Trong bầu không khí trang nghiêm có chút ngột ngạt, trận giao hữu bóng rổ giữa khoa Tài chính và chính thức bắt đầu.
Trước khi bắt đầu, theo thông lệ của trận giao hữu quốc tế, các thành viên của hai đội sẽ bắt tay, chào hỏi nhau trước.
Rõ ràng các thành viên trong lớp Lý Hàn Minh đều đang tức anh ách. Mặc dù lúc nãy cô em kia hô khẩu hiệu là “Bắt sống Lý Hàn Minh”, nhưng Lý Hàn Minh là đồng đội của bọn họ, nói cách khác cũng xem như là người đại diện của bọn họ. Lý Hàn Minh bị nhạo báng như vậy, người bị bẽ mặt không chỉ có một mình cậu ta.
Các em trai khóa lại hơi ngượng ngùng, ai nấy đều cười giả lả như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Trịnh Tự vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, thờ ơ bắt tay với từng đàn anh năm ba.
Khi đến chỗ Lý Hàn Minh, hai người đều khựng lại một hồi.
Trịnh Tự hơi ngước mắt lên, thờ ơ nói: “Lúc nãy anh đến gặp Thu Thu đúng chứ?”
Lý Hàn Minh vẫn còn đang xấu hổ và ảo não, nghe thấy vậy đã nhướng mày, ngẩng đầu lên đối mặt với Trịnh Tự.
Trịnh Tự vô cảm, cặp mắt lạnh lùng như có thể nhìn xuyên thấu lòng người.
Lý Hàn Minh từ từ nhớ ra trong ngày hội tuyển thành viên mới, chú em này cũng ở bên Giang Thu Thu, hơn nữa còn đỡ lời giúp Giang Thu Thu, hôm nay cũng vậy.
Cậu ta và Giang Thu Thu có mối quan hệ gì?
Trong đầu Lý Hàn Minh lóe lên một suy nghĩ, ngay sau đó khẽ mỉm cười, “Sao vậy? Chuyện này đến lượt chú em xía vào à?”
Trịnh Tự vẫn lạnh nhạt, “Đúng vậy.”
Lý Hàn Minh bị nghẹn họng, một lúc sau mới cười khẩy, “Vậy e rằng chú em sắp thất vọng rồi.”
“Thu Thu là một cô gái thú vị…” Anh ta cố tình nhìn Trịnh Tự bằng ánh mắt khiêu khích, “Anh nhất định phải có được.”
Đáng tiếc, Trịnh Tự không tức giận như anh ta tưởng tượng, vẫn là dáng vẻ thờ ơ. Cậu ta quan sát anh ta từ trên xuống dưới, sau đó lộ vẻ mặt nhìn bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo, “Đàn anh bị mắc bệnh trai thẳng ung thư thời kỳ cuối rồi.”
“…” Lý Hàn Minh suýt nữa nhảy dựng lên, “Ý chú là gì hả?”
Trịnh Tự phớt lờ anh ta, bỏ đi và bắt đầu khởi động.
Bản nhạc đệm trước khi bắt đầu đã định trước trận giao hữu này rất khó mang tính giao hữu.
Quả nhiên vừa bắt đầu trận đấu, cả hai bên đều nồng nặc mùi thuốc súng, đặc biệt là lớp của Lý Hàn Minh. Người nào cũng đều hung hăng, không hề thể hiện sự quan tâm của đàn anh dành cho các cậu em trai, rõ ràng là muốn trả đũa qua trận đấu.
Những màn đối đầu gay gắt trên sân cũng truyền lửa cho khán giả. Fans của hai bên đều thể hiện sự nhiệt tình chưa từng có. Từng người cố gắng gào thét, cổ vũ cho đối tượng của mình.
Vừa có người ghi điểm, trên khán đài sẽ tràn ngập những tiếng reo hò.
Nhất là các nữ sinh cố tình đến xem Lý Hàn Minh. Có lẽ bị kích thích bởi khẩu hiệu “Bắt sống Lý Hàn Minh” của Giang Thu Thu, bọn họ đều ấp ủ suy nghĩ phải giúp Lý Hàn Minh làm sôi động sân thi đấu, vì vậy bùng nổ sự hăng hái gấp đôi. Mỗi lần Lý Hàn Minh ném bóng ghi điểm, tiếng reo hò gần như muốn lật tung cả mái nhà.
“Anh Hàn Minh cố lên ——”
“Anh Hàn Minh đẹp trai quá ——”
“Lý Hàn Minh —— Lý Hàn Minh ——”
Giang Thu Thu nghe mà đau cả đầu. Lớp bọn họ cũng cổ vũ hết mình. Thế nhưng sự chênh lệch số lượng người quá lớn, khí thế bỗng chốc bị áp đảo.
“Trời ạ, mấy người này bị gì vậy?” Giang Thu Thu che lỗ tai lại, “Mình sắp bị ù tai rồi.”
Cam Tiểu Vãn ngồi bên cạnh cô cũng rất bực mình, “Sớm biết vậy hai ngày trước tụi mình nên nghe lời cậu, đăng ảnh chân dung của Trịnh Tự lên diễn đàn, đồng thời công bố lịch trình của cậu ấy. Như vậy hôm nay số lượng người đến cổ vũ cho cậu ấy nhất định sẽ không thua kém Lý Hàn Minh!”
“Mình chỉ nói vu vơ thôi…” Giang Thu Thu nhìn cô ấy, khó giải thích rõ ràng, “Không cần phải hiếu thắng mãnh liệt như vậy đâu.”
“Aaa, nhưng cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ thua mất!” Cam Tiểu Vãn và các bạn học khác càng xem càng sốt ruột, không nhịn được hô vang khẩu hiệu chưa được duyệt: “Bắt sống Lý Hàn Minh —— Ép anh ta ăn vỏ dưa hấu ——”
Giang Thu Thu vội vàng nhìn xung quanh một vòng, sau đó thở phào nhẹ nhõm, “… May quá, không có gián điệp của đội kia ở đây.”
Cam Tiểu Vãn: “…”
Tiếc rằng mặc dù các cô đã gắng sức la hét, thế nhưng vẫn cứ trơ mắt nhìn lớp của Lý Hàn Minh dẫn đầu tỷ số, hơn nữa khoảng cách ngày càng xa.
Giang Thu Thu không am hiểu về các môn thể thao liên quan đến bóng. Cô thuộc loại người chỉ biết xem trận đấu qua tỷ số, cảm thấy rất khó hiểu bèn hỏi bạn học: “Lớp của Lý Hàn Minh mạnh lắm sao?”
“Không phải.” Cậu bạn này khá rành về môn bóng rổ, nghe hỏi vậy đã trả lời: “Nếu chỉ nhìn vào kỹ năng chơi bóng, thật ra hai bên đều ngang nhau.”
Cậu ấy suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Chính xác mà nói, mình cảm thấy Trịnh Tự chơi giỏi hơn bọn họ một chút.”
Giang Thu Thu chớp mắt, “Vậy tại sao lớp chúng ta bị bỏ xa thế kia?”
“Có hai lý do…” Cậu bạn đó giải thích: “Lý do thứ nhất là lớp của Lý Hàn Minh chơi bóng rổ đã lâu, các thành viên trong đội phối hợp rất tốt. Đây là lần đầu tiên các bạn học lớp chúng ta thi đấu, độ ăn ý không cao. Một lý do khác là khí thế trên sân…”
“Đôi khi những trận đấu như thế này rất bị bầu không khí làm ảnh hưởng. Trên khán đài có rất nhiều người cổ vũ cho lớp của Lý Hàn Minh, khí thế của bọn họ chắc chắn sẽ mạnh hơn chúng ta. Chuyện này nói ra sẽ rất khó tin, nhưng nó vẫn có tác động rất lớn đến tâm lý và sự phát huy của các cầu thủ…”
“Trời! Tức chết đi được!” Cam Tiểu Vãn tức tối nói: “Bây giờ chúng ta đăng ảnh chân dung của Trịnh Tự lên diễn đàn còn kịp không?”
Giang Thu Thu: “Đã không cần thiết nữa.”
Cam Tiểu Vãn tràn ngập lửa giận, “Lý Hàn Minh còn có người cố tình tổ chức fanclub nữa mà…”
“Cho dù cậu có đăng ảnh chân dung của Trịnh Tự cũng chưa chắc kêu gọi được nhiều người đến đây.” Giang Thu Thu toát mồ hôi, “Dù gì Lý Hàn Minh đã hoạt động trong trường hai – ba năm, tích lũy được độ nổi tiếng. Chỉ dựa vào nhan sắc của Trịnh Tự sẽ không dễ dàng địch nổi đâu…”
Bạn học bên cạnh rơi vào trầm tư, “Có phải là vì nhan sắc của Trịnh Tự vẫn chưa đủ đẹp trai không?…”
Logic này…
Giang Thu Thu chết lặng, “Chắc là vì… mọi người không bị điên như cậu tưởng tượng đâu.”
Độ nổi tiếng là thứ bổ sung toàn diện cho ngoại hình, thực lực, tư duy. Qua vài năm nữa, sau khi thực lực của Trịnh Tự từ từ bộc lộ, độ nổi tiếng của anh có thể nói là khiến cả trường điên đảo. Nhưng hiện tại… anh vẫn chỉ là một tân sinh viên thôi.
Các cô đang nói chuyện, đột nhiên phía đối diện lại vang lên một làn sóng reo hò và vỗ tay, “Anh Hàn Minh đẹp trai quá ——”
Nhóm của Giang Thu Thu quay sang nhìn, mới phát hiện Lý Hàn Minh đã ném trúng quả bóng rổ ba điểm.
Bóng rổ ba điểm: Là một trong những kỹ thuật ném bóng rổ tại chỗ hay được sử dụng trong thi đấu. Khi bạn đứng ngoài khu vực điểm (cách rổ ,m theo kích thước sân bóng rổ tiêu chuẩn) thực hiện thành công cú ném và đội của bạn sẽ ghi được điểm.
Khoảng cách giữa hai đội lại ngày càng lớn, tỷ số hiện tại là :. Lớp của Giang Thu Thu đã bị bỏ xa hơn điểm.
Trận đấu tạm dừng lại. Trịnh Tự tập hợp đồng đội trong lớp lại với nhau, đứng thành vòng tròn thảo luận gì đó, vẻ mặt của người nào cũng nghiêm túc.
Hiện tại đội của Lý Hàn Minh đang dẫn trước với tỷ số cách xa, phong thái vô cùng nhàn nhã. Lý Hàn Minh tỏ vẻ đắc chí, dùng ngón trỏ xoay quả bóng rổ một vòng rồi ném về phía Giang Thu Thu, hét lớn: “Em gái, đợi lát nữa anh giành chiến thắng thì có thể bắt sống em không?”
Quả bóng rổ rơi xuống đất phát ra tiếng “Bịch ——”. Trong lúc tạm nghỉ, trên sân khá yên tĩnh. Giọng nói của Lý Hàn Minh không nhỏ, rất nhiều người nghe thấy, đặc biệt là những bạn ngồi gần sân thi đấu hầu như có thể nghe thấy.
Nghe thấy âm thanh xì xào, mọi người lập tức cười phá lên.
Bọn họ không biết ẩn ý trong câu nói của Lý Hàn Minh, chỉ cho rằng anh ta đang trả thù cách ăn nói lỗ mãng lúc nãy của Giang Thu Thu. Khi nói ra câu này trong tình huống đang dẫn đầu tỷ số, lực sát thương tự động tăng lên gấp đôi, khiến những người ủng hộ anh ta cảm thấy sảng khoái, có vài người còn vỗ tay cho anh ta.
Nếu là người bình thường, họ sẽ rất xấu hổ khi đối mặt với tình huống này, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất.
Các bạn học trong lớp Giang Thu Thu đều cảm thấy ngượng ngùng, sắc mặt hơi khó coi. Trịnh Tự vốn đang bố trí chiến thuật với đồng đội lập tức biến sắc, bỗng xoay người định tiến tới.
Cùng lúc đó, anh thấy Giang Thu Thu đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh, không bị ảnh hưởng gì. Cô đặt một tay lên tai, làm ra tư thế lắng nghe, cũng hét lớn: “Đàn anh, anh nói gì cơ? Em không nghe rõ ——”
Khi cô vừa hét lên, khung cảnh vốn đang ồn ào lại trở nên yên tĩnh. Mọi người đều tò mò nhìn về phía cô.
Lý Hàn Minh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Xem ra cô em này muốn giả vờ câm điếc cho qua chuyện đây mà. Nhưng ở đây có nhiều người đang nhìn, dù cô em giả vờ không nghe thấy thì có thể làm được gì? Vẫn bị mất mặt thôi.
Dáng vẻ phách lối đó chỉ khiến cô em thêm xấu hổ.
Đã như vậy, Lý Hàn Minh sẽ không khách sáo. Anh ta hắng giọng, hét lớn lần nữa: “Anh nói là đợi lát nữa anh thắng thì có thể bắt sống em không?”
Nếu lúc nãy chỉ có một số người nghe thấy, lần này tất cả mọi người đều đã nghe được.
Lý Hàn Minh nghĩ cô em chắc chắn sẽ rất sượng mặt. Nếu bây giờ nhân cơ hội này giảng hòa giúp cô ấy, an ủi cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ rất biết ơn…
Anh đang tính toán trong lòng thì Giang Thu Thu hít một hơi thật sâu, thốt ra âm thanh thức tỉnh kẻ ngu ngục từ vùng dưới rốn: “Tên cầm thú Lý Hàn Minh này —— Đến cả mẹ tôi mà anh còn không tha ——”
Giải thích chút về câu này: Trợ từ “Không” (吗 – ma) và chữ “Mẹ” (妈 – mā) có cách phát âm giống nhau, thế mới thành ra ông nói gà bà nói vịt.
Lý Hàn Minh:?
Khán giả chờ xem kịch vui: “…”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Các bạn sinh viên Tài chính bật cười sung sướng.
Cam Tiểu Vãn cười đến nỗi kéo lấy cánh tay của Giang Thu Thu, “Ôi giời! Mình không ngừng lại được!”
Cậu bạn bên cạnh cũng ôm bụng cười, “Thu Thu, cậu đã hy sinh lợi ích cá nhân, trả giá bằng mẹ mình.”
“Cho nên mới nói Lý Hàn Minh là tên cầm thú mà!” Giang Thu Thu đau khổ ngồi xuống lại, “Mình nhiệt liệt lên án thay mẹ mình.”
Ở mười năm sau, ai nói chuyện dùng từ đồng âm sẽ bị phạt tiền. Khi áp dụng vào hoàn cảnh hiện tại lại có hiệu quả không ngờ, thoáng chốc phá nát tình cảnh mà Lý Hàn Minh dày công dựng nên.
Lý Hàn Minh cũng không thể nào đứng ra nhấn mạnh mình nói là “Không”, chứ không phải “Mẹ”. Làm vậy sẽ quá nực cười.
Nói cũng không đúng, không nói cũng sai.
Cứ như vậy, anh ta lại rước nhục vào thân.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Lý Hàn Minh cảm nhận được cái gọi là kích động muốn chết.
Trận thi đấu lại tiếp tục, lớp của Lý Hàn Minh càng chơi quyết liệt hơn. Nhưng có lẽ do máu nóng dồn lên não, hoặc khí thế hào hứng ban đầu sau khi bị Giang Thu Thu tấn công trí mạng, các thành viên thi đấu không còn cảm giác như lúc nãy.
Còn về phía khóa , không biết do sự phối hợp chiến thuật trong lúc tạm nghỉ có tác dụng, hay là lúc nãy bị Lý Hàn Minh khiêu khích mà dâng trào nhiệt huyết, người nào người nấy đều trở nên hung hãn hơn.
Tỷ số không còn cách biệt quá xa, trận thi đấu đã trở nên gay go.
Cậu bạn am hiểu bóng rổ giải thích cho những người bên cạnh: “Lớp chúng ta càng ngày càng thuần thục. Cứ tiếp tục thế này, thi đấu ngang ngửa với các đàn anh năm ba sẽ không thành vấn đề.”
Cam Tiểu Vãn hào hứng hỏi: “Nếu gặp may mắn, có phải sẽ có cơ hội thắng không?”
“Làm gì dễ dàng như vậy?” Cậu bạn trả lời: “Ngang ngửa có nghĩa là nửa hiệp sau có thể duy trì tỷ số để không có sự cách biệt quá lớn. Tuy nhiên, chúng ta đã thua quá nhiều điểm trong hơn nửa hiệp, gần như không thể đuổi kịp nữa rồi.”
Cam Tiểu Vãn ồ lên, hậm hực hỏi: “Vậy nghĩa là vẫn thua à?”
Cậu bạn nói một cách lạc quan: “Ít ra thì thua không đến nỗi nhục nhã.”
“Sao lại không? Lúc nãy Lý Hàn Minh đã khiêu khích như vậy mà.” Cam Tiểu Vãn hầm hừ nói: “Bây giờ ai thua, người đó sẽ chịu nhục.”
Mọi người xung quanh nhìn về phía Giang Thu Thu.
Giang Thu Thu trầm ngâm một hồi rồi nói nghiêm túc: “Nếu thực sự không ổn, mình sẽ nghĩ cách bảo mẹ mình đến đây.”
Mọi người: “…” Mẹ cậu mà cũng không tha!
Lúc mọi người đang cạn lời, bỗng nhiên có một cô gái như búp bê lao ra từ phía sau khán đài, chạy đến bên cạnh Giang Thu Thu, ôm lấy cánh tay của cô, “Thu Thu! Lại gặp nhau rồi!”
Giang Thu Thu giật mình, sau khi thấy rõ người chạy đến, trên đầu cô từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi.
Chết tiệt, đến sớm không bằng đến đúng lúc. Hà Chỉ Đinh thực sự đang âm thầm lên kế hoạch làm mẹ của cô à?
Giang Thu Thu hỏi: “Sao bà lại ở đây?”
Hà Chỉ Đinh chỉ về hướng cửa, trả lời: “Đội cổ vũ của CLB tụi tôi đang tập luyện ở hội trường bên cạnh.”
Giang Thu Thu: “Đội cổ vũ?”
Hà Chỉ Đinh: “Bà quên rồi à? Tháng sau có ngày hội thể thao, trường yêu cầu tụi tôi huấn luyện đội cổ vũ…”
Giang Thu Thu “À” lên, cuối cùng đã nhớ ra.
Vì CLB Hers là đoàn hội có tính chất sai khiến, trong số các thành viên có khá nhiều nữ sinh khoa Nghệ thuật. Bản thân họ đang hoạt động trong đội người mẫu và đội nhảy múa của trường. Chính vì vậy, một phần nhiệm vụ của CLB là giúp nhà trường đảm đương công việc nghi thức và biểu diễn ở một số hoạt động lớn.
Cách đây không lâu, nhà trường đã phát thông báo bắt đầu chuẩn bị cho ngày hội thể thao năm . Các đoàn hội lớn cũng nhận được thông báo phối hợp tổ chức.
Hiện tại, CLB Hers là đoàn hội có nhiều nữ sinh nhất của trường, cho nên cũng được lãnh đạo Văn phòng Đoàn Thanh niên đặt nhiều kỳ vọng, hy vọng CLB có thể huy động lực lượng thành viên, phối hợp tốt công tác của ngày hội thể thao. Dĩ nhiên, thành viên nào tích cực tham gia công tác có thể được cộng thêm điểm văn hóa thể thao.
Đội cổ vũ mà Hà Chỉ Đinh nói chính là một trong những đội do CLB đào tạo.
Tuy nhiên, Hà Chỉ Đinh không phải là huấn luyện viên của đội cổ vũ. Chẳng qua vì hôm nay đàn chị huấn luyện bận việc, nên nhờ cô ấy đến xem thử. Kết quả là cô ấy xem xong đang định đi về, lúc đi ngang qua cánh cửa sân bóng rổ thì bị thu hút bởi tiếng cười rộ bên trong.
Hà Chỉ Đinh nhíu mũi, “Lớp bà đang thi đấu cái gì vậy? Tiếng la hét khoa trương thế? Chẳng thua gì ngày hội thể thao.”
Giang Thu Thu đáp lời: “Trận đấu giao hữu giữa lớp tụi tôi và đàn anh năm ba.”
“Trận đấu giao hữu lớp?” Hà Chỉ Đinh chớp mắt, rõ ràng không tin lắm, “Trận đấu giao hữu mà có nhiều người đến xem thế à?”
Giang Thu Thu đưa mắt ra hiệu cô ấy nhìn sang phía đối diện, “Tất cả đều là fan của Lý Hàn Minh.”
“Cái ông anh trai thẳng khắm lọ đó hả?” Hà Chỉ Đinh vừa nghe đến tên Lý Hàn Minh liền nhớ lại sự tình trong ngày hội tuyển thành viên mới. Cô ấy chuyển mắt đến sân bóng rổ, sau đó đứng thẳng lên, chỉ vào trong sân, “Đó không phải là Trịnh Tự và Quản Kiệt sao?”
Giang Thu Thu: “Đúng vậy, bọn họ cùng lớp với tôi…”
“Ui trời, tỷ số hiện tại như thế nào?” Tính hiếu thắng của Hà Chỉ Đinh lập tức bị khơi dậy, “Bọn họ là thành viên nam duy nhất của CLB chúng ta, tuyệt đối không thể thua trai thẳng khắm lọ!”
Cô ấy vừa nói vừa nhìn vào tỷ số, nhất thời nóng nảy, “Có chuyện gì vậy? Sao chúng ta tụt lại phía sau?”
Giang Thu Thu giải thích tình hình cho Hà Chỉ Đinh, sẵn tiện tranh thủ kể qua câu chuyện “Bắt sống Lý Hàn Minh”. Hà Chỉ Đinh vui đến nỗi liên tục vỗ tay, sau đó lại rất ấm ức, “Tại sao Lý Hàn Minh lại có fanclub chứ? Đúng là không công bằng!”
Giang Thu Thu nhún vai, “Hết cách rồi, anh ta có thêm hào quang của Hải Minh Sinh.”
“Vậy nguyên nhân là vì bên phía chúng ta không có đủ người cổ vũ à?” Hà Chỉ Đinh lộ vẻ mặt buồn rầu.
Khả năng tiếp thu này… Không hổ là cô ấy!
Giang Thu Thu: “Đó xem như là một phần ảnh hưởng…”
Vừa nói xong, đúng lúc Lý Hàn Minh lại vào lưới một quả nữa. Trong nhà thi đấu lại vang lên tiếng reo hò như sấm, gần như át đi cuộc đối thoại của các cô.
Giang Thu Thu nhún vai, “Nhìn đi.”
Cùng lúc đó, trọng tài thổi còi, “Tạm nghỉ giải lao.”
Tỷ số giữa hai bên được ấn định là :. Như những gì cậu bạn am hiểu bóng rổ kia phân tích, sau khi đội khóa điều chỉnh chiến thuật, thực lực của hai bên đã ngang ngửa nhau, thậm chí còn rút ngắn tỷ số đôi chút. Thế nhưng nếu muốn bắt kịp, san bằng tỷ số bị tụt lại phía sau ở hiện tại, đó không phải là chuyện dễ dàng.
“Tôi hiểu rồi.” Hà Chỉ Đinh bỗng nói nghiêm túc.
Trên đầu Giang Thu Thu hiện lên một dấu chấm hỏi, “Hiểu cái gì?”
“Bà đợi tôi một lát…” Hà Chỉ Đinh bỏ lại câu đó rồi bỏ chạy cái vèo.
Giang Thu Thu vẫn chưa hỏi rõ ràng đã thấy cô ấy bỏ chạy mất dạng như con chim khách. Song kết hợp với câu nói của cô ấy, trong đầu Giang Thu Thu từ từ lóe lên một suy nghĩ.
Giang Thu Thu lại hít một hơi thật sâu.
Ngoài sân, Trịnh Tự và đồng đội đang lấy khăn lông lau mồ hôi, mở nắp chai nước suối ra uống vài hớp, chuẩn bị họp lần nữa.
Đột nhiên Quản Kiệt liếc mắt ra hiệu với Trịnh Tự. Trịnh Tự quay đầu lại thì thấy Lý Hàn Minh chậm rãi đi tới, dừng lại trước mặt anh.
Trịnh Tự đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Lý Hàn Minh cười nói: “Chú em à, xem ra lần này mấy đứa thua chắc rồi.”
Trịnh Tự không bộc lộ cảm xúc, “Anh nói sớm quá đấy.”
Lý Hàn Minh cười giễu cợt, nói sảng khoái: “Đợi lát nữa giành chiến thắng, anh sẽ không khách sáo đâu.”
Đặng Bân Vinh đi theo sau cậu ta cũng cười nói ha ha: “Đúng vậy, đợi lát nữa tụi anh sẽ bắt sống Giang Thu Thu nhé.”
Hắn có mối thù sâu đậm với Giang Thu Thu vì chuyện hồi Tết Trung thu. Hiếm khi có cơ hội này, hắn muốn trút giận cho hả dạ.
Quản Kiệt đứng đằng sau trợn ngược mắt, “Suy nghĩ viển vông quá. Các anh cộng lại cũng chưa chọi lại một mình Giang Thu Thu đâu.”
Lý Hàn Minh và Đặng Bân Vinh sa sầm nét mặt.
Phải nói rằng ở một khía cạnh khác, câu nói này lại rất chính xác.
Đặng Bân Vinh hung tợn nói: “Có thể hay không, chờ mấy đứa thua sẽ biết ngay ấy mà.”
Trịnh Tự lạnh lùng nhìn bọn họ, “Xem ra tự tin quá mức là biến chứng của trai thẳng ung thư.”
Đặng Bân Vinh ngu ngơ.
Hắn cho rằng đối phương đang chửi mình, nhưng hắn không hiểu cho lắm.
Lý Hàn Minh biết rõ “Trai thẳng ung thư” mang nghĩa xấu, buồn cười nhìn Trịnh Tự, “Chú em nghĩ rằng anh tự tin quá mức sao? Sao chú không mở mắt ra nhìn phản ứng của mọi người ở đây, sau đó cho tụi anh biết đó là tự tin quá mức, hay là nhận thức chung của mọi người?”
Anh ta vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía ngoài sân, vẫy tay chào fan hâm mộ của mình. Cùng lúc đó, ngoài sân phát ra tiếng xì xào.
Lý Hàn Minh mỉm cười hài lòng, “Chú xem…”
Anh ta chưa nói hết câu, vì chợt phát hiện tiếng xì xào này hình như không dành cho mình.
Anh ta thấy người của lớp Tài chính ngồi đối diện mình phát ra âm thanh. Sau khi nghe thấy âm thanh, những người khác cũng tò mò dõi mắt về phía lối vào sân bóng rổ.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều mở to mắt, rối rít “Woa ——” lên, thì thầm hỏi nhau:
“Đó là ai vậy?”
“Nhìn vào trang phục, có vẻ là đội cổ vũ nhỉ?”
“Trường chúng ta có đội cổ vũ như vậy sao?”
“Chắc là không, trước đây chưa từng thấy qua…”
“Các cô ấy tới đây làm gì vậy? Tập luyện à?”
“Nhưng bên này đâu phải là sân để họ tập luyện đâu?”
“Các cậu ấy xinh quá…”
Ở cửa chính của sân bóng rổ, một nhóm nữ sinh cao gầy, mặc đồng phục đột nhiên ùa vào, ước chừng có khoảng hơn hai chục người. Mỗi người còn cầm bông cổ vũ nhiều màu sắc khác nhau trên tay.
Các cầu thủ của hai đội bóng rổ đều đứng hình.
Đặng Bân Vinh sững sờ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chẳng mấy chốc, bọn họ đều hiểu ra.
Dưới sự chỉ huy của Hà Chỉ Đinh, thành viên đội cổ vũ giống như người mẫu nhanh chóng sắp xếp đội hình ngay ngắn, ngẩng cao đầu bước vào sân bóng rổ trong giờ nghỉ giải lao.
Bắt đầu biểu diễn!
Các cô gái đều cao gầy, ngoại hình xinh đẹp, cùng với bộ đồng phục nổi bật, bắt mắt và động tác cổ vũ chuyên nghiệp thoáng chốc thu hút sự chú ý của mọi khán giả.
Điều tuyệt nhất là có cả nhạc đệm đi kèm.
Thấy Hà Chỉ Đinh mang theo loa nhỏ mà họ dùng để tập luyện tới, Giang Thu Thu lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Đội cổ vũ này được chọn để huấn luyện sau khi thành lập CLB Hers. Ngay cả những sinh viên lâu năm của Đại học Châu Xuyên như Lý Hàn Minh cũng chưa từng thấy qua.
Nhất thời, mọi người đều ngẩn người nhìn nhau.
Khán giả ngoài sân cũng trố mắt nhìn nhau, ai nấy cũng tỏ vẻ kinh ngạc: Bây giờ đến cả trận đấu giao hữu nhỏ giữa hai lớp mà cũng hoành tráng thế? Còn có cả đội cổ vũ chuyên nghiệp tới cổ vũ nữa?
Đặng Bân Vinh lúng túng kéo Lý Hàn Minh, “Hàn Minh, những người này… tới đây để cổ vũ cho ông à?”
Lý Hàn Minh ngạc nhiên không kém những người khác. Thế nhưng khi thấy các thành viên khóa đều đực mặt ra, trong lòng anh ta đã hiểu rõ mọi chuyện.
Xem ra đội cổ vũ này không phải do mấy đứa khóa mời đến, vậy là chỉ có thể đến xem mình.
Không ngờ ID Hải Minh Sinh lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy, có cả các cô gái tổ chức đội cổ vũ đến cổ vũ cho mình.
Lý Hàn Minh khẽ cười, “Là lòng tốt của các bạn học…”
Vừa dứt lời, thành viên đội cổ vũ đã thực hiện một cú lộn nhào có độ khó cao. Các bạn nữ nhảy lên rồi đứng trên vai những bạn nữ khác, dang rộng hai cánh tay. Động tác ngoạn mục đó đã được nhiều người vỗ tay khen ngợi.
Giữa những tràng pháo tay, thành viên đội cổ vũ hô to và rõ ràng khẩu hiệu của họ ——
“Tài chính —— Đỉnh nhất toàn trường ——”
“Trịnh Tự Trịnh Tự —— Quyết tâm chiến thắng ——”
“Bắt sống Lý Hàn Minh —— Ép anh ta ăn vỏ dưa hấu ——”
Cả trường: “…”
Các bạn học khoa Tài chính : “Phụt ——”
Hà Chỉ Đinh đắc chí chạy đến chỗ Trịnh Tự và làm động tác tay ok với bọn họ, “Yên tâm, CLB tụi mình sẽ là hậu phương vững chắc cho các cậu!”
Quản Kiệt gào lên, tỏ ra bất mãn, “Tại sao chỉ cổ vũ cho mỗi mình Trịnh Tự? Chẳng lẽ mình không phải là thành viên nam quý hiếm của các cậu?”HẾT CHƯƠNG