Ấm. Kenichi nhận ra mình đã mất ý thức từ bao giờ. Và cũng nhận ra mình đang ở trong bể nước ấm, hoặc cái gì đó nóng.
(Eh? Hơi thở của mình?!)
Kenichi giờ cực kỳ bối rối vì mình đang chìm trong một loại chất lỏng nào đó. Nhưng, anh ấy không thể di chuyển được, và cũng không thể kiểm soát cơ thể luôn.
(Cái này không hay chút nào, mình sẽ chết sao? Hmm? Gì? Mình có thể sống trong nước sao? Cái gì thế này?)
Anh ấy chìm trong một khối chất lỏng, vẫn ổn dù không thể thấy cũng như nhìn. Nhưng quan trọng hơn, có cái gì đó khiến anh thoải mái một cách khó hiểu.
Kenichi là một người nhân viên bình thường, anh luôn mệt mỏi vì sự bất công của những người trong xã hội, nhưng giờ cảm giác đó đã không còn, anh như thoát ra khỏi cái guồng quay đó.
Anh ấy thoát khỏi áp lực của cuộc sống chật hẹp và tận hưởng khoảng thời gian đang trôi.
Khoảng 10 ngày sau.
Kenichi ngay lập tức cảm thấy không thoải mái. Anh ấy không biết cảm giác này tại vì sao nhưng nó cực kỳ khó chịu.
(Oh? Lẽ nào? Đây là…? Ggh, đau quá–)
Cả cơ thể của anh như bị ấn từ trên đầu xuống.
Trước đó, anh ta vẫn không thể cử động được, cũng không thể nhìn hay nghe. Anh ấy chỉ có chút tỉnh táo.
Và ngay khi áp lực đó biến mất, anh ấy vẫn nằm trong một chất lỏng ấm áp.
(Mình–thở, không thể–)
Từ trước đến giờ anh ấy không thể thở nhưng giờ cảm giác cơ thể anh sẽ chết vì ngạt khí đang đến gần. Mỗi lần như thế anh ấy lại thấy đau đớn vì không thể thở, ngay sau đó một tác động mạnh mẽ đẩy vào người anh từ mông, Nó diễn ra vài lần như thế. Có vẻ anh đã bị đánh hoặc thúc bởi cái gì đó.
(Môn~! Đau quá! Các người đang làm gì tôi?!!)
“Fugyuaa, hogyaa!!!”«1»
“Ôi, nó thở rồi! Em đã làm được rồi, Theresia!!”
“Vâng,…”
Một giọng nói mà anh chưa bao giờ nghe thấy. Nó giống như tiếng Nhật nhưng anh không hoàn toàn nghe thấy. Đường hô hấp đã thông giờ anh ấy có thẻ hít thở không khí trong lành, hoặc không.
Anh cảm nhận được có 2-3 người xung quanh nhưng không thể nói được số lượng chính xác.
Sau khi thoát khỏi vùng nước ấm ấm, Anh ấy bọc bởi cái gì đó trước khi bình tĩnh lại.
(Đây là… mà không cần phải bất ngờ nữa —chuyển sinh rồi. Cảm ơn rất nhiều đó Thần gì đó-sama. Nhưng tại sao là từ khi sinh ra chứ? ÍT nhất để đến lúc 5 tuổi được không!)
6 tháng sau. Kenichi dàng cả ngày để quan sát thế giới. Anh giờ có thể nhìn rõ hơn so với lúc sinh ra.
Giờ anh đã có thể bò dù không được xa cho lắm.
“Allen con muốn đi ngủ sao?”
“Ai.”
Anh ấy chấp nhận sự thật khó hiểu.Rằng Yamagata Kenichi đã trở thành Allen.
Dù không thể chọn giới tính, nhưng may thay anh vẫn là một thằng đàn ông.
Nhưng người khiến Alen ngại nhất đó là mẹ của anh, Theresia. một người phụ nữ cực kỳ trẻ đẹp, Chắc Chắc Chắn không ai có thể nghĩ rằng
bà ấy đã 20 tuổi. Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp có mái tóc nâu và mắt xanh lá cây.
Bà ấy đặt anh xuống chiếc giường gỗ đơn giản rồi cuộn anh bằng cái chăn bông hơi thô rát.
“Theresia, Ta về rồi đây.”
Giờ đã là xế chiều. Một người đàn ông vạm vỡ bước vào. Người ông ấy đầy mồ hôi và các vệt đất.
Đây là bố của Allen, Lodan.Cũng như Theresia, ông cũng có mái tóc nâu và vẻ ngoài lực lưỡng. Cơ thể của ông rất to và cơ bắp. Và có lẽ cũng khoảng 20 tuổi.
Theresia thường gọi ông là ’Anh yêu’ nên rất khó để biết tên.
Theresia đưa hai củ khoai tây gọt nhẵn cho Lodan.
“Mm? Em chưa ăn sao?”
“Eh?”
Theresia lặng người một lúc. Lodan đưa lại cho bà ấy một củ khoai tây. Anh đã xem đi xem lại cảnh này suốt 6 tháng qua.
“Không được. Em sẽ không có sữa nuôi con nếu không ăn đủ. Họ sẽ giảm thuế làng trong năm nay nên chúng ta cần nuôi lớn đứa bé .”
“Cảm ơn, Anh yêu.”
(Ngôi làng này không có tên sao?)
Có vẻ là ngôi làng mới được lập gần đây. Và cư dân hầu hết là những người trẻ tuổi, rất nhiều gia đình xung quanh cũng sinh con như vậy.
(Mình hình như là đứa con đầu lòng của hai người họ.)
Gia đình chỉ có duy nhất ba người Lodan, mẹ của anh Theresia và anh ấy.
Hệ thống đóng thuế gì đó có vẻ đang dễ dàng hơn chút, khiến anh nghĩ rằng Lodan và Theresia đến ngôi làng này sau khi rời khỏi gia đình của mình.
Ông ấy nhai phồng mồm củ khoai tây, uống nước từ cái cốc gỗ và lại đi ra ngoài. Và ông ấy không quên hôn lên má Theresia đúng là một cặp đôi lãng mạn mà. Chắc anh chuẩn bị có em trai hoặc em gái sớm.
(Dù không dễ dàng cho lắm, cuộc sống nông nô cũng không khó khăn cho lắm.) [note26382][note26383]
Allen đã chọn địa vị nông nô nên anh cảm thấy chẳng có gì bất mãn với cái cuộc sống thế này. Một bà mẹ xinh đẹp và một người cha chất phác. Nếu có điều khiến anh bực bội thì đó là–
(Mở Bảng Chỉ Số)
Anh đưa tay lên niệm phép từ trong trái tim của mình, như muốn nói tận đáy lòng.
Nhưng, chẳng có gì cả. anh lại buông tay mình xuống.
(Mình sẽ trở thành triệu hồi sư phải không? Chẳng lẽ quá nhỏ để triệu hồi ra cái gì đó à? Sao mình không thể mở bảng status — đây đúng là《CHẾ ĐỘ ĐỊA NGỤC》nhỉ.
Chẳng có gì để làm thật, nhưng mà.)
Allen là một đứa trẻ sơ sinh 6 tháng tuổi. Chỉ là vậy, không hơn không kém. Vì quyết định trở thành một triệu hồi sư một nhánh cực mạnh giai đoạn late game hay chắc thế, anh ấy chưa thể làm bất cứ điều gì bây giờ.
(Nếu mình nhớ không lầm của mấy bộ tiểu thuyết chuyển sinh, sẽ có cái tính năng hay sự kiện gì đó khiến nhân vật chính có thể tìm ra hay hiểu được sức mạnh từ khi còn nhỏ rồi cho một sức mạnh khủng khiếp hay tương tự vậy. Nhưng tôi không thấy gì hết, tại sao…)
Và câu trả lời không bao giờ biết đến, cơn buồn ngủ ập đến. Vì cơ thể anh vẫn là một đứa trẻ, anh vẫn sẽ khóc khi đói, thường xuyên làm ướt quần. Và chìm vào giấc ngủ sâu khi nhíu mắt lại.
Lại 6 tháng nữa đã trôi qua, một năm kể từ khi anh chuyển sinh.
Mùa thu, đó là điều khiến anh nhận ra cái tháng mà anh được sinh.
Một bữa ăn sang trọng hơn bình thường đặt lên bàn ăn. Allen bắt đầu ngốn mấy món như đậu luộc và khoai tây hấp nghiền nhỏ.
“Cảm ơn anh đã hạ gục《Gấu lớn》, Thức ăn ngày hôm nay thật tuyệt vời.”
“Hmm, anh làm tất cả chỉ
vì Allen thôi!”
“Cảm ơn, papa, mama.”
Gia đình của Allen là một gia đình nông dân nghèo. Có một cánh đồng bên cạnh nhà, nơi đó thường trồng khoai tây, lúa và các cây tương tự. Anh chỉ được đi đến khu vườn gia đình từ tay Theresia nên đó là giả thiết của anh ấy.
Họ chỉ canh tác và trồng trọt 9 tháng trong một năm .
Đến mùa thu, sau khi thu hoạch, những người đàn ông trong làng sẽ đi săn ở khu rừng gần đó. Chắc chắn săn bắn là thú vui của người cha cơ bắp.
Anh nghe ông ấy nói rất nhiều lần rằng ngày nào đó sẽ trở thành nông dân chân chính thay vì nông nô. Là người đi săn mạnh mẽ nhất, có vẻ cha anh đã cực kỳ cố gắng nhỉ.
(Về cơ bản nó chưa ổn lắm, nhưng mà.)
Thức ăn không có tí muối nào, dù Allen vẫn thích nó. Và súp táo nghiền hay tương tự vậy cũng khá ngon.
Ăn xong, Allen lại được đặt lên giường.
(Thế này cũng không tệ, chắc thế. Mình đoán trở thành triệu hồi sư cũng cần rất nhiều thời gian, nhỉ.)
Nghĩ một hồi, và anh từ từ đưa tay lên rồi lẩm bẩm câu nói mà anh đã làm gần trăm lần trong quá khứ.
(Mở bảng Status)
-Ting-
Ngay lập tức, một cuốn sách đen như cuốn sổ nào đó hiện lên trước mặt Allen.
Nó lơ lửng trước bàn tay anh.