Lâm Quát có một cá tính, bình thường hạng người như Lương Tư Hồng và tên mặt sẹo cậu sẽ không bao giờ qua lại, thậm chí không nhìn thêm một ánh mắt.
Lâm Quát không hay so đo với người khác thì trong phó bản này cảm thấy mình đã làm đủ nhiều.
Ban đầu Lý Nhất Nam cũng tán thành, nhưng cô vẫn nhớ rõ tiếng hét thảm thiết kia, mở to mắt mắt nói: "Đại lão… bọn họ hình như không rõ đâu."
Tiếng hét kia khiến Lý Nhất Nam liêng tưởng đến kết cục không hề tốt đẹp, cô kể lại chuyện trước đó cho Lâm Quát.
Lâm Quát hơi ngoài ý muốn, cậu không nghe thấy tiếng hét, khi ấy cậu vẫn bị "bên kia" đuổi theo, lao vào một gian phòng lẩn trốn.
Cậu tháo bỏ giày dính đầy tro cốt, bản thân núp dưới gầm bàn.
Lúc "bên kia" phá cửa xông vào, cậu mới len lén chạy ra khỏi đó.
Nghe Lý Nhất Nam kể lại, Lương Tư Hồng và tên mặt sẹo rất có khả năng lành ít dữ nhiều.
Mặc dù Lâm Quát phản cảm với hai người đó, nghe thấy tin dữ cũng sững sờ chốc lát: "Tôi nhắc nhở chưa đủ rõ ràng sao?"
Trốn trong tủ quần áo, ý tứ không phải là tìm nơi ẩn nấp khác sao?
Lý Nhất Nam bất đắc dĩ cười khổ, người không đủ thông minh thực sự sẽ theo không kịp suy nghĩ của Lâm Quát, chỉ sợ cậu tự trách, cô vội vàng an ủi: "Đại lão, việc này không thể trách anh.
Trước đó anh còn chưa xác định bình tro cốt có thể làm chúng ta hiện hình, Lương Tư Hồng tỏ thái độ đã rõ ràng mọi chuyện, đó không phải lỗi của anh."
Lâm Quát mấp máy môi, cứng nhắc đáp lại: "...!Cảm ơn."
Cậu ngửa đầu trông đến hành lang, tĩnh lặng sâu thẳm, nếu không có ánh đèn lộ ra từ khe cửa thì khó mà phát hiện dấu vết tro cốt trên sàn nhà.
"Bao lâu nữa trời sáng?" Lâm Quát hỏi.
Lý Nhất Nam nhanh nhẹn mở điện thoại, phán đoán thông qua thanh chạy video: "Còn khoảng nửa giờ."
Lâm Quát lần nữa nhìn về phía hành lang, chui ra khỏi không gian nhỏ.
Lý Nhất Nam cuống quýt gọi cậu: "Đại lão, anh muốn làm gì?"
Lâm Quát dừng động tác, xoay nửa người: "Cô ở đây, tôi rất nhanh quay lại."
Lý Nhất Nam nghe vậy đành phải ngồi trở về: Vậy… vậy đại lão, anh nhất định phải cẩn thận."
"Được."
Lâm Quát tiến vào hành lang cũng không quay đầu lại.
Mưa đạn và Lý Nhất Nam đều hỏi chấm đầy đầu:
[Ngoan ngoãn ở dưới gầm cầu thang chẳng phải vô sự sao, đây là muốn làm gì?]
[Không phải cậu ta muốn phản sát chứ?]
[Phản sát? Tay chân loẻo khoẻo thế kia, chỉ bằng cậu ta?]
[Mặc dù bộ dạng lẩn trốn của cậu khá chật vật, nhưng phẩm chất đạo đức lại rất đẹp]
[Nếu cẩu streamer này thực sự làm ra hành động gì đặc sắc, tôi liền gọi cậu ta một tiếng ba]
Thịnh Văn chăm chú nhìn màn hình, Lâm Quát trông thế nào cũng thấy giống bệnh nhân gầy gò, dáng người cao nhưng trên thân lại chẳng có mấy lượng thịt, lộ ra vẻ mỏng manh yếu ớt, nhưng lần nào cũng tỏ ra lạnh nhạt, toát ra một loại cảm giác xa cách khiến người không thể khinh thường.
Giống như đột nhiên có cảm giác, Lâm Quát ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, cái nhìn này vừa vặn đối đầu với Thịnh Văn.
Hắn biết rõ không phải Lâm Quát đang nhìn mình, sau khi phát giác khoé mắt đuôi mày cậu trở nên lạnh lùng sắc bén, Thịnh Văn mỉm cười, hắn biết Lâm Quát muốn làm gì.
Nghĩ rồi lại nghĩ, sợ là toàn bộ Vây Thành cũng chỉ có mình hắn đoán biết được suy nghĩ của Lâm Quát.
Đúng như hắn nghĩ, Lâm Quát tìm tới một gian phòng ngủ yên lặng, bình tĩnh vững vàng vặn tay nắm cửa, tiến vào trong phòng lục lọi, lôi ra một đôi tất mới tinh còn chưa bóc tem trong tủ quần áo, tiếp theo lại đến phòng tắm, cầm hai cái cốc đánh răng nhét vào trong túi.
Ngay sau đó cậu quay trở lại gian phòng đặt piano, cẩn thận né tránh tro cốt dưới sàn nhà.
Đầu tiên cậu nghiêng tai nghe động tĩnh, xác định không có dị trạng, lúc này mới nửa ngồi xuống cẩn thận đeo bít tất vào tay, sau đó cầm bình tro cốt đổ vào trong cốc đánh răng.
Mưa đạn kinh ngạc:
[Ủa gì dợ, lấy tro cốt để làm chi vậy?]
[Là muốn cho "bên kia" hiện hình sao?]
[Chẳng lẽ thực sự muốn phản sát?! Quá ghê gớm!]
[Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy cẩu streamer này thực sự rất xấc xược]
[Đồng chí thủy hữu vừa bảo muốn gọi "ba" còn đó không?]
[Để rồi xem, ông đây đã nói là phản sát, cậu ta còn chưa có phản sát đâu, khỏi cue ông đây]
cue: nhắc nhở (thuật ngữ internet)
[Nói thay cho cẩu streamer, không nhầm chứ? Hay là bị PUA rồi?]
PUA: ở đây hiểu là lừa tình
[Tôi nói hai câu làm sao lại bị PUA?]
[Anh bạn không nhìn thấy thái độ của mọi người à? Chỉ có anh một mình một kiểu, này không phải là "Cơn gió ngọt ngào" đấy chứ]
[Tôi là "Cơn gió ngọt ngào" thì hộ khẩu nhà đằng ấy thiếu mất một tờ hả?]
Thịnh Văn mỉm cười xem mưa đạn cãi lộn, điểm tích lũy đầu tư acc phụ của hắn đang chậm rãi trôi trở về túi.
Mưa đạn càng nhiều, hắn thu được điểm tích lũy cũng càng nhiều.
Nhóc streamer rốt cuộc kiếm được điểm tích lũy, không hiểu sao Thịnh Văn lại có chút vui vẻ.
Hắn thiết lập phân chia điểm với streamer là :, nghĩ nghĩ lại đổi thành :.
Trong phó bản, Lâm Quát không hề biết mưa đạn tự biên tự diễn càng lúc càng lệch đề, cậu đựng đầy tro cốt vào hai cốc đánh răng xong, tạm thời dừng lại.
Ánh mắt xuyên qua đồ vật trong phòng ngủ hướng vào phòng tắm, ở đó cũng có cốc đánh răng, đống tro cốt còn thừa trên mặt đất phải đựng đủ bảy tám cái cốc nữa.
Lâm Quát đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy hai cốc đánh răng ra.
Quay trở lại vị trí ban nãy, bước chân bỗng khựng lại.
Hai cốc đã đổ đầy tro giờ không thấy đâu!
Sắc mặt Lâm Quát thoáng chốc trở nên nghiêm trọng, cái cốc biến đi đâu? Ánh mắt cậu nhanh chóng quét khắp gian phòng, đồng thời hít thở chậm lại, lắng nghe dị động trong phòng.
Cộp cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân vang ngay bên tai, thậm chí Lâm Quát cảm giác được rất rõ ràng có thứ gì đó vừa lướt qua người mình.
Người của "bên kia" quay lại rồi!
Lâm Quát Phản ứng đầu tiên là vững vàng lùi sát đến mặt tường, men theo đó chậm rãi chuyển sang vị trí piano nằm bên cạnh.
Dưới tình huống "bên kia" không thấy cũng không xác định, cách tốt nhất trước tiên là tìm một nơi có thể che chắn được mình.
Piano là một lựa chọn tốt, chiếm vị trí thiên thời địa lợi trong gian phòng, "bên kia" lỡ có vung tro cốt cũng khó mà dính phải.
Cậu trốn đến góc piano, từ từ khom người xuống.
Thân thể cúi hạ, tầm nhìn cũng sẽ thấp đi.
Lâm Quát trông thấy cốc đánh răng bị mất, lúc này đã lăn đến đầu giường, làm vương vãi một ít tro cốt trong cốc, hình như bị "bên kia" không cẩn thận đá phải.
"Chân" đá trúng cốc đánh răng cũng xuất hiện trong tầm mắt Lâm Quát, bởi vì tiết diện dính tro cốt không nhiều, bởi vậy trước đó cậu mới không phát hiện ra nó.
Chỉ thấy cái chân này đi qua đi lại trong phòng, có vẻ đang tìm kiếm tung tích của Lâm Quát.
Nó đứng trước tủ quần áo một hồi, tiếp tục đến bên giường đứng một hồi, lại chậm rãi đi tới phía đàn piano.
Nếu Lý Nhất Nam ở đây, khẳng định sẽ sợ tới mức toàn thân run lên.
Lâm Quát lại không lo bị phát hiện, cậu tin tưởng vào phán đoán của mình, cậu đã xác định góc piano bên này an toàn thì chắc chắn sẽ an toàn.
Quả nhiên, "chân" kia đứng bên cạnh đàn piano một lúc, sau đó liền thất vọng bỏ đi.
Theo tiếng cửa đóng lại, Lâm Quát đồng thời muốn đứng lên, cậu không còn nhiều thời gian, trước khi trời sáng quản gia đến thu dọn, Lâm Quát tranh thủ lấy đầy tro cốt.
Vừa định đứng lên, ánh mắt lại vô tình đảo qua chân đàn piano, cậu đi thêm vài bước đột nhiên cảm giác được kỳ quái.
Lập tức quay đầu lại, trên một chân đàn piano có khắc ba từ, Lâm Quát cực kỳ quen thuộc hai trong ba từ đó, thực tế cũng là hai từ được sử dụng với tần suất cao nhất đời cậu.
"Tặng Lâm Quát".
Lâm Quát nổi lên rất nhiều ý nghĩ, rốt cuộc là tên cậu phổ biến đến nỗi trùng với "bên kia", hay là bộ đàn piano này chính là của cậu?
Lâm Quát lặng thinh, mục đích cậu mạo hiểm không phải ở chỗ này, vì vậy dứt khoát bỏ qua, lần nữa tích tro đổ đầy cốc đánh răng, có thu hoạch lớn mà quay lại gầm cầu thang.
Trông thấy Lâm Quát lành lặn trở về, Lý Nhất Nam vốn lo sốt vó cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Trời sắp sáng rồi." Lý Nhất Nam nói.
Lâm Quát "ừm" đáp lại, định giấu cốc đựng tro dưới gầm cầu thang.
"Cậu đang làm gì?"
Có giọng đàn ông bất chợt vang lên.
Lý Nhất Nam bị doạ hét lớn một tiếng, Lâm Quát xoay người, thấy rõ kẻ đến sau nói: "Không cần anh quản."
Là Lương Tư Hồng.
Đêm qua hiển nhiên Lương Tư Hồng cũng không dễ chịu, bây giờ tràn đầy mệt mỏi và chật vật.
Anh ta liếc vào góc khuất trong gầm cầu thang, sau đó rất tự nhiên thu tầm mắt, giọng điệu thương tiếc nói: "A Kiện mất rồi."
A Kiện chính là tên mặt sẹo.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hành lang đêm qua, Lý Nhất Nam thậm chí còn tưởng cả hai bọn gã đều chết, vì thế nghe tin dữ từ Lương Tư Hồng cũng coi như đã nằm trong dự liệu.
Thấy Lâm Quát và Lý Nhất Nam đều không tỏ thái độ gì lớn, Lương Tư Hồng cười nhạt: "Xem ra tôi còn sống, hai người rất thất vọng?"
"Sao cũng được." Lâm Quát cởi bít tất khỏi tay, nhấc chân muốn đến gian phòng của Lương Tư Hồng và tên mặt sẹo.
Lương Tư Hồng lập tức cản cậu: "Đừng đi."
Lâm Quát nhìn anh ta.
Lương Tư Hồng giải thích: "Rất thảm, A Kiện là người giữ sĩ diện, chừa cho chú ấy chút mặt mũi đi.
Tôi biết cậu muốn tìm manh mối, đêm qua tôi vẫn luôn trốn ở trong phòng, có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi tôi."
Lý Nhất Nam nghe được hai từ "rất thảm" thì run cầm cập.
Sống sót qua ngày thứ ba là quá khó khăn.
Lương Tư Hồng luôn nóng lòng muốn tìm ra manh mối, lúc này lại chủ động ngăn căn Lâm Quát tất có tật giật mình.
Lâm Quát không dùng não cũng biết người này trốn tránh cái gì, xem ra Lương Tư Hồng nghe hiểu hai tầng ý tứ trong lời Lâm Quát từng nói, nhưng anh ta không hề tiết lộ cho tên mặt sẹo, mà để gã gánh thay mình một kiếp.
Lâm Quát không muốn để ý đến anh ta, tiếp tục đi tới gian phòng.
Lương Tư Hồng quay người nhìn bóng lưng Lâm Quát: "Đêm qua bọn chúng nói còn lại người, hẳn là quản gia đã tiết lộ cho bọn chúng nhân số còn lại của chúng ta."
Biết manh mối này không giữ chân Lâm Quát được, Lương Tư Hồng lại bổ sung một câu: "Lúc bọn chúng nói chuyện với nhau còn gọi ra một cái tên, Lâm Quát, cậu đoán xem bọn chúng gọi ra tên ai?"
Lâm Quát rốt cuộc dừng bước.
Lương Tư Hồng nói: "Trời đã sáng, tới phòng ăn trước đi.
Mọi người trốn đông núp tây cả một đêm, chắc hẳn đều đói bụng, trước tiên hãy ăn chút gì đó nạp năng lượng cãi đã.
Yên tâm, tôi sẽ không dấu diếm manh mối, trong lúc dùng bữa tối nhất định kể hết cho cậu."
"Tốt nhất là như vậy." Lâm Quát trắng trợn viết bốn từ "rất không thoải mái" lên trên mặt.
Cả ba men theo cầu thang đi xuống tầng một, lúc từ phòng khách tiến vào phòng ăn, ở đó đã ngồi sẵn một người.
"Tiểu Vũ!" Lý Nhất Nam ngạc nhiên reo lên, Lương Tư Hồng cũng tỏ vẻ mừng rỡ.
Không chỉ bởi vì đồng đội còn sống, chủ yếu là Tiểu Vũ đã chứng minh có thể chờ qua đêm tại tầng một.
Tiểu Vũ xoay người nhìn cả đám, đây là lần đầu tiên Lâm Quát thấy rõ một người có sắc mặt kém đến xám ngoét như vậy, cô run rẩy duỗi tay chỉ vào Lâm Quát..