Nhìn nụ cười sáng lạn của Dực Kì Thiên, đáy lòng Hoạ Khiết Vũ đánh cái rùng mình. Nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu đã đâm lao phải theo lao. Nở nụ cười vui vẻ gật đầu nói. "Vi sư sẽ không khiến Thiên nhi thất vọng."
Đáy lòng thì thầm cảm thán cho vận mệnh của bản thân. Y có thể tiên đoán được kết cục của bản thân nếu Dực Kì Thiên biết chân tướng sự thật.
Nói thế nào Dực Kì Thiên cũng là nhi tử do một tay y sáng tạo, tính cách và tâm lí của hắn sao y có thể không hiểu. Cũng chính vì hiểu nên mới cảm giác tự lấy đá đập chân mình.
Dực Kì Thiên sau khi bị "Hoạ Khiết Vũ" đâm sau lưng phế bỏ tu vi, trong quá trình chạy trốn hắn đã học được cách ẩn nhẫn, dùng nụ cười để che giấu cảm xúc mặt trái. Lại đến lần bị phản bội thứ hai, hắn lại càng học được cách tiếu lí tàng đao, có thể khuôn mặt rạng rỡ khoé môi cười tươi mà giết người hay tính kế chết người.
Bây giờ Dực Kì Thiên lại nở nụ cười sáng lạn như vậy nói chuyện với y. Không cần suy nghĩ nhiều, y cũng có thể biết hắn đang nghĩ gì.
Thật đúng là tự tạo nghiệt khó sống mà. Nhưng đây là con đường do y chọn, cho nên y không có tư cách hối hận, cũng không thể hối hận.
Y chỉ có thể áy náy ở trong lòng mà nói: Dực Kì Thiên... Thực xin lỗi.
Rời khỏi phòng Dực Kì Thiên, Hoạ Khiết Vũ không vội trở về phòng mình mà đi đến phòng của Tô Phục. Tuy y có ý bồi dưỡng tình cảm với Dực Kì Thiên nhưng cũng không thể vì thế mà từ bỏ kế hoạch lúc trước.
Thỏ khôn không đào một hang, chim khôn không bỏ trứng một ổ. Cho nên y cũng cần chuẩn bị nhiều kế hoạch dự phòng.
Lúc này trời cũng đã tối, nhìn thấy Hoạ Khiết Vũ đến tìm mình đêm hôm. Tô Phục vừa mừng vừa lo, thấp thỏm lo lắng không yên mời Hoạ Khiết Vũ vào phòng.
Trong phòng bày trí đơn giản, góc phòng chỉ có một cái giường, một tủ y phục, giữa phòng là một cái bàn có bốn cái ghế, lúc này đang có hai người đang ngồi đối diện nhau, trên bàn có một bộ trà cụ.
Tô Phục thấp thỏm lo âu rót trà mời Hoạ Khiết Vũ, sau lại nhận thấy trà hơi nguội khiến cả người không tốt lắm. Chân tay có vẻ luống cuống đứng dậy nói muốn đổi bình trà mới.
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối lo sợ của gã, Hoạ Khiết Vũ cũng cảm thấy dở khóc dở cười trong lòng.
Đây là chuyện gì xảy ra, coi y như hồng hoang dã thú sao? Y có đáng sợ vậy à?
"Không cần lo lắng, ngồi xuống đi. Vi sư đến đây chỉ là xem con phục dụng Thục Linh Quả có gặp vấn đề gì hay không thôi." Hoạ Khiết Vũ không còn cách nào khác đành nhàn nhạt nói.
Vừa nghe thấy vậy, Tô Phục mới yên lòng ngồi xuống, đồng thời hai mắt sáng lên. "Bẩm sư tôn, đồ nhi đã phục dụng Thục Linh Quả, không gặp vấn đề gì hết. Thục Linh Quả này thật sự quá thần kì, nó giúp đồ nhi tăng gấp mười lần tốc độ tu luyện mà lại còn không có tác dụng phụ. Đa tạ sư tôn đã ban Thục Linh Quả. Đồ nhi nhất định không phụ sự kì vọng của sư tôn."
Hoạ Khiết Vũ gật đầu nhàn nhạt nói. "Ân, biết vậy là tốt."
Thục Linh Quả đối với tu sĩ là thần vật tu luyện, có thể giúp tu sĩ tăng tốc độ tu luyện. Tùy vào cấp bậc tu vi và tư chất mà có có sự khác nhau.
Như hai người Thượng Quan Phi Dương, Quân Thiên Hoà và Âm Vũ đã là tu sĩ Tích Cốc Kỳ, do có tư chất Đơn Linh Căn nên tốc độ tu luyện tăng lên gấp ba lần. Còn Ngạn Lục Lạc Minh với tư chất Song Linh Căn nên tốc độ tu luyện tăng lên gấp năm lần. Còn Dực Kì Thiên thì tư chất nghịch thiên Thiên Linh Căn nên tốc độ tu luyện cũng chỉ có thể tăng gấp hai lần, mà do phục dụng hai quả Thục Linh Quả nên đạt hiệu quả chồng cộng lại là tốc độ tu luyện tăng gấp bốn lần.
Riêng Tô Phục bởi vì là tư chất Song Linh Căn, lại còn là Luyện Khí Kỳ cho nên tốc độ tu luyện phá lệ tăng lên mười lần. Nghe thấy điều này Hoạ Khiết Vũ chỉ muốn lấy tay che mặt.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là tư chất của ngươi quá tệ, tệ đến nổi Thục Linh Quả người ta cũng chê bai. Vì chê bai nên mới khiến tốc độ tu luyện của ngươi tăng gấp mười lần. Ngươi còn lấy đó làm niềm vui sướng?
Cũng may Tô Phục không biết điều này, nếu không chắc lại tự ti. Mà y cũng sẽ không nói rõ điều này cho gã biết.
Chỗ kì diệu của Thục Linh Quả là sẽ dựa vào tư chất và tu vi của người phục dụng mà tăng tốc độ tu luyện khác nhau, hiệu quả sẽ giữ lại mãi mãi cho đến khi ngươi đạt đến Phân Thần Kỳ mới biến mất. Và điều quan trọng nói đi nói lại nhiều lần chính là không có tác dụng phụ.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ thấy sự trân quý của Thục Linh Quả. Quả thật là thần vật mà bất kì tu sĩ nào cũng ao ước có được.
Lấy từ trong túi trữ vật ra tráp gỗ đựng Thục Linh Quả đặt lên bàn. Mở tráp gỗ lấy ra hai quả Thục Linh Quả đưa cho Tô Phục, trong tráp chỉ còn lại một quả, sau đó đóng tráp gỗ lại rồi cất vào túi trữ vật, sau đó ý mới nói. "Con lại ăn thêm hai quả Thục Linh Quả. Tẩy Linh Căn tuy có thể giúp con xoá linh căn thay đổi tư chất nhưng lại không phải hoàn mỹ, vẫn sẽ để lại di chứng đó lần bình chướng cảnh giới so bình thường khó hơn. Nhưng Thục Linh Quả lại có thể giúp con giải quyết hoàn mỹ vấn đề này. Ăn ba quả Thục Linh Quả có thể đảm bảo con có thể vượt bình chướng cảnh giới dễ hơn."
Ban đầu lấy ra năm Thục Linh Quả, sau lại cho Dực Kì Thiên và Tô Phục mỗi người hai Thục Linh Quả, tổn cộng lấy ra chín quả Thục Linh Quả. Bây giờ Hoạ Khiết Vũ chỉ còn có duy nhất một Thục Linh Quả, y tự cảm thấy bản thân công nhận phá của ghê thật.
Năm nay y đã năm mươi hai tuổi nhưng vẫn chỉ là Nguyên Anh trung kỳ. Điều này khiến Viên Nguyệt Hàm lo lắng sợ y vì chuyện cũ năm xưa mà ảnh hưởng tu luyện. Cho nên mới đưa hết Thục Linh Quả cho y, dụng ý là mong y thúc đẩy việc tu luyện không nên lười biếng.
Vậy mà bây giờ y lại phân phát cho đệ tử hết, kiểu này Viên Nguyệt Hàm mà biết không biết có đánh chết y hay không. Nhưng nghĩ kĩ chắc là sẽ không, nên y cũng bỏ qua chuyện này không suy nghĩ nữa.
Tô Phục hốc mắt nóng lên, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, cảm động vô cùng. Nghẹn ngào đứng lên tiến tới quỳ xuống khấu đầu trước người Hoạ Khiết Vũ nói. "Đa tạ sư tôn, đồ nhi..."
Tô Phục vốn không biết Thục Linh Quả trân quý ra sao, nhưng nghe Thượng Quan Phi Dương kể thì đã hiểu. Một loại trân quả quý như vậy, vậy mà sư tôn lại cho y ba quả. Trong khi các sư huynh sư tỷ khác chỉ được một quả. Bảo gã sao không cảm động cho được. Sư tôn đối với gã quá tốt, gã cũng không biết nên làm sao báo đáp. Chỉ có thể tự nhủ trong lòng cố gắng tu luyện hơn nữa. Nhất định trong đợt Đại Hội Tranh Tài sắp tới, gã phải cố gắng đạt được vị trí cao để không khiến sư tôn mất mặt.
Hoạ Khiết Vũ không biết y đã vô tình gieo vào đầu Tô Phục phải đạt vị trí cao trong Đại Hội Thi Đấu, không biết nên nói đây là phúc hay hoạ. Mà cho dù biết thì y cũng chỉ cười nhạt không để ở trong lòng. Nếu Tô Phục nếu có thể thắng Dực Kì Thiên thì đó mới là điều y muốn, còn thắng người khác thì y không quan tâm cũng chẳng để ý.
Chưa để Tô Phục nói hết, Hoạ Khiết Vũ đã vội đỡ gã dậy nhàn nhạt nói. "Không cần quỳ, nếu cảm động thì cố gắng tu luyện cho thật tốt. Vi sư tin ở con."
Hàn huyên vài câu, Hoạ Khiết Vũ rời khỏi phòng Tô Phục. Sau lại lần lượt đêm khuya đến thăm bốn đệ tử còn lại.
Dù sao y vừa nói sẽ quan tâm Dực Kì Thiên, nhưng sau đó lại đến chỗ Tô Phục nói cũng không thông. Mất công Dực Kì Thiên lại nghĩ nhiều, cho nên dứt khoát y đã thăm thì đi thăm hết. Đỡ bị nói thiên vị ai với ai.
Kể từ sau ngày hôm đó, Hoạ Khiết Vũ bắt đầu kế hoạch bồi dưỡng tình cảm với Dực Kì Thiên. Đi đâu làm gì cũng chiếu cố hắn, khiến hắn cũng không biết nên vui hay buồn.
Nhưng vừa ý nhất vẫn là thái độ của Hoạ Khiết Vũ. Y đối với tất cả mọi người đều là vẻ lạnh nhạt, nhưng duy chỉ đối với hắn là mỉm cười. Chuyện này cũng không biết tại sao lại khiến hắn có cảm giác thoã mãn khó nói nên lời.
Kể cả với tên Tô Phục kia cũng vậy, tuy y vẫn trong bóng tối lén lút quan tâm gã, nghĩ hắn không biết nhưng thật ra hắn luôn biết chỉ là không nói, nhưng y khi đối diện với gã luôn là một mặt lạnh nhạt cho nên hắn cũng lười quan tâm.
Tên Tô Phục đó tuy có được sự quan tâm của y, luôn tỏ ra nhiệt tâm nhiệt tình đối y nhưng y luôn là một mặt lạnh nhạt đối diện với gã. Còn với hắn thì ngược lại, cho ngươi ghen tỵ chết ta.
Dực Kì Thiên càng nghĩ càng vui vẻ, liên quan đến chỉ số hảo cảm với Hoạ Khiết Vũ cũng thay đổi.
[ Chúc mừng kí chủ, hiện tại Dực Kì Thiên đã có + điểm độ hảo cảm với kia chủ. Đạt đến mức độ có chút hảo cảm. Bản hệ thống cũng thật sự bội phục kí chủ, kí chủ thật cao tay. ] Hệ thống đây không phải khâch sáo mà là lời thật lòng.
Không nghĩ đến chỉ mới một tháng độ hảo cảm từ giá trị - đã lên +. Thật sự là kì tích.
Hệ thống cứ nghĩ muốn soát độ hảo cảm của Dực Kì Thiên rất khó, ai ngờ kí chủ nhà nó quá giỏi giang. Nắm bắt tâm lí quá hay, làm việc quá xuất sắc. Kí chủ nhà nó thật tuyệt. Cứ thế này nhất định sẽ thuân lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn bảng số liệu hiển thị trước mắt, Hoạ Khiết Vũ cười nhạt, khác với tâm tình kích động của hệ thống, tâm trạng y lúc này rất bình tĩnh. "Đừng vui mừng quá sớm. Độ hảo cảm này nói dễ có thì dễ có, mà nói khó có cũng khó có, lại còn hay thay đổi thất thường. Bây giờ Dực Kì Thiên không biết ta là Vô Thần Sinh Thiên, nếu để hắn biết chỉ sợ ngay lập tức độ hảo cảm sẽ hàng đến - cũng có khả năng."
[ Chỉ cần kí chủ không thú nhận thì Dực Kì Thiên sẽ không biết được. Nên kí chủ có thể an tâm. ] Hệ thống cũng biết quả bom nổ chậm này ra sao, chỉ có thể an ủi như vậy.
P/s: Trên ManganToon đã có chương , dự kiến t sẽ up thêm trên đó chương. Nghĩa là ManganToon sẽ có trước chương so với wattpad. Nên nếu đọc giả muốn đọc nhiều và nhanh thì mời lên app ManganToon đọc truyện ủng hộ cho tác giả. Cảm ơn mọi người nhiều.