Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

chương 28: dê con béo múp tiểu đinh đinh lại tới rồi kìa!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

EDITOR: HANNAH

Đường Vực muốn dùng tiền bạc để lấy lòng tôi sao? Tôi tuyệt đối không khuất phục.

Tôi vừa có tiền vừa có chân tình. Còn anh ta lại chỉ có tiền.

_ “Nhật ký nữ đại gia”_

Đường Hinh ngồi bệt trên thảm, trừng mắt nhìn ba cái bao lì xì hiển thị trên màn hình điện thoại, không thể hiểu nổi Đường Vực đang muốn làm gì. Từ lúc cô bỏ ghim khung chat với Đường Vực, khung chat này vẫn trôi xuống tận dưới, bị cô ngó lơ.

Mười phút trước, cô còn đang mải vừa chuyển kênh TV tìm show giải trí vừa ăn hoa quả, khung chat kia vốn chìm tít phía dưới đột nhiên nhảy lên, hiển thị tin nhắn mới.

Cô suýt chút nữa đánh rơi cả điện thoại, may mà còn bắt lấy kịp.

Cuối cùng, cô chỉ trả lời bằng một dấu “?”, cô muốn xem anh định làm gì.

Không ngờ, Đường Vực lại gửi tiếp một cái bao lì xì, Đường Hinh chớp chớp mắt.

… Chắc không phải bị hack tài khoản đấy chứ?

Đường Vực ngả vào ghế sô-pha, hai chân duỗi thẳng, tay phải cầm điện thoại để trên đùi, tư thế có vài phần lười nhác nhưng sắc mặt lại cực kỳ căng thẳng. Sao Đường Hinh không nhận bao lì xì? Sao không nói gì cả?

Anh nhíu mày khó hiểu. Chẳng phải cô ấy thích nhất là nhận bao lì xì sao? Chẳng phải mỗi lần được nhận bao lì xì đều rất vui vẻ sao? Sao bây giờ lại không nhận?

Một lát sau, anh bắt đầu gõ tin nhắn.

Đường Hinh trừng mắt nhìn dòng chữ hiển thị trên khung chat “Đối phương đang nhập nội dung tin nhắn…”, cô còn đang tưởng anh sẽ lại không nhắn gì như lần trước thì đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn mới.

Đường Vực: “Sao không nhận bao lì xì?”

Đường Hinh: “……”

Vì sao cô lại phải nhận bao lì xì của anh?

Trước đây anh chưa từng gửi bao lì xì cho cô, giờ hai người đã thành ra như vậy, tự dưng gửi bao lì xì cho cô là có ý gì?

Vì cảm thấy mình có lỗi với cô nên áy náy sao?

Bất kể là vì lý do gì, Đường Hinh đều không muốn để tâm tới anh nữa, anh ta định coi cô là cái gì chứ?

Trong lòng bừng bừng lửa giận, cô nhanh chóng nhắn mấy icon gửi đi, sau đó quẳng điện thoại lên sô-pha, ôm gối mặc kệ anh!

Nữ đại gia: [đầu heo][nắm đấm][mỉm cười][bye bye]!

Đường Vực: “……”

Đường Vực chưa từng bị người ta từ chối phũ phàng như thế bao giờ. Anh thậm chí còn có thể mường tượng ra vẻ mặt của cô lúc này, chắc chắn là rất quả quyết quay lưng lại với anh, không thèm đếm xỉa gì tới anh.

Ngay cả liếc mắt nhìn anh cũng không thèm luôn.

Anh nhìn chằm chằm mấy cái icon kia thật lâu, lại dựa vào sô-pha, nhíu mày nhìn trần nhà đăm đăm một hồi, đưa tay xoa huyệt thái dương. Anh không gửi thêm tin nhắn nào nữa, dù có gửi thêm thì cô cũng không thèm trả lời anh.

Ít ra giờ anh đã hiểu ra nhiều chuyện…

Hình vẽ người bạn trai không có khuôn mặt kia chính là anh.

Người bị mắng là óc heo cũng là anh.

Tất cả đều là anh.

Đường Hinh ngồi trên thảm xem show cả buổi tối, cười đủ rồi mới cầm điện thoại trên sô-pha ra xem. Đường Vực không nói gì thêm, khung chat với anh cũng bị những tin tức khác đè xuống.

Cô mím mím môi rồi thở dài.

Tình yêu thật sự khiến con người ta trở nên đa sầu đa cảm. Khi anh quan tâm tới cô, cô không vui, khi anh không quan tâm tới cô nữa, cô lại càng không vui.

Dù cho cô có tung tăng vui vẻ cả một ngày trời, nhưng chỉ cần anh xen vào một giây đồng hồ thôi, lập tức có thể điều khiển được cảm xúc của cô, khiến tâm trạng cô tụt dốc không phanh.

Cô rất ghét bản thân mình lúc này.

Ngày hôm sau, Đường Hinh đi mua một cái túi mới, nhưng vẫn không thấy vui lên.

Sáng sớm thứ ba, cô lái xe tới cửa hàng của Vưu Hoan, cũng không gửi tin nhắn báo trước.

Vưu Hoan vừa mở cửa hàng thì đã nghe thấy tiếng động cơ xe từ phía sau. Đường Hinh lái xe tiến lại gần, phanh gấp lại ngay trước cửa hàng. Cửa xe vừa mở ra, nữ đại gia cầm theo túi xách mới tinh giá mấy vạn tệ bước xuống, dựa vào cửa xe, cởi kính râm, tươi cười rạng rỡ, nói: “Ha, chị Hoan, em tới trông cửa hàng cho chị đây! Không chào đón em à?”

Vưu Hoan: “……”

Cái bộ dáng muốn “chặt chém” khách hàng này, thực sự quá nồng nặc mùi tiền rồi.

Cũng không biết hôm nay có con dê béo nào xúi quẩy bị thọc tiết không nữa.

Vưu Hoan dựa vào cửa kính, tay nghịch lọn tóc dài, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ, nhếch môi cười, nói: “Đương nhiên là hoan nghênh rồi.”

Đường Hinh vui vẻ xoay người bế Bánh Bao Cuộn, đóng cửa xe, bĩu môi nói: “Tớ còn chưa kịp ăn sáng đâu.”

Vưu Hoan quay lưng về phía cô, xua tay nói: “Tự gọi cơm hộp đi, cậu cũng không báo trước là sẽ đến nên mình chẳng chuẩn bị gì.”

“Được rồi.” Đường Hinh lấy điện thoại ra gọi cơm hộp, quay đầu lại xem xét cửa hàng, nói: “Gần đây sao không thấy chị Khúc Vi tới? Còn cả cô bé trông cửa hàng cho cậu cũng lâu rồi không thấy nữa?”

Khúc Vi mà Đường Hinh nói tới chính là đối tác của Vưu Hoan. Vưu Hoan quẳng túi xách để lên quầy, cúi đầu sắp xếp lại giấy tờ, miệng nói: “Lúc trước trong nhà chị ấy có chuyện, mấy ngày nay vì chuyện đơn đặt hàng lễ phục mà phải ra nước ngoài một chuyến, chắc phải sau / mới về.” Cô dừng lại một chút rồi lại nói: “Cô bé nhân viên xin thôi việc rồi, còn chưa thuê được người mới.”

Đường Hinh à một tiếng rồi nói nhỏ: “Cậu với chị Khúc Vi có yêu cầu gì đặc biệt à? Tìm nhân viên có dễ không?”

“Mình có yêu cầu cao à? Đâu có đâu.” Vưu Hoan vui vẻ đáp: “Chỉ cần khéo mồm khéo miệng, vững vàng không luống cuống, đừng bị mấy vị tiểu thư kia lườm cho sợ chết khiếp không dám hét giá, nếu không thì tớ kinh doanh làm sao có lãi.”

Đường Hinh cười tủm tỉm nói: “Tiền lương thấp quá chứ nếu không mình đã tới làm rồi.”

Vưu Hoan hừ một tiếng rồi nói: “Thôi đi, mình không mời nổi cậu đâu, biên kịch nổi tiếng tương lai chứ đùa à!”

“Hahahahaha!”

“……”

Đường Hinh giải quyết xong bữa sáng, vỏ hộp vẫn còn vứt lung tung trên quầy, Vưa Hoan nhìn thấy thì nói: “Không định giữ dáng à? Ăn nhiều thế không sợ tăng cân à?”

Đường Hinh gắp một miếng sủi cảo tôm, ồm ồm nói: “Mình đang thất tình, muốn ăn nhiều một chút cũng chẳng sao.”

Vưu Hoan tựa lưng vào quầy, cúi đầu nhìn cô, nhướng mày nói: “Có muốn chị đây đem cậu ra ngoài chơi, tìm mấy anh đẹp giai không?”

“Đẹp trai bằng Đường Vực không?”

Vưu Hoan trợn mắt đáp: “Đẹp như Đường Vực thì đào đâu ra, may ra thì da có trắng hơn một chút, chứ những thứ khác thì kém hơn vài phần.”

Người như Đường Vực bất kể là khuôn mặt hay vóc dáng đều là “hàng xịn”, huống hồ người ta còn là CEO tài sản lên tới cả chục tỷ, làm như dễ kiếm lắm ý. Nếu Vưu Hoan thực sự có thể quen người đàn ông sáng giá nào như vậy thì cô đã đổi đời từ lâu rồi.

Đường Hinh xiên miếng sủi cảo tôm, hừ một tiếng rồi nói: “Tớ không đi, tớ thà ở lại trông cửa hàng chờ dê béo dẫn xác đến còn hơn.

Vưu Hoan dùng ngón trỏ dí lên trán cô nói: “Vô dụng.”

Đường Hinh cũng không giận, ăn no xong thì đi đi lại lại trong cửa hàng cho tiêu cơm, nhưng chờ cả buổi cũng chẳng thấy con dê béo nào mò đến. Cả buổi chiều nhàn rỗi nhàm chán, cô đành dùng máy tính của Vưu Hoan để lên Weibo, nhân tiện share lại bài give away, vừa mới share xong thì điện thoại báo có tin nhắn WeChat.

Đường Đinh Đinh gửi tới một icon mắt long lanh, nói: “Đường Tâm, cô đang ở đâu thế? Giờ có rảnh không?”

Hai mắt Đường Hinh lập tức sáng lên, trong mắt cô bây giờ Đường Đinh Đinh chẳng khác gì dê con béo múp, vội vàng hỏi: “Tôi đang ở cửa hàng của Vưu Hoan, cô muốn tới không?”

Đường Đinh Đinh: “…….”

Sao cô lại cảm thấy mấy lời này của Đường Hinh có âm mưu đằng sau nhỉ?

Đường Hinh chắc chắn lại muốn xin cô ít “tiết” rồi! (Lời của editor: mọi người chắc đều biết món tiết canh nhỉ hí hí)

Đường Đinh Đinh chuẩn bị tâm lý vững vàng, nhắn tin trả lời: “Tôi đã mua một ít sách của cô để đem tặng nhưng chưa có chữ ký của cô, tôi mang qua chỗ cô để cô ký giúp tôi được không?”

Vốn dĩ biên tập viên muốn để Đường Hinh ký tặng một số bộ sách nhưng không ngờ sách bán rất chạy, Đường Hinh còn chưa kịp ký tên, sau đó thì cô cũng lười nên chuyện này cũng bỏ luôn. Cô vuốt ve Bánh Bao Cuộn đang nằm trên đùi, cười giảo hoạt, nhắn tin trả lời: “Vậy cô tới đi, tôi ký giúp cho, ký nhiều quyển cũng không sao.”

Vưu Hoan liếc nhìn cô, thấy cô cười gian như vậy thì không nhịn được hỏi: “Cậu có chuyện gì mà cười đắc ý thế?”

“Dê béo Đinh Đinh lại muốn tới đây rồi!”

Đường Hinh đặt Bánh Bao Cuộn sang một bên, hưng phấn đứng lên. Bánh Bao Cuộn được thả ra lập tức nhảy lên quầy.

“… Cậu nói ai cơ?”

“Là Đường Đinh Đinh đó.”

Vưu Hoan: “……”

Lúc này Vưu Hoan mới nhớ ra, Đường Đinh Đinh chính là vị đại tiểu thư đi xe Maserati bị Đường Hinh tàn nhẫn “cắt tiết” những hai lần — là em gái của Đường Vực.

Cũng tốt thôi, anh nợ em trả.

Xem ra đây cũng là nghiệt duyên.

Đường Hinh xoa tay hầm hè đứng lên, chờ gần một tiếng đồng hồ mới thấy chiếc Maserati đỏ của Đường Đinh Đinh đỗ trước cửa, Đường Hinh lập tức cười khúc khích chạy ra ngoài nghênh đón.

Lần này Đường Đinh Đinh chỉ tới một mình, cô vừa xuống xe đã thấy Đường Hinh, liền cười rạng rỡ: “Đường Tâm.”

Chào hỏi xong, Đường Đinh Đinh ôm cả một chồng sách ra khỏi xe, đều là bộ “Dệt một giấc mộng cho anh” bản mới tinh.

Đường Hinh thấy trên xe vẫn còn sách thì hơi ngạc nhiên, vội lại gần giúp một tay, nói: “Đại tiểu thư à, sao cô mua lắm thế?”

“Chỗ này là bộ.” Đường Đinh Đinh đưa sách lại cho Đường Hinh, nói tiếp: “Trong xe vẫn còn nhưng không nhớ còn bao nhiêu. Tiện thể thì mua nhiều một chút, tôi đem tặng bạn bè với bạn cùng lớp mỗi người một quyển.”

“… Cảm ơn cô nha.”

Nếu Đường Đinh Đinh là fan của cô thì nhất định xứng đáng là fan cứng, nhiệt tình ủng hộ cho cô thế mà.

Đường Hinh lại ôm một chồng sách nữa, quay lại nhìn Đường Đinh Đinh, đột nhiên hỏi: “Cô đã đọc chưa?”

Đường Đinh Đinh vui vẻ đi vào trong cửa hàng, cũng không ngẩng đầu lên, miệng đáp: “Đọc rồi. Từ lúc cô với anh tôi cùng lên hot search thì tôi đã dùng điện thoại lên trang web đọc truyện rồi. Rất hay, tôi rất thích.” Cô vừa nói vừa để sách lên bàn trà, vuốt vuốt lại mái tóc rồi quay lại nhìn Đường Hinh, nói: “Tôi thấy bản quyền bị ‘ngâm’ ở Thời Quang những bốn năm mà không được chuyển thể cũng phí quá đi.”

Đường Hinh cúi đầu mỉm cười, nói: “Cũng không có gì đáng tiếc, giờ có thể được đạo diễn Lục giúp chuyển thể là tốt rồi.”

Đường Đinh Đinh suy nghĩ rồi thở dài, nói: “Cũng đúng, đây cũng không phải loại sách yêu thích của anh trai tôi, nếu không đã không ‘ngâm’ lâu thế mà không quay phim.”

… Cô tới đây để xát muối vào tim tôi hả?

Đường Hinh nhìn Đường Đinh Đinh rồi lại nhìn chồng sách trên bàn, ngồi bệt xuống thảm, mở ra một quyển sách rồi hỏi: “Ký gì bây giờ?”

Đường Đinh Đinh ngồi đối diện cô, nói: “Ký gì cũng được, cô muốn ký gì thì ký thôi.”

Đường Hinh cầm bút gõ gõ lên trang lót, nắn nót viết mấy lời chúc phúc, còn không quên dụ dỗ Đường Đinh Đinh: “Cô muốn xem quần áo không? Lần này chị Hoan nhập nhiều hàng mới lắm, tôi ngồi đây ký, cô cứ đi xem loanh quanh đi.”

Đường Đinh Đinh: “… Hôm nay tôi không có hứng thú xem quần áo.”

Muốn “cắt tiết” cô à, đừng mơ!

Đường Hinh: “…….”

Cô ký xong một loạt sách, Đường Đinh Đinh chụp ảnh lại, còn chụp một bức ảnh Đường Hinh đang cúi đầu ký tên. Đường Đinh Đinh cũng rất biết quảng cáo, đăng ảnh lên WeChat cùng caption: “Sách do Đường Tâm đặc biệt ký tặng, ai muốn giơ tay!”

Rất nhiều người bình luận nói muốn.

Đường Đinh Đinh lướt xem qua, thấy Hoắc Thần Đông cũng bình luận, còn gửi tin nhắn riêng cho cô: “Em đang ở cùng Đường Tâm à? Em quen cô ấy từ khi nào thế?”

Đường Đinh Đinh trả lời: “Ừm, em tới cửa hàng tìm cô ấy, quen cô ấy ở cửa hàng.”

Trụ sở công ty Thời Quang

“Cửa hàng?” Hoắc Thần Đông đang ngồi đối diện Đường Vực, nhíu mày hỏi: “Đường Hinh có mở cửa hàng gì à?”

“Sao cơ?” Đường Vực dời mắt khỏi tập tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Thần Đông, ý bảo anh ta nói tiếp.

Hoắc Thần Đông đưa điện thoại cho Đường Vực xem rồi nói: “Cậu tự xem đi. Đường Đinh nói em ấy đang tới cửa hàng tìm Đường Tâm, còn đăng bài trên WeChat hỏi ai muốn có sách ký tặng. Đường Hinh mở cửa hàng từ khi nào thế? Sao tôi lại không biết?”

Đường Vực cúi đầu xem lướt qua, còn vào xem bài đăng của Đường Đinh Đinh, thấy ảnh Đường Hinh đang ký tên thì khựng lại một chút, trả điện thoại lại cho Hoắc Thần Đông, rồi cầm điện thoại của mình, nói: “Là cửa hàng của bạn cô ấy, một tiệm quần áo nhỏ.”

Nói xong anh trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Đinh Đinh.

Đường Đinh Đinh đang lướt xem điện thoại, thấy có cuộc gọi đến thì giật mình, vội vàng nhận cuộc gọi, hỏi: “Anh, có việc gì thế?”

Đường Hinh nghe thấy thì tay khựng lại, ngẩng đầu nhìn Đường Đinh Đinh.

Đường Vực dựa vào lưng ghế, tư thế có vài phần biếng nhác, điềm nhiên nói: “Bảo cô ấy ký tặng cho anh một quyển.”

Anh muốn xem xem bây giờ đây, cô sẽ nhắn gửi gì cho anh.

“Hả?” Đường Đinh Đinh kinh ngạc, hỏi lại: “À, được thôi, nhưng lần trước anh bảo anh đã có rồi còn gì?”

Cô nhớ rất rõ lần trước anh bảo anh đã có sách rồi.

“Là bản cũ, không giống bản này.”

“À vâng.”

Cúp điện thoại, Đường Đinh Đinh cười tủm tỉm nhìn Đường Hinh, nói: “Anh tôi bảo cô ký tặng cho anh ấy một quyển với.”

Đường Hinh vẫn đang dựng lỗ tai nghe lén: “……”

Tim cô như khẽ run lên trong lồng ngực, cụp mắt nhìn trang lót còn đang trống. Liệu có phải Đường Vực đã xem quyển sách kia rồi không? Thế nên tối qua anh mới gửi bao lì xì cho cô, bây giờ lại muốn cô ký tặng sách?

Anh chắc chắn đã xem quyển sách đó rồi.

Đường Đinh Đinh nhìn Đường Hinh đang sững người, nghi hoặc hỏi: “Cô sao thế?”

Đường Hinh lấy lại tinh thần, cười tươi, nói: “Không sao, sếp tổng muốn tôi ký tặng à? Không vấn đề, để tôi ký cho.”

Cô nghiến răng nghiến lợi cúi đầu, xoạt xoạt vẽ lên trang lót hình một cái đầu heo, sau đó để sách trước mặt Đường Đinh Đinh, nghiêng đầu cười nói: “Được rồi đó, cô mang về cho anh ấy đi.”

Đường Đinh Đinh: “……”

Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn cái hình đầu heo to đùng kia.

Truyện Chữ Hay