Henkyou Gurashi no Maou

chương 3.1. cựu quỷ vương, tiến hành kế hoạch phía sau bức màn.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng hôm sau.

Sau khi trở về căn nhà phụ, tôi đánh một giấc ngắn và sau đó lại ra ngoài qua đường cửa sổ. Một lúc sau, tôi trở lại dinh thự qua cổng chính, tỏ ra như vừa mới đi săn về. Nhưng đương nhiên là tôi đã săn con thỏ này từ đêm qua, và tôi đã để đám dơi canh giữ nó.

“Cậu đang làm gì đấy, Yuuki-dono!!”

Ai đó gọi tôi ngay khi tôi bước qua cánh cổng.

Và đúng như tôi dự đoán, đó là Kachel Mieghem với cái áo choàng màu xám đang nhìn tôi.

“Có vẻ cậu đã rời nhà. Có thể cho Kachel này biết cậu đã ở đâu và làm gì không?”

“Tại sao tôi phải trả lời?”

“Ta phụ trách việc giáo dục cho Xellos-sama, đồng nghĩa với việc có nghĩa vụ duy trì một môi trường phù hợp trong gia đình của Nam tước. Nếu cậu đã làm gì sai, ta sẽ phải báo cáo lên cho Ngài Nam tước biết.”

“……Tôi đã đi săn.”

Tôi chỉ cho Kachel xem con ‘Thỏ Khổng lồ’ trên lưng.

“Trong cái bẫy tôi đặt ở ngọn núi phía sau dinh thự đã bắt được con thỏ này nên tôi mang nó về để người hầu ở căn nhà phụ chế biến vài món.”

“Lý do gì khiến cậu làm vậy?”

“Ở căn nhà phụ không có nhiều thịt nên tôi và cô hầu định đổi bữa thôi.”

“Ôi trời, thật ích kỷ làm sao!”

Kachel nhìn lên trời và thốt lên.

“Một đứa con ngoài giá thú thì không hơn gì một người hầu, và nếu người hầu đã săn được mồi, thì hiển nhiên là phải dâng lên cho Ngài Nam tước, phải không!? Nhưng cậu lại dùng nó để làm thân với người hầu khác… Ta không thể tin được!”

“Tôi xin phép, tôi cần phải xử lý thịt ngay bây giờ.”

Tôi mặc kệ Kachel và bắt đầu rời đi.

“Chờ đã, Yuuki-dono!!”

“Có chuyện gì? Ta nghe thấy giọng của Kachel-sensei…?”

Cha tôi, Nam tước Georg Grossalia, với mái tóc vàng ngắn và cơ thể cường tráng, đi từ sân sau ra. Ông cầm một thanh kiếm gỗ trong tay.

“Ooh, Yuuki đấy à? Con đi đâu về thế!?”

“Con đã đi săn ở ngọn núi sau nhà.”

“Xin hãy nghe tôi nói, Georg-sama. Yuuki-dono định giữ toàn bộ chiến tích cho riêng mình.”

Kachel ngắt lời tôi.

“Đây là gia đình của Nam tước Grossalia. Nếu một người hầu đã săn được mồi, thì đương nhiên là phải trình diện cho Georg-sama, chủ nhân của gia đình, nhưng để giữ chúng cho riêng mình thì Kachel này không còn gì để nói nữa!!”

“Nếu Yuuki đã săn nó, thì đương nhiên là nó thuộc về Yuuki rồi?”

Cha đặt thanh kiếm gỗ xuống đất và xoa đầu tôi bằng bàn tay to lớn của ông.

“Dù sao thì, hai con ‘Thỏ Khổng lồ’ cơ à? Hmm, con đã đặt bẫy, phải không?”

“Vâng.”

“Khá đấy! Khi ta còn nhỏ, tất cả những gì ta có thể làm chỉ là vung kiếm gỗ! Ta có nghe rằng ‘Thỏ Khổng lồ’ rất cảnh giác, nên rất khó để bắt chúng, thế mà con lại thành công, chưa kể đến việc bắt được hai con nữa… Phải công nhận rằng, đó là một kỳ tích! Con giỏi quá đấy, Yuuki!”

“Con cảm ơn nhiều. Thưa Cha.”

Cha đã nhận được tước hiệu của mình do đã xuất sắc phục vụ quân đội trong chiến tranh. Chính vì thế, ông không bao giờ bỏ qua việc tập luyện vào mỗi sáng. Tôi cũng khá thích thú khi thấy ông chăm chỉ tập luyện và đổ mồ hôi khi vung kiếm.

Trong kiếp trước, tôi không có ai để gọi là cha.

“Nhưng con đừng liều lĩnh, bởi trên núi có cả những con thú nguy hiểm. Nếu con đi một mình, thì chỉ được đi đến chân núi thôi, vì mọi người sẽ rất lo lắng khi con bị thương.”

“Như thế là không tốt, thưa Nam tước Georg-sama!!”

Kachel kêu lên.

“Làm sao Ngài lại có thể khen ngợi hành động ích kỷ của một đứa trẻ ngoài giá thú thay vì khiển trách nó! Đó có phải là cách đúng đắn cho một quý tộc không!?”

“Đừng cứng nhắc như vậy, Kachel-sensei.”

Cha gãi đầu như thể đang bối rối.

“Con trai ta đã đi săn thành công, thì có gì sai khi khen ngợi thằng bé?”

“Nam tước-sama dường như đã quên điều khoản để thuê tôi nhỉ.”

Kachel cười khẩy và nhìn cả tôi và cha.

Tôi biết người này sẽ nói gì.

Suốt ba năm qua, Kachel đã sử dụng những lời này để làm bất kỳ ai trong gia đình phải im lặng.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo rằng người con hợp pháp, Xellos-sama, trở thành học viên tại ‘Hiệp hội Ma pháp Lindbel’. Đổi lại, Nam tước-sama sẽ không phản đối phương pháp của tôi. Đó không phải là điều kiện để thuê tôi sao?”

“……T-Ta biết. Nhưng……”

“Viện đào tạo pháp sư của ‘Hiệp hội Ma pháp Lindbel’ là nơi mà các thành viên của gia đình hoàng gia và quý tộc cấp cao cũng theo học. Mặc dù Xellos-sama đang nhắm đến đây, nhưng Ngài sẽ làm gì nếu gia đình Nam tước không thể tuân thủ kỷ luật? Một đứa con hợp pháp luôn có vị thế cao hơn một đứa trẻ ngoài giá thú. Ngài Nam tước cũng không cần thiết phải nói chuyện với đứa trẻ ngoài giá thú nhiều hơn mức cần thiết. Tôi đã nói rằng đó là quy tắc trong giới quý tộc.”

“Ta biết… Ta biết… nhưng tài năng của Yuuki là vô cùng tuyệt vời!”

Một lần nữa, Cha vuốt ve tóc tôi mặc dù biểu cảm có vẻ chua chát.

“Không phải nhiệm vụ của một người cha là nuôi dưỡng tài năng của con cái à?”

“Vậy cũng được. Thế thì tôi sẽ trở về Vương đô. Kachel này đã cố gắng hết sức để giúp Xellos-sama vào ‘Hiệp hội Ma pháp’, nhưng dường như là vô ích.”

“C-Chờ đã! Chuyện này và chuyện kia là hai thứ khác nhau!”

“Nếu một người trở thành học viên tại ‘Hiệp hội Ma pháp Lindbel’, người đó sẽ thường xuyên gặp con cháu của các quý tộc cấp cao. Tôi nghĩ rằng tên tuổi của gia đình Nam tước sẽ tăng lên khi những đứa trẻ ấy và Xellos-sama quen biết nhau, nhưng thật là một điều đáng tiếc. Nếu trưởng gia đình, Nam tước Georg-sama, cứ tiếp tục như thế này, thì……”

“…………”

“Cái này dành cho Cha.”

Tôi đưa cho Cha hai con ‘Thỏ Khổng lồ’.

“Đổi lại, Cha có thể nghe yêu cầu của con không?”

“Ừ-ừm, nói cho ta nghe xem!”

“Con muốn xin phép được vào thư viện ở toà nhà chính.”

“Thư viện?”

“Vâng. Như Kachel-sensei đã nói, con đang thiếu hiểu biết về các quy tắc ở quốc gia này và vị trí của mình trong xã hội. Vì vậy, để không làm phiền nii-sama và Kachel-sensei, con muốn học về hệ thống và lịch sử của quốc gia này.”

“……Tuyệt vời. Con đã suy nghĩ xa đến vậy cơ à……”

Xin lỗi, thưa Cha. Toàn bộ tình huống này đang diễn ra đúng như kế hoạch của con.

Tôi biết chắc rằng Kachel sẽ cằn nhằn nếu tôi mang thành quả đi săn về, nên tôi đã ngang nhiên bước vào cổng chính trong khi xách hai con ‘Thỏ Khổng lồ’. Anh ta biết rằng Cha tôi thường luyện kiếm trong sân mỗi buổi sáng, nên nếu tôi làm bất cứ điều gì ngay lúc đó, Kachel-sensei sẽ làm ầm lên để Cha tôi nghe thấy. Người này luôn như vậy. Sau ba năm lặp đi lặp lại mấy hành động đó, tôi ít nhiều cũng nhớ được rằng anh ta sẽ làm gì trong trường hợp này.

Vì vậy, tôi đã quyết định lợi dụng nó để xin phép vào thư viện.

Tại sao ấy à? Bằng cách đọc sách trong thư viện, tôi sẽ có thể tìm hiểu được những gì đã xảy ra với thế giới kể từ sau cái chết của tôi trong kiếp trước.

“Một lần nữa, như Kachel-sensei đã nói, con cần biết vị trí của mình trong xã hội. Vì thế, con muốn bổ sung kiến thức mà con đang thiếu. Xin Cha hãy cho phép con đọc sách.”

“Tất nhiên! Thật tuyệt khi Yuuki muốn tự học.”

“…………”

“Yuuki muốn tìm hiểu thêm về vị thế của mình. Điều này có vi phạm quy tắc nào của quý tộc không? Kachel-sensei?”

“K-Không. Không có vấn đề gì cả!”

Nói vậy xong, Kachel trở lại dinh thự.

Cha thở dài.

“Thứ lỗi cho ta, Yuuki.”

“Không, không có vấn đề gì đâu, thưa Cha.”

Tôi hiểu rằng Cha đang cố gắng bảo vệ gia đình Grossalia, và tôi không thể cản trở điều đó.

“Về thư viện, ta sẽ nói với quản gia Neil, nên con cứ thoải mái sử dụng nó.”

“Cảm ơn Cha rất nhiều.”

Sau khi nhanh chóng cúi chào, tôi bước về phía căn nhà chính.

Truyện Chữ Hay