Heibon na Ore to Hibon na Karera

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dù không quá hăng hái với những nơi như công viên hay các loại hình giải trí nào khác, thời gian vẫn trôi qua thật nhanh ở những nơi này.

Tôi không có bất kỳ ý kiến gì mà cứ bám theo những người còn lại, trong lúc chúng tôi trải nghiệm hết trò này đến trò khác. Mặt trời dần mất dạng, và khi chúng tôi nhận ra, quang cảnh xung quanh chúng tôi đã bừng sáng đẹp đẽ.

“Đã trễ thế này sao? Nếu muốn xem đoàn diễu hành, chúng ta nên mau đi thôi.”

Yuuto nói trong khi kiểm tra đồng hồ đeo tay.

Tôi cũng vậy và thấy rằng chiếc kim đã điểm sáu giờ.

Hàng rào chắn được dựng nên bằng những sợi dây trên đường. Màn chuẩn bị cho buổi diễu hành được tiến hành một cách ổn định.

“Vậy, tốt nhất ta nên giữ chỗ trước.”

“Đúng vậy nhỉ. Chúng ta có nên đến khu vực quanh quảng trường trung tâm không?”

Yuuto chêm vào lời nói của Kaede. Dường như mọi hoạt động tiếp theo của chúng tôi đã được quyết định.

Kể từ lúc đặt chân đến vùng đất chuột, tôi đã không hề nói một chữ nào, và chỉ bám theo họ. Tuy nhiên, bây giờ tôi không thể giữ im lặng được nữa.

“Tớ không nghĩ thế.”

“Tớ có thể hỏi tại sao không?”

“Nếu là quảng trường trung tâm, những người khác chắc chắn cũng sẽ tụ tập ở đó. Hơn nữa, tớ muốn xem đoàn diễu hành tại nhà hàng đối mặt với con đường hơn.”

Đáp lại nghi vấn của Kirasaka, tôi nói lên ý kiến của mình và chỉ về phía nhà hàng ngay phía trước.

Cả bốn người bọn họ trưng ra vẻ mặt khó hiểu trước những lời tôi nói. Nhưng, những phản ứng ấy lại có chút khác biệt.

“Tớ thì không sao. Chưa kể, tớ sẽ có thể vừa nghỉ ngơi vừa xem đoàn diễu hành.”

Kirasaka đồng ý với tôi.

“Tớ vẫn nghĩ ta nên đến quảng trường thì hơn?”, Yuuto nói.

Cậu ấy là người cho rằng chúng tôi nên đến quảng trường. Do đó, một cách dễ hiểu cậu ta thể hiện rõ sự bất mãn.

“Em…. như thế nào cũng được?”

Kaede nói sẽ ổn với cả hai nên có thể cho rằng em ấy sẽ đi theo số đông?

“Tớ nghĩ mình muốn được xem ở quảng trường.”

Dường như Shizuku thuộc nhóm quảng trường. Cậu ấy nhìn tôi tỏ vẻ hối lỗi.

Mọi người đã nói lên ý kiến cá nhân của mình, làm tôi nhớ đến câu chuyện sáng nay.

Yuuto muốn được ở riêng với Shizuku, và Shizuku và Kaede muốn đi xem đoàn diễu hành cùng nhau.

Tôi đã luôn canh cánh không biết mọi chuyện sẽ xảy ra thế nào. Tuy nhiên, nếu nó diễn biến theo cách này, thì sẽ ổn thôi.

“Nếu vậy, sao các cậu không đến quảng trường xem sao? ….Bọn tớ sẽ ở đây.”

“Nhưng thế thì chúng ta sẽ không thể xem diễu hành cùng nhau?”

“Khoảng cách từ đây đến quảng trường cũng chỉ một chút thôi, bên cạnh đó, đoàn diễu hành sẽ không đi nhanh. Vậy nên, dù cậu có đến kiểm tra khu vực quảng trường một lúc thì cũng sẽ về kịp lúc thôi.”

Có rất nhiều bản đồ được đặt ở khắp mọi nơi. Tôi chỉ vào quảng trường trung tâm trên một trong số chúng và sau đó nhấn vào con dấu đỏ kèm dòng chữ ‘vị trí hiện tại’.”

Nếu đi dọc theo con đường ấy sẽ không thể về kịp nhưng nếu sử dụng đường vòng thì cũng không xa hơn là bao.

“Vậy à…. Kanzaki-san, cậu thấy sao?”

Kirasaka quyết định sẽ ở đây, trong khi Kaede như thế nào cũng được. Đây là tình thế mà cậu ấy có thể ở riêng với Shizuku, nên Yuuto sẽ không từ chối lời đề nghị này.

Hơn nữa, Yuuto đã đưa ra câu hỏi ấy với thái độ rất khó từ chối.

Nếu Shizuku từ chối sẽ không khác gì nói rằng ‘Tớ không muốn ở một mình với cậu’.

Shizuku sẽ không thể nói vậy.

“....Được rồi. Vậy bọn tớ sẽ quay lại sau.”

“Ừm, chúng tớ sẽ liên lạc với các cậu sau.”

Hai người nói vậy rồi rời đi.

Tôi và hai người còn lại ở lại cùng sau đó tiến đến nhà hàng trước mặt. Chúng tôi mua đồ uống và một ít đồ ăn vặt như khoai tây chiên cùng vài thứ tương tự. Sau đó chúng tôi ngồi xuống một chiếc bàn được đặt ở một nơi khác.

“Cuối cùng cũng được yên bình.”

Dù tôi đã được ngồi xuống một lúc giữa những trò chơi với trong khoảng thời gian cực ngắn. Nên hẳn nhiên chân tôi sẽ trở nên nặng nề, vì tôi chỉ toàn đứng chờ mà không nghĩ ngợi gì nhiều.

Tôi biết. Những thứ như thời gian chờ hay cách tận dụng khoảng thời gian ấy một cách có ích hơn đều là lừa đảo. Giờ đây khi tôi đã được trực tiếp trải nghiệm nó, tôi có thể xác nhận rằng chúng là những lời nói dối trắng trợn.

Nó tệ đến mức tôi phải đến chỗ Yuuto và những người khác, nhưng nội dung trò chuyện của họ thật sự không bình thường chút nào.

Ví dụ như, đạt điểm tuyệt đối trong tất cả các môn ở kỳ thi vừa rồi, hay được mời làm người mẫu tạp chí khi đi dạo phố, rồi còn có cả cưỡi ngựa vào những kỳ nghỉ nữa chứ.

Ngay cả trong những tình huống bình thường, tôi vẫn cảm thấy thật lạc lõng. Họ không hiểu rằng bản thân đã nói về điều gì sao, sẽ rất khó khăn cho tôi để bước đi bên cạnh họ đấy?

Nếu có gì khiến tôi cảm thấy thoải mái, thì đó là Kaede. Em ấy đã nói về những bông hoa sau vườn nhà chúng tôi được chăm sóc thế nào rồi trổ bông ra sao.

Hai mươi phần trăm của những cuộc trò chuyện thì rất quan trọng, trong khi tám mười phần trăm còn lại chẳng có gì đáng để tâm.

Nhờ Yuuto, người có thể gọi là ‘Quái Vật Giao Tiếp’, cuộc trò chuyện đã không hề dừng lại và khiến thời gian trôi qua rất nhanh.

Tuy nhiên, nội dung của chúng thì thật sự vô nghĩa. Những thứ như người bạn cùng lớp của chúng tôi Sasaki… đó là tên của cậu ta, chắc vậy, có bạn gái, hay số lượng nam sinh bị Kirasaka từ chối đã vượt quá một trăm người.

Họ nói với nhau về nhiều thứ. Nhưng chuyện vô nghĩa nhất chắc chắn là chuyện số người bị Kirasaka từ chối.

Ngay khi tôi đi đến kết luận rằng mình đã phí phạm khoảng thời gian chờ, tôi quay sang hướng mà Yuuto và Shizuku vừa tiến vào. Họ đã hoàn toàn mất dạng.

“Yuuto đang dự định tỏ tình hay gì à?”

Kaede đang ngồi bên cạnh tôi hỏi. Em ấy cũng đang nhìn về cùng một hướng.

Tên đó còn bị cả em gái tôi phát giác sao?

“Cuối cùng thì cậu ta cũng sẽ bị từ chối thẳng thừng thôi, không phải tốt hơn nên để việc đó xảy ra sớm hơn sao?”

“Vậy à? ….Em cũng nghĩ vậy.”

“Hm? Khoan đã, sao như vậy lại tốt hơn cho cậu ấy chứ?”

Trên hết, sao lại chắc rằng cậu ấy sẽ bị từ chối chứ? Thật kỳ lạ.

Suy cho cùng, cả hai người họ đã cùng đến chỗ tôi vào kỳ nghỉ xuân và nói về nhau cơ mà.

“Tớ đang thích một người.” ….Họ nhất định đã nói vậy.

Tôi cảm thấy chút nghi hoặc trước lời nói của hai cô gái trước mặt mình.

“Tại sao à?... Ít nhất thì, người Kanzaki-san thích không phải cậu ta.”

Kirasaka chán nản nói với tôi. Như thể điều cô ấy nói là sự thật hiển nhiên vậy

Giữa những lời nói ấy không chứa đựng bất kỳ hàm ý nào khác. Nó giống như thay cho Shizuku nói lên cảm xúc của bản thân vậy….

“......”

…..Cảm giác khó chịu của Shizuku mà tôi cảm nhận được đến hiện tại.

Không chỉ mỗi hôm nay, mà là trong suốt khoảng thời gian chúng tôi học nhóm cho kỳ thi hay thậm chí trong giải bóng, có rất nhiều dấu hiệu kỳ lạ.

Cậu ấy không hề nói những lời lạnh lùng với Yuuto. Cậu ấy cũng không hề cổ vũ cho Yuuto. Cậu ấy chỉ nhìn đi một nơi khác, nhưng thể mọi thứ dính dáng đến Yuuto đều không quan trọng.

Vì tôi đã được nghe những lời bộc bạch trực tiếp từ cô ấy, tôi đã nghĩ mình có thể sai nhưng…

“Tớ đã nhầm sao….?”

Ngay từ đầu, tôi đã sai rồi.

Truyện Chữ Hay