◇
Tên tôi bây giờ là Yuuki Grossalia, con trai thứ của gia đình Nam tước Grossalia.
Từ ngày tôi lấy lại ký ức đến giờ cũng đã được ba năm, và tôi đã có thể thích nghi với việc có cả ký ức của hiện tại lẫn tiền kiếp.
Tôi là Dean Nosferatu, “Bất tử Pháp sư, Chúa tể Nosferatu’, và Yuuki Grossalia, con trai thứ của gia đình Grossalia.
Bây giờ, tôi đã có thể bình tĩnh và chấp nhận cả hai dòng ký ức.
“Dù thế… Mình tự hỏi giọng nói khi đó là như nào.”
Tôi nhớ lại khoảnh khắc trước khi được tái sinh.
Bị Lyle đâm cũng nằm trong kế hoạch của tôi. Từ đó, tôi đã luôn suy nghĩ về những sự kiện xảy ra sau khi tôi bị giết.
Trước đó tôi đã cho một con dơi là gia quyến của mình một chút máu để nó có thể thích nghi với ma pháp của tôi, và để tôi nhập hồn vào xác nó sau khi Lyle lấy mạng tôi.
Nhưng… tôi đã thất bại thảm hại.
Đó là lần đầu tôi sử dụng ma pháp ấy, và cũng là lần đầu tôi chết. Chắc đấy là lý do mà tôi không tránh khỏi thất bại.
Sau khi ma pháp dịch chuyển linh hồn không thi triển thành công, tôi nghe được giọng nói ấy.
“…Ngươi có muốn được tái sinh không?”
Âm thanh cất lên và tôi mất đi ý thức. Khi nhận ra thì tôi đã được tái sinh thành con người.
Ai đã làm vậy? …Tôi cũng không rõ, bởi hiện tại, chẳng có cách nào để tôi tìm hiểu được.
“Không biết đã được bao nhiêu năm kể từ ngày đó nhỉ.”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế ở trong phòng mình và tự hỏi.
Phòng tôi có một chiếc ghế, một cái bàn với giường. Trên bàn là cuốn sách về nghi thức của quý tộc, còn treo trên tường là thanh kiếm gỗ tôi hay dùng để tập luyện.
Và khi đứng trước gương, ngoại hình hiện tại của tôi phản chiếu lại trong đó. Tóc đen, mắt đen. Nhìn cũng… không tệ lắm, chắc vậy.
Trông tôi cũng không quá mạnh, nhưng mười ba tuổi thì cũng không mong đợi gì. Chiều cao thì có hơn một chút so với những đứa trẻ đồng trang lứa.
Đây là tôi của hiện tại, con trai thứ của gia đình Grossalia, Yuuki Grossalia.
Nơi này là lãnh địa của gia đình tôi, nằm ở một vùng ngoại ô cách xa Vương đô.
Gia tộc Grossalia có ba người con, Xellos nii-sama, cô em gái Rumia, và tôi, Yuuki.
Tôi không phải con của người vợ cả, hay nói cách khác, tôi chỉ là một đứa trẻ ngoài giá thú.
Cha tôi là Nam tước Georg Grossalia. Người vợ đầu của ông, Teremia-sama, đã mất ngay sau khi hạ sinh Rumia. Cả tôi lẫn con bé đều không nhớ mặt phu nhân. Những người còn lại trong dinh thự này chỉ là người hầu.
……À, còn một người nữa, nhưng không xếp hắn vào diện đó được.
Chung quy lại, vì tôi không phải con của vợ cả nên tôi không có quyền thừa kế gia tộc, bởi vậy, tôi phải nhanh chóng tự quyết định tương lai của mình. Liệu tôi có nên rời nhà để nhập học vào một trường nào đó, hay trở thành mạo hiểm giả?
“Hmm… nhưng trước đó thì mình nên tìm hiểu thêm về con người đã.”
Dean Nosferatu từng thử hoà nhập với con người và thất bại.
Trước khi sống trong lâu đài cổ, anh đã bị tẩy chay như một con quái vật, và sau khi sống tại đó, anh đã giúp đỡ những người dân của ‘Làng Fila’ với tư cách là thần bảo hộ. Đó là những gì đã xảy ra.
Kiếp trước, tôi không phải con người, còn bây giờ, chính xác thì tôi cũng không hẳn là con người.
Kể cả sau khi được tái sinh, tôi vẫn sở hữu những kỹ năng từ kiếp trước. Dòng máu chảy trong người tôi cũng vẫn là ‘Pháp Huyết <>’, thứ chứa đựng lượng lớn ma lực bên trong, và sau khi dậy thì xong, có lẽ tôi cũng sẽ ngừng lão hoá.
Cuối cùng, tôi sẽ lại đi chệch khỏi định nghĩa của việc là con người, chính vì vậy, kiếp này tôi sẽ cố gắng để ‘trở thành con người’ bằng cách học hỏi khi còn nhỏ, và khi tôi ngừng phát triển cũng như già đi, tôi sẽ dùng những kiến thức mà mình nghiên cứu được để hoà nhập với con người.
“Mình sẽ dùng ma pháp để tìm hiểu về con người và hoà nhập với họ.”
‘Kii Kii’
Tôi chợt nhận ra có tiếng kêu ngoài cửa sổ, phát ra từ một con dơi.
“Ngươi đến đây từ ngọn núi đằng kia à?”
‘……Kii’
Con dơi không bay đi kể cả khi tôi mở cửa sổ để gọi nó.
Dơi đã luôn thích tôi từ rất lâu rồi, cũng vì thế mà tôi có biệt danh ‘Hấp Huyết Vương’.
“Đúng lúc lắm. Ngươi có muốn giúp ta thử nghiệm ma pháp không?”
“Kii?”
“Chờ chút.”
Tôi lấy một con dao găm và cắt một vết nhỏ trên đầu ngón tay.
“Đây là máu của ta, ‘Pháp Huyết <>’, chứa đựng một lượng lớn ma lực trong đó. Uống nó và ngươi sẽ trở thành gia quyến của ta, đổi lại là sức mạnh và tri thức. Ngươi sẽ làm gì?”
“…Kii.”
Con dơi thè lưỡi ra và liếm máu trên đầu ngón tay tôi.
Vết cắt này sẽ lành nhanh thôi, bởi ‘Pháp Huyết <>’ có tính hồi phục và thanh tẩy, hoàn hảo để diệt khuẩn nữa.
“…Hân hạnh được gặp Ngài, thưa chủ nhân.”
Con dơi cất lời.
Ngoài tôi ra, những người khác chỉ có thể nghe thấy tiếng ‘Kii Kii'.
“Tôi rất cảm kích vì được ban cho thứ sức mạnh tuyệt vời này. Nhờ máu của Ngài mà tôi đã có thể giao tiếp với Ngài, thực sự vô cùng tiện lợi, nên mong Ngài chấp nhận lời cảm ơn của tôi.”
Thành công rồi. Kể cả sau khi tái sinh, có vẻ ‘Pháp Huyết <>’ vẫn có tác dụng. Cũng giống như trong kiếp trước, tôi có thể tạo ra thuộc hạ bằng cách cho chúng nếm máu của mình, nhưng điều kiện là phải được đồng ý, chứ tôi không có toàn quyền kiểm soát gia quyến. Đại loại là kiểu ‘Ta sẽ cho ngươi ma lực, nhưng đổi lại thì giúp ta nhé.”
Nhưng dù thế thì con người vẫn cảnh giác với tôi trong kiếp trước và gọi tôi là ma cà rồng, mặc dù tôi không hút máu.
“Ta cũng chỉ vừa thức tỉnh sức mạnh thôi, nên trông cậy vào ngươi.”
Tôi xoa đầu con dơi.
“Này có hơi đường đột, nhưng ngươi có biết nơi nào để ta có thể thử nghiệm ma pháp không?”
“Tôi nghĩ là ngọn núi phía sau dinh thự này sẽ ổn, đó cũng là nơi tôi đang sống.”
Tôi gật đầu với con dơi đang ngồi trên vai.
“Nhưng Ngài phải cẩn thận bởi ở đó có quái vật lẩn trốn.”
“Quái vật loại gì?”
“Gấu Bóng Đêm, Cú Guinea và Thỏ Khổng Lồ.”
“Vậy thì ta xử lý được.”
“Chủ nhân đỉnh quá! Nếu tôi mà chạm trán với một con quái vật thì chắc chắn tôi sẽ bay đi!”
“Đêm nay ta sẽ đến đó, nhờ ngươi dẫn đường.”
“Vâng, tôi sẽ đợi Ngài, thưa chủ nhân!”
Nói vậy xong, con dơi bay đi.
Tôi đã xác nhận rằng tôi có thể sử dụng những kỹ năng từ kiếp trước, và đêm nay tôi sẽ thử nghiệm với toàn bộ công lực ở ngọn núi phía sau dinh thự.
Khi còn đang suy nghĩ ―― ‘Cốc cốc’, có tiếng ai đó gõ cửa.
“Yuuki-niisama, Rumia đây ạ. Anh có đó không?”
Bên kia cánh cửa cất lên giọng nói của em gái tôi, Rumia.
“Rumia đến thăm Yuuki-niisama ạ, anh mở cửa cho em được không ạ?”
Có vẻ con bé lại lẻn vào toà này rồi.
Khu nhà của gia tộc Glossalia bao gồm hai toà nhà, đó là dinh thự chính nơi Cha, Xellos-niisama và em gái tôi, Rumia sinh sống, còn lại là toà nhà nhỏ hai tầng tách biệt khỏi căn nhà chính nơi tôi đang ở cùng với cô hầu gái riêng của mình, Martha.
Hai căn nhà được nối với nhau bằng một hành lang, nhưng tôi không được phép sang bên đó.
“Xellos-niisama có nhắc em là không được sang đây mà, phải không Rumia?”
“Nhưng mà em nghĩ rằng em gái sang thăm anh trai mình là điều đương nhiên.”
Cánh cửa mở ra và một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc vàng óng và đôi mắt to tròn màu hồng đào xuất hiện. Đó là Rumia em gái tôi, năm nay sẽ lên mười tuổi.
“Đến giờ ăn tối rồi, nên em tới gọi anh thay cho Martha.”
Rumia nói, hai tay nghịch nghịch vào nhau.
“Em muốn nói chuyện thêm với anh trên đường tới phòng ăn.”
“Về tình hình hiện tại của anh?”
“Dạ vâng.”
“Sáng nay anh ngủ dậy và ăn sáng, sau đó đọc sách để vào trường công, sau đó Cha định dạy anh kiếm thuật nhưng Xellos-niisama tranh mất, sau đó anh ăn trưa rồi chiều tự vung kiếm một mình, và giờ là nói chuyện với em.”
“Em nghĩ anh nên để ý đến cảm xúc của con gái nhiều hơn đó.”
“Sao em lại giận?”
“Em không có giận.”
“Mà thôi được rồi, anh sẽ đi cùng em một nửa đường nhé, Rumia.”
Tôi nắm lấy tay của cô em gái.
“Vâng!”
Lập tức con bé nở nụ cười.
Trời ạ, cuối cùng thì tôi cũng không hiểu con người cho lắm…Toà nhà của Nam tước đã cũ rồi, và gia đình Glossaria từng bị chia cắt được Cha tiếp quản nhờ những chiến công. Bởi lãnh thổ này cũng không giàu có gì nên dinh thự không được sửa sang lại mà cứ vậy ở luôn.
Ở đây là phía bắc của Vương đô, một nơi vô cùng lạnh giá trong mùa đông, với đặc sản là hoa quả và lông gấm. Cũng không có gì nhạt nhẽo lắm.
Những người đang sinh sống tại đây bao gồm Cha, Xellos-niisama, tôi, Rumia, còn lại là những người hầu, và hầu gái riêng của tôi, Martha. Ngoài ra còn một tên giảng viên về ma pháp nữa.
Lính gác ở đây thì thay phiên với ngôi làng bên cạnh, và luôn có người đứng gác nên dinh thự chính khá nhộn nhịp, tuy nhiên thì căn nhà phụ lại hơi trống trải.
“Ở đây gió lùa lạnh quá anh ơi.”
“Anh tự hỏi là có ma pháp nào giúp được không nhỉ.”
“Có thì tốt quá ạ.”
“Có thể ở ‘Hiệp hội Ma pháp Lindbel’ nơi mà Xellos-niisama đặt nguyện vọng vào thì có đấy.”
Anh cả của chúng tôi, Xellos Grossalia, đang nhắm đến vị trí tập sự của Hiệp hội Ma Pháp ở Vương đô. Đây là một tổ chức lớn, kết hợp cả giáo dục lẫn nghiên cứu ma pháp, và chỉ cần trở thành tập sự ở đây thôi cũng đủ để có thể học được “Ma pháp Cổ đại’ vô cùng mạnh mẽ rồi. Thành viên của Hiệp hội có cả những quý tộc cấp cao như Công tước và Hầu tước, và cả Hoàng tộc nữa. Cũng chính vì thế, việc con cái của một quý tộc gia nhập Hiệp hội sẽ là biểu tượng địa vị của mỗi gia đình.
Bởi vậy, gia tộc Grossalia đã thuê một gia sư riêng cho Xellos để giúp niisama vào được đó. Tôi cũng có hứng thú… nhưng nói thật là tôi không muốn dính dáng đến chuyện này cho lắm, bởi lẽ, khi nhắc đến “Ma pháp Cổ đại”, điều duy nhất mà tôi nhớ lại đó là ‘Giáo đường Thánh địa, Thánh đường Elysium’. [note52647]
Nhưng… đã bao nhiêu năm kể từ kiếp trước của tôi…? Có lẽ không chỉ là mười hay hai mươi, bởi vì từ khi tái sinh, tôi đã không nhận ra bất kỳ cái tên nào của những quốc gia, Hoàng tộc hay quý tộc mà tôi từng biết. Từ ngày tôi trở thành con người cũng đã là mười ba năm, nhưng tôi còn chưa từng nghe thấy cái tên ‘Giáo đường Thánh địa, Thánh đường Elysium’.
Thời gian đã trôi qua lâu vậy rồi sao? Thực sự tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với thế giới sau khi tôi chết lần đầu tiên.
“―― Yuuki-niisama, anh có nghe không đó?”
“Xin lỗi nhé, anh không để ý. Em đang nói gì thế?”
“Kiểm tra bài cũ như thông thường thôi ạ. Em sẽ đọc cho anh nghe những gì em học được hôm nay, nên lắng nghe đi anh.”
Rumia bắt đầu ngâm nga một dòng thơ.
Bài thơ này đã tồn tại từ kiếp trước của tôi, và được dùng để học cách phát âm dành cho việc niệm chú.
“……Anh thấy sao?”
“Đầu tiên, phát âm hơi lạ nhé. Câu cuối thì em đọc nhanh quá, với cả, anh cũng có nhớ một chút bản gốc đó, em tính qua mặt anh hay sao?”
“……Uuuu, đến cả Cha còn không phát hiện ra mà…”
“Rumia, em hay lắp bắp, cho nên là em thử chậm lại một chút và chú ý đến cử động lưỡi xem sao.”
“Roiii, như vậy ạ?”
“Thử hít hơi sâu hơn xem.”
“Để em thử.”
Chuyện này làm tôi nhớ lại tiền kiếp, khi đó tôi cũng thường dạy học cho những đứa trẻ trong làng như thế này. Chúng thường đến lâu đài cổ nơi tôi sống vào mỗi buổi sáng.
Căn phòng nơi tôi chết chẳng phải nơi đặt ngai vàng hay gì, chỉ đơn giản là phòng học của đám trẻ. Ở đó, tôi đã làm thầy giáo của ngôi làng trong khoảng 120 năm.
Nói mới nhớ, khi tôi nhận ra thì tỉ lệ biết chữ của Làng Fila đã đạt 100%, và các nhà lữ hành từ Vương đô cũng đều hết sức dv.n nhiên vì điều đó.
Sau khi được tái sinh, tôi được dạy dỗ bởi các quản gia và hầu gái. Đứa trẻ duy nhất của gia đình Grossalia có gia sư riêng là Xellos-niisama, đứa con chính thống.
Về phần tôi, được biết đến những kiến thức của thời đại này là tốt lắm rồi nên cũng không có than phiền gì cả…
…Rumia mè nheo với tôi, ‘Em không theo kịp nội dung học được’.
Tình cờ khi tôi an ủi con bé, giờ việc dạy học lại thành thói quen. Tôi đã bảo Rumia giữ bí mật, và bởi vì chưa có ai nói gì cả, nên chắc là không ai phát hiện ra rằng tôi đang dạy ma pháp và những kiến thức thông thường cho con bé.
“――‘những kẻ điều khiển ngọn lửa’ ‘Hỡi vĩ nhân mang ánh sáng’ ―― Anh thấy sao?”
“Phát âm của em tốt hơn rồi. Em thử xin lời khuyên của Cha xem, có thể em sẽ sớm học sang kích hoạt ma pháp đấy.”
“…Em muốn anh quan sát em nữa.”
“Anh đã nói là đừng kể với ai rồi mà, phải không?”
“Vậy thì lần tới nha anh, lần tới…”
“Chúng ta sắp hết thời gian rồi, Rumia.”
Khi nhận ra thì chúng tôi đã đến tầng một của căn nhà phụ rồi. Phía trước là nhà ăn, và bên trái là hành lang nối với nhà chính.
“Anh sẽ qua nhà ăn ở đây, còn Rumia sang bên kia nhé.”
Tôi bỏ tay Rumia ra.
“Đi đi em, Cha và Xellos-niisama đang chờ rồi.”
“Nhưng em muốn ăn cùng anh.”
Rumia phồng má nói.
“Anh không ăn ở bên đó được, em biết mà.”
“Cha nói rằng ông ấy không phiền nếu anh muốn!”
Cha nói thế với Rumia à? Cáo già thật. Ắt hẳn ông ấy phải hiểu rằng khi còn thằng cha đó ở đây thì tôi không thể nào đặt chân vào nhà chính được.
“Niisama, mình đi cùng nhau đi anh. Năm nay anh sẽ đến trường mà, phải không?”
“Anh vẫn chưa quyết định được.”
“Anh học giỏi mà, nên vào trường không phải vấn đề gì đâu ạ. Em chắc chắn đó!”
Bàn tay nhỏ nhắn của Rumia nắm chặt lấy tay tôi.
“Cách dạy của anh dễ hiểu hơn nhiều so với những người khác, và em nghĩ rằng nếu là anh thì anh có thể nhận được chứng nhận thông thạo mức cao nhất về ma pháp của ‘Hiệp hội Ma Pháp Lindbel’ đấy ạ!”
“Em đánh giá anh cao quá rồi.”
“Em không nghĩ thế!”
“Bởi vì Rumia chưa có gia sư riêng thôi, vài năm nữa có là em nghĩ khác ngay.”
“Không bao giờ đâu ạ!”
Rumia nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.
“Rumia chỉ cần niisama thôi ạ. Gia sư riêng hay gì, em không cần!”
“Nhỏ tiếng thôi em.”
“……Mình ăn cùng nhau đi mà, Yuuki-niisama.”
“Rumia.”
“Em chắc chắn rằng, sau này niisama sẽ trở thành một người đàn ông tuyệt vời vượt xa khỏi tầm với của em, nên bây giờ em muốn được ở bên anh càng nhiều càng tốt. Xin anh đó…”
“Đừng ích kỷ như thế, thưa tiểu thư Rumia.”
Một giọng nói cất lên từ phía căn nhà chính.
Nhìn sang bên đó, chúng tôi thấy một người đàn ông với mái tóc màu xám tro, và bên cạnh là cậu trai với mái tóc vàng, anh trai của chúng tôi, Xellos.
Người đàn ông vừa cất tiếng khi nhìn tôi là Kachel Mieghem, gia sư riêng được Cha thuêđể giúp Xellos-niisama vào được ‘Hiệp hội Ma pháp Lindbel’.
“Ta đã nói đi nói lại nhiều lần rồi, một đứa con ngoài giá thú thì nên tự cảm thấy may mắn vì được ở trong dinh thự này.”
Kachel nói.
Tôi không ưa giọng điệu của hắn cho lắm, nhưng cũng phải công nhận là hắn nói đúng.
Tôi là kết quả của Cha và một người phụ nữ địa phương khi ông tham trận.
Chính vì thế mà tôi chỉ là một đứa con ngoài giá thú, và thực sự may mắn vì được ở đây.
Tôi nghĩ Cha là một quý tộc khá tốt bụng. Giữa chiến tranh thì quý tộc thông thường sẽ bỏ lại đứa con của mình với một người phụ nữ địa phương sau khi vô tình nảy sinh tình cảm với người ấy, hơn thế nữa, người đó còn ra đi mãi mãi và chỉ để lại lời cuối cùng, ‘Xin hãy chăm sóc cho đứa trẻ này’. Cho dù vậy, Cha vẫn nhận nuôi tôi, và mọi người trong gia đình đều chấp nhận tôi.
Cho đến khi Kachel xuất hiện vào ba năm trước.
“Yuuki-dono… không, Yuuki-kun, ta nghĩ là cậu không biết, nhưng mỗi người khi sinh ra đã có một cấp bậc địa vị xã hội rồi.”
“Tôi biết.”
“Ồ? Cậu nói nghe xem?”
“Chủng tộc có cấp bậc cao nhất là Nhân tộc, tiếp theo là Á nhân như các Elf, thấp nhất là quái vật với lý trí như xác sống hoặc là ma cà rồng.”
“Thế còn thứ bậc trong một gia đình quý tộc?”
“Cha có thứ bậc cao nhất bởi là trưởng gia đình, tiếp đến là vợ cả, Teremia-sama, rồi đến hai người con chính thống, Xellos-niisama và Rumia, cuối cùng là đứa con ngoài giá thú là tôi, Yuuki Grossalia.”
“Cậu nói sai một điều. Cậu không có quyền tự gọi mình là một người mang họ Grossalia.”
“Xin thứ lỗi.”
“Kachel-sensei!!”
“Vâng, thưa tiểu thư Rumia?”
“Xin hãy rút lại lời vừa rồi! Yuuki-niisama là anh trai của Rumia và là một thành viên của gia đình Grossalia!!”
“Vậy sao? Xellos-sama?”
……Đừng có hỏi anh ấy, ông là người lớn cơ mà.
“Tôi đã dạy ngài về con ngoài giá thú rồi đúng không? Ngài còn nhớ gì không?”
“……Một đứa con ngoài giá thú thì chẳng khác gì dân thường.”
Xellos-niisama quay mặt khỏi tôi và Rumia.
“Quý tộc không được chung mâm với dân thường. Tôi, người có thứ bậc cao hơn, phải hiểu rõ vị trí của mình.”
“Tiểu thư đã nghe rõ anh trai nói gì chưa?”
“……Nii-sama…”
“Qua nhà ăn bên đó đi em.”
Tôi đẩy nhẹ lưng Rumia.
“Anh cũng không thích ăn ở nhà chính cho lắm, nên anh sẽ dùng bữa với Martha ở đây thôi nhé.”
“……Em hiểu rồi ạ...”
Rumia vừa gật đầu vừa khóc.
Địa vị ấy à…? Con người thích mấy chuyện như này thật nhỉ.
“Tôi có thể hỏi ngài một câu được không, Kachel-sensei?”
Tôi quay sang phía tên gia sư và hỏi.
“Đã được bao nhiêu năm kể từ khi ‘Giáo đường Thánh địa, Thánh đường Elysium’ tìm ra Ma pháp Cổ đại và Cổ vật ở Đất Thánh ―― hay nói cách khác, ‘Vương đô của nền văn minh Ma pháp Cổ Đại, Elysium’?”
“Đừng có mà tuỳ tiện nói ra cái tên ‘Giáo đường Thánh địa, Thánh đường Elysium’! Đấy là một điều cấm kỵ!”
Kachel gào lên.
“Tuy nhiên, ta sẽ nhân từ mà trả lời câu hỏi của cậu, vì nếu không thì cậu sẽ đem cái chuyện tế nhị này ra và bô bô với bất kỳ ai cậu gặp. Đến nay đã là 220 năm kể từ khi ‘Vương đô của nền văn minh Ma pháp Cổ Đại, Elysium’ được phát hiện ra.”
Dứt lời, Kachel quay gót bước đi.
“……‘Giáo đường Thánh địa, Thánh đường Elysium’ là điều cấm kỵ?”
Một tổ chức như thế?”
Tổ chức tìm ra ‘Vương đô của nền văn minh Ma pháp Cổ Đại, Elysium’ và sở hữu số lượng lớn di vật…?
Thật à, thời gian đã trôi qua nhiều vậy rồi sao?
Trong tiền kiếp, tôi đã chết 20 năm sau khi ‘Giáo đường Thánh địa, Thánh đường Elysium’ tìm ra ‘Vương đô của nền văn minh Ma pháp Cổ Đại, Elysium’.
Nói cách khác, kể từ ngày tôi chết đến nay đã là 200 năm.
◇
Truyện mới hấp hối thôi, chưa dead <(")