Edit: Ashe
Tình Lan vốn tưởng rằng sinh con đau đớn một lần là xong chuyện, ai ngờ khi trẻ bú sữa lại càng đau.
Hạ tộc không có thói quen tìm bà vú, phần lớn đều là tự thân làm lấy. Trước khi sinh ma ma nói muốn tìm bà vú, bị Tình Lan cự tuyệt.
“Yến Xuyên không phải Hoàng Đô, mặc kệ là có chức quan hay không, đều trải qua cuộc sống bình thường…” Tình Lan cười nói, “Ta rất thích cách sống này, chỉ là bú sữa mà thôi, ta có thể làm được, ngươi cũng không cần khiến cho tộc trưởng bận tâm về việc này.”
Lúc đó Tình Lan ăn nói hùng hồn, chẳng qua bởi vì nàng chưa hề biết cho con bú khó khăn như thế nào.
Chờ lúc Tình Lan khóc kêu đau, Bộ Khê Khách cũng có nhận thức mới về chuyện này.
“Đành chịu đau vậy… Ta sẽ bảo mẫu thân nghĩ ít biện pháp.” Bộ Khê Khách nói, “Phu nhân nhà Sầm Bách phu trưởng cũng vừa mới sinh, để ta nói với mẫu thân qua hỏi một chút…”
Tình Lan tủi thân, vừa lau nước mắt vừa nói: “Chàng thì biết cái gì! Nếu không đút cho con ăn, ta vẫn bị đau!”
Bộ Khê Khách lục tung tìm cái chén, Tình Lan chợt cảm thấy không ổn: “Chàng làm gì đấy?”
Bộ Khê Khách nói: “Ta giúp nàng, đau như vậy… nhìn khó chịu.” Đọc Full Tại
“Nhi tử đâu?”
“Không đút.” Bộ Khê Khách nói, “Nó tự đi mà tìm cách ăn no.”
Hắn nói xong lại muốn kéo vạt áo Tình Lan ra, Tình Lan che ngực đứng dậy chạy: “Ma ma! Ma ma ngươi mau tới! Kéo chàng ra ngoài đi!”
Vu ma ma từ khi tận mắt chứng kiến cửa ải gió tanh mưa máu cuối năm kia liền bị kinh sợ, thân thể không bằng như trước, cũng chẳng còn sức lực khiển trách Bộ Khê Khách, nhưng gần đây bà ta tìm được biện pháp tốt hơn để ngăn cản phò mã, đó chính là cậy già lên mặt.
Bà ta phát hiện, tuy phò mã là người miệng độc tay ác, nhưng lòng dạ lại mềm. Vì vậy, Vu ma ma chắn giữa hai người, nói với Bộ Khê Khách: “Phò mã đừng náo loạn, lão nô thật sự không có sức kéo phò mã đâu, ngài cũng đừng trêu đùa điện hạ nữa, điện hạ sẽ tưởng là thật…”
Bộ Khê Khách cười nói: “Ma ma, bà ngăn ở chỗ này cũng vô dụng, ta sẽ đi vòng qua.”
Hắn thay đổi bước chân, thân hình bén nhạy, nhẹ nhàng đi vòng qua, bắt được Tình Lan, hai người chơi đùa.
“Không cho chạm vào ta, đau!” Tình Lan nhanh nhảu vỗ vào tay Bộ Khê Khách.
Bộ Khê Khách đứng tim: “Ta còn chưa chạm vào nàng đâu! Nàng lại làm ta sợ!”
Tình Lan nhấc chân chạy: “Ha ha… Cứ dọa chàng đấy.”
“… Sao nàng lại giống với Kiểu Kiểu…” Bộ Khê Khách cảm thấy thật mệt tâm, “Cũng tốt, hiện tại chơi đùa, nàng cũng không rảnh lo chuyện có đau hay không.”
Được hắn nhắc nhở, Tình Lan lại cảm giác được ngực nghẹn đau, nàng ngẩn ra, mềm nhũn kêu một tiếng đau.
Bộ Khê Khách: “Không lừa nàng, thật ra ta là nhất đẳng lương y của Yến Xuyên, chuyên trị những thứ bệnh vặt khó nói của tiểu cô nương…”
Tình Lan: “Thầy lang nhà chàng thật là không biết xấu hổ, nói mau, vậy chàng đã chữa bệnh vặt khó nói cho bao nhiêu tiểu cô nương rồi!”
Bộ Khê Khách cười nói: “Nói thật thì… Hôm nay là ngày đầu khai trương, điện hạ là bệnh nhân thứ nhất của ta, nhưng mà ta có lòng tin chữa dứt bệnh.”
Hắn chớp chớp mắt.
Tình Lan cười khanh khách, lại né tránh hắn, hai người chạy vòng quanh giường.
Vu ma ma vốn muốn lui ra, kết quả vừa đi tới phòng ngoài, chợt cảm thấy sau lưng co rút đau đớn, bà ta vuốt ngực, kêu lên: “Ai ôi… Ai ôi… Lão nô không thở được…”
Nói xong, bà ngồi liệt xuống đất, đỡ trán nói: “Đầu thật choáng váng…”
Bộ Khê Khách và Tình Lan vội vàng tiến lên, sắc mặt ma ma trắng bệch, thở hổn hển.
Thấy tình hình này, Bộ Khê Khách xông ra tìm thầy thuốc, Tình Lan muốn đỡ bà, nhưng cả người ma ma mềm nhũn.
Tình Lan sốt ruột đổ mồ hôi, hỏi ma ma: “Ma ma, bà thế nào rồi?” Đọc Full Tại
Ma ma cầm tay Tình Lan, niệm A di đà phật, hơi thở mong manh nói: “Lão nô bây giờ không nhìn rõ điện hạ… Cố gắng chống đỡ… tinh thần, mí mắt… rất nặng, sợ là không được.”
“Sao có thể!” Tình Lan sắp rơi nước mắt.
Ma ma lại nói: “Điện hạ, điện hạ ơi… Lão nô bị bệnh gần một năm… Thân thể của mình, trong lòng mình hiểu rõ… Đây là phật gọi ta về… Cái chuỗi, chuỗi phật châu này…”
Ma ma run rẩy giơ lên phật châu trong tay, đeo vào cổ tay Tình Lan: “Liền, để lại cho điện hạ…”
Bộ Khê Khách mang nước trở lại, đỡ Vu ma ma dậy, đút bà uống nước. Ma ma lại nghiêng mặt đi, nói: “Phò mã không cần… Phò mã… Nếu lão nô không, không qua khỏi, điện hạ liền… giao phó cho phò mã.”
Bộ Khê Khách không nói gì, tay hắn ấn vào mạch môn của ma ma, nhíu mày không nói.
Tình Lan lau nước mắt, hỏi hắn: “Sao rồi?”
Bộ Khê Khách nhẹ giọng nói: “Mạch quá nhanh… Ma ma, bà kiên trì một lúc nữa, thầy thuốc lập tức tới ngay.”
Vu ma ma lắc đầu một cái, âm thanh như muỗi kêu, nhìn Bộ Khê Khách chậm rãi nói: “Là lão thân nhỏ mọn, bởi vì chưa từng thấy qua tình yêu sâu đậm thật sự, mới không hiểu tâm ý của tướng quân với điện hạ. Lão thân đi rồi, chỉ mong tướng quân có thể yêu nàng lâu hơn một chút…”
Tình Lan ngây người, nước mắt tựa như đọng trong hốc mắt, ngơ ngác nhìn Vu ma ma.
Lời này của ma ma khiến lòng Bộ Khê Khách dao động, hắn yên lặng hồi lâu, thấp giọng nói: “Ma ma yên tâm, từ khi thấy nàng ở Hạc Thành, hai người chúng ta đã định sẵn là cả đời. Công chúa tự tay trồng xuống cây tình trong máu thịt ta, từ đây không còn sợ thế tục phàm trần dãi gió dầm mưa…”
Hắn nói thật chậm, vẻ mặt nghiêm túc, Tình Lan chấn động trong lòng, ôm cánh tay Bộ Khê Khách không ngừng rơi lệ.
Vu ma ma dường như đã yên tâm, đầu ngật ra, ngã về sau, nhắm mắt.
Tình Lan: “Ma ma!!”
Bộ Khê Khách nói: “Lão nhân gia tuổi cao, từ đầu năm tới nay vẫn bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, hôm nay tuy đột ngột, nhưng…”
Hắn vốn muốn nói mấy câu an ủi Tình Lan, nhưng lỗ tai động đậy, lại nghe thấy tiếng hít thở.
Bộ Khê Khách hơi sửng sốt, bưng kín miệng mũi Tình Lan: “Suỵt… Nàng nghe đi.”
Lông mi Tình Lan vẫn vương nước mắt, nàng ngưng thở lắng nghe, tức khắc mở to mắt.
“… Hả?”
Bộ Khê Khách đưa tay đặt lên cổ Vu ma ma, yên lặng một lát, sau đó hắn rụt tay về, mặt đầy vẻ kỳ quái nói: “Ừ… Có lẽ là… còn sống?”
Tình Lan hơi không tin, nhưng mà Vu ma ma đúng là đang hít thở, lão nhân gia ngửa mặt há miệng, còn ngáy nữa.
Tình Lan bò qua, kêu bên tai ma ma: “Ma ma?”
Tiếng ngáy của Vu ma ma không hề ngừng lại.
Thầy thuốc rốt cuộc cũng tới.
Tình Lan và Bộ Khê Khách mặt mày mờ mịt, đồng loạt lui ra, nhường vị trí cho thầy thuốc.
Thầy thuốc hết sờ lại nắn, đẩy mí mắt ma ma lên nhìn, tròng mắt ma ma chuyển động nhanh như chớp, vẫn còn sống.
Thầy thuốc rút tay về, nói: “Ma ma đã lớn tuổi rồi, mấy ngày nay bận bịu chăm sóc điện hạ, chỉ sợ ngủ không ngon, đây là đang ngủ say.”
Bộ Khê Khách ngây ngô nói: “… Những cái khác không có vấn đề gì chứ?”
“Không hề.” Thầy thuốc nói, “Người hơi nóng một chút, ta viết ít thuốc bổ là sẽ ổn thôi.”
Tiễn thầy thuốc rời đi xong, Bộ Khê Khách và Tình Lan đứng trước cửa, hai mắt nhìn nhau thật lâu không nói gì.
Bộ Khê Khách cong ngón tay, quẹt nước mắt trên mi Tình Lan.
Sau lưng, tiếng ngáy của ma ma càng ngày càng to, ầm ầm như sấm mùa xuân.
Tình Lan và Bộ Khê Khách: “Phụt… Ha ha ha ha, làm ta sợ muốn chết.” Đọc Full Tại
Hai người cất tiếng cười to, Tình Lan vừa cười vừa chắp hai tay, cầm chuỗi phật châu của ma ma, niệm một tiếng: “Trời cao phù hộ.”
Bộ Khê Khách nói: “Ta nói chứ, Yến Xuyên chúng ta là đất lành ở gần Tê Sơn, lại có Hồ Thần phù hộ, sao mà có thể khiến cho lão nhân gia chia tay nàng sớm như vậy?”
Tình Lan: “Thật sự sắp hù chết ta rồi, ta cho là từ nay về sau, người tha hương sẽ chỉ còn mình ta…”
Nghe lời này, Bộ Khê Khách bỗng nhiên hơi sửng sốt.
Tình Lan cũng hậu tri hậu giác kịp phản ứng, áy náy nói: “Xin lỗi… Không phải là ta coi nơi này như xứ lạ, tuy không phải Hoàng Đô, nhưng đây là quê hương thứ hai của ta. Ta nghĩ sau này ta sẽ chôn ở đây… Phò mã, đừng suy nghĩ nhiều.”
Bộ Khê Khách lắc đầu: “Nói thật, mới vừa rồi công chúa nói hai chữ ‘tha hương’, ta lo lắng vì ta chưa chăm sóc kỹ cho nàng, khiến nàng không thể coi nơi này như quê nhà…”
Tình Lan cúi đầu, chậm rãi thở dài nói: “Có lúc, ta quả thật nhớ Hoàng Đô, nhưng đó chỉ là một thoáng suy nghĩ, không thể nắm bắt, hư vô mờ mịt… Đợi ta cẩn thận nghĩ lại, rốt cuộc ta hoài niệm cái gì ở Hoàng Đô? Có lẽ… có lẽ là hoàng huynh, là mẫu hậu.”
“Năm trước không thể cùng nàng đón sinh thần.” Bộ Khê Khách nói, “Năm nay, ta có quà muốn tặng nàng, nữ tử Hạ tộc khi được mười bảy tuổi, phụ huynh trong nhà sẽ tặng nàng ngọc trâm vấn tóc… Ta biết công chúa không thiếu mấy thứ này, nhưng năm nay, ta muốn đền bù cho nàng.”
Tình Lan mỉm cười nói: “Vậy ta để chàng vấn tóc cho ta nhé.”
“Được.”
Sinh thần Tình Lan vào giữa tháng, Thái Hậu và hoàng đế đã đưa quà tặng trước rồi.
Nhưng chờ lễ tới mới biết, những thứ đó là cho Hồ Cầu, không phải quà sinh nhật của Tình Lan.
Rõ ràng Tình Lan hụt hẫng rất lớn, người đưa tin lại chúc mừng nói: “Điện hạ chớ thở dài, lễ tốt còn ở phía sau đấy, Hoàng thượng chưa quên ngài.”
Đúng như dự đoán, sáng sớm hôm sinh thần, Hoàng Đô không chỉ đưa tới ba xe lễ, còn phái lễ quan mang thánh chỉ đến.
Hoàng huynh ban tên cho Hồ Cầu là Triêu Diệu, phong làm Vi Hòa quận vương.
Bộ Khê Khách tiếp chỉ, cười một tiếng, không nói thêm gì.
Lễ quan đến đưa đại lễ là danh phong quận vương cho Hồ Cầu, nhưng ngày hôm đó lại là sinh thần của công chúa.
“Xem phân lượng của công chúa Đại Lương, phong cho đứa bé làm Vi Hòa quận vương.”
Bộ Khê Khách nghe ra ý này.
Tình Lan có chút hụt hẫng, trở lại Huệ Chỉ Viện, nàng nhỏ giọng nói với Bộ Khê Khách: “Vốn nên như vậy.”
Sau khi Hồ Cầu sinh ra, vốn nên là quận vương.
Nàng dứt lời, suy nghĩ một lát, lại nói: “Nhưng mà cái này cũng tốt.”
Bộ Khê Khách biết nàng lo lắng việc gì, xoa xoa sợi tóc của nàng, rũ mắt nói: “Ừ, như vậy tốt rồi.”
Lần này lễ quan tới còn mang theo một vị họa sư trong cung, nói là ý chỉ của Thái hậu, lệnh cho họa sư vẽ một bức họa của công chúa và tiểu quận vương mang về.
“Đây là mẫu hậu nhớ ta.” Tình Lan nói, “Vậy thì, liền vẽ đi.”
Nàng chọn một hôm trời sáng sủa, ngồi ở cạnh hồ sen, ôm Hồ Cầu, sai họa sư vẽ tranh.
Sau khi họa sư hoàn thành, Tình Lan cầm bức vẽ nhìn một cái, sắc mặt liền thay đổi.
Họa sư thấp thỏm nói: “Điện hạ không hài lòng ạ?”
Tình Lan há mồm muốn nói, nhưng rồi lại xua tay: “Thôi, cầm đi.”
Nhưng chờ họa sư rời đi, nàng lại buồn bực không vui, ôm Hồ Cầu trộm rơi nước mắt.
Bộ Khê Khách thấy, hỏi: “Nàng sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
Tình Lan chỉ vào tim, nói: “Nơi này không thoải mái.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Tình Lan kéo Bộ Khê Khách qua, để cho hắn nhìn vào hình ảnh ngược của nàng trong hồ sen, chỉ mặt mình, hai mắt ngấn lệ hòi: “Ta đã… tròn như vậy sao?!”
Bộ Khê Khách trầm mặc một lát, bật cười ha hả.
Tình Lan đuổi đánh hắn, Bộ Khê Khách giơ Hồ Cầu lên, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước trên trán Tình Lan, nói: “Không, nàng chỉ là... châu tròn ngọc sáng.”
“Hứ!” Tình Lan khóc nói, “Ta không muốn! Chàng trả hình dáng trước kia cho ta! Đều tại chàng!”
Bộ Khê Khách vội nói: “Do họa sư đó kỹ năng kém thôi, ta vẽ cho nàng! Ta vẽ cho nàng!”
Vì vậy, đêm sinh thần Tình Lan, Bộ Khê Khách múa bút vẩy mực, vẽ cho nàng một bức chân dung.
Tình Lan cầm trong tay nhìn một cái, người trong bức họa vẫn có khuôn mặt tròn như trăng rằm, khóe mắt rưng rưng, thất thần nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong hồ sen, Tình Lan nổi giận nói: “Quân vẽ ai đây?! Ta không biết người này!”
Bộ Khê Khách mắt cười cong như trăng non, đáp rằng: “Phu nhân châu tròn ngọc sáng yêu kiều của ta.”
Tác giả có lời muốn nói: Tướng quân ơi, người phải có mong muốn mưu sinh chứ!
Đem mập nói thành châu tròn ngọc sáng cũng không hữu dụng đâu!