Tại sao ở một nơi thế này bánh kếp lại là món cô ấy muốn ăn đầu tiên cơ chứ?
Đó là món cổ có thể ăn ở bất kỳ đâu chứ không nhất thiết phải ở đây.
Nhắc đến thì, ở khu chợ gần nhà tôi mỗi tuần một lần sẽ có một cửa hàng bánh kếp di động ghé qua.
Mà chẳng phải sẽ tốt hơn nếu tìm một món ngọt nào đấy chỉ có thể tìm được ở đây thôi sao… Đó là điều tôi nghĩ, nhưng trái với suy nghĩ chủ quan của tôi, Kaede cũng đã bám theo Kirasaka và bước đến trước tiệm bánh.
“Ý kiến hay đấy! Em muốn ăn vị chuối!”
“Đành vậy, lần này Onee-san sẽ móc hầu bao nhé.”
“.....Tớ không ăn.”
Cả hai lựa hương vị bánh mình thích và mua nó bằng tiền của Kirasaka.
Giữa lúc đợi những chiếc bánh kếp được làm xong, hai người họ đứng trước cửa tiệm và quan sát người đầu bếp đang làm bánh. Tôi sau đó, chuyển điểm nhìn về phía hai người còn lại, Yuuto và Shizuku.
Họ đang lướt mắt xung quanh một cửa hành bán những món đồ lưu niệm.
Họ đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, do đó tôi nghĩ rằng họ chỉ đang giết thời gian để đợi chúng tôi.
Như thường lệ, có khá nhiều người đang vây quanh họ, nhưng dường như họ đã quen với sự chú ý đó vì trông họ có vẻ không để tâm đến việc đó.
Dù vậy đi nữa, tâm lý con người vẫn thật thú vị.
Nếu có một thiếu nữ xinh xắn hay một chàng trai ưa nhìn, họ sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý ở xung quanh. Dù không quen biết, người khác vẫn sẽ muốn được liếc nhìn họ.
Ngay lúc này đây, tôi cũng nghe thấy những vị khách đằng sau nói,
“Ở kia có một cô gái xinh lắm kìa!”
Nhìn vẻ ngoài, tôi đoán rằng họ lớn hơn tôi một chút…. Sinh viên đại học, chắc vậy?
Họ đang cố đẩy ai đó đi tán tỉnh cậu ấy, nhưng nếu họ thật sự nghĩ rằng mình có thể làm được thì tôi muốn xem họ thử lắm.
….Đứng bên cạnh Shizuku là một cậu chàng đẹp trai. Họ hợp nhau đến mức ai cũng sẽ mất hết động lực cố đến làm quen với cậu ấy.
Điều này cũng tương tự với hai cô gái trước mặt tôi.
May thay, vì Kirasaka và Kaede đang kẹt trước cửa tiệm, những người đi ngang qua đã không để ý đến họ.
Dù vậy, nơi này vẫn chỉ ở ngay phía trước cổng ra vào.
Mọi người xung quanh sẽ sớm thấy họ và hai cô gái sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý.
Đây là thời đại của không gian mạng toàn cầu.
Một chàng trai ưa nhìn trông giống với một vị hoàng tử, hai thiếu nữ có thể làm lu mờ những thần tượng nghiệp dư và còn lại, từ quan điểm của tôi, đứa em gái bé bỏng dễ thương nhất quả đất.
Khó tin rằng việc bị chụp ảnh mà không có sự cho phép của chính họ…. sẽ hoàn toàn có thể xảy ra.
Chụp ảnh người khác mà không được cho phép chắc chắn là chụp lén, nhưng giới trẻ không quan tâm đến những điều như vậy sẽ đăng tải những hình ảnh đó và mặc kệ đối tượng.
Tấm ảnh chắc hẳn sẽ được đi kèm với một lời bình luận như ‘Cậu chàng siêu đẹp trai và ba mĩ nhân sánh bước bên nhau!’
Đặc biệt là Kaede, đại diện của nét dễ thương cấp độ thần thánh, sẽ bị chụp hàng trăm tấm ảnh bằng chế độ chụp ảnh tốc độ cao.
Nếu Hino-kun thấy được những bức hình ấy, cậu ta sẽ đắm mình trong nước mắt của hạnh phúc mất….
Mà, gạt câu đùa đấy sang một bên, sẽ tốt hơn nếu chúng tôi có thể tránh khỏi ánh mắt của mọi người nhanh nhất có thể, dù chỉ một chút.
Yuuto và Shizuku có thể đã quen với việc bị chú ý, nhưng với một kẻ như tôi, tình hình hiện tại đã đủ để khiến tâm trạng tôi não nề rồi.
Nó cũng tương tự với việc đứng giữa một lớp học toàn người lạ vì giáo viên đột ngột gọi tên vậy.
Phải…. tôi không thể hiểu quá rõ được cảm giác ấy.
Dù sao thì, nó sẽ rất khó chịu và cực kỳ không thoải mái.
“Nhìn này! Nhiều kem quá!”
“Của chị thì có cả núi trái cây luôn này.”
“....Nhận bánh rồi à? Vậy thì, chúng ta đến nơi nào thoáng đãng hơn đi.”
Tôi bảo họ vậy và nhanh chóng cất bước.
Cuối cùng hai cô gái cũng nhận được đống bánh kếp. Cả hai vui vẻ cầm chúng bằng cả hai tay và rời tiệm.
Ở đằng sau, âm giọng bối rối của Kaede ‘Ôi, chúng sẽ rơi mất!’ lọt vào tai tôi, nhưng hiện tại, tôi muốn em ấy hãy chịu đựng chuyện đó.
Trong khi tiến đến trước cửa tiệm nơi Yuuto và Shizuku đang đứng đợi, tôi ra hiệu cho họ ‘Tớ đến đây’ bằng tay và sau đó tiếp tục rảo bước trước khi họ rời khỏi cửa tiệm.
Nhiều cửa hàng trải dọc hai bên đường. Bỏ lại chúng phía sau, chúng tôi tiến vào một quảng trường rộng lớn và ở phía xa kia là một tòa lâu đài đang tọa lạc.
Lối đi đến quảng trường lúc nhúc người. Ngay khi đặt chân đến, đám đông bắt đầu phân tán đi khắp mọi nẻo đường.
“Cuối cùng cũng đỡ mệt….”
Tôi là người đầu tiên thoát khỏi con đường ấy. Khi nhìn về sau, tôi vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều người nối đuôi nhau bước ra.
Tôi sau đó nén lại hơi thở của mình.
“Vì Shinra-kun mà rơi hết mất quả dâu rồi này.”
Kirasaka đã bước đi ngay phía sau tôi, nhưng sau đó cô ấy đã dừng chân và nhìn tôi bằng ánh mắt không hài lòng.
May thay, Kaede đã không làm rơi bất kỳ thứ gì bởi em ấy đang vừa mỉm cười vừa thưởng thức chiếc bánh kếp một cách vui sướng.
“Xin lỗi vì làm ảnh hưởng đến cậu…”
“Cậu nên thế đấy, tớ sẽ ngồi cạnh cậu ở trò chơi đầu tiên nhé, được chứ?”
“.....Được cái gì? Tớ không hiểu.”
Ở đây có năm người, do đó rõ ràng sẽ có một người phải ngồi một mình.
Đó là vai trò của tôi và tôi không có ý định sẽ trao nó cho ai cả.
Kirasaka mỉm cười sau khi nghe tôi đáp lại và sau đó quay lại thưởng thức chiếc bánh kếp.
Trong khi liếc nhìn hai cô gái đang nhồi đầy miệng bằng chiếc bánh, tôi đợi Yuuto và Shizuku đuổi kịp.
Chúng tôi không phải chờ lâu vì hai người họ đã sớm ra khỏi lối đi đó. Với Yuuto đi đầu, họ tiến đến chỗ chúng tôi.
“Xin lỗi đã để mọi người chờ.”
“Lỗi của tớ, vậy, chúng ta đi nhé?”
“Đợi đã, họ vẫn đang ăn —”
“Em xong rồi.”
“Tớ cũng vậy.”
“A… vậy à?”
Mới lúc nãy hai cô gái còn đang nhấm nháp những chiếc bánh kếp nhưng giờ trên tay họ đã trống trơn.
Họ vừa cho hết vào mồm một thể hay gì à…..?