Heibon na Ore to Hibon na Karera

chương 40

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mọi người đều đã có câu trả lời của mình nên cuối cùng cũng đến lượt tôi.

Trong lúc nghe ngóng cuộc trò chuyện của họ, tôi đã nghĩ về nhiều thứ, nhưng đó chỉ là chuyện riêng của bản thân tôi.

“Giờ thì, cuối cùng cũng đến lượt Shinra-kun.”

Giữa bốn người và cả Kaede, người đầu tiên đặt câu hỏi, Kirasaka có vẻ là người đang sung sướng nhất nhìn tôi.

Như lời phản đối cho hành động đó, mức độ hứng thú của Kaede về chủ đề này dường như đã suy giảm so với ban nãy. Không lẽ là vì em ấy đã hài lòng với câu trả lời của tất cả mọi người?

Như thế sẽ có lý hơn.

Chẳng vui vẻ gì khi nghe về chuyện tình của anh trai cả.

Chưa kể ngay từ đầu tôi đã không hiểu cảm giác thích một người khác giới là như thế nào nữa.

Đó không phải một lời nói dối để che giấu sự xấu hổ của tôi, hay điều gì đó tôi nói ra để tỏ vẻ cho ngầu, mà là tôi thật sự không có chút manh mối nào về nó cả.

Do đó, câu trả lời của tôi chỉ là cảm giác thật nhất.

Lời mong muốn rằng ‘Thật tốt nếu tôi được ở bên cô gái như thế này’.

“Xinh đẹp, giàu có, nấu ăn ngon, và là người luôn ủng hộ tớ trong cuộc sống dù tớ không làm gì.”

Chính xác là vậy, đó là chân lý.

Nếu là thế, cũng đúng nếu nói rằng tôi thích một người giống như nữ chính của các bộ anime.

Không cần phải trả lời một cách nghiêm túc như các cô gái.

Trên thực tế, không đời nào một con người hoàn hảo như thế lại đi gắn kết với một kẻ tầm thường như tôi đây, nhưng vì tôi cũng là con trai mà, tôi cũng muốn được đi chơi với một người con gái như nữ chính anime chứ.

“........”

“Hah…..”

Ở phía sau, không hiểu vì sao mà Kaede lại lườm tôi, Shizuku thở một hơi dài và đặt tay lên trán.

“Haha! Không trả lời nghiêm túc như vậy quả là rất Minato.”

Chuyện này thì có gì thú vị cơ chứ? Yuuto vui vẻ cười.

Cậu ta là người vừa nói rằng mình không muốn bị đánh giá qua vẻ bề ngoài. Ai mà nghĩ cậu ta có thể nở một nụ cười như thế chứ.

“....”

“Sao mọi người im lặng hết vậy?”

Người khiến tôi tò mò nhất là Kirasaka. Mọi khi cô ấy sẽ phản ứng lại ngay những điều tôi nói và làm. Nhưng giờ cô ấy lại đang ngồi im lặng không động đậy, cô đặt tay lên cằm.

Chúng ta đang nói về cô ấy đấy, cô ấy lại đang nghĩ về những thứ vô nghĩa nữa rồi à.

Không chỉ mỗi tôi, mà cả ba đều đã nhận ra sự im lặng bất thường ấy nên đều hướng mắt về phía cô.

Cậu ấy đã nhận ra gì à? Sau một hồi, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên và hạ giọng.

“Nói cách khác, mẫu hình lý tưởng của Shinra-kun là… tớ à?”

….Chuyện quái quỉ như thế làm sao xảy ra được.

Tôi thắc mắc không biết liệu cô ấy có vấn đề gì nghiêm trọng không mà lại đi nghĩ như thế?

Sau khi nghe những lời cô ấy nói, tôi nhận ra vài điều. Mẫu người lý tưởng của tôi có nhiều điểm giống với Kirasaka.

Hay tôi có nên nói rằng, đó là cô ấy.

Xinh đẹp, nấu ăn ngon, xuất thân giàu có, và giờ chỉ cần cô ấy đồng ý sẽ ủng hộ tôi suốt đời thì đó sẽ là một nửa hoàn hảo.

Kirasaka nở nụ cười. Sau đó, như thể muốn chăm chọc tôi, cô ấy đưa mặt lại gần tai tôi và nói với tôi rằng:

“Shinra-kun, tớ có nên ở bên cậu suốt đời không nhỉ?”

Khuôn mặt cô ấy gần đến nổi nếu tôi di chuyện chỉ một chút thôi, hai má chúng tôi sẽ chạm vào nhau. Vẻ mặt của cô ấy hiện tại đang mang biểu cảm giải trí nhất từ nãy đến giờ.

“Đừng có mà cầm đèn chạy trước ô tô…”

“Ara, cậu không phải ngại.”

Tôi đã không quay mặt lại. Tôi đã đẩy đàu cô ấy ra bằng tay phải khiến cô ngã xuống chỗ ngồi của mình không chút kháng cự.

Sau khi đã thỏa mãn, cô sửa lại tư thế của mình. Sau đó cô ấy đưa tay lên đầu Kaede với biểu cảm dịu dàng và giọng nói như một người chị gái, cô ấy nói.

“Trong tương lai chị có thể trở thành chị gái của Kaede-chan đấy.”

“Không đời nào!”

“Không đời nào!”

Phải đấy.

Nói cho cô ấy biết.

Cho đến khi chúng tôi đến được một khu dịch vụ giữa đường, Kirasaka đã liên tục nói về chủ đề này. Cô ấy đã cười đùa trong sung sướng trước phản ứng của các cô gái.

“Vậy thì, tớ uống trà xanh nhé.”

“Cho tớ Cola.”

“Em uống cà phê, cảm ơn.”

“Rồi rồi…..”

Chúng tôi dừng chân tại một khu dịch vụ. Bằng trò kéo búa bao bên trong xe trước khi đến đây đã quyết định ra người thua sẽ phải đi mua đồ uống cho mọi người. Gánh nặng đó đã đè lên ai Shizuku và tôi đang hướng về phía cửa hàng.

Chúng tôi vào trong cửa hàng, tôi lấy một chiếc giỏ mua sắm trong khi Shizuku đặt những thức uống được yêu cầu vào bên trong. Cậu ấy đã cầm lên một lon cà phê đen mà tôi nghĩ cậu ấy sẽ uống, và sau đó hỏi tôi.

“Cậu muốn uống gì Minato-kun?”

Thay vì trả lời cậu ấy, tôi đặt một lon cà phê sửa vào trong giỏ.

“Đúng như tớ nghĩ, cậu không thể uống cà phê đen như Kaede-chan?”

“Tớ không uống được mấy thứ có vị đắng.”

Cô ấy mỉm cười, nhưng có gì đó khác ở biểu cảm của cậu ấy so với thường ngày.

Sau khi đã mua sắm đầy đủ, chúng tôi trở lại chiếc xe. Đột nhiên, Shizuku nói.

“Khi nghe câu trả lời của tớ, cậu đã tỏ ra khó chịu phải không?”

Tôi cảm thấy có một sự khó chịu trên gương mặt của cậu ấy, cũng như vậy, cô ấy cũng nhận ra cảm xúc của tôi.

“Ừ, đúng vậy….”

Tôi không thể đưa ra những lời biện mình tệ hại, hay cố lản tránh nó, tôi chỉ đơn giản đáp lại ngắn gọn.

Trước một tôi như vậy, Shizuku nở một nụ cười cay đắng và tiếp tục.

“Nếulà Minato-kun, cậu chắc đã nghĩ rằng ‘không quan tâm đến ngoại hình là nói dối’, phải không?”

“Chính xác.”

Quả như mong đợi, có thể dễ dàng thấy được chúng tôi đã dành nhiều thời gian cho nhau khi còn bé.

Cậu ấy hiểu rõ những suy nghĩ của tôi.

“Nhưng đó là sự thật, cậu biết không? Tớ thật sự không quan tâm đến hình thức bên ngoài.”

“.....Vậy à”

Shizuku đứng lại và chằm chằm nhìn tôi với ánh mắt buồn rầu.

“....Điều tớ quan tâm… chỉ có bản thân mình thôi.”

Cô ấy nói ra những lời sâu sắc ấy rồi nhanh chóng tiến lên phía trước tôi.

Truyện Chữ Hay