"Em rất phiền. Nhưng tôi nguyện được phiền cả đời vì em."
Tâm trạng đang man mác buồn của Mẫn Nam sau một câu này liền trở nên phức tạp. Chẵng lẽ là vì đã quá quen sự lạnh nhạt của anh đột nhiên phải đối mặt với một tính cách hoàn toàn khác, lãng mãn hơn, ngọt ngào hơn và quan trọng nhất là không giống anh lúc bình thường hơn, cô có chút không phản ứng kịp tiết tấu này.
Đột nhiên bé con trong bụng đạp một cái, cô theo thói quen xoa nhẹ, hành động này vừa hay lọt vào mắt anh. Đáy mắt Phong Triết sáng rực, giống như được thay thế bằng hai ngôi sao sáng lấp lánh. Lần đầu tiên được làm ba, sao có thể không cảm thấy tò mò chứ?
Anh quỳ một chân xuống đất trước mặt cô, không chần chừ áp tai vào bụng cô khẽ thì thầm: "Bé con, là con vừa đạp à?"
Tinh linh nhỏ bé đạp thêm lần nữa thể hiện sự tồn tại của mình ở đây. Phong Triết vui vẻ cười ngẩng đầu lên nhìn cô: "Tiểu Nam, nó vừa đạp này." Sau đó lại cúi đầu nói chuyện với bé con: "Ba nói con, nhất định phải ngoan ngoãn. Nếu con dám làm vợ của ba mệt, đợi đến lúc con ra đời xem ba có đánh con không nhé? Nhớ kĩ đấy."
Tuy cô mang thai không bị ốm nghén như những sản phụ khác nhưng tinh thần vẫn luôn vì anh mà trở nên không tốt. Bên cạnh đó cơ thể cô rất hay bị mệt, không có sức lực. Mỗi lần thấy cô như vậy, tim anh tựa như bị ai đó bóp chặt tới nghẹt thở. Khó chịu đó, anh nguyện thay cô chịu đựng.
Mẫn Nam ngẩn người nghe từng từ từng chữ anh nói ra một cách chân thành, không hề giả dối. Trong đầu cô vô thức hiện ra một khung cảnh đẹp đẽ, có cô, có anh và có cả bé con. Ba người một gia đình, an nhiên một cuộc đời.
Cô khẽ nhấc tay lên, có chút chần chừ dừng lại trên không trung rồi sau đó nhè nhẹ chạm vào mái tóc mềm mại của anh. Tương lai nếu có thể như vậy, những cố gắng và cố chấp của cô đối với anh sẽ không thành vô nghĩa, còn có hi vọng gì hơn chứ?
Phong Triết cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của cô đang vuốt tóc mình, anh bật cười cầm lấy tay cô, khẽ đặt một nụ hôn lên đó.
"Em chấp nhận tôi rồi sao?"
"Tôi..."
Mẫn Nam bối rối không dám nhìn thẳng anh. Một giây sau, không lời báo trước liền bị bao bọc bởi vòng tay ấm áp mà cô luôn lưu luyến đó, mùi hương nhàn nhạt quay quẩn nơi chóp mũi, trong lòng là một bầu trời hoa nở rực rỡ.
"Đừng nói gì cả, tôi không muốn nghe em từ chối. Chỉ mong em cứ như vậy ở bên tôi là đủ rồi."
Mẫn Nam nghe lời anh im lặng, thật ra cô cũng không biết bản thân nên nói gì. Thôi thì cứ để giây phút lưu luyến này dài thêm chút đi
Mặt trời màu đỏ chậm chạp nấp sau dãy núi phía xa, dần dần biến mất. Bầu trời trong xanh yên ả, từng đám mây bồng bềnh nhẹ nhàng trôi cùng những cánh chim tự do bay lượn khắp trời. Đã xế chiều.
"Muộn rồi, về nhà thôi."
"Ừ."
Phong Triết cầm tay cô đi trước, cận thận che chắn cô sau lưng. Dòng người ra về vốn tấp nập, tiếng nói cười vui vẻ vang mãi không dứt.
Mẫn Nam sực nhớ ra chuyện quan trọng, vội vàng tìm kiếm bóng dáng cặp vợ chồng trẻ nào đó, đáng tiếc cô không hay biết rằng hai người ấy đã rời đi từ sớm rồi.
Thấy dáng vẻ lóng ngóng mà dễ thương của cô vợ nhỏ nhà mình, Phong Triết bật cười xoa đầu cô, giọng điệu mang theo sự dịu dàng duy nhất chỉ dành cho cô: "Tiểu Nam, em lén lút cái gì đấy?"
"Hả?" Mẫn Nam ngại ngùng lắc đầu với anh: "Tôi không có! Tôi đang tìm Tiểu Dung."
Phong Triết cúi người chỉnh lại ngay ngắn áo khoác ngoài cho cô, vì là áo anh nên mặc lên dáng người nhỏ bé của cô trông có vẻ khá rộng, vừa hay cũng rất thoải mái.
Anh đan chặt mười ngón tay với nhau, nói: "Bọn họ về trước rồi, nhờ tôi bảo với em."
Vào thời điểm một lúc trước, anh đã nhận được dòng tin nhắn của người gửi tên Mộ Dung kèm theo tấm ảnh với nội dung như sau: ' Tiểu Nam của tôi, nếu anh thật lòng thì giữ cậu ấy cho chắc. Cơ hội chỉ có một lần duy nhất, bỏ lỡ là lỡ cả đời người. '
Trong tấm ảnh, khung cảnh khu vườn nhỏ thơ mộng hiện lên rõ ràng, chàng trai cầm tay cô gái khẽ đặt một nụ hôn nhẹ, cô ngẩn người bất ngờ nhìn anh. Tia nắng cuối ngày ấm áp ôm lấy hai người, cách hoa theo gió mà bay lượn trong không trung, đẹp đẽ tới thơ mộng.
Mẫn Nam nhanh chóng lấy điện thoại ra, thông báo mới nhận được hiện trên màn hình điện thoại.
Mộ Dung: ' Tiểu Nam, tớ về dậy dỗ chồng. Cậu thoải mái chơi nhé, thả lỏng và vui vẻ lên. '
Cô mỉm cười gật đầu nhìn anh: "Chúng ta về thôi."
Phong Triết phát hiện bản thân có chấp niệm sâu sắc với việc nắm tay cô. Tuy đã đặt chân vào nhà nhưng anh vẫn giữ chặt tay cô như ban đầu. Mẫn Nam phải nhắc khéo anh mới miễn cưỡng buông ra, vẻ mặt rất không hài lòng.
Sau khi tắm xong, Mẫn Nam mặc một bộ đầm dài ở nhà xuống tầng. Anh không ngồi trên sofa như mọi khi, cô nhìn thấy anh đang đứng trong nhà bếp, loay hoay đeo tạp dề. Cô nhịn cười nhẹ nhàng đi tới phía sau anh, cầm lấy dây giúp anh buộc tạp dề.
Cô tò mò hỏi: "Anh muốn làm gì vậy?"
Phong Triết nghiêng đầu hơi dựa vào người cô, mắt nhìn những nguyên liệu xếp ngay ngắn trước mặt: "Để tôi vào bếp trổ tài cho em xem."