Phần 1
Ở miền bắc lục địa Bắc Mỹ là một vùng đất băng giá, nơi mặt đất dưới chân và bầu trời bị che phủ bởi một cơn bão tuyết trắng xóa. Một đoàn hộ tống gồm năm chiếc xe tải quân sự đang băng qua cơn bão trắng ấy. Những cỗ xe bọc thép sáu bánh có những tháp pháo nhỏ giống trên xe tăng lắp ở phía trước và sau.
Đoàn xe có một thứ gì đó rất khác thường.
Quenser và Heivia, sau sự kiện ở quần đảo Cook, đã bị ‘’ném vào’’ khoang sau có màn che của một trong những cỗ xe này. Cùng với họ là từ hai mươi đến ba mươi binh sĩ nhồi nhét bên trong. Mọi chiếc xe tải đều chật kín như vậy.
Heivia đang tán nhảm với một binh sĩ trạc tuổi ngồi cạnh cậu.
“Thật mà, tớ không đùa đâu! Ngực cô ta kiểu ‘Baboom’! ‘Baboom’!! Ờ thì hiệu ứng âm thanh có hơi lạ tí. Bình thường người ta dùng ‘boing’, nhưng chỉ có ‘baboom’ mới diễn tả chân thật bộ ngực của chỉ huy thôi.’’
‘’T-thế à. Nhưng tớ hơi khó mà tưởng tượng được…’’
‘’Trăm nghe không bằng một thấy. Có ảnh chỉ huy trên mạng lưới quân đội không? Chỉ cần một bức chụp nửa người là đủ để cậu hình dung được sự vĩ đại đó rồi.’’
Có lẽ cậu lính trẻ mà Heivia đang nói chuyện chả có gì đặc sắc ngoại trừ có một chứng chỉ đầu bếp.
Do đó Quenser quyết định giúp cậu ta bằng cách xen vào, “Làm sao cậu có thể luyên thuyên nhiều vậy, trời lạnh đến nỗi chúng ta còn thấy được hơi thở của mình đây này? “
“Tớ có cảm tưởng tớ sẽ bị đóng băng nếu tớ dừng nói nhảm. Giờ tớ chỉ muốn một cái lò sưởi, một cái giường và một em gái xinh tươi.’’
‘’Mấy cái đấy thì đi đâu cậu chả muốn.”
“Chuẩn rồi,’’ Heivia nói, tỏ vẻ khó chịu. “Chúng ta tới đây chỉ để đào mấy cái đầu đạn dưới lớp tuyết, làm đông kíp nổ rồi kéo chúng lên. Đống vũ khí này không thể sử dụng bởi quân đội sỡ hữu Object. Chắc chắc chúng là của quân du kích bản địa. Tớ không can tâm. Bọn chúng mới là người xả đống này, tại sao chúng ta lại là phải dọn thay?”
Bỗng có tiếng kim loại lanh lảnh vang lên.
Họ nhìn về hướng phát ra tiếng động và thấy nữ chỉ huy của họ đang đập nhẹ vào sàn xe tải.
‘’Chú ý,” cô nói. Cô có đeo một cái tai nghe để truyền thông báo đến các xe tải khác. “Bọn tao thu gom đồ tiếp tế dễ dàng vứt đi như chúng mày từ mọi nơi trên thế giới và sẽ tống chúng mày đi làm rất nhiều những nhiệm vụ bẩn thỉu. Đơn vị chúng ta không có đích đến chính thức. Mà sẽ rất phiền phức nếu chúng ta thật sự tồn tại. Nếu chúng mày chết, chúng mày sẽ không được ghi tên vào danh sách tử sĩ quốc tế đâu. Do đó liệu hồn mà cẩn thận. Tuy nhiên, sẽ rất bất tiện nếu chúng ta không có một cái tên để liên lạc, nên chúng ta cũng có một cái, tất nhiên là không chính thức. Đơn vị Background. Nên nhớ, chúng ta hòa mình vào bóng tối, chúng ta không bao giờ bước ra ánh sáng. Các ngươi nên để câu ‘chiếc đinh nhô ra sẽ bị gỡ bỏ’ làm phương châm của mình khi làm việc tại đơn vị này.”
“Ok thôi,” Heivia nói khi đang cười toe toét. Hình như mọi chuyện với cậu thế nào cũng được, chỉ cần cô chỉ huy có một khuôn mặt ưu nhìn và bộ ngực khủng. “Thế nhiệm vụ lần này của chúng ta là gì? Tiêu diệt phe đối thủ trong công việc làm ăn của mấy cha viên chức cấp cao à?”
“Một câu hỏi hay đấy, binh nhất Heivia Winchell. Khoảng một nửa đơn vị không biết cách Background vận hành do mới ngày kia một nửa đã bị tiêu diệt và khoảng trống cần phải được thay thế. Bây giờ tôi sẽ giải thích Chiến dịch Christmas Boot trước khi bắt đầu. Mọi chuyện bắt đầu từ một chiếc máy bay ném bom tàng hình cổ lỗ sĩ,” Người phụ nữ nói. “Chiếc máy bay không được dùng để san bằng một thành phố thành đất trống. Nhiệm vụ của nó là vận chuyển một chất liệu bí mật. Nhưng vì để đảm bảo bí mật tuyệt đối, nó đã tắt đi tín hiệu nhận biết và kết quả là bị tên lửa đối không của chính Vương Quốc Chính Thống bắn rụng. Chiếc máy bay sau đó đã hạ cánh khẩn cấp sâu bên trong dãy núi trắng xóa này.”
“Bố thằng ngu.” Quenser nói khẽ.
Người phụ nữ lờ cậu đi và tiếp tục, “Phải có người thu hồi lại chất liệu bí mật này. Và đó không ai khác chính là chúng ta. Đào đạn pháo chưa nổ chỉ là một tấm màn che. Ngay cả các đơn vị khác trong quân đội ta cũng nghĩ chúng ta đi đào đạn pháo. Mấy cậu hiểu ý tôi chưa?”
“Vậy chúng ta cũng phải nói dối kể cả khi bị truy vấn bởi chỉ huy căn cứ?”
“Đúng vậy. Mặc kệ là ai, các cậu không được tiết lộ với người đó một điều gì về chất liệu này. Và cũng đừng tò mò chất liệu là gì. Kể từ khi đơn vị Background được cử vào, chắc chăn nó có liên quan tới những trường hợp khá nguy hiểm. Liếc trộm nó là con đường một chiều tới cái chết. Nói chung là, cứ việc thu hồi chất liệu và ném nó lên một trong những chiếc xe tải của chúng ta là được. Sân bay quân đội gần nhất cách đây khoảng 80 km. Nếu chúng ta chuyển nó đến đấy thành công, chiến dịch Christmas Boot sẽ kết thúc.”
“Cái thứ đó là bộ sưu tập của một tên trộm quần lót à?”
“Đùa mấy câu đấy chỉ khiến cậu xuống mộ sớm hơn thôi, Binh nhất Winchell.”
Trong khi cuộn người lại để tránh cái lạnh, Quenser giơ tay và hỏi, “Tại sao chúng ta lại chở chất liệu đó bằng một trong những chiếc xe tải này?”
“Khu Athabasca là một chiến trường. Nó giáp với căn cứ của phe Đồng Minh Tình Báo. Nếu có ai đó biết được thông tin về chất liệu bí mật, sẽ có khả năng cao là chúng ta bị tấn công. Sở hữu vài cái xe tải bù nhìn sẽ giảm nguy cơ thất lạc chất liệu này.’’
‘’…Vậy chúng tôi sẽ bị thổi bay vì là hàng giả.’’
Quenser tặc lưỡi và trông ra bên ngoài thông qua một kẽ hở trên mái che.
Cậu thấy một cơn bão tuyết dữ dội và vài quả núi trắng xóa. Khu vực họ đang đi qua có rất nhiều cây tùng bách, nhưng trên núi thì không. Ở một vài chỗ, cây bị đốn hạ và tạo nên một vách núi bằng phẳng. Cậu còn bắt gặp một dãy các tháp sắt, có vẻ như là hệ thống cáp treo.
‘’Và khu vực này sắp sửa được công nhận là một nước an toàn… Không thể tin được tất cả chỉ vì một khu nghỉ dưỡng trượt tuyến trên đà phá sản.’’
‘’Nghe nói hiệp hội bảo vệ động vật rất thích điều này. Cái gì mà về lũ chim ưng và lũ gấu đang có nguy cơ bị tuyệt chủng được phục hồi số lượng ấy.’’
‘’Đám người ấy làm tớ ngạc nhiên. Trong khi tỉ lệ thất nghiệp ngày càng tăng và người vô gia cư chết đầy ngoài đường thì bọn họ lại hô hào rằng chúng ta nên sử dụng một đống tiền thuế chỉ để bảo vệ lũ quạ trong phố. Và còn nữa, sao cái xe này lại nghiêng về bên phải thế ?’’
‘’Chắc là tại cái chiến giáp to tổ bố ở góc kia kìa.’’
Heivia chỉ ngón tay cái và bộ chiến giáp không tinh chế khẽ vẩy tay chào lại họ một cách nữ tính.
Sau vai trái của bộ chiến giáp là một thùng chứa hình vuông to đủ để Quenser lọt vào, bên trong chắc chứa đầy những vũ khí hạng nặng.
‘’Bên trong có vẻ như là một idol sa ngã. Cô ta có thể hát, múa và cười một cách hoàn hảo. Nhưng vì quá hoàn hảo nên cô ta không dễ thương tí nào. Do đó cô ta phải dấn thân vào các cuộc chiến tranh sạch kể từ khi cô ta chỉ có hai lựa chọn : trở thành một phóng viên chiến trường hoặc diễn viên phim người lớn, cơ mà cô ta làm loạn quá nên mới bị chuyển tới đơn vị này như chúng ta.’’
‘’Xinh hơm ?’’
‘’Người ta nói do quá đẹp nên cô ta rất nhàm chán. Ngành Idol khó hiểu thật.’’
‘’Mấy cái khẩu hiệu kiểu đấy sẽ làm các quý cô khác ghen tị mất.’’
‘’À, đúng rồi. Còn có vài tin đồn như thế nữa. Vài thằng ngu làm bên ngành quảng cáo đã tung tin cô ta ‘xinh hơn công chúa của Volga’, nên cô ta buộc phải hủy hợp đồng với chương trình TV cô hay quay vì tội khi quân. Khá là bi kịch bởi vì cô Idol Hoàn Hảo của chúng ta đây chưa từng nói một lời gì về công chúa của Volga và mọi thứ lại đều là lỗi của mấy thằng cha kia.’’
‘’Cậu có nghĩ công chúa của Volga đứng đằng sau vụ này không ?’’
‘’Tớ từng gặp cô công chúa đó vài lần ở các bữa tiệc chiều. Tớ không nói chuyện dài dòng với bé ấy hay gì đâu, nhưng cô bé cứ nấp sau lưng các vệ sĩ cao hơn mình gấp đôi trong suốt buổi tiệc. Đứa bé ấy không phải dạng hay ghen tị người khác.’’
Quenser và Heivia đang chán, nên hai cậu chuyển sang quấy rối quý cô Idol Hoàn Hảo. Họ đến gần bộ chiến giáp.
‘’Ê, ê. Bộ idol ngày nay cần phải có bằng lái chiến giáp để biểu diễn à ?’’
‘’Tớ cũng có một chứng chỉ xây dựng vì tớ từng có dự án xây một tòa lâu đài nhỏ cho show diễn của mình.’’
‘’Và kể từ khi cậu được bảo vệ quá mức ở trỏng, chắc cậu cũng có một chính sách bảo hiểm khuôn mặt nhỉ ?’’
‘’Ngày gia hạn là tuần trước. Cơ mà chắc họ không gia hạn đâu, vì tớ mắc lỗi nặng quá mà.’’
Quenser kéo mạnh tay áo của Heivia và thì thầm vào tai cậu.
‘’ (Đúng là bọn họ có đủ loại người ở đây. Cơ mà tớ có cảm giác đây không giống như phim hành động mà trong đó mọi thành viên tận dụng chuyên môn của mình để hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ nguy hiểm đâu) ’’
‘’ (Chuẩn luôn, cha kia vừa cáu lên chỉ vì máy game của mình bị đơ màn hình kìa. Cơ mà tại sao lại chơi game FPS trên chiến trường thế ?) ‘’
Họ bắt đầu nghĩ một cách nghiêm túc. Liệu vòng lập thay thế nhân sự của Background (aka tỉ lệ tử vong cao) không phải là vì kẻ địch quá nguy hiểm mà là vì đồng đội quá ngu.
‘’Chúng bây,’’ người phụ nữ gõ gầm xe lần nữa. ‘’Chúng ta chuẩn bị tới khu vực nơi chiếc máy bay ném bom hạ cánh khẩn cấp. Khi tới, Chiến dịch Christmas Boot sẽ bắt đầu. Trước đó, hãy kiểm tra ai cũng có cô ca. Cái túi hình que mà hồi nãy phân phát cho mỗi người ấy.’’
Quenser cau mày và hỏi, ‘’Mấy cái này để làm gì ? Bọn chó sẽ ngửi thấy nếu chúng ta uống đồ uống nặng mùi.’’
‘’Và chúng ta cần phải đề phòng bọn lính đang chết đói ngửi thấy mùi nữa,’’ Heivia xen vào.
‘’Không, không.’’ Người phụ nữ lắc đầu. ‘’Nếu có vấn đề gì xảy ra, bọn tao sẽ không thành lập đội tìm kiếu đâu. Đi bộ 80 km trong cơn bão này chắc sẽ rất cực khổ. Đống thực phẩm sẽ bị đóng băng và trở nên vô dụng. Khi đó chỉ cần khóc và hứng nước mắt vào bột cô ca, liếm dần dần có khi sẽ giúp chúng mày sống sót đấy.’’
‘’Vãi ? Thật đấy à ?’’
‘’Công việc này có chính sách phúc lợi quá đỗi tuyệt vời luôn.’’ Heivia nhận xét.
Phần 2
Máy bay ném bom tàng hình là một loại máy bay có thân cánh liền khối, hình dạng giống như một chiếc boomerang. Chiếc phản lực màu đen này hiện lên nổi bật trong cái nền trắng vùng núi tuyết.
Nó hạ cánh bên cạnh một dòng sông băng nằm ở giữa hai quả núi. Mặt đất đầy những tảng đá nhỏ, nên không lạ mấy nếu các bánh xe của chiếc phi cơ bị đâm thủng. Chiếc máy bay có thể dễ dàng mất cân bằng và nổ tung, nên viên phi cơ chắc hẳn phải rất giỏi mới có thể hạ cánh an toàn như vậy.
Dường như tên lửa đã bắn trúng vào mạn phải cái chiếc phi cơ. Khói đen bốc lên nghi ngút ở bề mặt, tuy nhiên không thề có dấu hiệu tổn hại nào.
‘’Chỉ trầy sơ thôi mà ? Tại sao lại phải hạ cánh chứ ?’’
‘’Phi cơ thân cánh liền khối tải trọng lớn nhưng độ ổn định thì thấp. Nó đã phải chịu đựng cơn bão tuyết dữ dội, và có thể còn có nhiễu loạn không khí ở trên kia nữa.’’
Cỗ chiến giáp bước ra khỏi chiếc xe tải quân sự và sử dụng đầu đốt hồ quang để gỡ bỏ nắp buồng lái của chiếc phi cơ.
Sau khi cỗ chiến giáp tháo rỡ thành công cái nắp dày cộm, nó vẫy tay ra hiệu mọi thứ đều ổn và cô chỉ huy tiến tới nhìn vào bên trong buồng lái.
Một tiếng súng đột vang lên.
‘’Hử ?’’
‘’Cái gì thế ? Sao cô ta lại nổ súng thế ?’’
Hai chàng trai cúi đầu xuống và cố hết sức chạy nấp sau đống tuyết, nhưng sau đó lại không có chuyện gì xảy ra. Hai cậu liếc nhìn nhau rồi tiếp cận chiếc máy bay ném bom vừa lúc thấy cô chỉ huy bước ra từ buồng lái, áo đẫm đầy máu. Chất lỏng màu đỏ nhanh chóng bị đóng băng.
‘’Chất liệu bí mật ở bên trong. Mang nó ra.’’
‘’Chuyện gì xảy ra vậy thưa chỉ huy ?’’
‘’Chúng ta không có thời gian để chăm sóc cho mấy tên bị thương. Chúng ta nên chỉ lo cho chúng ta. Tại sao phải tốn công làm việc từ thiện? Chưa kể vài người trong số chúng bây sẽ bị bỏ lại để nhường chỗ cho thương binh.’’
‘’…’’
‘’Đừng có nhìn ta như vậy. Kíp lái chỉ toàn những binh sĩ không được đăng kí trong chiến tranh sạch. Tên bọn họ sẽ không được ghi vào danh sách tử sĩ quốc tế. Bọn họ giống chúng ta vậy. Báo cáo sẽ chỉ nói phát hiện có người chết mặc quân phục của Vương Quốc Chính Thống. Chúng ta không có thời gian để kiểm tra danh tính của họ, nên họ sẽ được coi như là lũ phá hoại nghiện cosplay.
‘’Không thể tin được bà mà…’’ Heivia rên, nhưng cậu không thể làm gì.
Phàn nàn không thể làm hồi sinh người đã khuất.
Chỉ huy phớt lờ cậu và ra lệnh, ‘’Nhanh lên. Chúng ta phải làm thật tốt đến mức các đơn vị Vương Quốc Chính Thống khác cũng không thể biết chúng ta làm gì. Ta được báo rằng lũ Unicorn đang hoạt động bí mật ở đây. Ta không muốn đụng bọn chúng lúc này.’’
‘’Làm ơn đừng nói nữa! Không muốn nghe cái tên đó nữa đâu! Chỉ cần nghe cái tên là mọi chấn thương cũ quay trở lại!!’’ Quenser hét lên trong tuyệt vọng, nhưng cậu cũng phải bắt tay vào làm việc.
Đầu tiên, cậu bước vào trong khoang lái đầy máu và bấm nút để mở khóa cổng hàng hóa dùng để chuyển bom. Quý cô Idol Hoàn Hảo điều khiển bộ chiến giáp đi vào trong khoang sau, bưng lấy một thùng chứa bằng thép to bằng cái tủ lạnh rồi đặt nó vào trong chiếc xe tải. Có khá nhiều thùng chứa, mỗi thùng có kích cỡ khác nhau.
Quenser rời khỏi khoang lái để tránh xa cái mùi hôi thối làm cậu phát bệnh tới tận bụng và hỏi cỗ chiến giáp.
“Mấy cái thùng nặng cỡ nào thế?”
“Nặng tầm bằng một pho tượng đồng.”
“Tôi còn ứ biết tượng đồng nó nặng thế nào.”
Tuy nhiên, bọn họ không còn cách nào khác mà phải nhượng lại việc mang vách cho cỗ chiến giáp. Các binh sĩ khác tách ra xung quanh chiếc máy bay ném bom để canh gác… hoặc là họ chỉ muốn đùn đẩy công việc cho người khác.
Số lượng thùng chứa nhiều hơn dự đoán. Chúng chiếm tới tận ba chiếc xe tải.
Đồng nghĩa với việc thay vì chia ra năm, các binh lính phải dồn vào hai cỗ xe tải còn lại.
Heivia gào lên trong cái sức nóng bốc mùi thôi thối, “Thật kinh tởm! Cái gì cũng đều kinh tởm! Giống như xe lửa chật kín người ở Đông Nam Á!!’’
‘’Rồi, rồi, nhưng còn tốt hơn là chết, đúng không? Ok, xong rồi,’’ Chỉ huy nói một cách tự nhiên. “Tới lúc rời đi rồi. Mọi người lên xe đủ hết chưa? Nếu không lên kịp thì ta sẽ bỏ các ngươi lại đấy, nên nhanh bốn cái chân lên.’’
Chiếc xe tải khởi hành trong khi run lắc dữ dội. Chiếc xe có lẽ bị mất cân bằng do số người trên xe quá nhiều.
‘’Bánh xe không bị xẹp đấy chứ?”
“Bánh xe tải không có không khí bên trong, thay vào đó là cái sợi nhân tạo. Đã có nhiều cải tiến đáng kể trong công nghệ chống sốc, nên có khi chúng ta sẽ được chứng kiến sự ra đời của một loại vũ khí mới tựa tựa xe tăng hay xe bọc thép mà di chuyển với tốc độ cao.’’
‘’Rồi rồi, tớ hiểu rồi thưa con mọt thiết kế! Đừng có mà làm tăng thêm nhiệt cho cái lò xông hơi bằng người này nữa!!”
Tiện thể, Quenser bằng một cách nào đó đang ngồi sát vào quý cô Idol Hoàn Hảo, nhưng cậu không thấy thích thú chút nào vì cô đang mặc một cỗ chiến giáp. Cỗ máy không thề ấm hay mềm. Cái nóng giúp cậu an toàn bây giờ, cơ mà nếu một con gió lạnh thổi vào từ kẻ hở trên mái hiên thì da má cậu sẽ dễ bị dính chặt vào bộ giáp.
Quenser bỗng nghe thấy một tiếng như tiếng nắp chăm panh được mở. Tiếng động vang lên từ một khoảng cách rất xa phía sau mái vòm xe tải.
“Cái-…?”
Cậu chưa kịp nói nốt câu.
Cậu nghe thấy một tiếng nổ vang tai nứt óc và chiếc xe tải đột ngột thắng.
Không có gì có thể dùng để nắm trên chiếc giường chất đầy người. Bởi vì không có gì để cản lại lực quán tính khi xe tải đạp phanh, các binh sĩ ở phía sau đều bị bật người về phía trước. Quenser nghe thấy rõ rệt một âm thanh chói tay phát ra từ xương sườn của cậu.
‘’Gyahhh!? Hụ hụ… Cái gì thế?”
“Chết rồi, chết rồi!! Tớ nghĩ đó là một khẩu súng cối! Tớ ngửi thấy mùi cháy. Chiếc xe tải ở phía trước bị thổi tung rồi!!”
Đạn cối được bắn lên không trung nhưng một cú ném xa trong bóng chày, sau đó nó sẽ rớt xuống mục tiêu. Nó là một vũ khí đơn giản được sử dụng khắp nơi trên thế giới.
“Ể? Khoan đã! Thế thì chúng ta cần phải đẩy cái xe tải kia sang một bên! Nếu chúng ta cứ đứng ở đây thì…!!”
Một khắc sau, họ nghe thấy tiếng nổ vang lên từ phía sau. Cổ xe bọc thép ở cuối đoàn chắc hẳn đã bị tiêu diệt. Và với việc cỗ xe phía trước và sau bị phá hủy, các chiếc ở giữa đều bị kẹt cứng.
“Tình huống này quá rập khuôn. Mấy cái như này đọc đầy ra trong sách.”
“Chạy ra ngoài! Bọn chúng sẽ triệt hạ từng cỗ xe một!’’ Cô chỉ huy hét lên trong khi các binh lĩnh bắt đầu đổ xô ra ngoài.
Quý cô Idol Hoàn Hảo sử dụng sức mạnh kinh người của cổ chiến giáp để xé rách thành xe và ném Quenser ra ngoài.
Nhưng kẻ địch không cho họ thời gian để chạy.
Tiếng nắp chăm panh mở lại vang lên.
“Tản ra! Nằm xuống!!” Mệnh lệnh mâu thuẫn của chỉ huy là thứ tiếp theo họ nghe.
Và sau cùng là tiếng nổ chói tai.
Tầm nhìn của Quenser nhanh chóng bị màu trắng bao trùm.
Cậu cứ tưởng rằng mặt cậu đã bị dập nát cùng với hai nhãn cầu, cơ mà hên sao đạn cối đã đáp xuống cách cậu khá xa nên chỉ có tuyết bị thổi tung vào vậu. Nhưng tuyết đập mạnh vào mặt cậu với một tốc độ kinh người đủ để làm cậu mất cảm giác về cân bằng.
Heivia hét lên, cậu đang nằm úp xuống đất gần Quenser. ‘’Thằng ngu Quenser này ! Bò xuống phía dưới gầm xe tải mau ! Cỗ xe thiết giáp bị hạ gục chỉ vì mấy cái bánh xe và hệ thống giảm xóc bị phá hủy. Đạn pháo không đủ mạnh để xuyên qua lớp giáp !’’
‘’Làm sao chúng có thể nhắm chính xác trong cơn bão này được ? Tớ tưởng hai ba phát bắn đầu của súng cối chỉ để làm cơ sở để nhắm cho những phát sau chứ !?’’
‘’Đây là súng cối dùng GPS ! Chỉ cần bắn đúng hướng thôi, phần đuôi của nó sẽ tự dịch chuyển dựa vào thông tin GPS từ vệ tinh. Tản ra chỉ giúp chúng ta dễ dàng bị chọn làm mục tiêu trên bảng cảm ứng thôi !!’’
Quenser bò qua lớp tuyết và chui xuống gầm xe, ‘’Thế thì chúng ta cần làm nhiễu tín hiệu.’’
‘’Binh lính đảm nhiệm nhiệm vụ liên lạc với mấy cái đống máy to bự chảng đeo phía sau là lũ bị hạ đầu tiên. Và cái thứ đàn bà hống hách lãnh đạo chúng ta cũng vậy.’’
‘’Bả chết dễ vậy à !? Tớ tưởng bả là trùm cuối !!’’
Sau vài vụ nổ nữa, số lượng binh lính đã giảm đi đáng kể. Tuyết lao vào cậu đã tạo cho cậu một lớp ngụy trang giữa cái khung cảnh lố bịch đầy màu đỏ và đen này.
‘’Cỗ xe tải không thể chịu được nếu bị bắn liên tục. Nếu không làm gì thì chúng ta sẽ bị đè bẹp mất.’’
‘’Thấy rồi. Đ*t mịa thấy rồi. Cách 1700 mét về phía bắc. Một vài xe vận tải của Đồng Minh Tình Báo đang đổ cạnh chân núi. Súng cối chắc chắc được dựng ở phía sau.’’
Quenser kiểm tra bằng ống nhòm của cậu và cậu phát hiện vài phương tiện trông khá giống với xe tăng với tháp pháo được gỡ bỏ. Các cỗ xe có lớp giáp khá dày, đạn súng trường chả có ích gì. Hơn nữa bọn chúng cũng ở rất xa.
Và từ khi súng cối bắn lên trời, chúng có thể bắn liên tục trong khi được bảo vệ.
‘’Tên lửa vác vai chống tăng của phe ta đâu rồi !? Dùng ngay đi chứ !!’’
‘’Tớ có thể thổi tung dãy xe đang làm tường bảo vệ, nhưng sắt vụn thì vẫn còn đó. Tớ không thể hoàn toàn tiêu diệt được đội súng cối !’’ Heivia đáp lại một cách khó chịu. ‘’Đòn tấn công của chúng ta không tới được bọn chúng. Chúng ta chỉ có thể ngồi đây và xem bọn chúng ném bóng về chúng ta. Làm gì bây giờ ?’’
‘’Này Heivia, cậu có nghĩ bọn chúng tấn công chúng ta vì bọn chúng biết về chất liệu bí mật ?’’
‘’Ý cậu là chúng ta sẽ có cơ hội sống sót nếu chúng ta sử dụng các cỗ xe tải chở chất liệu đó làm khiên ấy à ?’’ Heivia cau mày. ‘’Không có ai chỉ tấn công mỗi bằng súng cối GPS không thôi đâu. Đó chỉ là một đơn vị trong lực lượng của bọn chúng. Bộ binh sẽ tiếp cận dần trong khi chúng giữ chân chúng ta bằng đạn cối. Tớ nghĩ đống phương tiện kia đủ để chở từ 60 đến 70 người.’’
‘’Thế thì chúng ta làm cái gì bây giờ ? Chúng ta cần phải tiêu diệt đội súng cối càng sớm càng tốt.’’
Quenser lấy ra một chất nổ giống đất sét từ ba lô và nhìn ra ngoài từ gầm xe trong khi tay gắn kíp nổ dạng que vào thuốc nổ.
Cậu đang tìm quý cô Idol Hoàn Hảo trong bộ chiến giáp.
‘’Này người ơi ! Còn di chuyển được không ? Tôi sẽ thổi tung tuyết lên bằng thuốc nổ. Hãy chạy nhanh tới cỗ xe bọc thép !’’
‘’Nhưng cỗ xe bị phá hủy rồi mà !’’ quý cô Idol trả lời.
‘’Vì thế nên cô chỉ cần kéo cái tháp pháo ra thôi ! Nó bắn bằng tín hiệu điện. Cô có thể khai hỏa nó chỉ bằng cách nối dây điện lại với nhau !’’
Quenser chui một phần ra khỏi gầm xe tải và ném thuốc nổ dẻo Hand Axe vào tuyết. Cỗ chiến giáp cũng hứng chịu vụ nổ, nhưng lớp giáp dày đã bảo vệ quý cô Idol Hoàn Hảo nên cô có thể chạy tới cỗ xe thiết giáp.
Heivia la lên từ phía sau Quenser, ‘’Không được đâu, thằng thộn này !! Tháp pháo đó là khẩu pháo 80mm đối nhân. Nhìn giống như của xe tăng đấy, nhưng cái đó chỉ dùng để xé xác quân địch bằng mảnh đạn. Nó không có đủ hỏa lực để xuyên qua lớp giáp dày của đám xe bọc thép kia đâu !!’’
‘’Tớ biết chứ !!’’ Quenser hét lại trong khi bò ra hoàn toàn khỏi gầm xe.
Cậu nhanh chóng đứng dậy và chạy về phía cỗ xe thiết giáp.
Một vài đạn pháo đáp xuống cách Quenser không xa.
Bọn chúng không bắn trật. Súng cối GPS có độ chính xác cao. Bọn chúng chắc hẳn đang tiêu diệt các binh sĩ khác. Đơn giản cậu chỉ là mục tiêu có mức ưu tiên thấp, họ sẽ bắn cậu sau.
Sau khi cỗ chiến giáp gỡ tháp pháo ra khỏi phần đầu xe, Quenser cúi xuống phía sau bộ giáp. Đạn thường được nạp tự động, nhưng chúng có thể lấy ra bằng tay trong trường hợp bị kẹt. Quenser kéo cần gạt và lượm lấy đạn pháo dày rớt dưới tuyết.
Viên đạn có kích cỡ như ba cái ấm nước hai lít nối lại với nhau. Nó nặng như được đổ đầy kim loại bên trong.
‘’Cậu làm cái quái gì vậy ?’’ Quý cô Idol hỏi.
‘’Đổi kíp nổ.’’
Quenser mở đầu của đạn pháo bằng dụng cụ của cậu, đổi kíp nổ bên trong bằng kíp nổ được kích hoạt bằng radio mà cậu hay sử dụng và đóng lại.
Cậu vận sức vào vai mình để nâng đạn pháo lên và bằng một cách nào đó có thể nạp đạn pháo vào mà không bị gãy lưng.
‘’Hướng :3409 ! Góc : 13 độ !’’
‘’Đạn sẽ không thể tới dãy xe bọc thép. Nó sẽ rớt trước khi chạm bọn chúng’’ Cô Idol cảnh báo.
‘’Đó là điều tớ muốn !’’ Quenser điều khiển dụng cụ dưới tháp pháo, cắt vài sợi dây điện và giữ chúng trên tay ‘’Giữ chặt vào. Tôi chuẩn bị bắn đây !’’
Ngay khi hai sợi dây chạm vào nhau, một tiếng nổ vang lên.
Quenser bị hất tung vào tuyết còn cỗ chiến giáp thì bị ngã về phía sau do ấp suất không khí.
Quenser nắm chặt lấy chiếc bộ đàm mặc dù cậu còn không thấy viên đạn bay đi đâu. Thời điểm mới là thứ quan trọng, vị trí không thành vấn đề.
Như cô Idol đã nói, viên đạn sẽ không thể bay tới dãy xe bọc thép. Nó rớt xuống lớp tuyết phía trước bọn chúng.
Nhưng vì cậu đã đổi kíp nổ, đạn pháo không thề nổ khi chạm đất.
Thế nó làm gì ?
Lực tiếp đất không đủ để cản lại động lượng của viên đạn khi được bắn ra với tốc độ cao. Do đo viên đạn nảy, nó nảy như một quả bóng bị đá mạnh.
Nó nảy ngay vào trên đầu xe bọc thép của quân địch.
Ngay sau đó, Quenser bấm nút trên bộ đàm.
Viên đạn bắn phá ra hàng trăm mảnh đạn khi nó đang ở trên đầu của đội súng cối GPS.
‘’Súng cối GPS đã bị tiêu diệt. Mịa, đau tai quá. Hóa ra đây là cảm giác của một con cá sống dưới biển sâu lần đầu lên cạn,’’ Quenser lầm bẩm trong khi ngồi bệt xuống lớp tuyết trắng. Cậu sau đó lắc đầu và hét, ‘’Heivia ! Kiểm tra còn bao nhiêu người sống và bao nhiêu xe tải còn sử dụng được ! Ồ, và tránh xa ra thưa quý cô Idol ! Cái mông bự của cô suýt nữa đè bẹp tôi rồi !!’’
‘’Cái đó gọi là quấy rối tình dục đấy.’’
‘’Đừng có nói nhảm ! Ngắm cái đống sắt to tổ chảng ấy không làm tôi hứng lên được tí nào đâu !!’’
Quenser cố gắng đứng dậy, nhưng chỉ có rất ít binh lính tập trung quanh cậu. Lúc đầu có hơn 150 người, giờ chỉ còn 10% sống sót.
‘’Kíp lái xe tải và xe thiết giáp đều bị hạ hết à ?’’
‘’Có lẽ mảnh đạn từ súng cối đủ mạnh để xuyên qua lớp kính cường lực của xe. Tổ lái của xe thiết giáp phía trước đã bị bắn hạ. Hóa ra mở cổng buồng để bắn súng máy không phải là ý kiến hay cho lắm. Dư chấn đã lọt vào bên trong.’’
Những người sống sót không ai là lính chiến đấu chuyên nghiệp. Chỉ toàn một lũ cứu thương và binh sĩ phụ trợ có bằng đầu bếp. Và ngay bản thân Quenser cũng chả khác là mấy.
Heivia lê bước trong lớp tuyết về phía Quenser.
Biểu cảm của cậu không thề thoải mái chút nào.
‘’Tệ rồi ! Chúng ta cần phải di chuyển ra khỏi đây ! Lực lượng chính của bọn chúng đang tới đấy !’’
‘’Lực lượng chính ?’’
‘’Không nhớ à !? Đội súng cối GPS chỉ để giữ chân chúng ta thôi. Xét số lượng xe vận chuyển bọn chúng có, tớ cá rằng họ có tới 60 đến 70 người. Và với cái tình hình nhóm thế này, chúng ta sẽ bị hạ gục trong phút chốc !! Tớ không cần biết chất liệu bí mật là gì, nhưng vừa bảo vệ chúng vừa rút lui là bất khả thi !!’’
Quenser chỉ vào quý cô Idol Hoàn Hảo.
‘’Nếu chính chỉ là bộ binh bình thường thì bộ chiến giáp của chúng ta đây không đủ sức ngăn cản chúng à ?’’
‘’Chỉ cần một quả tên lửa vác vai thôi là xong phim rồi bạn tôi ơi ! Và idol chúng ta có vũ khí gì đây ? Cái gì bên trong cái thùng chứa phía sau vai trái của cô thế ?’’
‘’Hửm? Một khẩu Morning Star và vài tạp chí.’’ Cô trả lời.
‘’Bao nhiêu cái không có lại có cái đó!? Cái khẩu phóng lựu đó đứng top danh sách phản đồng đội đấy trời!!’’
Cơ bản thì Morning Star là một khẩu súng bắn ra lựu đạn to bằng hộp cà phê như súng máy. Và vì nó rất nặng và giật vô cùng nên nó thường được cố định trên máy bay trực thăng hay xe bọc thép.
‘’Tớ được bảo là nó rất hữu dụng khi tấn công vào các phần tử khủng bố,’’ Quý cô Idol Hoàn hảo nói.
‘’Đó là bởi vì vụ nổ sẽ bao phủ toàn bộ khu vực hẹp trong các tòa nhà. Khi còn nằm trong bộ chiến giáp đó thì cô chả cần quan tâm tới mảnh đạn, nhưng đồng đội gần cô thì sẽ bị cơn bão mảnh đạn nuốt chửng.’’
‘’Tớ còn có một khẩu súng tỉa cỡ nòng 5mm trong trường hợp kẻ địch có con tin hay đứng gần một cỗ máy tính.’’
‘’Nhưng liệu cô có kịp thay đổi qua lại giữa các loại đạn khi kẻ địch liên tục xuất hiện ở cả hai bên trái phải không? Cô sẽ thổi tung chúng tôi mất. Tôi không muốn tên mình bị ghi lại trong sách hướng dẫn như một trường hợp đáng tiếc để cảnh cáo người dùng đâu.’’
Heivia có thể bỗng dưng cực kì khiêm tốn khi mạng sống của cậu bị đe dọa, nhưng đây không phải là lúc để kén chọn.
Cậu bắt đầu run rẩy khi thấy quý cô Idol lấy khẩu súng nguy hiểm đó ra khỏi thùng chứa.
Với giọng điệu như thể đang tán nhảm với bạn bè, cô hỏi, ‘’Hay là chúng ta sử dụng chất liệu bí mật đấy làm khiên chắn?’’
“Chúng ta đang bị áp đảo về số lượng. Sẽ là dấu chấm hết nếu bọn chúng tấn công từ nhiều hướng.’’
‘’Hey, hey,’’ Quenser chen ngang để thu hút sự chú ý của cậu. ‘’Heivia, chúng ta cần đi thu nhặt các khẩu súng có tầm bắn hơn 1000 mét như súng tỉa hay súng phóng tên lửa từ xác đồng đội. Sau đó chúng ta tách ra.’’
‘’Vậy chúng ta bãi bỏ chiến dịch Christmas Boot?’’
‘’Vừa chiến đấu vừa phải bảo vệ thứ đó sẽ rất khó. Và kẻ địch cũng vậy.’’ Quenser chỉ tay vào chiếc xe tải quân sự. ‘’Thế nên chỉ cần đổi vị trí cho nhau thôi. Chúng ta sẽ tặng họ cỗ xe tải và tiến hành bắn tỉa từ xa từ nhiều hướng để bào dần số lượng của chúng… Kể cả khi đông hơn, phe Đồng Minh Tình Báo sẽ không thể vận dụng tốt lợi thế về số lượng của mình trong khi phải bảo vệ đống xe tải.’’
Phần 3
Chiến thuật của Quenser đại thành công.
Họ không những tấn công kẻ địch từ nhiều hướng từ xa mà còn đặt thuốc nổ dẻo và đạn pháo lấy từ trong những chiếc xe bọc thép xuống dưới tuyết trước khi rời đi. Hai làn sóng tấn công, từ xa và dưới mặt đất, đủ để đáng tan tác quân Đồng Minh Tình Báo.
‘’Quân số của chúng gấp mấy lần chúng ta nhỉ? Nếu đây không phải là nhiệm vụ bí mật thì chúng ta có được trao tặng huy chương không?’’
‘’Không cần thiết. Chúng ta sẽ rút về căn cứ với thiệt hại 70% quân số. Hơn nữa lực lượng bọn chúng vẫn còn đông hơn bên ta.’’
‘’Bọn chúng có thể gọi thêm tiếp viện,’’ Quý cô Idol Hoàn Hảo chỉ ra. “Tớ nghĩ chúng ta nên lái xe tới sân bay quân sự.’’
Và vì thế Quenser cùng đồng đội cử tài xế mới để tận dùng đoàn xe tải.
Nhưng trước khi kịp rời đi, họ nghe thấy tiếng mây dông vang lại từ phía xa.
Nhiệt độ ngoài trời hiện đang là 20 độ C, nhưng mồ hôi vẫn chảy đầm đìa trên da của Quenser.
‘’Không ổn…Không ổn rồi!!”
“Này Quenser, đừng có nói với tớ là…!”
“Chuẩn mẹ rồi! Đó là tiếng của động cơ đẩy tĩnh điện. Một chiếc Object đang chạy về phía này!!”
Một vật to lớn bỗng xuất hiện từ phía sau dãy núi.
Thân hình của nó cao tới vài chục mét. Nó có hơn 100 khẩu pháo. Nó là một thứ vũ khí khổng lồ với bộ giáp dày đến nổi có thể chống đỡ được một đòn tấn công trực tiếp từ MIRV, thứ vốn được dùng để san bằng các thành phố lớn. Đống sắt vụn đấy là biểu tượng của chiến tranh, nhưng nó có cái gì đó khác khác so với những cỗ khác mà Quenser từng thấy.
Phần thân chính của nó giống như một quả bóng bầu dục chứ không phỉa là hình cầu thường thấy.
Động cơ đẩy tĩnh điện của nó có hình dạng tựa như một cỗ xe trượt tuyết khổng lồ, nó cũng có vài bộ phận tương tự như động cơ tên lửa gắn ở phía sau thân chính.
“Cái quái gì kia? Một cỗ Object chuyên về tốc độ à?”
‘’Thân chính của Object được xây dựng thành hình cầu để nó có thể chống chịu những đợt tấn công cỡ lớn từ mọi phía, kể cả mìn hạt nhân ở dưới đất. Nhưng con này lại bỏ luôn khả năng đấy. Chiếc Object này có phần giáp phía trước được gia cố để tập trung vào chiến đấu với các cỗ Object khác bởi vì chả có ai sử dụng tấn công hạt nhân ngày nay nữa. Ý tưởng đằng sau sự thiết kế của cỗ này khác hẳn so với các cỗ chúng ta từng chiến đấu.’’
Do tập trung vào giáp trước nên giáp ở hai bên của nó mỏng hơn của các cỗ Object khác và Quenser tin rằng những vũ khí của thời đại cũ cũng có thể gây thiệt hại cho nó. Nghĩ thế thôi nhưng cậu chả ngu gì mà chiến đấu trực diện. Chỉ nhìn thôi cậu cũng biết tốc độ của cỗ Object này thuộc vào hàng nhanh nhất. Nếu nó phát hiện ra nhóm Quenser, các cậu không có hi vọng nào trốn thoát được chỉ bằng xe tải, mà lại chạy trên tuyết nữa chứ.
‘’Này, tiếng gì nữa thế ? Một con khác đang tới à… Chờ đã, chả phải nó là… ?’’
‘’Là Baby Magnum,’’ Quý cô Idol Hoàn Hảo tiếp lời.
‘’Chết tiệt. Chúng ta đang làm nhiệm vụ bí mật. Công chúa và phe kia chắc hẳn không biết chúng ta ở đây. Nếu họ bắt đầu tấn công, chúng ta sẽ bị kẹp ở giữa mất !!’’
Các quân lính sống sót điên cuồng trèo vào trong xe tải và khởi động động cơ. Heivia ngồi ở ghế tài xế, còn Quenser rồi ở ghế hành khách liền kề, cỗ chiến giáp thì nhảy lên phía sau xe. Cỗ xe tải nghiêng về sau đáng kể.
‘’Này, này, này ! Cái bóng bầu dục của Liên Minh Tình Báo đang nhắm vào chúng ta kìa ! Nó phát hiện ra ta rồi !!’’
‘’Nếu chúng ta cứ chạy về phía sân bay trên bãi tuyết rộng lớn này thì thảo nào cũng bị bắn thôi, đúng không ?’’
‘’Nó có vẻ đang tập trung nhiều hơn vào trận chiến với Baby Magnum, nhưng tớ nghĩ nó đang chờ thời điểm thích hợp để tấn công chúng ta. Nó cũng có thể đang do dự vì không biết xe nào chở chất liệu bí mật. Hỏa lực của Object quá mạnh.’’
‘’Nhưng làm sao chúng ta cắt đuôi nó đây ? Thứ đó có một đống ra da và máy cảm biến. Kể cả vùng núi có cắt đi tín hiệu thì chúng ta cũng không thể dễ dàng trốn thoải tầm nhìn của nó đâu.’’
‘’Cậu ngồi ở ghế hành khách nên lo việc chỉ đường đi !’’ Heivia điều khiển bánh lái bằng một tay còn tay kia thì khởi động thiết bị dẫn đường. Trong khi vẫn đang nhìn vào cái màn hình nhỏ, cậu nói, ‘’Đây rồi, đây rồi. Có một đường hầm phía trước. Cái đường hầm này xuyên qua dãy núi để làm đường tắt khi chỗ này vẫn còn là một khu nghỉ dưỡng trượt tuyết. Nó như mê cung vậy. Cơ mà trước hết cứ chạy vào trong đã !!’’
Quenser sử dụng bộ đàm của chiếc xe tải để báo cho những người khác biết. Ngay khi họ vừa chạy hết tốc lực vào đường hầm được một đoạn thì hai chiếc Object bắt đầu tấn công.
Bóng bầu dục của phe Đồng Minh Tình Báo có độ cơ động cao như Quenser nghĩ, nhưng ngoài ra nó còn có thể làm những cử động chân nhanh kinh hoàng.
‘’Wah !? Quenser, cậu có thấy không ?’’
‘’Tám chùm lade đột ngột bẻ cong và bao quanh Baby Magnum !?’’
Mắt thường của Quenser chỉ có thể thấy dư ảnh màu cam kẻ sọc của tinh thể tuyết khi nó bị nung nóng. Nhưng hình ảnh đến từ quá khứ đó đủ sức làm cậu tràn đầy sợ hãi.
Những vũ khí quang học có thể tấn công bằng với tốc độ ánh sáng này như là lưỡi hái của thần chết mang dấu chấm hết đến với các vũ khí thời đại cũ, quân lính bằng xương bằng thịt vốn không có tài nào có thể chống lại được cả.
‘’Nó đang rãi bột tinh thể quang tử ư ? Để có thể điều khiển một các chính xác trong cơn bão dữ dội này, nó ắt hẳn đang dùng công nghệ nano.’’
‘’Làm sao mà công chúa có thể né đòn đấy được chứ ? Con bé dự đoán thời điểm kẻ địch khai hỏa dựa vào cử động của Object đối địch và pháo chính của nó đúng chứ ? Cách đó hoàn toàn vô dụng với loại kẻ thù có thể bẻ cong lade theo ý muốn.’’
‘’Chắc chắn phải có thứ gì đó tác động đến ánh sáng. Công chúa có thể đoán được khi nào thứ đó kích hoạt thông qua cảm biến tia tử ngoại hoặc thiết bị tương tự.’’
Công chúa đang bắn vào những nơi mà hoàn toàn không dính dáng gì đến với cỗ Object bầu dục. Có lẽ cô đang phá hủy thứ đang ảnh hưởng đến ánh sáng.
Nhưng điều đó đồng thời cũng là tin xấu cho những kẻ bị mắt kẹt ở giữa trận chiến.
‘’Chết tiệt ! Chúng ta sẽ chầu ông bà hết thôi !! Họ nên đối xử tối hơn với đất mẹ !! Trái Đất sẽ bị đứt làm đôi mất !!’’
‘’Này Heivia, cậu chọn gì ? Chết bởi đạn quân địch hay chết bởi pháo quân mình ?’’
Heivia bằng cách thần kì nào đó điều khiển được chiếc xe tải bị nguyên đáng kể về một bên. Đoàn xe bắt đầu tiến vào trong đường hầm.
‘’Tối thế ! Nghĩ lại chả khác gì đi tự tử !!’’
‘’Chậm lại. Đi từ từ thôi !’’ Heivia hét vào bộ đàm. ‘’Ai mà biết được phía trước có sập hầm hay không ! Đèn xe không đủ sáng. Ta cần cử người ra phía trước để kiểm tra xe có đá đổ hay hầm có bị sập không !! Quenser, chú mày không có làm gì cả, nên nhấc cái mông lên !! Mà thật ra, ai không lái xe cút hết ra phía trước luôn đi !!’’
Quenser mở cửa hành khách đã bị bẻ cong bởi súng cối GPS rồi bước ra ngồi. Cậu thấy Idol Hoàn Hảo trong bộ chiến giáp cũng bước ra từ sau xe.
‘’Mình vẫn có thể thấy hơi thở của mình, cơ mà ấm hơn trước rồi. Có lẽ do gió không vào đây được chăng ?’’
‘’Phía trước đường hầm như nào vậy ?’’ Quý cô Idol hỏi.
‘’Nó không còn là đường thẳng nữa. Một vài đường hầm khác giao nhau tạo ra khá nhiều lối đi. Nếu chúng ta có thể chạy qua bên kia núi, chúng ta ít nhất có thể tránh bị cảm ứng của Object địch dò ra.’’
‘’Vấn đề chính là đường ra có bị chặng do sập hầm hay không.’’
‘’Nếu ta biết đường nào là đường ra thì đã có thể khóa lối vào bằng thuốc nổ rồi.’’
Quenser và các binh lính khác đi trước kiểm tra vật cản còn đoàn xe tải di chuyển chầm chậm phía sau. Vài mảng bê tông lớn nằm rải rác khắp nơi. Khi họ chiếu đèn pin về phía trước, họ phát hiện có vài nứt lớn chạy dọc trần hầm. Có lẽ mảng bê tông rớt xuống từ đó.
‘’…Chỉ cần một mảnh nhỏ rơi xuống đầu là đủ làm nứt sọ rồi.’’
Ở ngoài kia là hai chiếc Object cao 50 mét đang chiến đấu với nhau. Cứ mỗi lần cỗ Object nào khai hỏa là đường hầm sẽ run rắc dữ dội. Nếu một khẩu coilgun hay khẩu nào khác tương tự bắn thẳng vào núi thì họ chắc chắn sẽ bị chôn sống trong hầm.
‘’Vậy sau khi vượt núi xong ta cần đi bao nhiêu bao xa nữa để tới sân bay ? Có lẽ ta nên thu thập thực phẩm từ các đồng chí đã tử trận.’’
‘’Một trong số chúng ta có bằng đầu bếp đấy.’’ Idol Hoàn Hảo nói.
‘’Ồ tuyệt ghê, thế cậu ta nấu cái gì đây ? Con gì sống trong hầm? Chuột? Dơi?’’
Quenser chiếu đèn phim và tường hầm và thấy dòng chữ ‘’Lối ra:7km” được khắc nguệch ngoạc lên trên. Một khoảng cách không phải là ngắn. Họ phải liên tục kiểm tra đường đi, run trong sợ hãi trong khi đẩy các mảng bê tông ra khỏi lối. Quenser thà kiểm kê hàng hóa trong cửa hàng còn hơn.
‘’Tiếp tục phát huy nhé, quý cô Idol.’’
‘’Vâng, lũ đàn ông không biết nhường ‘phụ nữ trước’ còn vô giá trị hơn cả phân chó trong Vương Quốc Chính Thống nhỉ.’’
Quenser đã đi được ba kilomet qua đường hầm trong khi đổ hết việc bưng vác nặng nhọc cho đồng nghiệp của cậu. Đi được vài mét, họ bắt gặp giao lộ của nhiều đường hầm.
Quenser chiếu đèn xung quanh rồi than, ‘’Đùa với bố à? Không những tối mà còn chả có chặn nghỉ hay tín hiệu đường gì cả. Tớ hi vọng mọi người không ai bị lạc. Cái này cứ như đường hầm bị quỷ ám hay gì ấy.’’
‘’Tớ phát hiện một nguồn sáng.’’ Quý cô Idol Hoàn Hảo thông báo sau khi kiểm tra cảm ứng mặc định của bộ chiến giáp. ‘’Đó là một chiếc thùng phi. Có tro xung quanh nó. Có lẽ ai đó đã hoảng loạn dập lửa khi nghe thấy tiếng chúng ta.’’
‘’Thấy rồi… Có một chiếc xe tải đổ gần thùng phi.’’
Quenser báo cáo tình hình về đoàn xe, sau đó Heivia trả lời, ‘’Của Đồng Minh Tình Báo?’’
‘'Sao tớ biết được? Nhưng chắc chắn chỉ là xe dân dụng. Giống hệt mấy chiếc xe tải tồi tàn ở các nước chiến trường.’’
Nay khi cậu dứt lời, một việc bất ngờ xảy ra.
Một tiếng súng vang lên và vài tia lửa phát ra từ bộ chiến giáp.
Quenser điên cuồng chạy ra sau cô.
‘’Chúng ta đang bị bắn!’’
‘’Bọn chúng là người bản xứ hay là lính phe Đồng Minh?”
‘’Tớ không biết, nhưng bọn chúng đang tấn công ta!!’’
‘’Phản công lại!! Vô hiệu hóa bọn chúng!!’’
‘’Không thể được! Lỡ họ chỉ là dân thường núp trong này thì sau!? Chúng ta mới là người đột nhập!!’’
Quý cô Idol mà Quenser đang núp phía sau như khiên thở dài và nói qua máy phát thanh.‘’Đó không phải là thứ nên nói khi núp váy con gái đâu.’’
‘’Câm mồm! Cô chỉ cần đứng yên thôi. Khốn nạn thật chứ!!’’
Cỗ chiến giáp quẫy quẫy khẩu súng máy phóng lựu cỡ nòng 150 cm bằng một tay.
‘’Tớ có nên bắn hạ bọn chúng bằng khẩu Morning Star không?’’
‘’Quenser, làm gì cũng được, chặn cô ta lại!’’ Heivia la lên. ‘’Đừng có để con nghiệp dư dùng khẩu súng đứng đầu danh sách phản đồng đội !!’’
Nhưng Quenser không trả lời. Trong khi núp sau cỗ chiến giáp, cậu lấy ra vài chất nổ dẻo Hand Axe.
‘’Ê, cậu định làm trò gì đấy ?’’
‘’Heivia ! Ném tớ cái bảo vệ tai dùng trong bắn tỉa ấy ! Ít người nên chắc sẽ có hàng dư thôi !!’’
Quenser loáng thoáng thấy một thứ gì đó được ném về phía cậu trong ánh đèn pha chói lóa. Thứ đó giống hệt tai nghe nhưng lại không có dây cắm. Quenser đeo nó lên, lấy Hand Axe ra khỏi ba lô và gắn kíp nổ vào một mảnh thuốc nổ nhỏ mà cậu đã xé ra.
Quý cô Idol nói cái gì đó, nhưng cậu hoàn toàn không thể nghe vì cái tai nghe cách âm.
Mặc kệ cô nói gì, Quenser ném thuốc nổ dẻo về hướng có tiếng súng. Thuốc nổ chạm đất trước khi tới nguồn âm, cơ mà cậu vãn cứ bấm nút kíp nổ trên bộ đàm.
Cậu nghe một tiếng nổ.
Tất cả tiếng súng đều dừng lại khi tiếng nổ có thể xuyên qua tai nghe cách âm vang lên.
Quenser tháo tai nghe ra và nói, ‘’Chỉ là hiệu ứng âm thanh thôi lũ ngu. Vô cùng hiệu quả trong mấy cái không gian kín như đường hầm thế này.’’
‘’Quenser khốn nạn!’’ Heivia gào lên. “Nói cho bọn tớ biết trước chứ. Một vài binh sĩ phe ta cũng bất tỉnh luôn rồi !!’’
‘’Thế thì đạp lũ chúng nó dậy và chiến thắng là của chúng ta.’’
Quenser và Quý Cô Idol đi trước về phía lực lượng bí ẩn đã bắn các cậu. Hai người thấy một cỗ xe tải lớn, một cái thùng phi chứa đầy tạp chí để bắt lửa, và vài người đàn ông trong trang phục công nhân nằm la liệt dưới sàn.
‘’Chả thể biết được lũ này là dân thường, quân du kích địa phương hay là quân Đồng Minh Tình Báo cải trang.’’
‘’Xe tải chứa toàn đạn pháo.’’ Quý cô Idol báo cáo.
‘’Cũng chưa thể chứng minh gì được. Bọn họ có thể là tình nguyện viên và cỗ xe tải có thể là đồ ngụy trang che giấu cho nhiệm vụ khác. Giống chúng ta ấy.’’
Heivia xen vào qua bộ đàm. ‘’Bọn chúng đều là lũ nghiệp dư. Bọn chúng bắn ta đầu tiên. Chẳng có dân chuyên nghiệp nào lại bắn đạn thường vào chiến giáp đầu tiên cả. Viên đạn đấy lẽ ra phải ghim thẳng vào đầu Quenser rồi.’’
‘’Thật ớ ?’’
‘’Tớ đùa làm gì. Mà dù sao thì, trói bọn chúng lại rồi ném chúng qua một bên. Đống đạn pháo đó sẽ tăng cường hỏa lực cho phe ta. Chỉ cần đổi kíp nổ là chúng thành của ta rồi. Chúng ta cũng lấy cái xe tải tồi tàn đấy luôn.’’
‘’Thế là cướp của dân thường à ?’’
‘’Ai bảo bọn chúng bắn ta trước, chả việc gì phải lịch sự.’’
Một trong những binh lính sống sót có thể lái xe tải leo lên cỗ xe dân dụng. Bọn họ tiếp tục đi qua đường hầm, cảnh giác với những cuộc tấn công bất ngờ như ban nãy, nhưng không có trận chiến nào nổ ra cả. Và cuối cùng, ánh sáng mờ nhạt ở ngoài đường hầm soi sáng lối ra.
‘’Có núi kẹp ở giữa nên chúng ta chắc hẳn sẽ không bị cảm ứng và ra da của Object phát hiện. Và do có nhiều lối ra nên bọn chúng sẽ không thể biết ta ra đường nào. Bây giờ chúng ta cần phải tiến về sân bay trong khi cố gắng tránh để Object phát hiện, kể cả có phải đi vòng chiến trường.’’ Heivia nói.
‘’Nhiệt độ đang dưới không độ C bao nhiêu ở ngoài vậy ? Cậu nói thì nghe có vẻ chúng ta an toàn rồi đấy, nhưng có chắc là chúng ta không bị đóng băng giữa đường không ?’’
‘’Chiến đấu với thời tiết có cơ hội chiến thắng cao hơn so với đấu với Object đấy.’’
Nhưng ngay khi bọn họ bước ra khỏi đường hầm, lớp tuyết dày trước mắt họ lập tức bị bay hơi.
Một vụ nổ hơi nước hất Quenser vào lại đường hầm.
Một khu vực rộng 50 mét đổ lại và dài hai đến ba kilomet của khung cảnh trắng xóa đã bị hóa lỏng, để lộ ra bùn bẩn.
‘’Cái đéo gì mới xảy ra thế ?’’
‘’Lớp tuyết trải dài vài chục mét trước chúng ta bị bốc hơi hết ư… ?’’
‘’Con Object làm chứ không gì khác. Chắc chắc nó đã khúc xạ lase xuyên qua dãy núi để cắt đường thoát của ta!!’’
Nhưng mà bằng cách nào?
Với dãy núi chắn giữa, mọi sóng rada và cảm ứng đều phại bị dội lại mới đúng chứ.
‘’GPS,’’ Quenser nói, tay đập lên trán. ‘’Quân Đồng Minh Tình Báo dùng vệ tinh để hỗ trợ cho đống súng cối. Tất nhiên Object có thể làm giống vậy tồi. Bọn chúng có thể theo dõi chúng ta từ trên cao như nhìn xuống một căn nhà búp bê, nên có núi chặn giữa cũng chả thành vấn đề.’’
Quý cô Idol thở hổn hển bên trong cỗ chiến giáp, ‘’Thế thì chúng ta không thể chạy thoát được. Nếu xe tải đã bị đánh dấu thì dù có chạy tới nơi nào thì bọn chúng vẫn có thể tấn công !!’’
Và chỉ cần một tia lade lướt qua họ, cả người và xe tải sẽ hóa thành tro trong nháy mắt.
‘’Làm gì bây giờ Quenser ?’’ Heivia hỏi. ‘’Quay vào đường hầm ?’’
‘’Chúng đã biết vị trí của ta. Thế thì có lẽ chúng đã cử bộ binh vào đường hầm. Vào lại chỉ tổ làm bia cho chúng bắn sạch chúng ta’’ Vừa nói, Quenser vừa chạy tới xe tải dân dụng chứa đầy đạn pháo. ‘’Này quý cô Idol, sử dụng sức mạnh của cô để đập nát đống đạn thành bột rồi bỏ vào túi ni lông. Tôi sẽ tháo hết kíp nổ. Nếu ta rải sắt vào không khí, ta có thể chặn tín hiệu của chúng.’’
Một quả bom sẽ không thể nổ nếu thiếu kíp nổ. Một trong những biện pháp để an toàn hóa đạn pháo là loại bỏ kíp nổ. Nhưng chúng cũng có thể được kích nổ trở lại nếu gắn kíp nổ mới.
‘’Liệu có hiệu quả không ? Ngoài kia đang có bão tuyết đấy. Mảnh kim loại sẽ bị thổi bay trong chớp mắt,’’ Heivia cảnh báo.
‘’Hay là đặt chất liệu bí mật lên xe dân dụng ? Dù là trò rẻ tiền nhưng còn tốt hơn là giữ nó trên xe tải quân sự.’’
Cô Idol trong bộ chiến giáp bắt đầu di chuyển đống chất liệu bí mật. Quenser sử dụng dụng cụ để mở đầu đạn pháo ra, nhưng cậu đột ngột nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau.
Có vẻ nhưng một trong những thùng chứa chất liệu đã rớt xuống sàn hầm.
‘’Này, dừng lại cái trò hù tôi đi, quý cô Idol ! Tôi đang làm công việc đòi hỏi độ khéo léo còn cao hơn ngoáy lỗ tai cho cô đấy. Muốn tôi cho nổ tung cả bọn hết à !?’’
‘’Chờ đã, tớ đây mà xem nè.’’
‘’Gì ? Cô tính khỏa thân cho tôi xem à ?’’
Quenser quay lại trong khi đang làm việc, rồi cậu lập tức đơ người.
Chốt thùng chứa đã bị bật ra khi nó rớt và chất liệu bí mật đang đổ ra ngoài.
Đó là một loại kim loại màu bạc. Nó có hình dạng như gạch xây nhà và mỗi viên được bao cách không trong chất dẻo. Trên bề mặt viên kim loại lăn ra có khắc hai chữ cái và độ nguyên chất.
‘’Li…Liti !? Đây là thỏi có độ nguyên chất 99,999%’’
‘’Chờ đã, chờ đã ! Một khoáng sản quý hiếm nào nữa à ?’’ Heivia kêu lên.
‘’Giá thị trường kém ổn định hơn so với vàng hay platinum nguyên chất, nên phù hợp cho việc dành dụm hơn,’’ Idol Hoàn Hảo trả lời. ‘’Chỉ cần một mảnh tin thời sự nhỏ nói về quá trình nghiên cứu một chất liệu thay thế nhất định cũng đủ để tác động đến giá trị của nó mà.’’
‘’Điều đó có nghĩa Liti là một loại hàng hóa vô cùng tiện lợi để đầu cơ vào cổ phiếu hay để dành cho đầu tư tương lai.’’
Số lượng thùng chứa đủ để chất đầy ba xe tải quân sự. Có nghĩa là có tới 20 tấn Liti.
‘’Giá thị trường của nó bây giờ là bao nhiêu ?’’
‘’Biết chết liền.’’ Heivia trả lời. ‘’Tớ không nghiền việc phải theo dõi các số liệu cụ thể trên báo đâu. Nhưng tớ biết việc đào mỏ ở năm hồ nước mặn lớn đã bị dừng lại, nên giá cả Liti đang tăng mạnh. Tớ nghe nói giá cả nó cao hơn từ mười đến hai mươi lần so với bốn năm trước. Ước lượng đơn giản thôi cũng đã biết chắc là núi Liti trước mắt chúng ta đây đủ để mua trọn một căn biệt thử ở vùng biển Aegean. Ờ cơ mà giá trị của nó cũng có thể rớt xuống tùy tình hình.’’
‘’Thế ra đây là phần bí mật của nhiệm vụ bí mật này à?’’
‘’Một dạng quỹ đen bí mật của ông cấp cao nào đó à?’’ Idol Hoàn Hảo hỏi. ‘’Cơ mà tiền đến từ đâu cơ chứ?’’
‘’Chắc là từ đạn pháo,’’ Heivia nói qua bộ đàm. ‘’Chúng ta giả vờ đào đạn pháo để che giấu, nhưng đơn vị ở sân bay thì thường xuyên làm nhiệm vụ đó. Và cũng cần tiền thuế để trả cho đống đó…nhưng lũ nghiệp dư chúng ta đụng độ ban nãy cũng là thế.’’
‘’Vậy họ bắt dân địa phương phải làm việc để cắt giảm chi phí lao động và số tiền còn lại sẽ bị bọn cấp trên ăn chặn. Rồi họ chuyển nó sang một nguồn khác để lại ít dấu vết hơn là Liti để rửa tiền. Sau đó Liti sẽ được máy bay ném bom tàng hình vận chuyển tới địa điểm an toàn.’’
‘’Nhưng chiếc máy bay lại bị tên lửa đối không của chính đồng minh Vương Quốc Chính Thống bắn rơi tại nơi mà Đồng Minh TÌnh Báo có thể can thiệp?”
Mọi mảnh ghép bắt đầu vào đúng chỗ.
Nhưng vẫn thiếu một thứ gì đó.
‘’Thế làm cách nào mà Đồng Minh Tình Báo biết được sự tồn tại của chất liệu bí mật này?’’ Quenser thắc mắc. ‘’Nếu rada hay cảm ứng của Object địch phát hiện ra quân ta, họ không cần thiết phải bắn cảnh báo. Chỉ cần một phát bắn thôi là đủ để quét sạch chúng ta rồi. Họ đang cẩn thận để không bắn trúng xe tải. Thật lạ. Ê, đừng có nói là…”
“Thế ra mọi thứ là một phần của kế hoạch vận chuyển Liti cho Đồng Minh Tình Báo sao?” Heivia gào lên. “Tóm lại chỉ là một chữ ‘đút lót’. Lũ cấp trên không thể trực tiếp đưa tiền mặt cho nước đối địch. Nhưng đống liti này lại được cho là chất liệu bí mật ‘vốn không tồn tại’. Thêm nữa, nhiệm vụ này là tối mật. Nếu chúng ta chết ở đây, tên của chúng ta sẽ không được viết vào danh sách tử sĩ quốc tế. Do đó…!’’
‘’Sẽ không có gì chính thức xảy ra sau khi Liti rơi vào tay Đồng Minh Tình Báo,’’ Idol Hoàn Hảo thêm vào. ‘’Cấp trên lợi dụng việc vì đây là nhiệm vụ bí mật nên mọi chuyện xảy ra đều không chính thức tồn tại.’’
‘’Thế rốt cuộc mọi việc, từ việc máy bay ném bom bị bắn hạ đến việc đơn bị Background bị tấn công, chẳng qua là một cách an toàn để lũ sĩ quan Vương Quốc Chính Thống đưa tiền cho Đồng Minh Tình Báo? Chiến dịch Christmas Boot hóa ra chỉ là chiến dịch tặng quà cho nước đối địch? Hơn 100 người chúng ta đã chết đấy!! Tất cả mọi thứ đã diễn ra hóa ra chỉ là kế hoạch phản bội của một thằng ngu si dối nát nào đó nhằm giúp đỡ nước kẻ thù thôi sao!?
Liti có nhiệt độ nóng chảy là 179 độ C. Nhưng sẽ có khả năng nó sẽ bị đốt cháy hoàn toàn nếu nung nóng nó trong không khí. Có lẽ vì thế mà Object đối phương không bắn vào đội Quenser. Không ai muốn phần thưởng đáng giá của họ hóa thành tro cả.
‘’Tớ không tài nào tin được! Bọn họ coi chúng ta dễ vứt đi như thế cơ à? Nếu cứ tiếp tục nhiệm vụ, không ai trong chúng ta sẽ sống sót trở về. Lũ béo phì phía trên sử dụng mạng chúng ta để lót tiền đấy!!’’ Heivia hét lên đầy phẫn nộ.
‘’…’’
Trái với Heivia, Quenser giữ im lặng.
Cậu lướt ngón tay của mình trên bề mặt quả đạn pháo mà cậu định đổi kíp nổ.
‘’Một trong những binh sĩ bổ sung có bằng đầu bếp đúng không? Đem cậu ấy tới đây.’’
‘’Cậu định tiêu diệt một chiếc Object thế hệ thứ hai chỉ bằng chảo và thìa vét bột à? Hay là cần thêm dầu mè và đậu hũ nữa?’’
‘’Không,’’ Quenser lập tức trả lời. ‘’Tớ chỉ cần dầu động cơ, vài thùng chứa bằng sắt và nitơ lỏng dùng để tháo kíp nổ.’’
‘’?’’
‘’Lũ sĩ quan chó đẻ muốn chúng ta bị tiêu diệt khi đụng độ với bộ binh phe Đồng Minh Tình Báo hay Object của chúng. Thế thì, để chiến thắng thì chúng ta chỉ cần phải tránh chiến đấu với cả hai là xong. ‘’
Phần 4
Vệ tinh quân sự của Đồng Minh Tình Báo ngay lập tức phát hiện một chiếc xe tải lớn đi ra từ đường hầm.
Nhưng đó không phải là một chiếc xe tải quân sự. Đúng hơn, nó là một chiếc xe tải dân dụng tồi tàn. Mái che phía sau đã bị gỡ ra và họ có thể thấy số lượng lớn các đạn pháo chồng lên nhau.
Không có dấu hiệu gì về các thỏi Liti.
Giấu hàng tấn kim loại không phải là chuyện dễ. Chúng có thể được giấu dưới những bộ quân phục của các binh sĩ rải rác xung quanh xe, hoặc được dán ở dưới gầm xe, tuy nhiên cùng lắm chỉ có thể giấu được một phần mười tổng số lượng.
Có lẽ bọn chúng đã bỏ cuộc.
Nhân viên theo dõi vệ tinh của Đồng Minh Tình Báo đưa ra kết luận như vậy. Quân của Vương Quốc Chính Thống ắt hẳn đã nhận ra bọn chúng bị theo dõi từ trên cao vì chúng nhìn lên trời và vẫy khẩu súng trường có khăn trắng đính ở nòng súng. (Cơ mà cái khăn đã bị đóng băng.)
Nhân viên vệ tinh liên lạc tới Thế hệ Thứ hai Snipe Laser 051.
‘’Có vẻ như đơn vị Background mà chúng ta đã được nhắc tới đang di chuyển tới khu vực dân cư ở khu Athabasca hay vì tới sân bay quân sự của Vương Quốc Chính Thống. Luật quốc tế không cho phép Object tấn công khu vực dân cư. Đây là cơ hội cuối cùng để tấn công chúng.’’
‘’Kiểm tra dấu hiện đầu hàng của bọn họ trước tiên đã. Bọn chúng dường như đã bỏ xe tải quân sự chở thỏi Liti lại trong hầm. Chỉ cần lấy được thỏi Liti thôi, chuyện khác không quan trọng.’’
‘’Vậy ta để chúng đi?’’
‘’Đào ngũ là tội tày trời dù ở nước nào đi nữa. Chúng ta không cần can thiệp.’’
Với một tiếng tách của tĩnh điện, một đường truyền khác xem vào.
Đó là từ ‘’khách hành’’ ở Vương Quốc Chính Thống.
“Các ngươi đã xác nhận sự thanh toán chưa?’’
‘’Chúng tôi đang làm đây thưa trung tá. Chúng tôi sẽ mở tuyến đường hành không sau khi xong việc,’’ Nhân viên vệ tinh vừa trả lời vừa nghĩ thầm.
Tình hình thật sự không ổn.
Chiếc Snipe Laser 051 chứa rất nhiều thông tin về công nghệ lade tiên tiến. Nó sỡ hửu tốc độ vượt bậc và một khẩu pháo lade năng lượng cao có thể tự do bẻ cong đường đi của tia sáng nhờ tinh thể quang tử. Nó ngoài ra còn có một công dụng khác ngoài việc chiến đấu.
Đó là, chặn tuyến đường hàng không.
Khẩu súng lade phòng không trạng bị trên cỗ Object Thế hệ Thứ hai này là thiên địch của mọi loại khí cụ bay. Nhưng chỉ việc dự đoán đường đi của cỗ Object và sử dụng một cỗ khác để cản đường thì vẫn có thể bảo đảm được một tuyến đường cho máy bay chở khách.
Tuy nhiên…
Snipe Laser 051 là một chiếc Object có thể bẻ cong đường đi của tia lade cùng với tốc độ vượt trội thay cho khả năng chống chịu các đòn tấn công hạt nhân từ mọi phía. Khả năng này tạo điều kiện cho nó luồng qua lỗ hổng trong chiến thuật gây áp lực hiện thời và bắn hạ mọi máy bay chở khách vốn nằm ở tuyến đường an toàn.
Vương Quốc Chính Thống đã nhận ra mối nguy này, và họ quyết định cung cấp Liti. Đổi lại, Đồng Minh Tình Báo sẽ đảm bảo không can thiệp vào các chuyến bay ở khu Athabasca. Thỏa thuận là thế.
Thoạt nhìn qua, ai cũng tưởng đây là thành quả thắng lợi đến từ công nghệ tiên tiến của Đồng Minh Tình Báo.
Nếu Object có khả năng tương tự như Snipe Laser 051 được sản xuất hàng loại thì cán cân chiến tranh sẽ bị đảo lộn.
(Cơ mà lũ bảo thủ trong Đồng Minh Tình Báo lại không thích Snipe Laser 051 vì lớp giáp mỏng của nó. Nếu nó làm gì quá nổi bật, nó có thể bị kẻ địch bao vây và tập trung hỏa lực nào. Snipe Laser 051 chủ trương phòng thủ ở mặt trước nên rất yếu thế khi bị tấn công từ nhiều hướng.)
Chiếc Snipe Laser 051 là một phần của thời đại mới, nhưng chính thời đại đó lại không thể đuổi kịp cỗ máy và do đó làm vướng chân nó.
Nói như thế thì chiếc Object này đã phải chịu đựng một tấm bi kịch đau thương.
‘’Bộ binh đã tìm được chiếc xe tải quân sự trong đường hầm,’’ Elite báo cáo.
“Nhanh tay lên,” Sĩ quan Vương Quốc Chính Thống đáp lại. “Nếu lũ binh sĩ mà các ngươi bỏ qua gửi tín hiệu SOS đến sân bay quân sự thì tao lại phải gửi một đội tìm kiếm.’’
‘’Quân tôi tìm được 50 thùng hàng. Như ông nói… Nhưng mà ông có ý gì đây hả thưa trung tá?’’
“?”
“Thùng trống rỗng. Không có gì bên trong cả. Số Liti ông giao ước đâu?”
“Không thể nào… Tao chắc chắc chúng có bên trong! Tao biết rồi! Chắc hẳn lũ lính kia đã lấy đi! Chỉ có thể như thế mà thôi!!”
“Nhưng mà bằng cách nào? Chiếc xe tải chả có gì ngoài đạn pháo. Tôi không nghĩ chiếc xe có đủ khoảng trống để nhét đống Liti vào.’’
Nhân viên vệ tinh thở dài.
Cậu đã đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Liti có nhiệt độ nóng chảy là 179 độ C. Và chất nổ bên trong đạn pháo có thể bị nung chảy và loại bỏ chỉ bằng nước nóng.
Nói cách khác, chất nổ trong đống đạn kia đã bị nung rồi đổ ra, sau đó Liti lỏng được đổ vào lại.
Nếu Liti bị đun nóng trong không khí, nó sẽ cháy. Nhưng nếu đặt một thùng chứa nhỏ vào bên trong một thùng chứa lớn hơn, biến ni tơ lỏng vốn dùng để tháo kíp nổ thành dạng khí ga rồi bơm đầy vào trong thùng chứa lớn đó, sau đó nung nóng dầu động cơ hay dầu gì tương tự, cuối cùng bỏ thùng Liti vào trong dầu thì hoàn toàn có thể. Chỉ cần có một người có kĩ năng nấu nướng thì việc đó dễ như bởn.
Nhưng nhân viên vệ tinh không thề có bổn phận báo cáo một cách trung thực điều đó chỉ vì cậu biết câu trả lời.
Xét cho cùng, cậu ở Đồng Minh Tình Báo, còn ông ta thuộc Vương Quốc Chính Thống.
Cậu sẽ nói chuyện với họ nếu thấy có ích, nhưng một khi lợi ích không còn thì cậu chả ngần ngại mà cắt giao kèo. Cậu chỉ khen họ khi tiền công được trả.
‘’Giờ thì thưa trung tá,” Elite nói. “Vì chúng tôi không nhận được tiền giao kèo, công việc giữa chúng ta đã tới giới hạn.”
“Chờ đã! Chắc hẳn phải ở đâu đó thôi. Đống thỏi Liti nhất định phải ở đâu đó thôi! Kh-không, tôi có thể trả tiền cho mấy người. Nên làm ơn đi!!”
“Đầu tiên thì chúng ta cần phải để lại một dấu hiệu rõ ràng. Một dấu hiệu làm gương để cho phe ông biết chuyện gì sẽ xảy ra tới lũ dám tốn thời gian của chúng ta. Và trung tá ạ, chúng tôi biết vị trí máy bay đang chở ông đấy… Ông thiểu ý tôi không?”
Cỗ Snipe Laser 051 bị một vài cấp trên Đồng Minh Tình Báo ghét vì nó quá hiện đại.
Nhưng cách để thoát khỏi sự kì thị này lại rất đơn giản:
Đạt được thật nhiều chiến thắng để lũ cấp trên buộc phải công nhận tính hữu dụng của nó.
Phần 5
“Ông ta bị thổi tung rồi kìa.”
“Ừ, bị thổi tung rồi. Cơ mà việc này có khiến chúng ta giống như khủng bố không vậy?”
Một chùm sáng chói lóa như khi hàn sắt có thể được nhìn thấy trên bầu trời đầy tuyết trắng. Đó là tất cả những gì đội Quenser thấy khi một chiếc máy bay chở khách bị nướng bằng lade phòng không. Và tất nhiên món chính chính là tên trung tá Vương Quốc Chính Thống, kẻ đã ra lệnh đơn vị Background đi vào chỗ chết.
Quenser, Heivia và những người khác không ở sân bay quân sự của Vương Quốc Chính Thống. Họ đang ở thành phố Maple Queen, một khu dân cư ở khu Athabasca. Nó vốn là một thị trấn nhỏ không có gì khác ngoài các dãy tòa nhà thấp chỉ cao từ 3 đến 5 tầng, nhưng lại có rất nhiều những căn nhà đổ nát được xây trên mái các tòa nhà đó, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Sự xây dựng bừa bãi cùng với đống tuyết chất đầy trên mái đã làm cho vài tòa nhà bị sập.
Con đường cũng không bình thường chút nào. Vài chỗ bị chặn đứng bởi các tòa nhà bị sập và đôi khi họ lại bắt gặp xe cộ đi xuyên qua các tòa nhà không có tường.
“Nhiệm vụ của chúng ta là vận chuyển chất liệu bí mật tới sân bay quân sự chứ không phải là để bị giết bởi Đồng Minh Tình Báo để họ có thể lấy chất liệu đó. Thùng chứa có thể thay đổi, đường đi cũng thế, thời gian biểu cũng lộn tùng phèo cả lên, nhưng chừng đó chưa đủ để đưa chúng ta ra tòa án quân sự đâu.”
“Thế à. Thế chúng ta coi như là hoàn thành bổn phận của mình sau khi đưa đống pháo này tớ sân bay quân sự.” Heivia gõ nhẹ vào sàn của cỗ xe tải tồi tàn. “Nhưng chúng ta có cần phải làm tròn nghĩa vụ không? Đống này đáng giá một căn biệt thự ở vùng biển Aegean đấy.”
“Tất nhiên chúng ta phải làm rồi. Cơ mà nhiệm vụ của ta là vận chuyển chúng tới sân bay. Nếu không ai ở đó cần thì ai cấm chúng ta đem nó về nhà đâu?”
“Điều đó là sai trái.”
“Ờ thì đúng thế mà.” Quenser tỏ vẻ đồng ý rồi đấm vào cỗ chiến giáp kế bên. “Kiếm cái gì bỏ vào mồm trước khi chuyển xe cái đã. Chúng tôi sẽ mua đồ cho cô, nên đứng đây giữ xe nhé.”
“Tớ muốn burger bò teriyaki.” Quý cô Idol Hoàn Hảo đáp.
“Chắc hẳn sẽ rất ngon sau một khoảng thời gian dài chỉ ăn khẩu phần vô vị. Đi thôi Heivia.”
Quenser và Heivia rời đội xe tải và đi bộ tới chỗ siêu thị dơ dáy.
“Không biết ta sẽ bị chuyển đi đâu tiếp theo nữa. Liệu ta có tiếp tục ở lại đơn vị Background? Đơn vị này tàn rồi còn gì.”
“Đi đâu thì cũng vẫn là địa ngục thôi. Mặc kệ đống Liti kia thấp hay cao, ta nhanh nhanh chuyển nó thành tiền rồi ném vào tài khoản ngân hành điện tử đi. Tớ không muốn nó bị tịch thu vì luật hạn chế đồ dùng cá nhân.”
“Không có cách nào để chúng ta tới một khu an toàn nơi chúng ta diện com lê à?”
“Đi đâu cũng được, chỉ cần không phải là Nam Phi. Khu Amazon là tệ nhất.”
“Sao thế?”
“Thỉnh thoàng đi đọc báo đi thằng đần này. Trận Chiến Hoàng Gia quyết định ai là người thừa kế khu Volga sẽ được tổ chức ở đó. Có nghĩa là sẽ có Object chiến đấu với nhau. Tớ không muốn bị kẹt giữa đâu. »
Nhưng mà, quân sĩ vô giá trị như Quenser hay Heivia không thể quyết định mình sẽ đi đâu. Và kể từ khi biết rằng có lo cũng bằng thừa, họ đổi chủ đề.
‘’Này Quenser. Ở đây người ta ăn gì nhỉ ? Cá hồi ? Hải cẩu ?’’
‘’Nhà hàng burger thì ở đâu cũng giống nhau. Tớ chỉ lo họ có nhận tiền euro của Vương Quốc Chính Thống hay không thôi.’’
‘’Một nước chiến trường dơ bẩn luôn có những kẻ chuyển tiền nên đừng lo.’’
Nhưng họ rốt cuộc cũng chả mua được chiếc bánh burger nào.
Vì chiếc xe tải dân dụng chở Liti ở phía sau họ đột ngột phát nổ
Hai người đột ngột ngừng thở. Không những thể, họ còn bị hất tung ra xa thêm vài mét. Không thể cản được sức xung kích, hai người tiếp tục lăn thêm vài đoạn nữa trên tuyết. Khi dừng lại, hai cậu nhìn về phía vụ nổ khi vẫn còn nằm bệt dưới đất. Bụi bặm làm cản trở tầm nhìn. Bức tường của tòa nhà gần đó hoàn toàn bị phá hủy. Cỗ chiến giáp với bộ giáp dày nằm gục dưới đất. Cỗ chiến giáp nằm ở giữa vụ nổ, nhưng lớp giáp dày có lẽ đã đủ để cản sức nổ vì ngón tay của nó liên tục co giật.
‘’Hụ, hụ ! Chết tiệt, cái mẹ gì thế ? Không phải là xe tải của chúng ta à ?’’
‘’Chả có lý do gì mà nó phải nổ tung cả ! Tất cả đạn pháo đều được rút thuốc súng và thay thế bởi Liti lỏng. Chúng ta cũng đã đảm báo chúng được bao bọc kín mít bằng ni tơ và cao sư, nên nó lẽ ra phải ổn định chứ !!’’
‘’Thế thì tại sao xe lại nổ !?’’
Quenser cắn nhẹ môi cậu khi nghe thấy câu hỏi của Heivia.
Cậu vừa nói vừa đứng dậy khỏi lớp tuyết bị rắc đầy các mảnh vỡ.
‘’Tớ chỉ nghĩ tới một khả năng : Chiếc xe đã bị tráo tại một thời điểm nào đó.’’
‘’Tráo-… Hả ?
‘’BỊ tráo !! Cỗ xe đã đi từ từ qua khu dân cư có địa hình phức tạp. Và chỉ có lái xe là ở trên xe. Chúng ta đều tản ra để bảo vệ nó. Nếu lái xe là địch, hắn có thể âm thầm tráo xe với một cỗ xe giống hệt khi di chuyển qua các tòa nhà gần sụp đổ !’’
Cỗ xe tải và đạn pháo mà đội Quenser dùng vốn thuộc về khu dân cư. Nếu được báo trước thì việc chuẩn bị xe tải và pháo giống hệt cũng chả có gì khó.
Bọn họ biết cần phải tìm cái gì đầu tiên.
‘’Chúng ta đổi tài xế theo ca, đúng không ? Ai là người lái cuối cùng ?’’
‘’Cái thằng có bằng đầu bếp. Cái thằng mà nung nóng dầu động cơ để làm chảy Liti ấy.’’
‘’Thế thì thằng phản bội chúng ta chính là nó.’’
‘’Thằng khốn đầu bếp ấy làm việc cho phe nào ? Đồng Minh Tình Báo ?’’
‘’Nếu bọn chúng biết đạn pháo chứa đầy Liti thì cái bóng bầu dục kia chả để yên cho chúng ta rồi. Bọn chúng sẽ gọi bộ binh tới tàn sát chúng ta và lấy đống Liti.’’
‘’Thế thì kẻ địch là ai đây ?’’
‘’Biết chết liền !?’’ Quenser quát. ‘’Ai cũng được, vấn đề chính là làm sao chúng nó kích nổ được bom ? Chúng dùng bom hẹn giờ ? Không. Chúng không thể biết được khi nào chúng ta nhận ra cỗ xe tải đã bị tráo. Chúng có thể xóa sạch mọi chứng có ở thời điểm chúng muốn, nên chắc hẳn chúng xài tín hiệu radio.’’
‘’Biết để làm g-… Chờ đã.’’
‘’Đúng đấy Heivia. Tín hiệu radio không thể truyền xa trong khu ổ chuột quanh co này… Hắn đang ở gần đây. Tên khốn ấy kích nổ tại vị trí không xa nơi này đâu ! Nếu ta bắt được hắn, ta có thể biết hắn là ai !!’’
Heivia chộp lấy khẩu súng trường ở vai rồi nhìn xung quanh.
Ở tầng hai của một tòa nhà dơ bẩn, một bóng con trai đang nhìn về phía họ lập tức lui vào trong khi thấy họng súng. Hắn không đơn thuần chỉ hoảng sợ. Ắt hẳn hắn nghĩ nòng súng đang chĩa về phía mình.
‘’Tên chó đẻ !!’’
Tin tưởng vào khả năng xuyên thủng của khẩu súng trường, Heivia bắt một loạt đạn ngắn về phía tường tầng hai, nhưng cậu không nghĩ nó trúng hắn. Cậu nghe thấy tiếng cửa vỡ ở phía tường đối diện. Hai cậu điên cuồng chạy về phía âm thanh và bắt gặp một thằng con trai đang nhảy xuống.
Mắt họ giao nhau trong chốc lát, nhưng hắn quay lưng lại một cách dứt khoát rồi bỏ chạy.
Heivia tặc lưỡi.
‘’Chết tiệt, tớ không thể khai hỏa ! Hỏa lực mạnh quá. Sẽ bắn trúng dân thường mất !!’’
Heivia rút khẩu súng ngắn và Quenser gắn kíp nổ vào thuốc nổ dẻo để dọa cho dân thường núp đi, nhưng hắn đã chạy mất tăm.
Tuy nhiên hai cậu vẫn có manh mối.
Khi tên con trai nhảy xuống từ tầng hai, áo khoác của hắn đã bị thổi bật lên. Và họ thấy một dấu hiệu đặc trưng được dấu quanh cổ hắn.
‘’…Cậu thấy chứ, Quenser ?’’
‘’Ờ, vết khâu bao quanh cổ.’’
Đó là dấu hiệu đặc trưng của một đơn vị thuộc Vương Quốc Chính Thống, đơn vị này đã cải tranh thành đội bảo vệ Night Edge khi ở trên Quần đảo Bổ Sung Cook.
Đại Đội Hỗ Trợ Di Động số 202.
Một đơn vị được đồn đại là đã làm rất nhiều nhiệm vụ bí mật ở mọi nơi trên thế giới. Đơn vị mà đã cứu sống rất nhiều nhà báo lá cải theo đuôi họ.
‘’Unicorn !!