Chúng tôi đang đứng trước cửa tiệm. Khi nhìn thấy chúng tôi, Yuuto chạy đến, đưa mặt đến gần tai tôi và thì thầm.
“Ơn trời, cậu thật sự cứu tớ vì đến sớm đấy… Kirasaka-san cứ bơ đẹp lời tớ nói nên không khí thật kỳ quái.”
“...Là vì cậu bị ghét đấy.”
Tôi không chần chừ nói ra những lời đó với Yuuto.
Một sự thật không thể phủ nhận. Bình thường, cô ấy đã tỏ rõ việc mình không thích Yuuto nên đó là chuyện hiển nhiên.
Bỏ lại Yuuto đang cười cay đắng, tôi tiến đến nơi Kirasaka đang ngồi.
“Cậu đến khá sớm nhỉ?”
Tôi bình thản hỏi Kirasaka khi dừng lại bên cạnh cô ấy.
Nghe được giọng của tôi, Kirasaka mỉm cười nhẹ nhàng và hướng mắt ra khỏi quyển sách trên tay.
“Ara, Shinra-kun cũng đến sớm nhỉ, tớ rất mong chờ ngày hôm nay nên đã dậy sớm… tớ đọc sách trong lúc rảnh rỗi để đợi mọi người.”
“....Vậy, vậy à?”
Tôi hiểu rồi.
Yuuto hẳn đã ngồi đối diện cô ấy nhưng có vẻ sự tồn tại của cậu ấy không được công nhận.
Thái độ lạnh nhạt của cô ấy đối với Yuuto chưa bao giờ bị dao động.
“Shinra-kun và Kaede-chan…. cả Kanzaki-san đính kèm và Đẹp trai-kun đều ở đây rồi.”
“Tớ là người duy nhất mời cậu nên đúng ra cậu mới là hàng đính kèm đấy.”
Và đương nhiên là hai người họ bắt đầu cãi lộn.
Tôi thật sự không để tâm đến việc họ cãi nhau nhưng có lẽ tôi nên làm gì đó cho Yuuto, người đang đứng chết lặng ở kia?
Nghĩ ngợi một lúc nhưng vì mọi chuyện hôm nay sẽ phụ thuộc vào cậu ta nên tôi cứ mặc vậy.
Hai cô gái đang cãi nhau, Kaede thì đang cố hòa giải họ cùng với Yuuto hồn lìa khỏi xác.
“Tớ vẫn không biết hôm nay chúng ta sẽ đi đâu.”
Nghe thấy giọng tôi, cả bốn người đông loạt nhìn về phía tôi.
Bối rối vì không biết phải nhìn ai, tôi hướng mắt về phía Yuuto. Cậu ấy nhất định đang nắm giữ mọi chi tiết.
“Đúng nhỉ, chúng ta nên đi thôi. Hôm nay ta sẽ đi Tokyo Dis — —”
“À… là vùng đất chuột phải không?”
Vì một số lý do người lớn, tên của công viên giải trí không thể được nói ra đầy nguy hiểm.
Do đó, tôi đã gọi nó là vùng đất chuột và Yuuto đã đáp lại.
“...Cậu nói không sai. Phải đấy, chúng ta sẽ đến vùng đất chuột.”
“...Chúng ta đổi địa điểm được không?”
“Tớ biết Minato sẽ nói thế nên tớ đã không nói gì cho đến tận hôm nay.”
Giữa hằng hà sa số các công viên giải trí trên toàn Nhật Bản, nói rằng nơi đó nổi tiếng nhất cũng chẳng phải nói quá. Đối với người ghét đám đông như tôi, nơi đó quả nhiên là địa ngục.
Hơn nữa xung quanh tôi còn có một tên đẹp mã, một cô gái xinh đẹp, một người phụ nữ xinh đẹp và một cô em gái siêu cấp dễ thương, giữa những người đó là một tôi vô cùng bình thường.
Vẻ ngoài của họ quá cách biệt so với tôi, nên nếu chúng tôi vào trong công viên, hiển nhiên họ sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý. Nếu mọi người thấy một kẻ tầm thường như tôi đi phía sau, sẽ có người thật sự nói mấy câu như ‘Ể? Một trong số họ trông rất tầm thương’.
Đúng hơn, vì sự thiếu hòa hợp giữa vẽ ngoài của chúng tôi mà họ còn có thể nghĩ rằng tôi không đi chung với họ.
Họ có thể nghĩ tôi chỉ là một khách tham quan khác vô tình đi sau họ.
Nếu là vậy thì đã không sao.
Vấn đề còn lại hiện tại là làm sao tôi có thể đối mặt với một nơi đông người trong khoảng thời gian dài.
“Dù sao thì, không có lý gì chúng ta phải nói chuyện ở đây nữa. Biết chỗ rồi thì mau đi thôi.”
Ý tưởng đổi địa điểm của tôi đã nhanh chóng bị bác bỏ.
Kirasaka đứng dậy, nói vài lời rồi nhanh chân rời khỏi cửa tiệm.
Chúng tôi theo chân cô ấy và ra ngoài. Một chiếc xe van trắng nhỏ đậu trước cửa.
Một người đàn ông lớn tuổi đã không hề ở đây khi chúng tôi vào trong xuất hiện… đó là Kuroi-san, bước ra khỏi chiếc xe và đứng trước mặt chúng tôi.
“Chào buổi sáng các cô cậu. Hôm nay, tôi sẽ là tài xế của mọi người.”
Khi tôi đảo mắt sang Kirasaka đang đứng cạnh Kuroi-san, cô ấy nở một nụ cười đắc thắng.
“....Rất cảm ơn ông, Kuroi-san.”
Đương nhiên lời của tôi hướng trực tiếp đến Kuroi-san đang đứng trước mình.
Cuối cùng, Kirasaka không phải người sẽ đưa chúng tôi đi.
Cô ấy hẳn cảm thấy khó chịu vì phản ứng của tôi nên đã nheo mắt và trừng trừng nhìn tôi. Chỉ lần này thôi, tôi không sợ đâu.
Cả ba người đằng sau tôi thể hiện sự biết ơn đối với Kuroi-san. Tiếp theo, cuộc tranh cãi về chỗ ngồi nổ ra.
“Tuy là điều hiển nhiên nhưng để tớ xếp chỗ ngồi cũng không sao chứ? Vậy thì, Đẹp trai-kun sẽ ngồi ghế trước, Shinra-kun và tôi sẽ ngồi ở giữa, đằng sau là Kaede-chan và Kanzaki-san.”
“Cậu nói gì chứ! Cậu mới là người nên ngồi ghế phụ lái, Kaede-chan và tớ ngồi giữa, còn Minato-kun và Ogiwara-kun sẽ ở phía sau, đó mới là cách tốt nhất!”
Đúng như dự đoán, nó lại trở thành một cuộc tranh cãi. Kaede và Yuuto đang đứng cạnh họ cũng thở một hơi dài thượt. Nó khiến tôi tự hỏi liệu họ cũng đoán ra mọi chuyện sẽ thành ra thế này không.
Giữa cuộc tranh cãi, Kaede tìm được khoảng thích hợp để nói với các cô gái.
“Um, nếu là Nii-san, anh ấy đã ngồi sẵn ở ghế phụ lái rồi đấy các chị biết không?”
Phải… Tôi đã ngồi sẵn ở ghế phụ lái và đã cài đai an toàn luôn rồi.
Nếu tôi ngồi bên cạnh ai trong hai người trên đường đi, thể lực dành cho cả ngày của tôi sẽ cạn kiệt mất.
Thấy tôi như vậy, họ miễn cưỡng bước vào trong xe.
Cuối cùng, chỗ ngồi được xếp như sau - Kaede ở giữa, hai bên trái phải của em ấy là Kirasaka và Shizuku, còn Yuuto ngồi một mình ở hàng cuối. Và như vậy, chúng tôi khởi hành khi chiếc xe bắt đầu lái vào đường cao tốc.
Kaede, người đang ngồi phía sau tôi mở ra một cuộc trò chuyện đơn giản và hai người kia cũng tham gia.
Yuuto cũng đang vui vẻ hóng chuyện của họ, bầu không khí đã thay đổi kể từ lúc khởi hành. Cũng không tệ.
Tuy nhiên, sự yên bình và tĩnh lặng ấy đã không thể kéo dài được lâu.