Cuộc chơi của Leon và Saffinia đã kết thúc, phần thắng đã thuộc về Saffinia.
“Mình đã thắng ………?”
Dường Saffinia vẫn chưa tin vào chiến thắng của bản thân.
Thực tế, đây là lần đầu tiên Saffinia thắng trong trò này. Trước đây trong tất cả các cuộc đầu với tôi, cô ấy chưa từng giành chiến thắng dù chỉ là một lần. Có lẽ vì vậy cô ấy cảm thấy bất ngờ vì chiến thắng hôm nay.
“Mình đã thắng…………..mình đã thăng ! Chris, mình đã thắng !”
…...Tôi nghĩ lại toàn bộ các chiến thắng của mình từ trước đến nay. Một cảm giác tội lỗi với Saffinia, người mà bây giờ mới biết đến nụ cười chiến thắng.
“Chị chơi tốt lắm, Saffinia”
“Saffinia, chúc mừng chị nhé !”
“Ừ”Không giống như tôi, kẻ mà đang hơi lơ đễnh với mọi việc xung quanh, thì Mishuly đang chúc mừng cho chiến thắng của Saffinia. Trong lúc cô ấy đang rất là hạnh phúc khi nhận được những lời chúc mừng của Mishuly, thì tôi bắt đầu quay ra quan sát các đối thủ khác. Khuôn mặt của Saffinia đang tràn đầy cảm xúc, nó khác xa so với lúc ở dinh thự.
Khi thấy người bạn thân của mình đang tràn đầy cảm xúc, điều tuyệt vời đó bắt đầu lan tỏa lên khuôn mặt của tôi.
Cuối cùng thì, chuyến đi chơi này không chỉ dành cho Mishuly mà còn dành cho cả Saffinia nữa.
“Này, đừng chạy trốn”
“Không đáng đâu”
Tôi túm lấy ngáy áo của Leon khi cậu ấy cố bỏ đi, tôi thì chả bao giờ cảm thấy thất vọng và hành động kiểu vậy khi thua cả.
“Gì, có vấn đề gì à ?”
Tôi dùng vũ lực để buộc cậu ta dừng lại, không có kinh ngữ cũng chả sao, tôi không quan tâm. Khi tôi trốn khỏi căn biệt thự, thì cái mác quý tộc nên được cho bốc hơi, nhưng cậu ta biết tôi là quý tộc cao cấp, đó là vấn đề chính ở đây. Bên cạnh đó tôi có thái độ như thế này là vì đa phần tôi đang cảm thấy sợ hãi.
“Tôi, chỉ muốn xác nhận một số việc thôi”
Tuy chỉ là một thường dân, nhưng theo “Mê cung số phận” thì cậu ta là một người xuất chúng.
Saffinia và mấy người khác đang bắt đầu trận mới, cho nên có lẽ không ai chú ý đến cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Tôi đoán là cậu đang cố trốn chạy khỏi cuộc chơi nhỉ ?”
“Không đời nào, tôi vô cùng mạnh mẽ, tôi là một người đàn ông”“............vậy sao ?”
Với một câu trả lời như vậy, theo tôi thấy nó có vẻ không phải là một lời nói dối.
Nếu bạn nghĩ rằng tôi công khai mọi chuyện lúc này, thì nó cũng giống như mất đi một cánh tay vậy, chẳng có lý do để cho rằng đó có phải là kết quả xứng đáng hay không.(Đoạn này mình chả thể hiểu nổi ý nó là gì :v )
“Tại sao cậu lại ở chỗ này ? Chà………”
“Gọi tôi là Christina và không cần kính ngữ đâu……...tôi muốn giữ bí mật danh tính”
Tôi để cho cậu ta gọi trực tiếp tên để tránh lộ ra họ của mình. Ngoài ra tôi cũng bảo cậu ta bỏ luôn kính ngữ để tránh rắc rối không đáng có, tôi cũng đã giải thích lý do và có vẻ cậu ta đã bị thuyết phục.
“Thật xui xẻo. Phải rồi, nếu bạn dùng kính ngữ thì mọi người sẽ chú ý và chúng tôi không thể giấu được danh tính”
Quả là vậy, sẽ thật là xui xẻo nếu việc đó có thể tạo ra một mớ hỗn độn.
“Vậy, MIshuly…………......”
“À, đúng rồi. Mishuly em có muốn chơi thử không ? Nó rất thú vị đấy”
“.....Hey, cậu đang bơ tôi à !”
Tôi bơ cậu ta. Tôi đang nói chuyện với Mishuly và trao đổi bằng ánh mắt, tôi chỉ muốn bảo vệ em ấy thôi.
Mishuly thì dường như không chú ý đến cuộc chiến nhỏ của Leon, Em ấy suy nghĩ một lúc và nói
“Cái trò kia, chị có thể chơi nó không vậy ?”
“Được chứ, chị có thể chơi nó”
“Chị có chơi tốt không”
“Chị gái của em chơi rất tốt đấy nhé”
Đạt tay lên lồng ngực một chút. Điều này thực sự không phải là khoác lác. Tôi là một thiên tài, sức mạnh của tôi lúc này tương đương một người trưởng thành.
Khi nghe thấy nó, mặt Mishuly bừng sáng.
“Vậy hãy chơi cùng em nhé !”
“..........nghe hay đấy”
Tôi mỉm cười và đáp lại.
“Vậy thì, chị hãy hướng dẫn cho em luật chơi nhé”
“Gì cơ? ”
Thật là một thiện ý tốt đẹp, bên cạnh đó có vẻ căn lều này cũng được thiết kế dành cho người mới chơi. Mishuly đã chú ý thấy có một sô người hướng dẫn cách chơi cho người chơi mới.
“Ừm……….chỉ quên không nói với em một điều nhỉ ?”
“Mishuly à”
Dĩ nhiên tôi sẽ rất vui khi được làm người hướng dẫn cho em ý. Nhưng có lẽ hôm nay sẽ khác.
“Hôm nay là lễ hội lớn……….vậy nên hãy tận hưởng nó cùng những người khác, cứ quên chị đi”
Trên cương vị một người chị, tôi nghĩ rằng có lẽ sẽ tốt hơn nếu Mishuly cũng chơi với những người khác nữa.
Đôi mắt tỏa sáng của em ấy bất ngờ vụt tắt, tôi bắt đầu run rẩy tự trách bản thân không biết tại sao mình lại nói như vậy.
“.........với em, chị là người thích hợp nhất”
“Không đâu, Mishuly. Chị không phải là người duy nhất”
“.......................”
Tôi không thể nghe rõ câu nói vừa rồi của em ấy, lúc này Mishuly đã im lặng. Những điều này là điều mà tôi đã quyết định từ đầu buổi đi chơi hôm nay.
Tôi sẽ để Mishuly chơi với những người khác, chứ không phải là tôi.
Đó là mục đích chính của hôm nay, vì ở đây chúng tôi có thể gặp mặt rất nhiều người khác nhau.
“Mi, Mishuly, nếu em cảm thấy lo lắng hãy nói với chị”
“Chị thật vô dụng. Vì vậy đừng nói mấy điều mù mờ và vô nghĩa đó”
“Tại sao ! Chị lại làm điều này cơ chứ !?”
Thật là khó khăn. Tôi mặc kệ việc không có kinh ngữ.
“Được rồi, Mishuly……...cùng chơi thôi”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Mishuly từ phía sau.
Một bước, hai bước.. Mishuly và tôi nhìn nhau và mỉm cười.
“..........................”
“..........................”
Mặc dù không ai nói gì cả, nhưng tâm trí của chúng tôi được kết nối.
Mishuly nhìn về phía trước, phía những người hơi khác và bắt đầu cuộc chơi không một chút do dự.
Tôi gượng gạo mỉm cười khi nghĩ lại cảm xúc lúc bản thân đứng một mình.
Mặc dù suy nghĩ cỡ nào đi chăng nữa, sau tất cả, đó là nỗi buồn của sự cô đơn.