Một cái ruy băng đính ren cùng váy phồng. Lúc mang nó rồi xoay tròn một vòng, đôi chân thấp thoáng dưới làn váy của Cecilia hấp dẫn đến kì lạ, và Oliver thì trắng trợn nhìn chằm chằm vào cô gái.
“………….”
Cecilia quyết định lơ ánh mắt kia, tiếp tục để người ta mặc cho cô hết bộ này đến bộ khác.
“Nó hợp với tiểu thư lắm, Cecilia-sama. Da tiểu thư rất trắng, cực kì xứng với những bộ váy dễ thương.”
“Phải, Cecilia quá đáng yêu. Em ấy mặc gì cũng đẹp, nên khó chọn đồ thật.”
Tiếng cười nói của Oliver và thợ may vang vọng cả dinh thự.
★★★★★★
Chiều nay, thợ may tới dinh thự của Oliver.
Cecilia được lấy số đo khắp cơ thể, cô ấy như thể búp bê đồ chơi của Oliver vậy. Dù Cecilia mặc bộ nào, Oliver cũng đều khen tới tấp, hết lần này đến lần khác.
“Bộ đó quá dễ thương, bộ kia rất xinh xắn, Cecilia mặc gì cũng đẹp lộng lẫy nha.”
Phải nói ren và những thứ đáng yêu rất ăn rơ với tính hay mơ màng của Cecilia. Cô gái có sự uy nghi của một Quỷ vương nữa, nên mặc những bộ đồ khác cũng tuyệt vời chẳng kém.
Dù người mặc thì khẳng định mấy thứ này không hợp với mình. Thậm chí còn nghĩ anh hùng dùng cách lấy lòng này với ý đồ gì. Xem ra hôm nay chân tình của Oliver vẫn chưa được đáp lại rồi ╮(╯▽╰)╭.
Vì đã bỏ cuộc và không thể lên tiếng phản đối, thành ra Cecilia để bọn họ tự tung tự tác luôn.
Dễ thương! Xinh đẹp! Rất hợp với dáng em! Toàn bộ số quần áo đều do Oliver “thích là nhặt”, chẳng có cái nào do Cecilia chọn mua cả.
Trái ngược Cecilia, vốn đã quyết nhắm mắt làm ngơ mọi chuyện, Oliver lại tỏ ra hết sức vui vẻ. Người duy nhất làm mặt lạnh chỉ có Cecilia.
“Tiếp theo là lấy vài bộ đồ ngủ. Quần áo mặc trong nhà nữa.”
“Phải phải. Tôi chuẩn bị trước vài bộ rồi đây.”
Kế hoạch hôm nay là mua một ít quần áo may sẵn, hàng đặt may riêng sẽ đem tới sau. Và dĩ nhiên, đề nghị không cần mua nhiều đồ của Cecilia bị cho vào quên lãng.
“Một chiếc mũ lưỡi trai(?) cũng được đó. Và– huhm?”
“Có chuyện gì sao thưa Ngài?”
Đáp lại câu hỏi của thợ may, Oliver nói “Kế hoạch thay đổi” và bắt đầu dặn dò. Anh ta muốn ngắm nhìn Cecilia đáng yêu thêm nữa, tuy nhiên vấn đề mới lại đến, buộc anh phải cắt bớt thời gian.
“Tôi còn chuyện phải làm, nên hôm nay tới đây thôi nhé? Tôi sẽ mua hết số quần áo Cecilia vừa thử. Còn hàng đặt riêng thì nhớ, may xong vài bộ hẵng giao cho tôi.”
“Vâng.”
Thái độ của Oliver xoay hẳn 180 độ, từ cười hì hì như thằng ngốc biến thành bộ dạng nghiêm túc như thể bàn bạc việc quốc gia đại sự.
Xách thanh kiếm đang gác ở góc tường lên, anh ta nắm tay Cecilia và để cô ấy ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại của riêng cô.
Thợ may đang thu dọn đồ đạc, nhưng Oliver chẳng quan tâm. Anh ta thản nhiên vuốt vuốt mái tóc của Cecilia.
“Xin lỗi, anh phải ra ngoài một lát, em đợi ở đây nhé. Anh thật sự không muốn xa em đâu, nhưng anh không mặc kệ chuyện kia được.”
“…………….”
Cecilia khẽ gật đầu.
Oliver phồng má lên hờn dỗi “Em không thể tỏ ra cô đơn chút xíu sao”.
Người duy nhất đang tỏ ra khó chịu không muốn tách rời Cecilia là Oliver, Cecilia thì hoàn toàn không quan tâm. Đáng thương thay cho Oliver, chỉ mình anh ta cô độc lê lết trên con đường một chiều này.
“Vậy anh đi đây.”
Vỗ nhẹ đầu Cecilia thêm cái nữa, Oliver rời khỏi phòng.
“…………....”
–Tại sao anh hùng, cứ đụng chạm mình?
Nắm tay cô và dẫn cô đến sofa, vỗ đầu cô. Dù có tán tỉnh cô, một Quỷ vương, như thế, thì Oliver cũng đâu được lợi lộc gì… là suy nghĩ của Cecilia.
Trong lúc cô ấy lơ đãng nhìn chằm chằm cánh cửa nơi Oliver vừa bước ra, người thợ may tủm tỉm cười. Vì người đó đã đem quần áo tới cho Cecilia, nên cô ấy nhận chúng.
“Thiếu Oliver-sama khiến tiểu thư cô đơn sao?”
“…….Không.”
Đáp lại câu hỏi thân thiện của người thợ may, Cecilia thành thật trả lời.
Nghe lời phủ nhận của cô ấy, người thợ may nghĩ “Đúng là một tiểu thư trẻ cứng cỏi”. Đương nhiên Cecilia đang nói thật, tiếc là không ai tin.
Thở ra một hơi xong, cô gái cất tiếng.
“…….Tôi nghĩ nên về bằng cửa sau thì hơn.”
“Sao?”
Người thợ may thoáng ngạc nhiên, vì đầu giờ Cecilia vốn rất kiệm lời, nhưng lập tức gật đầu khi nghe câu tiếp theo của Cecilia.
“Trước cổng dinh thự đang rất đông người.”
“Ah, tôi hiểu rồi. Cảm ơn tiểu thư đã nhắc nhở.”
Người thợ may cảm tạ sự giúp đỡ của Cecilia.
Thông thường kẻ buôn bán luôn vào và ra khỏi nhà khách bằng cửa sau, tuy nhiên Cecilia chưa biết chuyện đó. Dù không muốn thì sớm muộn cô ấy vẫn sẽ biết, một khi cô sống tại dinh thự này. Hình như cô gái bị tiêm nhiễm thói xấu của Oliver mất rồi.
Nhanh chóng thu dọn căn phòng xong xuôi, người thợ may mỉm cười nói với Cecilia: “Tiểu thư cứ thong thả chờ nhé, tôi sẽ may những bộ đồ thật dễ thương. Tôi xin phép về.”
“Cảm ơn.”
Cecilia nhìn thợ may đi khỏi.
“………Phù.”
Cô gái ngửa người ra sau ghế sofa.
Nhấc đôi chân lên, cô vòng tay ôm đầu gối rồi tì đầu mình lên hai đầu gối.
“………Tại sao, mình vẫn sống?”
Câu hỏi mà Cecilia liên tục tự hỏi, kết lại thành một cụm hoàn chỉnh.
Đầu óc cô rối bời lên, mà nguyên nhân đều do Oliver.
Oliver rời phòng vì có việc, hiện anh ta đang đứng tại lối vào dinh thự. Cecilia thường vô tư vô lo, nhưng bên trong, cô vẫn là một Quỷ vương.
Cô ấy biết bên ngoài đang hiện diện nhiều cá thể rất mạnh mẽ, bao gồm Oliver. Dù cô ấy vô tư vô lo, Cecilia vẫn là Quỷ vương. Cô cực kì nhạy cảm với sự hiện diện của sinh vật sống, và nếu xét riêng khoản ma pháp, cô ấy cũng khá mạnh.
Tuy nhiên, Cecilia chẳng định làm gì cả.
“……….Những người xâm nhập vào lâu đài, cùng những kẻ yếu hơn?”
––Phải chăng, họ tới bắt mình?
Câu hỏi đó xẹt qua đầu Cecilia. Chắc đây là lí do khiến Oliver chỉ đứng ngoài cổng dinh thự nói chuyện mà không mời họ vào nhà.
Cô ấy nghĩ “Anh cứ giao nộp tôi cho họ đi”.
“…………”
– –Hoặc anh kết liễu tôi luôn.
Oliver mua sắm đồ dùng, quần áo và đối xử rất ân cần với Cecilia. Nhưng giống y dự đoán, cô gái không mảy may biết gì.