Heavenly Castle

chương 57: một bước ngoặt.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thấy Aifa nằm ngửa trên mặt đất, Violette nở một nụ cười khô khốc.

- ... Tên Aifa đó mà lại thua một con golem...

Để rồi bị Ditzen đáp lại với một biểu cảm tò mò.

- Điều gì khiến cô nghĩ rằng hai người có thể hạ gục một con golem được tạo ra bởi pháp sư đã chế tạo nên hòn đảo bay?

Mặc dù Ditzen không hỏi to đến mức thế, Violette vẫn hướng ánh mắt đầy sát ý về phía anh ta.

Trong khi đó thì Ayla và Yuri đang xác nhận lại tình trạng vết thương của Aifa.

Không rõ đó có phải ý định của A1 không, nhưng do ngã vào bể nước nên không có vết thương nghiêm trọng nào được tìm thấy. Trông như là anh ta đã kịp triển khai phép bảo hộ trước khi đòn tấn công của A1 chạm tới, nên anh ta cũng chỉ mất ý thức vì cú sốc khi va chạm với mặt nước.

Vậy thì, có lẽ nghỉ ngơi một lúc rồi anh ta sẽ tỉnh thôi.

- ... Gu-uh...

Khi Aifa cố gắng ngồi dậy cùng với tiếng rên nhỏ, Yuri và Ayla đã giúp đỡ người anh ấy.

Sau khi ngồi dây, Aifa nhìn lên con robot đang đứng cạnh anh ta rồi chuyển ánh nhìn qua A1 đang đứng cạnh tôi.

Rồi khi đã nhìn A1 được một lúc, Aifa vặn hàm như để xác nhận điều gì đó cho chính mình.

- ... Đó là con golem đã đấu với tôi phải không?

- Eh? Ah phải. Anh đã cố gắng phân biệt được chúng nhỉ.

Cùng với chút kinh ngạc, tôi xác nhận lại điều đó, còn Aifa thì nở một nụ cười dịu dàng.

- Lạ thật, con golem này có cảm giác khác với những con khác.

Nói thế rồi anh ta đứng dậy. Có vẻ như thương tích không lớn như tôi nghĩ.

- ... Tôi chắc chắn đã được chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp sư Taiki-dono. Không phải, đến cuối cùng thì tôi vẫn chưa đủ khả năng để thấy được năng lực thật sự của cậu.

Khi Aifa cười với vẻ mặt sảng khoái, Violette cau có lên tiếng.

- Đây là lần đầu tiên tôi thấy nụ cười của Aifa... Nó lạ đến mức đáng sợ luôn ấy.

Bỏ qua lời nhận xét hiểm ác đó, Aifa tỏ ra nghiêm túc rồi nhìn thẳng vào tôi.

- ... Xem xét sức mạnh của cậu, tôi có một yêu cầu muốn nhờ Taiki-dono.

- Anh nói, yêu cầu à?

Được hỏi, Aifa gật đầu cùng vẻ mặt nghiêm nghị.

- ... Xin hãy cứu lấy gia đình tôi.

Violette là người đầu tiên phản ứng với những lời Aifa khó khăn lắm mới nói ra được.

- Hây, chờ đã! Aifa, ông...?!

Khi Aifa thậm chí không thèm phản ứng với mấy từ của Violette cùng giọng điệu lên án, cô ấy tặc lưỡi và tiến lên một bước.

- Ông định chĩa kiếm về phía Đế chế à?! Thật là vong ân bội nghĩa...!

Aifa bác bỏ mà không hề liếc nhìn Violette vừa buộc tội anh ta.

- Tôi chưa bao giờ mắc nợ điều gì với Đế chế cả.

- Cái...

Khi Violette bị bỏ đó, cạn lời trước câu đáp của Aifa, tôi lên tiếng.

- Ý anh là gì khi nói cứu?

Được hỏi, Aifa đột nhiên bắt đầu thoát y.

Rồi lúc nửa phần trên đã được cởi ra, anh ta quay người lại, trưng ra tấm lưng của mình.

Thấy được thứ đó, Ayla, đang đứng cạnh tôi, bắt đầu thở nặng nhọc.

Một con dấu được khắc trên lưng Aifa.

- Đó là dấu ấn nô lệ...?!

Đáp lại lời Ayla, Aifa nhắm mắt lại.

- Tôi là một nô lệ của Hoàng đế.

Nghe được lời đó, Ayla ngừng di chuyển như thể đã bị đóng băng.

- Cùng một mục tiêu nhất định, Hoàng đế đã đột kích ngôi làng của chúng tôi ở tận sâu trong rừng và biến chúng tôi thành nô lệ của ông ta. Ban đầu thì, người bên ngoài sẽ bị chặn đứng bởi lũ quái vật mạnh mẽ, ngăn chặn việc họ tiếp cận chúng tôi, nhưng Hoàng đế đã lùng sục khu rừng cùng với đội quân đông như kiến cỏ. Chúng tôi đã hoàn toàn bất lực trước đội quân đó.

Nghe Aifa nói những lời đó với giọng bất lực, tôi khẽ hỏi.

- ... Vậy anh muốn tôi giải cứu những người dân làng đã bị biến thành nô lệ.

Khi tôi hỏi để xác nhận, Aifa khẳng định trong lúc mặc lại đồ.

- Tôi đã phục vụ Hoàng đế vì lợi ích của gia đình đã trở thành con tin của mình. Tuy nhiên, mất đi bổn phận ban đầu và chỉ chịu đựng, không có một chút tự trọng, chỉ vì mạng sống của chính mình, đã mang đến cái chết cho tinh thần của chúng tôi. Ngay bây giờ chúng tôi không khác gì những con gia súc có tuổi thọ dài không cần thiết.

Aifa giải thích và nhìn tôi lần nữa.

- Tôi và gia đình mình đặt cược mạng sống của chúng tôi nơi cậu. Làm ơn. Giải thoát cho chúng tôi khỏi Đế chế.

Nghe mấy lời đó, tôi chỉ ngón tay xuống đất và cười.

- Tất cả mọi người sẽ sống trên hòn đảo này chứ? Nếu là thế thì nó chắc chắn sẽ được giải quyết mà không có bất kỳ hy sinh nào.

Sau khi nói vậy, tôi nhìn lại khuôn mặt của Aifa, người hoàn toàn không cho một phản ứng nào, và thở dài.

- Là những gì tôi muốn nói, nhưng nó khó có thể như thế được nhỉ... Vậy thì, nhiệm vụ của mọi người là gì?

Trong lời của Aifa có nhắc đến nhiệm vụ ban đầu. Khi nói thế, Aifa chắc chắn đã có một biểu hiện vô cùng đau khổ.

Tôi không biết nó là gì nhưng tôi đoán đối với Aifa và những người khác thì nhiệm vụ đó hẳn chính là niềm tự hào cũng như mục đích sống của họ.

Nếu là thế, thì vẫn còn hy vọng cho Aifa.

Khi tôi nở một nụ cười cay đằng cùng những suy nghĩ như vậy, Aifa im lặng gật đầu.

- ... Tộc Elf chúng tôi còn được gọi là cư dân của rừng. Chia ra thành hàng chục hay hàng trăm ngôi làng, chúng tôi sống trong khi bảo vệ và chăm sóc cho những cái cây đặc biệt trong khu rừng.

- Những cái cây đặc biệt?

Lúc tôi thốt ra những từ đó trong trầm ngâm, Aifa thể hiện sự xác nhận của mình.

- Nếu là cậu thì chắc chắn sẽ biết. Đó chính là Tinh linh thụ.

Không, chưa bao giờ nghe thấy nó cả.

Tôi suýt chút nữa đã đưa ra câu trả lời thật lòng mà không thèm suy nghĩ, nhưng trước khi tôi kịp làm thế thì Ditzen đã lên giọng.

- Tinh linh thụ! Tôi chỉ mới được nghe về chúng qua lời đồn, đó là những cái cây mà chỉ tộc Elf có thể thấy?! Uwaa, tôi thực sự muốn nhìn thấy chúng!

Bên cạnh, Yuri mở miệng, cười Ditzen đang hưng phấn quá độ.

- Nó là một câu chuyện vô cùng nổi tiếng đấy. Thậm chí còn trở thành truyện cổ tích ở đất nước chúng tôi. Hoàng đế sáng lập đã đến làng Elf và có được sức mạnh to lớn nhờ chạm được vào Tinh linh thụ… Đó là câu chuyện phiêu lưu mà Yunual-niisama rất thích.

Nghe lời giải thích đó từ Yuri đang vui vẻ cười, tôi gật đầu hiểu ý.

Sau đó, Ditzen lắc đầu rồi quay về phía Ditzen và Yuri.

- Không, không phải truyện cổ tích đâu. Nó thực sự đã xảy ra trong quá khứ.

Yuri và Ditzen chớp mắt trước lời tuyên bố đơn giản của Aifa.

- … Vậy thì, chạm vào Tinh linh thụ thực sự sẽ giúp bạn có được một sức mạnh to lớn?

Ayla hỏi cùng biểu hiện kinh ngạc, nhưng Aifa lại lắc đầu lần nữa.

- Không, hầu hết các câu chuyện được kể ở các quốc gia khác đã được cường điệu. Sức mạnh của Tinh linh thụ không đơn giản như thế. Chúng tôi dành ta nhiều năm cùng với Tinh linh thụ, và từng chút một nhận được sức mạnh ma thuật từ đó, chứ không có sự thay đổi đột ngột mạnh mẽ như vậy.

- Eh? Và đó là tất cả à?

Nhìn thấy phản ứng quá trung thực của Ditzen, Aifa nhíu mày một chút.

- … Tinh linh thụ là loài cây rất đặc biệt với chúng tôi, thực thế thì, chỉ có tộc Elf mới có thể giao tiếp với chúng. Tinh linh thụ luôn đáp lại tiếng nói của chúng tôi và mỗi khi một elf mới được sinh ra thì nó đều được nhận phước lành. Giữa những người già trong tộc của chúng tôi thì hầu hết đều tin rằng, elf có khả năng sinh con là nhờ Tinh linh thụ.

- T-Tôi rất xin lỗi!

Trái ngược với Ditzen vừa ngay lập tức xin lỗi với tốc độ ánh sáng, Violette mở miệng cùng ánh nhìn sắc bén.

- Điều này quá ư là ngu ngốc. Để nghĩ rằng ông sẽ nổi loạn chỉ vì mấy câu chuyện cổ tích cũ rích, sau khi tộc elf mấy người đã phải ẩn cư trong rừng, nay được phép định cư tại thủ đô Đế chế và thậm chí còn được cung cấp cho chỗ ở...

(Đúng là suy nghĩ của mấy bẹn thích đi xâm lược người khác)

Nghe giọng nói tức giận của Violette, Aifa thở dài và lắc đầu.

- ... Những ai sinh ra và lớn lên ở Đế chế sẽ không hiểu được điều này đâu. Nó là niềm tự hào của tộc Elf khi được ở cùng với Tinh linh thụ.

Đồng ý với những lời đó, tôi cũng cười gượng.

- Vậy anh muốn tôi giả thoát cho những người đã trở thành con tin và đem họ trở lại khu rừng?

Tôi hỏi để xác nhận và Aifa gật đầu mà không nói lấy một từ nào.

Thấy vậy tôi khoanh tay và ngân lên một tiếng.

- Hmm... Nếu thế thì các người lại phải sống trong nỗi sợ hãi Đế chế.

- Để ngăn chặn nổi dậy, thì chúng tôi đã bị bắt phải chia ra sống ở nhiều nơi khác nhau trong thủ đô. Có giám sát từ lính canh và trên hết thì mọi đứa trẻ đều bị cô lập. Nhưng mọi chuyện sẽ khác khi tất cả chúng tôi quay trở lại được khu rừng của mình.

- Kể cả khi Đế chế có tấn công thì các ngưuòi cũng sẽ đẩy lùi được chứ?

- Tất nhiên!

Dù cho Aifa đã trả lời rất rõ ràng nhưng tất cả những gì tôi có thể làm cũng chỉ là một cái gật đầu cùng nụ cười cay đắng.

Đế chế hiện giờ hẳn đã hùng mạnh hơn khi tấn công làng Elf. Cũng có rất nhiều binh lính, pháp sư và golem họ có thể huy động.

Có lẽ, khi niềm tự hào của Elf bị đe dọa, Aifa và những người khác có thể đẩy lùi Đế chế, nhưng không nghi ngờ gì, cái giá phải trả cũng đáng kể lắm đây.

Tuy nhiên, nói tôi sẽ cứu họ cũng cho cảm giác khá kỳ lạ. Nó có thể làm tổn thương lòng tự trọng của người Elf, và cũng có thể mang lại nhiều phẫn nộ từ những người lính phải liều mạng chiến đấu dưới sự chỉ huy của Đế chế.

Có thể, hầu hết cư dân của Đế chế chỉ quan tâm đến cuộc sống của chính họ chứ chẳng bận tâm gì đến việc xâm lăng hay bắt bớ người Elf.

Nghĩ xa đến vậy, tôi chỉ còn một câu hỏi.

- ... Nếu Hoàng đế tin vào huyền thoại về Tinh lịnh thụ và đã tấn công vùng đất của mọi người vì nó, vậy thì, chuyện gì đã xảy đến với Tinh linh thụ.

Nếu ông ta đang tìm kiếm sức mạnh của Tinh linh thụ thì có thể ông ta đã chặt phăng nó đi trong cơn giận dữ...

Tôi hỏi cùng với những suy nghĩ như vậy, nhưng lời đáp từ Aifa lại nghe có vẻ đầy tự hào.

- Không, Hoàng đế vẫn chưa được nghe về vị trí của Tinh linh thụ. Chúng tôi sẽ bảo vệ tinh linh thụ cho dù nó có nghĩa là sự tận diệt của chúng tôi.

Nghe thấy tuyên bố của Aifa thì tôi đã hiểu được tại sao người Elf lại bị bắt sống.

Hoàng đế vẫn chưa từ bỏ Tinh linh thụ.

Vì họ đang sống tách biệt với nhau, có thể những người Elf khác đang trải qua những cực hình khủng khiếp, mà Aifa thậm chí không biết về nó.

Trường hợp tệ nhất, không thể nói liệu có gì xảy đến với Tinh linh thụ không. Và trong trường hợp đó, có thể không có thời gian để xem xét tình cảm của những người lính và cư dân của Đế chế.

- ... Hiện giờ thì tốt nhất là nên thu thập thông tin đã.

---------------------

P/s: Tự nhiên chương này dài dễ sợ... hay thôi tuần này 1 chương nhé :(

Truyện Chữ Hay