Xóa tan màn đêm, cảnh vật xuất hiện ngay lập tức. Xung quanh trở nên sáng sủa như thể ánh đèn chiếu đột ngột trước mặt cô và Hayakawa Ryouko nheo mắt lại.
Rồi khi tầm nhìn mờ ảo đã trở nên rõ ràng, có một món ăn giống như cháo mà cô chưa từng thấy trước đây và bàn tay đang nắm chặt cái thìa trước mặt cô.
"Uuuh?"
Cùng lúc lời nói đó phát ra từ miệng mình, Ryouko làm rơi cái thìa đang cầm trên tay. Cái thìa rơi vào đĩa đựng thứ chất lỏng giống như cháo khiến nó văng tung tóe và làm bẩn quần áo của cô. Cái thìa rơi ra khỏi đĩa và phát ra âm thanh khi nó lăn trên bàn.
Mặt bàn sạch sẽ đã bị nhuộm màu bởi cháo. Tiếng thở dài nhỏ của một người phụ nữ truyền đến tai Ryouko, người đang đứng hình, không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Khi Ryouko chầm chậm quay về hướng đó, một người phụ nữ khoảng 20 tuổi với mái tóc nâu búi lên và mặc một chiếc váy đơn giản nhưng thanh lịch đang mỉm cười gượng gạo.
Đôi mắt cụp to tròn màu nâu thật quyến rũ, đàn ông trên thế giới này chắc chắn đều sẽ muốn che chở cô ấy, Ryouko nghĩ.
Người phụ nữ nhặt chiếc thìa bị rơi xuống, lau nó bằng một chiếc khăn và đặt lên khay trên đầu xe đẩy. Rồi cô di chuyển cái đĩa vẫn còn đầy cháo ra khỏi tầm tay Ryouko và nhanh chóng dọn bàn. Cuối cùng, cô lau sạch quần áo bẩn của Ryouko bằng chiếc khăn ăn.
"Đó, sạch rồi."
Người phụ nữ nói vậy và mỉm cười. Đứa bé muốn tự mình làm thế và vì cô biết cậu không thể ăn đúng cách, việc này không nằm ngoài dự đoán của cô.
Tuy nhiên, với thủ phạm đã gây ra thảm họa trên bàn, với Hayakawa Ryouko, tình huống hiện tại vượt quá sức tưởng tượng và là một chuyện quá ư bất ngờ.
"Uh? Wa?... Uuh?"
Đầu tiên là cô không thể nói hẳn hoi được. Những thứ phát ra từ miệng cô không phải là lời nói mà chỉ là những âm thanh. Ngay cả khi cô cố gắng di chuyển cơ thể, cô chỉ có thể đập đập tay và chân mình. Ngón tay cô không cử động như cô muốn. Ryouko quay đầu và nhìn vào tay phải của mình. Đó là một bàn tay nhỏ nhắn với nước da trắng giống như của một đứa bé vậy. Bàn tay trắng, nhỏ nhắn, tựa lá phong xòe ra nắm lại chậm hơn cô tưởng.
(Cái quái gì thế này? Một giấc mơ sao? Một giấc mơ, nhưng lại trên góc nhìn của mình!?... Không, không chờ chút nào, mình đã hoảng sợ rồi. Mình là kiểu phụ nữ có thể làm bất cứ điều gì một khi mình chú tâm vào đó cơ mà.)
Ryouko đang trên bờ vực hoảng loạn nhưng vẫn cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh lại. Nhân tiện, mẹ cô luôn nói với cô rằng cô thật ngốc vì lại đi từ chối làm việc gì đó dù cô có khả năng làm được.
Ryouko nhìn sang tay trái ở bên cạnh. Bàn tay nhỏ với nước da trắng di chuyển theo như cô nghĩ. Song, động tác rất chậm chạp y như tay phải.
(Một giấc mơ về manga chuyển sinh mình đã đọc ngày trước sao? Hay đúng hơn, một cuốn tiểu thuyết ấy hả? Nhắc mới nhớ, mình cũng đã chơi một game như thế này rồi.)
Ryouki nhớ lại mấy manga, tiểu thuyết và game mà gần đây cô cắm mặt vào.
Trước khi cô ấy nhận ra, thì một nữ sinh cao trung đã thành một người khác ở dị giới, sau đó màn kịch tình cảm với những với những tên đàn ông đẹp trai bắt đầu. Ở Nhật Bản, thì cơ thể chuyển sinh của cô có ngoại hình đẹp không thể tưởng tượng được, phản xạ của cô thậm chí sẽ khiến vận động viên Olympic phải kinh ngạc và là người sở hữu thứ ma lực siêu việt…
Cô gái như vậy đã từng được bao quanh bởi người bạn thơ ấu thân thiết của mình, vị hiệp sĩ từng hứa sẽ trung thành với cô trong khi đau khổ vì tình cảm của mình, và cô thậm chí còn quyến rũ được cả nhân vật phản diện ở một mức độ nào đó…
(Sự thất bại của nhân vật phản diện thật thú vị. Mình tự hỏi là có phần tiếp theo không nhỉ.. không, không phải thế, Ryouko. Giờ không phải là lúc vừa hồi tưởng vừa cười toe toét đâu. Đây là một giấc mơ, mơ thôi! Mình phải thức dậy và đi lấy game đã đặt trước…)
Ryouko tự đáp lại trong thâm tâm và tát vào má bằng đôi tay nhỏ nhắn của mình. Có tiếng pechin~ phát ra, nhưng chỉ còn cảm giác của khuôn mặt mềm nhũn còn đọng lại trên lòng bàn tay cô. Khuôn mặt, hay nói đúng hơn là má cô. Không hiểu sao, nó lại có vẻ mềm mềm.
(M-mềm thật… Không nghi ngờ gì nữa, má mềm nhũn ấy! Chúng còn hơn cả của đứa cháu mình nữa!)
Trong gia đình của Ryouko gồm bố mẹ và ba cô con gái, cô là chị cả giữa ba chị em. Hai vị phụ huynh không nghiêm khắc với ba cô gái nhưng họ là những người soi-lỗi.(?)
Trong mấy chị em như vậy, cô con gái thứ đã kết hôn trước cả Ryouko và đã có một bé gái. Đó là đứa cháu ngoại đầu tiên của cha mẹ Ryouko, thực sự đáng yêu tựa một thiên thần. Hơn nữa, vì con bé quá sức dễ thương, cha mẹ Ryouko không ngừng mua cho con bé mọi thứ. Những khó khăn khi ngăn cản họ mà ba chị em từng trải là những kỉ niệm thật đẹp.
Đứa cháu đó được khuyến khích(?) đến trường tiểu học năm nay có cá tính của thiếu nữ sớm phát triển, và đang hướng dần tới thời kỳ nổi loạn. Cha mẹ cô đau đầu, nhưng không hiểu sao đứa trẻ lại quý mến Dì Ryouko và không bao giờ cãi lại cô.
Cũng phiền thật khi mà cô nổi xung lên mỗi khi họ đến chơi, nói rằng con bé muốn ở lại.
Nói trắng ra, Ryouko muốn che giấu mọi thứ sẽ dụ dỗ đứa cháu gái của mình vào con đường 2D, thứ sẽ chẳng có gì khác ngoài gây ảnh hưởng xấu đến con bé.
Cháu gái của cô rất dễ thương nhưng Ryouko không muốn bất cứ thứ gì sẽ hướng con bé đi theo vết xe đổ của mình, cô có những tình cảm của một người dì. Song, nếu cháu gái của cô muốn dấn thân vào con đường đó, Ryouko sẽ hỗ trợ cô bé bằng tất cả những gì cô có.
"Ôi chà, sao vậy, Herscherik-sama?"
Người phụ nữ tóc nâu nói với một nụ cười. Đó là người phụ nữ mà Ryouko đã gây rắc rối một lúc trước. Rõ ràng, Ryouko có tên là Herscherik và người phụ nữ kia dường như không phải mẹ cô.
"Aah…"
Ryouko định xin lỗi nhưng miệng cô chỉ phát ra một giọng nói đáng yêu. Không may là, cô vẫn không thể nói được.
"Người đã ăn xong chưa ạ? Hay là người vẫn có thể ăn nữa?"
Người phụ nữ nói vậy và đặt một món mới đã chuẩn bị lên bàn. Ngoài ra, cô còn múc cháo bằng một cái thìa mới, thổi vài lần cho nguội và đưa vào miệng Ryouko.
Đó là một món ăn đơn giản gồm cháo và khoai lang được nấu cùng nhau. Ryouko cảm thấy muốn ăn thật nhiều và cắn cả vào muỗng. Riêng cháo thì mặn nhưng khoai lại ngọt, dễ ăn và mùi vị tinh tế của nó lan tỏa trong miệng cô.
"Có ngon không? Tuyệt lắm, đúng không ạ?"
"Uuh~!"
Ryouko định trả lời người phụ nữ rằng nó rất ngon nhưng những gì phát ra từ miệng cô chỉ là tiếng trẻ con thay vì là lời nói. Tuy nhiên, người phụ nữ lại mỉm cười như thể hài lòng, múc cháo lần nữa và đưa nó cho Ryouko.
Ryouko không để ý đến bản thân nhưng có vẻ cô sắp chết đói đến nơi rồi. Ryouko ăn không ngừng nghỉ những đồ ăn được bày ra cho cô.
(Giống như con chim non mình đã nuôi từ lâu rồi.)
Con chim và bản thân cô mang một bầu không khí nhẹ nhàng nhưng nhưng lại thèm ăn không ngừng.
Khi ăn hết mọi thứ trên đĩa, cô thậm chí còn phát ra một tiếng ợ đầy xấu hổ. Người phụ nữ nghe thấy thế liền nhẹ nhàng lau miệng Ryouko bằng chiếc khăn ăn, sau đó dịu dàng nhấc cô ra khỏi chiếc ghế cho trẻ em và đặt xuống tấm thảm mềm. Rồi một con thú bông mà có lẽ là một con chó được để xuống gần Ryouko.
(Nhìn như Kuro ở nhà bố mẹ mình…)
Đó là một món đồ chơi nhồi bông hình con chó đen to bằng cô. Nó khiến cô nhớ đến con chó đen to lớn ở nhà bố mẹ cô.
Khi Ryouko thử chạm vào nó, cô ngay lập tức thích cái bộ lông mượt tạo cảm giác thật tuyệt khi chạm này. Đúng hơn, có lẽ nó được đặt cạnh cô vì đó là thứ cô thích.
Cô nhìn theo người phụ nữ đặt bát đĩa lên xe và mang chúng đi. Rồi Ryouko xem xét căn phòng.
Căn phòng này không phải căn hộ của cô. Ngay cả có gộp tất cả các phòng trong nhà cô vào, nơi đây vẫn còn rộng hơn. Căn phòng mang phong cách châu Âu thời trung cổ có thể tìm thấy ở mấy quyển tiểu thuyết fantasy. Cô chợt nhận ra người phụ nữ lúc nãy đang mặc một chiếc váy như trong tiểu thuyết.
Căn phòng tĩnh lặng, được dán giấy màu xanh đậm, có một chiếc giường kèm theo màn che và một tấm thảm mềm mại. Thậm chí chất lượng của đồ nội thất như là ghế sofa cũng rất tốt. Ryouko vô thức nghĩ họ phải trả số tiền bằng mấy tháng lương của cô đây.
Ngoài ra còn có cả lò sưởi và một bức chân dung người phụ nữ tóc và xinh đẹp. Tư thế của người đó tương tự như cái được trưng bày trong phòng nghệ thuật thường xuất hiện trong bảy điều kì bí của trường học.[note19269]
(Không biết cặp mắt kia ban đêm có chuyển động không nhỉ?)
Cô thấy lạnh sống lưng khi nghĩ vậy. Ryouko luôn yếu đuối trước mấy câu chuyện kiểu đó và ghét cay ghét đắng chúng.
Ryouko quay lại nhìn những chỗ khác nhưng cô mất thăng bằng và ngã lăn ra phía sau lưng. Nhờ tấm thảm đắt tiền, thay vì đau thì cô lại thấy thoải mái.
Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ có gắn ban công gây buồn ngủ. Mình muốn chợp mắt ~ Ngay khi nghĩ thế, Ryouko gắng thoát ra khỏi việc đó.
(Giờ không phải lúc để chợp mắt.)
Ryouko cựa quậy và ngồi dậy. Quả không sai, đột nhiên ngồi dậy là bất khả thi với cơ thể của một đứa bé. À thì, cơ thể ban đầu cũng gặp khó khăn với cái một cái bụng mỡ của u30.
Nhưng thậm chí có nhìn đi nhìn lại, cô cũng chẳng phát hiện ra gì mới. Ryouko nhìn lại cơ thể mình lần nữa.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn, cánh tay và chân ngắn, bụng mềm nhũn.
(Mình là một đứa bé dù có nhìn kiểu gì đi nữa, mình thực sự biết ơn đấy.)
Hmm, hmm, hmm, Ryouko lạc vào dòng suy nghĩ.
(Trước khi thành thế này, mình đang làm gì nhỉ?)
Trong khi nhớ lại những ký ức về cơ thể ban đầu của mình, Ryouko khoanh đôi tay đã trở nên ngắn ngủn và nhăn trán.
(Mình đã làm việc tăng ca mặc dù là ngày phát hành game, khi rời công ty, trời lại mưa to…)
Mưa bất ngờ và đèn xanh chợt chập chờn.
Tiếng còi xe inh ỏi.
Ánh sáng trắng tinh.
Trời đất,
Âm thanh khô khốc.
Những tiếng tiếng thét và tiếng la đầy giận dữ.
...và rồi đột ngột tối đen.
Đoán được từ đó, Ryouko hiểu ra sự thật tàn khốc và không thể làm gì ngoài chấp nhận.
(Ah, đúng thế. Mình chết rồi mà.)