định đã nhầm lẫn, cậu ta ổn mà, các người hãy cho cậu ta một cơ hội , tôi xin các người .” Tôi cố hết sức ôm lấy cậu thiếu niên kia : “ Các người chờ đã, tôi sẽ làm cho cậu ta tỉnh lại, tôi xin các người, cho tôi một chút thời gian.”
Hôm đó, tôi dùng dao phẩu thuật làm bị thương mấy bác sĩ đến ngăn tôi lại, sau đó, bàn tay Lam Trinh Liệt nắm chặt con dao phẩu thuật trong tay tôi, cho đến khi, dòng chất lỏng màu đỏ từ bàn tay người ấy nhỏ giọt xuống.
Người ấy còn mỉm cười với tôi, cười đến hết sức vô tâm.
Stuckey nói với tôi, Alice, Rita muốn đi Nam Mỹ, em có muốn đi cùng cô ấy không ?
Khẽ lắc đầu, tôi nói, không được, tôi đã đồng ý với một người, trừ khi người ấy bảo tôi đi, bằng không, tôi sẽ không rời xa người ấy.
Buổi tối cuối tuần, Lam Trinh Liệt lôi kéo muốn tôi theo người nào đó đi xem phim, sau khi xem phim xong, Lam Trinh Liệt đi lấy xe, tôi dừng lại trước cửa tiệm hoa, tôi ngẩn người nhìn chăm chăm vào hoa hồng trong tiệm, nhớ lại vào giữa những đêm hè, Liên Thành hết lần này đến lần khác từ vườn hoa nhà hàng xóm trộm đi những đóa hoa hồng kiều diễm nhất trong vườn nhà họ, tôi hướng đến tiệm hoa bước từng bước qua đó, tôi không thể cầm lòng muốn nhìn xem những đóa hoa hồng trong kia có phải cũng xinh đẹp như hoa hồng Liên Thành hái về.
“ Tứ Nguyệt, Lâm.
.
.
Tứ.
.
.
Nguyệt .” Trong tiếng hét to cực đại, tôi nghe thấy giọng của Lam Trinh Liệt, nó thậm chí còn át luôn cả tiếng xe và tiếng ma sát trên mặt đất phát ra.
“ Cô à, nếu nghĩ không thông nên tự mình tìm một nơi yên tĩnh mà giải quyết, đừng có ở đây hại người.” Tài xế chiếc xe đang dừng bên cạnh với bộ dạng như muốn nuốt trôi tôi.
Tôi mới muộn màng phát hiện bản thân lúc này đang đứng ngay giữa con đường, còn Lam Trinh Liệt đứng ở phía đối diện, giống như bị trúng thuật định thân, mặt mày trắng nhợt, kèm theo sự hoảng hốt tột độ.
Buổi tối hôm đó, Lam Trinh Liệt từ đầu đến cuối cũng đều không nói với tôi một câu.
Câu đầu tiên khi mở miệng nói chuyện lại với tôi là :
“ Lâm Tứ Nguyệt, em đi đi.
Tôi không cần em nữa.”
Tôi ngẩn ra, tiếp đó, tôi bước đến gần người nào đó, dịu dàng hôn lên đôi môi người ấy, hôn lên vành tai người ấy, hôn lên chiếc mũi người ấy, tôi hà hơi bên tai người ấy, giọng điệu lấy lòng.
“ Đừng đùa nữa, Trinh Liệt.
Hửm ? Hửm ?” Tôi vừa nói vừa cởi cúc áo của người nào đó, tôi cảm thấy bản thân lo sợ vô cùng, như thể bị rơi vào một cái động tối tăm khổng lồ.
Người nào đó đẩy tôi ra, lạnh lùng nói : “ Lâm Tứ Nguyệt, anh chịu đủ rồi, anh phát hiện bản thân không quá yêu em như trong tưởng tượng, bởi vì không quá yêu như trong tưởng tượng, cho nên, anh không muốn lại cả ngày phải đối diện với bộ mặt đưa đám của em, anh muốn được ở bên em đón lấy niềm vui, nhưng trái lại em là một kẻ chúa phiền phức, anh nghĩ, sức chịu đựng của anh với em đến giờ phút này đã cạn kiệt rồi.”
Tôi bước tới dính lấy người nào đó, bàn tay quấn chặt người ấy : “ Em mặc kệ, em không muốn rời xa anh.
.
.”
“ Mang bộ mặt đưa đám của em ở lại bên cạnh anh ư ? Anh không thích thế, cho nên, em có thể đi rồi đó, đi đến nơi mà em muốn.” Lam Trinh Liệt lại lần nữa dùng sức đẩy tôi ra.
Lực đẩy rất mạnh, ngay lập tức tôi ngã nhào xuống đất.
“ Nơi em muốn đến vẫn luôn là ở bên cạnh anh mà, Trinh Liệt.” Ngồi trên đất, tôi lí nhí nói.
“ Nhưng anh không thích thế, chúng ta.
.
.
đừng chờ đến khi chán ghét lẫn nhau.
Nhân lúc anh vẫn chưa thấy mệt mỏi với em, em đi đi .” Lam Trinh Liệt sau khi bỏ lại câu nói kia, liền bước về phía cửa.
“ Trinh Liệt, anh mong muốn em đi ư ? Dù cho em sẽ không quay trở lại, anh vẫn mong muốn em đi ư ?”
“ Uhm.” Lam Trinh Liệt dừng lại ở cửa, lớn tiếng nói.
“ Thôi được, em biết rồi.”
Sau khi Lam Trinh Liệt rời đi, tôi bấm điện thoại gọi cho Rita.
Từ ngày hôm đó, Lam Trinh Liệt cũng không quay về nữa, đêm trước lễ giáng sinh tôi nhận được điện thoại của Rita, chúng tôi sẽ họp mặt vào ngày đầu tiên của năm mới.
Hôm lễ giáng sinh, tôi đưa Tiểu Hổ đến khu vui chơi, ở khu vui chơi tôi gọi điện thoại cho Lam Trinh Liệt.
“ Giáng sinh vui vẻ, Lam Trinh Liệt.” Giọng nói tôi có hơi chua chát.
“ Em cũng vậy.” Đầu bên kia, người nào đó nhỏ nhẹ đáp một câu, Lam Trinh Liệt có giọng nói dễ nghe, đặc biệt là khi người nào đó hạ thấp âm giọng, như giai điệu lay động lòng người nhất trên thế gian.
“ Qua vài ngày nữa em phải đi rồi.” Tôi nhìn vào vòng xoay ngựa gỗ trước mặt, hạnh phúc của Lâm Tứ Nguyệt dường như vẫn luôn thiếu mỗi một bước, chẳng dễ dàng gì muốn cố hết sức để theo đuổi, nhưng lại vẫn chỉ thiếu mỗi một bước, chẳng khác nào vòng xoay ngựa gỗ này.
“ Uhm.” Sau khi trải qua hồi lâu trầm mặc : “ Vậy thượng lộ bình an, anh sẽ không đi tiễn em đâu, khi ấy có lẽ anh đang ở Mỹ, anh muốn đi thăm Tiên Đế.”
Lại trầm mặc một lúc.
“ Trinh Liệt, anh biết không, tối qua, em đã nghĩ kĩ lại, dường như khi anh đàn 《Fur Elise》em đã bị anh hớp hồn rồi, có nghĩ thế nào thì dường như cũng chính là giây phút ấy, em còn nhớ khi đó anh mặc sơ mi trắng, áo khoác len màu đen, khi anh bước về phía em, em cảm thấy ánh mắt của mình không biết nên nhìn đi đâu đây.”
“ Còn nữa, Trinh Liệt.
.
.
cám ơn anh.”
Sau khi ngắt điện thoại, tôi nhìn vòng xoay ngựa gỗ mãi một lúc lâu.
Tôi chọn rời đi vào chuyến bay lúc sáng sớm, ở trong sân bay, cảnh tượng một lớn một nhỏ phút chốc khiến khóe mắt tôi nóng hổi.
“ Tứ Nguyệt sẽ còn quay trở lại chứ?” Tiểu Hổ bổ nhào qua người tôi, tôi ôm chầm thằng bé, một câu cũng thốt không nên lời.
“ Phương Hạo, anh có biết hôm nay anh đến tiễn tôi vui cỡ nào không ?” Đặt Tiểu Hổ xuống, tôi ôm lấy Phương Hạo, người bạn của tôi, huynh trưởng của tôi.
Anh ấy vỗ vỗ vào vai tôi : “ Bảo trọng, Lâm Tứ Nguyệt, tôi muốn em phải thật khỏe mạnh quay về.”
“ Sẽ thế, nhất định sẽ thế.” Tôi giơ ba ngón tay lên.
Khi Lam Trinh Liệt xuất hiện ở sân bay, cách một dòng người, tôi cứ như thế ngẩn ngơ nhìn người nào đó, cuối cùng cũng hiểu được câu nói kia, vẫn còn chưa bắt đầu xa cách, đã bắt đầu nhớ nhung.
Trong cái nhìn ngẩn ngơ, người nào đó bước từng bước về phía tôi, không hề đội mũ, không hề đeo kính, vài sợi tóc rũ trên trán người nào đó, đường nét khắc sâu, anh tuấn không gì sánh bằng.
Người đàn ông của tôi, cuối cùng đã lột xác trở thành đại dương.
Người nào đó dịu dàng vén những sợi tóc bên má tôi ra sau tai, hết sức thâm tình.
Tôi dịu dàng mỉm cười với người ấy.
“ Lâm Tứ Nguyệt, trong khoảng thời gian em rời xa anh, không cho phép em cười với đàn ông khác như bây giờ, không cho phép động lòng với người đàn ông biết đàn 《Fur Elise》, không cho phép tùy tiện giúp đỡ những tên nhóc bỏ nhà đi bụi.”
“ Lâm Tứ Nguyệt, em nghe cho rõ này, anh sẽ chờ đợi em, em nhất định phải ghi nhớ, anh sẽ ở đây chờ em, dù cho em đi bao xa, dù cho em đi bao lâu.
Em phải ghi nhớ.”
“ Đừng, đừng đợi chờ em, Trinh Liệt.” Đúng vậy, đừng đợi chờ em, Trinh Liệt.
Dũng khí cuối cùng của Lâm Tứ Nguyệt đã tận dụng hết rồi.
“ Nhưng mà, Lâm Tứ Nguyệt, anh không cho phép em đi chiêu dụ người đàn ông khác.” Lam Trinh Liệt nắm chặt tay tôi, đến khi ngón tay chạm vào chiếc nhẫn người nào đó tặng mà tôi đang đeo, đầu mày mới dãn ra : “ Em cũng biết anh là một người ích kỉ cỡ nào, nếu như, em đi chiêu dụ người đàn ông khác, anh sẽ báo thù đấy.”
“ Muốn báo thù sao đây ?” Trinh Liệt của tôi có vẻ trong mắt người yêu sẽ hóa Tây Thi mất thôi, cho rằng, tôi đúng thật là thần tiên tỷ tỷ ai gặp cũng yêu à.
“ Anh sẽ đi cưới người con gái khác, anh nhất định sẽ cực tốt với cô ấy, cô ấy muốn hái sao, anh liền cho cô ấy, cô ấy muốn mặt trăng, anh cũng cho luôn, sau đó, anh và em cùng nhau đau khổ cả đời.”
Lam Trinh Liệt nhìn chăm chăm vào tôi, trong đáy mắt là cả một sự quyết tuyệt.
“ Vậy anh cưới Tiên Đế là được rồi, nếu như anh cưới Tiên Đế, em nhất định sẽ ghen tức cả đời, em vừa nhìn thấy cô ta là đã bắt đầu ghen tức rồi.”
Tôi cười đến rơi nước mắt nói với người nào đó..