Tâm sự đầu chap: Toang em rồi, toang hết rồi, sắp tới có khi các bác sẽ không còn thấy xác em nữa đâu :<
---------------------
Giọng nói căng thẳng của những người lính đang chạy quanh và tiếng ồn của kim loại vang vọng khắp lâu đài.
- Tìm thấy chúng chưa?
- Ở tầng một, đằng xa kia kìa!
- Đúng là mấy thằng ngu! Tự đâm đầu vào ngõ cụt!
Bên trong lâu đài đang huyên náo như ong vỡ tổ. Mấy người đang trốn chạy, như mấy viên quan chức dân sự hay người giúp việc, cùng với những người lính đều đổ xô đến hiện trường, gây ra sự hỗn loạn.
- Cầu thang dẫn tới ngục khá hẹp! Tiền tuyến, chuẩn bị sẵn sàng khiên và giáo, chuyển qua đội hình đôi và tiến lên! [note21406]
Khi một ông chú trung niên, người có vẻ như là chỉ huy, lớn tiếng ra lệnh, những người lính nãy còn đang tiến lên trong sự hỗn loạn liền lập tức tuân theo. Dẫn đầu nhóm lính đang lấp đầy hành lang tầng một cùng với vài pháp sư, ông đưa thanh kiếm đã rút khỏi vỏ lên quá đầu.
- Giờ thì chúng ta đã khóa chặt chúng rồi! Hãy tiến xuống cầu thang một cách chậm rãi!
---------------------
[Ditzen]
Tiến qua lối đi ngầm ẩm và ướt, chúng tôi đến được phòng giam cuối cùng ở đó.
Tuy nhiên, bên trong chỉ có một người đàn ông tàn tạ, người có khả năng đã trải qua tất cả các hình thức tra tấn có thể. Người đàn ông có một mảnh vải bị nhuộm đen bởi máu quấn quanh người và ngủ như chết. Nhìn vào mái tóc và bộ râu bạc nhếch nhác của người đó, anh ta hẳn đã bị giữ ở đây từ lâu.
- Có vẻ như không phải ở đây rồi. Chúng ta sẽ tiến tới Lady’s Mansion tiếp theo.
Aifa nói với vẻ châm biếm, hoàn toàn phớt lờ cảnh tượng khủng khiếp. Có rất nhiều điều tôi muốn nói nhưng trước tiên là tôi nên lo cho chính mình đã.
- Tôi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang, Aifa-dono. Có thể là ông đang có kế hoạch đi thẳng đâm xuyên thủng vào giữa đám lính đang lao về phía chúng ta ngay lúc này không?
Rơi vào tình huống rõ ràng là vô vọng này, tôi vô tình hỏi với giọng điệu kỳ lạ.
- Không, chúng ta nên tránh thôi, né mấy tên lính đó đi.
- Làm thế nào?! Hiện tại chúng ta đang ở một ngõ cụt không có lối thoát!
Tôi chỉ vào ngục tù và giải thích tình hình, nhưng Aifa chỉ khịt mũi và chỉ lên.
- Chúng ta chỉ cần làm một cái. Dù cái ngục tù này rất chắc chắn, nhưng họ đã không lường trước được rằng tôi sẽ làm gì đó với nó.
- Huh?
Âm thanh đó vô tình bị rò rỉ từ miệng tôi khi tôi nghe những lời của Aifa. Cái tên này có nhớ mình đã đi bao nhiêu bước xuống cầu thang không?
Một cái trần dày như vậy không dễ bị phá hủy đâu.
Trong khi tôi nghĩ vậy và nhìn Aifa với đôi mắt đầy hoài nghi, giọng Yuri Yuri đến từ bên cạnh.
- Giờ anh có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?
Lúc quay lại, tôi thấy Yuri với tay chạm vào người đàn ông bị giam cầm và nhận ra rằng vô số vết thương dễ dàng thấy được trên làn da lộ ra của anh ta trước đây, giờ đã biến mất.
- E-Em đang làm gì vậy, Yuri-sama…
Ngay khi chúng ta chuẩn bị sử dụng các kỹ năng trong khi chạy quanh lâu đài lần nữa, tại sao em lại phải sử dụng chúng để chữa vết thương cho một tên tù nhân sắp chết?
Nó sẽ là chuyện khác nếu em ấy phá phòng giam và thả anh ta ra, nhưng trong mọi cách, em ấy lại chọn sử dụng phép chữa bệnh.
- …Cô có thể sử dụng phép chữa bệnh à? Thật khác thường.
Đúng như dự đoán, ngay cả Aifa cũng ngạc nhiên. Anh lẩm bẩm những lời đó với một cái nhíu mày trên khuôn mặt.
Sau đó, Yuri gật đầu trả lời “Phải“ và quay sang chúng tôi.
- Anh ta trông rất đau đớn, vì vậy tôi không thể làm khác được.
Thấy Yuri mỉm cười, tôi buông vai và nói.
- Là vậy sao. Người đó sẽ rất vui đây. Vậy thì, đi thôi nào. Do Aifa-dono đang nói rằng bằng cách nào đó chúng ta có thể trốn thoát khỏi lòng đất này.
Nói thế rồi tôi liếc nhìn Aifa. Tuy nhiên, Aifa đang nhìn lên, thậm chí không nhận ra ánh mắt của tôi.
- Đầu tiên, đất.
Khoảnh khắc Aifa thốt ra câu nói đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển từng chút một với âm thanh ầm ầm.
Và sau đó trần ngục tù bắt đầu di chuyển. Một số viên đá rơi xuống sàn của lối đi ngầm giống như chúng còn sống. Thấy cảnh đó tôi nhíu mày.
- Không phải là mấy người lính sẽ đến đây trước à?
Khi tôi hỏi vậy đầy bất mãn, Aifa đáp lại bằng một tiếng thở dài.
- Nếu tôi làm tất cả cùng một lúc, chúng ta sẽ kết thúc bằng việc bị chôn sống đấy. Đó là lý do tại sao tôi phải phá vỡ từng phần một và ngay lập tức hóa cứng đất ở trên bằng phép thuật. Và tạo một lỗ hổng bằng cách lặp lại quá trình đó. Đất và đá dư thừa được sử dụng để chặn lối đi. Họ sẽ không thể tới được đây một cách dễ dàng đâu.
Trong khi nói điều đó, Aifa vẫn tiếp tục thả rơi từng viên đá từ trên trần xuống, từng đám một. Tất nhiên, chỉ cách đó một đoạn, một bức tường đang được đắp lên ở lối đi với tốc độ đáng kinh ngạc.
- A-ah, tôi hiểu rồi… Tôi xin lỗi nhỉ, tôi đoán vậy.
Lúc tôi xin lỗi sau khi nhận ra ý tưởng đó, một tiếng hét ngắn phát ra từ phía sau.
- Để tôi ra khỏi đây……
Một giọng nói nặng nề nghe như phát ra từ sâu thẳm trái đất. Khi tôi quay lại để xem đó là gì, tôi thấy một người đàn ông đưa cả hai tay ra khỏi phòng giam và đang túm lấy cổ Yuri. Yuri chỉ chớp mắt liên tục với khuôn mặt ngạc nhiên.
- N-Này, này, này! Sao ngươi dám làm vậy, sau khi Yuri-sama đã mất công chữa lành vết thương cho ngươi hả?!
Tôi buột miệng mà không suy nghĩ nhiều. Sau đó, người đàn ông bị cầm tù nhăn mặt cau có và nghiến răng.
- Ta hoàn toàn nhận thức được tất cả những gì mình đang làm nhưng ta không có thời gian. Nhanh lên, đưa ta ra khỏi đây. Nếu các người làm thế, ta hứa sẽ tuyệt đối không làm hại các người.
Nghe giọng nói của anh ta có chút hối hận sâu sắc cùng với một quyết tâm vững chắc, tôi lập tức hiểu rằng thuyết phục là không thể.
- Tôi-tôi hiểu rồi! Tôi hiểu! Đợi một chút!
Ngay lập tức hét lên điều đó, tôi thì thầm để kích hoạt một kỹ năng hệ đất. Sẽ rất khó để phá hủy các thanh sắt dày của tế bào này, vì vậy tôi đã làm cho những phần đất và trần tiếp xúc với thanh chắn mềm hơn.
- Hây da!
Hét một tiếng thật lớn, tôi đá vào thanh sắt của phòng giam, làm chệch nó khỏi vị trí ban đầu.
- Ngon, đá thêm 5 phát nữa là nó sẽ…
- Thế này nhanh hơn.
Khi tôi đang cố gắng đá thanh sắt ra một cách tuyệt vọng, Aifa phía sau tôi thốt ra một câu và ném đá từ trần nhà về hướng này.
Khối đá bay qua mặt tôi với âm thanh đáng sợ và thổi bay thanh sắt dập sâu vào bức tường phía sau.
Hai thanh ngay lập tức biến mất khỏi nơi phòng giam, và nó không thể đảm nhiệm mục đích của mình nữa. Thế này đúng là nhanh thật nhưng mà…
- Cẩn thận chút đê! Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chết đấy!
Khi tôi quay lại phàn nàn, Aifa đánh cho tôi một cái nhìn không quan tâm và một lần nữa hướng mắt lên trần nhà.
Thật là một tên Elf khó chịu.
- …Cuối cùng, cũng thoát ra được, huh.
Nghe những lời đó, người đàn ông bước ra khỏi phòng giam, vẫn giữ chặt cổ Yuri.
- Ehm, tôi muốn anh thả tôi ra luôn …
Yuri nói khẽ, nhưng người đàn ông chỉ lắc đầu.
- Tất cả các người là pháp sư, phải không? Xin lỗi, nhưng ta sẽ thả cô ra khi tôi ra được bên ngoài.
Không thể đồng thuận với câu nói đó, tôi lên tiếng cùng câu hỏi của mình.
- Không, bọn tôi sẽ không mang anh đến chỗ những người lính đâu. Bởi vì trong trường hợp đấy, chúng tôi sẽ là những người đầu tiên bị bắt. Và trước hết thì, anh là ai?
Khi được hỏi về danh tính của mình, người đàn ông di chuyển cằm với một bộ râu dài quá khổ và sau khi thở dài, trả lời.
- ...Ta là con trai của Konigs Blau, Schwartz Blau. Ban đầu, ta là người có quyền kế vị cao nhất nhưng giờ thì đã bị tước mất rồi.
Những lời đó làm tôi trợn tròn mắt.
- ...Đệ nhất Hoàng tử? Không, có phải là Hoàng tử kế vị? Tại sao người lại ở trong ngục tù này...
Nghe câu hỏi của tôi, Schwartz làm mặt như anh ta ăn cả quả chanh và ngậm miệng, rồi thay vào đó, Aifa nói.
- Người đó thực sự là Hoàng tử kế vị. Cho đến một năm trước, người này đã lãnh đạo một đội quân với tư cách là một vị tướng, nhưng khi bị đánh giá rằng có nguy cơ nổi loạn, ông ta đã bị tước quyền kế vị.
Khi Aifa nói vậy giống như đó là điều tầm thường nhất trên thế giới, Schwarz gầm lên giận dữ.
- Không phải là một cuộc nổi loạn! Ta chỉ nghi ngờ về cách làm việc của cha! Ông ta đã trở nên quá háo hức với việc mở rộng lãnh thổ của mình, vậy nên hầu hết các lãnh thổ mới có được gần như không được quản lý! Với tiếnđộ này, chúng ta sẽ bị chém từ bên trong áo giáp của chính mình trong khi lưỡi kiếm của chúng ta bị hướng ra ngoài! Trừ khi chúng ta có sức kiểm soát hoàn toàn trên mọi nơi trên lãnh thổ đã mở rộng, với các lãnh chúa mạnh mẽ cùng sự phục tùng hoàn toàn với chúng ta, không thì Đế chế sẽ không có tương lai! Và cần mất thời gian để làm điều đó!
Schwarz đã có một bài diễn thuyết gây sốt thật dữ dội, khiến người ta phải tự hỏi, anh ta lấy
năng lượng từ đâu trong cái cơ thể héo mòn như vậy. Tuy nhiên, Aifa còn không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
- Tương lai của đất nước này không liên quan gì đến tôi.
Những lời nói thô lỗ của Aifa, khiến Schwarz lườm anh ta với vẻ cau có.
Sau khi nhìn vào hai người, tôi chuyển ánh mắt sang Yuri. Cô ấy dường như không bị giữ quá mạnh. Cô lắng nghe cuộc trò chuyện với khuôn mặt bối rối.
- Em vừa cứu một người rắc rối đấy, Yuri-sama.
Nghe những lời của tôi, Yuri trả lại một nụ cười cay đắng.