Hello, Hello and Hello

đây là, câu chuyện tình hạnh phúc nhất thế gian

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Này, Yoshi-kun. Mình rất thích cậu.”

Giọng nói vang lên đến từ một cô gái mà tôi không quen.

Chuyện xảy ra vào cái lúc mà tôi không đi về nhà, thay vào đó lại lang thang quanh thành phố.

Giọng nói ấy ấm áp như nắng ấm mùa xuân, nhẹ nhàng như một ngọn gió đang khẽ lay động những cánh hoa.

Giờ nghĩ lại chuyện này, chính giọng nói ấy có lẽ là thứ đầu tiên đã chiếm lấy sự chú ý của tôi.

Chúng tôi đang đứng tại một khu đất trống bình thường, đi đâu trong thành phố cũng có thể thấy. Nơi này chẳng có gì liên quan đến tôi, ngoại trừ một bé mèo trắng mà tôi từng chôn ở đây.

Thế nên dĩ nhiên là, tôi chẳng biết gì về cô gái đó cả.

Làn da cô ấy trắng như ngà.

Mái tóc mềm mượt như mây trời.

Đôi mắt to tròn, trong veo và sâu thẳm.

Và lời tỏ tình đến từ người con gái ấy đã làm cho đầu óc tôi trống trơn trong giây lát.

Để rồi thứ duy nhất đọng lại là một cảm xúc lần đầu tiên tôi được cảm nhận trên đời. Nóng bỏng, nhức nhối, nhưng không hề khó chịu. Tôi thả mình theo sức nóng đó, thành thật bày tỏ những cảm xúc của mình.

Khi nghe được câu trả lời của tôi, cô ấy cười rất tươi.

Cô ấy trông rất đỗi hạnh phúc.

Nhưng bên cạnh đó còn có cả một thoáng cô đơn.

Thế rồi, cô giơ bàn tay nhỏ bé về phía trước.

“Hy vọng rằng cậu sẽ muốn nắm tay mình.”

Tôi làm theo, đưa tay mình ra cầm lấy tay cô.

Tay cô thật lạnh, có lẽ do ở ngoài trời suốt. Nhưng khi chúng tôi đã nắm tay nhau, hơi ấm bắt đầu tỏa ra từ đó. Tôi nắm lấy chúng thật chắc, thật cẩn thận, để chắc chắn rằng tôi không làm tay cô cảm thấy đau.

“Cảm ơn cậu. Bây giờ mình sẽ tự giới thiệu thêm một lần nữa nhé. Mình là-”

Chuyện xảy ra vào mùa đông năm học cấp ba cuối cùng.

Đó là cách mà tôi đã gặp được Yuki Shiina.

Ngày hôm sau, Yuki và tôi gặp nhau trước cổng trường.

Ngày mai cậu đi học phải không? Mình sẽ đứng đợi ở cổng trường lúc 4 giờ chiều nhé. Cô đề nghị và nhìn tôi với một con mắt không thể lay chuyển. Bởi vậy nên tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Tôi ra khỏi trường hơi sớm hơn so với thời gian đã hẹn, nhưng đã thấy Yuki mặc một chiếc áo khoác màu lông lạc đà hơi quá khổ đứng chờ ở đó.

“Yuki.”

Tôi gọi tên cô, và cô giơ cánh tay mảnh khảnh của mình lên vẫy rất mạnh. Giống như một chú cún con vẫy vẫy đuôi chào mừng chủ nhân nó trở về nhà vậy. Mọi cử động của cô đều đầy ắp niềm vui.

“Sao trông cậu phấn khởi thế?”

“Bởi vì cuối cùng cậu cũng để ý thấy mình. Cậu còn gọi tên mình nữa. Đó là một điều rất đáng mừng đấy.”

“Thế à.”

Tôi đưa tay mình ra, và Yuki nắm lấy.

“Oa, lạnh thế.”

“Dù sao thì mình cũng đã chờ hơi lâu rồi mà.”

“Ế? Mình có bị nhầm giờ không vậy?”

Yuki lắc đầu.

“Không. Chỉ là tại mình rất mong chờ, nên đã đến đợi trước. Lúc nào mình cũng thế này cả.”

Cô ấy nói lúc nào cũng thế là sao?

“Mà cậu cũng phải đeo găng tay vào đi chứ.”

“Nếu tay mình lạnh thì mình mới có lý do đúng không?”

“Lý do để làm gì?”

“Để nắm tay?”

“Lý do đó đâu thật sự cần thiết đâu. Tưởng phải là gì khác chứ. Mà này, Yuki, cậu và mình đang… ờ… hẹn hò, nên lúc nào cậu muốn nắm tay mình cũng được… ế, cái mặt đó là sao?”

Khóe miệng Yuki hé ra một nửa trong lúc cô ấy chớp chớp mắt. Một vài giây sau, cô ấy cười toáng lên. Tôi không nghĩ là mình đã nói gì buồn cười lắm đâu nhỉ? Chẳng hiểu sao mà mặt tôi lại cảm thấy hơi nóng.

“Yoshi-kun tuyệt vời thật đấy. Đúng rồi nhỉ, bọn mình đang hẹn hò mà.”

“Cậu coi mình là đồ ngốc đấy à?”

“Không phải. Mình đang khen cậu mà.”

“Thật không đấy?”

“Thật chứ sao không. Giờ thì, đi thôi nào, bạn trai.”

Yuki đột ngột năm lấy tay tôi và bước về phía trước. Tôi hoảng hốt đuổi theo, sóng bước bên cạnh cô.

Hai bàn tay đan chặt của chúng tôi nằm chính giữa khoảng cách giữa hai người.

Yuki và tôi đang hẹn hò.

Nhưng nó chỉ kéo dài đúng một tuần.

“Thực ra thì, bọn mình sẽ chỉ hẹn hò trong một tuần thôi.”

Sau khi Yuki tỏ tình và chúng tôi đồng ý sẽ hẹn hò với nhau, cô ấy đã đặt ra một giới hạn thời gian như vậy.

“Khoan khoan, chờ đã. Ý cậu là sao?”

Nghe tôi hỏi, Yuki bắt đầu lấy hơi thật sâu. Cô hít vào và thở ra một cách dễ thương, khuôn ngực đầy đặn nhô lên rồi xẹp xuống.

Làm thế được ba lần, có vẻ như cuối cùng cô cũng hạ được quyết tâm, đôi mắt sáng rực lên.

Nhưng rồi ánh sáng đó ngay lập tức lại lụi tàn trong đáy mắt cô.

Mặc dù vậy, cô vẫn không hề bỏ cuộc.

Một lần nữa, cô lại hít hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói,

“Mình cần phải làm rõ với cậu một chuyện, Yoshi-kun.”

Đây là câu chuyện của một cô gái. Sự tồn tại của cô sẽ tan biến như một bông tuyết sau một tuần, và 213 lần làm quen của cô với một người con trai bình thường.

Họ đã gặp gỡ, dành thời gian bên nhau, cùng với nhau tạo ra những kỷ niệm. Nhưng khi câu chuyện khép lại, mọi thứ đã bị xóa bỏ.

Nhưng cho dù vậy, khi Yuki kể về câu chuyện phi thường đó, cô vẫn nở một nụ cười mãn nguyện, dù có hơi buồn, giống như khi cô thổ lộ với tôi.

Cả hai đã cùng đi ngắm anh đào vào mùa xuân, xem pháo hoa vào mùa hạ, thưởng thức những của ngon vật lạ vào mùa thu, rồi thì đi tới bờ biển vào mùa đông, theo lời cô kể lại.

“Sao mùa đông lại ra biển?”

“Bởi vì mình bỗng dưng muốn đi tới một bờ biển không có người xung quanh. Cậu cứ than phiền suốt, bảo là nếu mình muốn đi biển thì đi vào mùa hè chẳng tốt hơn sao, nhưng rồi vẫn bị mình lôi đi. Cậu vẫn nhớ đúng không? Nhưng có thể trí nhớ của cậu sẽ khác so với của mình.”

Tôi thử hồi tưởng lại, và chuyện đó có xảy ra thật.

Tôi đã ra bãi biển vào mùa đông.

Không có ai bên cạnh.

Dĩ nhiên là chỉ có một vệt dấu chân trên nền cát. Tôi vẫn còn nhớ tiết trời lạnh giá ấy rất rõ.

À, nhưng khi quay trở lại, tôi có nhớ mình đã mua vài suất oden rất ngon ở cửa hàng tạp hóa. Chỗ oden đó khá là nhiều, nhưng tôi vẫn ăn được hết.

Điều mà Yuki mô tả lại biến thành như thế.

Không phải là tôi đã quên mọi thứ.

Hóa ra cô gái có tên là Yuki này, người đáng ra phải tồn tại, đã biến mất khỏi quá khứ, và thế giới mới đã chôn vùi khoảng trống mà sự biến mất của cô tạo ra. Về phần mình, tôi chỉ đơn giản coi cái thế giới được tạo tác dưới vỏ bọc hoàn hảo này đúng như những gì nó thể hiện ra, chưa bao giờ nghi ngờ điều gì. Hoặc có thể là, cái thế giới mà Yuki nói đến là không hề có thật, cái lý trí trong tôi khẩn khoản như vậy. Thế nhưng…

“Vậy, cậu có tin lời mình không, Yoshi-kun?”

“Mình có. Không, mình muốn tin.”

Tôi nói, không chút đắn đo.

“Bởi vì mình thích cậu.”

Tôi thật sự thích khuôn mặt của cô ấy, mái tóc hơi xoăn của cô, chiếc áo khoác hơi quá khổ một chút mà cô đang mặc, những đầu ngón tay nõn nà đang lộ ra từ ống tay áo… cả bầu ngực to cùng giọng nói trong trẻo ấy nữa. Tôi thích mọi điều về Yuki, kể cả không khí bao quanh cô.

Người cô có mùi hương hoa anh đào mà tôi thích.

Đó là suy nghĩ hiện lên trong đầu khi tôi gặp cô ấy lần đầu.

Giống như Yuki là một người con gái lý tưởng mà Thần Linh đã tạo ra cho tôi.

Nhưng chẳng phải.

Lúc đầu Yuki không như thế này. Cô đã dành ra rất nhiều thời gian để trở thành cô gái lý tưởng của tôi.

Do đó, câu trả lời rất đơn giản.

Tôi muốn tin vào bốn năm mà cô đã kể. Tôi không thể chối bỏ lời nói và tình cảm của Yuki chỉ với lý lẽ thường tình. Đối với tôi, lời nói đi cùng với nụ cười ấy của cô là sự thật.

Tôi nghĩ thế đã là đủ rồi.

“Cậu lúc nào cũng vậy, Yoshi-kun. Đúng là đồ kỳ cục.”

“Cậu ghét những người như vậy sao?”

“Không, mình thích họ.”

“Thế thì chắc kỳ cục một chút cũng không sao nhỉ. Nếu vì vậy mà cậu thích mình… à không, nếu vì vậy mà cậu có thể mỉm cười, thì việc mình là một người kỳ cục cũng chẳng sao.”

Tình yêu ngắn ngủi của chúng tôi đã bắt đầu như vậy đấy.

Từ lúc bỏ lại ngôi trường phía sau, lúc nào trông mặt của Yuki cũng giãn ra hết cỡ. Cô đang ngâm nga một bài tình ca thường được phát sóng trên radio vào mùa đông, rất phổ biến trong thời gian vài năm trước khi tôi ra đời, bằng chất giọng tuyệt vời cùng với nhịp điệu có phần chuệch choạc.

Chúng tôi đi qua khu điện tử thùng trước ga tàu, rồi đi qua một vòng xuyến. Chúng tôi quay đầu lại để nhìn về cửa hàng pachinko đã cũ vừa mới đóng cửa tháng trước, đến được bưu điện, rồi tiếp tục rẽ vào góc đường thứ ba.

Tay trái tôi vẫn đang nắm lấy tay phải của Yuki.

Hai tay rảnh rỗi được chúng tôi dùng để cầm taiyaki. Mới đây, Yuki đã phát hiện ra một cửa hàng nằm lặng lẽ trong một góc của con phố mua sắm.

Cô ngắm nghía cửa hàng bé nhỏ ấy với cái miệng chảy nước miếng, nên tôi mới hỏi, có muốn mình đãi cậu một cái không? Mắt cô sáng cả lên, thật không? Và cô nhe răng cười hồn nhiên như một đứa trẻ.

Năm phút tiếp theo là để Yuki xem xét nên chọn vị đậu đỏ hay trứng kem. Tôi thì định bụng nếu Yuki không chọn vị nào thì tôi sẽ chọn vị đó, nên nói thật là, năm phút ấy khá vô nghĩa. Đơn giản thế thôi. Có hai người ở đây, mỗi người chúng tôi sẽ mua một vị, thích thì chỉ cần đổi là xong. Nhưng tôi không nói ra, bởi thấy Yuki trông lần chần như thế này cũng cực kỳ dễ thương.

Kết quả là Yuki chọn đậu đỏ, còn tôi chọn vị trứng kem.

Cả hai chúng tôi đều có lưỡi mèo, nên phải đợi cho taiyaki nguội rồi mới dám ăn. Lớp vỏ nóng giòn và kem trứng hòa vào nhau, để lộ ra lớp nhân mềm bên trong. Ư, ngon tuyệt cú. Tôi cắn miếng nhỏ và thưởng thức nó chậm rãi, trong khi đó Yuki ăn xong chỉ trong có vài giây.

“Ờm… cậu ăn nhanh thế.”

Yuki đang ngấu nghiến đầy một mồm, hào hứng nuốt một mạch hết cả đống taiyaki. Rồi cô nhe răng cười và há mồm ra thật lớn. Aaaa. Về cơ bản, thế có nghĩa là: cho mình ăm cái của cậu.

“Ờ… này.”

“…”

“…Của mình chứ.”

Ừ, biết mà. Thì sao? Vẻ mặt ngó nghiêng của Yuki như muốn nói lên điều đó.

“…”

“…Ờm…”

“…”

“…Đây.”

Tôi hoàn toàn thua rồi.

Nghe thấy thế, Yuki dứt điểm luôn 4/5 cái taiyaki còn lại vào trong miệng. Hai má nhỏ của cô phồng cả lên, nhai nhồm nhoàm.

“Không ngờ cậu lại ham ăn vậy đấy.”

Tôi nói ra điều mà mình đang nghĩ, và Yuki trông có vẻ hơi hoảng hốt. Cô nhai nuốt vội vàng hơn, nhanh chóng tống đống taiyaki xuống bụng.

“Tại nó ngọt. Mình không kìm chế được.”

Cô ấy nói câu đó nhanh hơn bình thường.

“Miệng nói vậy nhưng thật ra cậu đang sợ bị mình đánh giá đúng không?”

“Còn lâu ấy!”

“Thật không?”

“Thật mà!”

Tôi vừa đi vừa thưởng ngoạn vẻ mặt hoảng hốt của Yuki. Đột nhiên, có thứ gì đó màu đỏ hiện ra trước tầm mắt.

Khi nhìn thấy dòng chữ, tôi đứng khững lại.

A. Thứ tư tiếp theo là…

Yoshi-kun, người vừa trêu mình bằng một câu nói đùa xấu tính, đột nhiên đứng chững lại. Có chuyện gì vậy? Mình nghĩ, đưa mắt về phía cậu đang nhìn. Mình trông thấy một lá cờ đỏ phấp phới trong gió, lá cờ của một tiệm bánh nhỏ.

“Mà này, còn một tuần nữa thôi nhỉ?”

“Ừ.”

Thứ tư tuần sau sẽ là 14 tháng 2. Người ta bảo đây là ngày mà con trai rất muốn được ăn đồ ngọt. Khi cuộc hẹn của chúng tôi kết thúc thì cũng là ngày Valentine.

“Nếu được, cậu có thể tặng mình sô cô la không?”

“Cậu muốn vậy à?”

“Dĩ nhiên rồi. Thì, bởi vì đó sẽ là sô cô là của bạn gái mình mà.”

Cứ mỗi khi Yoshi-kun nhắc đến từ bạn gái là cậu ta sẽ đỏ tía tai lên, thật đáng yêu.

“Được chứ.”

Nhắc mới nhớ, mình chưa hề tặng sô cô la cho cậu ấy bao giờ.

Còn nữa, mình đang mắc nợ cậu ấy vô cùng. Đáp trả được chừng nào hay chừng đó.

“Trước kia mình đã từng nhận được sô cô la từ cậu rồi đấy Yoshi-kun.

“Có chuyện đó à?”

“Ừ. Một lần.”

Có lẽ cậu không biết, nhưng đó là khởi đầu giữa mình và cậu. Thanh sô cô la mình nhận từ cậu ngày hôm đó rất ngọt ngào, ngọt đến nỗi làm mình cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nó đã giúp mình tiếp tục tồn tại.

“Vậy sao. Thế thì, có được không?”

“Rồi rồi. Chờ nhé. Nào, rút lại lời của cậu ban nãy trước đi.”

“Đó là?”

“Mình là đứa tham ăn?”

“Gì cơ? Vậy là cậu lo thật à?”

Dĩ nhiên rồi. Mình là con gái mà.

Sáng hôm đó, sau khi tỉnh giấc khỏi những giấc mơ, tôi thấy một thế giới màu bạc ở bên ngoài cửa sổ.

Có vẻ như tuyết rơi trong cả ngày hôm qua đã chất lại thành một lớp dày. Những tia nắng lọt qua tầng mây đang được đám tuyết trắng phản chiếu lại, khiến cho hai mắt mới hé ra của tôi nhức nhối. Tôi dụi mí mắt ngái ngủ của mình, ra khỏi phòng. Luồng khí lạnh ập đến khiến tôi rùng mình và tỉnh rụi ngay lập tức. Sàn gỗ lạnh thật đấy. Lòng bàn chân của tôi buốt cóng cả lại.

Tôi bước xuống cầu thang mà chẳng chần chừ gì, thấy mẹ đang quét dọn trong phòng mà không ầm ĩ lên như mọi khi.

“Dậy rồi à Haru. Bữa sáng có rồi đấy.”

“Ớ? Hôm nay sớm vậy cơ ạ? Bình thường lau dọn xong mẹ mới làm cơ mà.”

“Vì cái thời tiết này cả đấy. Natsuna mới sáng sớm đã nhặng xị lên. Nó nói muốn ra ngoài chơi, nên đã nấu trước rồi.”

“Ồ, thế thì may quá.”

Dứt lời, tôi mở cửa ra vào và đi ra thùng thư để lấy báo của ngày hôm nay.

Bố sợ lạnh còn hơn cả tôi, nên trong mùa đông tôi là người có nhiệm vụ lấy báo. Natsuna không sợ lạnh, nhưng nó không chịu nghe lời.

Khoảng sân nhỏ trước nhà phủ đầy màu trắng, cùng một cặp dấu chân hướng ra bên ngoài. Chắc chắn là con bé đó vừa chạy ra ngoài vừa hú hét quẩy lên hay gì đó. Tôi có thể tưởng tượng ra rõ mồn một cái cảnh em gái mình đang chơi đùa. Xét theo độ sâu của những dấu chân này, rõ ràng là nó đã chạy đi rất hăm hở.

Ùuu, tôi rên lên, làn hơi trắng thở ra bị thổi bay bởi những cơn gió buốt. Tôi kéo ống tay áo len lên kín ngón, mở hòm thư, với lấy tờ báo buổi sáng đang đựng trong chiếc cặp trong suốt như thường lệ.

Đột nhiên, có một giọng nói.

“Hóa ra là cậu đọc báo à, Yoshi-kun.”

“Không, mình chỉ xem qua lịch phát sóng thôi. Bố bảo mình đi lấy ấy mà. Hừm? Ế?”

Tôi ngẩng đầu lên khỏi hòm thư và thấy Yuki. Có mùi hương của một loài hoa, có lẽ là hơi sớm trong cái thời tiết băng giá này, phảng phất trong khoảng sân được tuyết trắng phủ kín. Tại sao cô ấy lại ở đây vào sáng sớm như vậy?

“Tuyết rơi dày làm mình vui quá ấy mà. Yoshi-kun, bây giờ cậu có rảnh không? Đi chơi với mình đi.”

“...Cậu đợi lâu chưa đấy?”

“Chưa. Mình mới đến thật mà. Mình đã sẵn sàng để đợi khoảng hai tiếng cơ, nhưng may quá là cậu ra khỏi nhà sớm vậy.”

Cô ấy chỉ cần gọi một cuộc thôi mà, nhưng rồi tôi chợt nhớ ra là Yuki không có điện thoại di động.

“Thế cậu đợi một chút nhé? Mình sẽ chuẩn bị ngay.”

“Không cần vội đâu.”

“Nhưng bên ngoài lạnh lắm. À, sao cậu không vào trong nhà để đợi nhỉ?”

“Không, được mà. Mình sẽ đợi ở đây.”

“Hiểu rồi. Mình sẽ chuẩn bị vèo một cái là xong.”

Nói xong, tôi vội vàng quay trở vào trong nhà và sửa soạn để đi ra ngoài. Tôi để tờ báo xuống trước mặt ông bố đang cuộn tròn cả người trong cái kotatsu, xực vội bữa sáng do Natsuna chuẩn bị, thay quần áo, đánh răng, chải tóc và bảo với bố, người chẳng có ý định nào về việc sẽ nhúc nhích ra khỏi cái kotatsu, rằng con đi nhé. Ờ, ổng thều thào, tôi chẳng rõ là bố có biết tôi vừa nói gì hay không.

Tôi đẩy cánh cửa qua một bên, và được Yuki chào đón với vẻ mặt tươi tỉnh,

“Nhanh thế. Bọn mình đi nhé?”

”Ừ. Đi thôi.”

Trên lớp tuyết mới tinh chỉ có duy nhất dấu chân của chúng tôi.

Nhà tôi ở một khu ngoại ô cách hơi xa trung tâm thành phố, những cánh đồng bát ngát ở đây đều được phủ dưới một lớp màu trắng. Từ lớp tuyết trắng tinh ấy phát ra vô vàn tia sáng lấp lánh li ti.

“Đẹp quá cậu nhỉ?”

“Ừ. Đẹp thật đấy.”

Sau khi đi được một đoạn, chúng tôi nghe được tiếng ai đó hét lên.

“Ê, anh Haru.”

Nhìn về phía giọng nói, tôi thấy một bóng dáng nhỏ xíu. Thì ra là Shouta, đứa nhóc học tiểu học sống ở gần đó, cái áo len màu xanh phủ đầy tuyết.

Gương mặt thằng bé thì đỏ au, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Nó chạy đến chỗ chúng tôi, thở phào một cái rõ to, may quá trời.

“Haa…haa… đúng là anh Haru rồi. Em thấy anh, haa, từ đằng xa, nên em đã chạy đến. Haa.”

“...Chuyện gì đấy?”

“Cứu em.”

“Hả?”

Tôi không hiểu nó nói gì, trong đầu thắc mắc là sao nó cứ như bị ma đuổi vậy, nên mới nhìn ra sau lưng nó, nhưng chỉ thấy một vài cái bóng đang chạy dưới đồng. Có vẻ như đằng kia đang có một trận ném bóng tuyết. Khi còn học tiểu học, tôi nhớ mình đã chơi trò đấy cùng với một vài đứa bạn. Hồi đó chơi vui thật.

Nhớ đến đây, đầu óc tôi khựng lại. Đáng ra là thế, nhưng giống như tôi không thể dừng ngay được khi đang chạy nước rút, luồng suy nghĩ của tôi không thể dừng nhanh như vậy. À thì, tôi vừa mới nhận ra thôi. Không phải sáng sớm nay có đứa nào chạy ra ngoài để chơi sao?

”Yuki, đi mau.”

“Đừng chạy chứ. Anh biết thừa là em đang muốn anh giúp cái gì mà?”

“Anh không biết. Không thấy gì đâu nhé.”

“Ở kia kìa anh.”

“Không thấy là không thấy.”

Tôi từ chối thẳng thừng.

Tôi không muốn làm trông trẻ cho nó trong một ngày đẹp trời như thế này.

Nhưng sự quyết tâm của tôi ngay lập tức bị lung lay. Không cần nhìn, tôi vẫn có thể nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, không lẫn vào đâu được đang cười. Rất rõ là đằng khác.

“Nuahahaha.”

Thấy chưa, anh không chạy được đâu, Shouta kêu lên như để oán trách.

“Anh Haru!”

“Xì tốp. Đừng có nói gì cả.”

Nhưng Shouta phớt lờ lời khẩn khoản của tôi và nhắc tới nguồn gốc của giọng cười ấy.

“Con thú vật của nhà anh đó, Haru. Làm gì đi chứ!”

A, thế là nó nói ra rồi.

Khỉ gió. Được rồi, biết rồi. Ừ, thật đấy. Tôi thở dài và thôi không chống trả nữa và nhìn về phía tiếng cười đó xuất phát. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa.

“Ờ, cái đứa ngu vật của nhà anh đấy.”

Chủ nhân của giọng cười đó là đứa em gái bé-bỏng-dễ-thương-quá-trời của tôi.

Mà, em gái tôi, Natsuna Segawa, trên thực tế lại giống như một trận cuồng phong vậy.

Nó dễ thương và cực kỳ được yêu mến, luôn luôn khiến đủ loại người phải tiêu tốn năng lượng, mà cái đó thì nó cũng có thừa. Đám học sinh tiểu học sống gần nhà thường xuyên trở thành vật tế của nó, bọn trẻ đứa nào đứa nấy đều sợ nó một phép.

Lần này có vẻ như cũng như vậy.

Theo Shouta cho biết, đó chỉ là một trận bóng tuyết giữa mấy đứa nhỏ, nhưng Natsuna đã trông thấy chúng. Thế là nó, đã sẵn có máu con trai thì chớ, không tài nào kìm chế được. Tôi có thể tưởng tượng rõ mồn một cảnh nó xông tới với nụ cười sáng chói và vô tư chẳng nề hà gì thế giới.

Shouta và mấy đứa khác chắc nghĩ rằng càng đông thì càng vui, nên đã để con bé gia nhập…

Vấn đề là, một khi Natsuna đã được tham gia, con bé thêm vào một luật lệ rằng bên thua sẽ phải nghe theo lời bên thắng. Một đám học sinh tiểu học đấu lại một người có thể trạng hạng nhất trong đám học sinh cấp hai. Giờ thì tưởng tượng điều sẽ xảy ra đi? Dễ ấy mà.

Lũ con trai phải chiến đấu bằng cả mạng sống để tránh khỏi cái tương lai bị biến thành đầy tớ của Natsuna.

Aa, thế nên tôi mới không muốn nghe đấy. Là anh trai, tôi thấy thực sự xấu hổ, chán nản nữa…

“Anh hiểu tình hình rồi. Anh sẽ nghĩ ra một thứ gì đó. Chỉ cần đánh bại được Natsuna là hòa cả làng chứ gì, không cần quan tâm đến mấy thứ khác. Thế được chưa?”

“Vâng, được ạ.”

“Rồi, xin lỗi nhé Yuki. Chờ mình một lát.”

“Hế? Tại sao?”

Tôi nhìn ra đằng sau, thấy Yuki đang duỗi chân duỗi tay và khởi động mà không hiểu tại sao.

“Cậu cũng định tham gia vào trận bóng tuyết này á?”

“Ừ. Có vẻ vui đấy. Mình chưa từng chơi bao giờ.”

Shouta ngắm cô ấy mỉm cười như một thiên thần và hỏi,

“Này, anh Haru. Em muốn hỏi. Chị gái nào đây? Diễn viên ạ?”

Đối mặt với câu hỏi ngây thơ của Shouta, Yuki quỳ xuống ngang với tầm mắt và mỉm cười với nó. Cậu chàng ngay lập tức đỏ mặt.

“Xin lỗi em, nhưng chị gái này không phải là diễn viên gì cả, mà thật ra là bạn gái của anh Haru đây.”

Đổi lại, hai mắt của Shouta đang hấp háy theo cái cách mà tôi chưa từng thấy bao giờ..

“Anh giỏi thật đấy Haru. Bạn gái của anh xinh quá.”

“Ờ, chắc thế. Dù sao thì, Shouta. Cho chị gái này vào một đội được không?”

“Tất nhiên rồi ạ.”

“Cảm ơn em. Trông chừng chị ấy nhé.”

“Rất vui được gặp em.”

Yuki nói vậy, còn Shouta, đang bắt tay với cô ấy thì cau mày lại. Nó cúi xuống và đưa ra một ánh mắt tạ lỗi.

“A, em xin lỗi chị. Nhưng có vẻ như chị phải gia nhập đội của chị Natsu rồi.”

“Tại sao thế?”

“À, chị có mùi của kẻ địch.”

“Mùi của kẻ địch?”

Yuki và tôi nhìn nhau.

Vậy là sao?

Sau khi có thêm Yuki, nhóm của Natsuna có mười người.

Sau khi có thêm tôi, nhóm có năm người.

Họ áp đảo chúng tôi hai chọi một, nhưng trong trận đấu bóng tuyết này, ai khuỵu gối, ngã về phía sau hay bỏ cuộc thì sẽ bị loại. Nếu không quá hoảng loạn thì chưa chắc đã thua đâu. Ấy là tôi nghĩ thế. Là một thằng con trai, nếu tôi mà thua trong một cuộc chiến về sức mạnh trước phái nữ, nhất là thua bạn gái hay em gái thì kiểu gì cũng thành trò cười cho xem.

Cả hai đội đều đã đùn lên những đống tuyết ở căn cứ của họ, và mặc dù nó không quá cao, nhưng vẫn có thể chụm người xuống và dùng chúng như một bức tường. Tôi nấp đằng sau đụn tuyết gần với kẻ địch nhất, im lặng chờ đợi thời cơ.

Đội chúng tôi đột ngột ngừng tấn công.

Natsuna rất thích ầm ĩ, nên khi mọi thứ lắng xuống, nó kiểu gì cũng sẽ xông ra một mình. Mục tiêu của tôi là phục kích và phản công chớp nhoáng.

Thế là tôi chờ đợi trong chốc lát. Như dự kiến, có một đứa tâm thần đang xông loạn vào căn cứ địch. Một đứa con gái nổi bật với khăn choàng đỏ, áo khoác đỏ, găng tay đỏ. Một đứa tăng động rất rất thích màu đỏ.

“Nuhahahaha. Xông lên cho chụy!”

Con bé la lên thế rồi lao tới trước với tốc độ kinh hồn. Chà, mục tiêu to phết. Tôi nhắm cái miệng đang há rộng của nó, ném một bụm tuyết với tất cả sức mạnh của mình.

“Hựbự!”

Trúng phóc.

Natsuna phát ra một tiếng kỳ quái và ngừng lại. Nó lau đống tuyết dính trên mặt và nhổ phì phì.

“Xông lên gì cơ? Định đi đâu thế hả Natsuna?”

“Éc. Haru. Sa-sao anh lại ở đây?”

“Không có thời gian để trình bày đâu.”

Natsuna bị bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của tôi, và như dự đoán, nó bị mất thăng bằng. Con bé thường xuyên hành động theo bản năng và rất kém khoản ứng biến với những thứ không ngờ đến. Nhưng dù vậy, năng khiếu thể thao của nó đã ngăn cho nó không ngã bổ chửng ngay lập tức. Tôi biết điều đó rất rõ, nên dĩ nhiên là đã nghĩ ra chiến thuật này để đối phó.

Tôi ném một cục tuyết về phía mặt của Natsuna trong lúc nó vẫn đang lảo đảo. Cú ném được nhắm hơi cao để nó có thể tránh nếu ngửa mặt ra sau. Natsuna né được, nhưng trọng tâm của nó vì thế cũng bị lệch về phía sau. Tôi ném cục tiếp theo thấp hơn một chút và nó cũng né được. Trọng tâm của nó lại lệch thêm.

Về cơ bản thì giống như trò chui xà thấp vậy.

Tôi ném thêm ba cú y hệt, cuối cùng thì Natsuna cũng mất thăng bằng và đáp đất với một tiếng bịch.

“Thắng rồi!”

Tôi giơ một tay lên, thông báo cho đồng đội rằng mình đã đánh bại được Natsuna. Con bé, nằm trên mặt đất, cứ cằn nhằn miết.

“Ăn gian! Đồ ăn gian! Anh là con trai mà Haru! Học cấp ba rồi đấy! Làm sao em đấu với anh được!”

Có vẻ như nó không chịu soi xét lại hành động của mình, nên tôi mới ném thêm một phát nữa lên kẻ thua cuộc.

“Pụ. Ư ư. Á, tuyết lại lọt vào mồm em rồi!”

“Anh mà là ăn gian ấy hả? Em học cấp hai rồi mà vẫn còn chơi ném tuyết với bọn tiểu học thì là gì?”

Mọi thứ đang diễn ra đúng theo kế hoạch cho tới lúc này. Nhưng tôi quên mất một thứ. Đó là trong đội hình kẻ địch, vẫn còn một thành phần người cao tuổi khác.

Đây là lần đầu tiên cô ấy chơi ném tuyết.

Thế nên là, cô ấy chẳng biết gì về chiến thuật hay phản công gì cả.

Chẳng cần nghĩ ngợi gì, cô ấy chỉ làm đúng những gì mà em gái tôi bảo.

Đúng vậy đấy, cô ấy chẳng biết gì cả.

Đó là cách hay nhất để họ đánh bại được chúng tôi.

“Nào mọi người! Đi theo Natsuna-chan và tấn công!”

“Nggừ!”

Bằng tiếng hô dõng dạc, cả chín thành viên còn lại của đội đối thủ đều xông lên và tấn công bằng những cục bóng tuyết. Nếu số lượng là tương đương, đội tôi sẽ có lợi thế. Chúng tôi có thể phản đòn bằng những cú ném chớp nhoáng như tôi đã làm với Natsuha. Nhưng quân địch đông gấp đôi. Họ chỉ cần dùng số lượng áp đảo là không đời nào chúng tôi địch lại rồi.

“Hựbự!”

Rất nhiều cục tuyết bay ngang qua, một trong số chúng đập thẳng vào mặt tôi, khiến cho một âm thanh tương tự phát ra.

Hửm? Gì thế nhỉ. Tuyết này có mùi thơm quá. Đây là mùi…

“Này Natsuna. Chẳng phải đống tuyết này có mùi hoa anh đào sao?”

Natsuna đang giả chết trên mặt tuyết, mở hé mắt ra lườm về phía tôi và nói,

“Em xịt ít nước hoa anh đào lên để nhận diện tuyết của bên em ấy mà.”

Thảo nào.

Việc này lý giải tại sao Yuki lại được phân về đội đối thủ, bởi trên người cô ấy cũng có mùi hoa anh đào.

“Sao lại xịt nước hoa? À không, đợi đã, nước hoa ở đâu ra thế? Làm sao mà lũ nhóc ấy có được. Là em hả?”

Ối, chết rồi. Ánh mắt Natsuna hiện lên như vậy, nhanh chóng lảng đi chỗ khác. Nó không biết huýt sáo, những vẫn phồng mà và thổi thổi để giả vờ đang huýt sáo đánh trống lảng. Đứa em gái của tôi đúng là hết thuốc chữa.

Nhân tiện, mẹ muốn Natsuna, giờ đã lên trung học, cư xử cho giống con gái hơn, nên đã ấn một đống thứ lên người nó, nhưng chẳng có vẻ gì là nó đang nghe lời.

“Không dùng thì cũng đừng có lãng phí chứ.”

“Em có lãng phí gì đâu. Đã bảo là để nhận diện mà.”

“Mấy cục tuyết thì cần gì nhận diện chứ.”

“Nếu có mùi thơm thì biết đâu nó sẽ ngon.”

“Thôi cho anh xin. Đừng có mà nuốt nó đấy, kiểu gì cũng đau bụng. Mà này, sao lại xịt nước hoa anh đào lên tuyết? Hai thứ đó chẳng ăn nhập gì cả.”

Trong khi chúng tôi tranh cãi, đối phương đã xông tới tấn công, và tôi bị dội bom hàng loạt. Dù định hồi phục, nhưng kẻ địch đã không cho tôi thời gian.

“Chờ đã… dừng, dừng! Ối ối!”

“Xem đây! Mọi người, cho anh trai đó một trận.”

Dẫn đầu đoàn quân và xả tuyết về phía tôi là cô gái mà mấy phút trước hãy còn nói mấy câu vô cùng đáng yêu như là, chị gái đây là bạn gái của anh Haru. Những lời của Yuki cứ vang vọng trong tâm trí tôi. Chị gái đây là bạn gái, bạn gái, bạn gái của anh Haru. Chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi. Một ảo vọng nhất thời.

Cuối cùng, tôi ngã nhào. Mặt tôi mất hết cảm giác trong giây lát sau khi bị ăn bom dày đặc. Tôi không biết mình đang đau hay đang lạnh, và không ngửi thấy gì hết.

“Đối tượng đã toi đời.”

Yuki nhìn xuống tôi đang nằm thẳng cẳng, giơ nắm đấm chiến thắng.

“Này, mình đã chết đâu.”

“Khì khì khì. Yoshi-kun, vì cậu thua nên cậu phải tuân theo yêu cầu của mình đấy nhé.”

“Cái luật đó cũng áp dụng cho mình á?”

“Chẳng thế thì sao?”

Phải rồi, kẻ thua thì phải nghe theo lời kẻ thắng. Tôi vẩy tay yếu ớt để thừa nhận thất bại, và Yuki gật cái rụp.

“Được rồi mọi người. Đến lúc đánh bại lũ còn lại rồi. Xông lên!”

Và thế là tôi nhìn theo Yuki tiếp tục tấn công một cách đầy sức sống. Bên cạnh tôi, Natsuna hỏi,

“Này, anh Haru. Cái chị xinh đẹp ấy là ai vậy? Người quen của anh à?”

“...Thiên thần tuyết chăng? Với hương hoa anh đào nữa nhỉ?”

Tôi chỉ lẩm bẩm vậy vì quá lười để giải thích. Kỳ lạ, tuyết với hoa anh đào chẳng liên quan gì cả, con bé lẩm bẩm theo, giống hệt như người nào đó vừa mới nói.

13 tháng 2, thứ ba.

Ngày thứ bảy sau khi tôi và Yuki trở thành người yêu của nhau. Trong ngày làm việc bình thường này, chúng tôi đi tới công viên giải trí trên mái của một siêu thị.

Chiếc vòng đu quay mini đã rỉ sét hết cả do mưa gió, trong số năm chiếc xe được trang trí bởi những nhân vật anime, ba chiếc đã bị dán nhãn ‘hỏng’. Hai cái duy nhất còn hoạt động là một con mèo máy màu xanh và một con chuột điện có hai má đỏ. Có một cậu bé đang ngồi trên con chuột điện, và sau khoảng 3 phút hay gì đó, chiếc xe dừng lại ở ngay chính giữa công viên.

Lớp tuyết dày của hôm qua gần như đã tan chảy hoàn toàn, chỉ đọng lại đôi chút trong bóng râm. Cái mặt của chú người tuyết đã biến mất một nửa.

Chúng tôi ngồi trên một băng ghế nhựa đã mẻ một góc. Đây là nơi duy nhất chúng tôi có thể ngồi xuống và nghỉ ngơi. Tôi nhìn lên bầu trời xám xịt, lẩm nhẩm.

“Này, sao bọn mình lại đến đây?”

“Trận ném bóng tuyết cậu đã thua mình, nên cậu phải nghe lời mình suốt cả ngày hôm nay.”

Cô trả lời như thể nó là điều hiển nhiên.

Hôm qua tôi đã thua, thế nên sẽ phải làm theo yêu cầu của Yuki. Mới đầu, luật chơi là người thua sẽ phải làm theo một điều mà người thắng muốn, nhưng không hiểu sao mà cuối cùng lại thành ra là tôi phải nghe theo cô ấy trong cả ngày trời. Thật lòng mà nói thì con gái vô cùng giỏi trong việc khiến người khác phải chấp nhận yêu cầu của họ.

Mà, tôi cũng không ghét chuyện này lắm.

Yêu cầu đầu tiên của mình, là một cuộc hẹn, Yuki nói. Có hai nơi mà mình muốn được đi cùng với Yoshi-kun. Đây là nơi đầu tiên.

“Không, mình hiểu cậu rồi, nhưng ý mình không phải thế. Tại sao lại là một công viên giải trí trên mái chứ?”

“Bởi vì mình thích chúng. Thế nên mình muốn cậu đến đây, Yoshi-kun à.”

“Nếu vậy thì cậu đến sai chỗ rồi. Vẫn còn nhiều nơi xịn hơn mà.”

“Không. Công viên giải trí này là được rồi.”

“Chỉ cần đến đây là đã khiến cậu vui rồi à Yuki?”

“Ừ.”

“Cậu thích ở đây hả?”

“Đúng vậy.”

“Thế thì được thôi.”

Là thế đó. Chỉ cần Yuki thấy vui là đủ rồi.

Tôi vỗ lên đầu gối, đứng dậy và chìa tay về phía Yuki.

“Đã đến đây rồi, bọn mình cũng đi lên đu quay một vòng chứ hả?”

“Ế, nhưng mà xấu hổ lắm.”

“Ổn thôi mà. Đằng nào xung quanh cũng đâu có ai. Nghĩ mà xem. Bọn mình đã đi lên tận đây mà lại không chơi trò gì à. Sao có thể thế được?”

Yuki tìm đủ loại lý do để trốn tránh, trước khi cô ấy rút cục cũng nắm lấy tay tôi. Tôi đã chiến thắng trong việc bỏ qua tất cả những lý sự của Yuki. Tôi hỏi cô ấy muốn chọn xe nào, và bởi vì thích mèo nên cô đã chọn chú mèo máy màu xanh.

“100 yên này.”

“Cậu không đi à Yoshi-kun?”

“Xe một người mà. Mình sẽ đi sau.”

“Đi sau?”

Trong lúc Yuki nghiêng đầu hỏi một cách dễ thương, tôi ấn đồng xu vào khe và trốn tránh.

“Mình 18 rồi mà. Đi cái này xấu hổ lắm.”

“A, thế ấy hả?”

Yuki gầm gừ sau khi nghe câu trả lời đó, nhưng tôi đã trốn được khỏi cái xe trước khi nắm đấm của cô ấy chạm tới được mặt tôi. Nó bắt đầu đi lên một cách chậm rãi, trên nền nhạc kỳ cục.

Đứa bé ngồi trên con chuột điện chỉ vào Yuki,

“Mẹ ơi. Con đi cái đó được không?”

“Chờ chị gái ấy hết lượt đã.”

Ây. Xấu hổ thật đấy. Tôi nhìn về phía Yuki và thấy mặt cô ấy đã đỏ như gấc chín tới tận cổ, hai tay đang giơ lên che mặt. Mỗi khi như thế này cô ấy dễ thương thật đấy. Tôi lặng lẽ quyết định rằng sẽ để cho cô ấy đánh mình một hoặc hai phát.

Cuối cùng, thay vì đánh đập, Yuki bắt tôi phải đãi cô ấy nước hoa quả mua từ máy bán hàng tự động.

Tôi thả một đồng xu vào, những chiếc nút liền hiện lên màu xanh.

“Cậu chọn đi.”

Cô đưa ra một vẻ mặt nghiêm trang, suy tính, trước khi chọn nước ca cao, và tôi cũng mua loại đó luôn. Cả hai chúng tôi đều không thể uống cà phê đen. Dù không còn là trẻ con nữa, nhưng cũng chưa đủ già để có thể gọi là người lớn. Ở cái tuổi này, chúng tôi đang đứng trên lằn ranh chia cách hai nhóm người đó.

Cả hai dựa lưng vào bờ tường phòng hộ, cùng nhau uống lon ca cao. Khoảng cách giữa chúng tôi là rất gần, tôi chỉ cần nhúc nhích một chút là chạm được vào Yuki. Tôi thực sự có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô, hơi ấm của cô, mùi hương của cô. Hai tay cô đặt quanh vỏ lon, cố gắng làm ấm chúng, trong lúc uống chậm rãi.

“Này, Yoshi-kun. Cảm ơn nhé.”

Yuki bỗng nhiên nói vậy.

“Sao lại cảm ơn mình? Mình có làm gì đâu.”

“Không đúng. Cậu đã mua cacao, đưa mình tới đây, và những con người khác của cậu đã tạo ra rất, rất nhiều những kỷ niệm cùng mình. Như vậy là đủ để cảm ơn cậu rồi, phải không?”

Yuki nhắm mắt lại, như thể đang nhớ về chuyện gì đó.

“Mình thật sự rất thích được ngắm cậu cười, nhìn thấy gương mặt tức giận của cậu, gương mặt cậu lúc khóc, gương mặt cậu lúc xấu hổ, lúc khó chịu, lúc lo lắng. Mình nghĩ rằng, trước khi chết, mình chắc chắn sẽ nhớ tất cả những ngày kể từ khi gặp được cậu. Một ngày nào đó, điều cậu nói sẽ trở thành hiện thực, Yoshi-kun. Nếu mình tiếp tục nỗ lực, khi đạt tới nơi mà mình muốn, ngay cả nếu thứ mình tìm không có ở đó, thì vẫn sẽ có một thứ đáng giá hơn đang chờ mình…”

Nói đến đây, Yuki ngừng lại. Có lẽ cô chờ đợi là vì muốn tôi hỏi xem điều mà cô muốn nói là gì. Thê nên tôi đã hỏi.

“Cậu đã tìm được gì ở đó?”

“Mình đã tìm thấy cậu. Cậu ở đó, Yoshi-kun, trong trái tim mà mình đã nghĩ là trống rỗng.”

Ừm, cô mấp máy môi và mở mắt ra từ từ với sự hài lòng lộ rõ.

“Mỗi ngày được sống, mình lại có cậu ở bên, Yoshi-kun.”

Sao lại vậy nhỉ?

Những câu từ đó đâu có khiến cho người ta không cầm nổi nước mắt, vậy thì cớ sao sống mũi tôi lại cay cay. Tôi nhìn lên trời để cho không ai thấy cảnh ấy, mắt dán vào những tầng mây nhuốm đỏ xa xa. Sắc đỏ rực rỡ, nhức nhối xiên sâu vào mắt tôi.

Đột nhiên, Yuki đưa tay ra vỗ nhẹ lên đầu tôi. Cô không cao bằng tôi nên phải nhún chân. Nơi mà cô chạm vào thật ấm áp, thật dễ chịu.

“...Cậu đang làm gì thế?”

“Hử? Mình đang dỗ dành cậu đó. Yoshi-kun trông như sắp khóc vậy.”

“Mình có phải trẻ con đâu.”

“Khóc đâu phải là điều gì xấu đâu. Vừa nãy mình cũng vô cùng xấu hổ, nên cậu cũng phải trải nghiệm nó đấy Yoshi-kun.”

Giờ thì bọn mình huề, cô nói vậy trong lúc luồn tay qua mái tóc tôi.

A, ngứa ngáy thật đấy. Chuyện gì vậy nhỉ? Sao tôi lại thấy vui dường này chỉ vì một điều bé nhỏ như vậy? Tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại của lòng bàn tay cô, rút cục cũng nở được nụ cười.

Tốt quá, Yuki nói sau khi trông thấy thế.

“Cậu cười rồi kìa.”

Mặt trời lặn, và nơi mà chúng tôi đang hướng tới sau công viên giải trí là trường cấp ba của tôi.

Đó là nơi còn lại mà Yuki muốn đến thăm.

Quá 7 giờ tối, trong bóng đêm, những ngọn đèn của trường đã tắt hết. Nơi duy nhất đang có những ánh sáng màu cam là khu hiệu bộ, phòng tự học, hai phòng học của lớp mười một và một phòng học lớp mười. Những người sắp thi đại học có lẽ đang ngồi ở phòng tự học. Mấy phòng học lớp mười hai đều tối om, rất thuận tiện cho chúng tôi.

Tôi nắm bàn tay của Yuki trong lúc trốn vào bóng tối của màn đêm, lẻn vào trong trường.

Tiếng bước chân của chúng tôi vang vọng dọc những bậc cầu thang tối. Trên đường, chúng tôi bắt gặp một giáo viên, thế là tôi giấu Yuki ra sau lưng và bảo với thầy là mình để quên một thứ. Ờ được, thầy giáo đó đáp lại như vậy và để chúng tôi đi. Chắc thầy đã không thấy mặt Yuki nhờ có bóng tối.

Khi người giáo viên đó đã biến mất, cả hai mới thở phào, trước khi đi tới lớp học của tôi.

May là phòng không khóa. Tôi đẩy cánh cửa sang một bên. Với một tiếng két quen thuộc, căn phòng và hành lang đã thông nhau.

Vầng trăng trong trẻo rọi qua khung cửa sổ nhuộm một nửa căn phòng trong ánh bạc.

Đây là lớp học rất đỗi quen thuộc với tôi, nhưng với Yuki, đây là một cảnh tượng hoàn toàn mới mẻ, bởi cô ấy đang nhìn quanh đầy phấn khích. Ôi chao. Cô thốt lên đầy vui sướng, chạm vào ấy cái bàn như thể chúng là ngọc quý. Uầy, có graffiti này, cô tự nhủ trong lúc lang thang khắp cả lớp, trước khi đột ngột nhìn về phía tôi.

“Này, bàn của cậu đâu hả, Yoshi-kun?”

“Hở? À, dãy thứ ba từ bên phải, bàn thứ tư.”

Tôi bị mê hoặc trong lúc ngắm nhìn cô ấy và phản ứng lại có hơi chậm. Thế nhưng bằng cách nào đó vẫn đưa được ra câu trả lời. 1, 2, 3, 4, Yuki nhẩm đếm trong lúc đi tới ghế ngồi của tôi.

“Đây à?”

“Ừ.”

Tôi nghĩ rằng cô sẽ ngồi xuống ghế của tôi, nhưng vì lý do nào đó, cô lại chọn cái ghế bên cạnh, và rồi,

“Nào, Yoshi-kun, đây là yêu cầu thứ hai. Cậu sẽ ngồi ở đây.”

Cô vỗ vào cái ghế của tôi. Còn gì khác để làm đâu nhỉ? Dĩ nhiên, tôi đến ngồi xuống nơi được chỉ định. Đáng nhẽ khung cảnh của căn phòng này nhìn từ ghế của tôi phải rất quen thuộc, nhưng với Yuki ngồi bên cạnh, tất cả đều trông hoàn toàn mới lạ. Những chiếc bàn cũ, tấm bảng đen lấm tấm phấn viết, những tờ giấy ghi những mục tiêu phấn đấu chán phèo của cả lớp, tất cả đều bừng sáng.

“Mình có cảm giác rằng nếu có Yuki làm bạn cùng lớp thì tuyệt vời biết chừng nào.”

“Cậu đã hiểu rồi hả?”

Tôi buột miệng nói ra suy nghĩ của mình, nhưng không hiểu sao Yuki lại nói vậy, trông vô cùng hí hửng.

“Không biết ba năm trước ai là người đã nói rằng cậu ta chẳng biết nơi này hay ở điểm nào?”

“Đã từng có một thằng ngốc như thế á?”

“Đúng vậy. À, nhưng cho dù nếu có học cùng trường thì bọn mình cũng không học cùng lớp đâu. Mình vốn già hơn một năm mà. Phải rồi phải rồi. Gọi mình là Shiina-senpai đi.”

Giọng nói của Yuki gần thật gần. Mỗi cử động của cô đều khiến cho chiếc bàn rung lên. Có thứ gì đó trong tôi cứ đang lúc lắc mãi.

“...Shiina-senpai.”

Nghe thấy thế, Yuki tủm tỉm.

Này, một lần nữa đi. Không thích. Đi mà. Hết cách rồi nhỉ, Shiina-senpai? Tốt, một lần nữa nào. Shiina-senpai. Thêm một lần nữa đi, lần này thân mật hơn một chút. Yuki-senpai thì sao? Không tệ lắm đâu. Một lần nữa nào. Nào, đủ rồi đấy Yuki.Cậu cứ như đồ biến thái vậy.Mắt cậu đang sáng cả lên kia kìa. Biến thái cái gì? Bất lịch sự.

Cho dù tôi có nói cái gì, cô ấy cũng sẽ cười, tức giận, trông thất vọng, hoặc là xị mặt.

Trong lớp học này, giọng nói của tôi và Yuki là hai tiếng động duy nhất vọng lại.

Trong lúc chúng tôi trò chuyện, tôi mới hỏi, tại sao? Tôi rất muốn hỏi điều này ngay từ lúc đầu.

“Tại sao cậu lại muốn đến phòng học của mình?”

“...À, mình có nói chuyện với Akane-chan.”

Khi cái tên ấy đột nhiên được nhắc tới, tôi đã bị bất ngờ.

“Hai cậu chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi phải không? Thế thì mối quan hệ của mình với Yoshi-kun đâu có liên quan gì đâu. Sau khi nói thế, mình đã buồn rất nhiều. Mặc dù bạn ấy chỉ là học cùng lớp, nhưng mình vẫn thấy ghen tỵ. Mình không biết Yoshi-kun khi ở trường như thế nào. Nhưng mà, đây cũng là lần cuối rồi.”

Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế, đứng cách ra xa khỏi tôi. Làn gió khe khẽ lay động chiếc váy dài của cô. Yuki chìm trong bóng đêm, đứng đó như để phân tách sáng và tối.

“Lần cuối.”

Tôi lặp lại hai từ đó, và ngay lập tức cảm thấy nỗi đau đớn dâng lên khắp cơ thể.

“Cậu chuẩn bị tốt nghiệp rồi, Yoshi-kun ạ. Mình muốn đến lớp học của cậu trước đó. Đây là một cơ hội hoàn hảo.”

“À, thì ra là vậy.”

Có lẽ cô không còn ý định gì khác nữa đâu.

Yuki nói rằng chúng tôi đã gặp nhau hàng trăm lần. Chắc chắn trong tương lai, chúng tôi sẽ còn gặp nhau vô số lần nữa. Này, có phải vậy không?

“Yuki-senpai?”

Tôi thử gọi theo sở thích của cô ấy, Yuki nheo mắt lại, gãi gãi má, nhưng rồi lắc đầu.

“Nghe vui thật, nhưng mình thích như bình thường hơn. Yuki ấy.”

“Yuki.”

Tên cô ấy như đã được cài đặt sẵn, phát ra một cách tự nhiên từ miệng tôi.

“Mình thích cậu. Thật lòng đấy, rất, rất thích.”

“Mình biết. Cậu đã nói điều đó với mình không biết bao nhiêu lần. Mình cũng thích cậu lắm, Yoshi-kun.”

Đột nhiên có một thôi thúc bất chợt trỗi dậy, khiến cho tôi vô phương chống cự. Tôi chạy ào về phía Yuki, vòng tay ôm nhẹ quanh cơ thể bé nhỏ của cô. Mùi hương hoa anh đào dâng lên. Không, không phải.

Đối với tôi, đây là mùi hương của Yuki rồi.

“Oaoa, sao tự nhiên lại…?”

“Là lỗi của cậu đấy, Yuki.”

“Lỗi của mình á?”

“Ừ, lỗi của cậu. Là lỗi của cậu hết.”

“Vậy sao. Không còn cách nào khác nhỉ. Là lỗi của mình đã khiến cậu mê mẩn mình như vậy.”

Đúng thế, tất cả là lỗi của Yuki khi đã biến tôi thành thế này.

Tôi đưa mặt mình lại gần gương mặt đang cười khúc khích của Yuki.

Có vẻ như Yuki biết tôi đang định làm gì, cô nhắm nghiền mắt lại, hai má đỏ ửng trong lúc cô ấy chuẩn bị để đón nhận tôi. Đáng yêu thật đấy; tôi không biết mình đã nghĩ thế bao nhiêu lần rồi. Ở một góc của thế giới, nơi ánh trăng không chiếu tới này, chúng tôi đã trao nhau một nụ hôn bí mật với cả nhân gian. Môi cô lạnh và run rẩy, chạm vào môi tôi. Chỉ là một chiếc hôn môi vụng về và rụt rè, song nhờ thế mà cảm xúc, hơi ấm của mỗi người đã được thể hiện rõ ràng hơn vô vàn những lần tỏ tình và nắm tay.

Loài người vốn đã dùng hành động này để xác nhận sự tồn tại của nhau.

Sau năm giây tưởng chừng như vĩnh cửu, Yuki vùi mặt vào ngực tôi, dường như là để che mặt lại phụng phịu gì đó. Nhưng tôi biết cô ấy chỉ đang che dấu sự xấu hổ của mình.

“Đấy là nụ hôn đầu của mình đó.”

Yuki ở trong tình trạng này dễ thương quá chừng, nên tôi chợt mỉm cười. Thấy chưa, là lỗi của Yuki cả đấy còn gì? Không một đứa con trai nào có thể chịu đựng được khi có một người con gái dễ thương như thế trước mặt nó.

“Chắc chắn đấy cũng là nụ hôn đầu của mình.”

“Này.”

Yuki ngẩng lên. Mặt cô vẫn đỏ lựng đến cả vành tai.

“Yêu cầu thứ ba của mình. Một lần nữa nhé?”

Và thế là bờ môi của hai đứa cứ chạm vào nhau mãi không thôi.

Yuki và tôi chia tay ở trước cổng, trong lúc đi bộ về nhà, chiếc di động để trong túi kêu lên.

‘Điện thoại công cộng’ hiện lên trên màn hình. Bình thường thì tôi sẽ chẳng bao giờ nhấc máy, nhưng lần này thì khác. Vì một lý do.

Tôi có cảm giác mình biết người đang gọi là ai.

“Yuki à?”

Tôi gọi tên cô trước khi cô kịp nói. Đúng rồi, cô trả lời.

Giọng nói cất ra từ điện thoại vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng nó có cảm giác gần hơn bình thường, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở của cô. Đó là một thứ ở ngay bên cạnh tôi thôi, trong tầm tay với.

Tôi đến bên ngọn đèn đường vẫn còn đang nhấp nháy, tựa lưng vào cây cột, mắt hướng lên bầu trời. Cô ấy giờ ở đâu? Tôi vu vơ nghĩ trong lúc dỏng tai lên lắng nghe.

“Mình muốn nói chuyện thêm một chút nữa nên đã gọi. Có được không?”

“Tất nhiên là được chứ. Nhưng mà, cậu sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?”

“...Sao cậu lại hỏi vậy?”

Bởi vì… lý do thì đơn giản, nhưng tôi lại không thể nói ra. Tôi nuốt nước bọt và trấn tĩnh lại. Lần tiếp theo, tôi đã có thể nói được, phải tiếp tục nói. Bởi vì,

“Giọng cậu đang run kìa.”

Ngay cả một thằng tối dạ như tôi cũng biết rằng giọng của cô ấy như vậy bởi vì người cô đang lạnh.

“Giọng mình đang run á?”

“Ừ.”

“Ừ nhỉ. Đúng là run thật. Thảo nào. Này, Yoshi-kun, mình sẽ hỏi một câu nhé. Cậu không muốn quên mình đúng không? Cậu muốn tiếp tục nhớ đến mình phải không?”

“Chắc chắn rồi.”

“Bằng bất cứ giá nào?”

“Đúng.”

Tôi trả lời mà không suy nghĩ nhiều.

Tôi không nhận ra rằng đây đã là ngã rẽ cuối của con đường.

“Phải rồi nhỉ. Mình biết là cậu sẽ nói vậy, Yoshi-kun. Trong trường hợp đó, mình có một yêu cầu. Yêu cầu cuối. Cậu sẽ nghe chứ?”

“Tất nhiên rồi. Mình đã dành cả một ngày để hoàn thành những mong muốn của cậu mà.”

“Cảm ơn cậu. Vậy thì…”

Đưa mình tới công viên giải trí đó nhé. Đưa mình tới trường cậu nhé. Bằng sự ấm áp giống như khi cô nói những lời đó, Yuki bảo với tôi,

“Xin cậu hãy chịu đau đớn vì mình nhé.”

“Ế?”

“Xin hãy thích mình, yêu mình, ghét mình cũng được. Xin cậu hãy tiếc nuối về mình, đau khổ về mình. Xin cậu hãy dùng tất cả những cảm xúc của cậu để ràng buộc trái tim bọn mình lại với nhau. Xin hãy đừng bao giờ quên mình.”

Đó là mong ước cuối cùng của Yuki.

Tôi ngay lập tức nhìn vào đồng hồ. Vẫn còn một tiếng mới đến 10 giờ 54 phút. Mồ hôi đang từ từ rịn xuống lưng tôi. Thời tiết lạnh lẽo, nhưng vì cớ gì đấy, tôi đang cảm thấy nóng không chịu nổi. Tôi không muốn nghe thêm. Tôi muốn che tai mình lại, nắm lấy niềm hạnh phúc chỉ mới đây thôi còn đang nằm trong tay, đi về nhà và ngủ một giấc.

Aa, nếu mọi chuyện có thể dễ dàng được như vậy thì tốt, nhưng Yuki ngay lập tức biến nó thành một giấc mộng.

Cô khẽ thì thầm với tôi một câu như sau.

Mình sắp sửa rời bỏ thế giới này rồi.

Trong giọng của cô ấy dường như chan chứa sự vui mừng, và cả nước mắt.

“Tại sao chứ?”

“Mình đã lấy đi rất rất nhiều thời gian của cậu, Yoshi-kun. Mình đã lấy đi khoảng thời gian nhẽ ra phải nằm trong tim cậu, trong ký ức của cậu, tất cả mọi thứ. Đến bây giờ, mình đã gây ra rất nhiều những điều tồi tệ.”

“Không phải thế.”

“Không. Đúng vậy đó, nhưng cậu đã bảo với mình là cậu thích con người này của mình. Mình rất hạnh phúc. Thật sự hạnh phúc lắm đó. Bởi vì thế, mình thực lòng mong rằng mình sẽ có thể tồn tại ở trong tim cậu. Kể cả nếu nó làm Yoshi-kun đau đớn, kể cả nếu cậu có ghét bỏ mình, mình sẽ vẫn giữ lấy mong ước đó của mình. Nếu trên thế giới này có một nơi an nghỉ dành cho mình, nơi đó sẽ là trái tim của cậu.”

Đó đâu phải là câu trả lời cho câu hỏi của tôi. Chính Yuki chắc cũng hiểu, song vẫn cố tình nói ra những lời ấy.

Nhưng cho dù vậy, tôi buộc phải nhận ra rằng trong câu nói vừa rồi không hề có sự giả tạo nào.

Một lần nữa tôi chạy ngược về phía con đường mà mình đã đi.

Qua một cây cầu, xông thẳng vào một công viên. Những ngọn đèn ở nhà vệ sinh công cộng soi rọi lờ mờ lên con đường. Tôi dừng nhịp chân ở ngã rẽ, phân vân không biết nên đi đâu. Aaa, chết tiệt thật. Tôi đang lãng phí thời gian quý báu để bực bội cái gì không biết. Cuối cùng, tôi đi về phía ga tàu.

“Này, Yuki, chờ một chút đã. Mình đang đi tới chỗ cậu bây giờ. Bọn mình sẽ nói chuyện sau, được chứ.”

“Không phải là cậu đã nói sẽ làm theo ước muốn của mình cho dù thế nào đi nữa sao? Cậu sẽ lại thất hứa một lần nữa chứ gì?”

“Một lần nữa?”

“Đúng thế, một lần nữa. Lúc nào cậu cũng như thế, Yoshi-kun, lúc nào cũng đưa ra những lời hứa mà cậu không thể thực hiện được.”

“Mình đã không thực hiện lời hứa nào vậy?”

“Cậu nói là cậu sẽ nhớ.”

“Hở?”

“Cậu nói là cậu sẽ nhớ đến mình khi ngửi được hương hoa anh đào.”

“...”

“Cậu đã nói là sẽ không bao giờ quên.”

“...”

“Cậu đã nói là cậu sẽ mời mình đi xem phim.”

“...”

Yuki cứ tiếp tục liệt kê ra những lời hứa không thuộc về bất cứ nơi đâu trên thế gian này, mà chỉ ở trong tim cô ấy. Tôi thậm chí còn không thể xin lỗi cô. Tôi nào có quyền gì để làm thế.

“Tất cả chẳng phải chỉ là dối trá hay sao!?”

Thế nên là, giọng của Yuki đã lạc đi, ít nhất thì hãy thực hiện lời hứa này đi chứ!

“Người đó phải là cậu. Mình không thể nói rằng ai cũng được nữa rồi. Mình không muốn làm điều này vì bất cứ ai khác ngoài cậu. Mình không quan tâm bằng cách thức nào, mình chỉ muốn ở lại trong trái tim cậu mãi mãi. Mình không muốn cậu quên mất mình. Mình không muốn lấy đi bất cứ điều gì của cậu. Chỉ một chút thôi cũng được, bất kỳ điều gì cũng được, mình muốn ở lại trong tim cậu. Đây là cách duy nhất để làm được những điều đó…”

Tôi đã đến được ga tàu.

Không có bóng dáng của Yuki.

Tôi nhìn quanh, suýt chút nữa thì đụng phải một ông bác đang đạp xe, loạng choạng né được. Nhìn đường đi chứ! Đừng có vừa chạy vừa gọi điện thoại! Ông bác đó lườm và tức giận la hét về phía tôi. Tôi cúi đầu xuống xin lỗi, rồi chạy về tòa thị chính. Lời ông bác vẫn còn văng vẳng phía sau, nhưng tôi không ngoái lại nữa.

Tôi tiếp tục chạy, tất cả chỉ để tìm được Yuki.

Kể từ ngày mất đi tất cả, mình đã tiếp tục đi một mình cho tới lúc này.

Sự trống rỗng vô phương hướng, sự tức giận và căm ghét vô cớ trở thành lý do sống của mình. Không có một trong những điều ấy, có lẽ mình đã không thể đứng dậy thêm một lần nào.

Cho tới cái ngày mà cậu ấy cất tiếng gọi mình.

Thế giới này đã thay đổi kể từ ngày đó. Không phải phép ẩn dụ, cũng chẳng phải là nói đùa.

Cậu ấy đã góp phần khiến cho mình thay đổi.

Mình đã có một ước mơ.

Nó đã trở thành động lực sống của mình.

Cậu đã hoàn thành những tâm nguyện mà đứa trẻ trong mình muốn làm.

Không biết từ bao giờ, những nỗi trống trải, giận dữ, thậm chí là nỗi căm ghét đã biến mất, và một thứ gì đó ấm áp hơn đã lấp đầy lòng mình. Mình không còn có thể ngoảnh mặt khỏi những cảm xúc ấy nữa.

À, đúng vậy.

Lần đầu tiên, mình đã yêu.

Có thể gọi những tháng ngày mến thương và tuyệt vời đó là gì đây? Mình tự hỏi, rồi lắc đầu. Đấy không hẳn là điều gì đáng để đặt tên cả.

Chúng mình muốn được ở bên nhau, mãi mãi.

Bên nhau đến cùng trời cuối đất.

Nhưng điều đó là bất khả thi, không thể được thực hiện.

Khi những tháng ngày này kết thúc, câu chuyện giữa bọn mình sẽ chỉ khép lại trong buồn đau ngập tràn.

Cả hai cứ mãi gặp nhau như vậy, cũng chỉ vì lời từ biệt này thôi.

Con đường phía trước tòa thị chính hoàn toàn trống vắng, không có ai đi lại, khắp mọi nơi đều yên ắng. Một vệt sáng hình tròn đang phát ra từ bóng đèn đường hình tròn. Nhìn xuống chân, tôi thấy ba chiếc bóng, một hướng về bên phải, một về bên trái, một về phía trước. Có lẽ nguồn sáng đến từ cả ba hướng: phải, trái, thẳng mặt.

Tôi phải đi hướng nào thì mới đến được chỗ Yuki?

Tôi không tài nào biết.

Song dù không biết, tôi vẫn tiến về phía trước. Không rõ chính xác lý do, nhưng tôi thầm tin chắc vào một điều.

Yuki chỉ có thể ở trước mặt tôi.

Thế nên là, phải, tôi chạy về phía trước.

Khoảng cách ngắn nhất, tốc độ nhanh nhất, hướng về Yuki.

Ánh sáng da cam tỏa lên người mình trong tấm kính trong suốt. Gió đang hú hét bên ngoài, và một tấm áp phích đang phần phật trong gió, có thể vì một chiếc đinh còn đang níu giữ nó lại trên tấm biển quảng cáo cũ đã bong tróc.

Mình cố đưa ngón tay về phía trước, song bị tấm kính chặn lại, không thể với tới được nó.

Khi thu lại đầu ngón tay, có ba dấu vết cho thấy mình đã chạm vào.

Hiện tại, mình vẫn còn tồn tại trên thê giới này. Phải rồi, mình vẫn còn tồn tại trong trái tim cậu ấy.

Chắc chắn, đối với Yoshi-kun, mình là một cô gái rất dễ thương.

Nếu cậu ấy thấy mình dễ thương thì tốt rồi. À, nhưng cậu ấy có nói mình rất cứng đầu, rằng mình xấu xa, rằng mình đã trêu đùa với tình cảm của cậu ấy nữa, có lẽ thế thì không đáng yêu đâu nhỉ. Mình đã cho cậu ấy thấy khía cạnh xấu xí của mình rồi. Cậu ấy còn bảo mình là đồ ham ăn nữa.

Rồi đến phút cuối cùng, mọi thứ sẽ bị xóa sạch. Sự buồn bã, đau khổ và tủi nhục chắc chắn sẽ biến thành hình dáng của mình và thế chỗ vào trái tim của cậu ấy.

Nếu làm được đến thế, cuối cùng mình cũng sẽ lưu lại được trong tim cậu.

Đây là cách duy nhất để mình ở lại trong tim cậu.

Lúc mới đầu, lý do vì sao mọi dấu vết của mình biến mất là bởi vì mình muốn được đi đến tương lai. Thế giới phải xóa đi sự tồn tại của mình vì mình đã sống. Vậy thì, nếu mình chết, sẽ chẳng có lý do nào để xóa mình đi nữa. Tất nhiên, quá khứ đã bị xóa bỏ sẽ không phục hồi được, nhưng những gì ở hiện tại chưa bị lấy đi sẽ vẫn còn.

Mình đã chờ đợi cho khoảnh khắc này.

Làm người yêu của nhau chỉ trong một tuần lễ.

Dòng suy nghĩ của bọn mình đã thực sự hòa quyện vào nhau.

Trong quãng thời gian vàng ngọc đó, có lẽ mình đã khắc ghi bản thân vào sâu trong lòng cậu ấy.

Quang trọng hơn, Yoshi-kun muốn có mình. Cậu đã với tay ra, bấu víu về phía mình, vất vả vì mình.

Nhưng sau cả những điều ấy, việc không có được thứ mà mình mong muốn chắc chắn sẽ để lại một vết thương lòng lớn không thể nào lành lại. Cậu sẽ khóc, sẽ phải chịu đựng đau đớn, và sẽ nhớ mình. Như vậy mình mới có thể ở lại trong trái tim cậu ấy.

Mình có thể nghe được tiếng thở hổn hển mỏi mệt của Yoshi-kun ở đầu dây bên kia.

Mình có thể nghe thấy tiếng cậu chạy.

Mọi thứ đang diễn ra đúng theo kế hoạch.

Xin lỗi. Mình muốn nói ra cái từ ích kỷ này, nhưng kịp nuốt nó lại.

Thật là một từ sắc nhọn, đến nỗi mình, người vừa ép bản thân phải nuốt nó xuống, suýt chút nữa khóc òa.

Tay tôi đau.

Chân tôi đau.

Tim tôi đau.

Những giọt mồ hôi đang chảy xuống trên má. Cơ thể tôi nóng nực, nặng nề.

Nhưng tôi không thể dừng lại. Phải chạy tiếp.

Tôi rẽ phải trên con đường cao tốc, chạy xuống dưới dốc. Một con dốc dựng đứng. Tôi lặng lẽ nhắc bản thân phải cẩn thận, nhưng cảm giác bất an không cho phép tôi chậm lại. Sau khi đặt bước chân đầu, bước chân thứ hai lao về phía trước mất kiểm soát. Ối chết. Tim tôi đập loạn xạ. Mặc dù vậy, tôi không thể dừng lại. Tôi phi như bay về phía trước. Mỗi khi bàn chân chạm đất, một cú sốc mạnh hơn chục lần đều bùng lên.

Tôi tiếp tục chạy, và hiển nhiên là đạt tới giói hạn của mình. Chân phải của tôi từ bỏ việc chống đỡ cơ thể trong lúc nó oằn xuống. Tôi có thể nghe thấy âm thanh ngu ngốc ấy rõ mồn một.

“Á.”

Và rồi tôi ngã nhào.

Phù. Mình trút ra một hơi thở dài.

Thời gian là thứ duy nhất bước qua.

Đã có vài lần mình muốn cúp máy, nhưng không thể. Chuyện gì xảy ra với mình vậy? Thời hạn đang tiến đến ngày một sát hơn. Thôi nào, cúp máy đi. Không thể nào có chuyện cậu ấy sẽ tới được đây. Cứ ngập ngừng thế này chỉ mất thời gian. Nếu không chết bây giờ, mình sẽ không thể nào lưu lại nơi trái tim cậu ấy.

Nhưng cơ thể mình không thể nhúc nhích.

Yuki.

Mình nhắm mắt lại, thấy nụ cười hiền từ của cậu ấy, chân mình càng trở nên nặng nề hơn.

Mình nghĩ mãi, nghĩ mãi.

Ủ ê, ủ ê mãi.

Rồi sau đó, mình đáng nhẽ đã phải chọn theo ước muốn của bản thân. Dù cho biết rằng nó sẽ làm đau cậu ấy. Dù cho biết rằng nó sẽ làm cậu ấy buồn.

Nhưng kể cả vậy thì…

Đột nhiên, mình nghe có tiếng gì đó.

Nó đến từ đầu bên kia điện thoại, đến từ cậu.

Âm thanh của ai đó vừa ngã, của ai đó đang rên rỉ. Rồi dần dần mình không thể nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa.

Trong mình, ký ức duy nhất mình không muốn nhớ đến ùa về.

Quên bẵng đi mọi thứ, mình gọi ra tên cậu.

“Yoshi-kun, cậu có sao không? Chuyện gì thế? Này! Yoshi-kun. Trả lời đi!”

Vào khoảnh khắc đó, tôi nắm chặt chiếc điện thoại với tất cả sức mạnh, cuộn tròn lại và đưa cái máy lại sát vào lòng.

Vì ngã xuống mà không dùng bất kỳ kỹ thuật tiếp đất nào, nên vai trái tôi đang đau tấy, khiến cho tôi phải rên lên. Sau khi lăn lộn vài vòng, tôi dừng lại.

Việc thở trở nên vất vả, tôi cố gắng hết sức để mở miệng, hít không khí lạnh vào phổi bằng tất cả nỗ lực. Nhưng cho dù hít vào bao nhiêu ô xy đi nữa, thở vẫn là một chuyện khó.

Không đủ sức chạy nữa rồi, cả người tôi đều đau nhức. Tệ thật đấy. Thậm chí tôi còn không thể đứng dậy.

Về cả thể chất lẫn tinh thần.

Trong tôi bỗng có một sự nghi hoặc kỳ lạ.

Thế này chưa đủ sao?

Yuki chắc chắn đang đau khổ. Cô ấy đã luôn phải một mình cố gắng đến giờ phút này. Ít nhất thì hãy để cho cô ấy được ích kỷ trong những phút cuối đi.

Tôi tiếp tục nghĩ đến những lời lẽ đang bảo tôi nên bỏ cuộc.

Kể cả nếu như có tìm thấy cô, tôi định làm gì chứ? Tôi đã chuẩn bị để thay đổi quyết tâm của Yuki chưa?

Đủ thể loại bào chữa đang hiện lên trong đầu tôi.

Tôi đã cố gắng lắm rồi. Tôi đã chịu đủ những giây phút khó chịu, bẩn hết cả người rồi. Thế chẳng phải là đủ hay sao?

Khi chuyện này kết thúc, sẽ chẳng có ai càu nhàu đâu. Nhưng…

Có một điều. Giọng của Yuki đang vang ra từ chiếc điện thoại trong bàn tay tôi. Yoshi-kun, cậu có sao không? Chuyện gì thế? Này! Yoshi-kun. Trả lời đi!

Tôi chật vật mới có thể cử động, rút cục nằm úp lưng trên nền đất, từ từ mở mắt dậy. Ánh sáng lấp lánh soi thẳng vào mắt tôi. Mặt trăng đang rực sáng ở trên đầu.

Sirius cũng đang rực sáng.

Tôi có thể thấy cả sao Alderaban nữa.

Tâm trí tôi hoàn toàn bừng tỉnh. Giọng nói trong đầu lịm đi, chỉ còn lại giọng của một người con gái.

Aa, sao lại thế chứ? Cậu không cần phải lo lắng nhiều cho mình như vậy đâu. Nhưng vì thế nên mình cũng rất hạnh phúc đấy.

Tôi gọi ra cái tên ấy. Vào ngay lúc cô cũng gọi ra tên của tôi.

“Yuki.”

“Sao vậy?”

“Cậu là đồ độc ác.”

Vẫn là giọng nói run run ấy, Yuki cười khì. Nhưng có vẻ như cô không được vui lắm.

“Trước đây mình đã nói rồi mà, cậu biết không? Chuyện xảy ra đã từ lâu lắm, và mặc dù nó biến mất rồi, nhưng mình có nói là sẽ làm một điều tàn nhẫn với cậu. Mình có nói rằng cậu không nên quá tin tưởng vào mình đâu.”

“Vậy mình hồi đó trả lời như thế nào?”

“...Ngày mai chúng ta có thể gặp nhau được không. Cậu đã bảo thế.”

“Mình là một thằng ngốc.”

“Đúng thế. Một thằng ngốc. Thế nên cậu mới bị cô nàng hư hỏng này nhắm đến.”

“Phải đấy. Mình thực sự là một thằng ngốc.”

Đáng ra tôi muốn nói nhiều hơn thế.

Đáng ra tôi phải nói nhiều hơn thế.

“Mình nên nói là thích cậu từ lâu rồi mới phải.”

“...Cậu kỳ cục đến mức nào vậy?”

Chẳng sao cả.

Cậu thích những người kỳ cục mà phải không?

Vậy thì mình sẽ là một người kỳ cục.

“Phải rồi, mình là một người kỳ cục đã đem lòng yêu cậu đấy. Mình có thể đã nói dối rất nhiều, thất hứa rất nhiều, nhưng riêng điều đó thì đúng.”

Sau một vài khoảnh khắc im lặng, ừ, Yuki lẩm bẩm. Cô ấy đã biết.

“Thế nên mình sẽ tới bên cậu ngay bây giờ đây Mình không biết cậu đang băn khoăn, đang tương tư điều gì, thứ gì đang làm cậu bực bội, thứ gì đang làm cậu lo lắng, thứ gì đã khiến cậu quyết định như vậy. Trong tương lai, mình muốn được gặp cậu thêm nhiều lần nữa, yêu nhau, sống cùng nhau.”

Trong quá khứ, hay nói cách khác là bốn năm về trước, hồi đó có một thằng nhóc không thể thật lòng nói ra điều mà nó muốn. Trong hầu hết mọi chuyện, nó đều chọn cách chịu đựng, bỏ cuộc. Thằng nhóc đó không còn tồn tại trên thế gian này nữa rồi.

Bởi vì tôi không thể nào chấp nhận chuyện này. Tôi không thể chấp nhận việc Yuki đang khóc.

Nếu có thể khiến cho người con gái thân thương nhất với tôi không khóc, tôi sẵn lòng làm bất cứ điều gì, kể cả nếu có phải đánh liều tất cả.

Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra.

Thứ mà tôi thực sự muốn từ sâu thẳm trái tim.

Thứ mà tôi sợ sẽ đánh mất.

Thứ mà vì nó tôi sẽ nỗ lực hết mình.

Bởi vì tôi đã gặp Yuki.

Bởi vì, tôi đã gặp Yuki?

Đột nhiên, rất nhiều thứ kết nối lại trong đầu tôi. Những đường thẳng được vạch ra, như những chòm sao hiện ra trước mắt. Tôi bắt gặp ánh sáng của chòm Orion.

Trước đây một thời gian, tôi đã vẽ bản đồ sao bằng mấy cuốn sách hình, nối những tinh tú trên trời lại thành các chòm sao. Có thực sự là lúc đó tôi chỉ có một mình không? Chắc chắn là không.

Tìm ra rồi!

Tôi thốt lên. Đúng thế, cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy sự kết nối.

“Yuki. Cậu nói mọi thứ không còn tồn tại, nhưng điều đó không đúng. Cậu nói rằng cậu đã lấy đi hết mọi thứ của mình, điều đó cũng không đúng.”

Cuối cùng thì, mình có thể tự tin nói là mình tin cậu rồi.

“Cậu hiểu không, mình đang ở đây.”

“Cậu đang định nói gì thế?”

Giọng Yuki trên điện thoại chứa đầy sự nghi hoặc, nhưng tôi không màng, nói tiếp.

“Tuần trước, bọn mình đã gặp nhau ở bãi đất trống ấy. Đó không phải là tình cờ. Shiro đang yên nghỉ ở đó. Mình đã dừng lại bởi vì Shiro đã được chôn ở đó. Nếu bốn năm trước cậu không nhờ mình, không đời nào bọn mình có thể gặp nhau ở đó.”

Ở đầu bên kia của chiếc điện thoại, Yuki há hốc mồm.

“Vì sự tồn tại của cậu, Shiro đã không sống những giây phút cuối cùng của nó một mình. Vì quyết tâm của cậu nên nó mới được ngủ yên ở một nơi đầy những ấm áp. Và bởi vì cậu tiếp tục lấy hết can đảm để nói chuyện với mình nên mình mới đang ở đây. Tất cả đều có liên quan. Từ trước đến nay, cậu đã ở trong tim mình.”

Tôi đã đến vô vàn những địa điểm một mình, làm rất nhiều thứ. Trong trí nhớ, tôi thích những việc đó, tất cả chỉ vì có Yuki ở bên. Không sao đâu, Yuki. Không sao đâu. Cậu không lấy đi thứ gì của mình cả. Không chỉ có vậy, cậu đã cho mình rất nhiều thứ.

Đó là một cô gái đã cố gắng hết mình để thay đổi tôi thành con người bây giờ.

Yuki lẩm nhẩm.

“Mình đã ở sẵn trong trái tim cậu ư, Yoshi-kun?”

“Đúng thế. Cậu đang ở đây, ở trong mình.”

“...Vậy sao. Vậy thì có lẽ là đủ rồi nhỉ. Cuộc đời của mình như thế là đã…”

“À, không có gì. Quan trọng hơn là, Yoshi-kun, mình có thể thay đổi ước muốn cuối cùng một chút không? Nếu mình thực sự ở trong tim cậu, chứng minh cho mình đi. Hãy đến bên cạnh mình. Nhé. Hãy gọi tên mình.”

Tôi nhắm chặt mắt lại. Mở chúng ra. Quang cảnh sáng bừng lên thật bất ngờ.

“Mình sẽ tới đó ngay bây giờ đây. Ngay lập tức.”

“...Mình sẽ đợi.”

Tôi dồn sức vào bàn tay phải, nó cảm thấy nóng. Có lẽ bởi vì tôi đã dùng điện thoại quá lâu nên mới vậy. Nhưng vẫn chưa đến mức bỏng rát. Nó ấm như bàn tay của Yuki.

Tôi nắm chặt lấy nó.

Tôi phải tiếp tục nắm, để tôi không đánh mất nó, để nó không trượt ra khỏi tay tôi.

Bởi vì-

Chúng ta gọi cái nóng đó là ‘tình yêu’.

Tôi đặt tay lên nền đất và đứng dậy.

Phù, hà. Bên trong cơ thể vẫn đang nhức buốt, khiến tôi suýt thì khóc. Nhưng tôi vẫn nhấc bước chân thứ nhất, rồi thứ hai. Tôi nghiến răng, và rồi tăng tốc.

Tôi chạy qua trường cấp hai. Đã bao nhiêu lần tôi đuổi theo hình bóng của một người ở đây? - Không thấy cô ấy.

Tôi chạy qua cửa hàng tạp hóa, nơi tôi đi qua mỗi khi xong xuôi các hoạt động của câu lạc bộ. Đã bao nhiêu lần tôi ăn kem một mình ở đây? - Không thấy cô ấy.

Tôi chạy qua hiệu sách mà mình thường xuyên ghé thăm. Đã bao nhiêu lần tôi đến đây để mua những cuốn tiểu thuyết mới? - Không thấy cô ấy.

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã bỏ lại thư viện sau lưng. Đã bao nhiêu lần tôi chật vật với mấy bài tập toán một mình? - Không thấy cô ấy.

Tôi chạy qua trung tâm trò chơi, tiệm karaoke, sảnh bowling, khu đánh bóng chày, rạp phim. Không thấy cô ấy ở bất kỳ đâu trong số đó.

Thành phố này chứa đầy những kỷ niệm một mình của tôi.

Không cái nào trong số chúng có sự xuất hiện của Yuki.

Tôi chỉ có một mình.

Nhưng vào lúc này, tôi có thể thấy được một người nhất định ở đó. Sau khi bị xóa đi, những thứ khác luôn luôn được dùng để lấp đầy sự tồn tại của người đó, thế mà tôi vẫn nghe được tiếng cười. Nó nghe rất hạnh phúc, và nó thuộc về người con gái mà tôi yêu.

Tôi rẽ phải ở một ngã ba, rồi chạy thẳng về phía trước. Đã bao nhiêu lần tôi chạy xuống con đường này một mình? Nhưng hồi đó, chắc chắn có một Yuki đang ở trước mặt tôi. Haa, haa, tôi tiếp tục đưa bàn chân tới trước, nhìn về phía trước. Những tháng ngày đã mất đi, chính là con đường dẫn tôi đến với Yuki.

Tôi tin chắc là như vậy.

Tôi nhìn về phía tòa thị chính ở xa xa.

Tôi nhìn thấy tấm biển quảng cáo nhỏ.

Tôi nhìn thấy ai đó bên trong chiếc hộp điện thoại công cộng đang sáng lờ mờ trong bóng tối. Mặc dù chỉ có thể thấy được hình bóng, nhưng người đó đang gọi điện thoại. Tìm thấy cô rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi với tay về phía trước.

Một chút nữa. Chỉ một chút nữa thôi.

Nhưng cho dù vậy, tại sao-

Kim đồng hồ không dừng lại chứ.

Vẫn còn rất nhiều khoảng cách giữa chúng tôi. Mặt Yuki hiện lên không rõ nét. Tôi không thể nghe thấy giọng nói của Yuki. Giọng nói của tôi không chạm tới được cô ấy. Tôi ở đây, nhưng Yuki sẽ không bao giờ chú ý thấy tôi.

Cảm xúc bỗng chốc dâng trào.

Lo âu, buồn bã, tức giận. Nhưng trên tất cả, là sợ hãi.

Tôi hớp hơi, thở không nổi. Tôi không thể tạo ra một âm thanh nào. Hai chữ kết thúc hiện ra trong đầu. Không, không, không, tôi không muốn chuyện này kết thúc, không!

Yuki, người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ, đột ngột nói.

Âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại.

“Cảm ơn cậu rất nhiều vì mọi thứ. Mình hạnh phúc lắm. Thực sự, thực sự rất hạnh phúc. Thật ra thì, kể từ khi gặp được cậu, mình đã hạnh phúc lắm rồi. Sống được đến lúc này thật là tuyệt.”

Tại sao cậu lại nói như thể mọi chuyện đã hết rồi thế? Chưa xong đâu! Mọi chuyện chưa kết thúc mà. Cậu vẫn ở đây mà, Yuki.

Cậu vẫn đang ở đây.

“Thật ra, cho dù có xảy ra chuyện gì, có lẽ mình sẽ không thể nào có được thứ mình muốn đâu. Trước đây mình chỉ là cái vỏ rỗng, ấy thế mà giờ đây, trái tim mình đang chứa đầy vô vàn những kỷ niệm. Lúc đi đến bãi biển vào mùa đông, vì hai đứa mình đã ở bên nhau nên mình không cảm thấy lạnh. Lúc đi xem phim, vì hai đứa mình đã ở bên nhau nên mình thấy rất hay. Lúc hai đứa mình chơi ném bóng tuyết cùng nhau ấy, mình hứng khởi vô cùng. Mình đã ăn được rất nhiều món ngon, nhưng mà mình không phải là một đứa ham ăn đâu, cậu biết không? Không phải là bào chữa gì cả đâu, chỉ là chúng quá ngon khi có Yoshi-kun ăn cùng, nên mình mới ăn nhiều. Được ăn là được sống mà.”

Thế đâu phải là đã đủ, đúng không? Hãy cùng nhau tạo nên nhiều kỷ niệm hơn nữa nào. Đi đến rất nhiều nơi nữa. Ăn nhiều và nhiều món hơn nữa. Thế nên là-

“Hai đứa mình đã nắm tay nhau rất nhiều lần. Tay cậu lúc nào cũng ấm, làm mình rất thích. Tim mình cứ đập liên hồi, mình còn tưởng nó sẽ nổ tung lúc nào không hay, nhưng cảm giác đó thật thích thú.”

Tay của Yuki rất lạnh. Nhưng chúng nhanh chóng ấm lên. Thấy thế nên tôi cũng vui lây.

“Thật ra, đây là lần đầu tiên trong đời mình thích một ai đó. Mình bảo là mình thích cậu ấy, và cậu ấy cũng bảo là thích mình. Mình đã nói rất nhiều câu ích kỷ với cậu ấy, nhưng cũng nói rất nhiều câu ngọt ngào nữa. Cảm giác tán tỉnh một anh chàng cũng hay đấy. Ừm, đúng vậy, cảm giác tuyệt vời lắm đó.”

Nếu tôi có thể nói rằng đó cũng là lần đầu tôi yêu thì tốt, nhưng có lẽ không phải. Tôi nghĩ rằng mình đã yêu cùng một người 214 lần. Một người duy nhất. Là cậu.

“Có được nụ hôn đầu tiên trong phòng học lúc tan trường thật là kịch tính nhỉ. Nhân tiện, trong manga, họ bảo rằng nụ hôn đầu có vị như chanh vậy, nhưng mình không nghĩ là đúng đâu. Hôn nhau xấu hổ thật đấy, hạnh phúc thật đấy, nhưng chắc chắn chẳng có vị gì cả. Hay cậu có biết không hả Yoshi-kun? Nụ hôn đầu có vị thế nào?”

Sao mà mình nói được.

Này, Yoshi-kun.

Yuki gọi tôi.

“...Nhìn lại thì, chuyện tình của bọn mình khá là bình thường. Một đứa con trai bình thường hẹn hò cùng một đứa con gái bình thường, câu chuyện chẳng có gì đáng nói. Nhưng mà, không, thật ra thì chính bởi vì thế nên mình mới cảm thấy đây là thứ đáng để mình hy sinh tất cả vì nó. Nhờ cậu mình mới có thể nói ra câu này. Ehehe. Hơi xấu hổ chút, nhưng mình sẽ nói ra bây giờ đây. Nghe nhé. Đây là cuộc đời của mình. Đó chính là những ngày tháng tươi đẹp mà mình đã dành bên cậu, Yoshi-kun.”

Chắc chắn rằng, Yuki sẽ tiếp tục sống vì câu nói ấy.

…Đây là câu chuyện tình hạnh phúc nhất thế gian.

Giọng cô không còn run nữa.

Cuối cùng, Yuki yêu thương của tôi nói ra những lời giã biệt, tự hào như cái cách cô thể hiện thường ngày.

Cùng lúc đó, cơn đau xé toạc lồng ngực biến thành hơi nóng và chảy xuống má tôi.

“Tại sao cậu lại nói vậy? Mình vẫn muốn được ở bên cậu mà. Mình xin cậu đấy. Sống tiếp đi! Sống đi!”

Câu nói của tôi liệu có chạm được tới cô?

Cô có nghe được tiếng tôi hay không?

Chúng tôi vẫn còn kết nối với nhau chứ?

Chỉ một chút nữa thôi. Yuki có thể sẽ thay đổi lại ý định nếu có thêm một ít cơ hội hoặc thời gian. Nhưng một ít thì là không đủ.

“Mình sẽ đợi cậu. Mình sẽ luôn đợi cậu. Để cậu có thể gọi tên mình!”

Hai đầu gối tôi sưng tấy. Tôi cố chịu, bảo đảm rằng mình sẽ không rên ra một tiếng nào. Chúng rung lên bần bật, không chịu nhúc nhích. Như thể sức mạnh của tôi đã tuôn ra hết bên ngoài vết thương cùng với máu. Tôi đang mất thăng bằng. Riêng việc nghiến răng và ép bản thân mình không được ngã đã tiêu tốn toàn bộ sức lực.

Tại sao!? Tại sao lại là lúc này chứ!? Di chuyển đi. Nếu có bại liệt tao cũng không quan tâm! Đưa tao tới chỗ Yuki! Làm ơn đi! Người tao yêu đang ở ngay kia!

“Mình thích cậu. Mình thật lòng thích cậu! Mình thích cậu hơn bất cứ ai, bất cứ điều gì!”

Tôi hét lên.

Tôi gọi lên cái tên thân thương nhất đối với tôi trên cả thế giới này, hét về phía ánh sáng nhỏ nhoi ấy.

Tôi cầu xin rằng tiếng nói của tôi sẽ chạm tới được em.

“Yu…”

Tôi chỉ làm được đến vậy.

Vì bởi vào khoảnh khắc đó, thế giới lặng lẽ thay đổi.

Trong giây phút đó, khi mà sự vĩnh cửu như được cô đặc lại, tôi mơ rằng mình đã trông thấy một cô gái.

Yuki.

Người đã nói là thích tôi.

Người đã tìm lý do để nắm tay tôi.

Người đã chơi ném bóng tuyết.

Người đã đi tới công viên giải trí.

Người đã hôn trong một phòng học không có ai.

Người đã nói là sẽ chờ. Nhưng tôi…

Kỷ niệm của chúng tôi khi ở bên nhau, những sự kiện trong quá khứ, giọng nói, cử chỉ, nét mặt của Yuki, từng thứ trong chúng lần lượt rơi xuống, không đọng lại. Thay vào đó, chúng lọt qua kẽ tay của tôi. A, đợi đã. Đợi đã nào. Chẳng mấy chốc, những từ ngữ cuối cùng cũng tan chảy nốt, rơi mất.

“Tạm biệt, Yoshi-kun. Cậu lúc nào cũng sẽ là người duy nhất trong tâm trí mình. Yuki Shiina là người yêu Haruyoshi Segawa nhất trên thế giới này.”

Nụ cười của Yuki xuất hiện trong đầu tôi. Mảnh ghép cuối cùng thuộc về Yuki còn lại trong tôi. Nhịp chân tôi chậm lại. Không bao lâu, tôi dừng hẳn.

Chỉ còn duy nhất một âm tiết trong câu mà tôi định nói ra.

Nhưng tôi không còn biết đó là gì nữa.

Tôi sẽ không bao giờ biết được thế giới đã lấy đi của tôi thứ gì.

Tôi hít thở một hơi thật sâu để hồi phục lại.

Tôi đang đi đâu thế nhỉ?

Đột nhiên, tôi cảm thấy cơn đau ở đầu gối. Một vết trầy sau khi bị ngã. Tôi đã vấp một cú khá mạnh, rốt cuộc là sứt sẹo khắp cả người. Tôi sợ đau, thậm chí còn khóc, nhưng tôi vẫn chạy tiếp tới một địa điểm nào đó. Mặc dù vậy, cuối cùng tôi lại dừng ở đây.

Thật sự đó, tôi đang làm cái gì vậy?

“A! Khỉ thật! Đau quá! Đau thấy mồ! Muốn khóc quá!”

Đúng là tôi đang khóc cơ mà, nhưng cuối cùng vẫn giả bộ mạnh mẽ, và giọng nói ấy rốt cục không chạm tới được ai và từ từ biến mất.

Nửa vầng trăng treo cao trên bầu trời soi ánh sáng vào hai đôi mắt tôi, người không biết gì cả.

Đường dây bị ngắt một cách lặng lẽ.

Giống như hơn hai trăm lần trước đó, thế giới tàn nhẫn cắt bỏ mối liên lạc của mình với cậu ấy.

Mình không thể đứng dậy, cứ thế mà quỳ trong bốt điện thoại. Không cần phải chịu đựng nữa. Mình thu người lại, ôm chặt lấy thân. Riêng hơi thở của mình đã ồn ào kinh khủng. Đến khi âm thanh đó cũng biến mất, mình bắt đầu để ý thấy một tiếng vang sâu trong hai bên tai. Một ảo giác, mình biết vậy. Nhưng…

Âm thanh nhỏ tí xíu, thế nhưng lại như những vì sao rực rỡ trên bầu trời đêm, nhấp nháy giữa trái tim của mình.

Mình sẽ đợi. Sống tiếp đi.

Những câu chữ đó vẫn đang kêu gọi mình.

Chúng đáng nhẽ phải biến mất rồi.

Đáng nhẽ chúng phải không tồn tại chứ.

Tại sao chúng vẫn đang lay động con tim mình vậy?

Cậu ta là đồ xấu xa, đồ phiền phức. À, nhưng dù vậy,

Cậu ấy là người kỳ cục nhất thế giới này.

Mình đã mỉm cười từ lúc nào không hay. Mình đã có thể cười.

Vì trong tay mình đã đầy những thứ mà mình có thể nắm lấy.

Nơi mà cuối cùng mình cũng đã đến được, nơi mà Yoshi-kun đã đưa mình tới, cái kết tuyệt vời hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình. Trong tương lai, chắc chắn cậu ấy sẽ cười. Cậu ấy sẽ cười vì những khoảng thời gian dài dành ra bên mình. Đó là lý do khiến mình đã có đủ hạnh phúc.

Mình quẹt mạnh nước mắt rồi đứng dậy.

Khi cho tay vào túi, đầu ngón tay mình chạm phải thứ gì đó cứng. Gì vậy nhỉ? Ra là một thanh sô cô la, loại được bày bán ở khắp mọi nơi. Giá của nó chưa đến 100 yên, và được đưa cho mình bởi một chàng trai mà hồi đó mình chưa biết tên. Đó là khởi đầu giữa hai đứa mình.

“Nếu được, cậu có thể tặng mình sô cô la không?” - giọng cậu nghe tràn trề hy vọng.

“Dĩ nhiên rồi. Thì, bởi vì đó sẽ là sô cô là của bạn gái mình mà.” - mặt cậu đỏ tía tai.

Vậy, ít nhất thì, mình nên tặng sô cô la cho cậu ấy. Bọn mình đã hứa với nhau mà. Không phải cái cậu hay nói dối này cuối cùng cũng hoàn thành lời hứa với mình sao?

Cậu đã gọi tên mình. Một nửa thôi. Chỉ là một âm tiết, nhưng mình đã nghe thấy. Không phải là giọng nói qua điện thoại, mà là giọng nói thật.

Hoàn thiện lời hứa đó nào. Bố, mẹ, Umi. Cả nhà chờ thêm chút nữa thôi… chỉ một chút nữa thôi nhé?

Mình bỏ lại bốt điện thoại phía sau, và trong khóe mắt, mình bắt gặp được một hình bóng của một người không biết tên. Nhưng mình không nán lại xem đó là ai, bỏ đi về hướng đối diện với người đó.

Trên đường chân trời xa xa, ánh sáng của vầng bán nguyệt soi vào hai mắt mình.

Trăng đẹp quá.

Mình thật lòng nghĩ vậy.

Đã lâu rồi mình mới yêu thế giới này một cách điên cuồng đến thế.

Từ cái hồi mà mình yêu nó nhiều đến mức, khao khát được tiếp tục sống.

Truyện Chữ Hay