Heavy Object

chương 2: giáng sinh trên bãi biển cát trắng >> trận chiến đơn vị đồn trú nghỉ phép (?) tại khu oceania

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1

Khu Oceania.

Với việc chế độ độc tài cai trị tàn ác trên vùng đất đó bị huỷ diệt, quá trình phục hồi dưới sự lãnh đạo của liên minh đã đẩy mạnh thêm.

Đoàn hộ tống của Tiểu đoàn bảo dưỡng cơ động thứ 37 thuộc Vương Quốc Chính Thống hình thành nên từ hơn 100 chiếc xe lớn đang đỗ ở đó và một “quang cảnh thành phố” đã dựng lên xung quanh.

“Chúng ta không thể để mọi thứ trải ra như thế này được.” Froleytia nói, một làn khói ngọt ngào bốc lên từ cái tẩu kiseru mảnh của cô.

Cô đang nói với lão bà đứng đầu việc bảo dưỡng Baby Magnum.

“Ừ, cơ mà việc những cửa hàng dựng lên ở các khu vực có thể giao thương chỉ là lẽ đương nhiên thôi.”

“Tuy chúng ta đã cố ý tránh xa khu vực đô thị để dân thường không bị vướng vào nguy hiểm khó lường nào, nhưng chúng ta không thể cản họ dựng chợ từ lều với xe RV được. Ai đó có thể dễ dàng lợi dụng việc này để lẻn vào rồi nã pháo vào căn cứ mất.”

“Cho dù chúng ta có chuyển đoàn hộ tống đi nơi khác thì họ cũng sẽ đi theo chúng ta thôi. Có lẽ chính vì vậy họ mới sử dụng cửa hàng dễ dựng dễ gỡ như vậy. Cứ kiếm được tiền thì họ sẽ thấy vui thôi. Vả lại việc này cũng ngăn những thuyết âm mưu quanh bí mật về công nghệ Object nữa. Cứ nghĩ nó là một quảng cáo cho thời trang đó đi.”

Froleytia và lão bà đang ngồi trên một tấm bạt trải trên mặt đất đầy cát bên trong căn cứ bảo dưỡng với một cây dù cắm vào mặt đất bên cạnh.

Tuy nhiên, một khung cảnh địa ngục đầy mồ hôi và nước mắt lại tồn tại cách tâm trạng nghỉ ngơi của họ chỉ chừng ba mét.

“Quenser, các thiết bị lọc nước sẽ gửi đến trong bộ 15 hộp. Khi cậu xác nhận chúng đã đến nơi thì nhớ nhập vào cơ sở dữ liệu rồi mang tất cả tới kho chứa đấy.”

"…V…âng…"

“Quenser, cái hộp đó chứa toàn chai sâm-panh. Cậu có thể chơi xe đẩy nếu muốn, nhưng chúng mà bị sốc lên là tôi giết cậu đấy. Ngoài ra, nhớ đừng để cửa phòng lạnh mở."

"…Hộc…hộc…"

“Queeeeennnnsssseeerrrr, cái đó là kiếm Nhật còn kia là giáp với mũ Nhật. Cái đó là bộ búp bê Nhật còn đó là bộ đồ furisode Nhật đấy. Mang chúng cho cẩn thận vào. Chúng ta không phải lúc nào cũng thuộc lực lượng liên minh đâu. Tôi cần tìm mọi giao dịch tốt nhất khi khu chợ đang lộn xộn.”

Quenser Barbotage đổ gục xuống giữa mặt đất đầy cát.

“…T-Tôi không thể. Tôi không thể tiếp tục được nữa. Tôi đã lao động chân tay suốt ba ngày qua rồi…Tôi tưởng việc này đáng lẽ phải được trả công chứ. Chúng tôi cuối cùng cũng xoay sở quay về được, thế mà chuyện gì xảy ra với những bộ đồ bơi vậy chứ?”

“Gì cơ? Có phải Quenser, cậu chàng phớt lờ vài hiệp ước chiến tranh để đi đánh nhau với Object thế hệ hai của Xí Nghiệp Tư Bản, vừa mới nói gì đó với tôi, người phải viết báo cáo này đến cáo báo khác điên cuồng nhấn mạnh về thiệt hại của Deep Optical và phải ráng nở nụ cười với những trò đùa gần đến giới hạn quấy rối tình dục của mấy lão già cấp cao hơn để phần nào giúp cậu ta tránh phải ra tòa án binh không?”

“Gyahhh!! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì! Tôi sẽ làm theo mọi thứ cô nói trong suốt phần đời còn lại của của mình, thưa chỉ huy!!”

Quenser ngẩng khuôn mặt đầy cát lên và gào thét.

“…Trông như thằng nhóc thích lắm thì phải.” lão bà lẩm bẩm, nhưng có vẻ chẳng ai nghe thấy.

Phủi cát khỏi người, Quenser hỏi. “À-À mà, Heivia đâu rồi ạ?”

“Cọ rửa nhà tắm, cọ cửa vòi tắm, cọ rửa thùng máy giặt, và cọ rửa buồng động cơ của xe hộ tống. Và phải làm hết hơn 100 chiếc xe của căn cứ.”

“Đ-đùa hả! Chẳng gì khác ngoài cọ rửa sao!?”

Quenser chỉ có thể cầu nguyện cho Heivia ở địa ngục khác vì cậu vẫn còn phải giải quyết địa ngục của mình.

Froleytia không để tâm gì đến cậu và nói. “Một khi cậu làm xong… Ồ, phải rồi. Cái rương gỗ paulownia Nhật tôi mua hôm qua sẽ được chuyển đến căn cứ sớm thôi. Người vận chuyển dân sự không thể vào căn cứ được, nên mang nó tới phòng tôi sau khi nó qua kiểm tra an ninh ở cổng.”

“Phải cần một bộ giáp hỗ trợ mới làm vậy được đấy!!”

“Sau đó… Ồ, phải rồi. Còn một chuyện quan trọng khác nữa.”

“Tôi sẽ chết. Tôi thực sự sẽ chết đấy!! Chờ đã, ra vậy. Thế ra boss cuối lần này là vị chỉ huy ngực bự của mình!!”

“Gì chứ, thực sự tệ đến thế cơ à?” Froleytia bình thản phà ra làn khói. "Công chúa muốn đi bơi ở Rạn san hô Great Barrier, nên cô bé cần vài vệ sĩ. Cơ mà nếu cậu thực sự thích chui đầu vào đoàn xe hộ tống với mùi hôi dầu và khí thải hơn thì tùy thôi.”

“Xin hãy để tôi đi đi ạ!!”

Phần 2

Trong lúc đó, Heivia cũng đã được giải thoát khỏi địa ngục của mình. Cậu ta hiện đang thư giãn bên ngoài khu căn cứ bảo dưỡng.

“Chết tiệt. Mọi người biết mình đang bị sử dụng như đồ chơi của bà chỉ huy ngực bự đó, thế là cả đám cũng hùa theo đưa ra mấy yêu cầu lố bịch luôn.”

Ở một quán cà phê dựng từ xe RV, Heivia nhấm nháp một cốc cà phê đá có vẻ không phải loại quý tộc thường uống. Do hai luồng nhiệt của mặt trời thiêu đốt bên trên và ánh nắng phản chiếu lại từ cát bên dưới, cậu khó có thể gọi đồ uống nóng được.

“Khung cảnh thành phố” phát triển xung quanh một khu căn cứ bảo dưỡng trong những lúc như thế này là chuyện khác với một thành phố ở quốc gia an toàn tiêu chuẩn hay một thành phố Oceania.

Không hề có lấy một tòa nhà bê tông nào cả.

Mọi thứ đều được làm sao cho có thể dựng lên hay tháo dỡ trong vòng nửa giờ. Object và khu căn cứ bảo dưỡng của nó có thể dựng lên hay dọn đi ngay lập tức tùy theo quân tình, và những người dựng nên “khung cảnh thành phố” này sẽ không để cơ hội kiếm tiền nào tuột khỏi tay.

Khi nhấp ngụm cà phê đá không còn viên đá nào nữa, Heivia nghe thấy một giọng nữ cao.

“Chào mừng, những người xem internet!! Chào mừng đến với Oceanian Live - Class A!! Ố hô hô hô!!”

Cậu ta ngó qua thì thấy một máy chiếu 3D đặt trong cửa hàng đang hiển thị buổi biểu diễn của một idol Đồng Minh Tình Báo được tổ chức vài ngày trước. Người ta được xem miễn phí một tuần sau sự kiện, nhưng nó thực sự sẽ hút khách à?

(Ừm, có vẻ anh chủ cửa hàng là người duy nhất xem.)

Hình ảnh 3D không được hiển thị lên một màn hình. Thay vào đó, nó lại xuất hiện ngay trong khoảng không. Là Quenser thì có khi đã hào hứng giải thích chính xác nó hoạt động như thế nào, nhưng còn Heivia thì lại không biết gì cả. Cậu có cảm giác nó là một thứ gì đó tương tự như gửi sóng ánh sáng từ nhiều hướng để hiển thị hình ảnh với sự tăng và giảm biên độ sóng ánh sáng.

Hình ảnh chỉ xuất hiện dưới dạng 3D khi nhìn từ trước. Khi nhìn từ bên hông, hình ảnh cho mắt trái và mắt phải không đồng bộ gây ra khung cảnh nhức mắt.

“Người ta sử dụng sóng tán xạ để tạo ra những hình ảnh riêng biệt. Đây là mẫu mới nhất đấy.” anh chủ quán, hẳn đã chán nản, giải thích.

Anh ta có vẻ tự hào về chiếc máy chiếu hơn cô idol đang nhiệt tình hát một bài hát phổ biến.

(Sao không thể chỉ là những sinh viên tự hào về cỗ máy của mình chứ?)

Nghĩ thế, Heivia đổi chủ đề.

“Anh thích idol à?”

“Ít ra còn tốt hơn các Elite khác. Những idol của Đồng Minh Tình Báo có vẻ thân thiện hơn anh hùng ái quốc và bọn dân chơi triệu đô.”

Cô idol đang nhảy trong hình ảnh 3D cao ráo, có mái tóc xoăn vòng, và bộ ngực G-cup. Vừa xem, Heivia vừa nghĩ các bước nhảy chắc chắn được thiết kế để làm ngực cô ấy nảy lên xuống.

Trong lúc đó, người chủ quán âm thầm thêm một điều cuối cùng vào nhận xét của mình.

“…Và cô này còn có ngực bự nữa.”

“Ra đó mới thực sự là lí do của anh!! Ừm, tôi không thể phủ nhận là tôi cũng ước giá như Công chúa của chúng tôi sẽ làm việc như vậy.”

Khi Heivia nói, những kí tự và hoa văn trên trang phục đặc biệt của cô idol G-cup nhảy nhót thay đổi theo thời gian thực.

Không vật liệu bình thường nào có thể làm thế.

Một bản nhạc làm từ những sợi ruy băng xuất hiện giữa không trung và quấn quanh cơ thể quyến rĩ của cô idol G-cup đồng bộ với tiếng hát của cô.

“Class A đúng là phô trương.” người chủ quán nói. “A là viết tắt của 'augmented reality[note11573]' Nhiều khả năng, cô idol thực tế đang nhảy nhót trong bộ đồ toàn màu lam hay màu lục, cơ mà nó vẫn đẹp đến mức này. Mặt khác, Class V[note11574] hoàn toàn giả tạo còn tiến xa hơn nữa.”

“Tôi thì thích R trong reality hơn. Mọi ảnh quần lót của Class A đều được sắp xếp trước mà, đúng không?”

“Miệng cậu nói thế, chứ mắt cậu có rời khỏi đùi cô ấy đâu.”

“Xn lỗi, cơ mà tôi thích ngực hơn.” Heivia nói với vẻ hoàn toàn nghiêm túc.

Việc kí tự với hoa văn trên bộ trang phục của cô idol có thể được thay đổi tự do cũng có nghĩa hình dáng của cô idol có thể được thay đổi ngay trong cảnh quay, nhưng có vẻ trí tưởng tượng của Heivia không đi xa đến thế.

Heivia đưa cốc cà phê đá rẻ tiền lại gần môi khi ánh mắt vẫn hút vào bộ ngực của hình ảnh 3D, nhưng rồi…

“Ồ, là Heivia. Là Heivia đây mà.”

“Bff!?”

Heivia xém tí nữa là phụt ngụm cà phê đá ra bởi vì cậu ta biết cô gái vừa gọi tên mình. Cô là con gái của nhà Vanderbilt và cũng là hôn thê của Heivia. Tuy nhiên, cô chỉ là hôn thê không chính thức trong lúc này do nhiều hoàn cảnh khác nhau. Bình thường, người ta sẽ không bao giờ nhìn thấy cô bên ngoài một căn phòng bên trong một căn biệt thự ở chính quốc của Vương Quốc Chính Thống.

Heivia bắt đầu run rẩy khi nhìn thấy cô gái đó mặc bộ váy đầy đá quý hoàn toàn không phù hợp với khu chợ có bầu không khí hỗn tạp và u ám này.

“E-Em…? Sao em lại ở đây…?”

“Sao anh lại thấy lạ chứ? Chế độ quân sự của Oceania đã bị tiêu diệt và cuộc tấn công của liên quân đã kết thúc rồi mà. Đây đã là quốc gia an toàn rồi. Dân thường đến đây có vấn đề gì đâu.”

“(Cách giải quyết vấn đề ở quân sự quốc này bây giờ đang dẫn đến những cuộc đấu đá giữa các thành viên trong liên quân để xem ai sẽ nắm nhiều quyền lực nhất ở đây, nên chuyện ở đây thực tế còn căng thẳng hơn bao giờ hết đấy.)”

“Anh vừa nói gì à?”

Heivia lắc đầu.

“Đợi đã, vệ sĩ của em đâu rồi? Đừng nói là em tự mình đến đây đấy nhé.”

“Gia đình em không chịu thôi phàn nàn về cách hành xử của em, nên em trốn đi luôn.”

“Thế chỉ càng tệ hơn thôi!! Nói chuyện với em rồi thì giờ anh không thể quay về làm công việc quân đội tiếp được đâu!!"

“Ồ, nhưng không phải vì em chuồn khỏi họ mà chúng ta mới có một cuộc trò chuyện thanh nhã như vậy sao? Phải không, Heivia…à không, Romeo?”

“Ừm, 'Juliet' à, anh có cảm giác vệ sĩ của em sẽ lùng sục khắp nơi rồi bắn anh khi thấy anh ở cùng em đấy.”

“Ôi trời. Anh không có vẻ xúc động lắm khi có cơ hội gặp hôn thê của mình nhỉ.” Cô gái hơi cau mày. “Em chân thành hi vọng không con đàn bà kinh khủng nào đó động vào anh khi em không ở đây.”

“Tuyệt đối không!! Đúng ra, cứ mỗi khi có cơ hội tốt là tên vô dụng luôn đi với anh toàn cướp mất thôi.”

“Vậy là anh thừa nhận rằng vài 'cơ hội tốt' đã xuất hiện nhỉ.”

“…”

Mắt của Heivia lội sang bên hông giống như hai người bơi đồng bộ.

Cô con gái nhà Vandebilt nở nụ cười dịu dàng.

“Heivia, em không phải là loại phụ nữ cố chấp. Anh là quý tộc. Có tình nhân cũng chẳng sao. Đó chỉ đơn thuần là thứ thể hiện sự giàu sang thôi mà.” Sau khi ngừng một chốc, giọng của cô gái trở nên lạnh lẽo. “Tuy nhiên, nếu anh coi trọng ai đó hơn em dù chỉ một khắc…anh biết chuyện gì sẽ xảy ra mà nhỉ?”

“P-P-Phải, anh biết rất rõ. Em không cần phải nói cụ thể đâu. Thật đấy, em không cần đâu.”

“Em sẽ phải dùng bộ đồ tra tấn.”

“Nhưng thứ đó chẳng có gì ngoài roi, ngựa gỗ, và mấy cái thứ khác tương tự như thế mà người họ hàng bạo ngược của em sử dụng!! Gia đình em bảo chỉ giữ chúng lại để đảm bảo em không bao giờ quên quá khứ đã hủy hoại gia đình thôi mà!!”

Một cảm giác hăm dọa khác với vị chỉ huy ngực bự khiến Heivia lạnh sống lưng.

Hôn thê của cậu ta là một cô gái dễ thương, nhưng không may cô có vẻ có chút máu 'tsun' và 'yan' trong người.

Phần 3

Công chúa đi bơi ở biển.

Công chúa trong một bộ đồ bơi đơn giản nhưng đáng yêu.

Từ lúc Froleytia lệnh cho cậu tham gia vào đơn vị vệ sĩ của Elite, động lực của Quenser đã bước vào một chế độ kì lạ. Cũng tương tự như chạy động cơ xăng bằng nhiên liệu tên lửa vậy. Cậu đã không ngủ trong suốt ba ngày, nhưng cơn buồn ngủ lại biến mất làm cậu không còn cảm thấy buồn ngủ chút nào và có hơi khó chịu. Vận may cuối cũng cũng đã đạt đến đỉnh có lẽ đã khiến cậu vô thức muốn khắc ghi mọi giây phút vào trong tâm trí.

“…Anh sẽ tham gia đội vệ sĩ của tôi à?” Công chúa hỏi.

“Có vẻ là vậy đấy, quý cô đồ bơi!!”

“…”

“Đi thôi, đi thôi, đi thôi! Tới bãi biển thôi, tới bãi biển thôi, tới bãi biển thôi! Em biết thứ gì đang trông chờ mình mà, đúng không, quý cô đồ bơi!?”

Quenser hăm hở đẩy lưng để đưa Công chúa lên ghế sau chiếc xe quân sự 4WD.

Tuy bãi biển gần căn cứ, thế nhưng nó vẫn nằm ngoài phạm vi bảo vệ. Chiếc xe 4WD đó nằm giữa hai chiếc trước và sau. Ngoài ra, mỗi bên còn có một xe bọc thép đi theo bảo vệ nữa. Đây thường được gọi là đội hình sabre.

Đội hình này chỉ có thể sử dụng ở vùng sa mạc nơi, không như khu vực đô thị, không cần quan tâm đến chiều rộng đường. Đội hình có thể chống lại một cuộc tấn công bất ngờ từ tên lửa chống tăng, song nó lại không có tác dụng trước một Object.

“Vậy em muốn đi bơi ở Rạn san hô Great Barrier à? Đó là rặng san hô lớn nhất thế giới nhỉ?”

“Tôi không quan trọng chỗ nào. Chỉ là tôi chỉ muốn đi bơi ở nơi khác bồn tắm thôi.”

Công chúa nhéo bộ đồ đặc biệt bó người mình rồi kéo mạnh ra, nói. Bộ đồ được cho là vô cùng thoáng khí, song có vẻ cô bé vẫn phần nào thấy không thoải mái.

Đoàn xe nhỏ đi tới bãi biển mà không hề bị tấn công.

Bãi biển phủ trong lớp cát trắng mịn rõ ràng khác với màu đất sa mạc. Chỉ trông ra vùng biển như hòa lẫn giữa màu lam và màu lục thôi đã thấy cảnh tượng tuyệt vời, vậy mà những chú cá nhiệt đới đủ sắc màu dưới mặt biển lại còn là một thiên đường khác nữa.

Tuy nhiên, Quenser phớt lờ tất cả.

“Được rồi, quý cô đồ bơi!! Đã đến lúc em cho bọn anh thấy dáng vẻ hoành tráng của mình rồi đấy!! Nếu em định theo tiêu chuẩn thì sẽ là bộ đồ bơi một mảnh đơn giản nhưng đáng yêu. Nhưng nếu em muốn chọn góc độ bất ngờ thì nó có thể là một bộ bikini hở hang! Hay thậm chí là bộ bikini sexy may-theo-yêu-cầu có-một-không-hai!! Vậy cậu trả lời của em là gì, công chúa!? Cho anh câu trả lời đi!!”

Tuy ở đó dưới danh nghĩa bảo vệ công chúa, nhưng cơ bắp với mức độ trang bị của Quenser rõ ràng thấp hơn các vệ sĩ khác. Thiên đường đã đáp ứng lời cầu nguyện giúp cậu nhận được phần thưởng là nhiệm vụ trông chừng một cô gái mảnh mai trong bộ đồ tắm, vì thế cậu không định tập trung vào thứ gì khác. Nếu một Object tấn công ngay khoảnh khắc đó, có khi cậu còn hoàn toàn lờ nó đi luôn.

Trong khi đó, Công chúa hoàn toàn không hay biết gì về mong đợi của cậu.

“?”

“Ồ!! Cơ mà đây không phải là một bãi biển hoạt động đúng cách! Không có nhà nghỉ nào quanh đây, nên không có chỗ thay đồ an toàn nào đâu! Chắc em sẽ phải trốn sau chiếc xe 4WD và đỏ mặt ngại ngùng khi dùng chỗ đó làm phòng thay đồ nhỉ! Chuyện này là sao chứ? Chỉ bộ đồ bơi thôi đã quá đủ làm một phần thưởng rồi, vậy mà có vẻ yến tiệc bắt đầu còn trước đó nữa!!”

Sự phấn khích dường như vô tận của Quenser được bộ quần áo bình thường Công chúa phần nào tiếp thêm nhiên liệu.

Bộ đồ đặc biệt ấy bó sát vào da, nên nó cũng không tệ lắm. Tuy nhiên, hàng phòng thủ của nó lại quá chặt làm cậu không bao giờ có cơ hội ngắm nhìn làn da mềm mại của cô bé. Vả lại vì đó là đồng phục, nên cô bé mặc nó quanh năm. Lớp phòng thủ vô cùng lành mạnh đó đảm bảo Quenser không bao giờ thấy bất cứ thứ gì dù chỉ là thấp thoáng thấy dấu quần lót. Với suy nghĩ “Không phải đã đến lúc tiến thêm bước nữa à, nhóc?” trong tâm trí, não Quenser đã trở nên hơi điên loạn trước cơ hội nhìn cô bé diện bộ đồ bơi thay đổi rất lớn nhiều tỉ lệ khác nhau. Tuy nhiên, cách cậu đang hành động có thể gộp dưới dưới hạng mục “chẳng trách được”.

“Được rồi, quý cô đồ bơi!! Câu trả lời của em! Đến lúc trả lời rồi đấy!! Anh sẵn sàng rồi. Ngay lúc này, anh sẵn sàng chấp nhận bất cứ thứ gì. Không mặc trừ những những miếng băng lớn cũng được luôn. Vậy câu trả lời của em là gì, quý cô đồ bơi!? Cho anh câu trả lời của em đi!!”

“Đồ bơi gì cơ?”

…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Trong khoảnh khắc đó, không chỉ mỗi mình Quenser đóng băng tại chỗ. Những vệ sĩ dàn quanh khu vực nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ âm thầm cũng bị như vậy.

Đó là một khởi đầu tệ hại.

Với suy nghĩ đó, Quenser điên cuồng cố giữ tình hình không trật sang đường ray khác.

“C-Công chúa…? Em không nên trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác chứ.”

“Tôi không mang đồ bơi gì theo cả.”

Nghe thấy câu trả lời ấy, mắt Quenser trố ra.

Cậu muốn giữ mọi chuyện theo hướng da trần ngay cả khi bắt buộc phải làm thế.

“Vậy em sẽ khoả thân sao!? Ra thế, ra thế. Không ngờ câu trả lời của em đi xa đến thế đấy!!”

“Tôi sẽ bơi như thế này. Bộ đồ đặc biệt của Elite được chế tạo để chống chịu trước mọi môi trường, nên bơi với nó chẳng có vấn đề gì cả.”

"Không!!!!!" Do cậu từng xem những chương trình hài của Nhật trong phòng sĩ quan của Froleytia, tiếng thét của Quenser mang theo một ngữ điệu kì quặc. “Em, ừm…không thể làm thế!! Bộ đồ đặc biệt đó đúng là tuyệt vời. Anh không thể phủ nhận điều đó! Nhưng cho dù nó có tuyệt vời đến thế nào…đây cũng không phải là chỗ dành cho nó!! Đây là một khung cảnh khác bình thường cơ mà!! Cũng như bọn anh sẽ rất bực nếu như Object xuất hiện lúc này, em chỉ đơn giản là không thể chọn bộ đồ đặc biệt ở đây được đâu!!”

“?”

“Không, đừng có nghiêng chiếc đầu nhỏ nhắn dễ thương của em sang một bên như thế!! Chờ đã, vẫn chưa quá muộn! Nếu quay lại khu chợ quanh căn cứ, bọn mình có thể tìm thấy đủ loại đồ bơi dễ thương, đồ bơi quyến rũ, và đồ bơi còn quyến rũ hơn nữa!! Đi thôi, Công chúa. Phải bắt đầu từ sân khấu em xấu hổ khi em chọn đồ bơi thì cũng chẳng vấn đề gì cả!!”

Nhưng ngay khi Quenser nắm lấy tay công chúa và cố chạy đi, toàn đội vệ sĩ chĩa súng vào cậu.

Họ dường như có ý định giữ nguyên lịch trình ban đầu.

“…Tôi thực sự không nghĩ muốn có ít nhất một bộ đồ bơi trường học ở đây thì có gì sai đâu.”

Những vệ sĩ ở đó cũng đồng ý với cậu.

Phần 4

“Ồ, các quý cô, các cô đến từ Tổ Chức Tín Tâm à? Nếu chế độ ăn có kiêng cử gì thì cứ nói với tôi nhé.” Người chủ của một nhà hàng có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên Oceania lúc này nói.

Một chiếc lều làm từ vải chống thấm tạo nên một mái che đơn giản bên trên một miếng kim loại lớn, vài chiếc ghế, và đầy món hải sản lạnh được bày ra.

Một trong những vị khách nở nụ cười mỏng hoàn toàn không giống nụ cười lịch sự.

Cô ta là Sarasa Gleamshifter của Valkyrie.

“Không, giáo lí của chúng tôi không yêu cầu kiêng cử như vậy.”

“Chúng tôi có thể ăn bạch tuộc và mực.”

“Cơ mà, chúng tôi quen ăn heo rừng hơn.”

Cấp dưới của cô ta, Rachel và Maria nêu ý kiến của riêng mình. Câu trả lời của Maria hờ hững hơn vì cô ta đang xem hình ảnh 3D của một idol Elite Đồng Minh Tình Báo.

Người chủ cửa hàng cười và nói. “Vậy thì tôi không ngại gì nữa. Đã tới bán cầu nam rồi thì các cô cũng nên chọn cái gì đó khác thường hơn để tạo thêm kỉ niệm.”

“Chúng tôi sẽ trả bằng phương pháp của Tổ Chức Tín Tâm. Thế được chứ?”

“Coi nào, Tổ Chức Tín Tâm chú trọng kim loại quý hơn tiền giấy, đúng không? Tỉ giá ngoại tệ sử dụng kim cương và bạch kim vì giá trị của chúng ổn định hơn nhỉ. Tuy là sẽ phải gọi một giám định viên tới khiến việc này sẽ lâu hơn, nhưng tôi có thể lo được.”

“Không, chúng tôi sẽ dùng tiền giấy Tổ Chức Tín Tâm.” Sarasa đáp. “Không may là, chúng tôi không thể dựa vào bạch kim lúc này.”

Sarasa ngưng một lúc trước khi nói câu sau, nhưng người chủ nhà hàng có vẻ không để tâm.

“Ừm, kết luận của giám định viên có thể dễ gây tranh cãi mà. Tiền thật được chấp nhận trên toàn thế giới mới tốt nhất.”

Người đàn ông chuẩn bị ít cá nhỏ có màu sắc mà Sarasa chưa từng thấy trước đây rồi đặt lên tấm kim loại nóng. Cô ta không biết anh định làm gì, nhưng anh không moi ruột chúng. Anh bỏ chúng một chiếc bát nhỏ với vài gia vị mạnh rồi trộn tất cả lại với nhau.

Nấu ăn trên tấm kim loại như thế là một dạng trình diễn.

Khi người chủ nhà hàng nấu con cá nhiệt đới một cách điệu nghệ như một màn giải trí, anh ta nở nụ cười cay đắng và nói. “Nếu có thịt bò thì sẽ nấu được nhiều món ăn đa dạng hơn, cơ mà nó lại mắc quá.”

“Nghĩ lại, cán cân tự nhiên ở Oceania vẫn chưa được khôi phục.” Rachel nói khi say mê quan sát điệu nhảy thức ăn trên tấm kim loại. “Chế độ độc tài đang thúc đẩy trồng rừng còn các bộ lạc địa phương lại phản đối và ủng hộ sa mạc ban đầu. Vì môi trường biến đổi xoành xoạch liên tục trong vài khu vực mà liên minh phải cẩn thận điều chỉnh chất lượng đất. Có nhiều hạn chế trên đất chăn thả ngăn sự cân bằng giữa thực vật và hoang mạc bị sụp đổ lắm.”

“Ừ. Vì vậy mà chúng tôi mới phải dựa vào hàng nhập khẩu mặc dù đất nước lớn như thế. Cơ mà gần đây việc khai thác bạch kim đã thực sự phát triển. Có tin đồn là Đồng Minh Tình Báo đang mang hàng tấn cơ sở chăn nuôi có mái vòm và nhà máy thức ăn chăn nuôi hình container vào. Nếu họ có thể làm thế thì không quan trọng khu vực là sa mạc. Các bộ lạc địa phương sẽ không thích thức ăn nhập khẩu, nhưng miễn là tất cả đều được giữ kín trong container thì cũng không phải là vấn đề gì lớn lắm. Nếu tất cả thành công, người ta có thể sử dụng máy phát điện năng lượng mặt trời để tạo một nông trại tiệt trùng khổng lồ ở ngay giữa sa mạc. Sự thiếu hụt lương thực sẽ được giải quyết nhanh chóng.” Sau khi hoan hỉ giải thích tất cả, người chủ nhà hàng đột nhiên nhận ra gì đó và thêm một câu. “Ồ, những người ở Tổ Chức Tín Tâm có phản đối công nghệ tao ra đồ ăn nhân tạo đó không nhỉ? Ừm, cây trồng biến đổi gien và những thứ tương tự ấy.”

Sau cùng, Tổ Chức Tín Tâm cũng nổi tiếng với việc không chấp nhận học thuyết tiến hóa và big bang mà khăng khăng một ngòi nổ siêu nhiên phi nhân loại hẳn đã gây ra những trùng hợp ngẫu nhiên khoa học đó mà.

Đúng thực họ không hề thích việc tái tạo những công trình tự nhiên.

Nhưng Sarasa dễ dàng lắc đầu.

“Kết luận của Hội Đồng Tôn Giáo Trung Ương về vấn đề 89 liên quan đến nguồn thực phẩm đã giải quyết vấn đề như vậy. Ngoài ra, Tổ Chức Tín Tâm không phải là không nhượng bộ như người khác nghĩ đâu.”

“Thế à?” Người đàn ông lẩm bẩm một cách mơ hồ khi tiếp tục di chuyển đôi tay trên tấm kim loại.

Sarasa tiếp tục nói. “Ví dụ, nói về việc con người tạo ra một vật liệu không hề tồn tại trong thế giới tự nhiên nhé. Anh nghĩ Tổ Chức Tín Tâm sẽ thấy vấn đề gì trong việc này à?”

“…Ừm, ừ. Không phải các cô nói việc đó phủ nhận tạo hóa Chúa, hay mang tạp chất vào thế giới do Chúa sáng tạo ra, hay gì đó đại loại thế sao?”

“Chúng tôi không nhạy cảm tới mức giơ súng lên trước việc tạo ra nhựa đâu.” Sarasa mỉm cười nhẹ nhàng. “Chúng tôi thỏa hiệp. Nếu người ta dùng oxy và hidro để tạo ra nước, thì thành phần sử dụng cũng lấy thứ thế giới mà ban đầu Chúa tạo ra. Vì thế, nước mà người ta tạo ra chẳng hơn gì dẫn xuất của thứ do chúa kiến tạo. Người ta không mang tạp chất vào thế giới Chúa tạo ra. Chúng tôi cũng sử dụng lí do tương tự để cho phép nhựa và ống nano cacbon.”

“Ra vậy.”

“Chúng tôi không khơi mào mâu thuẫn vì chúng tôi muốn thế. Nếu có thể thỏa hiệp, chúng tôi sẽ làm vậy để tránh xung đột không cần thiết.”

Tại thời điểm đó, mọi biểu hiện đột nhiên biến mất khỏi khuôn mặt của Sarasa và cô thì thầm gì đó.

"(Nhưng khi người ta đặt chân vào lãnh địa không cho phép thỏa hiệp như lão già đó, chúng tôi sẽ tiêu diệt kẻ đó bằng mọi giá.)"

"?"

Người chủ nhà hàng có vẻ không thể nghe thấy những lời cô ta vừa nói.

Cuộc trò chuyện đã kết thúc nhưng người đàn ông vẫn tập trung vào họ, nên Sarasa đổi chủ đề và hỏi.

"Thuyền bè thì thế nào?"

Nói trống không như thế thì khó mà biết được ý cô ta là gì.

Tuy nhiên, người đàn ông ngay lập tức đáp.

"Tôi thì sẽ không dựa vào nó đâu. Mới đây thôi người ta vẫn có thể thoát tội săn bắt trộm cá, vậy mà giờ lại không có nhiều thuyền lắm. Dĩ nhiên, điều đó có nghĩa là tôi sẽ có rất nhiều khách hàng từ các tổ chức lớn này, nên tôi không phàn nàn gì."

"…Còn đường không thì sao?"

"Cô đang định vận chuyển người hay hàng hóa chứ không phải là cá? Có thể khó khăn đấy. Đây là Oceania. Rất nhiều thế lực có Object ở đây. Nếu các cô mà gửi trực thăng của phe lạ thì nó sẽ bị laser phòng không bắn hạ liền. Và cho dù các cô có được một thế lực cho phép thì thế lực khác cũng chưa chắc cho phép đâu."

Sau khi cắt mỏng con cá chín, người đàn ông nêm một loại nước sốt có mùi máu tanh nồng. Sarasa đâm nĩa vào lát cá và hỏi.

"Anh nói thuyền bè mới đây thôi vẫn còn hoạt động nhỉ. Thế chuyện gì đã thay đổi vậy?"

"Vương Quốc Chính Thống." người chủ nhà hàng trả lời khi lấy hải sâm ra khỏi tủ lạnh và dùng dao cắt nó ra. "Object của họ…hình như nó tên là Baby Magnum…đang đi nghỉ gần bãi biển, nên cách bố trí mạng lưới giám sát của họ đã thay đổi rất nhiều. Theo những gì tôi nghe được, các tuyến đường nối Oceania với các đảo gần đây đã bị cắt đứt. Nhưng như tôi đã nói, quân đội mang đến rất nhiều khách hàng, nên tôi đang dang rộng vòng tay chào đón họ."

"Vậy là hàng hóa từ khu Loyauté không thể tới đây được à?"

"Chính xác. Thành thật mà nói, có thể triển khai Object nhanh đến vậy thì đúng là đáng sợ thật. Khu vực mới hoàn toàn an toàn hôm qua thôi cũng có thể trở thành tiền tuyến hôm nay."

"…"

Sarasa hơi nheo mắt khi quan sát điệu nhảy que kim loại trước mặt mình.

Họ đã thất bại trên hòn đảo đó.

Điều đó có nghĩa mục tiêu của cô ta bây giờ là…

Phần 5

Hôm nay là một ngày tồi tệ.

Lúc Quenser với Heivia gặp nhau gần khu căn cứ bảo dưỡng thì trời đã gần tối.

"…Chuyện của cậu thế nào?"

“…Còn cậu thì sao?”

Qua cuộc trao đổi đó, rõ ràng cả hai đều đã để vụt mất một mẻ cá lớn.

Quenser thở dài và nói. “Tớ đã làm sai ở chỗ nào chứ? Thiết lập đáng lẽ phải hoàn hảo cơ mà. Thế thì vì cái gì…? Cái gì đã sai cơ chứ…?”

“Sau khi trả một cô tiểu thư chẳng biết thế giới hoạt động như thế nào về với vệ sĩ của cô ấy, tớ đã bị những vệ sĩ đó cầm súng lục truy sát suốt ba tiếng đồng hồ…”

Hai linh hồn mệt mỏi ấy đột nhiên thấy thiết bị cầm tay của mình rung lên báo vừa nhận được một tin nhắn.

“Tớ không muốn đọc nó đâu!! Đó chắc hẳn là dấu hiệu cho thấy những yêu cầu vô lí của Froleytia sắp bắt đầu một lần nữa đấy!!”

“Quenser, tớ sẽ đưa cậu súng lục, nên cậu bắn vào chân tớ nhá?”

Họ sẵn sàng đi xa tới mức đó để không phải làm thêm việc, thế nhưng họ lại đọc được một thứ hoàn toàn khác khi thật sự xem tin nhắn.

Tôi muốn có một bữa tiệc Giáng Sinh để cho tất cả chúng ta được xả hơi, cơ mà tôi không thể để một người phục vụ dân sự vào trong căn cứ bảo dưỡng được.

Vì thế, tất cả trừ lượng người tối thiểu cần cho ca hiện tại sẽ gặp nhau ở điểm YI. Tối nay sẽ không say không về.

“…”

“…”

Quenser và Heivia đưa mắt nhìn nhau không nói một lời.

Sau đó họ lặng lẽ nhưng mạnh mẽ siết bàn tay.

“Chúng ta vẫn còn cơ hội!!”

“Khoan, khoan, khoan!! Đây là bữa tiệc Giáng Sinh với Công chúa và bà sếp ngực khủng của chúng ta. Và tháng mười hai là mùa hè ở Australia!! Chúng ta sẽ không bao giờ thấy một Santa Claus bình thường ở đây đâu!! Ở đây sẽ có da trần, váy ngắn, đùi hở, ngực nảy đấy!!”

Điểm YI cách đây không xa cho lắm.

Không đời nào giao thông tắc nghẽn sẽ làm họ bỏ lỡ nó.

Họ có thể đã bỏ lỡ đồ bơi, song cơ hội nhìn thấy Santa quyến rũ thì vẫn còn đó.

Hai tên ngốc Quenser với Heivia liền lập tức hành động để đi đến thiên đường đổi vận ấy.

Một chiếc xe buýt đỏ chói và một chiếc taxi xanh đang đậu trước mặt họ.

“Tớ sẽ đi xe buýt đỏ!!” Quenser nói.

“Vậy để cho vui, tớ sẽ đi taxi xanh!!”

Và do đó mà số phận của họ bị phân tách thành…

Phần 6

Lúc đến điểm YI tổ chức tiệc, Quenser đưa mắt nhìn quanh.

Cậu không phải đang ở trong cửa hàng nào đó.

Do "cảnh quan thành phố" làm nên hầu hết từ lều bạt và xe RV mà người ta chẳng thể ngồi thong thả trong cửa hàng nào.

Một phần chợ được dọn thành plaza và người ta đã mang rất nhiều chiếc bàn chất đầy đồ ăn vào bên trong. Tính cơ động tự do của các cửa hàng tạo nên "cảnh quan thành phố" là một lợi thế lớn. Họ có thể đã dọn ra khoảng không gian đáp ứng cho những vị khách quan trọng như vậy.

(Có vẻ Heivia vẫn chưa đến.)

Những binh sĩ mặc đồng phục giống như Quenser đã bắt đầu chia sẻ đồ ăn và rượu rồi, song vẫn chưa thấy Heivia ở đâu cả.

“Ồ, lão bà kìa.”

“Gì đây? Không phải nhóc nên nói chuyện với người trẻ tuổi hơn trong bữa tiệc như thế này à?”

“Tôi tưởng bà đang chờ trong căn cứ bảo dưỡng phòng trường hợp Object cần được triển khai khẩn cấp chứ.”

“Công chúa không có nhiệm vụ, nên cũng không có nhiều việc lắm. Đây là một lực lượng liên minh, nên những Object khác đang lo việc phòng thủ… Mà không phải đây là một cơ hội hoàn hảo để nhóc để quan sát chiếc Object sao?”

“Không có ai làm việc trên nó thì cũng không học được nhiều đâu ạ. Tôi cần xem lúc nó thực sự chiến đấu kìa. Nếu chỉ nhìn chòng chọc vào bề mặt thì tôi cũng có thể nhìn vào trang tạp chí quân sự vậy.”

“Đúng là một tên nhàm chán. Ý tưởng của nhóc thiếu phong cách quá. Nhóc là loại người không đòi quà lưu niệm từ ai đó ra nước ngoài nhỉ.”

“Tôi sẽ lấy một ít bạch kim làm quà lưu niệm ở Oceania. Nghe nói gần đây họ vừa khai thác được một đống đấy.”

“Có vẻ nhóc lại đang giả vờ làm thương gia giàu có nào đó lần nữa nhỉ. Vả lại bạch kim là tin cũ rồi. Những ngày nó có giá trị ổn định không còn nữa đâu. Nghiên cứu hiện đang tiến bộ đến mức sản xuất hàng loạt bạch kim công nghiệp.”

“Ể? Họ đang sử dụng bạch kim cho mục đích công nghiệp á?”

“Nó cũng được dùng trong Object nữa. Cần phải học thêm đấy, học sinh.”

Khi hai người trò chuyện, Froleytia tiến đến gần từ đằng sau với một ly cooktail trong tay.

“Ô, hai người vẫn chưa bắt đầu ăn à? Ai mà biết lúc nào chúng ta mới có một cơ hội khác để ăn mọi thứ trừ những khẩu phần ăn vô vị đó chứ. Hai người nên ăn khi có thể đi.”

“Vậy thì cô không thể làm gì đó với những cái khẩu ph—…bfh!?"

Quenser có lí do chính đáng để sững người khi quay lại.

Thiếu tá Froleytia Capistrano đã trở thành một Santa váy ngắn. Bên cạnh đó, phần trên của cô chỉ được che trong mảnh áo giống như bikini có diện tích bề mặt rất nhỏ. Khe ngực cùng phần bụng của cô được phô bày hoàn toàn.

Sau khi hoãn đi hoãn lại với trò lừa áo tắm của công chúa, Quenser gần như mất kiểm soát cảm xúc trước làn da trần ấy.

“Một phát bắn bất ngờ ư!?”

“Tôi không hiểu ý cậu là gì, nhưng bộ quân phục đó không hợp với sa mạc đâu.”

“Thiệt tình, trời sẽ lạnh đi khi mặt trời lặn đấy. Cô sẽ chẳng trách ai được nếu bị cảm lạnh sau khi ăn mặc như thế đâu.” lão bà bực tức nói, nhưng mặt bà vẫn hiện lên dấu hiệu vui vẻ.

Với ánh nhìn bối rối, Froleytia hỏi. “Chờ đã, Heivia đâu rồi? Cậu ta vẫn chưa tới đây à?”

“Đó là chuyện mà…”

Đúng lúc Quenser bắt đầu trả lời, một âm thanh điện tử nhỏ phát ra từ bộ đàm của cậu.

(Ai vậy nhỉ? Người từ căn cứ bảo dưỡng à?)

Quenser rời khỏi chỗ chỉ huy và bật công tắc bộ đàm.

“Tớ đây!! Tớ đây!! Heivia đây!!”

“Cậu biến đi đâu vậy hả? Tớ đã tới bữa tiệc rồi. Đáng ra cậu phải chọn xe buýt đỏ…”

“Tớ đã bị dính vào một sự cố!! Tối nay, tớ sẽ trở thành anh hùng đấy nhá!! Cơ mà tớ muốn nhờ cậu một việc!”

“Nếu muốn tớ giúp thì quên đi!! Tớ sẽ không rời khỏi bữa tiệc này một bước đâu!! Và nếu cậu muốn biết tại sao thì là bởi vì đang có một Santa gợi cảm ở ngay trước mặt tớ đây này!!”

“Không sao, không sao!!”

“?”

“Tớ chẳng biết mình phải làm thế nào mới có thể tránh một vụ đấu súng ngay giữa thành phố. Nhưng chúng ta không phải đang trong chiến tranh lúc này, nên về mặt kĩ thuật đây là việc của cảnh sát. …Thẳng thắn mà nói, chúng ta có thể sẽ gặp rắc rối nếu bà sếp ngực bự ấy biết được chuyện này!!”

“Không, không phải 'chúng ta'. Lần này tớ chẳng dính dáng gì đâu!!”

“Sau những chuyện đã xảy ra ở khu Loyauté, đây sẽ là tấm thẻ vàng thứ ba đấy!!”

“Chúng ta đã nhận được nhiều thẻ vàng thế à?”

“Cứ thế này, chúng ta sẽ gặp rắc rối thật sự nếu như nhận thêm nữa!! Tớ sẽ tự lo vấn đề này, nhưng cậu cần phải câu giờ cho tớ!!”

“…Hm? Hiếm khi cậu hăng thế đấy. Cơ mà sự hăng hái của cậu không phải lúc nào cũng là chuyện tốt lành.”

Không biết có phải vì cuộc trò chuyện lâu bằng bộ đàm của Quenser trông đáng ngờ không mà cô nàng Santa có khả năng sẽ cho cậu giấc mơ ướt[note11575] nhíu mày và hỏi. “Quenser, cậu đang nói chuyện với ai vậy? Hầu hết mọi người đã tới đây hết rồi mà.”

“Ể? Ô-Ồ, ừm…?”

“Chỉ cần đánh lạc hướng bà sếp ngực bự đó thôi!! Đừng để sếp nhận ra tớ không ở đó!! Bằng không chúng sẽ gặp rắc rối. Nếu tớ không giải quyết chuyện này, những người dân Oceania là người gặp nguy hiểm!!”

(Chờ đã. Nếu Heivia đang hăng làm gì đó thay vì tới bữa tiệc, đó hẳn phải là lớn đến mức chưa từng thấy. Nếu mà Object xuất hiện, mình chắc sẽ thực sự phớt lờ điều này.)

Dù thế nào, tình hình cũng đã trở nên phiền phức.

Bởi vì một lẽ, Quenser không biết mình có thể đánh bại Froleytia Capistrano bằng phương pháp bình thường như thế nào.

“Quenser, trả lời câu hỏi của tôi đi. Cậu đang nói chuyện vớ—…khụ.”

Không biết có phải vì ít cát đã bị gió thổi đi không mà Froleytia ôm lấy cổ họng.

(Đây là cơ hội của mình!!)

Quenser vớ lấy một chiếc ly chứa đầy chất lỏng trong suốt từ khay của một người bồi bàn đi ngang qua.

“Sếp ổn chứ, Froleytia? Đây, uống chút nước đi.”

“Ồ. Cảm ơn, Quen—…bbhhh!!!???"

Khi cô nàng Santa bikini váy ngắn nốc cạn ly nước, cô ấy thốt lên tiếng động mà Quenser không bao giờ nghĩ sẽ nghe thấy từ cô.

Lí do rất đơn giản.

“Que—… Cậu!! Đây là vodka!! Vả lại còn là vodka nguyên nữa!!”

"Xin lỗi, Froleytia!! Chắc tôi vớ nhầm ly! Đây, trà ô long đây!!”

"Thiệt tình, thật không thể tin nổi cậu m—…ugbh!? Đ-Đó là whisky mạch nha!!”

“Ôi không!! Froleytia, tôi sẽ không lấy nhầm nữa đâu! Lần này là nước khoáng!!” Quenser nói khi đưa cho cô một ly chứa tequila đầy đến miệng.

(Thôi nào, say đi!! Say như chết đi!! Nếu tiếp tục uống những thức uống nồng độ cồn cao đến như vậy, ngay cả kẻ tửu lượng cao như sếp cũng phải xỉn quắc cần câu!!)

“…Hic.”

Sau vài ly nữa, Froleytia đang lặng lẽ gục đầu xuống. Những giọt mồ hôi lăn dài xuống đôi gò hồng phủ trong bikini và làn da cô đã đỏ ửng lên. Cơ thể cô trở nên rã rời tới tận lõi và cô đang đong đưa tới lui mặc dù vẫn lặng im đứng đó.

(Kế hoạch thành công rồi sao!?)

Quenser ban đầu mừng rỡ, song một suy nghĩ khác lại hiện lên trong đầu.

(Đợi đã, sếp say thì chuyện gì sẽ xảy ra chứ?)

Câu hỏi đó bắt đầu lan khắp tâm trí cậu trai.

(Tệ rồi. Thế này thật sự, thật sự tệ rồi! Froleytia lúc tỉnh táo đã hoàn toàn là kẻ bạo chúa, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi giới hạn của sếp bị rượu gỡ bỏ chứ!?)

“…Qwensher…”

Cái cách cô gọi tên cậu bằng giọng trầm và kiểu lôi kéo làm cậu hốt hoảng.

Khi mồ hôi khó chịu toát khắp toàn thân, Quenser không khỏi đứng nghiêm.

“V-Vâng!? Chuyện gì ạ, thưa chỉ huy!?”

Trong một lúc, Froleytia không nói gì cả.

Cô đã tới khá gần với cậu rồi, nhưng vẫn lặng lẽ mà loạng choạng tiến gần cậu hơn nữa.

Cậu nghiêm túc nghĩ cô sẽ túm lấy cổ áo cậu.

Và rồi…

Ngay trước mặt cậu…

Froleytia Capistrano mở miệng nói.

“Hức. Sao lúc nào cậu cũng đối xử tệ bạc với tôi thế, Quenser?”

“?????”

Suy nghĩ của Quenser đã hoàn toàn dừng lại trong một khoảnh khắc.

Đó không phải là vai diễn của vị chỉ huy tàn bạo Froleytia. Đây là câu hợp với một cô bạn thuở nhỏ nhút nhát luôn mang theo bên mình một con thú bông.

Nhưng cậu nhận ra chuyện gì đang xảy ra ngay sau đó.

“S-sếp là kiểu người sẽ rầu rĩ khi uống rượu sao!?"

“Cậu giận à, Quenser? Cậu giận à? Xin lỗi vì là một chỉ huy tồi như thế nhé. Xin lỗi vì lúc nào cũng luôn cần cậu cứu nhé. Tôi biết làm vậy là không phải. Nếu tôi làm việc tốt hơn và sử dụng hết tiềm năng của Công chúa…”

“Đợi đã, đợi đã!! Sếp không thể trở nên thế này trước mặt mọi người được!! Đây là nơi người ta sẽ lấy điện thoại ra chụp ảnh, nên sếp bình tĩnh lại đi!!”

“…Cậu giận à, Quenser?”

“Gyaahhh!! Đừng có tì vào tôi như thế!! Cũng đừng có vòng tay quanh cổ tôi!! Cô quên mình ăn mặc như thế nào rồi sao!?”

“…Cậu đúng là giận rồi…”

“Không phải!! Tôi không giận!! Chết tiệt, chắc chẳng còn lựa chọn nào khác khi ở nơi công cộng như thế này! Mình thực sự không muốn làm vậy, nhưng nếu bọn mình đang ở riêng thì chắc mình đã có thể chạy khỏi mấy chuyện như vậy rồi!!”

“Cậu thực sự không giận à?”

“Không đâu!! Thật đấy! Tin tôi đi!!”

“…”

Froleytia tì mạnh bộ ngực vĩ đại của mình vào cậu và dí mặt lại gần tới mức có thể hôn lấy cậu làm cậu chỉ mím chặt môi, nhưng cô im lặng và không làm gì thêm nữa.

Tất cả chuyện đã đặt một gánh nặng tinh thần to lớn lên Quenser, nhưng Froleytia cuối cùng cũng lên tiếng nói ra điều chất chứa trong đầu.

“Quenser…giống như một người anh trai vậy.”

“Bây giờ sếp là kiểu em gái sao!?"

Phần 7

Trong lúc đó, Heivia đang chạy băng qua "thành phố" khi mặt trời bắt đầu buông xuống.

Tình hình diễn biến như sau:

Trong khi chiếc taxi xanh chờ tín hiệu giao thông đơn giản dùng ở công trình xây dựng, một người đàn ông trung niên nhảy bổ vào từ bên hông với lực đủ làm vỡ cửa kính.

“Cái quái gì vậy? Sao chuyện như thế này luôn xảy ra với mình chứ!?”

Nghĩ người đàn ông có thể là cướp, Heivia rút một khẩu súng ngắn lớn từ chiếc bao giắt ở thắt lưng, nhưng rồi người đàn ông, mặt mày chảy đầy máu, nói.

“Cậu là lính Vương Quốc Chính Thống, đúng không?”

“Gì cơ?”

“Tôi có chuyện muốn báo cáo! Tôi tình cờ có được vài thông tin khủng khiếp. Cậu làm gì đó giúp tôi đi!!”

“Đợi đã, đợi đã, đợi đã. Không!! Hòa bình của Oceania là việc của lực lượng cảnh sát đặc biệt, chứ không phải quân đội. Đây không phải việc của tôi! Và quan trọng hơn, tôi đang trên đường tới gặp một Santa ngực bự đây!! Giờ không phải lúc giải quyết—…!!”

“Vương Quốc Chính Thống là mục tiêu của chúng!!”

“Thật sao!? Nhưng đó vẫn không phải việc của tô—…”

“Và những kẻ truy đuổi tôi sẽ tới đây sớm thôi.”

“Phải nói phần đó trước chứ!!”

Heivia điên cuồng kéo người đàn ông ra khỏi chiếc taxi rồi chạy vào làn xe tắc nghẽn. Ngay lúc cậu ta làm vậy, chiếc taxi bị biến thành pho mát Thụy Sĩ bởi tiếng súng từ nhiều khẩu tiểu liên. Tài xế đã chạy ngay lúc người đàn ông trung niên nhảy vào nên anh ta không bị thương, nhưng Heivia vẫn không thích chuyện này tí nào.

Khi họ chạy, người đàn ông trung niên nói. “Cậu có thể gọi tôi là Royce. Tôi là một nhà báo Đồng Minh Tình Báo.”

“Không, đừng có giới thiệu bản thân!! Làm thế gần như đảm bảo tôi sẽ phải dính vào vụ này đấy!! Hơn nữa, tôi không muốn tỏ vẻ thân thiện với một gã đàn ông tôi vừa mới gặp đâu.”

“Tôi muốn giao thứ này cho cậu và trở lại cuộc sống bình thường của mình.”

“Nếu ông cố đổ chuyện này lên đầu tôi rồi bỏ chạy, tôi sẽ mặc kệ mọi hiệp ước chiến tranh mà bắn vào lưng ông đấy!!”

Có vẻ những kẻ truy đuổi Royce đang đuổi theo ông ta bằng xe ô tô. Điều đó cho chúng tốc độ, nhưng lại ngăn chúng di chuyển qua những góc cua hẹp giữa đám đông người và những tòa nhà tạm. Chúng nhận ra sự bất tiện rồi rời khỏi xe, nhưng lúc đó Heivia với Royce đã đi khá xa rồi.

Hai người xác định lúc này mình đã bỏ xa địch, nên họ bắt đầu trao đổi thông tin.

“Vậy sao một nhà báo Đồng Minh Tình Báo lại ở đây?”

“Vì lí do công việc lẫn lí do riêng tư.” Khi nói, Royce chạm nhẹ vào chiếc điện thoại treo từ sợi dây quanh cổ. “Con gái tôi đóng quân ở đây. Tôi muốn tự mình coi thử nơi đó như thế nào.”

“Đóng quân? Vậy là cô ấy ở trong quân đội à?”

Heivia ra vẻ hoài nghi, nhưng rồi cậu nhớ bản thân mình cũng là người vị thành niên ra chiến trường vì hoàn cảnh gia đình quý tộc của cậu ta. Độ tuổi trung bình trong quân đội đã giảm xuống, nên chuyện này cũng không ngạc nhiên gì lắm.

Lí do Royce vô thức hí hoáy với chiếc điện thoại có lẽ là vì ông ta đã đặt hình con gái làm ảnh nền.

“Phải, và con bé còn chưa vào cấp hai nữa. Chắc nó quá ư là tài năng." nhà báo tự nhận nói. “Ở tuổi đó thì nó đáng lẽ vẫn mơ mộng mình là công chúa của Vương Quốc Chính Thống… Những người lớn xung quanh con bé cứ hay nói đùa giỡn làm con bé giờ có cái lối nói chuyện và điệu cười hống hách. Nếu chuyện cứ như thế, con bé sẽ cười ngạo nghễ trên sân khấu mãi mất. Cơ mà, tôi không biết con bé hành động thế nào với đơn vị của mình.”

“Cái đó có liên quan tới việc ông đang bị truy đuổi à?”

“Không, tình hình hiện tại liên quan tới công việc của tôi.”

“Ông đã làm gì?”

“Mục đích ban đầu của tôi là thực hiện vài nghiên cứu cấp quân sự về việc quân đội Đồng Minh Tình Báo có đang thực hiện những nhiệm vụ phù hợp không. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi thực sự làm lại là nghe lén được đường truyền vô tuyến.”

Nghe thấy thế, vẻ cay đắng hiện lên trên mặt Heivia.

“Ông bắt được đường truyền của ai khác à?”

“Nó không thuộc về bất kì thế lực nào. Nó là của một nhóm phản động. Có vẻ bọn chúng phản đối hỏa lực vượt trội của Object, và tính tò mò đã lấn át tâm trí tôi. Tôi đã phân tích tín hiệu và định vị căn cứ của chúng. Chúng phát hiện ra tôi khi tôi đang quan sát từ xa. Và cậu có thể thấy việc đó đã đưa tôi đến đâu rồi đấy.”

“Một nhóm phản đối Object.” Heivia lẩm bẩm trong sự khó chịu.

Cậu ta biết những kẻ với quan điểm như thế có mặt khắp thế giới và cậu khó có thể phủ nhận sự hủy diệt của Quân Sự Quốc Oceania đã khiến cảm xúc đó lan rộng. Bên cạnh đó, Quenser và Heivia…hay đúng hơn, những câu chuyện về việc họ đã phá huỷ những chiếc Object đã tiếp thêm sức sống cho các nhóm phản đối Object dù hai cậu trai có muốn hay không.

“Vậy những kẻ này muốn phá huỷ Object, và rất đỗi tình cờ chọn Object Vương Quốc Chính Thống của chúng tôi làm mục tiêu à?”

“Nếu thông tin tôi nghe được là chính xác thì đúng vậy.”

“Chúng định làm việc đó như thế nào?” Heivia hỏi. “Phá hủy một Object thì nói còn dễ hơn làm đấy. Cho dù bọn chúng tấn công khi nó ngồi bất động trong khu vực bảo dưỡng, bọn chúng cũng còn chẳng có khả năng gây thiệt hại cho nó. Cho dù bọn chúng có ném thẳng một quả bom H lớn, chúng cũng không thể phá xuyên lớp giáp đó nữa là. Bọn chúng định phá hủy thứ vũ khí quái vật đó như thế nào chứ?”

“Có một cách.” Royce cắt ngang. “Nếu không có thì tôi chẳng phải cố công đến thế này để ngăn chúng…và chúng cũng chẳng tốn công săn lùng để ngăn tôi lại."

Phần 8

Vẫn mặc bộ đồ đặc biệt thường ngày, Công chúa đã đi tới một khu giải trí dựng tạm không xa nơi đang tổ chức bữa tiệc. Một chiếc lều đã được dựng lên thành mái che và vài chiếc máy trò chơi bỏ xu được đặt bên dưới.

Cô bé định giết thời gian chừng mười hay hai mươi phút ở đó cho tới khi bữa tiệc bắt đầu.

Tuy nhiên, trò chơi mà cô bé chọn hóa ra lại là một trò chơi đối kháng multiplayer một-đấu-một với chủ đề Object. Trong tất cả các Object của các phe khác nhau, Baby Magnum mang thông số thấp đến mức không công bằng (hoặc là cô nghĩ vậy) trong trò chơi. Ngoài ra còn có điều gì đó ở đối thủ ngồi ở máy đối diện khiến cô bé phát cáu. Vì thế mà cô bé không thể ngừng chơi.

Vì hai cỗ máy đang đối mặt nhau, nên cô bé không thể nhìn thấy khuôn mặt đối phương.

Điều đó có nghĩa đối thủ cũng không thể thấy mặt cô bé.

Tuy nhiên…

“Ố hô hô!! Ố hô hô hô hô hô!! Có vẻ cô thực sự không thể đương đầu với Galting 033 rồi!! Thông số của mẫu nguyên bản và – quan trọng hơn – tâm nhìn mà người ta dành cho nó chỉ đơn giản là tuyệt hơn đến vậy đấy!!”

“Trò chơi này được làm bởi Đồng Minh Tình Báo, nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu thông số thiên vị họ!! Đúng ra, cô phải nên thấy hổ thẹn khi không thể bước vào sàn đấu mà không có những bất lợi như vậy!!”

“Ồ? Tôi không biết cô là ai, nhưng cô hẳn phải kém cỏi lắm mới nói đỡ cho Elite Vương Quốc Chính Thống kém cỏi đó nhỉ! Ố hô hô!!”

“Tôi không biết cô là ai, nhưng chẳng có người tỉnh táo nào lại đi tán dương Elite Đồng Minh Tình Báo đó đâu!!”

Các vệ sĩ của Vương Quốc Chính Thống và Đồng Minh Tình Báo ẩn mình quanh khu vực bằng cách dùng hai cỗ máy trò chơi làm phòng tuyến có cảm giác một vụ đấu súng có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, hai bên đều có một suy nghĩ gần như cùng một lúc.

…Tôi không quan tâm ai thắng trò chơi này, nhưng làm ơn kết thúc nó để chúng tôi có thể thoát khỏi công việc này đi.

Cùng lúc đó, trung tá Lendy Farolito của Đồng Minh Tình Báo tay cầm máy ghi hình quay sau lưng cô bé Elite thuộc đơn vị của cô đang dồn hết sức vào trò chơi.

Người phụ nữ tóc bạch kim, da nâu đã hoàn toàn mất đi vẻ chiến thuật gia đáng gờm thường lệ của mình.

“Ôi trời. Thắng 50 và thua 53. Con bé bị mất tập trung rồi sao? A. Có vẻ con bé đã hết hứng với trò chơi và đang rời đi rồi kìa. Không, đừng lắc cặp mông dễ thương ấy như một chú vịt con nữa đi mà. Em sẽ ngã mất, em sẽ ngã mất. A! Ngã rồi. Ôi trời…”

Một thuộc cấp nữ của trung tá Lendy chen ngang bằng thiết bị nào đó trong khi đảm bảo mình ở ngoài tầm khung hình của đoạn phim. (Cô biết vướng vào khung hình có thể dẫn tới một số phận thật sự khủng khiếp.)

“Ừm, tôi biết chuyện này giống như bậc phụ huynh quan tâm thái quá, nhưng dù có là chỉ huy thì cô cũng không nên quay phim con bé đâu. Bản thân Elite cũng được quân đội coi là thông tin giá trị mà.”

“Cô đang nói gì vậy? Chăm sóc sức khoẻ tinh thần của Elite cũng là một phần công việc của chúng ta. Chúng ta không thể nhìn vào trái tim người khác, nên chúng ta phải thu thập thông tin đó từ những hành vi thường ngày của người đó.” Lendy đáp không do dự. “Mà này, sao cô lại mặc đồng phục hầu gái thế?”

“Vì tôi là lính đánh thuê Xí Nghiệp Tư Bản. Tôi không muốn phải mang theo bảng hiệu mọi lúc.”

Cô gái 'lính đánh thuê' tóc vàng, da nâu còn đeo tai mèo trên đầu nữa.

Tuy nhiên, Lendy quá tập trung vào việc quay phim Elite nên ngó lơ "lính đánh thuê".

Khi mục tiêu quay phim của cô rời đi và trốn sau thứ gì đó thì cô mới ngừng quay.

“Ủa? Cô đi đâu vậy?” 'lính đánh thuê' hỏi.

“Đâu đó không cần đến hầu gái và lính đánh thuê.”

Lendy Farolito bĩu môi, nhưng vẫn hành động theo thông tin mà cô đã thu thập từ trước như bất cứ ai từ Đồng Minh Tình Báo.

“Tôi hơi khó chịu khi đơn vị Vương Quốc Chính Thống đó cứ sử dụng đứa con gái kém cỏi đó.”

Phần 9

Ba người đàn ông cầm súng tiểu liên cỡ nòng hơn 5 mm đi đến một khu vực của "cảnh quan thành phố". Chúng đến để tiêu diệt Heivia và Royce đã chạy vào đó.

"Cảnh quan thành phố" chủ yếu là tập hợp những chiếc lều và xe RV, nên nó không có nhiều chỗ đủ cứng cáp để làm lá chắn trong một trận đấu súng.

Tuy nhiên, vẫn có vài ngoại lệ.

Ví dụ, một khu vực dùng làm nơi đổ rác.

Vài chiếc xe tải chở rác khai khoáng làm bằng thép đang đỗ tại vùng ngoại vi. Với một mức phí, rác thải trong khu vực được tập trung ở đây. Sau đó, chúng được mang tới lò đốt rác thích hợp tại một trong các thành phố thật sự.

Vì là loại thường dùng cho việc khai khoáng, nên các xe tải cao ngang tòa nhà ba tầng. Lốp xe cao hơn một người và người ta phải cần đến một cầu thang xoắn mới lên được chỗ ngồi tài xế. Với số lượng xe xếp hàng, cả khu vực về cơ bản được bao bọc bởi thép.

Giữa tất cả, tiếng súng ngắt quãng lặp đi lặp lại vang lên.

Những nhân viên gom rác đã bỏ chạy, nhưng ba gã đàn ông lại chẳng hề để tâm.

“(Kicker, Nexa. Chúng ta cần chạy trốn sau đó, nên không thể tốn quá 5 phút ở đây được. Chúng ta cần kết thúc chuyện này!!)”.

“(Nhưng thằng đó có súng trường. Tầm bắn của nó xa lắm đấy!)”

“(Tao sẽ bắn như điên để cầm chân nó. Hai đứa mày đi vòng ra đằng sau xe tải chở rác rồi bắn nó đi!!)”

Đột nhiên, tiếng súng từ đằng sau xe chở rác thay đổi. Âm thanh cao hơn và nghe rẻ tiền hơn trước đây.

(Hắn chuyển từ súng trường sang vũ khí phụ à?)

Ngay khi vừa đi đến kết luận đó, ba gã đàn ông tiến công.

“(Hắn hết đạn rồi! Chúng ta có thể áp đảo hắn lúc này…)”

Một tiếng súng trầm thấp vang lên và Nexa bị bắn vỡ sọ.

“Cái—…?”

Trong lúc vẫn thất kinh, hai viên đạn nữa đâm vào bụng và ngực Kicker, làm hắn gục xuống đất.

Những phát đạn hầu như chắc chắn không thuộc về một khẩu súng lục.

Nó là tiếng súng to hơn phát ra từ khẩu súng trường lẽ ra đã hết đạn.

(Mẹ kiếp! Hắn cố tình chuyển sang dùng súng lục mặc dù súng trường vẫn còn đạn để làm bọn mình mất cảnh giác sao!?)

Tên cuối cùng cố gắng rút lui, nhưng đã quá muộn.

Mất lợi thế về số lượng, sự khác biệt về tầm bắn và sức mạnh giữa một khẩu súng trường và một khẩu tiểu liên chỉ là quá lớn.

Heivia Winchel lặng lẽ tiến đến gần mà không cho phép cơ hội phản công nhỏ nhất nào.

“Ông nói đúng.” Heivia nói với Royce khi nhìn qua nội dung của thiết bị cầm tay mà cậu ta tìm thấy trong đống đồ dùng cá nhân của những gã đàn ông được vũ trang. “Chúng đã chuẩn bị một đầu đạn đốt hóa học. Nó là một quả bom pha trộn từ naphtha, vài loại nhiên liệu khác nhau, với vài chất hóa học để tạo ra ngọn lửa không thể dùng nước dập tắt và làm những ngọn lửa đó lan rộng 3 đến 5 cây số khắp mọi hướng.”

“Nó căn bản là thứ tương tự như cocktail Molotov. Tôi đã từng xem video về nó trên mạng.”

“Đầu đạn có vẻ được làm thủ công, nhưng tên lửa hành trình để nạp đầu đạn và bệ phóng di động đều là của Oceania. Chế độ quân sự đã triển khai xe tăng và chiến đấu cơ tới những khu vực quanh thành phố trừ nơi có Thế Hệ 0,5, nên không hề thiếu những vật như thế.”

“Craft Salamander III à?”

“Nghe cứ như món kem pasta nhạt nhẽo của cửa hàng tiện lợi nào đó, đúng không? Ừm, tên vũ khí phải được đưa xuống mức độ mà ngay cả đứa ngốc cũng hiểu được. Phải để cho người ta thấy sự thù địch của mình kìa.” Heivia nói, nụ cười độc ác xuất hiện trên môi. “Tầm bắn tối đa chắc là 1500 km. Hẳn là nó có hệ thống dẫn đường tính toán địa hình.”

Câu hỏi còn lại duy nhất là chúng định phá huỷ Object bằng thứ này như thế nào.

Ngay cả trúng đòn trực tiếp từ một bom hydro lớn cũng sẽ không phá hủy được giáp Object. Ngoài ra, đầu đạn đốt hóa học là vũ khí sát thương sinh lực. Heivia thật không hiểu làm sao mà vũ khí đó có thể phá hủy được Object.

Royce trả lời cho câu hỏi đó.

“Nhiều khả năng, mục tiêu của chúng không phải là chính Object.”

“Gì cơ?”

“Về cơ bản, chúng chỉ cần phải khiến cho Object không thể sử dụng được thôi. Và chúng có thể làm thế mà không cần tấn công giáp dày của Object. Chúng có thể đạt mục đích bằng cách nhắm vào con người dễ bị tổn thương hơn.”

“…Chúng nhắm vào Elite sao?”

Tuy không phải hoàn toàn bất khả thi, nhưng Heivia vẫn hoài nghi.

Ai cũng biết có nguy cơ Elite sẽ bị tấn công khi ở ngoài Object. Đó là lí do họ luôn có một đơn vị vệ sĩ đặc biệt đi cùng và liên tục được tháp tùng bởi một chiếc xe bọc thép với nội thất hoàn toàn kín khí phòng trường hợp xảy ra các vụ đấu súng, có thuốc nổ, hay vũ khí hoá học và sinh học.

Cho dù một tên lửa hành trình mang theo đầu đạn đốt hoá học hướng thẳng vào Elite, cô bé cũng chỉ cần phải trèo lên xe bọc thép ngay khi phát hiện ra nó mà thôi. Làm thế sẽ ngăn sát thương từ nhiệt và khói.

“Không phải.” Royce đáp. “Mục tiêu của chúng là lính bảo dưỡng. Không quan trọng họ không có nhiệm vụ hay thông tin đặc biệt quan trọng nào. Đầu đạn đốt hóa học có thể làm lửa lan ra vài cây số khắp mọi hướng. Nếu lính bảo dưỡng tập trung ở một chỗ duy nhất thì sẽ có thể tiêu diệt được phần lớn. Nếu mất hàng trăm lính bảo dưỡng cùng một lúc, Object sẽ không còn có thể hoạt động được nữa. Cho dù vẫn còn Elite và chỉ huy đi chăng nữa thì Object vẫn không thể hoạt động nếu như không có những người bên dưới hỗ trợ.”

“Vậy là chúng định ngăn nó bằng cách phá hủy những thứ xung quanh Object thay vì chính nó, à?”

Tuy nhiên, trong đó có một điều khiến Heivia bận tâm.

(Việc đó cũng chẳng khác biệt gì mấy so với ý tưởng phá hủy máy tính ở khu Loyauté của bọn mình.)

Việc đó khiến Heivia có linh cảm xấu, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện.

“Elite với chỉ huy quan trọng thì không nói, nhưng đơn vị khó có thể cử vệ sĩ đi theo từng lính bảo dưỡng được. Chúng có lẽ sẽ có cơ hội nếu thực sự định tiêu diệt tất cả họ cùng một lúc.” Heivia suy nghĩ một lúc và rồi đổi chủ đề đôi chút. “Chúng đã chuẩn bị bệ phóng di động với tên lửa hành trình rồi, nên chắc chúng định kích nổ nó giữa không trung nhỉ.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu nó không được kích nổ giữa không trung thì tác dụng sẽ không lan xa được. …Cơ mà tôi chỉ biết những gì tôi có thể tìm thấy trên các trang quân đội thôi.”

“Craft Salamander III.” Heivia nói. “Từ phạm vi của tên lửa, vị trí của thành phố và căn cứ bảo dưỡng, nhiều khả năng chúng sẽ nhắm vào khu căn cứ bảo dưỡng và cảnh quan thành phố xung quanh. …Ha. Có vẻ chúng không trực tiếp nhắm vào ai từ Đồng Minh Tình Báo của ông.”

“Thì sao đâu? Điều tôi phải làm vẫn vậy thôi.”

“Sao ông lại giúp bảo vệ cơ sở quân sự của Vương Quốc Chính Thống chứ?”

“Vì lí do công việc lẫn lí do cá nhân." Royce lau mồ hôi trên mặt. “Là một nhà báo, tôi không thể ngồi không khi một mối nguy sắp xảy đến với người dân Oceania được. Nếu lan truyền thông tin sẽ tăng thêm nguy hiểm thì tạm thời giữ lại thông tin lại là phương pháp tốt, cơ mà việc đó không áp dụng ở đây được. Tuy vậy, lan truyền thông tin lúc này thì mọi người sẽ không có đủ thời gian để sơ tán, nên tôi cảm thấy mình nên sử dụng thông tin có được theo cách khác để ngăn chặn thảm họa này.”

“Còn lí do cá nhân của ông là gì?”

“Tôi đã bảo con gái tôi đã được triển khai tới Oceania rồi mà. Bảo vệ khái niệm chiến trường sạch sẽ giúp bảo vệ sự an toàn của con gái tôi. Tôi không thể để khái niệm đó biến mất vì vụ khủng bố nào đó được.”

“Thế à.” Heivia lẩm bẩm.

Cậu có thể tin tưởng lí do thực tế như thế hơn là lí do tiệt trùng "vì công lí" nào đó.

“Chúng ta cần tìm ra chỗ đặt bệ phóng.” Heivia nói với giọng trầm. “Nếu biết được điều đó, chúng ta có thể thử tấn công trước khi tên lửa chưa được phóng đi hay cản trở nếu như nó đã được phóng.”

“Được, nhưng mà chúng ta không có thời gian đâu.” Royce nói để đảm bảo Heivia hiểu. “Từ các mảnh thông tin tôi thu được bằng bộ đàm thì cuộc tấn công của chúng sẽ bắt đầu sớm thôi. Có lẽ vì phần lớn tổ chức đang chuẩn bị tấn công mà chúng ta mới bị ít tên đuổi theo như vậy.”

Phần 10

Sau khi tốn nhiều thời gian hơn dự tính vào khu trò chơi, Công chúa sải bước đi dọc theo "cảnh quan thành phố" đầy những chiếc lều trên đường tới bữa tiệc của Vương Quốc Chính Thống.

Các vệ sĩ Vương Quốc Chính Thống vẫn dàn trải xung quanh và còn có một chiếc xe bọc thép đi theo tháp tùng cô bé, nhưng cô bé vẫn quyết định đi bộ.

Cách bố trí vô tổ chức của những chiếc lều và luồng giao thông đường bộ đông nghẹt làm xe khó lòng di chuyển thuận lợi. Cô bé thấy mình tốt hơn là nên đi bộ.

Công chúa nhớ lại cuộc nói truyện lúc còn ở khu trò chơi.

Tới tận cuối, cô bé vẫn không thấy được mặt đối thủ.

(Thiệt tình. Không biết đó là khách du lịch từ Đồng Minh Tình Báo hay là gì, nhưng mà cách thế lực ấy kiểm soát mọi thông tin về các Elite và đối xử với họ như idol giống y như trò tẩy não đáng sợ nào đó vậy.)

Vương Quốc Chính Thống đối xử với Elite của mình như người hùng ái quốc và kêu gọi giúp đỡ từ người dân bằng việc lan truyền những câu chuyện đáng ngờ về việc họ có dòng máu huyền thoại xuyên suốt hàng trăm năm trong quá khứ. Cả hai bên đều có cách đối xử hoàn toàn lố bịch, nhưng người ta khó lòng nhận ra môi trường mình đã chìm đắm trong suốt cuộc đời kì lạ như thế nào. Cũng tương tự như việc không để ý tới mùi của nhà mình vậy.

Khi đi giữa những chiếc lều và xe RV, Công chúa đột nhiên dừng lại.

Các vệ sĩ của cô bé đều nghĩ “Đừng bảo là còn chuyện gì khác nữa đấy!?”, song đối tượng bảo vệ của họ có quyền lựa chọn việc mình làm.

Công chúa nhìn vào một cửa hàng chứa đầy đồ tạp hóa.

Do đang tới mùa mà cửa hàng chứa rất nhiều cây, vòng hoa, bốt đỏ chủ đề Giáng Sinh. Nó cũng có bán vài trang phục Santa Claus nữa.

(…)

Lúc cô bé đi bơi buổi sáng ngày hôm ấy, không biết vì lí do gì mà có vẻ Quenser đã vô cùng thất vọng.

Cô bé vẫn không biết cậu đã hi vọng gì, nhưng có vẻ mặc trang phục làm việc khi đi nghỉ không phải là việc làm đúng đắn.

Cô bé đoán hẳn là mọi việc phải diễn ra đúng lúc đúng chỗ.

“Santa Claus… Santa Claus.” Công chúa vừa lẩm bẩm vừa bước vào cửa hàng.

Người chủ cửa hàng với làn da rám nắng có vẻ hành xử đặc biệt lịch sự vì cô bé đang mặc bộ đồ đặc biệt của Elite. Như thế có nghĩa cô bé là đại diện của một quốc gia và điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô bé sẽ có rất nhiều tiền.

Ông ta nghĩ thế thì cũng không sai, song Công chúa không hề hứng thú với tiền bạc và vì vậy cô bé không biết mình có bao nhiêu trong tài khoản ngân hàng.

Các vệ sĩ của Công chúa bắt đầu tỏ ra hứng thú với hành động của cô bé khi họ thầm tự hỏi. “Công chúa của chúng ta cuối cùng cũng đánh thức sự hấp dẫn giới tính của mình rồi sao?”

“Anh có thể kiếm cho tôi một bộ Santa Claus không?” cô bé hỏi.

Thứ cô bé nhận được là một bộ trang phục Santa Claus vô cùng tiêu chuẩn gồm áo đỏ rộng thùng thình, quần dài cùng màu, và chòm râu giả màu trắng.

“Đừng lấy thứ tẻ nhạt đó!!” Các vệ sĩ gào thét trong tim, nhưng cô bé vô cảm đó sẽ không hấp thu ý tưởng moe Nhật Bản nhanh đến thế.

Tuy nhiên, ánh mắt Công chúa thay đổi khi cô bé ngó qua một màn hình 3D sử dụng nhiễu xạ nằm ở góc lều.

Nó đang chiếu buổi biểu diễn của một idol Đồng Minh Tình Báo từ vài hôm trước.

“Yayyy!! Có thể hơi sớm một chút, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ tặng cho các bạn món quà là một đêm mơ về một Santa Claus váy ngắn quyến rũ!! Ố hô hô!!”

Không rõ cảnh quay có bao nhiêu là thật và bao nhiêu là VFX[note11576], song hình ảnh lóe lên thay đổi. Cô idol tóc xoăn vòng, ngực G-cup lắc lư cơ thể trong khi mặc bộ trang phục Santa đỏ và trắng rõ ràng là bộ đồ đặc biệt của Elite được chỉnh sửa.

Trong một lúc, vẻ mặt của Công chúa càng trở nên vô cảm hơn bình thường, nhưng rồi cô bé chỉ vào màn hình và nói với người chủ cửa hàng.

“Cho tôi thứ đẹp hơn cái đó.”

Sau khi biến thành Santa váy ngắn của nam bán cầu nhiệt đới, Công chúa tiến tới bữa tiệc Vương Quốc Chính Thống.

(Thứ này chẳng giống bộ trang phục thiết thực gì cả.)

Công chúa nhìn xuống bộ trang phục của mình.

(Ừm mà, miễn Quenser thích là được rồi. Cơ mà anh ấy thực sự sẽ thích thứ này chứ???)

Bữa tiệc dường như đã bắt đầu. Các binh sĩ Vương Quốc Chính Thống đã chia thành các nhóm vừa trò chuyện vừa ăn uống. Mắt của mọi người đổ dồn về phía Công chúa và rồi họ không làm gì ngoài nhìn chằm chằm vào cô bé. Công chúa không biết việc họ đang hành động như thấy thứ họ không thể tin được là chuyện tốt hay chuyện xấu.

(Quenser đâu rồi?)

Sau khi đưa mắt nhìn quanh, Công chúa tìm thấy người mình đang tìm ở một góc bữa tiệc.

Tuy nhiên…

“Không giống!! Anh em thực sự của tôi tuy không làm tổn thương tôi, nhưng họ chưa bao giờ nói gì phản đối cách gia đình đối xử với tôi cả!! Cậu là người duy nhất làm thế đấy, Quenser!! Ý tôi là cậu gần giống như anh trai của tôi vậy!!”

Công chúa cứng đờ người khi thấy Froleytia say như chết còn Quenser thì đang bị vị chỉ huy ngực bự đó ôm chặt.

Ngoài ra…

Cùng lúc ấy, Lendy Farolito đã đến bữa tiệc.

Bầu không khí của bữa tiệc Vương Quốc Chính Thống đương nhiên bị phá hỏng trước sự xuất hiện của một sĩ quan địch được các binh sĩ Đồng Minh Tình Báo tháp tung. Đây là tình huống dễ bùng nổ rắc rối, song họ đang hợp tác với nhau do cùng trong liên quân và bữa tiệc cũng không được tổ chức bên trong căn cứ Vương Quốc Chính Thống.

Họ không có lí do chính đáng để đuổi cô đi.

Bản thân Lendy cũng không ngần ngại tiến vào bữa tiệc bởi vì cô ta nhận thức rõ điều đó.

Một chỉ huy Đồng Minh Tình Báo đã đến.

Chỉ huy Vương Quốc Chính Thống sẽ phản ứng như thế nào?

Đương nhiên, sự chú ý của mọi người đều đổ về Froleytia.

“Tôi sẽ không để cô có được cậu ấy đâu!! Quenser là anh trai tôi và tôi sẽ không để ai khác có được cậu ấy!!”

“Nhớ tới vị trí của sếp ở đây đi. Tôi mới là người nhỏ nhắn, dễ thương đây này.”

Một Santa bikini váy ngắn ngực bự và một Santa váy ngắn vô cảm đang tranh giành một cậu trai. Lendy Farolito cứng đờ người khi nhìn thấy thiếu tá Vương Quốc Chính Thống đang bận rộn.

Và rồi…

“Tránh ra nào!!”

“Ôi trời. Trận đánh ghen này sẽ là một ván cược hay đây!!”

“Ừ, có phải tên nào trong chúng ta cũng từng có cơ hội với mấy mĩ nhân có địa vị và cấp bậc cao hơn đâu.”

Một bộ phận lính Vương Quốc Chính Thống coi vụ cãi nhau là cơ hội kiếm ít tiền nhanh chóng di chuyển đến trung tâm vụ náo động và vây tròn quanh nó. Đường đi của Lendy tới vị chỉ huy kia bị chắn mất.

(Mình đã mạo hiểm cố gắng liên lạc với cô ta theo cách thu hút nhiều chú ý nhất có thể, vậy mà họ lại chẳng chú ý gì tới mình!!)

Đồng Minh Tình Báo thấy giá trị trong tính xác thực của thông tin và trong phương pháp dùng để truyền bá và thu thập thông tin như vậy, nên đó quả là một chuyển biến tệ hại.

Khi Lendy nhận ra người mà Froleytia bám lấy bằng cả hai tay cũng chính là cậu kĩ sư chiến đấu đã thầm thu hút sự chú ý của một Elite Đồng Minh Tình Báo nọ, cảm xúc của Lendy nhanh chóng đạt tới giới hạn.

“Đ-đồ lăng nhăng!!”

“Giờ lại tới ai đó mình còn chẳng quen quăng cho mình một danh hiệu khó tin nữa!! Nếu có bao giờ làm danh thiếp, mình chắc phải đặt nó lên đó quá!!”

Froleytia sau đó nhận ra sự chú ý của Quenser đã chuyển sang ai khác ngoài cô.

“Cô là đứa quái nào vậy? …Tôi sẽ không để cô có được Quenser đâu! Cậu ấy là anh trai tôi!!”

“Tôi chẳng thèm hắn ta!!” Lendy la lên, vừa đủ xoay sở giữ vị trí ngoài cuộc. “Một trong mấy tên đàn ông bên cô đã lợi dụng Elite của chúng tôi, nên tôi nghĩ mình sẽ ghé qua dưới danh nghĩa thăm dò hắn nhưng thực tế là để li gián mối quan hệ con người của các cô. Cơ mà, tôi chưa bao giờ nghĩ hắn lại nguy hiểm như vậy… Tôi phải báo lại việc này. Tôi cần phải họp mặt gia đình với con bé tối nay—…khụ khụ!!”

Lendy bắt đầu mắc nghẹn đôi chút do hét quá nhiều và với tay tìm đồ uống, song không bồi bàn thường dân nào đi ngang qua cả.

Froleytia vớ lấy một chiếc li chứa đầy chất lỏng trong suốt.

“Đây, uống ít nước đi. Thật tình, cô không thể tự làm à?” cô càu nhàu.

“Hm? Cái li đó…”

Cậu kĩ sư chiến đấu đang bị Froleytia ôm lấy dường như nhận ra gì đó, song Lendy đã nốc cả li rồi.

Và…

“Khụ!? Khụ khụ!! Đây không phải là nước! Nó là vodka!!”

“Cái gì!? Sao cô dám từ chối nước anh trai tôi chuẩn bị chứ!”

“Đồ chết tiệt. Cô gan lắm mới làm vậy với một sĩ quan từ Đồng Minh Tình Báo nơi sự thật và sự giả dối của thông tin trực tiếp liên hệ với đúng và sai…”

Santa váy ngắn vô cảm sau đó đưa cho cô ta một đồ uống khác.

“Bình tĩnh nào. Uống li khác để rửa mùi khó chịu khỏi miệng đi.”

"Ồ, được đấy. Chắc tôi thực sự có thể tin tưởng c—…bbhh!? Đ-Đ-Đây là shochu mà!? Hic.”

Lời phàn nàn của cô đột nhiên lặng đi.

Ngay khi Quenser bắt đầu có linh cảm rất xấu về những gì sắp xảy ra thì…

“Còn một việc nữa!!” Lendy la lên.

“Oa!?”

“Cậu nghĩ gì vậy hả!? Cậu đang phá vỡ khuôn khổ của Đồng Minh Tình Báo và Vương Quốc Chính Thống với cô bé tội nghiệp đó đấy!! Cậu có hiểu đây là bi kịch lớn thế nào với con bé không hả!?”

Khi Lendy Farolito xáp lại bằng những bước dài, Froleytia dường như cảm thấy nguy hiểm nào đó.

Cô ép người vào Quenser còn nhiều hơn trước.

“Tôi sẽ không để cô có được anh trai tôi đâu!!”

“Tôi không nói gì với cô!! Tôi rõ ràng đang nói với tên lăng nhăng đó!”

“Đừng nhìn cô ta, Quenser! Nhìn tôi đây này!!”

“Tránh ra, đồ say rượu!! Tôi cần phải thuyết giảng cho tên lăng nhăng đó!!”

Mặc dù những lời đó đều hướng thẳng về Quenser, song hai cô nàng sa rượu ấy vẫn chỉ nhìn mỗi vào nhau.

“…”

Suốt lúc đó, luồng khí vô cảm không lời đáng sợ của công chúa tăng lên.

Cơn bão thật sự đang nổi lên.

Quenser có thể rõ ràng cảm thấy nó sắp xảy ra, nên cậu cố tìm cách làm tình hình lắng xuống. Với vẻ khó chịu tinh tế khi âm thầm bước vào lãnh địa nguy hiểm của Công chúa, Quenser không nghĩ cô bé hợp với mục moe đang tồn tại nào ở Nhật Bản, song cậu phải làm gì đó với mối nguy hiểm trước mắt thay vì tập trung vào việc đó.

“C-chờ đã, hai người. Sao hai người không bình tĩn—…”

“Hi vọng cô đã sẵn sàng chiến đấu!!”

“Nếu cô muốn đấu thì chơi luôn!!”

Với cuộc trao đổi nghe giống một kiểu chào hỏi hơn là mở màn trận chiến, Froleytia Capistrano và Lendy Farolito bắt đầu liếc nhìn nhau từ khoảng cách cực gần.

Đó là lúc binh sĩ Vương Quốc Chính Thống và Đồng Minh Tình Báo chứng kiến một hiện tượng kì lạ.

Họ không thể giải thích nó bằng phương thức tiêu chuẩn nào.

Đầu của cậu thiếu niên tới chiến trường để học về thiết kế Object biến mất.

Hay chính xác hơn…

Đầu cậu hoàn toàn bị vùi trong bộ ngực lớn của hai người phụ nữ tóm lấy cậu.

Phần 11

Dựa theo tình hình, Heivia và Royce đành phải tự mình hành động, nhưng họ thật sự không có lí do giữ thông tin cho riêng mình.

Khi hành động, họ vừa liên lạc với lực lượng cảnh sát đặc biệt vừa liên lạc với một Object Vương Quốc Chính Thống không phải Baby Magnum và Tiểu đoàn bảo dưỡng cơ động của nó. Họ gửi yêu cầu kêu Object chuẩn bị laser phòng không. Nếu Heivia nhờ Froleytia làm thế thì có lẽ đã suôn sẻ hơn rất nhiều.

Và rồi…

Họ nghe thấy sự thay đổi lớn tới tình hình thông qua đường truyền bộ đàm.

“Speed Killer đã sẵn sàng. Chúng tôi có thể sử dụng laser phòng không bất cứ lúc nào. Cho dù tên lửa hành trình được bắn vào thành phố, chúng tôi cũng có thể ngăn chặn nó với độ chính xác 97%.”

“Chờ đã, chờ đã!!”

“Theo vệ tinh, bệ phóng di động nằm ở nơi cách Tiểu đoàn bảo dưỡng cơ động thứ 37 hai mươi kilomet về phía tây bắc. Nếu biết điểm bắt đầu và điểm kết thúc, chúng tôi sẽ biết được lộ trình của nó. Không đời nào nó tuột khỏi tay chúng tôi được đâu.”

“Thông tin này có chính xác không thế!? Anh có chắc tên lửa hành trình của bọn chúng đang nhắm vào đoàn hộ tống của vài VIP đang di chuyển cách đây 30 kilomet về phía đông nam chứ không phải lính bảo dưỡng rải rác khắp cảnh quan thành phố dựng tạm không!?”

“Có vẻ chúng liên lạc qua điện thoại di động sử dụng vệ tinh dân sự cũng như bộ đàm bình thường. Tuy nhiên, người của chúng tôi có thiết bị đặc biệt để nghe lén những tín hiệu ấy. Chúng tôi đã thu thông tin từ đó. Không có chuyện nhầm lẫn đâu.”

“Và…” Heivia chọn từ ngữ cẩn thận. “Việc phòng thủ laser phòng không của Object được sắp đặt để bắn rơi tên lửa hành trình giữa đường bay cũng không nhầm lẫn à?”

“Giữa đường?… Thế nghĩa là ngay trên cảnh quan thành phố dựng tạm rồi còn gì!” Royce la lên, nhưng Heivia đã đoán ra họ định làm gì khi ra câu hỏi rồi.

Gã chỉ huy phụ trách Speed Killer trả lời. “Đoàn hộ tống bị nhắm đến đang chở một trung tướng và một chuẩn tướng. Ta bắt buộc phải bắn hạ đầu đạn đốt hóa học đó.”

“…”

“Đầu đạn đốt hóa học chỉ có tác dụng dự kiến khi các chất thích hợp được trộn với nhau và hòa với không khí lúc phát nổ ở độ cao thích hợp. Nếu nó bị bắn hạ bằng laser phòng không, gần như không có khả năng một vụ nổ lớn vài kilomet sẽ xảy ra đâu.”

“Nhưng vẫn có vài cơ hội xảy ra, đúng không?”

“Kể cả thế,” gã chỉ huy đáp ngay lập tức. “Elite và chỉ huy vẫn sẽ có xe bọc thép kín khí có thể chống lại vũ khí hóa sinh tháp tùng. Miễn bảo vệ được lượng tối thiểu đó là được rồi. Và dĩ nhiên chúng sẽ không phá hủy được Object bằng thứ có mức độ như thế. Ngoài ra, tôi cũng lệnh cho cậu phải im lặng để tránh gây ra hoảng loạn. Còn liên lạc nào khác nữa là sẽ bị—…"

Heivia tặc lưỡi và tắt bộ đàm.

Royce sau đó hét lên dữ dội đến mức gần như túm lấy cậu trai.

"Chuyện gì đang diễn ra vậy hả!? Họ tính để mọi người trong thành phố này chết hết à? Vả lại nếu những chiếc xe bọc thép kín khí đó có thể chống lại nhiệt và đám cháy, tên lửa hành trình có đâm thẳng vào đoàn hộ tống thì cũng có ích gì chứ!?"

"Đừng hỏi tôi. Có lẽ đám sĩ quan cấp cao ấy đã buộc anh ta đưa ra quyết định này. …Và tôi có cảm giác đây chính là điều những kẻ sử dụng đầu đạn đốt hóa học muốn."

"?"

"Chúng sử dụng điện thoại vệ tinh để cố ý cho phép quân đội nghe lén đường truyền. Đúng như dự kiến của chúng, quân đội lên kế hoạch bố trí hàng phòng thủ để bắn hạ trái tên lửa giữa đường bay. …Và đó là thời điểm hoàn hảo để nướng toàn bộ lính bảo dưỡng trong đơn vị của tôi như ông đã dự đoán."

"Không thể nào… Nhưng thế nghĩa là…"

"Nếu chỉ đơn giản bắn một tên lửa hành trình tại Oceania, một trong số nhiều Object sẽ bắn hạ nó trước khi nó tới được mục tiêu. Thế nhưng điều đó chỉ có nghĩa là ta phải tạo ra một kế hoạch dựa trên giả thuyết nó sẽ bị bắn hạ thôi."

"Nhưng gã chỉ huy kinh khủng đó đã nói nếu tên lửa hành trình bị bắn hạ bằng laser phòng không thì xác suất vụ nổ lớn xảy ra sẽ rất thấp cơ mà!"

"Nếu chúng biết nó sẽ bị bắn hạ, chúng có thể thay đổi xác xuất đó." Heivia tìm kiếm trong thiết bị cầm tay thuộc về một trong những gã đàn ông có vũ trang mà cậu ta vừa bắn. "Tôi đã nhìn qua sơ đồ đầu đạn này lúc trước, cơ mà khi giờ nhìn kĩ hơn thì mới thấy nó có vấn đề. Các chất hóa học khác nhau được chứa riêng. Nếu nó bay tới mục tiêu như thế này thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả."

"Chờ đã, ý cậu là các chất hóa học sẽ chỉ trộn lẫn với nhau giữa không trung nếu nó bị bắn hạ sao?"

"Từ thiết kế này thì chắc chúng muốn nó bị bắn hạ. Các chất hóa học được để ở dưới áp suất cao hẳn là để bảo đảm chúng sẽ được rải ra khắp nơi khi bình chứa phát nổ. Nếu chúng ta để chuyện này cho laser phòng không của Object, thành phố này sẽ chìm trong biển lửa!!"

Họ biết bệ phóng di động của kẻ thù ở đâu.

Heivia mượn một chiếc xe địa hình Vương Quốc Chính Thống để ở bên đường với chìa khóa vẫn còn gắn trong ổ mà không được phép.

Royce la lên. "Cậu định làm gì vậy!?"

"Không phải rõ rồi sao? Chúng ta đã tự mình đi xa đến thế này, nên chúng ta chỉ cần phải kết thúc theo cách đó thôi!! Royce, nếu muốn giúp thì đổ đầy xăng vào cái thùng đó đi!!"

Royce làm theo chỉ dẫn của Heiva, nhưng ông vẫn không khỏi băn khoăn.

Ông trèo vào hàng ghế hành khách xe địa hình và họ lái xe ra khỏi thành phố dựng tạm.

"Biết là chúng ta phải ngăn chặn chuyện này, nhưng cậu thực sự nghĩ chúng ta có thể phá hủy bệ phóng di động đó sao!? Chỉ mới ba tên truy đuổi thôi cũng mệt lắm rồi. Lực lượng chính của chúng sẽ tập trung quanh bệ phóng đó đấy!!"

"Im đi! Chúng ta không có thời gian đâu!!"

Mây bụi cát bay tung tóe trong không khí khi chiếc xe địa hình đi vào một khu đất hoang khô.

Họ vẫn còn cách bệ phóng di động hai mươi kilomet.

Nhóm vũ trang sẽ tập trung hỏa lực quanh bệ phóng đó. Ngoài ra, chúng không có lí do gì mà phải đợi cả. Chúng sẽ bắn tên lửa hành trình càng sớm càng tốt.

"Chết tiệt! Ánh sáng đó!!" Royce gào lên.

Một ánh chớp chói lòa hiện lên phía sau đường chân trời và một điểm sáng như pháo hiệu bắn lên bầu trời đêm. Tuy nhiên, khoảng cách chỉ đơn giản là quá lớn. Pháo hiệu sẽ không tạo ra ánh sáng nhiều như thế.

"Chúng bắn nó rồi!! Đó là tên lửa hành trình mang theo đầu đạn đốt hóa học!!"

"Tch. Chúng ta có thể làm kịp không chứ!?"

Heivia đạp phanh làm lốp xe trượt theo hình chữ S. Cuối cùng, cậu ta cũng xoay sở dừng chiếc xe địa hình lại an toàn.

Sau đó cậu ta nhảy xuống mặt đất đầy cát.

"Chúng ta không phải đang trên đường đi tấn công nhóm vũ trang và phá hủy bệ phóng sao!?"

"Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ đến kịp để làm thế!!" Heivia hét trả, khiến Royce kinh ngạc.

Royce sau đó nghĩ hẳn Heivia nãy giờ đã chạy trốn trước vụ nổ xảy ra để cứu bản thân, song Heivia lại đi ra đằng sau xe địa hình.

"Chỉ cần chúng ta giữ cho tên lửa đi tiếp lộ trình định sẵn thì sẽ tránh được việc cảnh quan thành phố dựng tạm với lính bảo dưỡng bị hi sinh! Nếu nó bay theo hướng nào khác, kế hoạch liên quan tới laser phòng không của chúng sẽ thất bại!!"

"Cậu định gây nhiễu nó à?"

"Hệ thống dẫn đường của Craft Salamander III sử dụng tính toán địa hình. Nó tính toán sự nhấp nhô của địa hình nó băng qua để xác định cần điều chỉnh gì để đi đúng lộ trình. Miễn có hai, ba trang tài liệu về địa hình giữa điểm phóng và điểm đến thì nó có thể tự nhắm mục tiêu khá chính xác."

"Tài liệu đó lấy từ hình ảnh vệ tinh à?"

"Thường là vậy. Những hình ảnh chụp từ không trung đơn giản cũng dùng được. Nhưng nếu là thế thì sẽ không thể cập nhật tài liệu theo thời gian thực, nên tất cả phải được nghiên cứu từ trước và vị trí phóng không thể thay đổi." Heivia giải thích. "Đương nhiên, nếu đã nhập những bức ảnh chụp từ không trung để xác định đường đi rồi thì không cần phải trao đổi thông tin gì sau khi phóng nữa. Trong khi định vị GPS đòi hỏi phải trao đổi thông tin liên tục với vệ tinh thì phương pháp này lại không có nguy cơ bị ngăn chặn bằng cách gây nhiễu."

"Thế thì chúng ta có thể làm gì chứ!? Chúng ta phải làm thế nào mới đối phó được với một tên lửa hành trình bay với tốc độ siêu thanh!? Đừng có nói là cậu định nhắm khẩu súng trường lên không trung và bắn hạ nó đấy!!"

"Tôi sẽ làm chuyện hào nhoáng hơn thế một chút."

Heivia dùng cả hai tay xách chiếc bình đầy xăng để ở trong xe địa hình.

Cậu ta mở thùng kim loại lớn, nghiêng thùng, rồi rải xăng quanh khu đất hoang.

"Coi chừng gió đi. Nó có thể làm xăng bốc hơi đấy."

"Cậu đang làm gì vậy? Tên lửa hành trình đã ở trên trời rồi!! Nó sẽ sớm bay qua đầu đấy!!"

"Đã nói rồi, hệ thống dẫn đường của Craft Salamander III sử dụng tính toán địa hình. Nó định kì so sánh dữ liệu có trong con chip với độ nhấp nhô thực sự của địa hình bên dưới để điều chỉnh lộ trình." Sau khi giọt xăng cuối cùng nhiễu khỏi thùng, Heivia thản nhiên ném chiếc thùng rỗng sang một bên. "Có nghĩa chúng ta chỉ cần phải đảm bảo nó không thể so sánh hai dữ liệu được thôi."

Rồi cậu ta rút một bật lửa xì gà từ ghế tài xế của xe địa hình.

Cậu ta liếc nhìn mặt đất đỏ, nóng.

"Chúng ta chỉ cần phải làm thế này thôi!!"

Ngay khi Heivia ném bật lửa xì gà, một vụ nổ khổng lồ bao trùm lên một phần khu đất hoang.

Trong giây lát, rất nhiều ánh sáng và nhiệt được sinh ra kèm theo sóng xung kích.

Sau đó, làn khói đen nghịt bốc lên bầu trời đêm. Khói đen phủ khắp cả khu vực vụ nổ đã bao trùm.

Một điểm sáng trắng bắn vọt qua đầu họ với tốc độ khủng khiếp.

"Gì vậy? Đâu phải hướng đó đâu."

"Ánh chớp sáng với khói đã làm nó không kiểm tra địa hình được." Heivia nói khi giơ tay ra trước mặt để bảo vệ mắt khỏi ánh sáng cam. "Nếu nó không thể điều chỉnh lộ tình thì sẽ chẳng phải lo gì cả. Giờ chúng ta chỉ cần phải đợi Speed Killer giải quyết nó thôi. Laser phòng không có bắn hạ đầu đạn đốt hóa học giữa sa mạc trống thì cũng không quan trọng." Cậu ngồi sụp xuống và lau mồ hôi trên trán. "Tôi cũng có thể giải quyết mọi chuyện nếu như không phải đối mặt với một trong những vũ khí quái vật đó đấy nhé."

Phần 12

Sau khi cứu người dân Oceania và phần còn lại trong tiểu đoàn bảo dưỡng cơ động của mình, binh nhất Heivia Winchell cuối cùng cũng đến được bữa tiệc Giáng sinh.

"Làm được rồi…Cuối cùng cũng đến được thiên đường rồi!! Cảm ơn nhé, tôi ơi!! Heivia vĩ đại siêu đẳng quá đi mà!! Giờ thì, tới lúc ăn uống và thoải mái nhìn ngắm một Santa ngực bự rồi!! Bọn mình sẽ vui vẻ chút tối nay và biết đâu còn có sự cố thú vị nào đó để giữ làm kỉ niệm nữa!!"

Thế nhưng…

Chiếc bàn lớn lẽ ra phải có rất nhiều đồ ăn xếp hàng bên trên lại chẳng còn lại gì ngoài những chiếc đĩa lớn trống trơn. Đĩa nào cũng còn ít sốt đỏ, song những người phục vụ lại đang dọn chúng khỏi bàn.

Không còn đồ ăn hay đồ uống nào cả.

Heivia không chịu chấp nhận thực tế đó và lắc đầu.

"Đừng có nói là đã xong hết—…Không, không, chưa xong được đâu!! Vẫn còn phần quan trọng nhất cơ mà! Thời điểm Santa tỏa sáng là sau khi tất cả những đứa trẻ ngoan đi ngủ cơ mà!! Phải có ai ở đâu đó quanh đây chứ. Sau khi trải qua nguy hiểm như thế thì phải có phần thưởng gì đó cho tôi chứ!!"

Heivia lùng quanh khu vực bữa tiệc với đôi mắt to như cái đĩa, nhưng cậu ta lại chẳng thấy gì ngoài những người phục vụ đang dọn dẹp. Mọi binh sĩ chắc chắn đã từng ăn uống no say ở đó đã rời đi và Santa ngực bự chẳng qua chỉ là một giấc mơ bên trong một giấc mơ. Heivia còn không thấy lấy một nữ phục vụ nào.

Trong giây lát, mặt Heivia mất hết cảm xúc.

Nhưng khoảnh khắc tiếp sau đó, với khuôn mặt trở nên méo mó như thể sắp khóc ra máu, cậu ta gào lên. "Đây là sa mạc!! Đây chẳng có gì ngoài một sa mạc khô cạn cả!!"

Vào lúc ấy Heivia nhìn thấy Quenser Barbotage đang lết về phía cậu với đôi chân lảo đảo cũng giống như Heivia. Nhìn thấy khuôn mặt của bạn đồng hành, Heivia nâng cao cảnh giác.

"Đừng có nói là cậu cũng phải đâm đầu ra chiến trường một mình đấy. Không, đợi đã!! Tớ mới là anh hùng tối nay! Tớ mới là người mệt mỏi nhất! Và chính vì thế mà phần thưởng lớn nhất phải dành cho tớ!! Cho dù có là cậu đi nữa thì tớ cũng không từ bỏ thứ gì đâu!!"

Tuy nhiên, Quenser lại đang ở quá xa để nghe thấy tiếng cậu ta.

Trước khi tới được chỗ Heivia, Quenser đổ gục lên cát cứng trên mặt đất. Heivia bối rối tiến lại gần và Quenser cố mấp máy miệng nói.

"Làn…"

"Gì vậy, Quenser? 'Làn'? 'Làn' là sao!?"

"…Làng ngực…"

Người Quenser mất hết mọi sức lực, khuôn mặt cậu càng trở nên nhợt nhạt hơn. Heivia la lớn thảm thiết.

"Thư tuyệt mệnh gì thế hả!? Trong đó có nhiều ý nghĩa sâu xa lắm đấy!! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Này, Quenser! Quenseeeeeeeeeeeeeeerrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr!!"

Truyện Chữ Hay