Đăng Khôi vừa bước vào lớp có chút bất ngờ khi nhìn thấy Như Nguyệt, cậu chứng kiến cách ăn mặc có phần quái gỡ của cô, rồi ăn bận bình thường như bao người, nhưng nhìn dáng vẻ cùng mấy trò nghịch phá cô dành cho viễn Hinh, cậu nghĩ rằng, cô gái này có cá tính mạnh, trong tâm trí cậu, những cô gái có cá tính này thường không thích việc mặc váy rườm rà.
Nhưng có một điều cậu phải công nhận là Như Nguyệt mặc váy trong rất nữ tính và rất xinh.
Học chung cũng bao ngày rồi, cho nên Đăng khôi và như Ngọc cũng nói chuyện đôi chút, hôm nay cậu quyết định khia thác Như Ngọc một chút.
– Woa, nếu không nhìn kỹ, tưởng hai người là chị em song sinh không đấy chứ.
Như Ngọc nghe Đăng Khôi nói thì ngẩng đầu e dè nhìn Đăng khôi. Trong đáy lòng cô có chút hồi hộp, cô quên mất một chuyện : Đăng Khôi là bạn với viễn Hinh.
Nếu như chuyện hôm nay xảy ra, Đăng Khôi nhất định sẽ nói cho Viễn Hinh biết. Vậy thì cô với Như Nguyệt tiêu thật rồi. Như Ngọc thầm mắng mình ngốc, sao lại quên đi cái tên này như thế. Nói chung là khi nói nôm na vài câu, cô nghĩ chỉ cần thận trọng thì Đăng Khôi chẳng thể nào biết được Như Nguyệt là con nhỏ cận thị mà Viễn Hinh tìm. Hôm nay hai người nếu dám phá Viễn Hinh, chắc chắn sẽ bị lộ.
– Sao vậy? – Đăng Khôi thấy Như Ngọc ngây người nhìn mình thì ngồi xuống , rất tự nhiên đưa tay búng lên trán cô một cái hỏi.
Như Ngọc đưa tay sờ trán nhìn Đăng khôi, mặt có chút đỏ đỏ ngượng ngùng trả lời:
– Ai cũng nói hai đứa mình là chị em song sinh cả.
– Quê bạn ở đâu? – Đăng Khôi nhích lại gần Như Ngọc một chút hỏi.
Như Ngọc cảm thấy một chút căng thẳng, lòng đánh lô tô không ngừng, trả lời né tránh:
– Thì ở trên mặt trời dưới mặt đất.
– Trước nhà có một cánh cửa, trong nhà có cột, còn có một bộ bàn ghế nữa….
– Sao bạn biết? – Như Ngọc có chút hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Đăng khôi hỏi.
Đăng Khôi phá ra cười nhìn cô trêu chọc:
– Thế nhà ai không có cửa, không có cột, không có bàn ghế chứ.
Như Ngọc há hốc miệng nhìn Đăng khôi, cô trong lúc chột dạ lo lắng thì đã oanh liệt bị người ta trêu chọc rồi. Cô tỏ vẻ mặt giận, chúi đầu vào quyển sách của mình, không muốn để ý Đăng khôi nữa.
Đăng Khôi cười cười, cậu cảm thấy, mấy cô gái quê này có chút dễ thương và thú vị. Hai cô gái này hôm nay tự nhiên ăn mặc như thế này, công thêm cú điện thoại ban sáng của Viễn Hinh, thì cậu có thể chắc % là sắp có kịch vui để xem.
Đăng Khôi cũng không nói gì thêm nữa, cậu cảm giác Như Ngọc có chút lo lắng khi nhìn thấy cậu.
Quả nhiên Đăng Khôi nhìn thấy Như Ngọc nhắn tin nhắn qua điện thoại, lát sau thấy Như Nguyệt cầm điện thoại xem tin nhắn rồi quay đầu nhìn về phái cậu.
Đang Khôi khẽ thở ra một hơi, xem ra thân phận của cậu đã bại lộ rồi. Kịch vui có lẽ sẽ không diễn ra. Nhưng mà cậu muốn xem tuông kịch này, dù sao người ta cũng mất công chuẩn bị rồi. Cho nên Đăng Khôi quyết định lật bài ngửa với Như Nguyệt và Như Ngọc luôn.
– Viễn Hinh…
Đăng Khôi chỉ mới lấp lửng cái tên Viễn Hinh, thì Như Ngọc và Như Nguyệt đều đồng loạt giật mình quay đầu nhìn Đăng Khôi rồi ngó dáo dát ra ngoài cửa.
Ngoài cửa lớp ngoài bóng của một người bạn cùng lớp bước vào thì không còn ai nữa. Như Nguyệt và Như Ngọc đều thở phào nhẹ nhỏm.
Nhưng tự nhiên Đăng Khôi lại gọi ra cái tên này làm gì.
– Viễn Hinh, cậu ấy có một nhược điểm….- Đăng Khôi cười tủm tỉm khi thấy thái độ có tật giật mình của Như Nguyệt và Như Ngọc.
Lần này Như Nguyệt nghe ra là Đăng Khôi cố tình nói cho cô nghe thì phải, cho nên cô quay đầu nhìn Đăng Khôi dò hỏi. Cho dù Đăng Khôi chỉ tùy tiện nói ra điều này, nhưng đã là nhược điểm của cái tên Quần Lót Rùa kia, thì dù là gì cô cũng muốn biết hết.
– Muốn biết không?
Đăng Khôi khoanh tay dựa người vào cái bàn phái sau, mày hơn nhướn lên nhìn Như Ngọc và Như Nguyệt đầy thú vị hỏi.
Như Nguyệt tất nhiên là muốn, nhưng đâu có ai khi không lại bán đứng bạn bè mình cho kẻ địch bao giờ. Rõ ràng cái tên Đăng Khôi này có ý đồ khác mà
– Điều kiện là gì?
– Rất thông minh – Đăng Khôi cười cười khen ngợi Như Nguyệt.