Edit: Huong August
Kể từ ngày đó về sau, có thể nói là Bảo Bảo ngày ngày đắc ý. Suốt ngày không có chuyện gì cứ nhìn An Tịnh cười khúc khích, có chuyện gì cứ nhìn An Tịnh cười khúc khích. Cả người ngày nào cũng vui phơi phới.
Sau lần đó, Bảo Bảo gắng sức yêu cầu An Tịnh nói lại những lời đó một lần nữa, nhưng chỉ đổi lại ánh mắt xem thường của An Tịnh. Thật ra Bảo Bảo đã sớm bóp cổ tay, biết vậy đã lấy điện thoại ghi âm lại. Như vậy cô có thể ngày ngày nghe. Dĩ nhiên, nếu như có bản sao tồn tại, An Tịnh đã sớm không để nó tồn tại.
Cho dù nói thế nào, Bảo Bảo đành nuốt trở về. Dù sao Bảo Bảo cũng không dám bỏ lại An Tịnh chạy trốn một lần nữa. Nhưng đối với anh bạn nhỏ An Khê, đó cũng là sẽ sự thật không thể chối cãi.
Công bằng mà nói, hẳn là tốt hơn nhiều, nhưng vẫn có chút không thoải mái. Cảm thấy Bảo Bảo còn quan tâm An Khê hơn anh nhiều? (Bảo Bảo: nói nhảm, bé là trẻ con, con nít, hiểu không?
Nhưng dầu gì cũng là con trai mình, An Tịnh nhìn An Khê thuận mắt hơn trước. Cơ mà thuận mắt là một chuyện,có muốn trừng trị nhóc hay không lại là chuyện khác. Dựa vào một tháng anh bị “bỏ rơi”, An Tịnh không thể nào bỏ qua được.
Hiện tại anh vẫn chưa nghĩ ra cách trừng trị nhóc. Nặng quá, dù gì cũng là con trai của anh và Bảo Bảo, nhẹ quá, lại không đạt hiệu quả. Hơn nữa, quan trọng nhất là, Bảo Bảo vốn không thể rời bỏ anh, nếu ném nhóc cho ông bà nội hoặc ông bà ngoại, khẳng định Bảo Bảo không vui.
Bây giờ An Tịnh cũng rất phiền não, bên này bọn họ cũng muốn cướp mang An Khê về, bên kia Bảo Bảo lại không chịu buông tay. An Tịnh như nhân bánh quy, bị kẹp giữa hai bên. Suy nghĩ một chút, anh quyết định, vẫn nên ném cho ba mẹ. Nếu như vậy, vấn đề chính hiện giờ chính là Bảo Bảo có vui hay không.
Lần này An Tịnh hoàn toàn đánh giá thấp tình yêu của Bảo Bảo với An Khê. Lúc An Tịnh nói ra đề nghị này, Bảo Bảo sống chết không đồng ý. Sao có thể đồng ý chứ? Đây chính là cục thịt cô khổ sở mang thai mười tháng, giằng co bao nhiêu tháng, lúc sinh ra thiếu chút nữa đau đến chết đi sống lại. Đương lúc giai đoạn tình thương của mẹ còn vô cùng sâu sắc, An Tịnh lại đề nghị ra một hồi vũ phong mãnh liệt như thế.
Từ đó, Bảo Bảo lập tức không nhịn nỗi, ngày ngày nhìn An Khê như nhìn một phần cơ thể mình. Có thể không như thế ư, nó vốn là miếng thịt trên người cô mà ra mà!
Cũng cảnh này, gặp vấn đề này còn có Lâm Hân. Ba mẹ Mặc Đằng Phi cũng ngày ngày muốn mang đứa bé đi, Mặc Đằng Phi còn bày ra bộ dáng rất vui lòng. Lần này Lâm Hân không làm, không thích đứa bé cứ việc nói thẳng đi, cần gì phải ném con cho người khác chứ. Vì vậy, dưới tình huống này, Lâm Hân rất hào khí bỏ chạy, chạy tới chỗ Bảo Bảo.
“Bảo Bảo, cậu nói xem, có phải anh ấy rất quá đáng không? Không thích đứa bé cũng không thể như vậy được, bảo bối lại còn nhỏ như vậy.” Đứa bé Lâm Hân lớn hơn đứa bé nhà Bảo Bảo ba bốn tháng, nhưng bây giờ cũng chỉ mới nửa tuổi mà thôi.
“Đúng vậy, bọn họ đều quá mức! An Tịnh cũng như vậy!” Hai người lập tức tìm được đề tài chung.
Lúc này phim truyền hình vừa lúc hiện một cảnh trong “Định mệnh anh yêu em” – hai phụ nữ có thai cùng nhau chạy trốn.
“Bảo Bảo, chúng ta trốn thôi.” Xem ti vi, Lâm Hân nói với Bảo Bảo.
“Trốn, trốn đi đâu? Mình đã trốn một lần, An Tịnh nói nếu mình dám chạy trốn tiếp lần nữa, anh ấy sẽ trừng trị mình không nương nay.” Thật ra thì lần đó cũng không hề nương tay tí nào…
Lâm Hân vỗ đầu Bảo Bảo một cái, “Cậu có chút cốt khí có được hay không! Đã là phụ nữ thế kỉ rồi, chúng ta việc gì phải tiêu cực như vậy chứ? Cậu nhìn cuộc sống bọn mình bây giờ xem, cũng sắp thăng cấp thành người phụ nữ luống tuổi có chồng rồi!”
Luống tuổi có chồng? Bảo Bảo kinh hãi, không thể nào…
“Bảo Bảo, cậu xem lại đi. Chúng ta ở nhà vất vả giúp bọn họ mang thai, chăm sóc bọn họ, bọn họ lại còn không biết điều như vậy, chẳng lẽ chúng ta không thể cho họ chút nhắc nhở ư? ” Thấy Bảo Bảo có chút dãn ra, Lâm Hân lập tức lừa dối tiếp. Cô hoàn toàn quên thật ra thì tất cả đều là cô tự nguyện…
Dù sao kết quả cuối cùng chính là Bảo Bảo đồng ý, hai người cũng không mang bao lớn bao nhỏ gì, chỉ mang toàn bộ tiền theo.
Bởi vì xen giữa có đoạn quảng cáo, cô hoàn toàn không nhìn thấy kết cục bị bắt lại của hai phụ nữ có thai…
Sự thật chứng minh, An Tịnh thật sự không phải ngồi không. Hai người vừa mới đến nhà ga, vừa mua vé xong đã nhìn thấy môn thần – An công tử.
An Tịnh vì phòng ngừa Bảo Bảo chạy trốn lần nữa, đã sớm gắn định vị JPRS vào điện thoại của cô, chỉ cần cách anh m, tiến vào nhà ga hay sân bay sẽ tự động báo cảnh sát. Không thể không nói, An Tịnh thật sự là rất có dự kiến trước rồi!
Một khắc khi nhìn thấy An Tịnh, trong đầu Bảo Bảo hiện lên hai chữ - xong rồi. Lại bị An Tịnh nhìn như vậy, lần này đến cả cái chết, ngay cả Bảo Bảo cũng thực sự nghĩ tới.
“An Tịnh, anh... anh… tại sao lại ở chỗ này?” Dưới ánh mắt âm trầm của An Tịnh, Bảo Bảo không thể không nhắm mắt lại trước.
“Vậy thì tại sao em lại ở chỗ này.” Trong giọng nói An Tịnh xẹt qua sự tức giận.
“Làm sao em tới nơi này.” Nhìn ánh mắt mãnh liệt của Lâm Hân một bên, trong đầu Bảo Bảo bất chợt hiện lên linh quang! “Em là tới tiễn Lâm Hân! Đúng, chính là em tới tiễn cô ấy! Hân Hân cậu nói có phải hay không?” Lần này đến phiên Bảo Bảo nháy mắt với Lâm Hân.
An Tịnh im lặng ở một bên, làm ơn chớ nháy cái cặp mắt lợi hại đến thế được không? Quá giả dối rồi…
Lâm Hân biết lúc này không thể lừa Bảo Bảo cùng cô chạy trốn, nếu không, An Tịnh không chỉ không bỏ qua cho Bảo Bảo, đến cô cũng sẽ không bỏ qua.
“Đúng, là tôi đặc biệt kêu Bảo Bảo đến tiễn.”
Bảo Bảo hướng về phía An Tịnh gật đầu thật mạnh. Xem đi xem đi, cô thật sự là tới tiễn người.
“Mặc tổng nhà cô đâu?” Vừa mới trốn đi?
“Anh ấy, ha ha, anh ấy, anh ấy đang ở đây chờ tôi đấy.” Ánh sáng chớp qua, Lâm Hân trừng mắt nói dối với An Tịnh.
Liếc nhìn địa điểm vé tàu, An Tịnh không tiếp tục nghiên cứu kỹ. Đây là một cơ hội tốt nha~
“Vậy cô đi thong thả. Bảo Bảo, trở về.”
Xoay người, An Tịnh lôi kéo Bảo Bảo đi mất, không hề quay đầu lại. Bảo Bảo thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lâm Hân, Lâm Hân chỉ có thể đáp lại cô một nụ cười an ủi. Sau đó nữa, Lâm Hân cũng không quay đầu lại, một mình lên tàu.
Thật ra thì bây giờ, điều Bảo Bảo nên lo lắng không phải Lâm Hân, mà là chính cô…