Hết Thuốc Chữa

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Yin

~~~

Mộ Vãn uống say. Liễu Khiêm Tu không biết tửu lượng của cô nhưng đoán từ mùi rượu nồng nặc trên người, cô hẳn là uống không ít.

Buổi sáng miệng vết thương của cô đã được xử lý qua, tuy rằng giữa trưa kiểm tra không có vấn đề gì nhưng có vết thương mới thì không thể uống rượu, hiển nhiên cô không để lời dặn dò của anh ở trong lòng.

Liễu Khiêm Tu rũ mắt nhìn cô, không có nhiều lời mà lập tức cầm di động gọi điện thoại.

- Bệnh nhân nằm giường số hiện tại ở Khanh Tùng Hiên, cô ấy uống say, hiện tại tôi đưa người trở về, tìm người ở cửa tiếp ứng tôi một chút. Sau khi đến bệnh viện xử lý lại miệng vết thương cho tốt.

Liễu Khiêm Tu nói chuyện, ngữ điệu bình bình giống giọt nước từ trên mái hiên rơi xuống thẳng một đường. Mộ Vãn dựa lên tường nhìn anh thần sắc an tĩnh mà gọi điện thoại. Liễu Khiêm Tu cất di động, rũ mắt nhìn cô, hai tròng mắt đen nhánh phản chiếu ánh đèn hành lang.

- Đi thôi. - Liễu Khiêm Tu nói.

Mộ Vãn đầu óc nặng trĩu, cô đối diện tầm mắt của người đàn ông, thanh âm vẫn như cũ có chút khàn khàn.

- Mỗi lần ra cửa gặp được người bệnh, anh đều sẽ tự mình đưa bọn họ trở về sao?

Cô nói, đầu dần dần nghiêng về một bên vai, hình như là do quá nặng. Liễu Khiêm Tu không nhúc nhích, nhìn Mộ Vãn chính mình đưa đầu cân bằng lại.

- Chưa từng gặp qua.

Mộ Vãn "A" một tiếng, môi đỏ khẽ nhếch, mắt cong cong lấp lánh ánh đèn.

- Tôi là người đầu tiên. Vậy về sau có thể gặp được nữa chăng?

Cồn ở trong thân thể phát huy tác dụng, cô càng ngày càng say, lên tiếng đến thái quá, câu chữ cũng dần dần nói không rõ ràng.

- Cô uống say. -- Liễu Khiêm Tu nói.

- Tôi không có say. -- Mộ Vãn cố gắng đứng vững, trong ánh mắt tràn đầy chắc chắn, -- Tôi còn...... Tôi còn không có hiện nguyên hình đâu.

Nghe những lời say rượu của cô, thần sắc Liễu Khiêm Tu vẫn trầm tĩnh như cũ.

- Anh muốn nhìn tôi...... Hiện nguyên hình sao? -- Mộ Vãn một đôi mắt mở lưu viên.

Mộ Vãn cười rộ lên, trên khuôn mặt nhỏ như bàn tay hiện lên giảo hoạt. Thân thể cô loạng choạng đi tới phía trước, giơ tay một cái đã bắt được áo sơ mi của Liễu Khiêm Tu, vải áo thô ráp cọ qua lòng bàn tay.

Ánh mắt của Liễu Khiêm Tu hơi động.

Ánh đèn phác họa bóng dáng người đàn ông ngày càng rõ nét, nhưng Mộ Vãn nhìn không rõ lắm, cô khẽ cười một tiếng, hai tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ hẹp cứng rắn của anh, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai.Gương mặt nóng bừng của Mộ Vãn dán ở trước ngực người đàn ông, nơi đó mang theo cảm giác mát lạnh làm cô thoải mái đến híp híp mắt, thanh âm mềm mại mà kiều, nói:

- Tôi sẽ biến thành một con...... mèo.

(Editor:Chị hay lắm, thả bả mọi lúc!!)

~~~~~~~~~~~~

Liễu Khiêm Tu trở lại phòng bao, Mai Dao đang chơi trò chơi chờ anh. Mai Dao lớn lên thập phần thanh tuấn, là diện mạo tiểu thịt tươi điển hình, đôi mắt rất lớn, cảm giác có chút giống một thiếu niên. Thấy Liễu Khiêm Tu trở về, hắn cất di động, hỏi:

- Anh đi đâu vậy?

Hai người hẹn cùng nhau ăn cơm, vừa rồi Liễu Khiêm Tu nói có việc đi ra ngoài một chuyến nhưng một chuyến này đi thật là lâu.

- Đụng phải một bệnh nhân nên đưa cô ấy về bệnh viện.

Liễu Khiêm Tu ngồi xuống sau đó đơn giản giải thích một chút.Mai Dao cho rằng chính mình nghe lầm, hắn nhìn thoáng qua Liễu Khiêm Tu trước sau vẫn như cũ mang bộ mặt lạnh nhạt. Xoay xoay đôi đũa trúc trên tay, hắn hỏi:

- Bệnh nhân nữ?

- Ừ. -- Liễu Khiêm Tu nhàn nhạt lên tiếng.

- Oa ~ -- Mai Dao kinh ngạc cảm thán, không nghĩ tới Liễu Khiêm Tu thế nhưng sẽ ở thời gian tan ca đưa một bệnh nhân nữ về bệnh viện, thần tiên hạ phàm a.

- Lớn lên xinh đẹp không? -- Hắn đen tối chọc ghẹo.

Liễu Khiêm Tu giương mắt, bình tĩnh nhìn hắn, Mai Dao theo bản năng co rụt lại. Hai người là anh em họ, lại cùng thế hệ nhưng Liễu Khiêm Tu không biết là do tu đạo hay là do tính cách như thế mà mỗi lần hắn cùng anh ở cạnh nhau, hắn sẽ có cảm giác giống như đang ở cùng trưởng bối, nhưng trên thực tế Liễu Khiêm Tu so với hắn chỉ lớn hai tuổi mà thôi.

Hiểu được ánh mắt này của Liễu Khiêm Tu là không muốn nói nhiều, Mai Dao tự động chuyển đề tài.

- Ngày mai anh đi Thanh Sơn sao?

Mỗi tháng Liễu Khiêm Tu sẽ rút ra bốn ngày đi Thanh Sơn để thanh tu, đều đi vào tuần cuối cùng của mỗi tháng. Lần này Liễu Khiêm Tu đi sớm hơn bởi vì sắp tới ngày giỗ ba năm của ông nội anh, Liễu gia gia chủ đời trước. Ba năm đại tế, Liễu gia lại là thế gia đại tộc, đến lúc đó người trong tộc Liễu thị dù có bận đến mức nào đều sẽ tới Hạ Thành tế bái.

- Ừ. -- Liễu Khiêm Tu nhàn nhạt lên tiếng, - Trước lần giỗ này chú Thái sẽ tới.

Thái Thanh Lương là thư kí cao cấp của Liễu gia, chủ yếu trợ giúp Liễu Khiêm Tu quản lý công việc bán đấu giá ở tập đoàn Liễu gia, đãi ngộ của ông giống ở Bắc Âu,Tổng bộ của tập đoàn Liễu gia.

- Liễu Thanh Nguyên bên kia có động tĩnh? -- Thần sắc Mai Dao hơi nghiêm lại.

- Một bức "Tống triều hoa điểu" được bán đấu giá với số tiền vạn, giao dịch thành công, sau đó người mua nói là đồ dỏm. -- Cảm xúc Liễu Khiêm Tu không có gì phập phồng.

Mai Dao hừ một tiếng, cười nói:

- Bọn họ bắt đầu rồi.

Ánh mắt Liễu Khiêm Tu hơi trầm xuống, anh buông đũa trúc, giương mắt nhìn Mai Dao nói:

- Cậu giúp anh tìm hiểu một người.

Mai Dao là con thứ hai của Mai gia, phía trên hắn có anh trai, sự tình ở Mai gia hắn không cần nhọc lòng, cuộc sống thập phần tiêu sái, ngày thường không phải làm cái gì, toàn là cùng bạn bè đi ra ngoài lêu lổng. Hắn là Hạ Thành đệ nhất phú nhị đại(), một trong Tứ thiếu Hạ Thành, vòng luẩn quẩn cùng nhân mạch cực lớn.

(): Nhà giàu đời thứ

- Ai thế? -- Mai Dao biết ý, hỏi.

- Mộ Vãn.

-...... Là bệnh nhân nữ hôm nay?

- Ừ.

-......

Mai Dao cùng Liễu Khiêm Tu quan hệ thân cận, nhưng tính tình Liễu Khiêm Tu thực lạnh nhạt, đối với hắn cũng thế, có đôi khi hắn nghĩ anh vẫn luôn một mình một người như vậy, có thể hay không đắc đạo thành tiên. Nhưng anh hôm nay đầu tiên là đưa bệnh nhân nữ đó trở về, lại bảo hắn hỗ trợ tra người, không phải đây là muốn hạ phàm sao.

(Hạ phàm còn nhẹ, anh đây là rớt vào động tiểu miêu yêu aa >o

Truyện Chữ Hay