“Chào mừng tất cả mọi người. Đầu tiên thì, tôi xin lỗi vì đã làm trễ buổi gặp mặt của chúng ta. Bọn em thực sự xin lỗi vì những rắc rối mà mình đã gây ra. Nhưng dù vậy, em hi vọng rằng cuộc gặp mặt này sẽ là điều đáng nhớ với các tiền –– uwaaah!?”
Saionji vẫn nhiệt tình như thường lệ, nhưng vài sự xui xẻo nhỏ vẫn giáng xuống đầu em ấy. Sự không may lần này là:
Saionji gần như bị quắp đi bởi một con chim ưng bay vào từ cái cửa sổ mở và giờ đang bị nó túm vào cổ áo lôi đi. Em ấy chỉ được cứu bằng cách bám vào thành cửa sổ trước khi bị lôi ra ngoài. Con chim ưng thả ẻm ra và bay đi, trông có vẻ hơi thất vọng.
Trước cảnh tượng choáng váng này, các thành viên hội học sinh cũ nhìn chằm chằm trong hoài nghi. Saionji đứng lên từ phía thành cửa và hắng giọng.
“Và như vậy, em hi vọng rằng chúng ta có một buổi gặp mặt yên bình và tĩnh lặng.”
“Chẳng có tí yên bình và tĩnh lặng nào ở đây cả!!”
Dù cả hội học sinh cũ đều đồng thanh, Saionji bình tĩnh đáp lại trong khi tránh ánh mắt của họ.
“Ý mọi người là gì vậy?”
“Đợi đợi đợi đã!”
Saionji hành động như thể chẳng có gì xảy ra. Thấy vậy, Chủ tịch (ám chỉ Sakurano Kurimu hôm nay) hướng vào các thành viên hội học sinh mới để tìm lời giải thích.
“Nghĩ thế nào thì việc vừa xảy ra cũng rất kì lạ đúng không? Thực tế, nó là một tai nạn lớn mới phải! Ai đó gọi người lớn đi chứ!”
“Chà, chị nói có điểm đúng nhưng…”
Cùng với câu trả lời mơ hồ của tôi, các thành viên hội học sinh mới đều nhìn chúng tôi với vẻ thờ ơ kiểu “…Ờm”. Chủ tịch, người không hiểu được tình huống, trở nên bực tức hơn nữa.
“Sao mọi người trong hội học sinh mới đều vô tâm như vậy!? Ch-Chúng ta nên đưa Saionji-san đến phòng y tế ngay––”
“Ah, Kurimu-san, làm ơn hãy gọi em là ‘Tsukushi’”
“Sao lại là lúc này chứ!? Thực ra thì Saion––Tsukushi, sao em lại thờ ơ như vậy!? Cứ như thể không có gì xảy ra ấy!”
“Hm? Có chuyện gì xảy ra sao ạ?’
“Eh!? Cái đó không được tính là chuyện đã xảy ra sao!? Hội học sinh mới hoạt động ở quy mô nào thế!?”
“Ah, nếu chị nói về chuyện xảy ra với hawk-san, nó lúc nào cũng vậy, nên đừng lo về nó.”
“Lúc nào cũng xảy ra ư!? Giờ chị còn thấy lo hơn nữa!”
“Nó ổn mà, Chủ tịch.”
Thấy Saionji đang xoay Chủ tịch như chong chóng, Minatsu cố làm cô ấy bình tĩnh lại.
“Tsukushi chỉ là… loại người đó thôi.”
“Loại người đó? Phần chú thích nhân vật của em ấy có ghi ‘thường bị tấn công bởi chim ưng’ hả?”
Lần này Mafuyu-chan là người trả lời Chủ tịch, người vẫn chưa chấp nhận được những gì đang xảy ra, với vẻ rắc rối trên mặt.
“Mafuyu không biết nên giải thích thế nào… nhưng đây đã là lần thứ hai trong ngày Mafuyu thấy chuyện này rồi, nên cô ấy đã bắt đầu hiểu được một chút…”
“Lần thứ hai!? Em ấy đã bị chim ưng tấn công đến hai lần trong ngày ư!?”
“Ah, không, lần thứ nhất không phải chim ưng, em ấy bị kẹt trong một quả bóng nhựa khổng lồ.”
“Ehhhhhhh!?”
Chủ tịch đơ người, và hai chị em nhìn tôi với vẻ bực bội.
“Ken, bằng cách nào đó mình đã hiểu được tại sao mọi người lại không ngạc nhiên nữa rồi…”
“Phải không?”
“Đúng thế. Với tần suất này, không ai sẽ có thể chịu được nếu lần nào cũng phải phản ứng lại…”
“Vậy là cuối cùng cậu cũng hiểu…”
Các thành viên hội học sinh mới đồng loạt thở dài trước sự cảm thông của cặp chị em. Dù có vẻ Chủ tịch vẫn chưa chấp nhận nó, Chizuru-san có lẽ đã hiểu được phần nào và bắt đầu đi động viên chị ấy với bầu không khí trưởng thành.
“Nào, nào, Aka-chan. Đâu có vẻ là Saionji-san bị thương gì, nên cậu không cần phải lo quá về nó đâu. Được chứ?”
“Ừ… Nếu cậu đã nói vậy, Chizuru.”
Chủ tịch miễn cưỡng chấp nhận và ngồi xuống dưới cái nhìn dịu dàng của Chizuru-san. Nhìn khung cảnh hoài niệm này, tôi cảm thấy thật ấm áp. Ah, hãy để tôi lấy cơ hội này để giải thích vụ ghế ngồi của mọi người.
Về căn bản, cái bàn được chia ra thành hai bên cho hội học sinh cũ và mới. Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là để nhóm tiền bối ngồi sang bên cạnh và quan sát, nhưng Saionji đã đứng lên và nói “Mọi người cứ tự nhiên tham gia buổi họp!”, nên nó thành ra thế này đây. Ngoài ra thì, chi tiết vị trí là như thế này:
Tôi ngồi vào ghế phó chủ tịch như thường lệ, và bên phải tôi là các thành viên hội học sinh mới… Kagami, Hinomori, và Minase theo thứ tự. Về phía đối diện, ngồi ngay trước mặt tôi là Chủ tịch, và bên cạnh chị ấy theo thứ tự là Chizuru-san, Minatsu và Mafuyu-chan. Saionji, tất nhiên, ngồi ghế chủ tịch ở đầu bàn. Sự sắp xếp này đã tạo nên sự chật chội đúng như dự đoán, và bạn có thể dễ dàng đụgn phải khuỷu tay ai đó––
“Nhân tiện.”
Chizuru-san, với một nụ cười hoàn toàn không giống cái vừa thể hiện với Chủ tịch, nhìn (lườm) tôi.
“Sao cô gái kia suốt từ nãy cứ bám vào Key-kun thế?”
Được nhắc đến, tôi quay sang phải với mồ hôi lạnh đang đổ ra sau lưng.
“Ehe~☆”
Kagami bám lấy tôi như thể đó là lẽ tự nhiên, và còn nháy mắt với tôi khi bị chị ấy nhìn nữa chứ.
…Em ấy cố tình làm thế. Dù ẻm thường bám lấy tôi, đi xa đến thế này vào hôm nay chắc chắn là có chủ đích. Nó là một đòn phủ đầu nhắm vào hội học sinh cũ. Dù mọi người trong hội học sinh mới chúng tôi đều rõ tính cách của Kagami, Chizuru-san, người gặp em ấy lần đầu tiên hôm nay, không thể nào biết được. Sau cùng thì, nhìn qua chỉ thấy Kagami là một cô bé dễ thương đã đổ vì tôi…
Thấy thỏa mãn với sự cáu kỉnh của các thành viên hội học sinh cũ, Kagami còn lại gần tôi hơn nữa.
“Này, Senpai. Anh nên xử lí cuộc gặp mặt với mấy bà già này nhanh đi để có thể làm mấy chuyện vui vẻ với Kagami như chúng ta thường làm.”
“K-Kagami, đồ chết tiệt..!”
Cô gái vào thẳng chế độ boss cuối luôn rồi! Em ấy còn dùng kĩ năng “hờ hững gây sát thương cho người khác” mà bản thân thường thể hiện khi chúng tôi là kẻ địch nữa chứ! Với năng lực diễn xuất vượt trội, nếu bạn không biết rõ em ấy bạn sẽ nghĩ rằng ẻm chỉ đang tán tỉnh tôi không chủ đích mà thôi! Thêm vào đó, em ấy còn rất thành thạo kĩ năng bám đuôi và gián đuôi, bộ em là Anshin'in-san gì đó sao!? (nhân vật trong series manga Medaka Box)
“...Heh, hehe.”
“(Ah, thường thì độ rộng nụ cười của Chizuru-san tỉ lệ thuận với sự giận dữ của chị ấy, nhưng giờ chị ấy rõ ràng đang có một biểu tượng tức giận trên đầu kìa!)”
Cơn cuồng nộ của Chizuru-san đã vượt giới hạn. Có lẽ đó là do mối bất hòa trước đó với Minase và Hinomori, cũng như phải đối phó với mấy chuyện tai quái của Saionji, chị ấy đã mất sạch kiên nhẫn rồi. Chị tương khắc với hội học sinh mới đến mức nào vậy!? Thay cho Chizuru-san, người sắp mất đi lí trí, Minatsu, người đã chút miễn dịch với Kagami, hỏi tôi với vẻ trống rỗng.
“Um, Ken? Chính xác thì mối quan hệ của cậu với em ấy là gì…?”
“A-ah, Kagami và tớ, nói sao nhỉ? Ví dụ thì, nó giống như là ––”
Ngay khi tôi đang bí không biết nên nói gì, Kagami nhướn lên như để trả lời thay tôi, và bắt đầu nói với một nụ cười tinh ranh trên mặt.
“Bọn em về căn bản là master và servant với lượng lệnh chú vô tận!”
“Một mối quan hệ vô lí vãi!”
Minatsu đứng hình. Tôi muốn phủ nhận nó ngay lập tức, nhưng nó lại gần một cách đáng ngạc nhiên với sự thật, nên tôi cũng đứng hình nốt. Mafuyu-chan nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
“Senpai… để bản thân bị kiểm soát hoàn toàn bởi ai đó còn ít tuổi hơn cả Mafuyu…”
“Kh-Không phải thế đâu, Mafuyu-chan! Anh là master trong mối quan hệ này!”
“Đúng thế! Dựa trên những gì Kagami vừa nói, Kagami ở vị trí servant trong mối quan hệ!”
“Thật ư?”
“Thật. Chỉ là Senpai không nằm quyền kiểm soát Kagami… Thay vào đó, với trí tuệ và sức mạnh vượt trội, Kagami giờ là người kiểm soát sự sống chết của Senpai!”
“Ahh! Đây là cái nhìn vặn vẹo của một SHSL Despair-san nào đó!”(tổ chức khủng bố trong Dangaronpa)
Đến mức này, bầu không khí ghen tị tôi cảm nhận được từ các thành viên hội học sinh cũ bắt đầu tan biến. Họ còn nhìn tôi với vẻ cảm thông nữa chứ, như thể muốn nói “Whoa, tên này đã hoàn toàn thất bại trong việc chinh phục năm nay…”. Giữa bầu không khí bối rối, Saionji hắng giọng bắt đầu lại buổi họp.
“V-Vậy thì, về chủ đề của chúng ta hôm nay, vì các thành viên cũ cũng có mặt, em nghĩ chúng ta sẽ nói về điều gì đó quan trọng với hội học sinh hơn là những công việc thường ngày.”
“Chị đồng ý, chị đồng ý! Đó là một ý tưởng hay! Vì tất cả đều ở đây tất cả hãy làm gì đó to lớn hôm nay nào!”
Chủ tịch hào hứng tán thành ý tưởng của Saionji. Saionji có vẻ khá xúc động khi vị tiền bối đáng kính lại đồng ý với ý tưởng của em ấy… tất nhiên là chị ấy sẽ hào hứng rồi. Trong khi Saionji vẫn còn đang chìm trong cảm xúc, Chủ tịch đưa ra một đề xuất cực cụ thể.
“Được rồi, hãy thảo luận về kế hoạch di dời học viện Hekiyou nào!”
“Đúng thế, nghe tuyệt đó, Sakurano-san… chờ đã, cái gììììììììììììì!?”
Sự ngạc nhiên của Saionji đến quá muộn…. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh phản ứng chận trong đời thực đấy… Cô gái này thực sự được phù hộ bởi Thần hài hước mà.
“Chị nghĩ sẽ rất vui nếu ta có thể di dời học viện Heikyou đến kế bên trường đại học của bọn chị, có phản đối nào không? Không hả? Đã duyệt!”
“Ch-Chờ đã––”
“Ngoài ra thì, vì chúng ta đã có chuyển thể manga, chuyển thể game, và chuyển thể anime năm ngoái, năm nay ta sẽ nhắm đến chuyển thể movie, chuyển thể drama, chuyển thể âm nhạc, và một chuyển thể siêu khủng nào đó! Phản đối? Không có! Đã duyệt!”
“Chờ chút đã, chính xác thì chuyển thể siêu khủng là gì––chờ chút, đó không phải là vấn đề! Đầu tiên thì––”
“Nhân tiện, Beat Takeshi sẽ đạo diễn movie, với khẩu hiệu ‘Chúng đều là lũ thất bại’.”(Beat Takeshi tức Kitano Takeshi, diễn viên hài, nhà làm phim nổi tiếng ở Nhật)
“Ở mức nào đó thì nó hoàn toàn chính xác! Không, đó không phải là điều em muốn nói, nhưng chờ đã––”
“Ngoài ra, hãy gia tăng số học sinh theo hệ số, càng đông càng vui mà. Phản đối? Không có? Duyệt––”
“E-Em đang nói chị chậm lại chút đã, Sakurano-san.”
“Hm?”
Chủ tịch nghiêng đầu khi bị cắt ngang bởi Saionji, người sau khi thở ra một chút đã lên giọng để khẳng định lại bản thân.
“Sao chị lại quyết định những chuyện quan trọng dễ dàng vậy chứ!?”
“Hm? Không phải em bảo sẽ nói về những chủ đề quan trọng sao, Tsukushi?”
“Mấy chủ đề đó quá quan trọng rồi!”
“Chà, nhưng mọi thứ đều được đa số tán thành mà.”
“U, ugh! B-bỏ phiếu trong khi không có ai kịp hiểu, rồi ngay lập tức kết thúc nó trước khi có người kịp lên tiếng, và gọi nó là tán thành đa số… thế mà là cựu chủ tịch ư! Thật bực mình, nhưng sức mạnh chính trị của chị ấy hơn xa mình!”
“Hehehe––Em vẫn còn ngây thơ lắm, Tsukushi-kun. Em vẫn còn một chặng đường dài phải đi––”
“Vâng, thưa chị! Em sẽ học theo ví dụ của chị, cựu chủ tịch Sakurano, để em có thể phù hợp hơn với vai trò chủ tịch!”
“Làm ơn đừng học theo ví dụ của chị ấy!”
Tôi tuyệt vọng cố ngăn Saionji đi vào con đường sai trái. Em không thể gọi cái loại phát cuồng đó là sức mạnh chính trị được. Đó chỉ là sự láu cá, một kĩ năng đặc biệt chỉ Chủ tịch, người đã đi vào con đường ích kỉ cả đời, mới có thể dùng thôi. Chủ tịch trưng ra khuôn mặt bất mãn trước sự can thiệp của tôi, trong khi Saionji bắt đầu lại buổi họp với câu “Tạm thời để nó sang một bên.”.
“Điều tôi muốn thảo luận hôm nay là liệu có ai có đều xuất gì cho hướng đi tương lai của hội học sinh và cả nhà trường không.”
Saionji quay lại tấm bảng trắng. Em ấy viết chủ đề lên bảng một cách thanh lịch. Saionji ưỡn ngực như để khoe khoang nét chữ của mình. Nét chữ thì đúng là rất đẹp, nhưng mà…
Saionji đã viết “Chủ đề hôm nay: Hướng đi tương lai của hội học sinh” trên bảng, nhưng thật vi diệu làm sao, giữa kí tự “Jitsu”(日), một con bọ màu đen đã đậu ở đó tạo thành dấu gạch dọc (田). Thế là từ “hôm nay”( 本日) lại thành “honda” (本田). Mọi người hẳn bắt đầu nghĩ rằng “Nó ghi honda…”, “Đó rõ ràng là honda…”, “Honda là tên nào vậy…”, nhưng Saionji đang tươi rói đầy tự hào, và nét chữ thực sự rất đẹp, nên thật sự khó để đưa ra lời nhận xét bây giờ.
Đến mức này hội học sinh cũ đã bắt đầu thực sự hiểu được Saionji Tsukushi là kiểu người gì. Bản thân Saionji, người duy nhất không biết, có lẽ đang nghĩ “Chữ viết tay của mình quá đỉnh đến mức làm mọi người im lặng vì sốc!” trong khi tiếp tục với vẻ mặt tự tin.
“Mọi người có lẽ đã hiểu qua sự tương tác của chúng ta, nhưng hội học sinh năm nay hoàn toàn khác năm ngoái về cả năng lực lẫn tính cách.”
“Theo một cách nào đó thì nó đúng là vậy.”
Minatsu khoanh tay đáp lại. Các thành viên khác cũng gật gù đồng ý.
“Với điều đó trong đầu, cố bắt chước chuyện đã xảy ra trong năm ngoái sẽ rất buồn cười theo nhiều nghĩa. Đó là lí do tôi nghĩ chúng ta nên tìm ra các hoạt động giống ‘chúng ta’ hơn, nên chúng ta hãy quyết định khuynh hướng năm nay vào lúc này.”
“Ooh!”
Các thành viên hội học sinh mới có hơi bất ngờ trước phản ứng tích cực của cựu chủ tịch hội học sinh. Tôi hiểu mà, mọi người. Với chúng ta, “có một buổi họp hội học sinh tử tế” giống như một phép màu nhỏ vậy, dù tôi đã quen với nó rồi. Saionji có vẻ hơi bị áp đảo trước phản ứng tích cực đến bất ngờ, nhưng em ấy vẫn tiếp tục.
“––Nên, hôm nay tôi muốn nghe mọi gười––hôm nay tôi muốn nghe mọi nười––…”
“……”
“––Và thế nên, hôm nay tôi muốn nghe đề xuất của mọi người và có cuộc thảo luận về chủ đề này. Các tiền bối, mọi người cứ thoải mái tham gia.”
“C-Cảm ơn.”
Các thành viên hội học sinh cũ nhìn xuống dưới, lén liếc tôi như muốn nói “Cô gái này vừa cắn phải lưỡi đúng không nhỉ? Nếu là năm ngoái thì chúng ta chắc chắn sẽ nói gì đó phải không?”. Tuy nhiên, tôi không nhúc nhích đến một li. Saionji luôn hành động như thể chẳng có gì xảy ra cả, nên nói bây giờ chẳng có gì hay ho cả. Dù sao thì, bằng cách nào đó chúng tôi cuối cùng cũng bắt đầu một buổi họp bình thường. Saionji có vẻ đã mệt từ sự phấn khích trước đó, nên cả hai bên đều đồng ý để tôi dẫn dắt buổi họp.
“Vậy thì có ai có đề xuất gì không?”
“……”
Không ai giơ tay cả. Mấy tên lười rõ ràng chẳng để tâm, nhưng cả các thành viên mẫn cán cũng có chút dè dặt gì đó. Hết cách rồi, tôi phải miễn cưỡng bắt đầu từ đâu đó thôi. Đầu tiên… Tôi nhìn một lượt các thành viên.
“Được rồi, Chizuru-san, chị có bất kì đề xuất––”
“Chờ đã, Sugisaki.”
Ai đó chen ngang lúc tôi chuẩn bị hỏi. Tôi quay ra và thấy Hinomori, người tôi có thể nói rằng đang lườm tôi, kể cả khi em ấy đang đeo mặt nạ.
“Sao ngươi lại để cô ta nói trước?”
“Chà, nếu em hỏi tại sao thì…”
Tôi lén nhìn Chizuru-san. Cái aura độc lập, trưởng thành của chị ấy chỉ tăng lên sau khi trở thành sinh viên đại học… phải, chị ấy vẫn trông đáng tin như thường lệ. Tuy nhiên, Hinomori có vẻ không ưa lắm biểu hiện của tôi, và đột nhiên giơ tay lên “Đây!”. Tôi không hiểu tình huống lắm và ngơ ngác nháy mắt với em ấy, và Hinomori bắt đầu nói một cách thiếu kiên nhẫn, có lẽ do hành động của tôi.
“Này! Tôi giơ tay rồi đấy! Gọi tôi đi!”
“Huh, ừ-ừm…”
Nếu em ấy có ý kiến thì tôi không cần phải hỏi Chizuru-san trước… Ngay khi tôi rơi vào bối rối, Chizuru-san bắt đầu nở nụ cười… Tôi có linh cảm xấu về vụ này.
“Ôi trời, cái người giấu mình bằng cách đeo mặt nạ và khẩu trang liệu có quyền tham gia buổi họp không vậy?”
Quả nhiên, Chizuru-san đã công kích Hinomori. Sau cùng thì ấn tượng ban đầu của họ với nhau cũng rất tệ mà… Hinomori không từ bỏ dễ dàng và cũng đáp trả lại.
“Tôi sẽ không lộ mặt với người ngoài. Nói đến không có quyền tham gia buổi họp, không phải đó nên là cô sao, thưa BÀ-GIÀ?”
Mạch máu trên trán Chizuru-san bắt đầu bung ra. Những người đang chứng kiến đổ mồ hôi lạnh trong khi cả hai tiếp tục đấu khẩu.
“Gọi ai đó chỉ hơn mình hai tuổi là bà già, thật nông cạn.”
“Ôi trời, đâu phải tôi cứ gọi những người hơn mình hai tuổi là bà già đâu, đó chỉ là đánh giá dành riêng cho cô thôi.”
“C-Cô vừa nói gì?”
“Ý tôi là, thiết lập nhân vật của cô vốn là gái trưởng thành, và giờ cô là sinh viên đại học… Trong thế giới light novel và eroge, cô đã được coi là quá già rồi. Có một route hay cảnh H trong fandisk cũng đã là điều may mắn với cô.”
“…Haha…”
“C-Cô đang cười cái gì chứ?”
“Oh tôi xin lỗi. Nghe thứ như vậy từ nhân vật ‘cô gái xinh đẹp bí ẩn giấu mặt dưới chiếc mặt nạ’ vốn quá lỗi thời mà người ta không thể tìm thấy kể cả trong những cửa hàng đồ cổ… cái đó, buồn cười quá đi.”
“G-guh… T-tôi không làm vậy để tạo ra nhân cách giả gì đó…!”
“Eh, vậy thì cô là đồ thật sao? Chính sách không lộ mặt với người khác? Cô bị thần kinh à? …Ah, tôi hiểu rồi, ra là vậy…”
“Đ-Đừng có nhìn tôi với vẻ thất vọng như thể tôi là đứa cháu gái thất nghiệp của cô vậy! Đ-Được thôi! Tôi hiểu rồi! Tôi chỉ cần bỏ chúng ra phải không!? Thế thì tôi sẽ bỏ!”
“Đừng lo, Hinomori-san. Tôi là người lớn, nên tôi sẽ giả vờ ngạc nhiên trước cô. ‘Wow, cô thực sự xinh đẹp khi bỏ lớp mặt nạ!’, với những người giấu mặt, đây là khoảnh khắc quan trọng nhất đời họ phải không? Được rồi, tôi hiểu mà. Cô chỉ đang dùng cái mặt nạ xấu xí và cái khẩu trang đó để hạ thấp sự mong đợi của người khác đúng không!? Đừng lo, nếu cô làm vậy, tôi chắc rằng mọi người sẽ khen cô kể cả khi cô có khuôn mặt phổ thông!”
“Uwaaaaaaa——!”
Để tay lên mặt nạ và khẩu trang, Hinomori phát ra một tiếng ồn kì quái với đầy những cảm xúc mâu thuẫn.
…Tàn nhẫn thế này với một cô gái trẻ hơn mình vừa gặp…Akaba Chizuru đúng là S hạng nhất. Giờ đã đi xa đến mức này, Hinomori không còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ lớp hóa trang. Em ấy dừng lại một chút trước khi biến thân và lầm bầm gì đó với bản thân…với một hành động đầy quyết tâm, em ấy bắt đầu biến đổi.
Các tiền bối tập trung hết vào Hinomori, với Chizuru dẫn đầu. Hinomori cởi mặt nạ và khẩu trang, cùng lúc với cái áo khoác và chiếc váy dài. Và như đòn kết thúc, ẻm xõa mái tóc dài màu bạc lấp lánh và chải nó bằng lược có phần thô bạo –– một mĩ nhân vô song đã được khai sinh.
“……”
Phòng hội học sinh tràn ngập sự im lặng. Vẻ đẹp của Hinomori đã áp đảo mọi thứ. Khá là bực, nhưng dù tôi có nhìn bao lần đi chăng nữa, vẻ đẹp tự nhiên của Hinomori thật quá phi thường. Dù mọi người trong hội học sinh đều ưa nhìn theo cách của riêng họ, chỉ tính sắc đẹp thể chất không ai có thể sánh với em ấy cả. Thấy mọi người im lặng, Hinomori mím chặt môi và nhìn đi chỗ khác với vẻ xấu hổ trong khi ngần ngại hỏi Chizuru-san.
“N-Nói gì đi chứ. Kh-Không phải cô tính giả vờ khen tôi sao?”
“Huh…? Ah, ừ-ừm…”
Với cái miệng vẫn đang mở to, cơn giận của Chizuru-san trước đó đã biến đi đâu mất. Thay vào đó, một tiếng thở dài không chút ác ý thoát ra từ miệng chị ấy.
“Em thực sự… rất xinh đẹp…”
“Eh?”
Hinomori sững sờ trước phản ứng thẳng thắn và không ngờ được của Chizuru-san. Má em ấy trở nên đỏ hơn nữa.
“C-Cô tự nhiên nói gì vậy!? Bị ngốc hả!?”
“…Ừ, th-thế cũng được.”
“Eh?”
“Haah, nhưng tóc em thực sự rất đẹp, cứ như là của thiên sứ vậy.”
“Eh? Eh? Eh?”
“Um, Hinomori-san, chị biết thế này có hơi đòi hỏi quá vì chúng ta chỉ vừa mới gặp, nhưng… chị có thể chạm vào tóc em không?”
“Huh?...Ah, đ-được, thế cũng ổn.”
Ngay khi được cho phép, Chizuru-san đứng dậy khỏi ghế và chạy đến chỗ Hinomori rồi bắt đầu nhẹ nhàng vuốt tóc em ấy… Chizuru-san luôn thích những thứ dễ thương mà…“Haah… Nó còn mềm hơn mình tưởng tượng. Trong số tất cả những loại tóc mình từng chạm vào tới giờ…không, đây là cảm giác tuyệt nhất mình từng thấy! Nó thật tuyệt vời!”
“Eh? Ah, th-thật sao? ……Um…ahh…”
“Hm? Ah, xin lỗi, em không thích à?”
“Kh-không phải vậy, um…uh……c-cảm ơn…”
Kể cả với nhân cách méo mó của Hinomori, rõ ràng việc mái tóc bạc mà em ấy thừa hưởng từ bà nội mình được khen ngợi đã làm ẻm cực kì vui sướng. Màu hồng lan ra đến tận tai em ấy vô cùng rõ ràng khi ẻm quay đi và cảm ơn Chizuru-san với giọng thì thầm khó nghe. Và rồi, Chizuru-san sau khi thấy tất cả những hành động tsundere đáng yêu đó…
“––––––––––––––––––––––––”
Chà, các thành viên cũ và tôi đều có thể cảm nhận được việc này dù có cách xa cả dặm.
“Cái…”
“Cái?”
“Cái đó thật quá dễ thương, chết tiệt––––––!”
“Ehhhhhhh!? Chờ đã, cô đang làm––––––mmph!?”
“Mokyu––! Mokyu––!”
“Chờ đã, cái gì vậy!? Gì thế này!? Cô vừa trở thành dạng sống kì lạ nào đó sao––––––mmphmmmphf!!”
–––Đồng tử của Chizuru-san chuyển thành hình trái tim trong khi chị ấy ôm chặt Hinomori trong vòng tay. Trước sự thay đổi thái độ đột ngột này, các thành viên hội học sinh mới……kể cả Minase và Kagami, nhìn chằm chằm trong hoài nghi. Mặt khác, các thành viên cũ nhìn khung cảnh với cảm giác hoài niệm…
“Thật hoài niệm làm sao…”
“Mokyu——! Mokyumokyumokyu, mokyu——!”
“Gyaaaa——! Tôi chẳng biết cô ta đang nói cái gì, nhưng vì lí do nào đó tôi cảm thấy sự trong trắng của mình đang bị đe dọa từ đôi mắt ngây thơ ấy!”
“Thật bình yên.”
“Huh!? Các người đần hết rồi hả? Các người đều là lũ ngốc saaaaaaaaooooo!?”
Hội học sinh và tôi tiếp tục nhìn cả hai với ánh mắt ấm áp trong khi lắng nghe Hinomori trải qua nỗi đau chết chóc. Có vẻ như Hinomori bị lột đồ một chút, nhưng chẳng có gì gợi dục cả, nên sao cũng được. Tất cả những gì chúng tôi thấy là một cảnh tượng hằng ngày bình yên chữa lành cho trái tim cả bọn.
Hội học sinh mới đứng hình. Mà dù sao, Chizuru-san và Hinomori lúc này về căn bản đã rời khỏi cuộc họp, nên tôi cố bắt đầu lại cuộc nói chuyện với những người khác.
“Minatsu, cậu có ý kiến gì về hướng đi của hội học sinh mới không?”
“Hm? Ah, để xem nào. Tớ nghĩ mình thích trận Raikouben nhất trong số các trận chiến.”
“Không ai hỏi cậu về Houshin Engi cả! Lắng nghe khi người khác nói đi chứ!” (Houshin Engi là manga Phong thần diễn nghĩa)
“Xin lỗi, xin lỗi. Vậy thì, nói lại đi? Cái gì đó về chuyện ma trở nên phổ biến trong trường học hay sao đó đúng không?”
“Đó là chủ để trong chương 2 tập 1! Cậu đã không chú ý bao lâu rồi!?”
“Ahh, kể từ lúc cậu nói cậu muốn trở thành một thành viên hội học sinh giống tớ?”
“Đó về căn bản là từ lần đầu chúng ta gặp nhau! Chuyện gì với hai năm ở cùng nhau của chúng ta rồi!?”
“Nó về căn bản là lời đáp của tớ với màn độc thoại của cậu.”
“Một sự thật bất ngờ đã được hé lộ!”
Cưng à, em sẽ không tin nổi chuyện gì đã xảy ra với anh đâu! Có vẻ như không cuộc trò chuyện nào anh có với Minatsu trong cả Seitokai series lọt vào đầu cô ấy cả! Điều đó không điên rồ sao!? Đùa thì cũng phải có giới hạn thôi chứ!
Trong khi tôi đang hồi phục từ cơn sốc, Minase đứng dậy khỏi ghế và đi đến chỗ tôi, rồi dịu dàng đặt tay lên vai tôi. Ahh, Minase biết tôi lâu nhất, cô ấy nên hiểu––
“Đừng lo, màn độc thoại của Sugisaki-kun đã luôn tiếp diễn từ đó đến giờ, và cậu ta vẫn đang làm vậy trong cả hiện tại. Tôi có thể xác nhận điều đó như là người đã biết cậu ta trong một thời gian dài.”
“Cô ấy ở đây để đổ thêm dầu vào lửa!”
Cậu thực sự thích dồn tớ vào chân tường lắm đúng không!? Minase huýt sáo một cái, thở ra một hơi thỏa mãn trước tiếng thở dài tuyệt vọng của tôi, và quay lại ghế ngồi. Cô gái này… Chà, tôi không nên coi lời của cả hai đứa bạo dâm, một đứa máu nóng và một đứa máu lạnh, quá nghiêm túc. Tôi chấn chỉnh lại bản thân, và một lần nữa bắt đầu cuộc nói chuyện với Minatsu.
“Vậy thì? Cậu nghĩ sao về hướng đi của hội học sinh mới trong tương lai?”
“Hướng đi tương lai, huh? Để xem nào…”
Minatsu khoanh tay và lầm bầm gì đó với chính mình. Đột nhiên, mặt cô ấy sáng lên như thể đã nghĩ ra được thứ gì đó hay ho.
“Được rồi! Hãy gia tăng thật nhiều các trận chiến!”
“Cảm ơn cậu rất nhiều!”
Tôi vô thức bắt đầu cảm ơn cô ấy vì tất cả những màn thể hiện quá đậm chất “Minatsu gag” với vô số hoài niệm vẫn còn in đậm trong người, nó làm tôi cảm thấy mình đang xem một vở kịch truyền thống vậy. Vì lí do nào đó mà cả Saionji cũng vỗ tay. Nhưng dù thế, mọi người vẫn phản ứng trong nỗi nghi ngờ với chủ đề chiến đấu. Minatsu có vẻ cũng cảm giác được nó, và chu môi đáp lại.
“Gì chứ? Cậu có gì không thích ở những trận chiến? Chúng vui mà, cậu biết đấy, chiến đấu. Đúng không, Ken?”
“Không, dù cậu có yêu cầu sự đồng tình của tớ như thế này…”
“Không phải cậu luôn tỏ ra vui sướng mỗi lần tớ đập cậu vào năm ngoái sao?”
Bên hội học sinh mới lần nữa đứng hình trong im lặng trước những lời của Minatsu.
“Cái loại kí ức nhảm nhí gì có trong đầu cậu thế!? Tớ tỏ ra hạnh phúc lúc nào trước sự bạo lực của cậu chứ!?”
“Không phải cậu luôn cười một cách kì quái ‘hidebu hidebu’ sao?”(đề cập đến tác phẩm Hokuto no Ken, đây là hiệu ứng âm thanh phổ biến được người ta tạo ra trước khi tạch)
“Cậu coi cái đó là cười ư!? Thế nào thì cậu cũng không thể chuyển hội học sinh sang chủ đề chiến đấu được! Chúng ta không phải JUMP manga thứ lọt vào danh sách bình chọn phổ biến!”
“Ah, Senpai! Kagami thích cái đó lắm, khi mà JUMP manga bắt đầu lê thê một cách đáng xấu hổ khi chúng gần đến lúc bị hủy. Cái loại tuyệt vọng đó, cứ như ai đó đang chết đuối và tuyệt vọng nắm lấy thứ gì đó, nhưng sau cùng vẫn chìm trong yên lặng. Và những bình luận đau đớn của tác giả trong tuần cuối, Kagami thấy thế nào cũng không đủ!”
“Em kia, con yandere với nhân cách méo mó, làm ơn im lặng đi!”
“Mmphf. Gần đây Kagami đang trở nên phấn khích hơn trước những bài thuyết giáo của Senpai!”
“……”
…Bây giờ, tôi đã cạn lời như Kousuke Kitajima tại Olympic 2008, nhưng vì một lí do hoàn toàn. Dù sao thì, Kagami vẫn đang bám vào tay phải tôi, nên cứ bơ con bé đi vậy. Tôi nên xử lí Minatsu trước, vậy nên tôi hỏi lại ý kiến cô ấy lần nữa. Minatsu vòng tay ra sau đầu trong khi tỏ ra hơi bực bội.
“Như tớ đã nói, tất cả những gì tớ có là chiến đấu, nếu cậu loại chủ đề đó đi thì 90% ý tưởng của tớ đã cạn.”
“Cậu thực sự là đứa não phẳng nhỉ!? Cậu không có trải nghiệm trưởng thành nào tại ngôi trường mới ư?”
“Đừng đánh giá thấp tớ, Ken. Trong mấy tháng vừa qua tớ đã tăng chỉ số sức mạnh từ 4000TP lên hơn 10000TP.”
“Tớ chả biết mấy cái đơn vị đó đến từ đâu cả!”
“Ah, TP là cách viết ngắn gọn của ‘Terra destruction Power’<>. 1 TP tương ứng với lượng sức mạnh đủ để phá hủy một trái đất!”
“Chính xác thì cậu đang cố trở thành gì vậy!? Ch-Chờ đã, tạm thời đừng lo về nó, về hướng đi của hội học sinh mới––”
“Vậy thì hãy là ‘bảo vệ hòa bình thế giới’.”
“Cái đó hoàn toàn vô lí!”
Không đời nào chúng tôi có thể bảo vệ hành tinh với người có 10000TP và thường xuống cửa hành tiện lợi để mua JUMP sống trên nó được!
“Dù sao thì bất cứ chuyện gì liên quan đến chiến đấu đều bị cấm! Đừng hi vọng bất kì hỏa lực nào từ hội học sinh!”
“Thật sao? Nhưng tớ đang cảm thấy một aura khiến ngay cả tớ cũng thấy sợ hãi từ cô gái tên Kagami đằng kia. Nói theo Hunter X Hunter, nếu tớ là Meruem thì cô bé giống như Hisoka…”
“Không, em ấy giống như ở một phân lớp hoàn toàn khác biệt so với cái mà cậu đang tưởng tượng.”
Bản thân Kagami cũng gật đầu trước ý kiến của tôi.
“Đúng thế, Minatsu-senpai. Kagami thường chỉ là một cô gái yếu đuối… nhưng nếu là chỉ thị từ Senpai, thì Kagami có thể dễ dàng xóa bỏ 100000 hành tinh bằng mọi phương pháp có thể.”
“Đó là gấp 10 lần chiến lực của chị!”
“Nhưng nếu Senpai không liên quan, Kagami tự tin rằng em ấy sẽ thua cả một con sóc bay!”
“Này, Ken, có chuyện gì với kouhai của cậu thế!?”
“Thành thật mà nói, bản thân tớ cũng muốn biết lắm…”
Tôi đã bó tay với cô gái đang ngày một kì lạ hơn này… Ẻm chắc chắn bình thường hơn khi chúng tôi là kẻ địch; có vẻ như tồn tại những người mà bạn không nên chinh phục. Điều duy nhất không thay đổi là cô gái này cứ liên tục chơi đùa với ý tưởng harem của tôi theo cách tệ nhất có thể. Cả bọn hơi lạc đề rồi, nhưng có vẻ Minatsu không có ý tưởng nào khác. Để lấy lại chút cảm giác cân bằng cho buổi họp, tôi cố gắng nói với người đã cắm rễ khá sâu vào thực tại.
“Minase, cậu nghĩ chúng ta nên làm gì cho hội học sinh năm nay?”
“Hmm, để xem nào…”
Minase rời mắt khỏi cuốn vở và chỉnh lại kính. Có vẻ như cô ấy chẳng lắng nghe buổi họp gì cả và giờ mới xem xét vấn đề. Minase chống tay lên má và bắt đầu im lặng suy nghĩ. Thật bực bội khi phải thừa nhận, nhưng giờ Minase trông đẹp như tranh vẽ vậy, và mọi người có mặt đã bị nuốt chửng bởi bầu không khí tri thức mà cô ấy đang tỏa ra. Sau vài giây suy nghĩ, Minase bắt đầu chầm chậm nói với vẻ chắc chắn.
“Kiểu đặt mục tiêu này phải cụ thể, dễ hiểu và dễ đạt được. Với điều đó, tôi nghĩ hội học sinh nên––”
Tôi nhiệt tình gật đầu trước những lời trôi chảy và logic của Minase. Phải, tôi đã chọn đúng người rồi. cô ấy chắc chắn sẽ cho chúng tôi cái gì đó thực tế và có thể đạt được––
“Lạm dụng Sugisaki Ken.”
“Một mục tiêu dễ dàng đạt được!”
Nó là một đề xuất rõ ràng, dễ hiểu, dễ theo đuổi, có thể đạt được và rất thực tế!
“Nhưng tớ từ chối!”
“Ổn thôi, Sugisaki-kun, cậu không cần phải lo về nó. Nó là thứ mà các thành viên nữ sẽ quyết định.”
“Cái loại logic vô lí gì vậy!?”
Tôi không thể nghĩ ra một đòn đáp trả hay bây giờ, nên tôi ngồi xuống và dậm chân xuống sàn trong thất vọng. Chizuru-san, người đã tjam thời ngừng chơi đùa Touko, nhìn Minase trong khi lầm bầm vài thứ như “Một kiểu ‘người thuần hóa Key-kun’ khác với mình, huh…”. “Người thuần hóa Key-kun” là cái quái gì vậy!? Đời tôi thật quá bi thảm trong thế giới nơi cái việc đó tồn tại! Ôm đầu, tôi vẫn có thể thấy Minase lườm mình với vẻ băng giá.
“Tôi nghe rằng làm việc cho người phụ nữ mình yêu là cội nguồn hạnh phúc của cậu, Sugisaki-kun.”
“Đúng thế, nhưng vậy không có nghĩa là cậu có thể dùng tớ theo cách nào cũng được!”
“Tôi hiểu rồi. Vậy như một sự đền bù, chúng tôi sẽ cho cậu quần lót của chủ tịch Saionji.”
“Eeeeh!?”
Saionji kinh hãi trước ý tưởng quần lót của em ấy sẽ được coi như phần thưởng. Nhưng tôi từ chối nó ngay lập tức.
“Tớ không cần!”
“Eeeeh!?”
Saionji có vẻ vô cùng hoảng hốt. Em ấy đang nghĩ rằng tôi sẽ không nói vậy sao…? Nhưng nếu là mấy thứ như thế, Thần hài hước chắc chắn sẽ phá bĩnh bằng cách nào đó, và cái mất sẽ nhiều hơn cái được. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy cảnh tượng cảnh sát được gọi đến. Tôi liếc qua Saionji trên ghế chủ tịch, người đã bị lôi vào cuộc tranh cãi trước khi tiếp tục tranh luận với Minase.
“Nếu cậu đang nói về quần lót, vậy đưa tớ cái của cậu như phần thưởng đi, Minase!”
“Eeeeeh!?”
Tôi bơ đi việc Saionji có vẻ đang run rẩy lần nữa. Minase thở dài.
“Đưa quần lót của mình cho Sugisaki-kun là thứ chỉ hạng thấp nhất trong những hạng thấp nhất sẽ làm.”
“Chị đang cố nói gì vậy!? Không phải chị vừa cố khiến em làm việc đó một lúc trước hay sao!?”
Saionji cố xen vào cuộc nói chuyện với hai hàng nước mắt, nhưng giờ xử lí Minase quan trọng hơn. Tôi đáp lại trong khi siết chặt nắm đấm.
“Vậy thì hãy thay đổi điều kiện, tớ sẽ thêm thứ gì đó vào đề xuất ‘lạm dụng Sugisaki Ken’.”
“Ah, đúng thế, Ken-san! Nó sẽ khá là Ok nếu là ‘lạm dụng Sugisaki Ken có lý do’. Vậy thì em sẽ không phải đưa quần lót của mình––”
“Tớ muốn nó là ‘lạm dụng tình dục Sugisaki Ken’!”
“Bản chất đã thay đổi quá nhanh chỉ với một từ––––––––––!!”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chấp nhận điều kiện đó.”
“Tất nhiên rồi! Không đời nào Runa-san sẽ chấp nhận––––––––chờ đã, cái gììììììììì!?”
“Có vẻ như chủ tịch năm nay cũng rất khó khăn…”
Thấy Saionji đang diễn tấu hài một người, Chủ tịch thở dài. Dù đây không phải lúc để lo về nó. Tôi nuốt nước bọt và xác nhận thêm lần nữa.
‘Um…thật sao?”
Minase gật đầu.
“Thật. Tôi rất nghiêm túc. Nếu nó ổn với cậu thì được thôi.”
“Ừ, ừ…”
Một khung cảnh màu hường đang hiện lên trong đầu tôi. Bị lạm dụng tình dục bởi cô S đeo kính này… Thật đau đớn khi phải thừa nhận, nhưng tôi muốn trải nghiệm nó! Nó thực sự vượt xa bất cứ cái eroge nào! Nhưng, trong khi tôi cảm thấy sung sướng tột độ, Minase bắt đầu với từ “nhưng”.
“Tôi cũng sẽ thêm vào một điều kiện.”
“Hm?”
“Như tôi đã nói, tôi sẽ thêm vào một điều kiện cho đề xuất ‘lạm dụng tình dục Sugisaki Ken’.”
“Mm, hmm...”
Tôi khoanh tay trước điều kiện mới của Minase. Đây…chắc chắn là một cái bẫy. Sau cùng thì đây là Minase. Cô ấy sẽ thêm vào thứ gì đó khiến định nghĩa của đề xuất hoàn toàn thay đổi. Tuy nhiên, thấy tôi như vậy, Minase miễn cưỡng cố thỏa hiệp.
“Tôi hiểu rồi, vậy thế này thì sao? Nếu cậu nghi ngờ tôi, vậy thì tôi sẽ không phải là người thêm điều kiện. Chúng ta sẽ chọn một thành viên nữ khác ở đây để thêm vào điều kiện cho an toàn. Cậu nghĩ sao?”
“Thế thì được!”
Tôi nhảy khỏi ghế trước đề xuất của Minase. Nếu là thế thì cô ấy sẽ không thể thêm vào cái điều kiện quái ác nào đấy mà cổ dự tính.
“Được rồi, mình nên chọn ai nhỉ…”
Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua phòng. Chủ tịch đang lơ mơ với cái miệng hơi mở, Minatsu ngừng chú ý một khi vấn đề phức tạp được đưa ra, cô ấy rõ ràng chẳng biết cái quỷ gì nên loại cả hai người họ. Về Saionji… đưa em ấy chủ đề này chỉ tổ khiến ẻm thêm stress, và trong trường hợp tệ nhất Thần hài hước sẽ can thiệp và cái gì đó gây hại cho mọi người sẽ được chọn, nên em ấy bị loại. Chizru-san và Hinomori đang chìm trong thế giới yuri của riêng họ, và Kagami… cô bé nằm ngoài câu hỏi rồi. Vậy thì…
“Mafuyu-chan, em có thể chọn cho bọn anh không?”
“Huh? Có ổn không khi Mafuyu làm việc này?”
Đột nhiên bị gọi, vai của Mafuyu-chan cứng lại. Đáng ngạc nhiên là vẻ nhẹ nhàng của Minase khi cô ấy nói với Mafuyu-chan.
“Làm ơn. Em là người phù hợp nhất cho chuyện này.”
“Ah…Nếu là thế thì Mafuyu cũng muốn đáp lại kì vọng…”
“Nhờ em đấy.”
Mafuyu-chan có vẻ hơi ngượng trước yêu cầu quyết đoán của Minase. Ngạc nhiên thay, Minase trông có vẻ khá trưởng thành khi liên quan đến chuyện này. Dù sao thì, đó là tình huống hiện tại của chúng tôi. Sau một lúc suy xét, Mafuyu-chan quay về phía Minase và tôi với “Được rồi, Mafuyu đã xong.”
“Cứ nói đi, Mafuyu-chan.”
“Được, em hiểu rồi.”
Mafuyu-chan hắng giọng, trong khi tôi nuốt nước bọt quan sát cùng Minase đang rất điềm tĩnh.
“Um, vậy thì, như là đại diện cho các thành viên nữ, Mafuyu sẽ thêm vào điều kiện với ‘lạm dụng tình dục Sugisaki Ken’…”
Mafuyu-chan bắt đầu nói……haha, ha, ahahahahaha! Tôi thắng rồi.
Đây là chiến thắng của tôi. Bơ đi vụ Minase tự mình thêm điều kiện, một điều kiện từ bên thứ ba trung lập…không nói đến đó là người luôn tốt với tôi là Mafuyu-chan nên nó chắc chắn sẽ có lợi với tôi––
“Làm ơn hãy đổi thành ‘lạm dụng tình dục đồng giới Sugisaki Ken’.”
“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!!”
Với màn quay xe đột ngột, tôi thét lên với vẻ mặt theo phong cách Umezu Kazuo! Hội học sinh bùng nổ một tràng cười lớn! Giữa đống đó, từ khóe mắt tôi có thể thấy Minase. Cô ấy không cười lớn nhưng chỉ mỉm cười thỏa mãn với kế hoạch đã được sắp sẵn––
“C-Cô! Cô gài tôi! Cô đã gài tôôôôôôôiiiiiiii!”
“Ôi trời, cậu có thể nói gì được đây, Sugisaki-kun? Chuyện này được quyết định bởi một bên thứ ba trung lập mà, phải không? Nếu cậu có phàn nàn, cậu nên nói với cựu thủ quỹ Shiina, không phải tôi.”
“Guh…!”
Không! Không đời nào! Cô ta đã nhắm đến việc này ngay từ đầu! Cổ không chỉ dự đoán được câu trả lời của Mafuyu-chan, mà còn đoán được tôi sẽ hỏi Mafuyu-chan dựa trên điều kiện xung quanh, tất cả đều nằm trong dự tính của cô ấy! Chết tiệt! Có cái gì thêm vào an toàn không trời!? Sự trong trắng của tôi đang reo như điên đây này!
“Đó là tất cả những đề xuất của tôi!”
“Guh. Ch-Chờ đã, phải rồi. Đó chỉ là đề xuất thôi! Hướng đi của hội học sinh vẫn chưa được quyết định…”
“Ah, không, tôi đã âm thầm thêm phần ‘hãy để đề xuất này hoàn toàn được công nhận’ trong khi làm sự thay đổi cuối cùng, nên cậu đã đồng ý với nó rồi, Sugisaki-kun.”
“Cô là ác quỷ ààààààààààà?”
“Chà, đâu phải là chúng ta chỉ có một hướng đi duy nhất, nên làm ơn tiếp tục cuộc họp, trong khi hiểu rằng Sugisaki-kun sẽ bị lạm dụng tình dục đồng giới trong năm nay.”
“Cô muốn tôi có cái động lực nào để tiếp tục chứ!?”
Thấy tình trạng thê thảm của tôi, Saionji cố an ủi bằng cách nói “S, sẽ ổn thôi, chừng nào thông tin này không bị lộ ra ngoài hội học sinh thì sẽ không sao đâu ha, phải không?” Hức… cảm ơn em, Saionji. Nhưng… bằng cách nào đó anh cảm thấy em sẽ là người làm lộ nó ra bằng sự kết hợp giữa cái vụng về của em và thuộc tính của Thần hài hước.
Nhưng tôi đoán buồn lúc này chỉ là vô nghĩa. Tôi cố hết sức ngừng suy nghĩ về nó và bắt đầu lại cuộc họp.
“Vậy thì… Mafuyu-chan, hãy chịu trách nhiệm trong việc đặt sự trong trắng của anh vào nguy hiểm và nghĩ ra một kế hoạch khác cho hướng đi của hội học sinh đi.”
“Ah, Mafuyu không thực sự có ý gì khác để thêm vào. Cảm ơn về sự quan tâm của anh.”
“Ngưng cảm thấy thỏa mãn về kết quả trước đó đi!”
Tôi bực bội lên giọng với Mafuyu-chan, người đang cố thoát khỏi cuộc trò chuyện nhưng giờ lại phồng má với vẻ tức giận.
“Mafuyu cần gửi tin cho ai đó bây giờ…”
“Làm như anh sẽ để em ấy! Em chắc chắn sẽ tuồn thông tin đó cho Nakameguro đúng không!?”
“Anh thật đa nghi, Senpai! Cho rằng Mafuyu sẽ làm điều đó…”
Mafuyu-chan nhìn chằm tôi với ánh mắt bực tức. Chết tiệt, tôi đang nói cái gì với em ấy khi mà ẻm cuối cùng cũng ghé thăm sau một thời gian dài… Ngay khi tôi đang tự kiểm điểm về lựa chọn của mình, Mafuyu-chan bắt đầu thở dài nói.
“Thật sự, Mafuyu-chan tất nhiên sẽ dùng một danh sách mail hoàn chỉnh rồi. Nakameguro-senpai và Mamoru-senpai thì rõ ràng rồi, nhưng Mafuyu cũng sẽ gửi cho các cậu trai năm nhất lớp 1C gồm Akiba-kun, Kareno-sensei, hiệu trưởng, Geno-san… kể cả Hasegawa Kodaka-kun.”(hầu hết các nhân vật trên chỉ xuất hiện trong LN chứ không có mặt trong bất kì bản chuyển thể nào)
“Em đang cố liên lạc với bất kì ai là nam anh từng gặp ư!?”
Em ấy còn mang cả các nhân vật trong collab của chúng tôi với Haganai ra kìa! Ẻm quá chú tâm vào chuyện đó rồi!
Xuất hiện từ đằng sau tôi người vẫn đang sốc, Minase lần nữa xoáy sâu vào vết thương trong tôi.
“Ah, làm ơn thêm vào bố chị, Minase Terao và cha thủ quỹ Kagami, Misaki Kaito-san, vào danh sách mail đó.”
“Này cô kia! Ngưng việc thêm mấy ông trung niên vào danh sách đi! Cô là loại con gái gì vậy!?”
“Ah, Kagami hoàn toàn ủng hộ sự thêm thắt này! Chỉ tưởng tượng việc Senpai nằm trên và Misaki Kaito nằm dưới đã khiến Kagmi thấy phấn khích một cách kì lạ!”
‘Các thành viên hội học sinh mới đều là những đứa con kinh khủng!”
Sau khi lờ đi lời phàn nàn của tôi, Minase và Kagami đã thực sự đưa Mafuyu-chan số của bố họ…hoàn cảnh gia đình của hội học sinh thật đáng sợ…
Sau cùng thì, lời câu xin tuyệt vọng của tôi hoàn toàn vô ích, bởi Mafuyu-chan chỉ thực sự xem xét vấn đề nghiêm túc sau khi gửi cái thông tin nhảm nhí rằng tôi bị lạm dụng tình dục đồng giới năm nay cho toàn bộ danh sách mail của em ấy.
“Để xem nào, một chủ đề cho hội học sinh mới, huh…? Ah, Ga––”
“Bất cứ thứ gì liên quan đến game đều bị từ chối.”
“...............................Ah, Onee-chan, khi nào chuyến bay kế––”
“Anh xin lỗi, Mafuyu-chan! Anh sai rồi! Anh không nên từ chối nó trước khi em kịp nói gì! Anh sẽ xin lỗi nên đừng đi!”
“Mafuyu đề nghị phát triển game!”
“Dù vậy, anh vẫn sẽ không chấp nhận đề xuất này!”
Cũng giống như Minatsu, nó dễ đoán đến mức trở thành loại hình nghệ thuật truyền thống rồi. Chủ tịch và Chizuru-san có chút vui vể xen lẫn hoài niệm trên mặt, nhưng làm sao tôi có thể không phản ứng với tư cách thành viên hội học sinh sinh đây!?
“Ngay từ đầu, em hi vọng đạt được gì từ việc phát triển game chứ?”
“Um, tạo nên một núi người phế vật? Nó thì sao?”
“Em nghĩ méo mó thế nào thì cũng phải có giới hạn thôi chứ!? Có cái gì lợi từ đó hả!?”
“Sẽ có thêm nhiều người chơi có kĩ năng trên các mặt trận như Call of Duty và số kẻ phế vật sẽ kích thích thị trường online của Dragon Quest!”
“Ngưng việc dụ dỗ người chơi cùng trong khi đến thăm trường cũ của em đi!”
“Mafuyu muốn tiếp tục kết bạn với nhiều người tại Hekiyou kể cả khi đã chuyển trường!”
“Cố làm nó nghe lọt tai cũng chẳng có ích gì đâu! Nếu em muốn tha hóa người khác đến thế thì làm vậy ở trường mới của em đi!”
“Ah, cái đó đã xong rồi.”
“Em đã làm thế rồi ư!?”
Thấy khuôn mặt bàng hoàng của tôi, Minatsu cố an ủi với “Nó ổn mà, đừng lo!”
“Dưới sự huấn luyện Spartan của tớ, tất cả năng lực thể chất của các học sinh đều dễ dàng vượt mức con người!”
“Thế quái nào điều đó giúp tớ bình tĩnh lại được!?”
“Dưới sự chỉ bảo của Onee-chan, thời gian phản xạ cũng như tâm trí họ đã được cải thiện; nó thật tuyệt vời với cuộc đời game thủ phế vật được Mafuyu dẫn dắt… một tình huống hoàn hảo!”
“Đó là cái quái gì vậy…?”
Ngôi trường mà cả hai người họ chuyển tới (cao trung Arakami) đã xong theo rất nhiều nghĩa. Những người ở Arakami, tôi xin lỗi.
“Nhưng Mafuyu nghĩ rằng có rất nhiều điều đáng học từ game.”
“Dù cái đó đúng ở mức độ nào đấy… Em có ví dụ không?”
Tôi tưởng tượng rằng em ấy sẽ nói nó tốt cho luyện tập tinh thần hay gì đó tương tự, nhưng Mafuyu-chan đặt tay lên trước ngực và nói một cách dịu dàng với một nụ cười.
“Làm mọi thứ có chừng mực, Mafuyu đã học điều đó qua trải nghiệm cá nhân.”
“Đã quá muộn cho điều đó rồi! Có vẻ như em chưa thực sự ghi nhớ điều đó, đúng không Mafuyu-chan!?”
“Ahaha, anh đang nói gì vậy Senpai? Chơi game hơn 24 tiếng một ngày không thể coi là quá đáng được.”
“Toàn chuẩn của em đã hoàn toàn hỏng rồi! Anh thực sự nên từ chối đề xuất game ngay lập tức!”
“Ch-Chờ đã! Mafuyu không nói đó là điều duy nhất đáng học từ game!”
“Chà, đúng là thế… Vậy những thứ khác em đang nói về là gì, cụ thể xem nào?”
“Sự quan trọng của tình bạn!”
“Anh hiểu rồi, có nhiều game có cốt truyện như thế——”
“Cảm giác tuyệt vọng khi bạn tìm thấy một game không hỗ trợ online và phải gặp trực tiếp người khác!”
“Lí do thật quá đau đớn! Chờ đã, kết bạn vì lí do đó đâu có nghĩa là em học được gì quan trọng!”
“Ta cũng có thể học về sự kì diệu của tình cảm gia đình!”
“Những bậc cha mẹ có tuổi đưa bữa ăn hằng ngày đến phòng trong khi anh nhốt mình trong đó, không làm gì và chơi game suốt ngày, đó là khi anh cảm nhận được sự ấm áp của tình cảm gia đình!”
“Anh không muốn cảm nhận cái sự ấm áp đó!”
“Ta có thể học cách phân biệt đúng sai!”
“Chà đúng vậy, nếu chơi RPG fantasy,ta sẽ nhận thức được về ý nghĩa của công lý——”
“Khi một ngày nào đó chị gái và bạn anh lao vào phòng anh rồi gào lên kiểu “Dậy đi!”, anh sẽ nghĩ rằng ‘Ah, những người này đúng…nhưng Mafuyu sẽ không thay đổi đâu, heehee!’.”
“Em chẳng học được thứ gì cả! Em chỉ ngày càng lạc lối mà thôi!”
“Và ngoài ra, học về ý nghĩa của sự sống——”
“Anh không muốn nghe nó! Anh cảm thấy mình sẽ bị lôi vào hố sâu vô tận của tuyệt vọng!”
Tôi thét lên với hai hàng nước mắt, thứ cuối cùng cũng đã khiến Mafuyu-chan dừng lại với “Thật sao? Tệ thật đấy.”. Chết tiệt, tôi là đồ ngốc mới tin rằng chị em Shiina sẽ bình thường hơn sau khi chuyển khỏi tập hợp của những kẻ kì quái như Hekiyou. Cả hai đã quay lại với độ quái vật còn khủng hơn nữa! Dù sao thì, để gần hơn với chủ đề, tôi nên cắt đứt bình luận của Mafuyu-chan bằng vài lời kết mơ hồ.
“Anh hiểu rằng ta có thể học được nhiều điều từ game, nhưng anh không nghĩ ta nên áp nó vào trường, Ngay cả em cũng không thích việc bị ép chơi game mà mình không thích, đúng không Mafuyu-chan? Lấy ví dụ, anh rất dở với máy bay, nên giả lập bay hoàn toàn ngoài tầm với của anh. Mafuyu-chan,với em…”
“Mafuyu rất dở ‘Style Savvy’.”(1 loại game mua sắm)
“Là một cô gái, em nên giỏi cái đó mới đúng! Anh cảm thấy buồn cho em!”
Một tiếng đáp “Oh! Oh!” đến từ một hướng không ngờ. Nhìn qua, đó là Hinomori người đã bằng cách nào đó thoát khỏi đòn sờ soạng của Chizuru-san.
“Tôi rất giỏi với mấy game đó! Nó kết hợp giữa game và thời trang, như thể được làm riêng cho tôi vậy!”
“Thật sao…?”
“Này Sugisaki! Cái thái độ đó là sao vậy!? Ấn tượng hơn đi chứ! Khiến đồng tử của anh tạo thành hình trái tim mỗi lần chứng kiến sự hoàn hảo của tôi đi chứ!”
“Chà… Việc em giỏi mấy trò đó chỉ khiến em trông buồn tẻ hơn thôi…”
“Guh, anh đang nói cái quái gì với tôi vậy, tên Neet còn trinh!? Biến mất trong luật tái chế đi!”
“M-Mafuyu thấy ấn tượng! Cậu đúng là tuyệt vời khi giỏi mấy loại đó đấy!”
Mafuyu-chan gia nhập với nụ cười khúc khích trên mặt. Mặt Hinomori trong một khắc thể hiện sự sung sướng vì được khen, nhưng em ấy nhanh chóng kìm lại và quay đi chỗ khác. Cảnh tượng này khiến mọi người, không chỉ Chizuru-san, nghĩ “(Cô gái này là một tsundere điển hình và vô cùng vô cùng dễ thương…)”. Trong khi những điều đó tiếp diễn, Hinomori có vẻ đã nghĩ ra gì đó và bắt đầu hỏi Mafuyu-chan vài câu.
“Ah, phải rồi. Cậu biết rất nhiều về game đúng không Shiina? Cái này thực sự đôi khi khá kì cục.”
“Ý cậu kì là sao? Có phải giống như bug không?”
Hinomori gật đầu lia lịa nói “”Đúng thế!”.
“Mình luôn bị kẹt khi đối phó với khác hàng trong tiệm. Mình bơ yêu cầu của họ và luôn đề xuất món đắt nhất trong khi cười thầm một mình, nhưng nó chưa bao giờ có tác dụng. Đó hẳn là một bug đúng không?”
“Chờ chút chờ chút chờ đợi một chút, bug ở đây là cách suy nghĩ của cậu đó! Chính xác thì cậu nghĩ mình đang làm gì với việc bán hàng thế?”
“Hm? Một hình thức lừa đảo hợp pháp?”
“Một cách nghĩ méo mó đến khó tin!”
“Nhưng phải luôn mua thấp bán cao đúng không? Tất cả những gì cần thiết là lợi nhuận.”
“C-Cái đó không sai, nhưng…”
Mafuyu-chan liếc tôi với vẻ lo lắng. Phải… đúng thế Mafuyu-chan. Độ ngu ngốc của cô gái này thực sự phiền phức; nó hoàn toàn khác với cái của Chủ tịch. Dù sao thì, tôi vẫn phải xử lí Hinomori.
“Vậy thì Hinomori, em nghĩ tại sao học sinh trường ta luôn xếp hàng để mua bánh mì tại căng tin trường?”
“Bởi vì chúng là lũ ngốc.”
“Cái loại câu trả lời gì vậy!? Bởi vì nó rẻ và ngon hơn cái trong cửa hàng tiện lợi! Hiểu không? Đó là cách thị trường hoạt động!”
“Nhưng tôi là một phần của phe cửa hàng tiện lợi.”
“Em thật khó chịu!”
“Ah, Mafuyu cũng thích sự tiện lợi và tiết kiệm thời gian hơn là giá cả khi mua game nữa!”
“Mafuyu-chan, sao em lại đứng về phe Hinomori trong vụ này!?”
Hai người họ giờ đang thảo luận mấy thứ kiểu như “Đúng thế! Mình không muốn rơi xuống cùng đẳng cấp với đám quần chúng ngu dốt!” và “Đúng thế! Tốt hơn là nên đặt trước thay vì xếp hàng dài chỉ vì nó rẻ hơn 100 yen!” Mấy cô này… họ đều là lũ thất bại, chỉ khác loại thôi! Tôi thở dài với sự mệt mỏi nặng nề. Chizuru-san cố an ủi tôi với một nụ cười cay đắng.
“Có vẻ như năm nay em cũng có một khoảng thời gian khó khăn, Key-kun. Làm tốt lắm.”
“Chị nói vậy ư… Nếu chị đến số lần chúng em bắt đầu muộn, bọn em còn có tỉ lệ thành công thấp hơn cả số buổi họp nghiêm chỉnh của chúng ta năm ngoái!”
“V-Vậy sao…?”
Chizuru-san có hơi ngạc nhiên trước sự thất vọng của tôi… Ah, tôi nên lấy cơ hội này để hỏi ý của chị ấy.
“Ngoài ra thì, chị có ý tưởng nào không, Chizuru-san?”
“Ah, về hướng đi của hội học sinh mới hả? Để xem nào…”
Chizuru-san bắt đầu để tay lên môi và suy nghĩ. Chizuru-san hẳn chẳng thay đổi gì, vẫn đáng tin như thường lệ. Đây là cái loại aura thường tỏa ra từ chị ấy.
“Ah, chị có rồi!”
Chizuru-san có vẻ đã nghĩ ra gì đó, và bắt đầu đưa ra đề xuất của mình với nụ cười tựa thiên thần.
“Khai trừ bất kì ai nhìn Key-kun với ánh mắt đầy dục vọng. Chính xác là trục xuất Key-kun, thế đấy.”
“Ngưng mấy cái đề nghị giống comedy truyền thống ấy điiiiiiiiiiii!”
Khiến tôi phải mong chờ, rồi phang tôi với cái đề nghị đen tối đó, vậy ra chị đã thể hiện bản chất thật của mình! Phải, em đã hiểu rồi! Em chưa từng một lần suy nghĩ rằng mình sẽ có một câu trả lời nghiêm túc! Em không có bí mật hi vọng chị sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt hơn sau khi lên đại học đâu! Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaah!
Trong khi tôi đang thở dài nằm ườn ra bàn, tôi cảm thấy Kagami bên cạnh tôi đang cử động. Không hay rồi, cảm giác như nó sẽ trở thành vùng chiến sự mất –– nhưng khi tôi nhanh nhảu bật dậy, trái ngược với dự đoán của tôi, Kagami đang mỉm cười rạng rỡ.
“Đó là một ý tưởng tuyệt vời, Akaba-senpai!”
“Cái gìììììììììì?”
Kagami bơ đi tiếng thét đầy ngỡ ngàng của tôi và tiếp tục.
“Kagami đã suy nghĩ rất nhiều về điều này, nhưng lí do lớn nhất giúp thúc đẩy ý tưởng harem của Senpai là lượng gái đẹp cao bất thường trong ngôi trường này!”
Vì lí do nào đó, Chizuru-san đang mỉm cười đồng tình với Kagami, người đã nhảy khỏi ghế vì phấn khích.
“Em nói đúng, Kagami-san! Với phần lớn mọi người, nếu họ có một xô Häagen-Dazs bên cạnh khi đói, tất nhiên là họ sẽ ăn chúng rồi. Nhưng nếu không có gì bên cạnh, vậy thì họ sẽ phải chịu đựng cho đến giờ ăn!”(Häagen-Dazs là một loại kem)
“Đúng thế! Chỉ cần thay thế thức ăn bằng dục vọng và chân ái của Senpai…”
“Đó sẽ là chị, Akaba Chizuru!”/“Không ai khác ngoài bản thân Kagami!”
Giọng hai người chồng lên nhau. Căn phòng trở nên căng thẳng, cái loại kết quả gì mà điều này sẽ mang lại đây…? Hai cô gái với trái tim đen tối dừng lại trong một khắc và quyết định rằng giờ chưa phải lúc để chém giết nhau. Họ lườm nhau với nụ cười mà chúng tôi cho là điên loạn, mất trí và tiếp tục cuộc trò chuyện. Ơn trời là không có cuộc chiến nào nổ ra cả.
“Kagami nghĩ phương pháp cực đoan nhất phải được áp dụng khi đối phó với người như Senpai và cái thứ trong nhà Kagami.”
“Chị hoàn toàn đồng ý, Kagami-san. Tình yêu không phải thứ được vun đắp, nó là thứ phải bị lấy đi.”
“Nó phải được vun đắp! Tôi bỏ phiếu cho việc vun đắp tình yêu!”
“Với Kagami, tình yêu là ràng buộc.”
“Đồng ý.”
“Ý chị nói ‘đồng ý’ là sao!? Chizuru-san, sao chị lại gật đầu với biểu cảm kì quái như vậy!?”
Chizuru-san bơ đi mối lo của tôi và tiếp tục.
“Kagami-san. Hẳn là vậy, mọi thứ được ràng buộc phải bao gồm cả trái tim, cơ thể, cử động và định mệnh.”
“Đồng ý.”
“Không, làm ơn, Kagami, không phải em cũng ‘đồng ý’ nữa chứ…”
“Với Kagami, tin vào người đàn ông mình yêu và chờ đợi anh ấy là điều ngu xuẩn. Nếu thực sự muốn thì phải hành động, kể cả khi có phải phá luật.”
“Đồng ý.”
“Có chuyện gì với mấy người và cái ‘đồng ý’ đó vậy! Cả hai đang thừa nhận mấy ý tưởng quá đỗi nguy hiểm mà không cần suy nghĩ gì sao!”
“Dù nếu bị bắt thì em sẽ mất tất cả, nên phải cẩn thận đấy… Ngoài ra thì, Kagami-san, em thấy ý tưởng trao đổi nạn nhân quả là tuyệt vời đúng không?”
“Đồng ý.”
“Đơn vị phân tích hành vi của FBI! Tôi có hai người ở đây rất hoàn hảo cho mùa mới của Criminal Minds!”
“Chà, sau cùng thì Kagami sẽ lên kế hoạch đổ cho Akaba-senpai phần tội của Kagami rồi cô ấy sẽ im lặng biến mất…hehe, nhưng chị cũng đang nghĩ đến điều tương tự đúng không.”
“…Hmph, chị hoàn toàn đồng ý phần đó.”
“Cái gì vậy, một kiểu chém giết mới à? Hai người ‘đồng ý’ nhiều thế sao!?”
Thật sự đấy, từ ‘đồng ý’ thật dễ sử dụng và thú vị. Tôi thật muốn ban lệnh cấm dùng nó quá! Cuộc trò chuyện đen tối của họ vẫn đang tiếp tục, nhưng tôi lựa chọn quay đi chỗ khác… Hãy cứ để nó như vậy đi.
Nhưng thế này thì thật khó để tiếp tục buổi họp. Trong khi tôi đang nghĩ mình nên làm gì, tôi vô tình liếc sang Saionji… Vì lí do nào đó, ẻm đang nhìn chằm chằm tôi qua khóe mắt. Khi ánh nhìn hai chúng tôi đụng nhau, em ấy hoảng loạn quay đi.
“Hm? Có gì sao Saionji?”
“…Không có gì. Em không cảm thấy gì hết về việc Ken-san vui vẻ trò chuyện với các thành viên cũ đâu.”
Vì lí do nào đấy, Saionji đang phồng má. Sao em ấy lại đối xử với tôi
như vậy dù tôi đang tiến hành cuộc họp với tư cách phó chủ tịch…? Là ghen tị sao? Đó có vẻ là điều em ấy đang nghĩ, nhưng thực sự chẳng có gì đáng ghen tị ở đây cả. Tôi suy nghĩ về cách xin lỗi trong khi gãi đầu. Cùng lúc, Chủ tịch thở dài từ bên kia bàn với vẻ “Nghiêm túc đấy, mấy người này”.
“Sugisaki, em thật quá vô dụng! Vô dụng như thường lệ! Em giống như Nobi Nobita nếu loại bỏ sự tốt bụng, kĩ năng bắn súng sắc bén và khả năng bao muôi mèo rồi thêm vào sự dâm đãng vậy!”
“Cái kiểu đánh giá giới thiệu nhân vật tuyệt vọng gì đây! Từ lúc nào mà em trở thành người tệ thế!?”
“Thiết lập căn bản nhân vậy.”
“Thế thì nó đã xong rồi!”
Chủ tịch cố gắng an ủi Saionji trong khi tôi đang mắc kẹt vì nhân cách bản thân bị chối bỏ.
“Đừng lo lắng quá nhiều về nó, Tsukushi! Sugisaki luôn như vậy… Dù thế nào thì cậu ấy luôn cười như một tên ngốc! Chị từng thấy cậu ta khỏa thân, bịt mắt và bị Chizuru nhỏ nến trên lưng, mà trông vẫn thích thúc với nước dãi chảy ra từ miệng!”
“Chẳng phải cái cảnh tượng đó rất không an toàn cho mắt trẻ vị thành niên ư!?”
Saionji đơ người, nhưng chuyện đó chưa bao giờ xảy ra cả; có lẽ đó là điều Chủ tịch mơ thấy thôi… trừ phi Chizuru-san đã xóa kí ức của tôi. Tôi vẫn không thể hiểu được chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng Chủ tịch vẫn tiếp tục.
“Như chị đã nói, đừng có lo, Tsukushi! Dù thế nào đi chăng nữa, ở đâu hay với ai, Sugisaki luôn luôn mỉm cười!”
Sau khi lắng nghe những gì Chủ tịch nói, Saionji đáp lại với vẻ hiền lành.
“Đúng thế…Nó làm em nhớ lại, anh ấy đã cười vui sướng trong một lần bọn em bị lạc vào cuộc thanh toán của bọn mafia…”
“Đúng thế. Dù thế nào đi nữa, Sugisaki… chờ đã, cái gì!?”
Chủ tịch kinh hoàng trước tai nạn Saionji đã kể, nhưng Saionji có vẻ không nhận ra… Ngoài ra thì, tôi đã cười một cách mỉa mai trong tuyệt vọng khi ấy do một loạt sự không may ập xuống cả hai. Chả có gì vui vẻ trong lần đó cả.
“Nếu nghĩ xa hơn nữa thì vào lần bọn em bị lọt vào căn phòng khóa đầy bẫy cũng thế, anh ấy cứ cười khúc khích suốt thôi…”
“Ehhhhhhh!? Cái gì!? Tình huống khi đó là thế nào vậy!?”
Trải nghiệm nực cười của Saionji là quá sức đối với Chủ tịch, nhưng em ấy đã quá chìm vào dòng suy nghĩ đến mức không thể nhận ra… Ngoài ra, tôi cười khúc khích khi đó là vì bị nhốt trong căn phòng bẫy với một cô gái xinh đẹp, chưa đề cập đến việc tôi có thể thấy đường nét đồ lót của Saionji do đồ em ấy bị ướt sũng vì bẫy… Ahh, thực ra thì, tốt hơn là không giải thích cái này.
“Nếu suy nghĩ kĩ lại thì, cái lần bọn em đang lơ lửng trên không gian––”
“Ch-Chờ đã, Tsukushi! Không phải sự đa dạng trong kinh nghiệm của em là quá khủng sao!? Người ta nói chị luôn có những ý tưởng điên rồ, nhưng kể cả thế chị vẫn không thể bắt kịp được những gì em đang nói, thế là sao!?”
“Ah, em xin lỗi, Kurimu-san. Cái đó không liên quan gì đến hội học sinh cả, em đã lệch khỏi chủ đề vì mấy câu huyên thuyên vô nghĩa của mình…”
“Không không không, nó chẳng vô nghĩa gì hết! Thực ra thì, mấy chuyện đó nên được viết vào light novel thay vì mấy buổi họp!”
“Mấy chuyện đó ư? Em hiểu rồi…………Ah, nhưng, nó có lẽ sẽ không có tác dụng đâu, Kurimu-san. Chỉ tính riêng số lần kể từ khi em gặp Ken-san, nó sẽ dễ dàng vượt quá 300 tập. Tiểu thuyết hóa nó không thực tế chút nào.”
“Cái người mà bản thân sự tồn tại của cô ta đã là điều phi lí vừa nói tôi ‘không thực tế’ kìa!”
Chủ tịch hiện đang dậm chân xuống sàn. Phải… Em hiểu chị đang cảm thấy thế nào Chủ tịch. Thế giới quan của chị sẽ bị lung lay nếu chị cố nói chuyện nghiêm túc với Saionji. Và cứ thế, Chủ tịch tiếp tục lắng nghe những chuyến phiêu lưu kì quặc của Saionji trong một lúc lâu nữa, và sau khi bị ngạc nhiên cũng như xúc động thêm vài lần, cuối cùng chị ấy cũng quay lại chủ đề chính với một cái hắng giọng.
“Dù sao thì, chị đang nói em nên tự tin hơn vào bản thân, Tsukushi.”
“Haiz, là vậy sao? Nhưng mà vẫn…”
Saionji lén liếc tôi vài lần trong khi nói. Thực ra thì, tôi nhận ra các thành viên khác cũng đang lắng nghe cuộc đối thoại, và đặc biệt là các thành viên mới, những người đang trao cho tôi cái nhìn y hệt Saionji… chuyện gì đang xảy ra vậy? Thấy thế, hội học sinh cũ, vì lí do nào đó, bắt đầu nhìn một cách dịu dàng, thấu hiểu về phía hội học sinh mới (oh, các chị hiểu, các em cũng đã phải lòng cùng một tên đần giống bọn chị :D).Vào giữa tình huống kì quái nơi mà tôi là người duy nhất đứng ngoài, Chủ tịch tuyên bố, không chỉ với Saionji, mà còn với mọi thành viên hội học sinh mới:
“Vậy thì đã quyết rồi! Năm nay, chủ đề của hội học sinh mới sẽ là tự tin vào chính mình! Sẽ ổn thôi! Bởi vì Sugisaki yêu tất cả mọi người trong hội học sinh mới mà!”
“Cái!? Chờ đã, chị đột nhiên nói gì thế––?”
Đỏ mặt vì bối rối, tôi chẳng có thời gian phản ứng lại phát biểu đột ngột của Chủ tịch trước khi Minatsu dừng tôi lại với câu “Không phải bình thường lúc nào cậu cũng nói lời này sao?” trong khi cười khúc khích…. Đ-Đúng là vậy, nhưng! Cái gì thế này!? Để ai đó chỉ ra thế thật quá xấu hổ! Đặc biệt là trước mặt hội học sinh mới… Saionji, Minase, Hinomori, Kagami, chúng tôi bình thường không có bất kì màn thể hiện tình cảm hay từ ngữ tử tế nào với nhau cả… Chuyện này thực sự quá đáng xấu hổ mà!
Ánh nhìn của các thành viên hội học sinh mới găm thẳng vào khuôn mặt đỏ rực của tôi…uh!
“M-Mấy người đang cười cái gì chứ! Kh-Không phải như là… um… Tôi yêu mọi người, được chưa!? Tôi yêu tất cả mọi người! Kh-không phải như thế, được không hả!? Ch-Chờ đã, nó là như thế! N-Nên nói thế nào nhỉ… Ah, chết tiệt!”
Tôi vò đầu trong bối rối, và tất cả thành viên hội học sinh mới bắt đầu cười. Rồi, Saionji đáp lại lời Chủ tịch bằng giọng tươi nhất có thể.
“Đúng thế… Phải, sau cùng thì, Ken-san là kiểu người như vậy mà.”
“Chuẩn, Sugisaki là thế đấy!”
“Như tôi đã nói, mọi người đang nói về cái…”
Hai người họ có vẻ đang có cuộc nói chuyện của riêng mình, và các thành viên khác cũng mỉm cười gật gù, nên có vẻ như một lần nữa tôi lại là người bị cho ra rìa… Cái quái gì vậy!? Bầu không khí này là sao (cuộc nói chuyện giữa các bà vợ, chắc thế :D)!? Họ đột nhiên bắt đầu thân thiết với nhau! Nó giống như khi bạn giới thiệu hai người bạn của bạn với nhau và bằng cách nào đó họ trở nên thân thiết với nhau hơn cả với bạn, cái loại cảm xúc phức tạp thế đấy!
Trong khi bản thân tôi vẫn đang chìm trong bối rối, các thành viên khác cũng đã bắt đầu nói chuyện về nhau.
“Nhưng quả đúng là tiền bối. Chị hiểu Ken-san thật đấy.”
“Nếu nói về nó thì tôi là người ở cùng Sugisaki-kun lâu nhất… Dù tôi vẫn chẳng biết cậu ta đang nghĩ cái gì, cũng như không có hứng thú muốn biết.”
“Thực ra thì, không đề cập đến suy nghĩ của cậu ấy, chị khá chắc em có thể điều khiển suy nghĩ của Key-kun khá tốt đấy…”
“Hmph, tất cả những gì Sugisaki đáng nhận là bị giẫm đạp và bị đá.”
“Huh, Hinomori, vậy là em hiểu. Cái thái độ đó là loại đối xử Ken mong nhất. Chị biết mà.”
“Chà, sau cùng thì Kagami sẽ chiếm được Senpai cho riêng mình. Sau cùng Kagami không thể chấp nhận được ý tưởng harem của Senpai.”
“Mafuyu đồng ý với cách nghĩ của Kagami-san! Dù tất nhiên, Mafuyu sẽ là người được chọn vào phút cuối!”
“……”
Tôi không thể theo kịp cuộc đối thoại, nhưng tôi có thể nói rằng họ đang nói về tôi. Không có lời khen ngợi, nhưng cũng chẳng có lời chê. Nó giống như một chiến trường tràn đầy ghen tị, nhưng những người tham gia đều đang vui vẻ…(đây là dàn harem với các thành viên thân thiện với nhau trong truyền thuyết à :V) một cuộc trò chuyện kì lạ. Và như thế, mọi người tiếp tục nói chuyện với cùng một cảm xúc và bầu không khí…Và, dù tôi vẫn bị ra rìa…liệu đây…
Đây là hội học sinh hạnh phúc mà Chủ tịch mong muốn sao?
Giờ chúng tôi đã đạt được mục tiêu ban đầu của mình, hẳn đã đến giờ thu dọn mọi thứ lại, đó là điều tôi đang nghĩ trong khi ngắm nhìn những nụ cười trên khuôn mặt các thành viên hội học sinh. Đột nhiên, cánh cửa phòng hội học sinh mở ra mà không có tiếng gõ cửa nào. Mọi người ngừng nói và nhìn về phía cửa, đang đứng đó là…
“Wow, cô đã nghe về nó, nhưng mấy đứa đang rất sôi động ở đây đấy nhỉ, huh?”
“Magiru-sensei!”
Đó là cố vấn hội học sinh, người đang tỏ vẻ thờ ơ với một cặp tài liệu giơ trên vai. Những giọng vui mừng phát ra từ các thành viên hội học sinh cũ. Magiru-sensei mỉm cười đi vào trong khi đóng cánh cửa phía sau cô ấy. Khi tôi định đứng lên đưa cô ấy ghế của mình, cổ dừng tôi lại “Không cần, một lúc nữa cô có cuộc họp giáo viên” và dựa người vào bức tường. Rồi, sau vài phút nghe các thành viên hội học sinh cũ nói về hiện tại của họ, rồi với “Whoops, gần đến giờ rồi. Cô rất vui khi thấy mấy đứa đều khỏe.”, cô ấy kết thúc cuộc trò chuyện và đi đến chỗ Saionji.
“Em có thời gian không?”
“Vâng, có chuyện gì ạ?”
Đúng là một cảnh tượng hiếm, Magiru-sensei nói chuyện với Saionji bằng giọng nghiêm túc. Các thành viên khác tiếp tục nói về bản thân, nhưng tôi cũng thấy họ đang nói về cái gì vì tôi đang đứng ngay cạnh Saionji. Magiru-sensei lấy ra một bản in từ tập hồ sơ và đưa nó ra trước mặt Saionji.
“Giấy tờ cho hoạt động tình nguyện trong kì nghỉ tháng tới mà chúng ta đã nói trước đây, nó gần đến hạn rồi… Em đã liên lạc với mọi nơi và có được sự chuẩn bị cần thiết chưa?”
“......Huh?”
“......Huh?”
Magiru-sensei đáp lại giọng bối rối thành thật của Saionji bằng một câu tương tự. Mọi người khác có vẻ đã nhận ra giọng của họ và hướng sự chú ý về phía chúng tôi. Chizuru-san thì thầm hỏi Minase.
“Họ đang nói về cái gì vậy?”
“Có vẻ như bọn em đã hoàn toàn quên mất vụ tình nguyện mà hội học sinh sẽ tham gia vào tháng sau.”
“Um, đây có phải hoạt động tình nguyện lớn nhất mà năm nào chúng ta cũng có không? Sẽ rất tệ nếu mọi người vẫn chưa làm gì đó…”
Tình trạng khó khăn của chúng tôi đã lan truyền đến tất cả thông qua cuộc trò chuyện của mọi người. Cùng lúc, Saionji bắt đầu đổ mồ hôi, rút ra một tập tài liệu từ trong cặp, so sánh nó với tài liệu của Magiru-sensei, rồi cuối cùng chán nản đặt tay lên bàn.
“C…Có vẻ như lịch trình em nhận được…có một lỗi in sai kì quái trong mỗi mục ngày tháng…”
“Ahh…”
Dựa vào giọng nói, mọi người có vẻ đã hiểu. Hội học sinh cũ có vẻ đã chấp nhận rằng “nó có thể xảy ra vì đó là Saionji”. Trong khi mồ hôi của Saionji đổ đầy trán, Kagami hỏi “Vậy thì, cụ thể vấn đề là gì vậy?”. Magiru-sensei thở dài đáp lại.
“Um, cô thực sự không muốn nói điều này, nhưng… deadline cho cái này sẽ là vào trưa mai, thế nên––”
“Giờ không phải lúc để đoàn tụ, đúng không ạ?”
Chizuru-san lạnh lùng kết luận. Magiru-sensei thở dài xác nhận “Đúng thế”. Cả hội học sinh chìm trong im lặng nặng nề. Chủ tịch bắt đầu với “Vậy thì, bọn chị sẽ rời đi bây giờ, các em nên làm việc…”, nhưng xem trời bên ngoài đã tối thế nào, mặt chị ấy tràn ngập vẻ tội lỗi. Với bầu không khí đó, cả hội học sinh cũ và mới đều cố tìm lời xin lỗi, nhưng cái đó chẳng giải quyết được gì sất, thật là một tình huống tồi tệ.
Và rồi, khi căn phòng một lần nữa im lặng. Cuối cùng đã có cơ hội nói, tôi đối diện với Magiru-sensei và xác nhận cực kì rõ ràng.
“Sensei, em đã xử lí xong mọi thứ liên quan đến hoạt động tình nguyện vào hôm qua rồi, nên không có gì phải lo lắng đâu ạ.”
“––Eh?”
Không chỉ Magiru-sensei, mà tất cả các thành viên đều bị bất ngờ. Tôi tiếp tục giải thích trong khi gãi má.
“Um, em chưa có cơ hội để nói về chuyện này, nhưng về vụ tình nguyện, em đã liên lạc với những người liên quan, sắp xếp vật liệu cần thiết, lên lịch trình, và hoàn thiện mấy thứ nhỏ nhặt khác. Đó là tất cả những gì hội học sinh cần làm, đúng không ạ?”
“Ah, đúng vậy. Nếu là thế thì phần còn lại nên để cho các giáo viên… ah, chờ đã, buổi họp đã bắt đầu rồi! Gặp mấy đứa sau nhé! Và Sugisaki, em thực sự đã làm xong hết rồi chứ!?”
“Vâng, cô đừng lo ạ. Cô có thể báo cáo rằng chúng ta đã sẵn sàng trong buổi họp.”
“Được, vậy thì chào nhé!”
Sau khi nói lời tạm biệt, Magiru-sensei nhanh chóng rời phòng hội học sinh trong hoảng loạn. Trong khi mọi người còn đang chết lặng, tôi một lần bữa bắt đầu “Giờ thì”.
“Như thế, mọi người có thể quay lại với cuộc trò chuyện vui vẻ của mình rồi. Được rồi, bắt đầu đi!”
“……”
“…Huh?”
Dù tôi đã mỉm cười khuyến khích mọi người, họ vẫn đứng yên đấy và nhìn chằm chằm tôi… Cái gì thế? Khó chịu quá đi.
“Cậu vẫn… hay đúng hơn, cậu lại tiếp tục làm thế nữa hả?”
“Nữa?”
“Mình đang nói về vụ tự hi sinh đó!”
“Um…”
Tôi bối rối trước lí do khiến Minatsu nổi giận, nhưng Minase đã chen vào, chỉnh lại kính với vẻ cáu kỉnh trên mặt.
“Không phải việc của tôi nếu Sugisaki-kun làm việc đến chết, nhưng được chăm sóc như thế này khiến tôi hơi bực một chút.”
“B-Bực? Chăm sóc? Không phải thế, tớ chỉ đơn giản…”
Tôi còn chẳng có thời gian giải thích trước khi Hinomori bắt đầu phàn nàn.
“Này, tôi vẫn còn là một phần của hội học sinh có phải không? Không phải là tôi muốn làm việc, nhưng…nhưng…anh không tin tôi đến thế sao?”
“Tin ư? Không phải thế, lần này anh tự làm một mình vì…”
“Sugisaki! Hội học sinh có nghĩa là mọi người làm việc cùng nhau! Bọn chị đã––”
“Ah, chết tiệt!”
Sao không để tôi nói vậy!? Tôi đập một cái vào bàn để cưỡng ép dừng Chủ tịch lại, và dùng hết sức nói to.
“Tôi đã thực sự mong chờ cuộc gặp ngày hôm nay từ tận đáy lòng, có vấn đề gì không hả!?”
“…Cái gì?”
Mọi người đơ ra vì sửng sốt. Thấy xấu hổ, tôi nhìn sang chỗ khác và tiếp tục.
“Tôi nhận ra rằng chúng ta chưa làm việc cho vụ tình nguyện trong khi xử lí vài giấy tờ, nhưng gọi cả hội lại vào lúc đó có hơi… mọi người biết đấy. Nếu tôi để như thế thì ta sẽ có ít thời gian hơn cho buổi tụ họp hôm nay! Nếu là thế thì…Tất nhiên tôi sẽ làm nó rồi! Một mình! Có vấn đề gì với cái đó, huh!?”
Thấy tôi nói lí do, Saionji bắt đầu ngần ngại hỏi.
“Kh, không, um… Nhưng, nếu anh nhờ bọn em giúp ngày hôm qua…”
“Như anh đã nói, không phải là anh không tin mọi người! Vào giờ đó thì sẽ nhanh hơn nếu anh tự làm thay vì chờ mọi người quay lại từ nhà của mình.”
“N-Nếu là lệnh của Senpai, Kagami sẽ sẵn sàng chạy nhanh nhất có thể––”
“Ngày hôm qua không phải em rất mong chờ bữa tối chỉ có em và mẹ lần đầu tiên sau một thời gian dài ư!?”
“Ugh…”
Điều này khiến Kagami hơi co lại… vì lí do nào đó, nó như thể tôi đang la em ấy vậy. Tình huống đã trở nên khó hiểu, thế nên tôi hắng giọng để bình tĩnh lại một chút. Minatsu lần nữa lên tiếng với vẻ xin lỗi.
“V-Vậy thì, cậu không cố làm mấy chuyện tự hi sinh nữa ư…?”
“Không có! Thực tế thì nó giống ngược lại hơn. Mình chỉ…”
Tôi lướt qua một vòng hội học sinh… căn phòng nơi những cô gái tôi yêu đang tụ họp. Tôi một lần nữa cảm thấy mình may mắn thế nào… và không thể không mỉm cười khi đáp lại.
“Tôi chỉ muốn thấy nhiều hơn nữa những khuôn mặt mỉm cười của những người tôi yêu khi họ đang trò chuyện vui vẻ, kể cả dù chỉ thêm một giây nữa.”
“……”
“…Hm?”
Vì lí do nào đó mà mọi người đều cúi đầu với hai tai đỏ rực. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Khóa của tôi bị mở hay gì à? Tôi quay lại chỗ ngồi để kiểm tra.
“………Hm?”
Dù không bị mở ra hoàn toàn, khóa quần tôi đã bị lệch vài milimet so với bình thường. Tôi hiểu rồi, hẳn nó đã phản xạ ánh sáng. Đó hẳn là lí do mọi người đang đỏ mặt và quay đi như thể không nhìn được vào thứ gì đó chói mắt. Tôi thật tuyệt vời khi có thể phát hiện ra nguyên nhân chỉ từ một manh mối nhỏ. Tôi là một thiên tài suy luận, một bậc thầy về trái tim phụ nữ (cậu là thằng ngu thì có, sai hết rồi = _ =).
Trong khi tôi cảm thấy tự hào về bản thân, các thành viên khác bắt đầu thì thầm gì đó bằng giọng mà tôi không nghe rõ.
“…Key-kun…năm nay, nữa sao… thật không công bằng…”
“…Cái gì vậy? Kể cả với Kagami… nó thật quá gian xảo…”
“Không.. biết… tự nhận thức…phiền toái.”
Whoa, tôi… bị ghét nhiều thế ư? T-Tất nhiên rồi, để khóa quần mở trước mặt một đám nữ sinh như vậy, điều đó là tất nhiên. Và như thế, trong khi tôi tự thất vọng với chính mình trong góc, một tiếng gõ cửa vang lên từ cửa phòng hội học sinh. Mọi người có vẻ quá chú tâm thì thầm gì đó, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài trả lời “Đến đây––” trong khi chạy ra mở cửa, và người đứng đó là…
“Ah, Sugisaki-san. Rất vui được gặp anh.”
“Ừ, rất vui được gặp em nữa, Kazami.”
Chủ tịch trẻ tuổi của câu lạc bộ báo chí Kazami Meiku đang đứng ở hành lang với một cái máy ảnh trên cổ. Hoàn toàn trái ngược với Hinomori, đồng phục em ấy gọn gàng và chỉnh chu với không chút thay đổi nào. Em ấy bước vào mà không gây huyên náo, và cũng chẳng đột nhiên gào lên mấy lời kì lạ (không tính năm ngoái khi ẻm bị Lilicia-san ra lệnh làm thế, vậy đấy).
Em ấy vẫn thanh lịch như thường lệ, nhưng kì quặc thay, sau khi dành nhiều thời gian cho các cô gái hào nhoáng của hội học sinh, thấy em ấy thế này bằng cách nào đó khiến tôi bình tâm lại. Hôm nay có vẻ điều đó càng đúng hơn nữa, và tôi thấy mặt mình vô thức dịu xuống, và Kazami, sau khi thấy mọi thứ, bắt đầu cười khúc khích đầy thích thú.
“Ngạc nhiên thay, chúng ta có vẻ giống nhau đấy, Sugisaki-san. Dù anh lúc nào cũng nói về harem, thứ anh muốn nhất lại là một cuộc sống bình thường, yên bình.”“Ah, em có lẽ đúng. Gần đây anh thực sự thấy thư giãn khi ở nhà một mình.”
“Ahaha, nghe có vẻ giống anh đó. Nhưng đó là điều em thích về anh, Sugisaki-san. Nó giống như là điều gì đó bước ra từ light novel vậy.”
Tim tôi ngưng một chút trước cái từ “thích” đầy tự nhiên của em ấy, nhưng vì Kazami chẳng có ý gì đặc biệt, tôi cố gắng kiềm lại sự rung động trong tim... Bởi vì cái cách chúng tôi gặp và mối quan hệ của cả hai trong hiện tại, tôi không thể thực sự tiếp cận em ấy như cái cách tôi làm với các cô gái khác được. Chúng tôi là bạn bè bình thường, senpai và kouhai, nên nó có hơi xấu hổ vì vài lí do. Tôi cố thay đổi chủ đề bằng cách khẽ hắng giọng.
“Vậy thì, em đến đây để chụp ảnh à?”
“Ah, vâng. Em nghe rằng hội học sinh cũ đã quay lại trường để ghé thăm, nên tất nhiên bọn em sẽ dùng nó làm tư liệu rồi.”
“Anh hiểu rồi. Làm việc chăm chỉ nhỉ, chủ tịch câu lạc bộ báo chí.”
“Haha, cảm ơn sự quan tâm của anh, phó chủ tịch hội học sinh.”
“Em được chào đón. Em cũng đã làm rất nhiều cho anh, nên cảm ơn.”
“Không thành vấn đề, em không thể cảm ơn đủ vì anh đã cho em nhiều thứ để viết.”
“Nó cũng sẽ như vậy trong tương lai, Kazami. Anh thọc lưng em, em thọc lưng anh.”(cậu gan lắm mới dám cười cợt với gái khác trước mặt harem của mình đấy n _ n)
“Tất nhiên rồi, Sugisaki-san.”
Kì thật, khuôn mặt mỉm cười của Kazami và cuộc trò chuyện không tý đùa cợt hay bỡn cợt gì này có vẻ đã chữa lành cho trái tim tôi. Sao tôi lại cảm thấy như vậy nhỉ? Tôi đoán cuộc sống hằng ngày là phải thế này… Giờ thì, nếu đó là yêu cầu của Kazami, thì chúng tôi phải chụp một bức ảnh nhóm. Dù không đáng tiền lắm, tôi vẫn muốn một bức đầy đủ hội học sinh cả mới và cũ cho mình. Được rồi!
“Tập hợp nào, mọi người! Giờ ta sẽ chụp ảnh nhóm––”
Tôi nhiệt tình vỗ tay và quay sang nhìn căn phòng để tìm––
“……”
“Huh?”
Vì lí do nào đó, tất cả các thành viên hội học sinh mới và cũ đều nhìn chằm chằm tôi và Kazami. Họ vừa mới nói chuyện rôm rả lúc trước, nhưng giờ không ai nói gì hết… Chuyện gì xảy ra vậy? Cái nhìn của họ khiến tôi, người đã quen họ trong thời gian dài cũng phải đổ mồ hôi lạnh, nên không đời nào Kazami có thể chịu đựng được. Vai em ấy run lên và nhanh chóng trốn ra sau lưng tôi trong khi ôm chặt lấy tay tôi.
“U-uh...S-Sugisaki-san? C-Có chuyện gì đang xảy ra vậy…?”
Kazami nhìn tôi với vẻ sợ hãi… Ôi không, em ấy thật dễ thương –– đợi đã, kìm lại nào!
“………”
Vì lí do nào đấy, các thành viên hội học sinh đã gia tăng áp lực lên cái nhìn của họ. Đây hẳn là điều mà Reiatsu của Kenpachi cảm thấy trong Bleach. Kazami và tôi tiếp tục đứng ở lối ra, và từ hư vô, tôi có thể nghe thấy một giọng nói có vẻ in thẳng vào tâm trí tôi.
“Người mà chúng ta thực sự cần cẩn thận không nằm trong hội học sinh cũ hay hội học sinh mới ư!?”
Đó không phải là giọng của ai cụ thể; nó có lẽ là cảm xúc chung của tất cả mọi người. Kazami hoàn toàn không chuẩn bị trước cho tình huống này, tỏ ra bình thường nhất có thể, tôi ngần ngại đưa ra giải pháp cho tình hình.
“Ch-Chà, đã khá muộn rồi, nên hãy bỏ vụ ảnh sang một bên và về nhà––”
“Vẫn còn quá nhiều thứ ta cần phải nói!”
“Whoa!?”
Mọi người đồng thanh hú lên với tôi và Kazami trong sự thù địch rõ ràng như Tanaka Kunie (một diễn viên nổi tiếng Nhật Bản)… Chúng tôi ngay từ đầu đã không có lựa chọn nào rồi.
Sau cùng thì, không chỉ Kazami, người tất nhiên đã bị ép tham gia, mà cả Magiru-sensei người đến xem mọi chuyện thế nào cùng Lilicia-san người đến thăm câu lạc bộ báo chí với tư cách tiền bối cũng bị lôi vào cuộc thảo luận. Cuộc tụ họp cứ thể tiếp tục…
“Được rồi, đây là chủ đề tiếp theo!”
Cuộc trò chuyện mà không ai trong chúng tôi cảm thấy mệt tiếp tục không hồi kết.
Hội học sinh học viện Hekiyou.
Nó chắc chắn sẽ tiếp tục là nơi những con người sôi động tụ họp lại mỗi ngày và trò chuyện vui vẻ với nhau.