Một chút chỉnh sửa, do chương trước mình chưa định hình đc thái độ của Chris nên mình dùng từ “nhóc con”, nhưng có vẻ như thái độ của Chris khó chịu hơn mình tưởng nên chương này mình sẽ thay bằng từ “ranh con”
----------------------------------------------
Người nào cũng có sự hối tiếc riêng của mình.
Nhưng tôi không hề hối tiếc về những gì tôi đã nói- một chút cũng không. Mặc cho những lời nói đó thực sự là ngu ngốc, bốc đồng và không suy nghĩ.
Cho dù tôi thường
xuyên bị Mariwa trách mắng về cách nói của mình , nhưng đôi kiểu nói như vậy lại là cần thiết. Lese Majeste(1) ư? Làm như tôi quan tâm đến nó vậy. Lần này khác với lần tôi gặp Charles, khi đó tôi đã vô tình xúc phạm người của hoàng tộc, lần này thì tôi đã có chủ ý một cách rõ ràng. Tuy nhiên, đó không có nghĩa là tôi muốn hủy hoại danh tiếng của mình.
Mà tôi cũng chẳng cần lo về điều đó. Tôi khá là biết ơn vì cậu ta đã cho người hầu lui hết nên trong căn phòng lúc này chỉ còn hai chúng tôi. Chẳng có ai ở đây để chứng kiến cuộc trò chuyện của chúng tôi. Cho nên dù tôi có cư xử kiểu gì đi chăng nữa thì danh tiếng của tôi cũng chả thể bị ảnh hưởng.
Là vậy đấy, tôi chả cần kìm nén thêm nữa. Tôi mỉm cười trước khuôn mặt cau có đang đối diện với tôi, tôi hiểu rằng chỉ cần tôi khiến cho cậu ta im lặng thì danh tiếng của tôi sẽ chẳng có vấn đề gì hết. Vì tôi là một thiên tài nên việc này sẽ rất đơn giản.
“........ngươi vừa nói cái quái gì vậy?”
Chắc đây là lần đầu tiên cậu ta bị xúc phạm kiểu như thế này. Co vẻ như cậu ta nghĩ rằng nếu nói lại bằng một giọng trầm và thấp thì sẽ rất đáng sợ và khiến mọi người phải im lặng. Nếu thực sự là như vậy thì chắc tôi không thể nhịn cười được mất. Cậu ta chả là cái gì khi so với ác thần Mariwa.
Tôi nghiêm đầu và tiếp tục cười vào cáí khuôn mặt khó chịu của cậu ta.
“Ngài có vẻ chưa nghe thấy nó nhỉ, vậy có cần thần nhắc lại không vậy?”
Sau khi đáp trả lại sự giận dữ của hoàng tử bé tôi ngạo nghễ khoanh chân và chống tay lên cằm. Thực sự, từ sâu thẳm trong tôi, tôi vô cùng kinh thường tên hoàng tử Endo này.
“Có gì tồi tệ khi thần nói từ “ranh con” à? Aah, phải rồi người có một đôi tai vàng ngọc mà, làm sau chúng có thể nghe được những từ ngữ thô tục như vậy được, phải không nào? Đó thật là một kỹ năng tuyệt vời nhỉ, thần hơi bị ghen tị đấy. Nếu đúng là ngài không thể nghe thấy chúng thì có lẽ thần nên gọi ngài là ‘Đồ thái tử điện hạ ranh con’ nhỉ. Vì dẫu sao ngài đầu có thể nghe thấy những từ đó, cho nên thần cũng chẳng cần phải quan tâm đến chúng nhỉ.”
“Vậy đây là bộ mặt thật của nhà ngươi à. Giống hệt như thằng nhóc Charles, người chẳng có tý phẩm giá nào cả. Ta cảm thấy nhục nhã vì đã thoáng nghĩ rằng ta và người là cùng đẳng cấp.”
“Có lẽ thần nên cảm ơn người. Thần rất vui vì thần không phải là gu của người.” - Tôi nhẹ nhàng cười không để lộ ra vẻ mỉa mai.
Có vẻ như gã Endo này cũng chẳng thích cái lớp mặt nạ đầu tiên của tôi. Ơn trời. Nếu mà gã ấy thực sự thích tôi, thì có lẽ tôi đã vứt bỏ luôn lớp mặt lạ thứ hai và đi thẳng vào khuôn mặt thứ ba rồi.
“Chà, ta thực sự không quan tâm đến tính cách của ngươi. Vậy ta sẽ thử hỏi lại một lần nữa. Nhà ngươi thực sự không hề có chút hứng thú nào về việc trở thành hôn thê của một người tuyệt vời như ta sao?”
“Đó là điều chắc chắn. Vị hôn phu của thân là hoàng tử Charles.”
Nếu mà hôn ước của tôi với cậu ấy bị hủy bỏ và sau đó tôi phải kết hôn với gã này thì có lẽ tôi sẽ cắn lưỡi tự vẫn luôn cho rồi.
“Ngay từ bắt đầu, người hình như không rằng biết tôi là con gái duy nhất của gia đinh công tước thì phải? Nếu mà tôi kết hôn với hoàng gia thì người có biết điều gì sẽ xảy ra cho gia đình công tước không. Hay là, thái tử điện hạ có ý định kết hôn với Công tước Noir?”
Tôi sẽ loại bỏ mọi lý do có thể khiến tôi phải kết hôn với con cóc ghẻ này, nhưng sau tất cả, tôi chẳng muốn nói về chủ đề này một chút nào. Tôi không chỉ là con gái duy nhất của công tước Noir, mà tôi còn là người có dòng máu hợp pháp duy nhất còn lại. Với tất cả những điều trên thì việc tôi rời nhà và đến đây sống thật là khó có thể tưởng tượng nổi.
Tất nhiên, tôi cá là thằng khốn này không thể nghĩ xa đến thế.
“Không phải là ngươi còn một người em gái sao? Ngay cả khi con bé ấy chỉ là con nuôi, nhưng nhé thế cũng là đủ. Sau tất cả, con bé ấy đã đứng ra bảo vệ ngươi khi ngươi chạy trốn khỏi thằng nhóc Charles.Tại sao người không để lại mọi thứ cho con bé đó? Ngôi nhà, vị hôn phu, và cả danh hiệu của ngươi, hmmmmmm?”
“............Heh.”
Cậu ta còn điều tra cả Michelie nữa cơ à, chả còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta có vẻ rất giỏi trong việc làm tôi bực mình mà.
Hôn tất cả thì tôi bắt đầu nghĩ lại về cuộc nói chuyện giữa cha và
tôi hôm nọ.
“Có lẽ, chính thái tử điện hạ đã lan truyền mấy tin đồn đó nhỉ?”
“Dù cho là do mấy tin đồn đó ta mới gọi ngươi đến đây, nhưng ta không phải là cái loại sẽ tham gia vào mấy trò thô tục như vậy.”
Tôi đã nghĩ rằng mấy trò đó chắc sẽ hợp với cái tính cách nhạt nhẽo của câu ta, nhưng có vẻ như tôi đã nhầm. Nếu suy nghĩ kỹ thì một tên ngốc chả có chút hiểu biết xã hội như cậu ta thì làm sao có thể thao túng người khác được cơ chứ.
Nhưng vẫn còn.
Đáp lại những lời của Endo, một phương án mà tôi đã từng cân nhắc đã xuất hiện trở trong đầu.
Đặt Michelie vào trong vai trò của tôi. Đó là cách họ lên kế hoạch sử dụng những tin đồn về Michelie. Thông thường trong hoàng gia hay gia đình công tước một đứa con nuôi không thể có quyền thừa kế, nhưng vì Michelie mang dòng máu hoàng gia nên đó sẽ là một trường hợp khác.
Nếu danh tiếng của tôi chạm đáy, thì chính Mê cung số phận
là bằng chứng cho thấy Michelie có thể chiếm lấy vị trí của tôi trong giới quý tộc. Nếu xét đến khả năng đó, thì nó quả là nguy hiểm như cha tôi đã nói.
Ờ thì chắc tôi phải nói cho cha tôi về vấn đề đó, nhưng trước hết tôi cần phải đối phó với gã hoàng tử này đã.
“Tốt thôi, nếu ngươi đã muốn nói đến những tin đồn. Xã hội thượng lưu luôn nghĩ ngươi rất là tuyệt vời. Mặc dù ngươi đã cố che giấu tính cách thực sự của bản thân, nhưng cuối cùng ta đã khám phá ra được nó, ngươi định làm gì nào? Với những tin đồn đó, những tên quý tộc sẽ ăn sống ngươi.”
Ồ. Bây giờ chúng ta đến với tiết mục đe dọa nhể?
Cuối cùng cậu ta cũng đã sử nó, nhưng đó lại là một bước đi thiếu khôn ngoan.
“Thưa thái tử điện hạ, người có biết đã ‘dọn căn phòng’ này để cho chúng ta có cuộc nói chuyện riêng tư không nhỉ? Người sẽ lan truyền một cuộc nói chuyện riêng tư sao? Thần hiểu, thần hiểu mà, hoàng tử
Endo của chúng ta không những tuyệt vời mà còn rất dã man nữa, dã man đến bất ngờ,
ngay cả thần cũng bị sốc đấy. Hay đây chả qua là do người không có chút sự xấu hổ nào!”
“.....không thể tin được ngươi vẫn có thể đáp trả ta đến cùng. Người quả là một người phụ nữ không biết sợ hãi.”
“Sợ hãi ư? Đừng ngốc như vậy. Người có biết tôi sợ gì không?”
Đó là Mariwa.
Đó là người phụ nữ đáng sợ nhất trên thế giới này.
“Chả qua là do tôi chả hề sợ người thôi. Thành thật mà nói, Charles còn đáng sợ hơn người. Mặc dù Charles rất dễ dễ thương, nhưng cậu có thể vô thức đẩy thần vào chân tường. Còn người thì chỉ là một kẻ vô dụng thôi.”
“Ha? Nói rằng ngươi không sợ ta. Thậm chí còn lấy ta ra so sánh với thằng Charles đấy, đây chính là mình chứng cho việc người là một kẻ vô cùng ngu ngốc, không hề biết rõ vị trí của bản thân. Thử hỏi xem ở đất nước này có kẻ nào hơn được ta không?”
“Thái tử à. Với mỗi từ người nó ra ra người có hiểu chúng không vậy? Ngay cả những bức tượng trong hội trường cũng có vẻ thông minh hơn người đấy. Do đó có khi người nên học theo chúng, im lặng không nói một lời,”
“Không phải là người nên im lặng à? Ngươi cha có gì tốt ngoài cái miệng nhỉ. Ngươi quả là một người phụ nữ vô liêm sỉ từ trong ra ngoài nhỉ.”
Đột nhiên Endo đứng dậy và đến gần. Cậu ta đưa tay về phía tôi, tôi thực sự không biết cậu ta định làm gì.
Tôi có nên đánh gục cậu ta không nhỉ? Tôi hơi do dự một chút vì tôi hiểu việc đánh một thành viên là vô cùng sai lầm.
Cậu ta chạm vào cằm và nâng mặt tôi lên.
“À thì, mọi thứ không còn quan trọng nữa. Ta đã hiểu quan hệ của ngươi và thằng nhóc Charles đó.”
Chỉ cần nhìn vào điệu cười của Endo tôi có thể đoán ra được những thứ cậu ta đang tưởng tượng trong đầu.
“Nếu mà ta cướp ngươi tay từ thằng nhóc đó, thì hẳn nó sẽ rất tức giận cho mà xem.”
“Eh? Đừng động vào ngươi tôi, đồ cặn bã.”
Lần này, không do dự, tôi gạt tay cậu ta ra.
Hắn ta đang từ từ thối rữa từ bên trong. Sự thối rữa đó là do mối quan hệ phức tạp của cậu ta và Charles. Toàn bộ những sự khó chịu, những mâu thuẫn thuẫn của cậu ta dành cho Charles chả qua là do cậu ta mong muốn được sự tự do.
Cả hai đều là hoàng tộc, trong khi cậu ta bị mắc kẹt và bó buộc, thì em trai cậu ta có thể sống một cách tự do.
Cho dù tôi biết rõ cái nguyên nhân khiến cho cảm xúc của anh ta trở nên phức tạp như thế này, nhưng tôi cũng chả cảm thấy thương xót cho anh ta một chút nào hết. Thay vào đó thì thiên thần của tôi Michelie mới là người chữa lành cho anh ta. Em ấy có một tầm long vô cùng cao thượng. Sau tất cả thì em gái của tôi vẫn là tuyệt vời nhất mà.
Tôi cũng hiểu rằng chính Michelie cũng giúp cho cảm xúc tôi trở nên ổn định hơn. Nếu mà cảm xúc tôi không ổn định thì có lẽ tôi đã lao vào đấm vị Thái tử này rồi, thế là khá tệ. Nhưng tệ hơn nữa là gì? Để lại một vết bầm trên khuôn mặt cậu ta và lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ.
“Không phải là ngươi rất bướng bỉnh sao. Còn ta thì cũng không dễ dàng để tuột cơ hội dạy cho thằng nhóc CHarles đó một hoặc hai bài học đâu. Do vậy, Christina Noir. Người có dám đấu với ta một trận không?”
“Một trận đấu?”
Khi nói đến một trận đấu thì bản tính cạnh tranh bắt đầu dâng trào trong tôi…
“Vậy là chúng ta sẽ đấu với nhau, nhưng cái giá của nó là gì?”
“À, phải rồi. Nếu người thắng, ta sẽ bỏ qua toàn bộ các hành động xấc xược của nhà ngươi. Tuy nhiên, nếu ngươi thua thì ngươi sẽ phải trở thành nữ hoàng của ta. Ngươi sẽ phải đề nghị Nhà vua và cha ngươi hủy bỏ hôn ước của ngươi và thằng nhóc Charles.”
“Wow.”
Tôi cười khúc khích trong sự ngạc nhiên. Ngay cả khi đó là mong ước của vị thái tử này đi chăng nữa thì điều đó cũng không thể xảy ra. Hôn ước bị phá vỡ chỉ vì tôi yêu cầu sao, làm gì có chuyện nó được chấp thuận chứ. Cứ cho là được đi thì cái việc đính hôn với Thái tử ngay sau đó thì còn khó hơn gấp bội. Cứ cho là cậu ta thắng đi, nhưng do cậu ta đã cho người hầu lui hết thì làm gì có ai làm nhân chứng cho chiến thắng đo.
Còn nữa, tôi dám chắc anh ta sẽ không vứt bỏ lòng kiêu hãnh của bản thân để tung mấy tin đồn vớ vẩn về tôi đâu. Với đều trên tôi càng khẳng định chắc chắn hơn nữa quan điểm của bản thân trong hoàn cảnh này.
Có thể nói rằng lúc này Endo không còn nhiều thời gian nữa.
Vậy, nếu tôi chiến thắng trong cuộc đấu thì gã Thái tử này sẽ không chỉ bỏ qua toàn bộ những hành động xấc xược của tôi vừa rồi, mà là toàn bộ những hành động xấc xược của tôi dành cho cậu ta cho đến hết cuộc đời. Về cơ bản, cậu ta hứa rằng trong tương lai, bất kể tôi có lan truyền những lời đồn hay lạm dụng cậu ta như thế nào, thậm chí là nói thẳng mặt cậu ta thì cậu ta sẽ vẫn phải bỏ qua và tha thứ cho tôi.
Tuyệt vời. Thật sự tuyệt vời. Nó là phần thưởng hoàn hảo cho tôi. Tôi không rõ là cậu ta có chú ý rằng thời gian sắp hết hay không, nhưng một người hoàng gia sẽ không bao giờ được phép thất hứa.
Và nếu tôi thua? Ha, ờ thì, tôi cũng chả cần phải lo lắng về điều đó.
“Vậy thì được rồi, Thái tử. Hãy bắt đầu trò chơi thôi.”
Rốt cuộc, tôi đã không thể chịu đựng được, Christina Noir đã phải chịu một thất bại đáng xấu hổ ở đây.
============
(!): Tội phạm thượng