Cảm thấy một cơn gió bất chợt thổi nhẹ vào làn da tôi, tôi mở mắt ra.
Có vẻ như tôi đang nằm úp người ở dưới đất. Và có cảm giác vài cây cỏ ngắn chạm vào tay tôi.
Tôi chống hai tay xuống đất, cố gắng nhấc phần thân trên của mình lên. Khi mở mắt ra và tôi chỉ cảm thấy một sự mơ hồ, nhưng tôi vẫn có thể thấy được một chút ánh sáng chiếu rọi. Hiện tại, rõ ràng tôi đang ở trong một bóng râm.
Nhìn qua bên trái và bên phải, tôi thấy những chiếc cây to với thân cây dày cách đều nhau đang phát triển. Sau đó nhìn lên, tôi nhận thấy những cành cây và những chiếc lá xanh tốt của những cây lớn đó đang tạo bóng mát.
Từ từ đứng lên, tôi chuyển sự chú ý của mình đến phía trước.
Ngoài việc có nhiều cây cối xếp thành một lối đi, còn có một bầu trời xanh với những đám mây đang bay lơ lửng.
Tôi bắt đầu bước đi theo bản năng như thể bị kéo bởi một thứ gì đó, rồi sau đó tôi đi trên một con đường ở giữa những chiếc cây.
Khoảnh khắc không còn những chiếc cây lấp đầy bên trái và bên phải, thì là một bầu trời trải rộng xuất hiện ngay trước mắt.
Đó là một bầu trời rộng lớn trải dài đến vô tận. Những đám mây ở cùng tầm với tầm nhìn của tôi, vì vậy tôi nhận ra ngay rằng mình đang ở trên mặt đất, đồng thời cũng đang bay trên bầu trời.
Một cơn gió vừa thổi qua và tôi có thể nghe thấy tiếng chim hót ríu rít.
"…… thật tuyệt vời"
Ấn tượng đến mức này chỉ có thể đến từ một khung cảnh vô cùng hùng vĩ như vậy. Sau khi nhìn lên bầu trời một lúc, tôi hạ tầm nhìn của mình xuống, có một khu vườn hình bậc thang giống như một cánh đồng bậc thang trải rộng vậy.
Ở khu vườn đó, có thể nhìn thấy được tòa nhà ở một vài nơi, và mỗi bậc thang đều rất rộng. Trực giác của tôi có vẻ đã bị tê liệt, nhưng dường như mỗi bậc thang đều có một độ rộng đáng kể.
Và, tôi có thể nhìn thấy được bầu trời xa hơn nếu ra đằng sau khu vườn. Nhưng sẽ rất đáng sợ khi đứng ở sát rìa bởi trông nó như một vách đá dốc thẳng đứng vậy.
Quay lại con đường tôi vừa đi, tôi thử nhìn vào những khoảng trống giữa các cây. Ngay sau đó, tôi bắt gặp một tòa nhà màu trắng tinh khiết đứng dọc theo con dốc. Có rất nhiều tòa nhà, bạn sẽ không thể đếm được hết số tòa nhà chỉ trong nháy mắt.
Tôi tự hỏi nếu mình ở nơi cao nhất thì sẽ thế nào nhỉ?
Tôi nghĩ vậy, rồi trở lại với * thud thud thud * con đường tôi vừa đi. Dù chỉ có ít cây, nhưng có lẽ là do những cái cây này quá lớn nên con đường mới rợp bóng mát như thế này.
Tôi đoán có lẽ con đường này dài khoảng 200 mét.
Sau một lúc, cuối cùng cũng đi hết con đường rợp bóng cây này, và tiếp đó là một khung cảnh trải rộng trước mắt tôi.
"Oh……!"
Đó là một lâu đài rất lớn với những bức tường màu trắng. Còn chiếc mái có màu hơi đỏ thẫm. Bức tường được làm bằng đá với khớp nối thậm chí có thể nhìn thấy từ xa, và có rất nhiều những cánh cửa sổ lớn.
Dường như không chỉ có một mái nhà duy nhất, hoặc có thể là do những tòa tháp khác nhau liền kề với nó. Bởi vì ngoài một cái mái rộng lớn kia, còn có thể nhìn thấy được một số mái nhọn khác.
Lâu đài ở nơi cao hơn so với nơi tôi đang đứng. Có thể được nhìn thấy được nó từ con đường rợp bóng cây, mặc dù có vẻ như tôi đã phải đi qua đi lại một con đường đồi.
Còn một khoảng nữa, nhưng adrenaline của tôi đang tăng cao như dự đoán.
“Yossha, đi thôi”
Ngay cả khóe miệng tôi cũng cong lên một cách tự nhiên khi tôi lẩm bẩm điều đó, tôi bắt đầu đi về phía lâu đài với tinh thần tự hào và sung sướng.
Cuối cùng, tôi cũng hoàn thành xong việc leo lên dốc của con đường đồi và đã đứng trước lâu đài. Thêm một nữa, tôi lại phải ngạc nhiên với kích thước của tòa lâu đài.
Chính lâu đài đã lớn, thậm chí cả cánh cổng cũng lớn. Trông nó tương tự như một cánh cửa đôi chắc chắn, có vẻ là được làm từ thép. Cánh cổng được trang trí một cách lộng lẫy và bề mặt cổng được làm bằng vàng.
Đúng là một cánh cửa sang trọng gần như vượt qua cả sự xa hoa, nhưng vấn đề là nó khó có thể mở được chỉ với sức của một con người.
Trong khi nhìn lên cánh cổng, tôi suy nghĩ trong vài giây và đảo mắt nhìn xung quanh. Bức tường bên ngoài của tòa lâu đài trải dài sang hai bên trắng đến nỗi không có lấy một vết bẩn nào. Nhiều khả năng cánh cổng phụ sẽ không lớn như cái này.
Tôi quan sát cánh cổng một lần nữa, rồi đột nhiên, tôi nhận thấy có một vật thể khác thường giống như một tay cầm hình tròn. Đó là một tay cầm lớn làm bằng kim loại.
“... Kéo cái này, và...?”
Tôi đoán nó vẫn sẽ chẳng di chuyển đâu, nhưng khi tôi thử kiểm tra tay cầm, tôi nhận ra rằng nó không phải là tay cầm.
Thật bất ngờ, nó là cái để gõ cửa.
Tôi nửa ngờ nửa tin nâng tay cầm lên và gõ nó xuống tấm kim loại được gắn trên cổng.
Một âm thanh nhỏ và nặng vang vọng, và có cả một sự rung động được truyền vào tay tôi.
“.... Nó vẫn không mở, huh”
Khoảnh khắc vừa tôi lẩm bẩm điều đó, thì cánh cửa đôi bắt đầu từ từ mở về phía bên trong lâu đài.
Khi tôi bước vào lâu đài trong khi vẫn nhìn cánh cổng đang mở, những chiếc đèn sáng liên tiếp bắt đầu kể từ cổng. Những ngọn đèn dầu được gắn trên tường, trần nhà, cột trụ, v.v.
“U, oh...”
Tôi không nói nên lời khi nhìn thấy khung cảnh bên trong lâu đài được chiếu sáng ngay sau đó.
Không gian bên trong lâu đài rất xa và rộng, và trần nhà đủ cao để có thể nhìn lên. Trên trần là hình vòm tròn, và được vẽ hình những người có đôi cánh màu trắng, những người mặc áo giáp, những con vật giống như con sư tử, con rồng, v.v. và nó đem lại một bầu không khí bí ẩn.
Những bức tượng chạm khắc xếp theo hàng được đặt trên những cái cột dày và to. Ngoài ra, các đồ trang trí được làm bằng vàng và bạc trông rất sang trọng và lộng lẫy. Sàn nhà được làm bằng đá tuyệt đẹp và bóng loáng như thể một chiếc gương vậy, còn có một tấm thảm đỏ trải dài từ cổng đến tận trong cùng.
Tôi cảm thấy mình như bị lạc trong một bộ phim vậy.
Trong khi suy nghĩ như vậy, tôi quan sát bên trong lâu đài và nhận thấy rằng có một thứ gì đó đứng ở phía sau cánh cổng đang mở.
“Uoh!?”
Đang đứng sau cánh cổng là một vật thể tương tự như một cỗ máy hình người to lớn. Có lẽ nó cao khoảng từ 2 đến 3 mét. Dáng người cao và gầy của nó cũng có một số nét quyến rũ đấy chứ.
“Bạn có phải là người đã mở cánh cổng không?”
Tôi đã thử nói chuyện với nó, nhưng không thấy có phản hồi.
"Cảm ơn"
Tôi sẽ chỉ nói vậy và quyết định đi dạo và khám phá bên trong lâu đài.
Khi tôi đi dọc thảm đỏ, thì có ba cánh cửa ở hai bên và ở phía trước là một cây cột tròn và lớn.
Trên cây cột tròn to, là một hình chữ nhật giống như một cánh cửa kéo dài lên tận trần nhà. khi tôi bước đến, thì nó tự động mở sang hai bên.
“Oh, một cánh cửa tự động”
Nói những lời đó một cách mơ hồ, tôi tiếp tục bước vào bên trong cây cột tròn. Đó là một căn phòng hình tròn với cả bức tường và sàn nhà đều sơn màu trắng.
Sau khi đi về phía trung tâm, tôi quay lại và nhận thấy có một bảng điều khiển chi tiết ở bên cạnh cánh cửa tự động. Trên chiếc bảng màu bạc, có các nút màu trắng được đánh số từ 1 đến 5.
Có vẻ như đây là một thang máy.
“Mình muốn nhìn thấy tầng trên cùng”
Tôi vừa nói điều đó vừa nhấn nút số 5 không chút do dự, cánh cửa tự động đóng lại và thang máy dần dần đi lên.
Thang máy đi lên không có lấy một âm thanh, rồi chẳng mấy chốc bức tường bỗng trở nên trong suốt và có thể nhìn thấy được khung cảnh bên ngoài thang máy.
Đến tầng tiếp theo, có một hành lang tương tự như một khách sạn cao cấp với những cửa ở bên hai bên các bức tường.
Tiếp theo, trong một không gian mập mờ rộng rãi quá mức, có thể thấy vô số những con robot đang đứng thành hàng, đây đúng là một tầng khác thường.
Di chuyển lên tiếp, với vô số cửa sổ ở mọi hướng, đây là một tầng có một đại sảnh sáng sủa được bao bọc bởi ánh sáng mặt trời.
Và rồi khung cảnh của tầng đó hạ xuống từng chút một trong khoảng mười giây lẻ trước khi thang máy dừng ở tầng trên cùng.
Khi cửa tự động mở ra, một tầng nhỏ hơn rất nhiều so với những tầng trước. Nó mờ và không thực sự rõ ràng, nhưng dường như đây là một căn phòng có nhiều thứ khác nhau lẫn lộn.
Khi tôi ra khỏi thang máy, ánh sáng tràn ngập trong phòng.
Có tổng cộng bốn màn hình lớn trên tường, dưới đó là một số công cụ kì lạ được xếp ngay ngắn. Ngay trước mắt tôi là hai hàng bàn ghế, dường như có tổng cộng tám bộ.
“.....Eh? Điều này thật khác so với những gì mình tưởng tượng ....”
Cảm thấy hoang mang, tôi quyết định ngồi lên chiếc ghế trước mặt. Bề mặt của bàn hóa ra là một cái màn hình đen.
Một tiếng chuông 'fon' khi nó tiếp xúc với ngón tay của tôi, rồi một vài chữ cái trong màn hình đen được xếp thành hàng.
Tôi bắt gặp một số dòng khiến tôi phải tò mò về chúng.
“Hạ thấp phạm vi Camera....?”
Những ngón tay của tôi lần theo những chữ cái mà tôi đọc thành tiếng.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả bốn màn hình trên tường đều được nhuộm màu xanh.
Khi thấy những cái màu xanh này có vẻ như đang chuyển động, tôi đã hiểu ngay nó đang hiển thị đại dương sâu thẳm.
Bốn màn hình dường như đang hiển thị những hướng tương ứng nhau.
Nói tóm lại, lâu đài này đang bay trên ngay giữa đại dương.
“Ở trên biển, eh. Dường như chẳng có gì thú vị cả”
Ngay sau khi tôi lẩm bẩm câu nói như vậy, một bóng đen xuất hiện trên màn hình ở phía trước.
Không, hình dạng nò tương tự như một con cá.
Đánh giá so với những con chim trắng thi thoảng xuất hiện trên màn hình, tôi nhận thấy kích thước của con cá này khá bất thường.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy sinh vật như thế này trước đây, nhưng tôi tự hỏi liệu đây có phải là một con cá voi hay một sinh vật gì đó tương tự không?
Trong khi tôi đang quan sát nó với những suy nghĩ như vậy, thì hình dạng con cá bỗng trở nên tròn trịa và đột nhiên nhô lên mặt nước cùng với một tia nước.
Tôi có thể thấy những chiếc răng sắc nhọn mọc không có trật tự trong miệng nó, thật lòng mà nói, vẻ ngoài của nó trông thật kinh tởm.
Cái miệng khổng lồ đó, trải rộng lên toàn màn hình, rồi khép lại với 'bakun' ngay trước mặt tôi.
Ngoại hình của con cá với cái miệng ngậm giống như một con cá monkfish, và có một đôi mắt to tròn.
“Tôi không biết mình đã làm gì khiến cho bạn thất vọng nhưng, tôi xin lỗi”
Thấy con cá Monkfish tức giận như thể kháng cáo lại lời nói của tôi trước đó rằng không có gì thú vị ở đây, tôi đối mặt với cái màn hình và xin lỗi nó.