Editor: Hannah Ăn đồ nướng và uống bia, nghe có vẻ được lắm.
Lục Chi Hành còn nhớ lần trước trong bữa tiệc sinh nhật Đường Hinh, Đường Đinh Đinh vừa uống được hai ngụm bia đã sặc rồi, anh nhìn cô, khẽ cười nói: “Được, uống bia đi.”
Đường Đinh Đinh: “……”
Uống bia thì uống bia, nhìn cô cười làm gì?
Cô quay người bảo Lâm Lâm lấy bia, vừa quay đầu bỗng nhớ lại lần trước mình uống bia cũng sặc, mặt hơi đỏ lên, hạ giọng giải thích: “Em không uống được bia, mỗi lần uống đều bị như thế.”
Thế nên không phải cô “làm màu” đâu nhưng cô chỉ uống được rượu vang thôi.
Lục Chi Hành chỉ cười không nói gì, Lâm Lâm cầm mấy chai bia đi tới, đi cùng cô ấy còn có Đường Hinh, lão Phùng và nam chính Bành Châu. Lão Phùng nhìn Đường Đinh Đinh, cười nói: “Cảm ơn Đinh Đinh đã mời ăn đêm.”
Đường Đinh Đinh cười đáp: “Đừng khách khí.”
Mọi người đều cầm theo chai bia, chỉ có cô không uống, ăn tôm, thịt bò nướng và uống nước trái cây.
Một lúc sau có thêm mấy diễn viên phụ đi tới, Bành Châu cũng đang ở đây, Lục Chi Hành nhìn anh ta và Đinh Đinh, nói: “Vừa ăn tôi vừa nói về mấy cảnh tiếp theo nhé.”
Đường Đinh Đinh và Bành Châu gật đầu.
Lục Chi Hành không cần lấy kịch bản, hơi khom người, tướng ăn không quá văn nhã, không nhanh không chậm. Anh vừa ăn vừa nói về cảnh quay, chờ đến khi anh nói xong, Đường Đinh Đinh mới hơi bất ngờ, khẽ thốt lên: “Đạo diễn à, anh thuộc hết lời thoại của bọn em rồi.”
Lời thoại anh thuộc không sót một chữ.
Bành Châu cũng cảm thấy Lục Chi Hành quá xuất sắc, liền phụ họa: “Đúng vậy.”
Lục Chi Hành dừng lại một chút, lắc chai bia rồi nhìn Đường Đinh Đinh, mỉm cười nói: “Đâu có, đoạn này em có từng hỏi anh nên anh nhớ rất rõ.”
Đường Đinh Đinh ngây người, Đường Hinh lập tức hắng giọng, huých nhẹ vào vai Đinh Đinh, cười tủm tỉm, nói: “Đạo diễn Lục còn phụ đạo thêm cho em cơ à, sao chị lại không biết nhỉ?”
Bành Châu nói đùa: “Đúng thế, chúng tôi cũng đâu có được đâu.”
Đường Đinh Đinh luống cuống, liếc nhìn Lục Chi Hành rồi nói: “Cũng đâu phải phụ đạo gì đâu, là em chủ động hỏi anh ấy thôi.”
Cái này đâu thể gọi là “phụ đạo” được.
Lục Chi Hành bật cười, nhận xét: “Ừ, có chí tiến thủ, rất nỗ lực.”
Đường Đinh Đinh đã lâu không được ai khen, mặt cô hơi đỏ lên, nói: “Cảm ơn đạo diễn.”
Ngày hôm sau, Đường Đinh Đinh hơi hiểu ra dụng ý của Lục Chi Hành, bởi vì mọi người đối với cô đã thay đổi rất nhiều, nhìn thấy cô cũng không còn khách khí câu nệ. Mọi người đều mỉm cười gọi cô là “cô Đinh Đinh”. Những người ít tuổi còn gọi cô là “chị Đinh Đinh”.
Đường Đinh Đinh suy nghĩ, cảm thấy xưng hô như thế có phải dài dòng quá không.
Trưa hôm đó, Lâm Lâm vui vẻ nói với cô: “Vừa rồi em tình cờ nghe được có người nói về chị, nói là đạo diễn Lục bảo chị rất có chí tiến thủ, rất nỗ lực.”
Đường Đinh Đinh lập tức hiểu ra, ngày hôm qua Lục Chi Hành cố ý nói mấy lời đó chính là để tỏ thái độ với cô, cho thấy cô không phải là “bình hoa” dùng tiền để vào đoàn mà ngược lại, cô rất nỗ lực để đóng tốt vai diễn này.
Tối hôm đó cô còn có một cảnh quay.
Sau khi Lục Chi Hành bảo mọi người chuẩn bị cảnh quay, thấy cô còn chưa đi, anh cười hỏi: “Sao thế?”
Đường Đinh Đinh chân thành nói: “Cảm ơn đạo diễn Lục.”
Lục Chi Hành biết cô đang nói về chuyện gì, anh chỉ ung dung cười, đáp: “Vậy em lại mời một bữa ăn đêm đi.”
“Vâng, một trăm bữa cũng được.”
“……”
Anh chỉ đùa một chút thôi mà.
Lục Chi Hành xua xua tay, thuận miệng nói đùa: “Thôi, nhiều thế anh ăn không hết đâu. Anh đâu có giống lão Phùng với lão Viên, toàn mấy ông trung niên ‘bụng bia’.”
Lão Phùng với lão Viên đều đã trên dưới tuổi, do độ tuổi đó của họ cộng thêm những thay đổi của tuổi trung niên nên đều có “bụng bia”. Đường Đinh Đinh theo phản xạ nhìn Lục Chi Hành. Thân hình rắn chắc, đường nét cơ bắp trên cánh tay lộ rõ sự mạnh mẽ, cô thốt ra suy nghĩ trong đầu: “Theo mắt thẩm mỹ nhìn đàn ông của em thì dáng người đạo diễn Lục rất đẹp.”
Lục Chi Hành: “……”
Đường Đinh Đinh nhận ra lời nói của mình dễ gây hiểu lầm, cuống quít giải thích: “Ý em là, cứ nhìn mấy người anh trai em mà xem, dáng người họ đều rất đẹp. Dáng người anh hơi giống anh hai của em, người anh ấy cũng rất đẹp, hơn nữa hai người còn trạc tuổi nhau.”
Lục Chi Hành bị cô chọc cười, cúi đầu phì cười rồi nói: “Cảm ơn em, được rồi, đi chuẩn bị chút đi.”
Còn phải quay phim nữa đó.
Đường Đinh Đinh vội vàng chạy biến.
Lão Phùng và lão Viên ngồi phía sau máy quay, cô vừa rời đi, lão Phùng đã đứng lên, tỏ thái độ: “Ông nói ai là ông trung niên ‘bụng bia’ hả?”
Lục Chi Hành bước tới, vỗ vỗ lên bụng ông ta, nói: “Nói ông chứ ai.”
Lão Phùng: “……”
Lão Viên gầy hơn lão Phùng, cố cãi lại: “Tôi đây đâu có béo.”
Lục Chi Hành liếc nhìn đỉnh đầu bóng loáng của ông ta, cười nói: “Đề phòng rụng tóc đi.”
Lão Viên: “……”
Lão Phùng với lão Viên nhìn nhau rồi lại quay qua nhìn Lục Chi Hành, muốn nói mấy câu gây tổn thương nhưng lại phát hiện chẳng có lời nào để nói. Đại diện nhan sắc của giới đạo diễn đâu phải chuyện đùa, khuôn mặt cùng dáng người của Lục Chi Hành quả thực không có chỗ nào để chê. Người ta không “bụng bia” cũng không hói đầu, không chỉ thế mà còn thường xuyên tới phòng tập thể thao, cả người cơ bắp rắn chắc, có thể khiêng cả cái máy quay trèo lên đỉnh núi nữa đấy.
Đấu không lại, đấu không lại.
Lục Chi Hành nhìn hai người đồng nghiệp đang tổn thương của mình, cầm lấy loa hô to: “Bắt đầu thôi.”
Một tuần đó trôi qua rất thuận lợi, số cảnh quay hỏng của Đường Đinh Đinh không quá nhiều, cảnh bị quay hỏng nhiều nhất là sáu lần. Thi thoảng cũng không hoàn toàn do lỗi của cô, hơn nữa Lục Chi Hành cũng khen cô, khiến cô dần dần thích ứng với nhịp độ của đoàn làm phim.
Cho tới khi Lục Chử Ninh vào đoàn, Đường Đinh Đinh liền cảm thấy hơi ngại ngùng.
Lúc trước khi Lục Chử Ninh và anh trai cô hẹn hò, hai người từng kết bạn trên WeChat nhưng khi đó cô còn nhỏ tuổi, còn đang đi du học, chỉ từng gặp cô ấy hai lần, không phải quá thân quen, cũng không có liên hệ gì nhiều.
Lục Chử Ninh không giống Đường Hinh, cô ấy khá hướng nội, Đường Hinh luôn muốn “cắt tiết” Đường Đinh Đinh, “cắt” được bao nhiêu liền “cắt” bấy nhiêu.
Hơn nữa, bốn năm nay anh trai chưa từng có bạn giá, khó khăn lắm mới rung động với Đường Hinh, Đường Đinh Đinh đương nhiên muốn hỗ trợ hết mình.
Lúc trước khi fan của Lục Chử Ninh mắng chửi Đường Hinh, Đường Đinh Đinh cũng chia sẻ bài viết tỏ rõ lập trường ủng hộ Đường Hinh, sau này ngẫm lại cảm thấy mình làm vậy đúng là không nể mặt người ta, cũng không ngờ hai người còn gặp lại nhau ở phim trường. Không những thế còn có cảnh diễn chung.
Haizzz, ngại quá đi.
Đường Đinh Đinh tìm Đường Hinh để nói chuyện này, Đường Hinh trấn an cô một lúc nhưng cô vẫn cảm thấy tuyệt vọng đến thê lương: “Chị ấy là ảnh hậu đó, còn em chỉ mới là con nhóc mới vào nghề, nếu lát nữa bị diễn xuất của chị ý đè bẹp thì mất mặt lắm.”
Đường Hinh phải an ủi một lúc, cô mới lấy lại tinh thần để đối đầu.
Đường Đinh Đinh và Lục Chử Ninh có tổng cộng ba cảnh quay phối hợp diễn. Cảnh đầu tiên quay ở bãi cát, là cảnh đối đầu giữa cô và Lục Chử Ninh. Đường Đinh Đinh chua xót không thôi, vì sao lại là cảnh đối đầu chứ.
Vào ngày quay chính thức, Lục Chử Ninh cũng giống như Đường Đinh, tới phim trường từ sáng sớm để trang điểm chuẩn bị cho cảnh quay.
Buổi sáng Lục Chử Ninh còn có một cảnh quay khác.
Đến buổi chiều, cảnh quay của Đường Đinh Đinh và cô ấy mới chính thức bắt đầu.
Lục Chi Hành gọi hai người tới, nói một chút về cảnh quay, sau đó nhìn Đường Đinh Đinh, hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Đường Đinh Đinh không quá tự tin, nói: “Hiện giờ thì không ạ.”
Lục Chi Hành cười, đáp: “Vậy diễn thử trước một lần.”
Diễn thử một lần.
Kết quả là Đường Đinh Đinh liên tục quay hỏng năm lần vẫn không thể đạt được trạng thái tốt nhất, nói đúng hơn cô bị diễn xuất của Lục Chử Ninh đè bẹp.
Lục Chi Hành nhíu mày, có cảm giác trạng thái của Đường Đinh Đinh hôm nay không tốt lắm, tí nhất không tốt bằng mấy ngày trước. Anh đứng sau ống kính máy quay dõi theo, hô lên: “Chú ý tập trung.”
Đường Đinh Đinh vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Vâng.”
Lục Chử Ninh nhìn cô, dịu dàng nói: “Không sao, làm lại.”
Đường Đinh Đinh gật đầu: “Vâng.”
Kết quả là…
“Cắt!”
“Cắt!”
“Cắt!”
“Cắt!”
“Cắt cắt cắt! Đinh Đinh lại đọc sai thoại, chú ý một chút đi.”
Cả trường quay yên tĩnh.
Chỉ có tiếng Lục Chi Hành lạnh lùng hô “Cắt”.
Đường Đinh Đinh không đếm nổi rốt cuộc mình quay hỏng bao nhiêu lần, chắc chắn phải đến hơn mười lần. Cô vội gật đầu, cổ họng hơi đau, “Vâng”
Làm lại.
Vẫn NG.
Lần quay hỏng thứ , mặt trời lên cao, tiết trời hơi nóng.
Sắc mặt Lục Chi Hành càng ngày càng lạnh lùng, có vẻ sốt ruột, “Đinh Đinh, hôm nay em làm sao thế? Mắt nhìn đi đâu vậy?”
Đường Đinh Đinh chưa từng bị mắng trước mặt nhiều người như vậy, cô cảm thấy rất mất mặt, vừa khổ sở vừa uể oải, thậm chí còn xấu hổ không dám ngẩng mặt lên nhìn mọi người, không biết mọi người đã từng thấy nữ diễn viên nào quay hỏng nhiều đến thế chưa.
Cô đứng trên bãi cát, cảm thấy mặt trời trên cao chói lóa làm mắt cô hơi đau, mũi cũng nghèn nghẹt.
Không được khóc.
Nếu khóc càng mất mặt hơn.
Cô tự nhủ với bản thân.
Đường Hinh và lão Phùng nhìn thấy cảnh này đành góp ý vài câu. Lão Phùng nói: “Người ta mới chỉ là cô nhóc, ông hung dữ thế làm gì? Dạy người chứ có phải dạy lừa đâu?”
Đường Hinh: “……”
Dê con béo Đinh Đinh chắc chắn không thích cách so sánh này đâu nha.
Lục Chi Hành nhíu mày, nghe họ nói xong thì hô nghỉ giải lao. Mọi người tản đi, Lục Chử Ninh được trợ lý che ô dẫn đi, chỉ còn lại cô gái nhỏ Đinh Đinh một mình đứng tại chỗ, thoạt nhìn vừa mệt mỏi vừa xót xa.
Cô đường đường là thiên kim tiểu thư, được nuông chiều từ nhỏ, có lẽ từ nhỏ tới lớn chưa từng bị ai mắng mỏ công khai như vậy.
“Để tôi ra nói chuyện với cô ấy.”
Lục Chi Hành để loa xuống, buông một câu rồi rời đi.
Đường Đinh Đinh vẫn cúi gằm mặt, Lâm Lâm vừa định bước tới đón cô thì đã thấy Lục Chi Hành tiến lại gần, cô liền dừng chân. Lục Chi Hành còn chưa tới gần đã thấy hai mắt cô nhóc nào đó đỏ lên, rưng rưng nước mắt.
Anh hơi sững người, đứng trước mặt cô. Cô vẫn cúi đầu, vùng cổ trắng nõn, đường nét rất đẹp, anh trầm giọng hỏi: “Khóc à?”
Đường Đinh Đinh giật thót tim, vội vàng cắn môi, nuốt cảm giác chua xót nghẹn ngào vào lòng, ngẩng đầu nhìn anh, nói nhỏ: “Em không khóc, đã diễn không tốt mà còn khóc thì mất mặt quá.”
“……”
Lục Chi Hành cụp mắt nhìn cô, cô gái nhỏ hai mắt rưng rưng, rõ ràng rất muốn khóc. Anh có cảm giác chỉ cần mình mắng thêm một câu nữa thôi là giọt nước mắt kia sẽ rơi xuống. Nhìn dáng vẻ yếu ớt đáng thương kia, anh không khỏi mềm lòng, dịu giọng nói: “Vừa rồi anh nói hơi nặng lời.”
Đường Đinh Đinh hạ giọng đáp: “Không sao, là tại em không tập trung diễn.”
Lục Chi Hành biết Đường Đinh Đinh không phải kiểu đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn, giọng điệu của anh dịu dàng trở lại: “Nắng hơi gắt, em đứng sang bên kia đi, anh nói cho em thêm về cảnh quay.”
Anh xoay người đi trước, Đường Đinh Đinh lẽo đẽo theo sau. Tới chỗ bóng râm, Lục Chi Hành vừa cho tay vào túi quần bỗng khựng lại, anh lấy ra một thứ, là hai que kẹo, đưa một cái cho Đường Đinh Đinh.
Đường Đinh Đinh: “……”
Cô ngơ ngác nhận lấy, hỏi: “Đạo diễn Lục, anh thích ăn kẹo à?”
Trong quan niệm của cô, đàn ông đều không thích ăn đồ ngọt.
“Cũng tạm.” Lục Chi Hành ngậm que kẹo, thản nhiên ngồi xuống, “Vừa rồi Tiểu Giai Trà đưa cho anh, nói là để hối lộ anh, mong anh đối với con bé dịu dàng một chút.”
Tiểu Giai Trà là diễn viên nhí trong đoàn, mới năm tuổi.
Đường Đinh Đinh ngỡ ngàng nhìn que kẹo trong tay. Co bé mới năm tuổi đã biết hối lộ đạo diễn để người ta đừng mắng mình hung dữ quá, đối với mình dịu dàng một chút. Cô cũng không thể thua con bé được.
Cô nhóc cúi đầu nhìn anh, hai mắt sáng lên: “Thế anh thích ăn kẹo gì?”
Lục Chi Hành: “……”
Cô đây là muốn hối lộ anh hả?
Tối hôm đó, Đường Đinh Đinh ôm mấy túi kẹo hạnh nhân cùng kẹo bạc hà đứng trước cửa phòng Lục Chi Hành.
Lục Chi Hành vừa tắm rửa xong, trên người chỉ mặc áo khoác tắm, tóc còn ướt, tay đang cầm khăn lau tóc, nghe tiếng gõ cửa còn tưởng là lão Phùng tới, lúc trước ông ta nói sẽ qua phòng anh.
Anh mở cửa luôn, thấy người đang đứng ngoài cửa là Đường Đinh Đinh xinh xắn thì hơi sững người.
Đường Đinh Đinh cũng không ngờ lại chứng kiến hình ảnh này, cô ngơ ngác nhìn anh, suýt chút nữa đưa tay lên che mắt.
Vạt áo rộng làm lộ một nửa vòng ngực, làn da rám nắng khỏe mạnh, hơn nữa cô đúng là nhìn không lầm, dáng người đạo diễn Lục không tệ chút nào, cơ ngực cơ bụng đều có.
Lục Chi Hành lấy lại bình tĩnh trước, buông một câu: “Em chờ anh một chút.”
Cửa đóng lại.
Anh nhanh chóng vào phòng mặc một chiếc áo thun cùng một chiếc quần mặc ở nhà.
Đường Đinh Đinh đứng ngoài cửa: “……”
Mặt cô ửng đỏ, cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô bối rối đứng đó hơn nửa phút, cảm thấy mình vẫn nên ra về trước thì hơn.
Vừa mới xoay người đi được hai bước, từ phía sau đã truyền đến giọng nói nam tính, ngữ điệu ung dung còn có ý cười: “Không phải em tìm anh à?”
Đường Đinh Đinh thấy da đầu mình căng ra, cố xoay người lại, thấy Lục Chi Hành đã thay một bộ đồ đen mặc ở nhà, dáng vẻ lười nhác tựa vào cạnh cửa. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, ngoại trừ mái tóc đen còn hơi ướt thì không nhìn ra điểm gì khác thường.
Đạo diễn Lục đã không xấu hổ, cô lại lo nghĩ tới lui nữa thì đúng là “làm màu”.
Cô hít một hơi thật sâu rồi quay lại.
Lục Chi Hành liếc nhìn đống kẹo trong tay cô, đột nhiên thấy hơi đau đầu, không ngờ quà “hối lộ” mình lại tới nhanh đến thế, anh nhoẻn miệng cười, hỏi: “Tặng kẹo cho anh à?”
“Vâng.”
Đường Đinh Đinh hơi ngượng ngùng, giọng nói cô mềm mại: “Kẹo hạnh nhân Hạ Môn rất nổi tiếng, em mua rất nhiều vị, anh có thể nếm thử, còn có cả kẹo bạc hà.”
Hôm nay anh chỉ thuận miệng nói ra hai loại, thế mà cô đều mua hết.
Chỉ là cô không biết anh thích ăn vị gì, cũng may trong cửa hàng có đủ các vị, cô cùng Đường Hinh và Lâm Lâm mua rất nhiều.
Lục Chi Hành cúi đầu day day thái dương, tựa vào cửa, cầm lấy kẹo trên tay cô với vẻ không đành lòng, “Cảm ơn”.
Thực ra anh cũng không thích ăn kẹo đến thế, lúc chiều anh chỉ đơn thuần muốn dỗ dành cô mà thôi.
Đường Đinh Đinh bật cười, nói: “Đừng khách khí, nếu anh thích ăn nữa thì em lại mua cho anh.”
Lục Chi Hành: “……”
Anh vừa định nói gì đó thì cánh cửa đối diện đã mở ra.
Lão Phùng đi ra, thấy hai người họ liền kêu lên: “Ai da, sao hai người lại đứng ngoài cửa thế này?”
Đường Đinh Đinh nhìn thấy lão Phùng thì hơi ngượng ngùng, “Hai người có chuyện cần bàn sao?”
Lão Phùng đáp: “Ừ, nếu hai người đang nói chuyện thì tôi đi trước.”
Ý ông là lát nữa ông sẽ qua nhưng Đường Đinh Đinh đã lên tiếng trước: “Hai người cứ bàn chuyện trước đi, em về phòng đây, ngủ ngon.”
Cô ở ngay phòng bên cạnh, đi về rất nhanh.
Cô vừa đi, Lục Chi Hành đã để mấy gói kẹo lên bàn. Lão Phùng đi theo sau anh, nhìn lướt qua, cười hỏi: “Sao Đinh Đinh lại tặng kẹo cho ông?”
Lục Chi Hành tựa vào cửa sổ bên cạnh sô-pha, dở khóc dở cười đáp: “Cô nhóc này dễ bị lừa thật đấy, tôi chỉ dỗ dành mấy câu thôi mà lại tưởng thật, liền đi mua kẹo hối lộ tôi, sau này nếu cô ấy bị quay hỏng thì tôi cũng nên dịu dàng chút nhỉ.”
Lão Phùng cười ha hả: “Ông đúng là, con bé lần đầu tiên đóng phim, lại là đại tiểu thư, mang theo cả trăm triệu vào đoàn, ông cũng không biết kiềm chế gì cả. Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy mắng mỏ người ta, đúng thật là…”
“Đối xử phải bình đẳng.”
“Vừa nói xong mà, sau này ông cũng đừng cứng nhức như thế nữa. Con bé chắc chưa bao giờ bị ai mắng đâu, đổi lại là đạo diễn khác, không chừng còn phải hầu hạ cơm bưng nước rót, lần tới làm phim cũng không cần lo không có tiền đầu tư.”
Lục Chi Hành khịt mũi coi thường: “Tôi là cái loại ăn bám thế à?”
Lão Phùng cười, không them tranh cãi với anh: “Được rồi, được rồi, ông ngay thẳng nhất.”
Lục Chi Hành: “So với ông thì đúng là ngay thẳng hơn thật.”
Lão Phùng: “……”
Vài ngày sau, Lục Chử Ninh hoàn thành xong cảnh quay của mình, rời đoàn làm phim.
Ngày hôm sau, Đường Đinh Đinh tâm tình vui vẻ tới phim trường. Cô tới sớm, Lục Chi Hành vừa thấy cô đến liền vẫy tay gọi cô lại gần để nói về cảnh quay. Bàn bạc xong, anh nhìn cô, nói: “Hôm nay tâm trạng em có vẻ rất tốt, lúc trước anh đã muốn hỏi em, khi em đóng cùng Lục Chử Ninh thấy rất áp lực à?”
Nếu sau này cứ hợp tác với đạo diễn, diễn viên có kỹ năng tốt cô lại bị đè ép thì đó không phải chuyện tốt, nói thật lòng, sau này khi cô đi đóng phim rất dễ rơi vào tình trạng bị “đóng băng”.
Đường Đinh Đinh không ngờ anh lại phát hiện ra, cô suy nghĩ một lúc rồi nói thật lòng: “Anh cũng biết đấy, chị ấy là bạn gái cũ của anh trai em, lúc trước em còn chia sẻ bài trên Weibo, khác gì ‘tát’ vào mặt chị ấy đâu, thế nên hơi ngại ngùng.”
Lục Chi Hành: “……”
Không ngờ lại là vì chuyện này.
Đường Đinh Đinh lại cười rộ lên: “Đạo diễn, anh ăn hết kẹo chưa?”
Lâm Lâm cũng rất thích ăn, mấy túi kẹo hạnh nhân kia cô chỉ ăn mấy cái, còn lại Lâm Lâm ăn hết rồi.
Lục Chi Hành cũng không nói anh chỉ ăn mấy cái, cười khẽ, đáp: “Vẫn còn.”
Vài ngày sau, Đường Đinh Đinh áng chừng anh đã ăn hết rồi, lại tặng cho anh mấy túi.
Hai tháng sau đó, trong tủ quần áo của Lục Chi Hành đã cất hơn mười gói kẹo hạnh nhân. Đường Đinh Đinh cơ bản cứ mười ngày lại tặng anh một lần, giờ anh nhìn thấy kẹo là thấy đau đầu, nếu thật sự ăn hết chỗ kẹo này, người đàn ông hơn tuổi đầu là anh đây sẽ phải đi khám nha sĩ mất thôi.
Một ngày nọ, trợ lý phát hiện ra đống kẹo anh cất trong tủ quần áo, ngây người hỏi anh: “Đạo diễn Lục, sao anh mua lắm kẹo thế?”
Ngoại trừ lão Phùng, không ai biết chuyện Đường Đinh Đinh mua kẹo tặng cho Lục Chi Hành. Trong đoàn làm phim bọn họ không có chuyện tai tiếng gì, nếu có thì chỉ có chuyện giữa Đường Hinh và nhà đầu tư Đường Vực, cơ bản không bị paparazzi theo dõi.
Lục Chi Hành thuận miệng, đáp: “Tôi mua nhưng bị thừa, cậu ăn không?”
Trợ lý: “Tôi ăn, tôi ăn.”
Vài ngày sau, Đường Đinh Đinh tính toán thời gian, lại đưa kẹo đến tặng đạo diễn.
Lục Chi Hành đứng ở cửa, nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt mình, cúi đầu day day thái dương, bất đắc dĩ thở dài rồi lại ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, tươi cười dịu dàng: “Đinh Đinh, anh thương lượng với em một chuyện nhé?”