Khá là bất thường khi một tân sĩ quan lại được điều ra tiền tuyến ngay trong lần bổ nhiệm đầu tiên.
Quyết định này rõ ràng là kết quả của sự phân biệt đối xử dành cho thường dân.
Bắc Garna hiện là khu vực xung đột nóng bỏng, nửa số nhân sự được điều đến đều đã chết hoặc bị thương. Đây là vùng biên giới tiếp giáp Công quốc Diord, một quốc gia có một quan hệ không thân thiện với đế quốc. Những trận chiến tranh giành lãnh thổ liên tục nổ ra suốt ngày đêm không ngơi nghỉ.
Hơn nữa, đây còn là vùng đất định cư bởi tộc Cumin, một dân tộc thiểu số thỉnh thoảng lại tấn công và gây thiệt hại nên đế chế cần phải xử lý. Thường thì chỉ có hạ sĩ quan[note59765] mới bị điều động đến những nơi thế này, khá là hiếm để một chuẩn úy trở lên được bổ nhiệm đến đây.
Khi Hazen lên bục lễ để nhận giấy bổ nhiệm, gã quý tộc cấp cao vừa đưa vừa thì thầm như đang cố nhịn cười, kèm theo một điệu cười đê tiện.
“Chúc mừng. Ta hy vọng cậu sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”
“Cảm ơn ngài.”
Dù gì thì Hazen cũng chẳng quan tâm đến thái độ khinh bỉ của gã. Cậu cúi đầu theo nghi thức hoàng gia trước khi bình tĩnh bước về chỗ.
Sau buổi lẽ, Hazen và Emma rời đi để đến hành lang nhằm gặp mặt một chiến binh khổng lồ đang đứng đợi họ. Điều ấn tượng nhất về anh ta là thân hình cuồn cuộn cơ bắp, kết quả của sự nỗ lực luyện tập không ngừng nghỉ.
“Kaku’zu! Lâu lắm không gặp.”
Emma vừa chào vừa vui vẻ chạy về phía anh ta, đổi lại trên gương mặt vẫn còn nét trẻ trung bất chấp ngoại hình khổng lồ kia nở một nụ cười ngại ngùng rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Về Kaku’zu.[note59766] Tay chiến binh to xác này đến từ tộc Zexan, một chủng tộc nổi tiếng với sức mạnh vật lý khủng khiếp, và cũng từng là bạn học của hai người. Hazen quyết định thuê cậu ta làm vệ sĩ sau khi tốt nghiệp.
Mỗi sĩ quan chỉ huy đế chế được phép thuê một số lượng vệ sĩ tùy theo cấp bậc của mình. Trong khi năng lực bàn giấy của Kaku’zu là vấn đề còn bỏ ngỏ thì năng lực chiến đấu không có chỗ nào để chê.
“Hazen bị điều đến Bắc Garna nên tớ đành phải tạm chia tay cả hai người.” Emma nói, giọng có chút đượm buồn.
“Không cần phải lo. Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cậu ta.” Kaku’zu vỗ ngực tự tin trong khi nở một nụ cười tươi rói.
“À không, cần gì tớ phải lo cho Hazen. Có cố cả ngàn lần thì cũng chẳng giết nổi cậu ta đâu. Nhưng mà chỗ cậu được điều đến cũng này nọ phết đấy nhỉ, Hazen.”
“Tiền tuyến là nơi hợp với tôi. Có khi tôi sẽ dành được thành tựu và trở về trước cả khi cậu kịp để ý.”
“Hể… phét vừa thôi ông tướng.”
Giữa lúc ba người đang trò chuyện, một gã quý tộc trẻ béo ục ịch bất ngờ xen vào với vẻ mặt tươi cười giả tạo.
“Ừm, cậu là Domeita Keas, đúng không nhỉ?” Emma hỏi.
Cái tên lúc đầu nghe khá mơ hồ đối với Hazen nhưng rồi cậu nhớ ra. Tên quý tộc này cũng từng học cùng ba người nhưng theo trí nhớ của Hazen thì họ và hắn chưa từng nói chuyện lần nào.
“Thật đáng buồn làm sao. Một tên thường dân nỗ lực một cách tuyệt vọng để leo lên trở thành sĩ quan chỉ huy chỉ để bị đá đít ra tiền tuyến ở vùng biên giới ất ơ nào đó. Ôi tiếc sao nỗ lực của ai đó bị lãng phí quá đi mà.”
“…”
Rõ ràng là hắn ta chỉ đến để móc mỉa Hazen. Domeita vỗ vai cậu ta một cái rồi cười khẩy.
“Emma, thật là khó coi khi một quý tộc danh tiếng như cậu lại giao du với đám thường dân thấp kém này. Tôi khuyên cậu nên tìm những người cùng đẳng cấp mà chơi cùng như tôi chẳng hạn. Nếu cậu chưa biết, tôi đã được bổ nhiệm vào Bộ Công Thương.”
“Ờ-ờm.” Emma gượng gạo đáp, có vẻ cô không biết nên trả lời sao.
Trong khi đó, Hazen đã bước lên trước cô gái đang bối rối kia.
“Này anh bạn Domeita, sao cậu không rời khỏi đây và ngừng làm phiền chúng tôi nhỉ? Cậu không thấy mình đang làm phiền cô ấy à?”
“Ng-ngươi nói cái gì?”
“Kể cả khi cậu đến từ một trong những gia tộc danh giá nhất thì cô ấy và cả những cô gái khác cũng sẽ thấy cậu chẳng đáng để được đi cùng họ đâu, thay vào đó thì đám thường dân thấp kém như chúng tôi có khi lại hơn đấy. Cậu nghe cũng hiểu chứ?” Hazen nghiêng đầu kèm một nụ cười tự tin.
“Ngươi…”
“Nếu tôi mà là cậu và có chút gì đó với Emma thì chắc tôi đã tự đâm vài nhát cho đỡ nhục rồi. Vả lại, dù cho xếp bét trong bảng điểm thì cậu vẫn là quý tộc danh giá. Chính nhờ sức mạnh của gia tộc mà cậu mới được leo lên làm sĩ quan chỉ huy. Ấy thế mà anh bạn của chúng ta đây vẫn tốt bụng tới mức sẵn lòng bô bô cái điều đáng xấu hổ đó cho cả thiên hạ nghe. Về khoản này thì tôi thực sự ghen tị với cậu đấy”
“…”
Chàng trai trẻ tóc đen nở một nụ cười chiến thắng vô lo.
“Nên là, tôi khuyên cậu hãy làm bạn với những gã quý tộc đáng thương khác như cậu ấy. Cá chắc là cả bọn ai cũng sẽ vui vẻ thôi. Còn gì tuyệt vời hơn nếu cậu cút đi và đừng để bọn này thấy mặt lần nào nữa. Thế nhé, chào thân ái và quyết thắng. Đi nào hai người.”
Dứt lời, Hazen rời đi. Emma cùng Kaku’zu nhanh chóng nốt gót cậu. Gương mặt cả hai tái mét như sắp ngất.
“Hawawawawawaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.”
Lại là cảnh quen thuộc mà hai người đã chứng kiến vô số lần trong suốt thời gian ở học viện. Hazen là người chẳng một tí mảy may thương xót cho dù kẻ đối diện là ai. Ngay khi kẻ nào đó được xác định là kẻ thù trong mắt Hazen, cậu ta sẽ dùng toàn lực nghiền nát hắn. Với phương châm sống như vậy, chàng trai tóc đen trở thành đối tượng bị thù ghét bởi hầu hết người xung quanh
Hệ quả là Emma và Kaku’zu trở thành những người bạn duy nhất của cậu nhưng chính chủ có vẻ không quan tâm lắm về điều đó thì phải.
“Sao thế? Không khỏe à?” Hazen hỏi.
“C-cậu… cậu vừa làm cái quái gì thế…” Emma lắp bắp
“Có gì nói nấy thôi mà.”
“Có những thứ không nên được nói ra chứ!”
“Sao cậu cứ phải tạo thêm kẻ thù thế? Một ngày nào đó cậu sẽ bị cả đám lao vào xử đấy!”
“Haha.”
“”…””
Hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời than phiền của hai người bạn, Hazen đã chuyển hướng suy nghĩ sang vấn đề khác. “Đế chế còn thối nát hơn cả mình tưởng tượng.”
Không phải bàn cãi khi nói đế chế như một cây cổ thụ khổng lồ nhưng giờ đây nó đã quá già, nhưng rễ cây đã bắt đầu thối rữa. Đặc biệt ở nơi trung tâm - Thiên Cung. Mặt tối của đế chế mà cậu vừa mới có cơ hội liếc qua quả thực khó mà đo lường. Hy vọng rằng ở biên cương tình hình sẽ khác.
“Dù sao thì làm thế cũng chẳng thay đổi điều gì. Tôi sẽ làm mọi thứ mình phải làm.”
“...Tớ bắt đầu lo cho mấy viên sĩ quan chỉ huy, kẻ thù và cả những người cậu sẽ gặp ở Bắc Garna rồi đấy.”
Nghe những lời của Emma, Hazen cười sảng khoái.