“Anh à, cảm ơn anh vì đã báo cho em biết là Chris thăm cung điện.”
“Gì chứ, đừng bận tâm về chuyện đó. Xét cho cùng thì cô ấy là hôm thể của em mà, phải không? Anh biết là bọn em đã không thể gặp nhau sau một thời dài, em cứ nhận lấy lòng tốt của anh đi.”
“Tất nhiên rồi, em cảm ơn anh rất nhiều.”
Lòng bàn tay của tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Tôi muốn xé toạc cái nụ cười tự của hắn ta ngay lúc này , nhưng thực sự đó sẽ là một hành động bất cẩn. Quan trọng nhất, ngay cả khi cậu ấy đang nói chuyện với Endo, thì con mắt của cậu ấy vẫn không rời khỏi tôi một giây. Tôi có thể cảm nhận được ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu ấy.
Có lẽ Charles sẽ chẳng vui vẻ gì với tôi cả. Ờ thì mọi thứ như vậy đã được hai năm rồi. Và rồi đến bữa tiệc, nơi mà chúng tôi có thể gặp lại nhau, tôi lại sợ hãi và chốn chạy khỏi cậy ấy.
Việc mà Endo đưa Charles đến đây cũng không quá khó hiểu.
Endo biết rằng tôi đang cố né tránh Charles. Đó là điều không thể phủ nhận, việc hắn gọi tôi đến cũng điện thì cũng là vì mấy lời đồn đó. Đó là lý do tại sao hắn lại đẩy chúng tôi lại gần nhau.
Thật là đáng buồn cười.
“Hoàng tử Ebdo, người có biết người thực sự là một kẻ ngu ngốc không! Mặc dù có lẽ tôi không nên nói vậy với ngài nhỉ!? Lúc đầu mới gặp ngài tôi mới chỉ đoán mà thôi, nhưng cuối cùng ngài quả thật là một kẻ ngu ngốc thật!”
“Cài gì? Con khốn, mày vừa nói cái gì thế!”
Bị khiêu khích một cách dễ dàng, Endo dơ tay và hét lên.
Khắc với khuôn mặt đỏ như dít khỉ của Endo, Charles không hề có chút phản ứng nào cả, cậu ấy chỉ nhìn tôi một cách lạnh lùng. Lúc này cậu ấy đang chắn ở lối vào duy nhất của căn phòng cho nên tôi không thể trốn đi đâu được.
Chết tiệt. Cậu ấy lúc này cân trọng hơn lúc bình thường rất nhiều. Rõ ràng là cậu ấy sẽ không cho phép tôi trốn chạy thêm lần nữa.
Cơ hội duy nhất của tôi là sử dụng Endo.
“Sao mà ngươi dám tự nhận mình là một quý cô khi mà ngươi xúc phạm người một cách tự nhiên như vậy!”
“Vậy thì tại sao ngài lại không nói thẳng ra động cơ thực sự của ngài khi gọi tôi đến đây vào ngày hôm nay?! Nếu mà ngài nói nó ra thì tôi sẽ không gọi một vị Hoàng tử ngốc nghếch như ngài là một thằng ngốc nữa!.”
“Mục đích của ta hả? Mục đích duy nhất của ta đánh đánh bại nhà ngươi!”
“Ha, sẽ không có chuyện đó đâu.”
Tôi trừng mắt nhìn lại Endo, thậm chí hắn ta còn ngu ngốc hơn rất nhiều lần so với những gì tôi nghĩ.
Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy? Hắn gọi tôi đến đây để
hành hạ Charles chắc? Rồi còn tự tin tuyên bố rằng tôi sẽ trở thành hoàng hậu của hắn nữa chứ!
Thật là vô nghĩa khi hắn đẩy tôi và Charles vào chung một phòng!
“Hoàng tử Endo…….....ngài, ngài có hiểu điều mình đang nói không?”
“Tất nhiên rồi. Cho đến bây giờ ta đã hoàn toàn hiểu ra mọi thứ. Ta sinh ra để nghiền nát ngươi thành từng mảnh, một con bé khốn nạn và kiểu một ngạo.”
Thật là một lý do quá vớ vẩn để được sinh ra. Tôi cũng chả có bụng dạ đây mà để thao giảng thêm về sự tự phụ mông lung này.
“Christina Noir.Nếu ta có thể dạy cho ngươi một bài học, thì việc ta làm lành với em trai ta cũng là một chuyện dễ như ăn kẹo mà thôi!”
“Làm lành sao?........Anh à? Chúng ta đang có gì đó bất hòa à?”
Chắc chắn là Charles không hề nhận thức được sự thù địch của anh trai đó dành cho cậu. Quả thật đúng là Charles đã khác. Tôi sẽ ban cho Endo một cái chết thật chói lóa.
“Thật là vinh dự làm sao. Tôi lại có thể trở thành lý do cho hai anh em ngài làm hòa cơ đấy. Nghe thật là vui đó…….nhưng mà! ngài đang tính toán điều gì vậy?!”
“Tuy ta không hiệu rõ chuyện này cho lắm, nhưng mà điều mà ta chắc chắn đó là ngươi đang cố né tránh Charles, phải không nào? Lúc đó ta đã nghĩ rằng nếu ta mang hai người đến với nhau thì sẽ ra sao nhỉ? Hahaha. Ta đã không nghĩ rằng nó lại có kết quả sớm đến như vậy!.”
“Grr. Thằng khốn dối trá này, nó chả qua là do mày đã không thể thực hiện được kế hoạch ban đầu của mình. Cứ đợi mà xem, sẽ có ngày tao sẽ đập chết mày!”
“Ha! Cứ thử đi, ta chắc rằng gia đình ngươi sẽ bị tử hình vì tội phản quốc đó!
Ngươi đã sẵn sàng cho việc cả gia đình bị kết án chưa vậy? Ta cho là không! Với cái sự tự hào ngu ngốc đó, tất cả những gì ngươi có thể làm đó là khoắc lắc mà thôi!”
“Đừng ngu ngốc vậy chứ! Cứ như là tôi sẽ để lại chứng cứ không bằng!”
Nếu không vì tôi phải bảo vệ Michelie thì có lẽ hắn sẽ chết ngay tức khắc. Ngay cả không phải là chính tay tôi, thi cuối cùng Endo sẽ vẫn bị ám sát. Nếu để một kẻ ngốc như hắn trở thành vua, thì đất nước này sẽ sụp đổ.
“Hoàng tử, trước hết người nên nhớ lại những lời người nói khi mà thách thức tôi. Nếu mà tôi thua thì người sẽ làm gì? Người có cần tôi nhắc lại không nào? Nào hãy đánh vần từng chữ nhé ‘trở-thành-nữ-hoàng-của-ta’, có đúng không nhỉ? Ha!”
Nó xảy ra quá nhanh khiến tôi không thể tin vào mắt mình. Không một giây do dự, Charles nắm tay đấm thẳng vào bụng Endo.
“Gì-Charles, thằng khốn-?”
“Hm? cái gì vậy? Vậy là anh cũng là kẻ thù của em sao? Vậy anh là Michelie thứ 2? Anh giống hệt con bé đó. Sao anh vừa nói gì? Má à. Vậy là em có thể véo má anh nhỉ?”
Endo hét lên khi Charles véo một cách không thương tiếc vào hai má của hắn. Thay vì đau đớn, thì nó dường như nó là một sự sỉ nhục thì đúng hơn. Có lẽ là điều nhục nhã nhất mà hắn phải chịu.
“Ch-Chờ đã nào Charles?”
Endo đang vừa xua tay chối bỏ vừa cố gắng thoát khỏi Charles.
“Dừng lại- Anh nói dừng lại mà. Anh không phải là kẻ thù của em. Anh với em cùng một phe mà. Anh chỉ đùa một chút thôi. Anh chỉ đùa với cô ấy thôi! Làm gì có chuyện anh lại muốn một cô gái hư hỏng như vậy thành người phụ nữ của mình cơ chứ!”
“Oh? Anh còn dám nói như vậy à? Vậy là anh đã xúc phạm Chris nhỉ? Ngay cả khi đó là một trò đùa thì anh biết đấy em cũng vẫn đang rất tức giận, vậy thì em nên làm gì nhỉ?”
“Charles tại sao em lại nói vậy! Kẻ thù thực sự của em ở đằng kia kìa!”
Endo đang rất hoảng loạn, không phải chỉ vì bị tấn công bất ngờ mà còn là vì hắn đang thất bại trước người em trai mà hắn cho là kém cỏi. Trong khi Charles trút cơn giận dữ thì căn phòng bắt đầu trở nên hỗn loạn. Tuy nhiên, mặt khác thì chính sự hỗn loạn là cơ hội cho tôi. Bằng cách khiêu khích Endo đánh lạc hướng Charles, thì cuối cùng lối thoát cho tôi đã được mở ra.
Nhân lúc họ đang còn bận việc với nhau thì tôi nhẹ nhàng đi ra phía cửa.
“Cậu định đi đâu vậy Chris……………..”
Nghe thấy vậy tôi giật bắn cả người.
Chỉ một giây trước cậu ấy vẫn đang trừng phạt Endo, nhưng bằng cách nào đó cậu ấy đã ngay lập tức chặn đứng nỗ lực đào thoát của tôi.
Tôi cảm thấy dường như mình bị kéo lại phía sau, bằng cách nào đó Charles đã túm được gấu áo của tôi.
Lúc này tôi không thể trốn thoát được nữa.
Đành vậy thôi, tôi hít một hơi và từ từ quay lại phía sau. Vẻ mặt cậu ấy lúc đó làm tôi thực sự ngỡ ngàng, đôi mắt xanh ấy dâng dâng nước mắt.
“Cậu định lén bỏ đi……….?”
Cậu ấy vẫn nắm lấy gấu áo của tôi, tôi có cảm tưởng rằng những giọt nước mắt của cậu ấy sẽ có thể rơi bất cứ lúc nào.
“À, không, ừm, thưa Hoàng thân Charles ……”
“Tại sao cậu lại cố gắng trốn chạy khỏi mình? Tại sao cậu lại dùng khuôn mặt thứ hai để nói chuyện với mình cơ chứ? Vừa rồi người nói chuyện với anh trai mình là một Chris bình thường cơ mà. Mình không hiểu. Mặc dù suốt thời gian qua mình đã luôn nghĩ về nó, nhưng mình vẫn không thể nào hiểu được.”
“–aah”
Tôi đang phải đón nhận ánh nhìn đầy nghi ngờ của đôi mắt đẫm nước mắt đó, mặt nạ của tôi đang dần vỡ vụn và tôi không thể nói lên lời.
“Nó có phải là về chuyện khoảng cách phù hợp cần có? Mặc dù mình đã nói rằng mình sẽ để cậu tự quyết định, nhưng đây có phải là điều mà cậu muốn có đúng không? Nếu, nếu đây là khoảng cách mà cậu chọn, thì mình ghét nó.”
Cho dù cậu ấy đang nhắc lại câu chuyện từ hai năm trước của chúng tôi, nhưng tôi vẫn không thể nói lên lời.
Bị ánh nhìn của cậu ấy bắt lấy tôi mím môi lại, còn cổ họng của tôi dừng như bị đông cứng. Tôi chưa bao giờ thấy Charles có một biểu hiện như thế này. Trái tim của tôi dường như nhảy ra khỏi lông ngực, vậy mà tôi vẫn không thể nói được một lời nào.
“Chris…..cậu ghét mình à?”
“...................................”
Không đời nào.
Nếu mà mình có thể ghét cậu thì mọi chuyện sẽ rất đơn giản. Nếu là vậy thì mình chỉ cần đập tan lòng tự hòa của cậu, điều khiển cậu giống như những gì mình đã làm với Endo.
Thay vào đó là vì mình đã thích cậu theo một cách rất phức tạp. Từ lúc mình nhận ra cảm xúc của mình thì mình đã chẳng biết phải làm gì.
Mình không biết liệu rằng mình có thể chạm vào cậu theo cách mà mình chạm vào Michelie không nữa. Và mình cũng không biết rằng liệu mình có thể chọc ghẹo cậu theo cách mình đã làm với Surfania không. Ngay cả khi mình hỏi Mariwa rằng mình nên làm gì với cảm xúc của mình thì cô ấy chỉ bảo rằng mình phải tự suy nghĩ.
Mình không biết mình phải làm gì nữa. Vì mình không thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào chỉ nên mình chỉ có một giải pháp đó là trốn chạy. Ngay cả khi mình là một thiên tài, thì minh vẫn không biết phải làm gì với những cảm xúc này, liệu rằng một ngày nào đó nó sẽ phản bội mình?
Liệu có ai có thể hiểu cho mình?
Dù mình nói ra sao đi chăng nữa những vẫn không ai hiểu nổi nỗi sợ hãi của mình.
Làm sao để tôi không bị Charles ghét bỏ-
“Hai người đang làm cái quái gì vậy?”
“…………..”
Tôi đã dường như hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Endo.Nhưng sự cắt ngang đột ngột của hắn, mọi thứ đột nhiên trở nên rất rõ ràng.
“……..”
Tôi nhìn Endo với đôi mắt phản chiếu trái tim trống rỗng của tôi. Hắn ta có vẻ không hài lòng vì mọi thứ đã không diễn ra theo cách hắn nghĩ.
“Hãy căm ghét nhau nhiều hơn đi. Tai sao hai người lại cạnh tranh, đấu đá, cãi vã để ta có thể được giải trí một chút. Không phải đó là những gì hai người luôn làm sao?”
“Đầu óc anh có vấn đề à?”
Ngay cả Charles, dường như cũng đã tỏ lo lắng về sự tỉnh táo của Endo. Hắn đã từ hiểu lầm chuyển sang ảo tưởng. Thật không may là bây giờ đã là quá muộn cho sự ngu ngốc của hắn.
Tôi đi đến cửa mà không có một chút cảm xúc.
Tất nhiên đó không phải là chạy trốn. Tôi ngây người mở cửa và bấm chuông, người tôi mà đang tìm kiếm chạy đến rất nhanh.
“Tiểu thư Christina tôi có thể làm gì cho người?”
“Xin ngài hãy đua Hoàng tử Endo đi.”
“Eh? Ah, tất nhiên rồi ah.”
Nhìn vào khuôn mặt vô cảm của tôi, Tử tước Igusa dường như đoán Endo đã làm gì đó.
Có vẻ như tôi không cần phải nói thêm bất cứ điều gì. Bước vào phòng, Igusa nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của Endo trước khi hắn có cơ hội chạy trốn.
“Đợi đã, Igusa! Bỏ ta rai! Ta muốn xem cành mà Christina Noir bị bẽ mặt…….”
“Vâng tôi hiểu, thưa hoàng tử Endo. Với tư cách là giáo viên hướng dẫn của ngài, tôi rất vui mừng khi ngài muốn có một khóa huấn luyện kiếm đặc biệt nghiêm túc. Vì vậy chắc chắn tôi sẽ làm hết mình.”
Khi Endo bị kéo ra khỏi cửa và ra sảnh, giọng nói của Endo đã bị mất. Tiếng hét của hắn vừa môt một giây trước đây thôi giờ đã biến mất.
“Fuu”
Khóe miệng tôi nhếch lên một chút khi nghĩ về nỗi đau mà Endo sắp phải nhận. Khi gốc rễ của ác quỷ biến mất, tinh thần của tôi dần hồi phục.