Triệu hồi
Allen bắt đầu triệu hồi.
(Được rồi, xem nào, Mình có thể triệu hồi một quái thú hoặc côn trùng, nhỉ?)
Cả hai chúng đều được ghi rất rõ trong trang hai của cuốn 《Ma đạo thư》.
(Vì đây là ở trong nhà nên, chắc mình thử triệu hồi côn trùng xem sao.)
Anh ấy không biết triệu hồi con gì. Nhưng ít ra, anh cũng đoán được kiểu gì lần đầu sẽ được mấy con có level cực thấp, anh ấy nghĩ chắc nó sẽ giống mấy con gián hoặc bọ gì đó.
Còn nghĩ theo hướng khác, nó sẽ là thảm họa nếu anh ấy triệu hồi ra mấy con sói hay gấu dù chỉ là rank (H). Vì cái Class triệu hồi sư này có rank còn cao hơn cả Quỷ vương. Sau một hồi cân nhắc cẩn thận, đánh giá những điều nên và không nên rồi tìm giờ lành thánh tốt các kiểu. Anh cuối cùng quyết định triệu hồi côn trùng.
Một năm từ khi chuyển sinh. Các ký ức ‘vui vẻ’ của cả một năm bắt đầu ùa về như một cái đèn kéo quân.Ký ước về người mẹ xinh đẹp ngực khủng của mình. Ký ức về những ngày mẹ anh tắm và chà lưng cho anh. Ký ức những buổi mẹ thay tã cho anh — tất cả chúng tràn về như thể đứa mập nào đó nhớ lại kỷ niệm đi bay ngày xưa cùng hai đứa bạn.
(Không ổn, không ổn. Lại chuyển sang chế độ suy nghĩ linh tinh rồi. Thôi, Triệu hồi! Triệu hồi côn trùng!)
Allen giơ hai tay lên không trung và tưởng tượng mình đang triệu hồi một con côn trùng, giống như cách anh ấy triệu hồi quyển sách.
Nhưng, chẳng có gì xảy ra cả. Căn phòng trẻ sơ sinh của Allen vẫn chìm trong yên lặng.
(Hmm? Sao chẳng có gì thế. Trên sàn sao?)
Vì không có cái gì thay đổi, anh nhìn khắp cả căn phòng. Nãy anh đã ăn tối rồi. Đêm tối của một gia đình nông nô bắt đầu sớm và mọi thứ đang chìm dần vào bóng tối.
Anh muốn hoàn thành cái thử nghiệm này nhanh nhanh khi trời vẫn còn lờ mờ sáng.
(Hmm? Mình nói gì sai sao? ‘Summon Insect’)
Vẫn không có gì xảy ra. Anh ấy thay đổi cách nói lên giọng và các kiểu nói khác nhau.
“Chệu hòi, con tu`ng!”
Đoán rằng chỉ “Nghĩ” thôi là chưa đủ anh cố đọc nó thật to,
mặc kệ việc hơi líu lưỡi.
Ngay cả thế, vẫn không có cái gì hiện ra cả.
(Mẹ nó chứ, làm sao để triệu hồi đây. Làm thế nào giờ nhỉ?)
Anh tuyệt vọng nhìn vào cuốn 《Ma đạo thư》 một lần nữa. Hiện nay, chỉ cần lên mạng là bạn có thể xem hàng loạt các video Walkthrough cho game dù phức tạp đến đâu. Còn nếu lười nữa thì lên mấy trang web thảo luận và bạn sẽ tìm được những Q&A dành cho những ai gặp khó khi chơi. Nói chung là, không có một ai gặp rắc rối trong việc lần đầu chơi game cả.
(Có khi nào mình không thể triệu hồi nếu như chưa tạo ra nó?)
Giả thuyết đầu tiên về cái kỹ năng này đã được đưa ra. Anh ấy có thể triệu hồi, tạo, vào xóa, chắc chắn có thể tạo ra được nó.
(Tạo, Côn trùng!)
“Eh?”
Cuốn 《Ma đạo thư》 sáng lên. Nó không phải là trang giấy sáng mà là bìa sách.Căn phòng sáng rực rỡ và còn ngày càng sáng hơn.
(Oh? Có gì đó đang được viết!)
《Bạn muốn quái vật rank nào?》
Trên bìa sách, một dòng câu hỏi màu bạc hiện lên.
(Rank hả… tức là ‘H’ là xếp hạng thật luôn, eh? Tạo Rank H!)
Vừa dứt lời, một vật thể phát sáng nào đó bay lên từ quyển sách và hiện ra trước mặt anh. Đến lúc ánh sáng dịu đi một hình chữ nhật tựa lá bài hiện ra.
(Oohh! Là lá bài!! Và nó vẽ hình côn trùng luôn!! Hmm, đây là con châu chấu, phải không?)
《1 côn trùng H rank đã tạo》
Một lá bài với kích thước một phần tư cuốn 《Ma đạo thư》 đã nằm trên tay anh. Nó được vẽ một cách rất tỉ mẩn và chữ ‘Côn trùng Rank H’ ở trên góc trái.
(Châu chấu(hoặc cào cào), eh? Nhìn yếu quá nhỉ. Ah, ra vậy, cái khu vực rỗng rỗng cuối cuốn sách 《Ma đạo thư》đơn giản chỉ là nơi để đặt mấy lá bài. Nên, mình có thể nhẹ nhàng triệu hồi một con thú siêu to nào đó rồi đặt vào trong bộ bài là được.)
Từ thực tế là anh có thể tạo ra thẻ bài, anh hiểu được luôn làm thế nào để triệu hồi.
(Chắc mai tính tiếp. Dù sao, trời cũng tối rồi.)
Căn phòng giờ đã chìm hoàn toàn vào bóng tối. Vì không có bóng đèn, à nhầm nến trong phòng. Anh quyết định đi ngủ.
“Chào buổi sáng con trai, Allen.”
Ánh sáng bình minh chiếu vào căn phòng. Theresa đã mở toang cánh cửa sổ.
“Chào buổi sáng mama.”
Mặt trời đã lên cao.
(Thế giới này cũng có 24 múi giờ nhỉ. Đã 8 giờ sáng, eh?)
Vì bố mẹ anh đều là nông nô tính từ lúc anh sinh ra, họ hầu như rất ít hiểu biết về các thường thức. Nó rất là khó khi hỏi những điều về thế giới này khi anh mới 1 tuổi và hầu hết các cuộc trò chuyện của bố mẹ anh đều không bao gồm những nội dung tương tự thế. Anh mới nhận thấy hệ thống thời gian gần đây còn các hệ thống tiền tệ, khối lượng, năng lượng,...
Ngẫm lại, anh tự nhủ bản thân rằng, “Với lượng cheat như thế này sẽ không có chuyện mình sẽ chuyển sinh vào con của một gia đình quý tộc cao quý nào đó, và đi lại trong thư viện vài tuần là có lượng kiến thức hơn cả gg đâu”.
Buổi sáng của một nông nô bắt đầu sớm. Còn nó sớm thế nào thì, Allen không bao giờ nhìn thấy mặt của cha mình vào buổi sáng. Anh cá chắc bây giờ sẽ tầm 6 giờ sáng hoặc sớm hơn. Hơn nữa, Allen còn nghe được rằng Theresia đã ra đồng trước cả khi Allen ngủ dù giờ anh đã lớn và bớt ngủ lại.
(Sẽ không hay ho cho lắm nếu triệu hồi con gì đó giữa căn nhà nhỏ này. Cô ấy sẽ đến và kiểm tra mình thường xuyên. Chắc mình sẽ cố thử khi đến giờ ngủ chiều.)
Allen không nói gì cho bố mẹ về mình là người chuyển sinh hay để bố mẹ biết mình có skill triệu hồi. Anh ấy chỉ làm việc của một đứa trẻ. Và anh ấy nghĩ không cần phải nói làm gì cho mệt.
Vì anh đóa bố mẹ anh sẽ nghĩ con trai mình bị quỷ hay hồ ly nào đó ám.
Trong khi ngồi nghịch bằng cách xoay cuốn 《Ma đạo thư》 trên đầu ngón tay trỏ, anh đợi đến lúc để triệu hồi con thú cưng của mình.
Anh được cho “Ăn nhưng không cần thức ăn” bởi Theresia sau khi cô ấy làm xong việc nhà. Lúc đầu anh hơi ngại nhưng dần thì cũng quen. Anh bắt đầu suy nghĩ rằng “Một nhà hiền triết sẽ không quan tâm đến giới tính”.
“Ngủ ngoan nhé, Allen.”
“Vâng, mama”
(Đây rồi! Giờ ngủ chiều.)
Anh được đưa ra khỏi phòng trẻ em. Và đặt anh vào trong cái nôi gỗ. Cô ấy đóng cánh cửa lại, chỉ còn mình anh với căn phòng mờ sáng.
(Ngon rồi, cô ấy đã đi. Giờ thì, tiếp tục công việc hôm qua thôi nào.)
Anh triệu hồi cuốn 《Ma đạo thư》 để nói trôi nổi trong không khí. Và, anh triệu hồi Lá bài Côn trùng hạng H từ hộp.
(Xem nào! Chắc chắn có thể triệu hồi mà không cần phải gào lên và nó đạo lý sức mạnh tình bạn như đứa nào đó đâu nhỉ. Triệu hồi, Côn trùng hạng H!!!)
Đưa hai tay lên gần cuốn sách và anh đã ở trong trạng thái ‘Triệu hồi sư’. Ngay lập tức, ánh sáng lóe lên từ lá bài. Một ánh sáng khá yếu. Lá bài đã biến mất thay vào đó là một con châu chấu.
“Ooohh! Châu chấu kìa!!”
Anh nói lớn vì con châu chấu tự dưng rơi xuống bên cạnh anh qua cái nôi gỗ.
(Hmm, hmm, to phết nhỉ, lại còn dài nữa chứ, 15cm lận? Uầy con này chắc tầm dịch châu chấu ngày xưa đó? Hay là họ bọn châu chấu mắt to ở Đông Nam Á hoặc Châu Phi cũng nên.)
Anh quan sát con châu chấu một lúc. Có vẻ nó cũng không có mệnh lệnh gì và đang nhảy nhảy xung quanh anh. Ánh mắt của cả hai chưa bao giờ chạm nhau.
(Ê ta triệu hồi mi đó? Con châu chấu kia, ra đây nhanh lên.)
Ánh mắt của con châu chấu cuối cùng cũng thấy Allen.
(Oh, cuối cùng cũng nhận ra rồi à? Không sao cả, qua đây đi.)
Anh cố gắng gọi nó bằng cách vẫy cánh tay bé nhỏ của mình.
Nhưng, con châu chấu lại quay đi và nhảy xung quanh vô định.
(Ah, éo ổn tí nào, nó đúng là con châu chấu bình thường. Không có tí thông minh nào hết. Cũng không có hướng dẫn nào trong cuốn 《Ma đạo thư》 luôn? Mm? Ồ thêm trang mới rồi này.)
Sau khi triệu hồi thành công, anh đã xem lại cuốn sách và trang thứ 3 đã xuất hiện.
(Hiểu rồi, khi mình làm cái gì đó mới, trang mới sẽ được thêm vào, eh? Hmm, hmm, đây là Status của con châu chấu này, eh?)
Bảng trạng thái của con châu chấu được ghi ở trang 3.
《Chủng loài》 Côn trùng
《Rank》 H
《Tên》 None (hãy đặt tên)
《SMCK》 3
《SMPT》 0
《Giáp》 2
《Thể lực》 5
《Nhanh nhẹn》 5
《Thông minh》 1
《May mắn》 2
《Bảo hộ cho người triệu hồi》 Thể lực +1, Nhanh nhẹn +1
《Đặc kỹ》 Nhảy
(Hoho, nhìn khá yếu nhưng lại mạnh nếu so sánh với một đứa trẻ như mình. Và, tại sao nó nhiều《Giáp》 hơn mình chứ? Mm? 《Bảo hộ thần thánh》 là gì vậy? Tức là mình có thể hóa thần sao? Là thế nào nh-?! Chỉ số của mình tăng sao!!)
“Tuệt quớ!!”
Chỉ số của Allen đã tăng lên từ lần cuối anh nhớ — +1 thể lực và nhanh nhẹn.
Ngạc nhiên vì chỉ cần triệu hồi cũng có thể tăng sức mạnh, anh tạo dáng đứng đắc thắng.
“Bé cưng của mẹ, Allen, con đã ngủ chưa?”
Theresia từ vườn bước vào sau khi nghe thấy giọng Allen.
(Hả?! Không ổn, cô ấy ở trong nhà rồi. Không hay nếu mình không thu con châu chấu lại?)
“Hong đau, mama.”
“Fufu, ổn thôi mà… eh?”
Châu chấu ‘bé nhỏ’ chạm mắt Theresia.
“Aaaaaaaaaaaa, côn trùnggggggggggggg!!!!!”
Theresia liên tiếp dẫm vào con châu chấu.
(Ah–Con vật triệu hồi đầu tiên của mình đang bị dẫm đạp!! N-nó biến mất rồi…)
Châu chấu biến mất như hạt sáng. Theresia tưởng mình mất dấu nó đang tìm kiếm xung quanh, dù cô ấy vẫn còn sợ. Allen cố gắng kìm nén cảm giác mất mát, anh giữ bình tĩnh rồi ngủ tiếp. Và như vậy, cuộc đời của một triệu hồi sư vĩ đại nhất thế giới bắt đầu.