giờ tối, các bạn học đăng ký ngắm mưa sao băng tập trung tại ký túc xá nữ.
Nhân lúc các bạn nam vẫn chưa tới, các nữ sinh thân thiết với Giang Thu Thu nhốn nháo đòi cô kể chuyện cười đồi trụy. Giang Thu Thu cứng đờ người, nghiêm túc mắng các cô ấy: “Con gái con đứa mà muốn nghe chuyện cười đồi trụy trước bàn dân thiên hạ, không biết xấu hổ hả? Các cậu xem mình là hạng người gì?”
Nữ sinh mặt bầu bĩnh cười đáp hì hì: “Xem cậu là hạng người biết kể năm mẩu chuyện cười đồi trụy!”
“Tào lao! Ai bảo các cậu là mình biết kể năm chuyện cười đồi trụy?” Giang Thu Thu tỏ ra tức giận trước câu trả lời của cô ấy, “Mình biết ít nhất câu chuyện đấy nhé.”
Cô cố tình đùa giỡn với các bạn học, vô thức lên cao giọng một chút. Kết quả là vừa nói xong, cô phát hiện bầu không khí xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ.
Giang Thu Thu:?
Giang Thu Thu cau mày, thể hiện sự khinh bỉ với khả năng chịu đựng của mọi người, “Sao vậy? câu chuyện cười đồi trụy đã dọa các cậu sợ rồi à? Mình chưa lấy hết hàng tồn kho ra đâu!”
Cam Tiểu Vãn đứng trước mặt cô vội vàng nháy mắt ra hiệu với cô, giơ tay lên vẫy chào về hướng sau lưng cô, cười gượng, “Các cậu tới rồi!”
Giang Thu Thu:!
Cô xoay người lại nhìn thì thấy các bạn nam đang lững thững đi đến, đúng lúc đã đi đến sau lưng cô. Lúc này tất cả mọi người đều nhìn cô với vẻ khó tin.
Trịnh Tự và Quản Kiệt đi đầu. Biểu cảm của Trịnh Tự vẫn bình thường, vẫn dáng vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo như thường ngày. Nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện sự bần thần trong mắt anh.
Biểu cảm kinh hoàng của Quản Kiệt đều bộc lộ hết ra ngoài. Cậu ta nhìn Giang Thu Thu bằng ánh mắt kính nể, “Chất!”
Những lúc như thế này càng không thể tỏ ra sợ hãi.
Giang Thu Thu không biến sắc, chắp tay nói: “Quá khen!”
Quản Kiệt: “…”
Trịnh Tự hắng giọng, điềm nhiên đổi chủ đề, “Chuẩn bị đi chưa?”
Lớp trưởng kịp thời ra mặt, “Để mình điểm danh.”
Nhân lúc đang điểm danh, Giang Thu Thu nhìn về phía các bạn nam, phát hiện bọn họ đều đang cầm một túi nilon của siêu thị trong trường, vì vậy tò mò hỏi: “Đó là gì vậy?”
Trịnh Tự trả lời: “Đồ ăn vặt mà lớp trưởng bảo chúng tôi mua.”
“Úi, lớp trưởng thật tốt bụng.” Giang Thu Thu xúc động. Lớp trưởng của bọn họ là một cô gái rất có trách nhiệm, làm việc luôn chu đáo.
“Được rồi, đã đủ người rồi. Chúng ta đi thôi.” Lớp trưởng lên tiếng.
Ngay lúc này, Trương Hi bỗng đi từ cửa ký túc xá đến, nói: “Mình đi nữa.”
Lớp trưởng vội vàng vẫy tay, “Mau tới đây nào. Cậu không đăng ký trên nhóm chat, mình còn tưởng cậu không đi.”
Có người nhìn Trương Hi bằng ánh mắt lạ lùng, hỏi: “Nam Ngọc đâu? Tại sao cô ấy không đi cùng cậu?”
Từ lúc nhập học cho đến giờ, Tăng Nam Ngọc vẫn luôn như hình với bóng với Trương Hi. Hiếm khi có hoạt động nào Trương Hi tham gia mà Tăng Nam Ngọc lại không tham gia.
Trương Hi trả lời qua loa: “Cô ấy đi hẹn hò với bạn trai rồi.”
Cô bạn đặt câu hỏi ồ lên, “Nam Ngọc có bạn trai rồi ư? Nhanh thế.”
Có người tò mò hỏi: “Bạn trai của cô ấy là ai vậy? Sao trước giờ chưa từng gặp qua nhỉ?”
“Là bạn học cũ của mình.” Dường như Trương Hi không muốn tiếp tục chủ đề này, vẻ mặt hờ hững, “Không chung trường với chúng ta.”
Mọi người thấy vậy nên không tiếp tục truy hỏi nữa.
Giang Thu Thu cũng không có hứng thú với chuyện của Tăng Nam Ngọc. Thế nhưng Cam Tiểu Vãn lại rất nhiều chuyện, khẽ nói với cô: “Hai hôm trước khi tự học xong, mình thấy có một anh chàng lái xe đưa Tăng Nam Ngọc về, người đó chắc hẳn là bạn trai của cô ấy.”
Giang Thu Thu ồ lên. Cam Tiểu Vãn lải nhải mà không nhận được phản hồi, bất mãn nói tiếp: “Bạn trai của cô ấy có vẻ rất giàu!”
Giang Thu Thu liếc nhìn cô ấy, “Sao cậu biết người ta giàu hay không?”
Cam Tiểu Vãn nghĩ ngợi rồi đáp: “Nếu không giàu, Tăng Nam Ngọc chắc sẽ không ngó ngàng đến anh ta đâu.”
Giang Thu Thu: “…” Không ngờ Cam Tiểu Vãn cũng có thể nói ra những lời độc địa này.
Trương Hi đáp lời mọi người một cách qua loa rồi đi thẳng đến trước mặt Trịnh Tự, nhìn anh và nói: “Không ngờ cậu cũng đi ngắm mưa sao băng. Mình nhớ trước đây cậu không hề có hứng thú với những hoạt động này.”
Trịnh Tự nhìn cô ấy, trả lời hời hợt: “Trước đây cảm thấy vô nghĩa.”
Trương Hi không hiểu, “Bây giờ đã có ý nghĩa rồi sao?”
Trịnh Tự đối mặt với cô ấy, không biết đang nhìn cái gì, “Không biết, nhưng muốn ngắm thử xem sao”.
Công viên trung tâm của khu đô thị đại học mở cửa tự do, tất cả mọi người có thể tự do ra vào. Ngày thường, đây là địa điểm được yêu thích nhất của các cặp đôi hẹn hò và các hoạt động của sinh viên.
Trong công viên trung tâm có một hồ nước rộng lớn, xung quanh là bãi cỏ rộng, gần đó còn có một quảng trường. Địa điểm mà lớp Giang Thu Thu chọn là bãi cỏ hướng ra hồ nước. Bãi cỏ hơi dốc, đối diện với mặt hồ, tầm nhìn rộng rãi.
Lúc bọn họ đến nơi, quả nhiên phát hiện xung quanh hồ và quảng trường có rất nhiều người tụ tập. Có những lớp sinh hoạt tập thể giống như bọn họ, cũng có những nhóm nhỏ túm năm tụm ba, dĩ nhiên các cặp đôi vẫn chiếm đa số.
“Chỗ này đi.” Lớp trưởng tìm một bãi đất trống nhờ vào đèn đường, chỉ dẫn mọi người ngồi xuống.
Lớp phó sinh hoạt nhận lấy túi đồ ăn vặt từ các bạn nam, bắt đầu phân phát cho mọi người, “Không biết khi nào mưa sao băng mới xuất hiện. Nếu mọi người đói bụng thì ăn chút đồ ăn vặt nhé.”
Các bạn nữ hoan hô. Một nhóm người xúm lại, bắt đầu lấy những món mình thích ăn.
Cam Tiểu Vãn cũng ùa tới, vừa chọn đồ vừa hỏi Giang Thu Thu: “Thu Thu, cậu muốn ăn cái gì? Mình lấy giúp cậu.”
“Không cần đâu.” Giang Thu Thu xua tay, “Mình sẽ tự lấy.”
Nói là vậy, nhưng túi đồ ăn vặt đã bị nhóm người bao quanh. Giang Thu Thu đã đến chậm một bước, không thể chen vào nổi. Nhìn qua kẽ hở, cô thấy túi đồ ăn vặt đã nhanh chóng bị cướp sạch, vội vàng gầm lên: “Cầm thú, mấy cậu chừa cho mình một chút với!”
Cô đang định cấp tốc bay tới đánh bay bọn họ, còn chưa ra tay đã có một bàn tay chìa ra trước mặt.
Những ngón tay thon dài, khớp xương hiện rõ, giống hệt cái ngày kéo cô ra khỏi hồ nước.
Không biết Trịnh Tự đi tới từ lúc nào, đưa một hộp bánh quy nhỏ cho cô, “Ăn cái này không?”
“Cảm ơn.” Giang Thu Thu ngồi xuống lại bãi cỏ, nhận lấy hộp bánh quy từ tay anh. Ngay sau đó, cô sáng mắt lên, mừng rỡ nói: “Đây là bánh quy mà lúc nhỏ mình thích ăn nhất nè, đã lâu rồi không ăn.”
Hộp bánh quy này không hề rẻ. Tuy hồi nhỏ cô rất thích ăn, nhưng gia đình không cho phép cô ăn vặt nhiều. Cô không có nhiều tiền tiêu vặt, thỉnh thoảng chỉ có thể lén mua một hộp.
Đến khi trưởng thành, lúc có thể ăn thỏa thích, cô lại cảm thấy hình như mình đã không còn thích mùi vị đó nữa.
Bây giờ bất chợt nhìn thấy bánh quy này, cô lại có một cảm giác khó diễn tả.
Tuy nhiên, sau khi Trịnh Tự nghe xong câu nói của cô, không hiểu tại sao trên mặt lại hiện vẻ khó hiểu, ngập ngừng một hồi mới từ từ lên tiếng: “Bánh quy này mới được tung ra thị trường vào năm ngoái…”
Giang Thu Thu: “…”
Hồi nhỏ cô chỉ biết ăn, làm gì biết bánh quy được tung ra thị trường từ lúc nào!
Giang Thu Thu không biến sắc, “Vậy à? Chắc là mình nhớ nhầm!”
Dù gì cô cũng là người bị mất trí nhớ, nhớ nhầm vẫn có thể bỏ qua.
Quả nhiên Trịnh Tự không hề phản bác, chỉ tỏ vẻ bất lực ‘Cậu là nhất’, sau đó thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô.
Khi Cam Tiểu Vãn quay về sau khi giành giật đồ ăn vặt xong, cô ấy phát hiện chỗ ngồi ban đầu của mình đã bị người khác chiếm mất. Cô ấy nhìn đồ ăn vặt mà mình vất vả mới cướp được, rồi nhìn sang Trịnh Tự đang ngồi bên cạnh Giang Thu Thu, không hề hay biết chỗ ngồi ban đầu đó là của Trịnh Tự. Cô ấy lưỡng lự nửa phút rồi tự giác bỏ đi, vừa sụt sùi vừa chạy đi tìm các bạn học ở phòng ký túc xá kế bên.
Trương Hi không có đi lấy đồ ăn vặt. Ban đầu cô ấy định đi tìm Trịnh Tự, nhưng vừa mới đứng lên đã thấy Trịnh Tự bỗng đi về phía Giang Thu Thu, đưa hộp bánh quy cho Giang Thu Thu. Không biết hai người đó nói gì, sau đó Trịnh Tự đã ngồi xuống bên cạnh Giang Thu Thu.
Trương Hi chỉ cảm thấy bước chân chùng xuống, trong lòng chợt dâng trào cảm xúc không cam lòng. Thế nhưng sự kiêu ngạo vốn có khiến cô ấy dừng bước, cuối cùng ngồi xuống lại bãi cỏ.
Giang Thu Thu không hề hay biết ân oán tình thù trên bãi cỏ. Cô đang vui vẻ mở hộp bánh quy, lấy một miếng bánh ra và cắn một miếng, sau đó mở to mắt và la lên: “Ú ồi! Đây là hương vị tuổi thơ của mình!”
Cô vẫn cho rằng vì mình trưởng thành mới cảm thấy bánh quy này không còn ngon như trước đây. Hóa ra sở thích của cô không hề thay đổi, thứ thay đổi là hương vị của bánh quy sau này.
Haiz, cuối cùng bánh quy này đã mất gốc rồi!
Nhìn bộ dạng kích động của cô, Trịnh Tự thấy hơi buồn cười, nhắc nhở: “Không phải nhớ nhầm sao? Sao còn nói là tuổi thơ?”
Anh biết cái gì? Năm ngoái lúc bánh quy được tung ra thị trường, em chỉ mới bảy tuổi thôi đấy!
Giang Thu Thu trầm ngâm, gật gù với anh, “Chú Trịnh, chú không hiểu đâu.”
Trịnh Tự: “… Chú Trịnh?”
Giang Thu Thu: “Đúng vậy, cậu không cảm thấy tên của cậu rất giống chú Trịnh sao? Mỗi lần nhìn cậu, mình luôn có cảm giác mình cách xa cậu cả một thế hệ.”
Phiên âm tên của Trịnh Tự (Zhèng Xù) và chú Trịnh – Trịnh thúc (Zhèng shū) gần giống nhau. Vì vậy mới có cảnh anh Trịnh được thăng cấp lên làm chú =))
Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Trịnh Tự đã hơi suy sụp, “… Cách nhau một thế hệ?”
Thấy dáng vẻ bàng hoàng của anh, Giang Thu Thu cảm thấy mình hơi ác, suy nghĩ một lúc rồi an ủi: “Thật ra mình không chỉ có khoảng cách thế hệ với một mình cậu đâu. Bây giờ mình nhìn tất cả mọi người đều có khoảng cách thế hệ đó.”
Dù gì hiện giờ cô vẫn chỉ là một cô bé tám tuổi.
Trịnh Tự: “…”
Vậy mà lại được an ủi thành công?
Anh thầm khinh bỉ chính mình. Cái cảm giác bị dìm cùng những người khác không tốt tí nào.
Đang nói chuyện, một cơn gió đêm thổi nhẹ qua. Giang Thu Thu bất chợt hắt hơi một cái.
Lúc này trời đã sang thu, thời tiết hơi se lạnh vào buổi tối. Cô vẫn còn mặc áo thun mùa hè, lúc ở trong phòng ký túc xá vẫn không cảm thấy gì. Khi đến bờ hồ mênh mông, tay cô lập tức nổi da gà khi bị gió thổi qua.
Cô vội vàng sờ lên cánh tay của mình, định dằn lớp da gà xuống.
“Lạnh không?” Trịnh Tự nhìn chiếc áo thun mỏng tang của cô, nhíu mày, “Cậu mặc phong phanh quá.”
“Ừ.” Giang Thu Thu xoa mũi, “Mình vẫn chưa mua quần áo mùa thu, hai ngày tới sẽ đi mua liền.”
Trịnh Tự khựng lại, sau đó cởi áo khoác của mình ra và đưa cho cô, “Lát nữa có thể lạnh hơn, cậu mặc áo của tôi trước đi.”
Anh mặc áo thun bên trong, ban đầu cũng định đi ra ngoài như vậy. Nam sinh yếu đuối Quản Kiệt đã nhắc nhở cậu mang thêm áo khoác. Anh vốn cho rằng hơi thừa thãi, lúc này lại vui mừng vì mình đã mang theo.
Giang Thu Thu vội vàng xua tay, “Không cần đâu, cậu cũng phải mặc mà.”
“Tôi không lạnh.” Trịnh Tự thấy cô vẫn không chịu nhận, thế là giũ áo khoác ra, đưa hai tay qua đầu cô rồi trực tiếp khoác lên người cô, sau đó nhấn mạnh, “Nam sinh không có sợ lạnh như vậy đâu.”
Quả thật anh không thấy lạnh, chỉ tiện tay cầm theo áo khoác thể thao mỏng. Áo khoác rất vừa vặn với anh, lúc khoác lên vai Giang Thu Thu lại bị rộng ra một khúc.
Trên áo khoác vẫn còn lưu giữ hơi ấm của Trịnh Tự, thoáng chốc làm dịu đi hột da gà trên cánh tay của Giang Thu Thu.
Giang Thu Thu lập tức quên đi việc từ chối, thậm chí còn kéo chặt áo khoác vào. Áo khoác trông rất rộng đối với cô, nhưng bất ngờ lại khiến cô cảm thấy yên tâm. Cô cười với Trịnh Tự, đôi mắt cong lên, “Đàn anh thật tốt bụng!”
Ánh đèn đường rọi vào khuôn mặt cô, khiến cô trở nên tươi tắn hơn.
Trịnh Tự bỗng có suy nghĩ, dù là một trận mưa sao băng hiếm có cũng không sáng rực bằng cô ấy.
Tầm mắt của anh hướng về đôi môi của cô, đó là một màu đỏ mới lạ. Anh hiếm khi thấy nữ sinh nào có màu môi như vậy, thế là nghiêng đầu đến, nghiêm túc hỏi: “Cô giáo Thu Thu, son hôm nay của cô có màu gì vậy?”
Son mà Giang Thu Thu tô thật ra là hàng mẫu mới nhập từ cửa hàng. Đó không phải là son môi, mà là một loại son dưỡng môi có màu. Lúc nãy trước khi đi ra ngoài, cô cảm thấy môi hơi khô nên tiện tay thoa lên.
Đó là màu đỏ hoa hồng mà người nào không thuộc tông da trắng lạnh sẽ không thể dùng. Sau vài năm nữa, màu này sẽ trở thành màu hot nhất đu theo một bộ phim truyền hình.
Nhưng ở hiện tại, chỉ cần cô gái nào tỉnh táo sẽ không chịu thử qua. Có điều đây là hàng mẫu mà dì Trần cho cô, Giang Thu Thu cũng sẽ không soi mói.
Nghe Trịnh Tự hỏi vậy, cô thản nhiên đáp: “Nhớ anh.”
Giọng nói của thiếu nữ tựa như lông hồng rơi nhẹ vào đáy lòng Trịnh Tự, khiến anh sửng sốt một hồi mới mở miệng với vẻ hoài nghi, “Nhớ… tôi?”
“Hả? Không phải.” Giang Thu Thu từ từ nhận ra, vội vàng sửa sai, “Ý mình là màu này được gọi là màu nhớ anh.”
Trịnh Tự không hiểu tại sao trong lòng có chút mất mát, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Tại sao gọi là màu nhớ anh?”
“Dĩ nhiên là để mời chào hàng.” Giang Thu Thu xỉa xói, “Nếu không nghĩ ra một cái tên ngầu lòi, cậu nghĩ xem tại sao màu hoa hồng chết chóc đó lại bán chạy chứ!”
Cô giải thích xong bèn chỉ lên bầu trời, “Giống như mưa sao băng vậy. Nếu không gọi là mưa sao băng mà là những mảnh thiên thạch rơi xuống, cậu nghĩ sẽ có nhiều người đi ra ngắm không?”
Trịnh Tự: “…”
Quéo quèo queo, hiện tại anh không muốn nhớ đến ai nữa.HẾT CHƯƠNG